Edit + Beta : Tieumanulk
Nếu như cô hiện tại chết đi thì không cần đi thi người mẫu,kiếp sau có thể không cần lo sợ làm chuyện mình thích.
Sắp bất tỉnh Diệp Vị Ương âm thầm đưa móng tay khảm vào lòng bàn tay không còn biết đau đớn.
Cô rốt cuộc hiểu càng phản kháng càng giãy dụa thì càng đau đớn,như vậy Đông Phương Liệt Diễm càng hưng phấn càng điên cuồng.
Từ giờ trở đi vô luận có đau thế nào cô cũng nhịn xuống,mồ hôi lạnh chảy ròng,không nói tiếng nào.
Cô giống như tượng gỗ không có sinh mạng,cứng đờ nằm ở nơi đó giống như đã chết..
Ánh sáng lờ mờ có thể nhìn đến máu tươi của cô từng giọt từng giọt chảy ra thấm vào áo rách nát chảy lan ra mặt đất lạnh băng.
Không biết đã trải qua bao lâu,lúc Diệp Vị Ương cho rằng hành hạ hôm
nay đã đến hồi kết thúc,Đông Phương Liệt Diễm lại không cho như
vậy,không biết hắn đã tiêm thuốc gì vào cô,làm cô vừa nãy đau đớn mơ
màng thoáng cái tỉnh táo,sau đó không biết hắn lại lấy ra một công cụ
quái dị gì đó,âm trầm cười, ngồi chồm hổm xuống trước mặt Diệp Vị
Ương,kéo thân thể cô đến,ánh mắt chằm chằm dán tại ngực cô.
Sau đó Diệp Vị Ương rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi sống không bằng chết,tiêm thuốc để cô tỉnh táo,theo bản năng muốn cầu sinh,toàn thân
đau đớn khiến cô chịu rất nhiều hành hạ giống như rơi vào địa ngục. Muốn chết nhưng ngay cả tư cách chết cũng không có.
Muốn sống không được muốn chết không xong.Đông Phương Liệt Diễm thật tàn ác.
Diệp Vị Ương mở ra mí mắt nặng trĩu,cô nhìn thấy dưới ánh đèn lờ mờ
gương mặt Đông Phương Liệt Diễm tản ra loại hưng phấn kỳ dị,loại biến
thái này thế gian ít có .
Đột nhiên nhớ tới câu nói trước đó của hắn,hắn nói,tiếp theo chúng ta chơi một trò kích thích hơn.
Diệp Vị Ương trong lòng chợt lạnh,có thể đoán được đối phương muốn làm gì nhưng chỉ có thể chấp nhận nhắm mắt lại.
Nếu như chết rồi là giải thoát,xuống địa ngục cô sẽ nguyền rủa người
này.Nếu như không phải một ngày nào đó cô sẽ đòi lại tất cả khổ sở hôm
nay,Diệp Vị Ương lần đầu tiên có xung động giết người.Nhưng trên mặt cô
không chút thay đổi.
Đang ở thời điểm cô khổ sở không chịu nổi,Đông Phương Liệt Diễm đột nhiên mở ra còng tay cho cô.
Cổ tay bởi vì chịu đau đớn nên đỏ bừng biến thành một vết máu.
Rất nhanh Diệp Vị Ương phát hiện tứ chi cô bị buộc chặt,chia ra thắt
nút bốn phía mật thất giống như hình một chữ cái cố định trên mặt đất.Áo rách nát,vết thương phần lưng chồng chất,thương tích đầy mình,trên
trán cô rỉ ra mồ môi lạnh rơi xuống từng giọt từng giọt,trên cơ thể bởi
vì nén đau mà mơ hồ phủ một tầng mỏng mồ hôi, điều này khiến cho nơi
không bị thương trên thân thể trắng noãn càng thêm có vẻ óng ánh trong
suốt,kiều diễm ướt át.
Không chịu nổi loại tư thế khuất nhục này,Diệp Vị Ương giận giữ trợn mắt nhìn Đông Phương Liệt Diễm
Đông Phương Liệt Diễm lại cười tà ác,nhìn toàn thân cô đều là vết
roi,máu chảy đầm đìa trên da thịt trắng như tuyết,hắn vừa vuốt ve vừa si mê nói: “Chậc chậc, thân thể thật đẹp ,làn da thật đẹp,lần đầu thấy cô
khiêu vũ đã khiến ta giống như trúng độc anh túc,cô hấp dẫn tất cả đàn
ông,cũng. . . . . . câu dẫn được ta! Như vậy, ta đành phải tự mình khắc
một đóa anh túc cho cô thôi.”
Nghe đến đó Diệp Vị Ương hoàn toàn hiểu tên khốn kiếp này nhất định muốn khắc đồ án anh túc lên ngực cô!
Diệp Vị Ương không biết mình có thể cắn răng kiên trì bao lâu,chỉ
biết dưới tác dụng của thuốc cô không cách nào giữ vững tỉnh táo,loại
khắc sâu lên nhục thể khắc sâu đau đớn gấp trăm lần so với xâm hình,vượt qua cực hạn đau đớn thể xác,cô lần lượt đau đến bất tỉnh,rồi từ từ đau
đớn tỉnh lại,tỉnh rồi lại thấy Đông Phương Liệt Diễm cứ điên cuồng nhìn
bộ dạng cô sống không bằng chết,hắn càng thêm hưng phấn.
Nơi trái tim nóng hừng hực,theo hắn vẽ phác thảo càng ngày càng
nghiêm túc,Diệp Vị Ương biết rõ đồ án anh túc sẽ cả đời lưu lại trên
ngực cô. Cho dù sống tiếp,cả đời cô cũng không cách nào quên cơn ác mộng đáng sợ và những tổn thương người đàn ông này gây ra!
Đau. . . . . . Thật là đau. . . . . . Tại sao giống như đang ở Địa
ngục? Tại sao như muốn chết đi? Tại sao hành hạ không điểm cuối? Tại sao bóng tối kéo dài. . . . . .
Ai tới. . . . . . Ai tới cứu cứu cô? Hoặc ai tới giết chết cô? Cho cô một dứt khoát.
Nhưng vào giờ phút này,thế giới dường như chỉ còn dư lại sự lạnh lùng cùng tuyệt vọng. . . . . .
Sau đó cô nghe được tiếng như tiếng nổ,tiếp nữa. . . . . . cô lại nghe được giọng của Thanh Phong Tuấn!
Thời điểm Thanh Phong Tuấn dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ngân xông
vào,Diệp Vị Ương cảm thấy thời gian tựa hồ ngưng lại vào giờ khắc này,cô kinh ngạc yếu đuối nhìn hắn,nước mắt tràn đầy hốc mắt,người đàn ông này hắn rốt cuộc đã tới trước khi cô chết.
Khi Thanh Phong Tuấn không mang mặt nạ cứ thế xuất hiện trước mặt cô,Diệp Vị Ương cảm thấy an lòng chưa bao giờ có.
Rõ ràng ánh đèn mật thất rất tối nhưng cô lại cảm thấy con ngươi của
hắn đen bóng thâm thúy,giống như ngôi sao sáng trong màn đêm.
Đến khi tay hắn rốt cuộc cầm lấy tay cô,run rẩy cẩn thận kéo cô vào
trong ngực,cô có thể cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.
Cô có thể mơ hồ nhìn thấy hắn mím chặt môi mỏng,quai hàm kiên nghị anh tuất co giật,đây là dấu hiệu hắn đang tức giận.
Nhìn ánh mắt tức giận cùng bảo tố sắp kéo đến,Diệp Vị Ương nửa chết
nửa sống thế nhưng không cảm thấy sợ.Cô còn chưa kịp phản ứng kịp,môi
của hắn đã nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi bị cô cắt nát,khàn khàn nhìn cô
nói: “Đừng sợ,không sao,anh tới rồi,anh sẽ đưa em đi.”
Thật kỳ quái,rõ ràng sau khi quen biết Thanh Phong Tuấn cô luôn gặp
nguy hiểm.Rõ ràng hắn là tai họa trong cuộc đời cô,thế nhưng giờ phút
này cô tin chỉ có hắn mới có thể giúp cô ngăn tất cả giông tố kéo đến!
Hơi ấm từ lòng bàn tay Thanh Phong Tuấn an ủi cô,có thể xuyên qua da
thịt tràn vào trong huyết mạch đau đớn,trong lòng cô đang run rẩy,yếu
đuối không biết phải nói gì,chỉ cảm giác thấy hắn siết chặt tay cô hơn.
Hơi ấm đó giống như một loại ấm áp mà cô vẫn chờ đợi,Diệp Vị Ương cảm giác có thứ gì đó trong lòng cô lặng lẽ thay đổi.
Ít nhất người đàn ông trước mắt không bởi vì cô cố ý cùng tiểu Ngân
mạo hiểm cứu người mà không quan tâm cô,hắn đúng là vẫn tới cứu cô.
Mật thất âm u,hắn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ dường như gấp rút đến
đây,không có mặc áo khoác,sợi tóc cũng bị dọc đường đuổi theo mà có chút xốc xếch,tia sáng mờ ảo chiếu vào trong đôi mắt sâu thâm thúy như biển.
Diệp Vị Ương khẽ liếc mắt nhìn tiểu Ngân đứng bên cạnh mắt hàm chứa nước mắt hối hận,người này không có đi trước .
Nhìn lại Thanh Phong Tuấn phong thần tuấn lãng,môi mỏng mím chặt,nửa
ngồi xuống ôm cô khuôn mặt giống như điêu khắc hoàn mỹ nhất .
Lúc này trong bóng tối lại truyền ra giọng nói già nua của Đông
Phương Liệt Diễm “Nghiệt tử,rốt cuộc chịu tới gặp ta sao?Muốn mang cô
gái này đi,cậu vẫn phải giống như lúc trước được sự đồng ý của ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...