Thiên Sứ Mùa Đông

"Không!..."
Một tiếng thét vang lên như xé toạt cả không gian, trên chiếc giường đơn trắng muốt, tấm chăn đột ngột bị hất tung lên. Một gương mặt hiện lên mang đầy vẻ hốt hoảng và sợ hãi, mái tóc trên trán bị bết lại do mồi hôi túa ra khắp người, nhịp thở cũng vì thế mà gấp gáp hơn. Cô gái vừa thoát khỏi cơn ác mộng vẫn luôn đeo bám cô suốt khoảng thời gian dài.
Trong giấc mơ của cô xuất hiện một bóng người vừa xa lạ nhưng lại vừa quen thuộc, xung quanh người cậu ta phát ra thứ ánh sáng kì lạ. Cô gái khẽ cất tiếng gọi:
"...Vũ! Là cậu... đúng không?"
Cậu con trai đúng đối diện với cô chẳng nói lời nào, chỉ mỉm cười ấm áp và chìa tay ra trước mặt cô. Cô gái chầm chậm đưa bàn tay lên và khẽ chạm vào những ngón tay trắng trẻo và thon dài nhưng lại...lạnh như băng. Ngay khoảnh khắc ngăn ngủi đó, bóng người cao cao cách cô thật gần nhưng cô lại không tài nào chạm tới được. Và rồi bóng cậu ta xa dần, cứ xa dần rồi mất hút trong không gian. Chỉ còn lại vài đốm trắng nhấp nháy và cuối cùng biến mất.
Từng kí ức đau thương cứ thế xâm chiếm vào tận các ngõ ngách trong tâm hồn. Giang Thiên Di thất thần đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trong căn phòng quen thuộc nhưng sao lại trống vắng và lạnh lẽo đến thế?
"Giang Thiên Di! Cậu không sao chứ?"
Một tiếng nói gấp gáp xen lẫn chút lo lắng vọng tới, chỉ thấy Phan Vĩnh Kỳ hớt hải chạy vào với chiếc quần bò đen và cái áo sơ mi chưa kịp cài hết cúc đang mặc trên người. Cả người Giang Thiên Di bỗng chốc cứng đờ ra, mãi một lúc sau cô mới định thần lại, vừa ném chiếc gối về phía Phan Vĩnh Kỳ vừa ra sức rủa xả cậu ta không thương tiếc.
"Á...aaa...đồ biến thái! Đồ dê xồm!...Đồ không biết xấu hổ!...Đồ đáng ghét! Cậu biến ra khỏi phòng tôi ngayyy...."

"Bịch...bốp...keng...!"
"RẦM!!!"
Đó là những âm thanh cuối cùng chào mừng một buổi sáng với đầy rẫy những rắc rối đang chờ đợi họ!
............
Lạ nhỉ! Sao hôm nay mọi người cứ nhìn mình chằm chằm...lại còn rỉ tai nhau điều gì đó có liên quan đến mình thì phải?...
Trên khuôn viên trường rộng thênh thang, Giang Thiên Di có cảm tưởng như mình đang là tâm điểm chú ý của mọi người. Suốt dọc đường đến lớp, cô không ngừng bị các bạn học xung quanh chỉ trích, nói xấu mình nhưng chính cô cũng không rõ lí do.
"Đi theo tớ!"
Đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh và kéo tay Giang Thiên Di đi thẳng một mạch, không kịp để cô phản ứng.
"Trần Tuệ Lâm! Có chuyện gì vậy?"

"Lần này rắc rối rồi...Cậu...cậu nhìn đi!" Đứng trước tấm bảng thông báo của trường, Trần Tuệ Lâm vừa lo lắng vừa sợ sệt nhìn Giang Thiên Di đang sững người bên cạnh.
"Tại sao lại có tấm hình này? Rốt cuộc...là ai đã...?!!!"
Giọng nói đứt quãng vang lên ở bên ngoài đám đông đang bu quanh bảng thông báo làm dậy lên một làn sóng dữ dội. Lập tức mọi ánh nhìn tập trung về phía cô nữ sinh vừa phát ra tiếng nói. Những ánh mắt sắc lẹm như muốn ném cô xuống thẳng dưới địa ngục...
"Còn dám mặt dầy đến trường nữa sao?"
"Hết dụ dỗ anh Vĩnh Kỳ giờ lại đến anh Vũ, công nhận cô cũng lợi hại lắm đó Giang Thiên Di"
"Hừ! Chắc là nó muốn gây scandal đẻ được nổi tiếng đây mà! Trường chúng ta chứa chấp một loại tạp chủng như nó thật đáng mất mặt. Anh Vũ sao có thể quen với con nhỏ đó được.."
.............
Giang Thiên Di tức giận trừng mắt liếc nhìn từng cái miệng đang chỉ trích mình, sau đó ánh mắt cô tập trung lên tấm poster trước mặt...
Trong buổi tối được thắp sáng nhờ những ánh sao ở xa típ tắp, một đôi nam nữ ngồi bên nhau trông rất hạnh phúc. Vì ảnh chụp nghiêng nên nhìn họ có vẻ rất thân mật.
Trên tấm ảnh còn đề mấy chữ to tướng bằng mực đỏ:
"Buổi hẹn hò lãng mạn của hoàng tử băng giá"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận