Editor: _QiuYue_
Đến An Nam Vương phủ, trưởng thị vệ sợ miệng quạ đen của Trì Ưng Dương nên lập tức đưa người đến chỗ của lão Vương gia.
Lúc này lão Vương gia chắp tay sau lưng, ở đại đường đi qua đi lại.
Đầu tóc ông bạc phơ, lưng hùm vai gấu, đôi mắt sắc như ưng, nhìn Trì Ưng Dương đi tới, mắt ông ta không hề vẩn đục mà có khí thế mạnh mẽ của việc nhiều năm chinh chiến nơi sa trường.
Trì Ưng Dương bình tĩnh nhìn ông, vô cùng bình tĩnh không có biểu hiện quái lạ gì.
Hoàn toàn không bị lão Vương gia dọa sợ.
Từ cái nhìn đầu tiên Trì Ưng Dương gần như hiểu thấu được cuộc đời người này.
Trì Ưng Dương thấy lão Vương gia chẳng có ý định mở miệng đành nói: "Lão Vương gia, ngài có phúc lộc cả đời, chiến công hiển hách, là vận tốt, đáng tiếc sát nghiệt quá nhiều, tuổi trẻ tang cha, trung niên tang con, về già lại để tang cháu ruột, hương khói từ nay về sau dừng lại, không tốt không tốt."
Trưởng thị vệ nghe xong sợ đến ngu người.
Cái tên miệng quạ đen này! Đây là muốn chọc tức lão Vương gia sao?
Trong lòng lão Vương gia vô cùng tức giận.
Ông bước lại gần, tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn dẻo dai, thở phì phò vì tức giận, trong âm thanh ẩn chứa cơn giận dữ được kìm nén: "Ta nhận tước vị An Nam Vương nhiều năm, năm châu ở phía Nam có ai mà không biết phụ vương cùng con trai ta chết trong tay Tộc Dực, cả nhà ta vì nước quên thân cống hiến xương máu.
Còn ngươi chỉ biết đứng đây khua môi múa mép, đặt điều lừa gạt, đã vậy còn dám đứng trước mặt bổn vương nguyền rủa cháu trai ta!"
Lão Vương gia nói, mạch máu trên trán nổi lên, vươn tay tính chụp lên đầu Trì Ưng Dương.
Trưởng thị vệ thầm hét trong lòng, An Nam Vương phủ vốn là gia đình có truyền thống quân sự, lão Vương gia càng già càng dẻo dai, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập võ.
Một cái chụp vào đầu này chẳng phải muốn lấy luôn cái mạng của tên miệng quạ đen này hay sao!
Trưởng thị vệ muốn nói chuyện Trì Ưng Dương đã tiên đoán về Vương phi để tạm ngừng cơn thịnh nộ của lão Vương gia nhưng mà không kịp, hắn thấy Trì Ưng Dương vẫn đứng im ở đó.
Tay hắn giơ lên, ngón trỏ tay phải nhanh chóng chạm đúng vào hổ khẩu (kẽ giữa ngón cái và trỏ) tay phải của lão Vương gia.
Động tác của lão Vương gia ngừng lại giữa chừng.
Trưởng thị vệ đực mặt ra, không ngờ được cái tên thầy bói trẻ tuổi đẹp trai này còn có thể điểm huyệt người khác.
Lão Vương gia cảm thấy tay phải mềm nhũn mất sức, bàn tay vốn muốn chụp vào đầu Trì Ưng Dương xụi lơ xuống bên người, chẳng thể động đậy mảy may.
Ông ta tức giận muốn dùng tay trái tiếp tục tấn công.
Trì Ưng Dương thở dài một tiếng, hắn chưởng một phát lên vai trái lão Vương gia.
Lúc này đến tay trái ông cũng không rục rịch được nữa.
Trì Ưng Dương nói: "Xin ngài đừng kích động, tôi còn chưa nói xong.
Tuy rằng việc ngài mất cha khi còn trẻ không thể thay đổi nhưng về vấn đề con cháu, ngài gặp được quý nhân giúp bản thân cứu vãn vận mệnh, nhờ đó ngài cứu được con cháu.
Vị quý nhân đó không ai khác chính là tôi đây."
Lão Vương gia: "..."
Lão Vương gia: Cái tên này dám tự xưng là quý nhân, đúng là không biết xấu hổ mà.
Lão Vương gia trầm giọng nói: "Đừng có khua môi múa mép nữa, ta chỉ muốn biết cháu nội ta đang ở đâu.
Nếu ngươi đã tự đưa mình đến cửa, hôm nay mà không cho ta được một đáp án thỏa đáng thì coi như ngươi là đồng phạm! Bổn vương có thể giết ngươi bất cứ lúc nào."
Bị đe dọa như vậy, Trì Ưng Dương cười hiền lành nói: "Tiểu thế tử bây giờ vẫn còn an toàn, chưa cần lo lắng.
Mà Vương phi và tiểu thư nằm trong bụng mới là người phải đối mặt với hiểm nguy."
Lão Vương gia hít một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm Trì Ưng Dương.
Trì Ưng Dương muốn lão Vương gia để cho người không liên quan lui xuống hết mới nhẹ giọng nói: "An Nam Vương con trai của ngài mất tích tám tháng chưa về, con cháu chỉ còn mỗi tiểu thế tử và tiểu thư trong bụng Vương phi.
Hiện tại tiểu thế tử đang mất tích, người xấu muốn lợi dụng cơ hội nói bậy thì Vương phi mang thai chín tháng sẽ vô cùng lo lắng."
Lông mi lão Vương gia chớp mắt liên tục, tiểu thế tử hiện là cháu trai duy nhất của ông, nếu cháu nó có mệnh hệ gì đừng nói Vương phi đang mang thai, người suy sụp đầu tiên chắc chắn là chính ông.
Bởi vậy ông ra lệnh cho người làm trong phủ không được nói chuyện này trước mặt Vương phi.
Người kia nhận lệnh rời đi, Trì Ưng Dương lại gọi người nọ lại nói: "Ta đứng ở ngoài Vương phủ thấy vốn có năm tia quý khí trong đó có ba cái đã có xu hướng biến mất.
Giờ xem tướng của ngài thì ta suy nghĩ lại.
Con dâu của ngài là một người phụ nữ kiên cường, không phải là người dễ bị hoảng hốt, nên ta đoán dù nàng ta biết tiểu thế tử biến mất tạm thời thì nàng vẫn có thể chịu đựng được."
Lão Vương gia nhíu mày: "Ý gì?"
Trì Ưng Dương ngưng trọng nói: "Nếu chỉ nói cho Vương phi nghe tin thế tử mất tích để khiến nàng tức giận động thai thì không thể.
Điều này chứng minh sẽ có người nói lời bậy bạ để kích thích Vương phi sau đó tìm cơ hội hạ độc thủ với nàng.
Ta có một kế sách hay, nếu có cơ hội gặp mặt những người tiếp xúc với Vương phi, ai là kẻ xấu, ta nhìn một lần ra tìm được."
Lão Vương gia nào muốn tin lời nói của một tên tiểu bạch kiểm* đẹp trai, nhưng mà sự việc nghiêm trọng, ông không thể không tin.
Lão Vương gia cho người đi hậu viện tìm lão Vương phi nhờ bà sắp xếp ổn thỏa việc ở đó.
Xong xuôi mọi việc mới đưa Trì Ưng Dương ra sau hậu viện.
Lão Vương gia nghiêm mặt dặn dò Trì Ưng Dương: "Ta không tin mấy lời nói của ngươi, có giỏi thì mang chứng cứ có người hại Vương phi ra thì ta mới tin được."
Trì Ưng Dương "Ừ" một tiếng.
Một hàng nữ song nhi và vú già xếp ngay thẳng, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm công tử đi cạnh lão Vương gia, thầm thắc mắc trong lòng việc lão Vương phi tìm mọi người là gì.
Trì Ưng Dương đi chầm chậm xem xét từng người thật kĩ cuối cùng lắc đầu.
Lão Vương gia thấy bọn họ đã bỏ công lớn chăm sóc cho Vương phi mang thái chín tháng, gọi người đến phát thưởng cho họ, Trì Ưng Dương đứng bên cạnh đỏ mắt ghen tị.
BẠC!!!
Hắn vất vả một buổi sáng mà một xu cũng không nhận được.
Trì Ưng Dương thở dài một hơi, hỏi lão Vương gia: "Trừ mấy người này, còn người nào có cơ hội tiếp xúc Vương phi không?"
Mấy người đứng đây trước giờ luôn trung thành và tận tâm chưa có khuyết điểm gì lớn.
Lão Vương gia trừng lớn mắt nhìn hắn: "Cái tên này, bổn vương thấy ngươi cố ý nói bậy nói bạ thì có.
Tiểu thế tử rốt cuộc đang ở đâu? Nói mau!"
Trì Ưng Dương nhíu mày tính tính, mày giãn ra nói: "Nhanh, chúng ta đi trốn trong viện của Vương phi, người muốn hại nàng sắp đến rồi."
Lão Vương gia: "..."
Lão Vương gia "hừ" một tiếng, khinh thường nói: "Bổn vương đường đường là Vương gia, làm sao có thể lén lút nấp trong viện của con dâu."
Sau đó ông ta mang Trì Ưng Dương đi lên lầu ba của Tàng Thư Các.
Ở lầu ba có ba cửa sổ, có thể nhìn được bao quát cả hậu viện người đến người đi.
Trì Ưng Dương theo chân lão Vương gia đi lên, quay đầu nhìn ông vẻ mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.
Lão Vương gia nhìn chằm chằm viện của Vương phi, không nhìn Trì Ưng Dương ở đối diện, trả lời: "Lầu này cao có thể nhìn được hậu viện là bình thường thôi."
Trì Ưng Dương gật đầu: "Đúng vậy, lầu cao nhìn xa là bình thường.
Ồ, đến rồi."
Trên đường mòn ngoài viện của Vương phi có một cô gái trẻ tuổi, lộng lẫy thướt tha xuất hiện.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, đuôi tóc đen dài phất phơ trong làn gió nhẹ.
Dựa vào bóng dáng là biết đây là một vị mỹ nhân.
Lão Vương gia thấy nàng xuất hiện thì mặt quéo lại như táo bón: "Là nàng sao?"
Trì Ưng Dương gật đầu.
Lão Vương gia lại hỏi: "Mặt của nàng ngươi còn chưa nhìn thấy sao dám khẳng định như vậy!"
Trì Ưng Dương liếc mắt nhìn hắn, trả lời: "Ngài nói muốn bắt người thì cần có chứng cứ, không có chứng cứ không tin, ta nói do ta xem tướng thì ngài không tin, đừng nhiều lời, lục soát nàng ta đi."
**
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Ưng Dương: Kiếm tiền thật là khó, bận bịu một ngày mà bạc còn chưa đến tay.
Lăng Hạo Uyên: Không sao, ta nuôi chàng.
******
_QiuYue_: Buồn ghê:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...