Nghe thấy tên của người đàn ông, Mạnh Long Tường suýt chút nữa ngạc nhiên ngoác cả miệng, vẻ mặt nhìn hắn ta không thể tin được.
Cái gì?
Ba của mình, đường đường là tổng giám đốc của trung tâm thương mại Hưng Thịnh, doanh nhân lớn với khối tài sản hơn ba trăm tỷ, vậy mà lại gọi một thanh niên trẻ là thầy giáo?
“Ba? Trưa nay ba uống nhiều rượu quá nên say rồi à?”
Bốp!
Mạnh Duy liền đập mạnh vào sau gáy Mạnh Long Tường, nghiêm nghị nói: “Ranh con, ăn nói kiểu gì thế!”
“Đây là thầy của ba mày đấy!”
“Không có thầy giáo, ba mày vẫn là tên đạp xích lô bán hàng rong, lấy đâu ra cơm ngon áo đẹp cho mày như bây giờ?”
“Qùy xuống cho ba, xin lỗi thầy giáo ngay!”
Mạnh Long Tường bị dọa cho run cả người, thấy Mạnh Duy không phải đang nói đùa, tức thì vẻ mặt đau khổ: “Quỳ xuống á?
Thế cũng làm mất mặt ông đây quá rồi đấy!”
“Ranh con vẫn còn cãi à? Mày tin không †ao đánh…”
“Thôi khỏi!”
Diệp Phùng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn người tên Mạnh Duy ở trước mắt, hơi hơi có cảm giác quen thuộc, nhưng Diệp Phùng quả thật là không nhớ nổi ông ta là học sinh nào của mình nữa.
Nói cho cùng anh cả đời này, học trò đã dạy rất rất nhiều, có một vài người, thậm chí chẳng qua gặp mặt vẻn vẹn có một lần, Diệp Phùng chỉ là tiện tay giúp hắn một chút mà thôi.
“Một lỗi nhỏ, hiểu được cái không đúng của bản thân, lần sau đừng mắc phải nữa là được rồi!”
“Còn chuyện bắt cậu ta quỳ xuống, thì thôi không cần đâu…”
“Vâng vâng vâng!”
Mạnh Duy vội vàng gật đầu: “Thây giáo, thầy nói phải!”
“Ranh con, còn không mau cảm ơn thầy đã khoan dung độ lượng à?”
Mạnh Long Tường ôm đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cảm ơn!”
Lại ăn một đập: “Nói to lên! Chưa ăn cơm hả?”
Mạnh Long Tường giật bắn mình, ngay người thẳng lên, khom lưng cúi rạp người xuống một cái đúng chuẩn chín mươi độ, nói †o: “Cảm ơn thầy, em đã biết lỗi lâm của mình rồi, bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm nữa!”
Hắn ta cũng không dám lại qua loa có lệ nữa.
Lão già thẳng tay đánh thật đau ghê!
Vốn cũng không phải là việc to tát gì, Diệp Phùng khoát khoát tay chuẩn bị rời đi, Mạnh Duy chợt mở miệng nói: “Thầy, em biết chắc là thầy không nhớ eml”
“Nhưng mà người lúc trước đã giúp đỡ em, Mạnh Duy em vẫn luôn ghi tạc trong lòng an”
“Hôm nay vừa khéo gặp được thầy, quả là ông trời cho Mạnh Duy em cơ hội báo ơn một lần, chẳng biết thầy có thời gian hay không, buổi tối học trò xin mời thầy bữa cơm ạ?”
Diệp Phùng thản nhiên vung vung tay, đáp lại rằng: “Chuyện lúc đó chẳng qua là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, ông không cần nhớ mãi!”
nữa.
Lão già thẳng tay đánh thật đau ghê!
Vốn cũng không phải là việc to tát gì, Diệp Phùng khoát khoát tay chuẩn bị rời đi, Mạnh Duy chợt mở miệng nói: “Thầy, em biết chắc là thầy không nhớ eml”
“Nhưng mà người lúc trước đã giúp đỡ em, Mạnh Duy em vẫn luôn ghi tạc trong lòng ạt”
“Hôm nay vừa khéo gặp được thầy, quả là ông trời cho Mạnh Duy em cơ hội báo ơn một lần, chẳng biết thầy có thời gian hay không, buổi tối học trò xin mời thầy bữa cơm ạ?”
Diệp Phùng thản nhiên vung vung tay, đáp lại rằng: “Chuyện lúc đó chẳng qua là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, ông không cần nhớ mãi!”
cái gáy của mình, Mạnh Long Tường vội vã nhanh trí nói: “Thầy giáo, thầy đi thong thả ạ!”
“Được… Được rồi, được rồi!”
Mãi cho đến khi tiễn hai cha con kỳ dị này, Hà Tố Nghỉ mới nhìn anh bằng vẻ mặt kỳ quái: “Này cũng là học sinh anh từng dạy à?”
Diệp Phùng cười khổ một tiếng: “Anh nói anh hoàn toàn không hề có một chút ấn tượng gì với ông ấy, em tin không?”
“Bạt”
Trong lúc đó đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn Thi Nguyệt nhăn nhó thành một túm: “Đau bụng quá! Con muốn đi vệ sinh!”
Nhìn thấy ly kem trong tay cô bé trong chốc lát đã ăn gần hết, Diệp Phùng ấn nhẹ cái mũi bé một cái: “Đồ lạnh như vậy mà ăn nhanh như thế, con không đau bụng thì ai đau cho con hả?”
Nói tới nói lui, Hà Tố Nghi vẫn gấp rút đưa Thi Nguyệt đi vệ sinh, người đi nhanh quay lại cũng nhanh, vẻ mặt sốt ruột: “Nhà vệ sinh đều đầy người rồi!”
“Ai ui! Con sắp nhịn không nổi rồi!”
Thấy Thi Nguyệt mặt nhỏ nhắn mau chóng nhăn lại một nhúm, Diệp Phùng bế cô bé lên: “Lúc tới đây anh thấy bên ngoài trung tâm thương mại có cái nhà vệ sinh công cộng, em ở đây nghỉ chân một chút, anh đưa con bé đi vệ sinh!”
Nói xong nhanh chân cất bước hướng ra nhà vệ sinh công cộng ngoài đường lớn, Diệp Phùng đợi ước chừng hơn hai mươi phút, Thi Nguyệt mới chậm rì rì đi ra, nhìn đôi chân yếu ớt của cô bé, Diệp Phùng sắc mặt nghiêm khắc, giả bộ tức giận nói: “Sau này còn dám ăn uống các thứ như vậy nữa hay không?”
Thi Nguyệt khổ sở lắc lắc đầu, vừa định nói chuyện, đột nhiên, một tiếng nổ ầm vang lên, tiếng nổ mạnh vang vọng đến tận chân trời!
Một luồng khói đột ngột ập đến, Diệp Phùng không kịp nghĩ nhiều, ôm Thi Nguyệt vào trong lòng, bảo vệ cô bé, lực va chạm cực lớn cuốn anh đi tận mấy mét, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, bất thình lình quay đầu lại, nhìn về phương hướng vụ nổ, đôi mắt như muốn tách ra.
Ngọn nguồn của vụ nổ, chính là trung tâm thương mại ban nãy!
“Tố Nghi!”
Diệp Phùng ngay tức khắc hai mắt đỏ au, †rong ngực đang ôm Thi Nguyệt bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, thân thể lao ra như một mũi †ên vừa căng dây, nhìn thấy ánh lửa ngút trời cùng khói đen dày đặc, trong lòng căng thẳng, trái tim đều sắp muốn nổ tung ra!
Tố Nghi, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...