Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, Khương Quỳnh thì suýt nữa trợn tròn mắt.
Ngày thường, ngay cả năm thế lực đứng đầu ở ba tỉnh phía Đông cũng kính nể ba hắn, vậy mà lại quỳ gối trước một kẻ chỉ là dân đen trong mắt mình!
Đây… Đây là tình huống gì thế này?
Mà trên mặt Diệp Phùng nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu nhìn thoáng qua Khương Long Đào khóe miệng nhếch lên một đường cong vui vẻ: “Hiện tại ông cũng không phải là tên ăn mày sắp chết lúc trước nữa, ông quỳ như thế, tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm nha!”
“Không! Thưa Thầy! Trong lòng học trò người vĩnh viễn là thầy của tôi!”
Nghe Diệp Phùng nói như thế, trên mặt Khương Long Đào lập tức hiện lên vẻ mặt sợ hãi, dùng sức đập cái đầu sáng bóng của mình trên mặt đất, phanh phanh vang lên, không tới mấy lần thì trên trán đã chảy máu!
Chỉ thấy hắn nước mắt đầm đìa nhìn Diệp Phùng: “Thưa Thầy, học trò vĩnh viễn cũng không thể quên được, tám năm trước người đi qua ba tỉnh phía Đông đã cứu tôi khi đó sắp chết nằm ở ven đường!
Thầy không chỉ cho tôi một miếng ăn, mà còn dạy cho tôi thành thạo một nghề, nếu không có thầy, làm sao có được Khương Long Đào ngày hôm nay chứ!
Nói đến chỗ này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Quỳnh, ánh mắt tràn ngập sát khí, Khương Quỳnh bị trừng đến run rẩy.
Sau đó Khương Long Đào đột nhiên đứng dậy, lấy một cây súng trong tay người bên cạnh, nhanh chóng lên đạn, nhắm ngay Khương Quỳnh, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, bất quá sau đó hóa thành quyết tuyệt, nghiêm nghị nói: “Đồ khốn kiếp, dám cả gan xúc phạm đến thầy tao, hôm nay ông đây sẽ bắn chết mày, xem như chưa hề sinh ra tên súc sinh như mày!”
Ầm!
Vù!
Hai âm thanh đồng thời vang lên, ngay lúc Khương Long Đào bóp cò súng, Diệp Phùng lông mày khẽ nhíu lại dưới chân đột nhiên nghiền một cái, một cục đá nhỏ nhanh chóng bay ra, đập vào súng của Khương Long Đào!
Thân súng chịu lực một bên nên viên đạn chỉ làm bị thương mặt Khương Quỳnh và bắn vào tường ở phía sau!
Đột nhiên xuất hiện một màn này, tất cả mọi người đều ngây người, một lúc lâu sau, Khương Quỳnh run run rẩy rẩy sờ lên má phải, tay hắn chạm vào một vệt máu ấm nóng!
Thấy như vậy, hắn nuốt nước miếng một cái, toàn thân không cầm được run rẩy, vừa rồi, nếu không phải Diệp Phùng đánh vào thân súng thì viên đạn này đã bắn trúng đầu rồi! Một người cha luôn yêu thương mình, thật muốn giết mình ư!
Còn Khương Long Đào sững sờ một chút, sau đó vừa tức tối lên đạn rồi lại lần nữa nhắm ngay Khương Quỳnh, lúc này, giọng Diệp Phùng vang lên nhàn nhạt nói: “Thôi được rồi, ba muốn giết con, ở đâu có đạo lý này?
Khương Long Đào run rẩy nói: “Nhưng mà, thầy ơi, tên súc sinh này bất kính với người ạ!”
Diệp Phùng lông mày hạ thấp nói: “Không phải thầy vẫn còn tốt đẹp đứng ở chỗ này sao?”
Nghe được từ “thầy” này, Khương Long Đào toàn thân run lên, như gặp sét đánh!
Thầy?!
Đây là Diệp Phùng đã thừa nhận hắn là học trò rồi ư?
Nghĩ được như vậy, hắn lập tức vui vẻ hẳn lên, ném cây súng trong tay đi, siết chặt tay Diệp Phùng: “Vâng, học trò sẽ nghe theo sự dạy bảo của thầy!”
Sau đó, hắn hét lên một tiếng: “Thằng con trời đánh, mày còn không mau tới quỳ lạy cảm ơn thầy giáo!”
Lúc này Khương Quỳnh cũng không còn một bộ dạng phách lối bộ lúc trước nữa mà run rẩy đi tới thất bại nói với Diệp Phùng: “Thật xin lỗi thầy, xin thầy tha thứ cho con!”
Thấy hắn khóc lóc thảm thiết, Diệp Phùng nhẹ nhàng khoát tay: “Đứng lên đi!”
“Nhớ kỹ, cuộc sống khó lường, hãy làm điều tốt, không cần hỏi tương lai!”
“Trời cuồng tất có mưa, người cuồng tất có họa!”
Vâng vâng vâng, thưa thầy, con đã nhớ kỹ!
Dân làng nhìn thấy cảnh tượng này đều há mồm trợn mắt, mà Hoàng Phúc Định cũng chậm rãi nhớ lại sự chấn động ban đầu, vuốt râu kính trọng nói: “Thầy Diệp, tôi có cảm giác có lẽ làm việc dưới tay người là quyết định đúng đắn nhất.
”
Tất cả mọi thứ sau đó là một điều tất nhiên!
Trung tâm y tế Hòa Bình được đổi tên thành nhà thuốc Ninh Bình, có nhà họ Hoàng Phúc và Diệp Phùng tự mình tổ chức lại thêm giao hảo tốt với gia tộc Ái Tân Giác La, nhà họ Nguyệt và Khương Long Đào, dưới sự tuyên truyền rộng rãi, không đến ba ngày thì nhà thuốc Ninh Bình đã nổi tiếng khắp ba tỉnh phía Đông! Ngày càng nhiều người xếp hàng đến mua thuốc khám bệnh, cũng vì Diệp Phùng cho giá cả hợp lý nên cũng thu hút rất nhiều người trồng thuốc đến bán dược liệu.
Mấy ngày nay anh cũng mua không ít dược liệu quý hiếm, nhưng vẫn chưa tìm được Thám Hoa!
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, giờ phút này Diệp Phùng cũng âm thầm lo lắng một chút!
Mười ngày sau khi đến thành phố Hữu Thiên, Hoàng Mạnh đích thân chạy đến tiếp đãi Diệp Phùng, và gia đình nhà họ Chu, kể từ sau trung tâm y tế Hòa Bình, dường như đã biến mất và không còn động tĩnh gì nữa.
Hiện các thám tử của nhà họ Ái Tân Giác La và nhà họ Nguyệt toàn bộ tận lực tìm kiếm ở toàn thành phố Hữu Thiên và cả ba tỉnh phía Đông để tìm tung tích Thám Hoa!
Mà nhà buôn chợ đen nghe tin thì lập tức đã kêu giá trên trời lên đến hàng triệu đồng cho một cây Thám Hoa!
Ngày thứ mười một, bên trong nhà thuốc Ninh Bình đột nhiên đón tiếp một vị khách đặc biệt.
“Anh Diệp, bác sĩ Hoàng Phúc nói có một bệnh nhân muốn gặp anh!”
“Gặp tôi?”
Bên trong nhà thuốc, Diệp Phùng hơi cau mày, trong đầu suy nghĩ một chút, ở thành phố Hữu Thiên này, anh cũng đâu có quen biết người nào?
“Diệp Phùng à, đã người ta chỉ đích danh muốn gặp anh, anh đi gặp một chút cũng không sao!”
Hà Tố Nghi ở một bên nhẹ giọng nói.
Diệp Phùng nghe vậy, nhẹ gật đầu: “
Vậy em chăm sóc Thi Nguyệt nhé, anh đi một chút rồi quay lại!”
Đi theo học trò vào phòng khám, liền thấy một người áo đen nằm trên giường toàn thân máu me đầm đìa, thở ra thì nhiều nhưng hít vào thì ít, hình như là sắp chết!
Hoàng Phúc Định vừa thấy Diệp Phùng đi vào thì lắc đầu với anh, nhẹ giọng nói: “Nội tạng đã vỡ, đã không thể sống được nữal”
“Hiện chỉ còn dựa vào ý niệm cuối cùng nên còn gắng duy trì một hơi thởi”
Diệp Phùng bước đến, đây là một gương mặt trẻ và lạnh lùng, nhưng Diệp Phùng có thể xác định, hắn chắc chắn chưa từng gặp quai Suy nghĩ một hồi, anh nhẹ nhàng nói: “Nghe nói, cậu tìm tôi?”
Vốn sắc mặt cậu thanh niên đang tái nhợt chợt trong mắt lóe lên ánh sáng, dùng hết sức quay đầu lại nhìn vê phía Diệp Phùng run rẩy nói: “Người…
Người là Diệp Đế Sư?”
Diệp Phùng nhẹ gật đầu: “Tôi là Diệp Phùng!”
“Tốt… Tốt quá rồi!”
Người thanh niên khó khăn nở nụ cười, tay anh ta run rẩy luồn vào trong ngực gian nan lấy ra một hộp gỗ đầy máu tươi: “Đây… Đây là của dòng họ chúng tôi, để tôi tự tay giao cho ngài!”
Diệp Phùng khẽ nhíu mày một cái, nhưng vẫn tiếp nhận hộp gỗ dưới ánh mắt chờ mong của người thanh niên vừa mở ra xem đã nhìn thấy một đóa khô màu trắng lắng lặng nằm ở trong đó.
Một bên Hoàng Phúc Định nhìn vào, trong mắt đột nhiên khẽ giật mình: “Thám Hoa?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...