August Le, trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất của Thành phố Thương Châu.
Những người có thể đến đây tiêu sài đều là những người không giàu thì cũng có của.
Một khi bọn họ đã tới đây, không mua đến sáu chữ số, thì đây được coi là một chuyện đáng xấu hổ.
Đứng ở trong trung tâm thương mại August Le của Thương Thành, trước một cửa hàng quần áo nữ sang trọng bậc nhất, Hà Tố Nghị nuốt một ngụm nước bọt lớn: “Anh nói sẽ dẫn em đi mua quần áo, không phải là tới đây để mua đấy chứ?”
Dáng vẻ của Diệp Phùng rất thoải mái: “Có vấn đề gì không?”
Hà Tố Nghi nhìn bộ trang phục hoa lệ và sáng chói qua cửa sổ.
Trong mắt của cô hiện lên một tia rung động khao khát, nhưng ánh mắt đó chỉ chợt lóe rồi lập tức biến mất.
Cô vội vàng kéo Diệp Phùng đi ra ngoài “Anh đừng nói đùa nữa.
Quần áo ở đây đắt như vậy, mặc dù em cũng có tiền, nhưng với loại quần áo xa hoa thế này, thì lại quá là lãng phí rồi.” Cô vốn chỉ có ý định mua một chiếc váy tầm mấy triệu là được rồi, nhưng thật không ngờ Diệp Phùng vậy mà lại đưa cô tới August Le.
Phải biết, bất kỳ chiếc váy nào ở đây đều có giá hàng trăm triệu, thậm chí là hơn tỉ!
Cho dù Hà Tố Nghi có nhiều tiền đến đâu thì cô cũng không nỡ mua.
Nhưng mà, Diệp Phùng lại nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Em suy nghĩ lại một chút đi, cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa tặng cho em cái gì.
Vì vậy, lần này em hãy cho anh một cơ hội bày tỏ tình cảm của mình, được không?”
Trái tim của Hà Tố Nghi khẽ động, đôi môi cô khẽ nhếch lên.
Cô đưa mắt nhìn Diệp Phùng một cách dịu dàng.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo và còn có chút giễu cợt: “Này! Nhìn xem đây là ai, đây không phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Ngân hay sao?”
Giọng nói này được phát ra từ hai người phụ nữ trang điểm rất đậm đang cùng nhau đi tới chỗ Hà Tố Nghi.
Trong hai người bọn họ có một người phụ nữ tóc hơi hoe vàng, vẻ mặt hiện rõ sự cao ngạo và kiêu kỳ: “Cô Hà, cô cũng tới chỗ này để mua quần áo sao?”
“Chậc chậc, cũng đúng thôi.
Tốt xấu gì cô cũng là Tổng giám đốc của cả một tập đoàn cơ mà, mỗi ngày chỉ mặc mấy bộ quần áo giá rẻ mà người giúp việc ở nhà của tôi hay mặc cũng không phải là một chuyện tốt.”
“Cô không biết cô hà đây là một người giản dị sao? Người nào không biết còn tưởng cô Hà nghèo đến mức không mua nổi một bộ quần áo.”
Đối mặt với sự giễu cợt của hai người kia, ánh mắt của Hà Tố Nghị chợt ngưng đọng một lúc rồi sau đó khóe miệng có chút nhếch lên: “Hôm nay thật đúng là kỳ lạ quá đi.
Tôi vậy mà lại có thể gặp được bà Trương và bà Lý ở một nơi như thế này.
Hai người cũng tới đây để mua quần áo sao?”
Bà Trương kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Với thân phận của chúng tôi, tới nơi này dĩ nhiên là để mua quần áo rồi.
Hai người chúng tôi đều là khách quen ở August Le.
Nhìn dáng vẻ của cô Hà chắc hẳn đây là lần đầu tiên đến đây đúng không? Hay là để chúng tôi lựa đồ giúp cô một tay.”
Sắc mặt của Hà Tố Nghi lập tức đỏ lên một chút.
Khi cô định mở miệng thì đã bị Diệp Phùng đang đứng bên cạnh cướp mất lời, anh tiếng lên trước một bước rồi mới mở miệng nói: “Nếu hai người đã có tâm như vậy thì đành phải làm phiền hai vị vậy.” “Diệp Phùng!”
Hà Tố Nghi túm lấy anh, thấp giọng nói: “Hai người kia là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của em.
Bọn họ vẫn luôn đối đầu với em.
Vậy mà anh còn bảo bọn họ giúp một tay, như vậy chẳng khác nào là cho bọn họ có cơ hội để làm thịt chúng ta à?”
Diệp Phùng lại nắm lấy cổ tay của cô rồi nở một nụ cười dịu dàng và nói: “Anh đã khi nào làm em thấy thất vọng chưa? Em yên tâm đi, cứ giao mọi việc cho anh là được.
Còn em chỉ cần phụ trách việc biến mình thành một người phụ nữ xinh đẹp nhất trong khu trung tâm thương mại này.”
“Hoan nghênh quang lâm!”
Hai hướng dẫn đưa hai người cửa hàng một cách nhiệt tình.
Một người hướng dẫn viên rất nhiệt tình” kia bắt đầu nói với nhân viên tư vấn mua hàng: “Người đang đứng trước mặt cô là nữ doanh nhân mới của thủ đô chúng ta, Tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Ngân, mấy cô mau mang hết những bộ quần áo đẹp nhất và đắt nhất ra đây.”
“Đúng vậy.” Một người phụ nữ khác cũng kết hợp phụ họa nói thêm: “Nhớ kỹ, còn phải phù hợp với khí chất của cô Hà, còn về giá cả thì không là vấn đề.”
Ánh mắt của người tư vấn bán hàng chợt sáng lên, cô ấy vội vàng nói: “Vậy thì thật sự mọi người đã đến đúng lúc rồi, cửa hàng của chúng tôi vừa có một kiểu váy mới về.
Đây chính là chiếc váy do tất cả các nhà thiết kế của chúng tôi tạo ra.
Trên cả thế giới cũng chỉ có một cái này, hay là cô hãy vào thử một chút?”
“Được rồi! Vậy thì thử bộ này đi.”
Hai người đàn bà kia trực tiếp thay Hà Tố Nghi quyết định.
Vì sợ cô lại đổi ý, cho nên ngay lập tức kéo cô vào phòng thử đồ.
Một lúc sau, khi thấy Hà Tố Nghi bước ra từ trong phòng thử đồ, đôi mắt của Diệp Phùng đột nhiên sáng lên.
Đây là một bộ lễ phục dạ hội màu tím nhạt.
Bộ đồ này đã làm tôn lên dáng người duyên dáng của Hà Tố Nghi một cách rất tinh tế.
Xung quanh bộ lễ phục còn trang trí chín mươi chín ngôi sao đến từ Bắc Phi, dưới ánh đèn của cửa hàng, cô càng trở nên lộng lẫy hơn, cứ giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, làm cho người khác phải mê mẩn.
Không có một cô gái nào lại không thích quần áo đẹp đẽ.
Nhưng những ngày bình thường Hà Tố Nghi lại bận rộn với nhiều việc công việc, cho nên cô không có thời gian để để ý đến vẻ ngoài của một người phụ nữ.
Nhưng một khi đã để ý đến cách ăn mạng, ngay cả Hà Tố Nghi cũng không thể tin được người này có phải là mình hay không Cô vậy mà lại có thể đẹp như vậy sao?
“Cô Hà, bộ lễ phục này thật là hợp với cô.”
Giọng nói vừa phát ra nghe có vẻ giễu cợt nhưng lại không thể che giấu được sự ghen tị bên trong.
Hà Tố Nghi vốn đã rất đẹp.
Nhưng khi cô mặc bộ lễ phục này, vẻ đẹp ấy thật sự là không có gì có thể sánh bằng.
Tất cả mọi người bao gồm hai hướng dẫn viên kia đến cô nhân viên tư vấn mua hàng đều cảm thấy ghen tị.
“Tố Nghi, em thật đẹp!”
Lời vừa thốt ra của Diệp Phùng là một lời khen xuất phát từ đáy lòng của anh.
Lúc này, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy tự hào.
Người phụ nữ có thể loạt vào mắt xanh của một vị vua như anh thì đâu thể là một người bình thường.
“Cô nhân viên này, còn ngây người làm gì! Mau mau giúp cô Hà của chúng tôi gói bộ váy kia lại.”
Trong ánh mắt của bà Trương chợt lóe lên một tia âm u, bà ta không đợi được mà phải hô lên ngay lập tức.
“Cô thật là có mắt nhìn.
Đây là bộ trang phục đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, có giá là mười tỉ chín trăm tám mươi triệu, cô muốn thanh toán bằng cách nào?”
“Cái gì? Bộ đồ này đắt như vậy sao?”
Hà Tố Nghị lập tức giật mình, một bộ trang phục mà cũng đến hơn mười tỉ sao?
Với số tiền này, cô hoàn toàn có thể cải tạo lại ký túc và cho công nhân viên chức.
Với số tiền này, cô còn có thể điều chỉnh chế độ phúc lợi cho các nhân viên trong Tập Đoàn Thiên Ngân.
Không phải là Hà Tố Nghi không có tiền, mà là cô muốn mỗi một đồng tiền, đều được sử dụng vào chỗ cần thiết.
“Hơn mười tỉ này đối với cô Hà mà nói cái này cũng không phải là một số tiền nhỏ sao?”
“Đúng vậy, cô Hà, dạ tiệc này hôm nay, chắc là cô cũng nhận được lời mới đúng không? Nếu cô mà mặc bộ lễ phục này đến, nhất định sẽ làm hai mắt của James Karen sáng lên.”
Hai người kia lại bắt đầu cười trên nỗi đau của của người khác, cho nên lúc này bọn họ càng cố nâng Hà Tố Nghi lên cao, rồi đợi một lát nữa để xem vẻ mặt kìm nén của cô.
Bọn họ nghe nói Tập đoàn Thiên Ngân đã xây dựng một số dây chuyền sản xuất trong ngày công nghiệp đồ trang sức.
Tập đoàn này cũng đã đầu tư rất nhiều tiền, ngay cả công nhân viên cũng chưa được trả lương một tháng nay rồi.
Lúc này, chỉ cân Hà Tố Nghi dám xuống tay mà mua bộ lễ phục này, bọn họ hoàn toàn có thể dùng lý do này mà đi nói với mọi người việc đi Hà Tố Nghi tiêu sài hoang phí, còn nếu cô không mua, chắc chắn sẽ bị mất mặt.
Cho nên cho dù cô có mua hay không thì cũng gây điều bị bất lợi cho hai người bọn họ.
Lúc này, mười ngón tay của Hà Tố Nghi đang lồng vào nhau.
Một bộ lễ phục này rất đẹp, đẹp đến mức cô không nỡ cởi ra.
Nhưng giá cả lại lạnh như một cái búa nặng, hung hăng nện vào người cô.
Hơn mười tỉ, mặc dù trong tay cô có dư tiền, nhưng số tiền này, cô muốn để dùng vào vốn lưu động, cho nên không thể động vào.
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng thờ dài một tiếng rồi cúi đầu, thấp giọng nói: “Bộ lễ phục này, trước hết tôi không…”
“Chỉ là một bộ lễ phục thôi mà, tôi mua., Giọng nói nhàn nhã của Diệp Phùng nhàn nhạt vang lên.
Sau đó, anh thản nhiên lấy một chiếc thẻ màu đen từ trong túi quần rồi nói một cách qua loa: “Quét thẻ đi.”
Cô nhân viên nhật lấy tấm thẻ.
Khi cô ấy nhìn thấy biểu tượng của Ngũ Trảo Kim Long ở góc bên phải, đôi mắt của cô ấy lập tức trợn tròn, thốt lên: “Cái này… Đây không phải và thẻ Rồng Vàng toàn cầu sao?”
Lời này vừa được nói ra, cả cửa hàng chợt rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Sự giêu cợt trên khuôn mặt của hai kia lập tức cứng đờ.
Bây giờ trên mặt bọn họ đều là một vẻ khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...