Thiên Sứ Mùa Đông

Một làn gió mát từ đâu thổi tới, tấm rèm nhung mềm mại ngoài ô cửa sổ thoáng chốc tung bay, đem theo vài cánh hoa mỏng manh lạc lõng giữa không trung, tiếng nói vẫn dịu dàng như dòng nước mát nhưng lại thoáng buồn khiến tâm trạng Giang Thiên Di bỗng chùng xuống.
“Cách đây một tháng trong tập đoàn Konsai, các tài liệu quan trọng được bảo mật của tập đoàn đột nhiên bị tiết lộ, bác Giang tình cờ phát hiện ra kẻ giấu mặt đứng đằng sau mọi chuyện không phải ai xa lạ mà chính là một trong những người thân cận với mình nhất…” Nói tới đấy, Trương Ánh Tuyết lại thở dài một cái, đôi hàng mi hơi cụp xuống, cô chầm chậm quay đầu lại, đôi môi khẽ mấp máy”Đó chính là chú Hàn…”
“Ý…ý cậu là chú Hàn Gia Tuấn sao? Không…không thể nào…” Giang Thiên Di kích động nói gần như hét toáng lên, đôi mắt trong veo giờ đây ầng ậc nước.
“Chính tớ cũng không dám tin, nhưng đây lại là sự thật!” Trương Ánh Tuyết điềm tĩnh nói giọng run run vì xúc động.
“Mọi người có tìm được chứng cứ không? Dựa vào đâu mà mọi người lại buộc tội chú ấy?”
“Tiểu Di, cậu bình tĩnh nghe tớ kể hết đã” Trương Ánh Tuyết lảng tránh câu hỏi của Thiên Di, sau đó tiếp tục câu chuyện của mình “Lúc dầu bác Giang cũng không tin đây là sự thật khi tận mắt trông thấy những bằng chứng phạm tội của chú Hàn, nhưng những lời thú nhận của chú ấy lại phủ nhận mọi nghi hoặc trong lòng bác Giang. Bác đã rất kích động khi người anh em mà mình tin tưởng nhất lại phản bội mình, vì thế bệnh tim bao lâu nay lại tái phát…”

“Cậu nói sao? Papa…papa tớ bị làm sao? Có nguy hiểm không? Hiện giờ ông thế nào? Tại sao chẳng ai cho tớ biết chuyện này?...”Giang Thiên Di cả người run lên bần bật đến nỗi tưởng như không thể thốt nên lời. Đôi mắt vô hồn và tuyệt vọng đan xen lẫn nhau nhìn chằm chằm Trương Ánh Tuyết. Từng lời nói của cô như nhát dao cứa vào trái tim Giang Thiên Di, cảm giác đau đớn lan đến tận tế bào.
“Tiểu Di! Papa cậu chẳng sao cả, bác sĩ nói do quá kích động thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏi nên bác dặn tớ đừng nói với cậu!”
Nghe câu trả lời của Trương Ánh Tuyết, Giang Thiên Di mới khẽ thở được một hơi nhẹ nhõm.
“Đây…chính là lí do anh Thiên Hựu đã đuổi việc bọn vệ sĩ bên cạnh mình đúng không? Vậy tập đoàn Konsai hiện giờ thế nào, có thể vượt qua được khó khăn lần này không? Tớ chẳng thấy báo chí đưa tin gì nhiều về vấn đề này…” Giang Thiên Di cố kiềm chế nỗi lo lắng và cất giọng hỏi.
Trương Ánh Tuyết khẽ gật đầu sau đó lại nói tiếp.
“Là do anh Thiên Hựu không muốn để vụ này lọt ra ngoài và cũng vì không muốn cậu lo lắng, còn bác Giang dường như đã mất hết lòng tin đối với những người khác nên bác đã yêu cầu đuổi việc tất cả những tên vệ sĩ đang ở bên cạnh cậu. Anh Thiên Hựu vẫn không an tâm nên mới tìm một người đáng tin cậy để thay anh ấy chăm sóc cậu …nhưng cậu đừng lo lắng quá, anh Thiên Hựu đang giúp tập đoàn thoát khỏi những tổn thất lần này, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ từ nhiều phía nên tớ tin chắc là trong tương lai, tập đoàn Konsai sẽ trở lại như cũ thôi!…”
Trương Ánh Tuyết đặt nhẹ bàn tay lên đôi vai gầy gầy của Thiên Di, đôi mắt nhìn cô ánh lên vẻ tin tưởng.
“Tớ phải sang Tokyo, ngay bây giờ!”
Lời nói dứt khoác của Giang Thiên Di thốt lên kèm theo ánh mắt kiên định. Cả người cô như mất hồn, nhanh chóng đứng bật dậy và đi thẳng lên phòng của mình.
“Tiểu Di, không được…cậu muốn làm gì?” Trương Ánh Tuyết hớt hải đuổi theo phía sau. Chỉ thấy Giang Thiên Di vội vã thu dọn đồ đạc vào chiếc va li xám màu mà chẳng buồn sắp xếp lại cho ngay ngắn. Cô lập tức chạy đến ngăn lại.

“Cậu quên lí do vì sao cậu phải sống ở đây à?”
“Tớ không quan tâm!” Giang Thiên Di hất tay Trương Ánh Tuyết sang một bên và tiếp tục thu dọn quần áo.
“Nếu bọn chúng phát hiện ra chỗ ở của cậu thì cậu sẽ càng gặp nguy hiểm hơn…Cậu có nghe tớ nói không hả?” Trương Ánh Tuyết tức giận hét lớn.
“Vậy cậu bảo tớ phải làm sao?” Thiên Di đột nhiên đứng im như tượng cạnh chiếc giường trắng toát, cô cúi gằm mặt xuống làm mái tóc phủ che gần hết cả gương mặt. Giọng nói nghẹn ngào ẩn chứa nỗi chua xót pha lẫn chút gì đó mỉa mai ”Tiếp tục sống vui sướng trong khi cả nhà tớ đang xảy ra chuyện lớn như vậy à? Cậu…tại sao cậu không nói chuyện này cho tớ biết? Cậu cũng giống như họ cả thôi, thật ra trong mắt mọi người, tớ vẫn chỉ là một con nhóc không hiểu chuyện…”
“…” Trương Ánh Tuyết mở miệng định nói gì đó nhưng bị ánh mắt căm phẫn của Thiên Di đã vô tình ngăn lại.
”Cậu…đúng là chẳng hiểu gì cả? Mọi người không muốn cho cậu biết vì họ thừa hiểu rằng cậu sẽ không màng đến nguy hiểm mà quay trở lại Nhật Bản. Họ chỉ lo cho sự an toàn của cậu thôi!"
Trương Ánh Tuyết nhắm hờ đôi mắt, sau đó buồn bã nói như đã đoán trước được sự việc sẽ xảy ra."Dù gì đi nữa, tớ tuyệt đối không để cho cậu quay lại đó đâu!"

Tiếng nói quả quyết của Trương Ánh Tuyết làm Giang Thiên Di hơi sững người lại, ánh mắt cô chất chứa bao cảm xúc khó tả đan xen lẫn nhau và có phần bị thuyết phục.
Từng ngọn gió vẫn vô tư đùa giỡn tóc mái của Giang Thiên Di và Trương Ánh Tuyết. Đưa những sợi tóc mềm mại khẽ đung đưa, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt buồn bã của hai người.
Gió có thể hong khô nhưng giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi nhưng liệu có thể hong khô giọt nước mắt trong tim?...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận