Đã 2 năm, người dân trong xóm lao động nghèo ấy quen với sự hiện diện của một cặp vợ chồng trẻ. Người chồng chỉ vừa hơn 20 một tí, vóc dáng cao lớn cộng với gương mặt thư sinh ưa nhìn khiến bao cô gái phải suýt xoa ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh làm việc ở một mỏ đá gần đó, tuy ít nói, nhưng cũng rất thân thiện và hay giúp đỡ mọi người. Chẳng bao lâu đã trở thành chàng trai mơ ước của mọi cô gái trong làng.
Lúc đầu hiếm ai biết đến sự hiện diện của vợ anh. Hết thảy mọi lần các cô nàng lọ mọ đến dò hỏi đều thấy chỉ có anh ra mở cửa. Duy chỉ có hôm nọ anh làm việc vắng nhà, bà hàng xóm đem chổi sang trả đã tình cờ trông thấy một cô gái nằm dài trên chiếc trường kỷ, đôi mắt lơ đãng như thể đang xem tivi. Theo lời bà cụ kể lại, cô gái toàn thân trắng toát, vận trên người bộ váy lộng lẫy. Tuy không thể nói là kiêu sa như búp bê, nhưng cũng trong sáng và rực rỡ đến là nhường ấy.
Tin đồn vừa lan ra, rất nhiều cô gái trong làng đều tò mò tìm đến xem người con gái kia rốt cuộc là có đẹp như lời tả hay không. Người kéo nhiều đến nỗi chàng trai nọ phải cho khóa kín các cửa trong nhà lại. Từ đó cơ hội kiểm chứng lời đồn lại càng trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Cô gái không bao giờ bước chân ra khỏi nhà. Còn phần chàng trai mỗi ngày đều như một, vừa tan ca ở mỏ đá liền lập tức ra chợ chiều mua ít đồ ăn rồi trở về nhà với vợ, cửa đóng then cài. Cứ như thế, ngày qua ngày, chàng trai trở thành tấm gương sáng của cái làng nhỏ nghèo nàn ấy, là khuôn mẫu mà mọi cô gái muốn người yêu của mình phải noi theo.
Thế nhưng, cũng như hầu hết những câu chuyện kỳ lạ khác trên quả đất này, bên ngoài cái vỏ bọc tốt đẹp ấy luôn luôn là những khoảng tối…
…
Dịch Hàn vốn không phải người tốt. Bản thân hắn cũng biết hắn chẳng phải tốt lành gì như cái cách người trong làng vẫn nghĩ. Tuy vậy, trước sự nhiệt tình của những người thân thiện ấy, hắn chỉ còn cách miễn cưỡng nhận lấy tấm chân tình của họ. Thỉnh thoảng trong đêm tối nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy buồn cười. Thật vậy. Hắn làm gì còn có đủ tư cách để nhận lấy mấy chữ “người lương thiện” ấy chứ.
Hôm nay mỏ đá phải làm việc tăng ca. Hắn hầu như đã cãi nhau ra trò với tên đốc công ấy. Mọi người đều biết hắn không thể nán lại công việc quá lâu, thông thường trước 6giờ là phải có mặt ở nhà, thế nhưng gã vẫn cố ý níu giữ hắn lại.
Hắn nổi điên, suýt chút đã lao vào gã. May là những công nhân khác trong mỏ đã ngăn hắn lại, đồng thời giám đốc công trình cũng nhận ra sự việc mà cho phép hắn về sớm. Hắn hộc tốc chạy về nhà, băng qua cái nhìn đầy cảm thông của những người láng giềng. Hầu hết trong số họ đều cho rằng hắn sợ vợ, hoặc tệ hơn nữa là thương vợ quá hóa rồ. Chỉ có hắn đơn giản biết tất cả mọi điều ấy đều không đúng. Cô ấy, theo danh nghĩa mà nói thì chưa bao giờ là vợ của hắn.
Mỗi ngày đều như một, hắn trở về nhà, khép cánh cửa duy nhất trong căn nhà chẳng có chút ánh sáng mặt trời ấy lại, và mất một lúc để nhìn cô vẫn ngồi đó trên chiếc sofa gỗ, bất động.
Hắn sẽ lặng lẽ tắt tivi trước khi ân cần hỏi cô vài câu, dù biết cô chẳng bao giờ trả lời.
Cả cái nhìn cô dành cho hắn cũng rất nhợt nhạt.
Rồi thì hắn sẽ xuống bếp hâm lại ít đồ ăn, có khi chỉ là lôi thứ gì đó trong tủ lạnh dọn ra bàn. Trong thứ ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn vàng, hắn sẽ đút cô ăn. Đôi khi, hắn vẫn bật khóc vì điều đó.
Cô trước mặt hắn, người con gái mà anh hắn lòng yêu thương và chấp nhận đánh đổi tất cả để được ở bên cạnh cô, thật ra có khác chi một cái xác không hồn?
Mỗi ngày hắn vẫn mặc lên người cô thứ trang phục lộng lẫy, đặt cô lên chiếc ghế bành ở phòng khách và cung phụng cô nhưng một nữ thần.
Thế nhưng, lúc nào cũng vậy, trên gương mặt nữ thần của hắn chỉ có duy nhất một cặp mắt trống rỗng vô hồn.
Đồng hồ quả lắc gõ hồi dài báo hiệu đã gần 9 giờ hắn mới sực tỉnh, vội vàng chạy đi nấu ấm nước cho cô. Sau đó từ tốn bế cô vào phòng tắm. Khi ngồi cạnh chăm chút lau từng cánh tay của cô, hắn mới mơ hồ nhớ thì ra bản thân cũng có thể dịu dàng đến thế.
Đã từ rất lâu rồi, có thời hắn đã nghĩ được chạm vào bàn tay mềm mại này, vào làn da mịn màng da bông tuyết này, vốn chỉ có thể có trong những giấc mơ cổ tích hão huyền nhất.
Và giấc mơ của đời hắn đã bắt đầu khi hắn 17 tuổi, đứng trong mảnh sân trong khuôn viên trường.
…
Dịch Hàn chưa bao giờ được xem là một sinh viên ưu tú, càng không phải là nhân vật nổi trội được mọi người nhắc đến. 17 tuổi, tuy được học trong một trong những ngôi trường điểm nổi tiếng nhất tỉnh, song hắn diện mạo bình thường, gia cảnh lại hèn mọn khiến chẳng ai muốn kết làm bạn. Người ta nói cha hắn mất sớm, năm 10 tuổi thì mẹ hắn cũng bỏ đi, để hắn lại cho ông bố dượng suốt ngày bết bát rượu. Nói như trong chuyện cổ tích, hắn vừa mang số phận bi đát như Lọ Lem, nhưng lại không đủ sắc cũng không đủ vận để mang tham vọng đổi đời như nàng công chúa ấy. Hắn chỉ có thể mỗi ngày cố gắng học một chút, để đem gánh nặng điểm số trút ra được một ít học bổng đem về cho bố dượng. Bảo hắn không có tương lai cũng không hẳn, chỉ là hắn không rõ cần phải có tương lai để làm gì.
Cho đến năm thứ 2 trung học…
Bất cứ ngôi trường nào cũng có bọn đầu gấu. Trường của Dịch Hàn cũng thế. Dù là trường điểm, ngấp nghé toàn bọn con nhà giàu thừa ăn lắm của thì tiền bạc cũng không thể khiến bọn nam sinh bớt đi bản chất côn đồ vốn có. Hiền lành lại độc thân thế cô, Dịch Hàn nhanh chóng trở thành mục tiêu cho bọn đầu gấu tha hồ bắt nạt, mà mục đích chính là số tiền học bổng còm cõi mà hắn có thể kiếm được.
Dịch Hàn không phải đứa khờ. Hắn thừa sức biết không có tiền thì bị đầu gấu đánh đã đành. Nếu bị cướp trắng tay đến mức không thể đem gì về nhà sẽ còn phải khốn khổ gấp bội nữa. Thế nên trước khi tiền nhà tháng này có thể đóng trọn, hắn khư khư giữ lấy cọc tiền học bổng ấy, kết quả là bị bọn côn đồ đánh cho bầm mặt tím tai. May nhờ lúc ấy có hội trưởng hội học sinh Lâm Kiến Văn đi ngang qua, vô tình đã cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Cùng học 1 lớp, chỉ cách nhau 2 dãy bàn, nhưng Lâm Kiến Văn và hắn dường như là người của hai thế giới.
Lâm Kiến Văn đẹp trai, rắn rỏi. Đó là điều mà bất cứ ai tiếp xúc lần đầu cũng có thể thấy được. Song không chỉ dừng lại ở đó, anh ta còn là con trai duy nhất của Chủ tịch Thành Phố, hai năm liền đều có mặt trong đội tuyển Olympic toàn cầu, tương lai cực kỳ rộng mở. Không chỉ bọn nữ sinh mê tít anh ta, cả bọn côn đồ đầu gấu trong trường cũng phải nể anh ta vài phần.
Hôm ấy, như thường lệ, đi cạnh Lâm Kiến Văn có khoảng 3, 4cô nữ sinh khác líu ríu bám theo, hết thảy đều chỉ biết đứng ca ngợi hành động trượng nghĩa của anh ta, chỉ duy nhất một cô gái đã bước đến cạnh hắn.
Trong suốt nhiều năm sau này, Dịch Hàn tự nói với lòng hắn sẽ không quên được khoảng khắc đó, khi Nhược Y nắm tay kéo hắn dậy. Cô giống như một thiên sứ, đã sưởi ấm trái tim tưởng như khô cằn của hắn, khiến cho hắn thật sự tin rằng nhân gian hữu tình, dù có khốc liệt đến mức nào vẫn sẽ có người thật lòng quan tâm đến hắn.
Chỉ tiếc rằng, nếu cô là một giấc mơ thì hắn lại tỉnh mộng quá sớm.
Vài hôm sau, trong lúc ngồi học bài trong khuôn viên vườn, hắn lại tình cờ nhìn thấy cô đi cùng nhóm bạn của mình nói cười rôm rả. Đột nhiên hắn buông quyển sách xuống. Thâm tâm hắn lúc đó chỉ có một ước muốn được đến bên cạnh nói lời cảm ơn cô. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy hắn bước đến, cô vội bịt mũi lại, vẻ như đang có mùi bốc hơi đâu đó. Hành động ấy khiến hắn đứng sững lại. Chẳng thà cô tỏ ra không hề nhìn thấy hắn, có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn việc cô nhìn thấy, nhưng lại biểu cảm như hắn là một đống rác đáng vứt bên vệ đường. Mũi hắn bất giác cay xè.
Đây chính là thiên sứ mà hắn từng nghĩ tới sao?
Những ngày sau đó, Dịch Hàn tự nói với chính mình, nỗi nhục ở vườn hoa hôm đó chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn. Vấp ngã ở đâu đứng lên ở đó. Sẽ có lúc hắn chứng tỏ cho Nhược Y, và cả Lâm Kiến Văn thấy hắn không phải thằng tiểu tử vô danh tiểu tốt. Hắn sẽ khiến họ hối hận vì đã coi thường hắn.
Nhưng quyết tâm của Dịch Hàn chỉ kéo dài vỏn vẹn 4 ngày.
Sang đến ngày thứ 5, hắn bắt đầu có những giấc mơ. Có khi chỉ là những hình ảnh ngắt quãng không đầu kết, có lúc lại là một chuyến phiêu lưu dài đến bất tận. Thế nhưng dù là hình thức gì, trong giấc mơ của hắn luôn hiển hiện hình bóng đôi mắt cô ta.
Nguyễn Nhược Y, cứ như oan hồn không dứt bám riết lấy giấc mơ của hắn, khiến hắn có muốn thoát ra cũng không thể.
Vậy là cũng đến lúc Dịch Hàn quyết định đối diện với cơn ác mộng của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...