Sáng sớm ngày hôm sau, vì trên đường không có khách điếm, bọn Lam Tử Duyệt vẫn là quyết định ăn sáng xong rồi đi.
“Mẫu thân, Bán Nguyệt Sơn cũng sắp đi hết rồi đi! Chúng ta sắp đến Xích Kinh rồi đúng không, mẫu thân?” Lam Dịch Dịch ngồi xổm trước mặt Lam Tử Duyệt đang chuẩn bị bữa sáng, gương mặt đáng yêu ngẩng lên nhìn nhìn Lam Tử Duyệt nói, nó muốn đi Xích Kinh a! Nghe Cữu cữu nói, ở đó có rất nhiều món ngon, nhiều chỗ thú vị, tuy rằng người nó ở đây, nhưng tim nó đã sớm bay đến Xích Kinh rồi.
“Haha! Dịch Nhi à! Còn mấy ngày nữa là chúng ta đến Xích Kinh rồi, sau khi đến Xích Kinh, món ngon chỗ vui đều vô số, đến lúc đó! Con muốn ăn bao nhiêu đùi gà cũng được.” Lam Tử Duyệt cười cười, điểm nhẹ trên chiếc mũi đáng yêu của Lam Dịch Dịch, nàng đương nhiên biết hài tử mình đang nghĩ gì, nói không chừng tâm hồn đã bay đến Xích Kinh rồi.
“Hì hì, mẫu thân, hài nhi nghe Cữu cữu nói Xích Kinh có rất nhiều rất nhiều chỗ chơi, đợi sau khi đến Xích Kinh hài nhi nhất định phải để Cữu cữu dắt Dịch Nhi và ca ca đi hết cả thành Xích Kinh.” Nét mặt Lam Dịch Dịch tràn ngập vui vẻ mang theo chờ mong.
“Được, Dịch Nhi, đến lúc đó Cữu cữu sẽ dắt con và Thành Nhi lượn hết Xích Kinh.” Lam Tử Thiên vừa hay bước đến, nghe thấy lời của Lam Dịch Dịch, liền tiếp lời.
“Cữu cữu Cữu cữu nghe thấy rồi à? Haha!” Lam Dịch Dịch nghe thấy giọng của Lam Tử Thiên, reo mừng ngẩng đầu nhìn nhìn Lam Tử Thiên.
“Haha! Cữu cữu nghe thấy rồi, Thành Nhi đâu?” Lam Tử Thiên khom xuống, xoa nhẹ đầu của Lam Dịch Dịch, lại ngước nhìn Lam Tử Duyệt, cuộc sống bây giờ hắn vô cùng mãn nguyện, chỉ cần mẫu tử ba người có thể bình an, dù sống ở đâu họ đều thấy hạnh phúc.
Lam Tử Duyệt nhìn nụ cười ôn nhu của huynh ấy, trong lòng cũng rất ấm áp, có một người anh ở bên cạnh thật tốt.
“Ca huynh đói rồi chứ! Rất nhanh thôi là được ăn rồi.” Lam Tử Duyệt vừa nấu vừa nói, bóng hình mềm mại, tư thế động lòng người, nhất cử nhất động đều mang ý vị sâu xa.
“Duyệt Nhi không cần gấp, huynh không đói, dọc đường đi đều có Duyệt Nhi, huynh không cần lại ăn lương khô nữa rồi, dạ dày mỗi ngày đều rất dễ chịu.” Lời Lam Tử Thiên nói là thật, họ xuất môn tại ngoại* ( *thường ở bên ngoài ),thức ăn cũng không mấy chú trọng, đều đem theo lương khô chống đói qua ngày, rất ít khi tự nấu, nhưng Duyệt Nhi lại rất xem trọng hai bữa sáng tối, vì Thành Nhi và Dịch Nhi đang trong giai đoạn phát triển, hai bữa sáng tối đều do Duyệt Nhi đích thân xuống bếp, hơn nữa tay nghề lại rất tốt, khiến đại ca này chưa gì đã yêu thích những món mà muội muội mình làm.
Niên Bình Sùng nửa nằm trên thùng xe bên ngoài, ngây ngô cười theo mọi cử động của Lam Tử Duyệt, nam nhân bà này chính là khác xa với những nữ nhân khác, ngay cả nấu cơm cũng có thể đẹp đến như vậy, khiến hắn khó lòng dời mắt.
Niên Phúc đứng một góc ngước nhìn thiếu chủ của mình, lắc lắc đầu, thiếu chủ bọn họ trúng độc quá nặng rồi, sao lại phải lòng một người đã là mẫu thân của hai hài tử? Nhưng mà tâm của Lam Mân Côi đâu đặt ở chỗ thiếu chủ, chỉ xem thiếu chủ là lam nhan tri kỷ mà thôi, thật hy vọng Ngũ tiểu thư Vương gia đó có thể giành lại tim của thiếu chủ, để người tránh thương tâm về sau.
Xe ngựa của Thiên Tú Vi dừng lại đối diện Niên Bình Sùng, liếc nhìn Niên Bình Sùng mới sáng sớm đã nhìn Lam Tử Duyệt với nụ cười ngốc nghếch, khiến nàng tức giận siết chặt chiếc khăn trong tay, thật là muốn xát nát nụ cười chói mắt đó, Lam Mân Côi đó có gì tốt? Lại còn chưa thành thân đã có con, hắn làm gì mà lại nhìn với ánh mắt chết mê chết mệt đó, tiện nhân đó chắc chắn là rất xấu nếu không cần gì phải đeo mặt nạ? Bởi vì xấu, mới đeo mặt nạ câu dẫn nam nhân, thật là tiện từ trong cốt, Thiên Tú Vi lại chuyển mục quang về phía Lam Tử Duyệt đang bận rộn, căm phẫn nhìn Lam Tử Duyệt, trong lòng lại thầm mắng nàng hạ tiện.
Hỷ Nhi vừa lên xe ngựa đã nhìn thấy Thiên Tú Vi tức giận cả người run rẩy, cười cười: “Công chúa, sao người lại nhìn ả ta tức giận rồi, còn không phải tự chọc tức mình à? Từ mình chọc giận mình sao?”
“Hừ! Bổn công chúa không thấy bọn họ, hễ thấy bọn họ là ta tức điên lên được, Hưu Linh Kim Đỉnh nhất định ở trong tay ả, thật đáng hận, không giết được đám người đó, cơn giận này của ta khó mà tiêu tan!”
“Hề hề! Công chú, người yên tâm đi! Phần Cơ đưa tin tới, đêm mai sẽ hội tụ cùng chúng ta, đêm mai liền bảo Phần Cơ trừ khử cả nhà ả, chỉ cần mẫu tử ba người đó chết, đại thù của công chúa sẽ được báo, nói không chừng, mười vạn hai lượng bạc đó của công chúa cũng có thể đòi về? Công chúa người đừng đi nữa, dọc đường đều là những mỹ công tử thân phận bất phàm, chuyện cần làm bây giờ người nên làm là khiến cho bản thân mình càng xinh đẹp lỗng lẫy, tìm cho mình một lang quân như ý.”Hỷ Nhi cười duyên nhìn Thiên Tú Vi nói, tâm tư của công chúa sao nó lại không hiểu chứ? Trong Thiên Vi thành công chúa không vừa ý người nào, nên mới ngàn dặm xa xôi đến đại hội luyện đan của Xích Kinh, mục đích cũng chỉ muốn tìm cho mình một lang quân như ý.
“Ai da! Hỷ Nhi, ngươi thật không biết e thẹn! Nhưng mà nói đến lang quân như ý, Hỷ Nhi, ngươi xem, vị Long công tử ngồi phía ngoài bên kia, chàng ấy chính là công tử tuấn mỹ nhất trong thiên hạ mà bổn công chúa từng gặp, chỉ là lẳng lặng ngồi đó, nhưng lại khiến người khác không thể khinh nhẹ sự tồn tại của mình, luôn thu hút sâu sắc mọi ánh nhìn, nhưng không biết gia thế thế nào, nếu không, chàng ấy chính là một lựa chọn không tồi.” Thiên Tú Vi thầm thì nói, ánh mắt ôn nhu như nước ngắm nhìn Long Thiên Tuyệt, mấy hôm nay nàng không để ý, hóa ra lại có một vị công tử tuấn mĩ bất phàm như vậy đồng hành cùng nàng, nàng đúng là mắt mờ, sáng nay mới nhìn rõ chàng ấy, nam tử tuấn mỹ đến vậy, lại còn khí khái hơn người, thật xứng với Thiên Tú Vi nàng.
“Haha! Công chúa, còn nói Hỷ Nhi không biết e thẹn, công chúa người nhìn người xem, tim đã sớm bay đến chỗ công tử đó rồi.” Hỷ Nhi che miệng cười nói, trong lòng cứ thấy buồn cười, công chúa chính là nhìn thấy tuấn mỹ công tử liền trở nên ngây ngốc.
“Ai da! Hỷ nhi, ngươi dám cười nhạo ta, bổn công chúa không nói với ngươi nữa.” Thiên Tú Vi hai má đỏ ửng, một phần là ngại ngùng, một phần do Hỷ Nhi đẩy qua đẩy lại.
“Dạ, dạ! Công chúa không nói với Hỷ Nhi, vậy nói với công tử đối diện kia là được chứ gì! Nhưng mà công chúa, có cần truyền tin cho Phần Cơ, đêm mai trừ khử mẫu tử Lam Mân Côi, để công chúa tránh bực tức trong người.” Hễ nhắc đến Lam Mân Côi, là lòng nàng đố kị, một nữ nhân đã có hài tử, dựa vào gì được nam nhân yêu thương, loại nữ nhân này đáng lẽ phải tránh như rắn rết, người người phỉ nhổ mới phải.
“Giết, sao lại không giết, loại người này, giữ lại trên đời cũng chỉ gây hại, bảo Phần Cơ đêm mai hành động, triệu hồi toàn bộ rắn trên ngọn núi này, cho dù tu vi có cao, cũng chỉ còn một đường chết.” Thiên Tú Vi âm độc nói, ánh mắt ý cười sâu đậm, trong mắt nàng, người không có thân phận địa vị thì mạng cũng tiện như nhau thôi.
“Vâng, công chúa, Hỷ Nhi đi truyền tin ngay cho Phần Cơ.” Hỷ Nhi vui mừng nói, xoay người liền muốn nhanh chóng xuống xe ngựa gấp rút truyền tin.
“Hỷ Nhi, đợi đã, ca ca của ta – họ đang ở đâu, chuyện này tuyệt đối không được để họ phát hiện, nếu không khó mà hành động, ngươi hiểu không?” Thiên Tú Vi đột nhiên nhớ đến ca ca nàng cũng muốn đến xem đại hội luyện đan, thầm tính thời gian, cũng sắp đuổi kịp đến đây rồi, nếu để ca ca phát hiện việc nàng giết người, vậy thì thảm rôi.
“Công chúa, công chúa người yên tâm đi! Thiếu chủ muốn đến đại hội luyện đan nên mới đến Xích Kinh, sẽ không bị thiếu chủ phát hiện đâu.”
“Vậy thì tốt nhất, bảo Phần Cơ chuẩn bị đi!” Thiên Tú Vi thở dài nhẹ nhõm, hình tượng thiện lương của nàng không thể bị phá hỏng.
“Vâng, công chúa.” Hỷ Nhi tức tốc xuống xe ngựa.
Thiên Tú Vi chuyển mục quang về phía Lam Tử Duyệt vẫn đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, Hừ! đêm mai sẽ là ngày tế của mẫu tử ba người ngươi, hôm nay ráng mà hưởng thụ đi!
Mộc Thành Phượng nhẹ nhàng kéo màn xe, nhất cử nhất động của Thiên Tú Vi nàng đều thấy rõ ràng, trong lòng cười lạnh, cùng là nữ nhân, nàng cũng hiểu rõ ánh mắt Thiên Tú Vi dành cho Long Thiên Tuyệt là gì, ả tiện nhân này, nhất định là nhìn trúng Long Công Tử rồi, mới có thể chẳng chút e thẹn mà nhìn chằm chằm chàng, vậy càng tốt, nàng ta có thể nhìn ả ta mất mặt rồi, ánh mắt Long công tử rõ cao, ngay cả công chúa Duật Thành là nàng mà cũng chẳng để vào mắt, thì làm sao lại thích ả Thiên Tú Vi đó? Cũng vì chuyện lần trước, nàng đã mấy ngày không dám xuống xe ngựa rồi.
“Thành Phượng, làm gì đấy? Nhanh chóng xuống xe dùng bữa sáng, đã chuẩn bị lâu lắm rồi.” Bên ngoài xe ngựa truyền vào âm thanh của Mộc Thành Phong, ca ca mệnh lệnh nàng, hôm nay nàng phải xuống xe rồi, nếu không trong xe ngựa dùng cơm, sẽ có mùi vị của thức ăn, sau này ngồi sẽ không thoải mái nữa, Mộc Thành Phượng cắn cắn môi, vẫn là xuống xe ngựa, nếu như ca ca tức giận mắng nàng, vậy nàng còn không phải càng mất thể diện, ít nhất trước mặt Thiên Tú Vi, nàng không thể mất mặt nếu không sau này trước mặt Thiên Tú Vi, nàng cả đời cũng không ngẩng đầu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...