Thiên Sứ Mùa Đông

“Này cô mau trả tiền cho tôi. Đừng hòng ăn quỵt nhé!” Ông chủ quán đã đuổi kịp cô từ lúc nào. Cánh tay phải của cô bị ông ta tóm chặt như thợ săn tìm thấy con mồi.”Trông bề ngoài thế này mà lại không có tiền sao? Hừ!”Nói xong ông ta lườm cô một cái cháy xém cả mặt.
“Ơ…”Nhất thời một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán cô.
“Đây ạ! Tiền của chú” Lúc Thiên Di không biết phải làm sao thì Phan Vĩnh Kỳ đột ngột bước tới trước mặt và đưa cho ông củ một núi tiền…(lẻ). Ông ta vội đếm đếm lại số tiền rồi bất đắc dĩ quay đi.
“Hứ! Cậu nhớ đấy” Giang Thiên Di tức đỏ cả mặt nhanh chóng đi khỏi đài phun nước lúc này đã đông nghẹt người. Để lại Phan Vĩnh Kỳ một mình chống chọi với cả đám con gái đang bu xung quanh.
Haizz!... thật là…mình định tìm cách thuyết phục cô ta trả lại chiếc cặp nhưng không ngờ mọi việc lại chẳng đến đâu, đã thế lại còn tự chuốc vạ vào thân.
Trời bắt đầu sẩm tối. Vầng trăng tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trên trời dịu dàng tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Cách ngôi nhà mái đỏ được tô điểm bởi giàn hoa tigôn bé li ti không xa có một bóng người lén lút nấp trong lùm cây, người đó chỉ chăm chú quan sát ngôi nhà mai đỏ, sau đó quay phắt đầu lại nhìn đăm đăm chàng trai sau lưng mình. Khuôn mặt cậu ta bỗng chốc đanh lại.
“Phan Vĩnh Kỳ, tôi gọi cậu ra đây không phải là để cho cậu ngủ đâu nhé!”
“…” Dưới gốc cây cổ thụ kế bên, một chàng trai đang tựa lưng vào thân cây, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Nghe thấy giọng nói vọng bên tai. Cậu ta từ từ mở mắt và nói giọng ngán ngẩm”Hôm nay cậu tốt đột xuất nhờ người khác làm thêm hộ tôi chắc cũng không phải muốn cùng tôi ra đây chỉ để bầu bạn với chú cuội đâu nhỉ!”
“Tất nhiên là không phải rồi!” Cậu bạn bên cạnh nở nụ cười bí hiểm rồi dõng dạc nói.”Căn nhà phía trước chính là mục tiêu của buổi tối nay. Đó là nhà của Thiên Di, chỉ cần chúng ta đột nhập vào đó và lấy lại chiếc cặp đó là được. Tôi đã điều tra kĩ rồi…”

Cùng với lời nói cậu ta lôi ra từ trong túi một mảnh giấy to to được cuộn lại gọn gàng sau đó trải ra nền đất.
“Căn nhà này có tổng cộng hai cửa vào. Một cửa chính ở đằng trước và một cửa sau dẫn ra vườn. Phòng của cô ta ở tầng trệch, có một ô cửa sổ hướng ra ngoài khu vườn. Chúng ta sẽ đột nhập bằng lối sau, lẻn vào phòng sau đó lấy chiếc cặp và chạy ra ngoài là xong.”
“…”Trong trí nhớ Vĩnh Kỳ hiện lên khung cảnh trên chiếc bàn nhỏ trong quán ăn.
“Thiên Di.”
“…”
“Giang Thiên Di.”
“Lúc ăn không được nói chuyện…”
“Cậu ngừng ăn một chút không được à?”
“Không! Đợi tôi ăn xong rồi hẵng nói.”
Cậu định mở miệng khuyên Thiên Di mau trả lại đồ nhưng lần nào cũng bị từ chối.
………….
Hai người đã dùng bao nhiêu cách nhưng đều thất bại. Lần này dùng cách tiếp cận trực tiếp như vậy liệu có ổn không?
Thấy Phan Vĩnh Kỳ ngồi im như tượng, cậu ta đột nhiên cười phá lên
“Hahaha cậu đừng tỏ vẻ phục tôi như thế!...”
“Phải, Lâm Khôi Vĩ à, tôi phục cậu sát đất luôn đó! Vì lí do này mà cậu liên tục vắng mặt trong lớp sao?”

“Ừm ừm được rồi, mau hành động thôi!” Nói đoạn Lâm Khôi Vĩ kéo khẩu trang kín mặt sau đó nhanh nhẹn đi đến cạnh chiếc hàng rào. Phan Vĩnh Kỳ chán nản theo sau. Nhanh như cắt hai người trèo qua chiếc hàng rào nhỏ một cách dễ dàng và tiến tới cánh của sổ.
“Cửa khóa rồi!” Vĩnh Kỳ thận trọng xem xét chiếc cửa và thản nhiên nói như đã lường trước được sự việc.
“Không sao. Chỉ cần dùng cái này là mở được ngay” Lâm Khôi Vĩ nháy nháy mắt tinh nghịch rồi dùng hai chiếc kẹp giống cây tăm tre tra vào ổ khóa và chỉ trong tích tắc cánh cửa bật mở.”Thấy chưa?”
“Được rồi. Bây giờ không có ai ở nhà, mau lấy đồ rồi chuồn lẹ thôi.”
“Kéttt…” Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm mở cửa, sau đó tiến vào trong căn phòng bên cạnh “Kéttt…” Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm mở cửa, sau đó tiến vào trong căn phòng bên cạnh . Sau một hồi tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng vật mình cần tìm đâu. Cậu toan ra khỏi phòng thì cách cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc…nhanh lên có người tới!” Tên “đồng bọn” nấp bên ngoài căn phòng sốt ruộc hối thúc. Phan Vĩnh Kỳ ngay lập tức phát giác ra. Sau đó vội mở cánh cửa sổ trong phòng ra nhưng nó đã bị khóa chặt, không cách nào mở được. Đúng lúc cậu định thoát ra bằng cửa sau thì tay nắm cửa phòng đột ngột xoay một vòng ngay khi tay cậu còn chưa kịp chạm vào…

Cánh cửa phòng vừa mở ra cũng là lúc Phan Vĩnh Kỳ nhanh chân lao vào căn phòng bên cạnh. Thiên Di bước vào phòng và vội vã cầm lấy thứ gì đó rồi lại bỏ ra ngoài. Lúc này ở phòng bên cạnh. Phan Vĩnh Kỳ cảm thấy tình hình có vẻ không hay lắm nên cũng chẳng nán lại lâu, cậu quay ra ngoài bằng cửa sau trước khi Thiên Di kịp quay lại. Phát hiện ra Lâm Khôi Vĩ đã biến mất từ lúc nào. Cậu leo qua hàng rào và định đi ra khỏi căn nhà thì một tiếng hét to như sấm xuyên qua tai.
“Đứng lại…ăn trộm…”
Ngay tức thì Phan Vĩnh Kỳ như được lên dây cót, đôi chân nhanh thoăn thoắt lao về phía trước không kịp quay đầu lại.

“Có đúng lại không ha…aaa”
Tiếng nói vang lên ngay sau lưng cậu từ lúc nào. Tiếp đó cả người cậu tiếp đất trong tư thế vồ ếch đẹp mắt.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu?” Cô gái ngồi trên lưng cậu ta khoái trá cười đắc thắng, sau đó khuôn mặt đột nhiên nghiêm lại.
“Nhìn kìa!” Phan Vĩnh Kỳ lớn tiếng nói với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng ngay khi cô gái ngẩng đầu lên theo quán tính thì cậu ta nhanh chóng thoát ra và chạy đi là cô ngã sóng soài trên đất.
“Tên…tên khốn…uhu đau…đau quá!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận