Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Trước lúc trời tối, Lam Tử Duyệt họ vẫn là kịp đến trấn Nam Xương, Lam Tử Duyệt xuyên qua rèm che, ngẩng nhìn kẻ qua người lại trước mặt, náo náo nhiệt nhiệt, Lam Tử Duyệt trong thoáng chốc cảm giác mới mẻ vô cùng, nàng thích những nơi nhộn nhịp, chỉ khi đến những nơi phồn hoa náo nhiệt nàng mới cảm thấy bản thân có thể hòa nhập với con người nơi đây.

“Oa! Mẫu thân, ngoài đó thật náo nhiệt a, sau khi chúng ta tìm được khách điếm, chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi! Món nào mỹ vị Dịch Nhi đều muốn thử hết.” Lam Dịch Dịch nhấc màn che xe ngựa hào hứng nói, nhìn quán ăn bên đường mà đôi mắt sáng rực lên, nó nhanh chóng ghi nhớ vị trí quán ăn mà nó thích, chút nữa sẽ dễ tìm hơn.

“Đợi lát nữa xem thế nào, ca ca con đang mệt, phải nghỉ ngơi thật tốt.” Lam Tử Duyệt vuốt nhẹ mái tóc của Lam Thành Thành đang dựa trong vòng tay của mình, Thành Nhi ba ngày ba đêm không ngủ, vừa lên xe ngựa đã nhắm mắt, phải tìm một khách điếm yên tĩnh để Thành Nhi nghỉ ngơi thật tốt mới được, nhìn vẻ mặt hứng khởi của Lam Dịch Dịch, lòng nàng thầm vui, Dịch Nhi thật giống nàng, đều yêu thích những nơi náo nhiệt đến vậy.

Lam Dịch Dịch cũng không vội, mẫu thân không có thời gian đưa nó đi, nó cũng có thể tìm phụ thân và thúc thúc đưa nó đi vậy, tìm Niên thúc thúc cũng tốt, sẽ đưa nó đi dạo hơn nữa quan trọng là chẳng cần nó phải móc hầu bao ra.

Xe ngựa ngừng trước Hòa Bình tửu lầu.

Lam Tử Thiên bước xuống xe ngựa tiến đến trước xe ngựa của Lam Tử Duyệt, nói: “Duyệt Nhi, xuống xe thôi! Đêm nay chúng ta sẽ tá túc ở Hòa Bình tửu lầu.”

“Được, ca ca.” Lam Tử Duyệt khẽ đáp, đêm nay chỉ có thể ủy khuất Bạch Tuyết một đêm rồi, đợi sau khi đến Xích Kinh, nàng sẽ để Bạch Tuyết quy thể, Bạch Tuyết cũng không cần vất vả vậy nữa.

Lam Tử Duyệt ôm Lam Thành Thành, vừa đến cửa xe ngựa liền thấy Long Thiên Tuyệt.

“Duyệt Nhi, đưa Thành Nhi cho bổn tọa ôm nào!” Long Thiên Tuyệt thê nhưng chưa từng ôm Lam Thành Thành,biết nó đang ngủ nên mới nhân cơ hội xuống xe liền nhanh chóng đi qua.

“Được thôi, cẩn thận chút, đừng làm nó tỉnh.” Lam Tử Duyệt cẩn thận đem Lam Thành Thành cho Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt người phụ thân này, đối với Thành Nhi mà nói, vẫn là rất xa lạ, để họ bồi dưỡng chút tình phụ tử cũng tốt.


Lam Tử Thiên dẫn mọi người bước vào tửu lầu Hòa Bình, trong tửu lầu, trang trí xa hoa, cảm giác hoa lệ mà không mất đi vẻ ấm áp, sắp hết vạn thiện (bữa tối) nhưng vẫn là hết chỗ, buôn bán rất tốt, Lam Tử Duyệt họ nhân khí bất phàm, vừa đến liền khiến mọi người chú ý, luận nghị.

Một nam tử để bát tự râu khoác trường sam – chưởng quầy tầm 40 tuổi, vừa nhìn thấy Lam Tử Thiên lập tức mỉm cười bước đến nghênh đón.

“Chủ nhân, người về rồi.”

Một tiếng chủ nhân, mọi người đều sáng tỏ Hoàn Bình tửu lầu này chính là của Lam Tử Thiên.

“Ân! Kim chưởng quầy, trước đó ta có truyền tin về bảo ngươi để dành toàn bộ phòng trên lầu ba, bây giờ không có vị khách nào ở đi?” Lam Tử Thiên nghiêm hỏi, khác với hắn trước đây, tựa như hai người khác nhau.

“Bẩm chủ nhân, phòng vẫn luôn trống. Chính là đợi người quay về.” Kin chưởng quầy cung kính đáp.

“Ân! Chuẩn bị vài món đặc sắc, mười cái đùi gà, cả rượu, đem đến đại sảnh lầu ba, phải nhanh, rõ chưa?” Lam Tử Thiên biết mọi người vừa đói vừa mệt, sớm ăn một chút nghỉ ngơi sớm một chút.

“Vâng chủ nhân, lập tức cho người chuẩn bị, chủ nhân người cứ lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Ân!” Lam Tử Thiên gật đầu.

Kim chưởng quầy tức tốc xoay người, nhanh chóng phân phó tiểu nhị.


“Oa! Cữu cữu, tửu lầu này thật khí phái quá đi! Buôn bán cũng rất tốt, cữu cữa thật giỏi.” Lam Dịch Dịch ngẩng đầu nói với Lam Tử Thiên, cữu cữu gọi cho nó mười cái đùi gà, tốt thật, nó có thể ăn cho đủ rồi.

“Haha! Dịch Nhi của cữu cữu cũng rất giỏi, không phải con thích ăn đùi gà sao? Cữu cữu gọi cho mười phần, vậy đủ ăn rồi không?” Lam Tử Thiên điểm nhẹ lên chóp mũi của Lam Dịch Dịch, bộ dạng đáng yêu của Lam Dịch Dịch thật khiến người ta yêu thích, nếu mẫu thân còn sống, trông thấy mình có một đôi tôn tử xinh đẹp như vậy, trong lòng ắt hẳn rất vui mừng.

“Đủ rồi, đủ rổi, đa tạ cữu cữu, vẫn là cữu cữu hiểu Dịch Nhi nhất, Dịch Nhi thích nhất ăn đùi gà a.” Lam Dịch Dịch không ngừng gật đầu, đôi mắt cười đến nỗi híp thành một đường.

Niên Bình Sùng cười cười, Tiểu Dịch Nhi này thường ngày bám theo hắn đòi ăn đùi gà, giờ có phụ thân, có cữu cữu rồi cũng không còn bám theo hắn nữa, sao hắn lại đột nhiên cảm thấy không quen thế này?

“Thần Huần, đêm nay ủy khuất ngươi phải ở lại đây một đêm rồi.” Lam Tử Thiên xoay người nhìn về phía Nam Cung Thần Huân, hắn thân là Hoàng Đế phải qua đêm ở một nơi như vậy quả thật ủy khuất cho hắn rồi.

“Nào có ủy khuất, tốt hơn phải ngủ trong xe ngựa nhiều rồi.” Nam Cung Thần Huân khách khí đáp, trước kia hắn thường hay trốn ra ngoài, tửu lầu này hắn thường đến cũng chẳng cảm thấy ủy khuất gì.

“Vậy thì tốt, chúng ta lên thôi.” Lam Tử Thiên xoay đầu nói với mọi người.

Mọi người đồng loại gật đầu, Long Thiên Ngâm bước đến bên người Lam Tử Thiên, hưng phấn nói: “Lam đại ca, ta mỗi lần ra ngoài đều tá túc ở Hòa Bình tửu lầu này, hóa ra là của Lam đại ca ngươi à, hề hề, thật là đại thủy trùng liễu long vương miếu, người một nhà mà chẳng biết nhau, Đào hoa nhưỡng của Hòa Bình tửu lầu nổi tiếng trứ danh, ta mỗi lần đều uống qua mới chịu đi, lần này cư nhiên đã gặp được thì Lam đại ca ngươi phải mời khách rồi.”

“Được, ta mời, ngươi muốn uống bao nhiêu cũng được.” Lam Tử Thiên mỉm cười đáp, Đào hoa nhưỡng này là của mẫu thân chi thủ, hắn cũng cảm thấy uống rất ngon, sau khi hắn trưởng thành liền dùng phương pháp làm ra nhưỡng tửu mà mẫu thân để lại buôn bán kiếm tiền.

Nghe nhắc đến đào hoa nhưỡng, trong lòng Lam Tử Duyệt có chút chua xót, nàng vẫn nhớ thân ảnh xinh đẹp của mẫu thân, ngọc thủ thon dài, mỗi năm hoa đào nở, đôi bàn tay thon dài ấy nhấc nhẹ hoa đào, cảnh tượng đẹp đẽ đó, còn cả nụ cười ôn nhu của người mang lại cho người khác len lỏi ấm áp vô tận.


“Đến rồi, gian phòng ở đây mọi người tự chọn, thích phòng nào cứ ở, đợi khi thức ăn dọn lên, ta sẽ bảo đưa đến tận phòng mọi người.”

“Đa tạ Lam công tử.” Mộc Thành Phong tiến lên trước, chắp tay đa tạ, ở đây dường như chỉ có hắn là người ngoài, nếu không biểu thị cảm ơn thì dường như không đúng phép tắc.

“Duật Thành thiếu chủ khách khí rồi, mọi người mời!” Lam Tử Thiên ôn hòa nhìn mọi người.

“Duyệt Nhi, muội theo ca qua đây, muội và Dịch Nhi, Thành Nhi ở gian kế bên ca là được.”

“Được, ca.” Lam Tử Duyệt ôn nhu nói, xoay người nhìn về Long Thiên Tuyệt.

“Thiên Tuyệt, chúng ta đi!”

“Ân!” Long Thiên Tuyệt ôm Lam Thành Thành, theo sau Lam Tử Duyệt.

Nam Cung Thần Huân sắc mặt ầm trầm nhìn về bóng lưng Long Thiên Tuyệt, hắn dựa vào gì mà có được sự ôn nhu đối đãi của Duyệt Nhi? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là cha hai hài tử của nàng sao?

“Hoàng Thượng, chúng ta vào phòng thôi! Hoàng Thượng dọc đường đi vất vả rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt, chú ý thân thể mới phải.” Lam Tử Nhu cho dù có bực dọc nhưng khi cần ôn nhu ả sẽ không bỏ qua, nam nhân mà đều thích nữ nhân dịu dàng, Lam Tử Duyệt chính là quá ôn nhu, quá nhu nhược, ra vẻ đáng thương khiến nam nhân muốn bảo vệ, mới giành được sự sủng ái của Nam Cung Thần Huân.

“Nàng tự tìm phòng nào nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ ở phòng này.” Nam Cung Thần dứt lời không đợi Lam Tử Nhu đáp lời liền tùy ý bước vào một gian phòng, đóng chặt cửa, hắn đối với nàng có thể nói là chán ghét, hành vi của nàng thật sự khiến hắn phản càm.

“Hừ!” Lam Tử Nhu tức giận giậm chân, bực tức nhìn cánh cửa đóng chặt ấy rồi đưa hai cung nữ tiến vào gian phòng bên cạnh.


Mộc Thành Phong trông thấy vẻ giận dữ của Lam Tử Nhu, nếu như bây giờ không phải lúc tiết lộ thân phận thật sự của Lam Mân Côi với ả, hắn thật sự muốn cùng nữ nhân này hàn huyên một phen, nếu vị nương nương này biết được thân phật thật sự của Lam Mân Côi thì sự tình sẽ càng lúc càng thú vị.

“Duật Thành thiếu chủ, ngươi làm gì vậy? Nhìn thân ảnh Nhu Phi nương nương mà cười đến khiến người khác hoảng sợ như vậy?” Niên Bình Sùng nhìn Mộc Thành Phong với vẻ kỳ lạ, Mộc Thành Phong biểu tình vô cùng kỳ quái thật sự khiến người khác không thể không hoài nghi!

“Haha, không có gì, chỉ là cảm thấy Nhu Phi nương nương hình như tức giận rồi nên muốn nhìn thêm một chút.” Mộc Thành Phong ngượng ngùng đáp, tên Bình Dương thiếu chủ này sao còn ở đây? Hắn không phải luôn bám theo Lam Mân Côi sao?

“À!” Niên Bình Sùng chậm rãi gật đầu, Mộc Thành Phong này không phải đến chuyện * của Hoàng Thượng cũng định quản chứ!

“ Haha! Bình Dương thiếu chủ, vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước đây, hồi sau trò chuyện sau.”

“Được! Duật Thành thiếu chủ mời!” Niên Bình Sùng cắn nhẹ môi dưới nhìn bóng dáng Mộc Thành Phong, vẫn là cảm thấy hành động của hắn vô cùng kỳ lạ.

“Niên thúc thúc, Niên thúc thúc, sao thúc còn ở đây?” Lam Dịch Dịch chạy thật xa hét lớn.

“Ân, làm sao vậy? Tiểu Dịch Nhi, chạy gấp như vậy, mẫu thân con lại lấy chổi lông gà đuổi theo con à?” Niên Bình Sùng vặn vẹo thân mình, cười phất phơ hỏi.

“Niên thúc thúc, đó đều là chuyện nửa năm trước, thúc sao còn nhớ rõ vậy, Lam Dịch Dịch con là hạng người gì? Chịu một trận thế lại sẽ không chịu trận thứ hai.” Lam Dịch Dịch thần khí thập phần đáp, chuyện đó khiến nó xấu hổ nhất rồi đi, bị mẫu thân cầm chổi lông gà dí đánh nó cả con đường.

“Dịch Nhi đến là muốn nói với Niên thúc thúc, kêu thúc thúc ngủ ở ngay phòng bên cạnh Cữu cữu, tối nay Dịch Nhi đến tìm thúc chơi cũng tiện hơn!”

“Hừ! Tên tiểu tử thối con giờ mới nhớ ra Niên thúc thúc ta, đi thôi, đi thôi! Mệt lắm rồi, đêm nay phải ngủ một đêm thật tốt mới được.” Niên Bình Sùng ngáp một cái, lần đến Xích Kinh thật không dễ dàng gì, mỗi lần đều mệt đến muốn mất toi nửa cái mạng.

Lam Dịch Dịch vừa nghe liền bĩu môi, ai nấy đều mệt, nó thế nào lại không mệt, vậy đêm nay ai dắt nó đi chơi a! Hề hề, đúng rồi, phụ thân, bảo phụ thân dẫn nó đi, cha còn chưa bồi nó đi chơi bao giờ, đêm nay nó nhất định bảo phụ thân bồi nó đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui