…
Kiến Văn thực tế chỉ giống như một đứa trẻ, thế nên việc đối phó với anh ta không có gì khó. Nhược Y dỗ ngọt Kiến Văn, nói sẽ theo y về nhà, đồng thời cho vào nước uống của y một liều thuốc mê nặng, đủ để y hôn mê hết một ngày một đêm mới tỉnh. Đến lúc đó thì Dịch Hàn và Nhược Y đã ở trên chuyến tàu đi Bắc Kinh nửa ngày rồi.
Tiếp đó, hai người họ tưới xăng quanh nhà, với một điếu thuốc làm ngòi nổ gây cháy. Vụ cháy sẽ xóa đi phần nào tang chứng về cái xác của ông bố dượng. Xong việc, Dịch Hàn đưa Nhược Y ra sân ga. Họ chỉ có thời gian vài tiếng để thực hiện cuộc trốn chạy. Mãi cho đến khi tàu hỏa lăn bánh, Dịch Hàn cũng chưa dám tin mình đã an toàn. Mọi thứ đến với hắn chưa bao giờ chóng vánh và tốt đẹp đến vậy.
-Anh đã dành được một ít tiền –Dịch Hàn niềm nở nói với Nhược Y bên cạnh – Đến Bắc Kinh chúng ta sẽ thuê một căn phòng nhỏ. Có lẽ em sẽ không quen lắm, nhưng anh sẽ cố gắng làm thật nhiều việc. Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở bên anh thôi là đủ rồi.
-Ngốc. Em đâu cần những thứ đó.
Nhược Y vén tóc bên tai Dịch Hàn lên, đôi mắt cô như muốn nhìn cho rõ gã con trai có gương mặt thư sinh kia. Cô tựa đầu vào vai hắn, đôi mắt mộng đỏ đầy trăn trở ấy dần thiếp đi. Dịch Hàn cũng ngả đầu vào ghế, mắt hướng ra con đường vắng bên ngoài cửa sổ.
Một cuộc đời mới sắp sửa bắt đầu, cho cả hắn và Nhược Y.
Hắn thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc tỉnh dậy đã thấy Nhược Y không ngồi bên cạnh mình nữa. Bấy giờ hắn mới thực sự hoảng hốt. Cô đã đi đâu?
Thấy hắn đứng loanh hoanh tìm kiếm, người đàn bà trung niên ở ghế đối diện mới chồm người sang bảo:
-Cậu tìm cô bạn gái xinh đẹp phải không? Cô ấy đi toilet rồi. Đi cũng nãy giờ, chắc sắp về rồi đó.
-Cám ơn.
Hắn mỉm cười với người đàn bà, có chút an tâm. Thực ra hắn cũng cảm thấy mình quá đa nghi, nhưng sự cẩn thận thì không bao giờ là thừa cả. Hăn nhìn ra cửa sổ. Trời cũng sắp sáng rồi. Chắc hắn đã ngủ khá lâu.
-Hai cháu lên thành phố học đại học à? –Người đàn bà bên cạnh lại hỏi
-Vâng, sao bác biết ạ? –Hắn khách khí đáp lời
-Cô bạn gái cháu nói. Cháu cũng tốt số thật, có cô bạn gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn ra phết.
-Vâng, cô ấy rất tốt –Hắn tủm tỉm cười đáp. Nghe người khác khen Nhược Y, bản thân hắn cũng lấy làm tự hào.
-Đến thành phố hai đứa nhớ mua một cái điện thoại để xài nhé. Có gì gọi cho bố mẹ cũng dễ hơn.
Hắn ậm ừ cho qua chuyện. Nhưng lại sực nhớ ra. Đúng là hắn đã thu cả điện thoại của hắn và Nhược Y quẳng vào đống lửa kia rồi. Sao mụ già này lại biết được?
-Sao bác biết bọn cháu không có điện thoại ạ? –Hắn vờ hỏi
-Cô bạn gái cháu nói còn gì. Con bé bảo muốn gọi về báo bình an cho cả nhà, mà xui rủi thế nào lúc lên tàu lại đánh rơi mất. Nó dễ thương như thế, làm sao bác không ượn được chứ?
Dịch Văn cảm thấy cơ mặt của hắn như đồng loạt giãn hẳn ra. Hắn chào lịch sự với người khách rồi bước nhanh về phía toa WC. Trong tim hắn dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn.
…
-Còn hai tiếng nữa chúng em sẽ dừng ở trạm Tứ Xuyên –Nhược Y nói lí rí trong điện thoại –Em sợ anh ấy sẽ gấp rút hơn một tí nên các anh đến sớm hơn nhé. Em sẽ dụ anh ấy tạt qua chợ mua ít đồ. Chắc là anh ấy sẽ tin… Vâng, nhờ các anh.
Nhược Y thở phào tắt điện thoại rồi định mở cửa bước ra. Nhưng cánh cửa vừa hé cũng là lúc cô như bị sét đánh, chỉ biết đứng sững ra đó.
Dịch Hàn nhìn cô, cười nhạt.
-Em làm gì lâu vậy. Anh vừa dậy không thấy em, tưởng rằng em đã bỏ đi rồi.
-Em… -Nhược Y ấp úng, song cuối cùng vẫn không thể thốt lên lời nào. Chiếc điện thoại trong tay cô đã là bằng chứng quá rõ ràng.
Đôi mắt Dịch Hàn nhìn cô như có lửa, âm thầm thiêu đốt lồng ngực cô. Nhược Y cả đến thở cũng khó khăn, dần dần lùi lại theo sự trấn áp của hắn. Hắn đẩy cô vào khoang toilet, rồi khóa chặt cánh cửa lại sau lưng.
Trong không gian hẹp, rất hẹp, chỉ có cô và hắn. Nước mắt cô bắt đầu ứa ra.
-Tại sao lại lừa dối anh? –Giọng hắn gầm gừ -Không phải em đã nói sẽ đi cùng anh sao? Em nói đi, tại sao lại lừa dối anh?
-Em không muốn anh tiếp tục lầm đường lạc lối nữa –Cô đáp –Chúng ta đã sai rồi, em không muốn anh tiếp tục giết người nữa. Phải. Là em phản bội anh. Là em khiến anh trở nên thế này. Anh muốn giết muốn trút thì cứ trút lên em. Đừng làm hại đến những người khác nữa.
-Anh không làm gì sai. Những người anh giết đều là những người xấu, là họ làm em cảm thấy không vui, không hạnh phúc. Anh giết họ thì có gì là sai chứ?
Đôi mắt Dịch Hàn vẫn đỏ ngầu. Hắn đang khóc, nhưng nước mắt lại rơi ra từ khóe mắt Nhược Y. Môi cô mím chặt nhìn người con trai trước mặt. Cánh tay cô giương ra vướt mái tóc lòa xòa trước trán hắn.
-Anh không sai. Người sai là em –Cô mỉm cười đáp –Là em đã khiến anh trở nên như thế này.
Hắn nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì. Cánh tay cô choàng qua cổ hắn, ôm chặt hắn vào lòng. Ở trên vai hắn, nhưng cô vẫn không ngừng khóc
-Anh chưa hề muốn làm tổn thương em –Hắn thì thầm, đoạn rút từ túi ra một ống kim nhỏ. Hắn tháo đầu kim ra –Anh chỉ muốn em hạnh phúc, thật sự hạnh phúc.
-Em biết –Cô đáp, giọng run run
-Ở cạnh anh em sẽ được hạnh phúc –Hắn bơm thuốc lên đầy mũi kim –Anh hứa.
Không có tiếng Nhược Y đáp trả. Có lẽ cô cũng đang chờ đợi.
Dịch Hàn đặt lên môi cô một nụ hôn. Đoạn hắn giơ mũi kim, đâm thẳng vào tủy sống của Nhược Y. Cô rít lên. Cơn đau khiến cô siết chặt vai Hàn hơn. Hắn vẫn lặng im như tờ, bình thản đẩy cạn ống thuốc vào người cô.
Dịch Hàn không phải thiên tài, nhưng có thể nói hắn là sinh viên giỏi nhất khóa mình về Sinh và Hóa Học. Loại thuốc này hắn đã tình cờ tìm ra trong giờ thí nghiệm. Chính giáo sư của hắn cũng rất bất ngờ về khả năng của hắn, dù ông kiên biết bắt hắn dấu nhẹm một loại thuốc như thế này, nhưng đồng thời cũng xem trong hắn đến mức viết cho trường Đại học Bắc Kinh một tờ giấy giới thiệu. Lý do ông không cho hắn tiết lộ cũng là một điều dễ hiểu. Một loại thuốc khiến người bình thường trở thành người thực vật trong vài phút ngắn ngủi thì chỉ có nguy chứ chưa bao giờ là lợi.
Thế nhưng điều Dịch Hàn không ngờ tới là hắn lại luôn mang theo một phần thuốc bên mình. Có lẽ hắn cũng biết, cho dù là một lời hẹn ước bên cạnh nhau mãi mãi của một người bình thường cũng không thể so sánh được với người thực vật suốt đời cũng không thể hứa.
Ống thuốc đã cạn. Hắn rút ra, quẳng vào sọt rác.
Cơ thể trên vai hắn cũng dần khụy xuống.
Hắn không vội đỡ cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô dần mất đi kiểm soát. Trong vài phút nữa thôi, Nguyễn Nhược Y mãi mãi cũng không thể chạy thoát khỏi cuộc đời hắn. Hắn nhoẻn môi, cười nhẹ.
Nhược Y vẫn giương mắt ra nhìn hắn. Lúc này dường như cơ mặt là thứ duy nhất cô vẫn còn khả năng nắm quyền điều khiển. Hắn nhìn đôi mắt đó, nhận ra một giọt nước đang rơi ra từ chính mắt hắn.
-Nhược Y, em biết không? Có lẽ người tôi yêu là Nhược Y của trước đây.
Nhược Y mỉm cười, nụ cười như thể có ánh sáng lan tỏa.
-Có lẽ em cũng đã yêu Dịch Hàn của trước đây.
Đó cũng là nụ cười cuối cùng của cô mà hắn được nhìn thấy trong đời.
Đôi mắt cô vẫn mở, nhưng dường như đã không còn có thể nhìn hắn nữa. Mãi mãi cũng không thể thấy.
…
Khi tàu vừa cập lại ở ga. Dịch Hàn vội vàng bế Nhược Y ra theo lối cổng sau. Ai hỏi hắn cũng bảo Nhược Y bị ngất nên phải trỏ về nhà gấp. Ra đến quầy vé, hắn đứng ngẩn ra một lúc rồi nhờ một thằng nhóc mua giúp 2 vé.
Bắc Kinh giờ đây chỉ là giấc mơ không thể thực hiện. Nhưng bên cạnh hắn đã có Nhược Y. Hắn sẽ đưa cô đến một nơi chỉ có hai người. Một nơi không ai biết họ là ai.
Và chỉ có ở bên hắn, cô mới thật sự hạnh phúc.
Nhưng cô liệu có còn có cảm giác hạnh phúc là thế nào không?
…
Đồng hồ gõ chuông báo 12 giờ. Dịch Hàn trở người. Trong ánh đèn vàng mờ ảo, hắn nhìn người con gái bên cạnh, với đôi mắt thao láo vẫn mở như thể đang nhìn vào trần nhà hư vô. Năm năm rồi. Hắn vẫn không sao điều khiển được cặp mắt đó. Mỗi tối hắn đều vuốt cho cô nhắm lại, nhưng thường đôi mắt ấy sẽ lại mở ra vào lúc nào đó.
Hắn tin là có phần nào đó trong cơ thể cô vẫn còn điều khiển được, nhưng lại không biết nó được điều khiển bằng cách nào, bởi bộ phận nào một khi bộ não… đã chết.
Đôi mắt ấy chính là nỗi ám ảnh cả đời này của hắn.
Hắn không sao quên được khoảng khắc 5 năm trước, sau khi nhận mũi kim từ hắn, cũng chính đôi mắt đó đã nhìn hắn để nói rằng:
-Có lẽ em cũng đã yêu Dịch Hàn của trước đây.
Chỉ một câu nói đó, khiến hắn dằn vặt trong đau khổ suốt 5 năm, và có lẽ là cả cuộc đời về sau này.
Nhược Y còn sống, nhưng chẳng khác nào đã chết. Là chính tay hắn đã hại chết người con gái hắn yêu thương nhất, để rồi có làm mọi cách cũng chẳng thể nào cứu vãn được.
Tại sao cô không nói câu đó sớm hơn? Là cô thật sự đã yêu hắn, thật sự muốn ở bên cạnh hắn hay thực ra chỉ muốn hắn ôm hận cả đời?
Dịch Hàn đưa tay, vuốt dọc theo sóng mũi cong cong của cô, bất giác hắn bật cười cay đắng
Nhược Y, cô bao giờ cũng thật tàn nhẫn. Kể cả khi không còn nữa cô vẫn có thể tàn nhẫn với hắn đến như thế sao?
Nhưng hắn cũng muốn biết
- Nếu bây giờ em lại nhìn thấy anh, em có yêu anh không?
Hắn thì thầm. Song cũng như mọi khi, đáp lại hắn chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.
Cặp mắt Nhược Y vẫn mở to, vô hồn thả lên trần nhà vô vọng.
Cơn gió lạnh bất giác thổi qua khiến Dịch Hàn co người run rẩy. Chẳng khác nào hắn đã ngủ với 1 cái xác suốt 5 năm.
…
Dịch Hàn vốn biết, với những gì đã làm hắn cũng không thể trốn tránh cả đời được. Nhưng điều hắn không ngờ là nó đã đến muộn mất 5 năm.
Hôm ấy hắn ngồi ăn cùng các đồng nghiệp trong giờ nghỉ trưa, tình cờ thế nào lại đọc phải 1 tờ báo cũ người ta bỏ lại. Trên tờ báo có in hình Nhược Y.
CÔ GÁI MẤT TÍCH 5 NĂM, BỊ BẮT CÓC BỞI 1 TÊN SÁT NHÂN
Hắn không đọc kỹ thông tin tờ báo, nhưng cũng kịp nhận ra người chịu trách nhiệm đăng tin là Kiến Văn. Có lẽ thời gian đã giúp hắn lấy lại phong độ ngày nào. Giờ còn làm tổng biên tập 1 tờ báo lớn nhất nước thế này.
Dịch Hàn bật cười. 1 vụ án điều tra 5 năm, đã lên tới các trang địa phương rồi thì sớm muộn họ cũng mò đến đây thôi.
…
Tối đó sau khi ăn cơm xong, hắn lại ngồi chải tóc cho Nhược Y. Công việc này hắn đã quen tay nên thực hiện rất tỉ mỉ. Xong xuôi, hắn quỳ xuống nắm tay tay cô.
-Hôm qua anh lại nằm mơ thấy Gia Nghiên em à. Anh thấy cô ấy đứng bên cầu Ngân Hà, vẫn rất đẹp, rất khả ái như ngày nào. Cô ấy có gửi lời hỏi thăm em. –Hắn xoa xoa lòng tay cô, vì cô không đáp trả nên hắn đành tự cười một mình –Gia Nghiên thay đổi nhiều lắm rồi. Cô ấy cười nhiều hơn trước đây. Còn bảo rằng cô ây đang sống rất vui vẻ. Vui nhất là nếu lần sau gặp, chúng ta đều sẽ già hơn cô ấy mất thôi.
-Mấy ngày rồi anh không gặp cha dượng. Sức khỏe ông kém đi nhiều, nhưng ông vẫn càu nhàu bắt anh phải chăm sóc cho em. Người già lúc nào cũng khó tính như nhau em nhỉ?
Dịch Hàn ngẩng đầu lên hỏi, nhưng Nhược Y vẫn thế, đáp lại hắn bằng một ánh mắt, không hề nhìn vào hắn. Hắn thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
-Tất cả họ đều nói sẽ rất vui nếu gặp lại anh, nhưng anh không biết, thật sự anh không biết, Nhược Y à. Nếu anh đến đó anh có thể được gặp em không?
Nước mắt hắn rơi, rơi trên đôi bàn tay hắn đang nắm chặt tay cô. Nhưng cô vẫn chỉ là một con búp bê người không hơn không kém.
Trong căn nhà đó. Tưởng như là có 2 người, song thật ra chỉ có mỗi mình hắn. Hắn ôm lấy cô, òa khóc như một đứa trẻ. Lặng thinh không vọng lại tiếng hắn gọi như ai oán.
-Nhược Y à. Em biết không? Anh nhớ em. Anh nhớ em lắm. Anh phải làm sao đây??
Tiếng gọi của hắn vọng lại thinh không như tiếng ai oán
…
Ít lâu sau đó. Cảnh sát ập vào căn hộ của Dịch Hàn. Hắn chống trả quyết liệt khiến cảnh sát phải nổ súng. Dịch Hàn chết ngay tại hiện trường. Ngoài ra người ta tìm thấy trong nhà một cô gái rất giống Nhược Y đã nằm chết dưới sàn, trên cổ có vết dao cắt.
Hết
Lời Tác Giả :
Thật ra, cái kết tôi muốn viết thêm như lúc viết đến đó lại mệt quá nên ngưng lun. Tôi mún giải thích khúc cúi chỗ tin vắng là chính Dịch Hàn gọi điện đến báo cảnh sát. 5 năm qua cậu tạ sống đã quá mệt mỏi rồi nên muốn kết thúc nó tại đây. Nhưng cậu lại không đủ dũng khí để tự sát, phần lại sợ chết không thể gặp Nhược Y ở thế giới bên kia, nên quyết định mang theo cô đến hoàng tuyền. Đây là 1 câu chuyện bi thảm, nhưng bản thân tui hi vọng là ở thế giới bên kia, Nhược Y và Dịch Hàn có thể tạo ra 1 trang mới háp pi hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tôi~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...