Nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Phùng, Hà Tổ Nghi không nhịn được nữa, ngã vào lòng anh mà bật khóc!
Diệp Phùng vo vỗ lưng cô, nhìn thấy Thi Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh khó coi đến cực điểm!
Vốn dĩ là một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nửa bên má được quấn một lớp băng gạc dày, như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền từ từ mở ra, nhìn thấy Diệp Phùng, đôi mắt lim dim, toát ra một tia sáng ngời.
“Ba di.”
Thi Nguyệt thì thào gọi, Diệp Phùng củi xuống nhanh chóng sở sở cái đầu nhỏ của cô bé: “Thi Nguyệt, ba ở đây, ba ở đây!”
“Ba di, Thi Nguyệt đau mắt, có phải Thi Nguyệt sắp không nhìn thấy gì nữa rói đúng không…”
“Thi Nguyệt đừng lo lắng, có ba ở đây.
Ba sẽ không để Thi Nguyệt không nhìn thấy đầu.
Bây giờ, con nhằm mắt ngủ ngon một giấc.
Khi tỉnh dậy, con vẫn là Thi Nguyệt xinh đẹp nhất của ba, có được không?”
Trong lúc Diệp Phùng vuốt ve, Thi Nguyệt dần dần nhắm mắt lại, sau đó, hai mắt Diệp Phùng đột nhiên mờ mịt, giống như núi lửa sắp phun trào, đè nén thật sâu lừa giận ngập trời!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?”
Giọng nói bị đè nén đến cực điểm chậm rãi vang lên.
Hà Tổ Nghi nức nở nói: “Một giờ trước, tôi nhận được điện thoại của cô giáo Thi Nguyệt, nói… Thì Nguyệt đánh nhau với bạn học khác ở trường!”
“Có bạn nhỏ nó rằng Thi Nguyệt là đứa con hoang không có ba.
Thi Nguyệt không thừa nhận.
Hai đứa liền nhào vào đánh nhau, cuối cùng Thi Nguyệt thắng.
Đứa nhỏ kia bị buộc phải xin lỗi.
Không ngờ cảnh này lại bị phụ huynh của đứa nhỏ kia nhìn thấy, còn chưa có ai kịp phản ứng gì đã túm lấy Thi Nguyệt ném văng ra, hóc mắt Thi Nguyệt đập vào mặt bàn, bác sĩ nói, chi suýt chút nữa thôi thì mắt của Thi Nguyệt không giữ được nữa!”
Rắc rắc!
Dười sự tức giận tột độ của Diệp Phùng mà đấu giường bằng thép không gi của giường bệnh đột nhiên bị bẻ cong lại!
Thật là vô nhân tính khi mà một người lớn lại ra tay ác độc như vậy đối với một đứa trẻ!
“Diệp Phùng! Anh… có mang theo tiền không? Em đến quá gấp, cũng không kịp mang theo đồng nào!”
“Vết thương trên mặt của Thi Nguyệt nếu không được phẫu thuật càng sớm càng tốt, dung mạo của con bé có thể sẽ bị hủy hoại!”
Diệp Phùng hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười với
Hà Tổ Nghi: “Không sao, anh có tiến!” Chẳng mấy chốc, dưới sự sắp xếp của Diệp
Phùng, Thi Nguyệt đã được xếp lịch giải phẫu.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng xuất hiện ở cửa phòng mổ, thay vì nhin Thi Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, đầu tiên là nhìn Diệp Phùng và Hà Tổ Nghi, ông ta nhìn từ trên xuống dưới nhíu mày.
“Các người là người nhà bệnh nhân?”
Giọng điệu the thé, có chút khinh thường.
Diệp Phùng quét mắt nhìn qua, trên bảng tên trước ngực có viết, chủ nhiệm khoa ngoại Lâm Bách Tường.
“Chủ nhiệm Lâm, tôi là ba của bệnh nhân, Mắt của con gái tôi đã bị thương, làm phiến ông thực hiện phẫu thuật cho con bé nhanh một chút.”
“Tôi đã xem qua bệnh án, vết thương rất gần với mắt.
Nếu không nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, e rằng sẽ để lại sẹo!”
Âm giọng của Lâm Bách Tường vang lên một cách quái dị.
“Đúng vậy, chủ nhiệm Lâm, phiền ông nhanh chóng phẫu thuật!”
Hà Tổ Nghi lo lắng cầu xin.
“Ây nha, bệnh viện của chúng tôi cũng có quy định.
Hiện tại, tôi chuẩn bị tan ca rồi, nếu có ca mổ, tôi sẽ phải dùng thời gian riêng tư của tôi!”
Diệp Phùng sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: “Ông nói như vậy là có ý gì?”
“Có ý gì, chẳng lẽ các người còn không hiểu sao?”
Lâm Bách Tường đưa ngón tay cái nhéo nhéo ngón trỏ cùng ngón giữa ra hiệu.
“Ong! Làm sao có thể như vậy được? Bây giờ không phải đã có văn bàn quy định rõ ràng là bác sĩ không được nhận phong bì sao, ông đây là biết luật mà còn phạm luật!”
Nghe Hà Tổ Nghi chất vấn, vẻ mặt Lâm Bách Tường thay đổi: “Hừ! Cậu đừng có ở đây nói nhăng nói cuội, tôi nhận phong bì khi nào chứ?”
“Vì cậu đã nói như vậy thì cứ chờ đi.
Ba giờ sau, sau khi tôi vào ca làm việc, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho con gái cậu!”
“Đứng lại!”
Diệp Phùng kéo cổ tay của Lâm Bách Tường!
“Này! Làm gì vậy! Muốn hành hung nhân viên y tế sao?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm, hồi lâu, mới chậm rãi lấy trong túi ra một xâp tiến mặt.
“Chủ nhiệm Lâm, cầm hết số tiền mặt trên người tôi, làm ơn!” Sau khi cầm lấy tiền sở sờ độ dày của sấp tiền, trên mặt Lâm Bách Tường thoáng hiện lên vẻ khinh thường: “Quỷ nghèo hèn! Quên đi, cử coi như tôi làm công quả!”
“Mọi người, chuẩn bị phẫu thuật!”
Nhin Thi Nguyệt bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đèn đò bật sáng, Hà Tổ Nghi vẻ mặt lo lắng, trong lòng căng thẳng.
“Đừng lo lắng, Lâm Bách Tường này là chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện Từ Đức.
Tuy tính tình không tốt nhưng y thuật của ông ta vẫn có thể chấp nhận được!”
“Ông ta còn nhận tiền của chúng ta, chi một ca phẫu thuật nhỏ, Thi Nguyệt nhất định sẽ không thành vẫn đề!”
Vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng bước chân gấp gáp, một y tá chạy tới phòng mổ lo lắng gõ cửa: “Chủ nhiệm Lâm! Chủ nhiệm Lâm!”
Diệp Phùng lập tức kéo cô ta sang một bên, sắc bén nói: “Cô đang làm gì vậy! Không thấy đèn đỏ bật sáng, bên trong đang có ca mổ sao?”
Nhưng mà cô y tá nhỏ hất cánh tay của anh ấy ra, liếc nhìn anh bằng một con mắt: “Anh là ai, đến lượt anh xen vào việc của người khác à?”
“Cô y tá, cô nói vậy là sao?”
Cô y tá nhỏ ôm lấy eo mình: “Tôi chỉ nói như vậy thôi! Nhin anh ăn mặc nghèo kiết xác, còn ở đây giả tạo đứng đắn gì vậy hả?”
Trong lúc cãi vã, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Lâm Bách Tường đã mặc sån áo phau thuật, vè mặt không kiên nhẫn: “Ôn ào cái gì! Không biết đây là phòng phẫu thuật sao?”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Bách Tường, cô y tả nhỏ bỏ qua chuyện cãi nhau với Diệp Phúng, vội vàng bước tới “Chủ nhiệm Lâm, cô chủ của tập đoàn Ngọc Hải đột nhiên bị đau ruột thừa.
Ông được gọi đến để làm phẫu thuật!”
Lâm Bách Tường nhíu mày: “Là phòng phẫu thuật nào?”
“Ui da… các phòng phẫu thuật khác của chúng ta đều đang hoạt động, trong thời gian ngắn như vậy không còn phòng nào trống cả.” Lâm Bách Tưởng lập tức hiểu y tá nói gì, suy nghĩ một chút liền nói: “Các người, đây bệnh nhân bên trong trở về phòng bệnh, tiến hành phẫu thuật cho cô chủ tập đoàn Ngọc Hài trước đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...