Thiên Sứ Mùa Đông

Dãy hành lang khối lớp 10 trường Trung học Hạ Dương hôm nay bỗng nhiên đông như kiến đỏ, đến nỗi Giang Thiên Di dù cố chen vào nhưng cuối cùng lại bị đẩy ra. Đứng bên ngoài dòng người tấp nập như vậy, cô không biết nên làm thế nào để có thể vào được bên trong thì một giọng nói lạnh tanh vang đến.
“Cút.”
Cái giọng hầm hè như xác chết này còn ai khác ngoài trừ tên Quách học trưởng chết bầm đó chứ?!!!
Giang Thiên Di chờ cho đám đông tản ra dần, sau đó nối gót theo sau Quách Chấn Vũ và Phan Vĩnh Kỳ để thoát khỏi tổ ong vò vẽ.
“Các cậu nhìn xem! Haha đây cũng gọi là khuôn mặt sao? Nếu tôi có một cái sẹo xấu xí như vậy thì tôi thà chết còn hơn…”
“Phải đó, chỉ là một con vịt bầu xấu xí mà muốn tiếp cận Vương thiếu gia sao?”
“Đúng là không biết tự soi gương lại chính mình!”
………
Chưa kịp đặt chân vào cửa lớp, những lời nói ác ý và mỉa mai cùng tràn cười đầy thích thú đã vọng đến bên tai. Trước mặt Giang Thiên Di lúc này là hình ảnh một cô gái mặc trang phục thủy thủ xanh dương đậm đang ngồi bệch xuống sàn. Xung quanh cô là một đám nữ sinh khác ăn mặc rất thời trang, mặc dù cũng là những bộ đồng phục giống như bao nữ sinh khác nhưng nó đã được cách điệu lại hoàn toàn khác. Trong đó có một cô gái ăn vận nổi bậc nhất đang nở nụ cười nửa miệng. Trên khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, nụ cười đó càng làm cho cô ta trông như tên ác ma dưới địa ngục.
Giang Thiên Di sững sờ dừng ánh mắt lại ngay chỗ cô nữ sinh bị bắt nạt. Một cô gái đang bị thương ở cánh tay, dường như không chống đỡ nổi những lời mắng nhiếc của các bạn học. Cô gái siết chặt hai tay thành nắm đấm ngồi im bất động. Khuôn mặt cúi gầm xuống, để những lọn tóc xoăn dài phủ xuống che gần hết gương mặt nên không ai thấy rõ mặt cô lúc này.
“Hàn…Hàn Tuyết Linh! Quách học trưởng…”Bỗng một giọng nói run run phát ra từ trong đám nữ sinh đang là tâm điểm chú ý của mọi người từ nãy đến giờ. Cô gái tên Hàn Tuyết Linh hối hả quay mặt lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng không chút cảm xúc nào. Cô gái hơi sững người, nhưng rất nhanh sau đó trên khuôn mặt lại sáng bừng lên nụ cười rạng rỡ.
Cô ta là Hàn Tuyết Linh, là trưởng lớp của lớp 10a1. Đồng thời cũng là một hoa khôi nổi tiếng nhất của trường. Quả nhiên…cô ta cười rất đẹp!... đẹp thật! Oái…Giang Thiên Di, mày đang bị sao vậy? Cô ta là kẻ đã thốt ra những lời lẽ khó nghe ban nãy mà mày còn khen cô ta xinh đẹp nữa ư? Có đẹp cỡ nào mà lời nói thốt ra ác độc thế kia thì…À mà không đúng, cô ta không hề nói một lời nào từ nãy giờ…chỉ là gián tiếp hại người thôi!…Hừ!
“Quách Chấn Vũ, anh đến rồi! Chào buổi sáng.” Hàn Tuyết Linh như con cún vẫy đuôi mừng rỡ, chạy đến bên cạnh Quách Chấn Vũ.
Quách Chấn Vũ không nói thêm gì, quay người đi thẳng vào lớp. Hàn Tuyết Linh bám theo sau, trước khi đi không quên liếc xéo cô gái bị thương ngồi gần đó. Đám đông bu quanh cô gái nọ cũng tản đi dần.
“Cậu không sao chứ?”Giang Thiên Di lo lắng ngồi thụp xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cô gái nọ.
“Trần Tuệ Lâm! Đứng dậy đi, chúng tôi đưa cậu đến phòng y tế.” Phan Vĩnh Kỳ dịu dàng đỡ Trần Tuệ Lâm đứng dậy. Nhưng Trần Tuệ Lâm lại đột nhiên bỏ chạy khi hai người chưa kịp định thần lại.
Giang Thiên Di tức tôc quay người đuổi theo.
Còn về phần Phan Vĩnh Kỳ, không biết cậu nghĩ gì mà đứng thừ người ra trước cửa lớp trông theo bóng dáng của Giang Thiên Di và cô bạn học cùng lớp Trần Tuệ Lâm vừa rời khỏi đó. Trong đáy mắt phát ra tia nhìn khó hiểu...
“Trần Tuệ Lâm! Cậu định đi đâu? Tay cậu đang bị thương mà, ít nhất phải băng bó lại chứ?” Giang Thiên Di hối hả đuổi theo, cô lớn tiếng ngăn bước chân gấp gáp của cô gái đang lao đi về phía trước.
Nhưng cô gái chẳng nghe lọt tai được gì cả, dường như sự đau thương và uất ức đã quá sức chịu đựng. Trần Tuệ Lâm chỉ mải miết chạy, cho đến khi cô kiệt sức và ngã khụy xuống mặt đất.

"Trần...
"

"Đừng lại gần tôi!
" Giang Thiên Di vừa mở miệng chưa kịp nói gì đã bị một giọng thét chặn lại. Cô sững sờ nhìn Trần Tuệ Lâm đang gắng gượng đứng dậy, một hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng hồng của cô nữ sinh.

"Tại sao? Tại sao tớ lại không được lại gần cậu?
"Giang Thiên Di phẫn uất nói, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi lo lắng.


"Cậu không nghe bọn người đó nói gì à? Tôi chỉ là một con quái vật...tôi không xứng đáng được cậu quan tâm đâu!
" Cô gái cười trong nước mắt, giọng nói chứa đầy vẻ đau thương và cũng như tự mỉa mai mình.

"Hahaha...
"Tiếng cười bất chợt vang lên khiến Trần Tuệ Lâm sững người, cô kinh ngạc quay đầu lại.

"Họ không có mắt sao? Ngay cả người và quái vật cũng không phân biệt được? Suy đi nghĩ lại tớ chẳng biết cậu giống quái vật ở điểm nào?
"Giang Thiên Di vừa nói vừa bước đến bên cạnh Trần Tuệ Lâm và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bạn
"Bây giờ điều quan trọng nhất là băng bó vết thương lại cho cậu...

"Tớ không cần cậu thương hại đâu!
" Nhưng Trần Tuệ Lâm vẫn không muốn theo Giang Thiên Di đến phòng y tế, cô nhìn Giang Thiên Di với ánh mắt vô cảm rồi nói
"Chắc bây giờ cậu thấy tớ thảm hại lắm chứ gì?
"

"Nhưng tớ đâu có thương hại cậu. Tớ quan tâm cậu chỉ đơn giản vì cậu là bạn của tớ, còn chuyện cậu có đủ tư cách để cho tớ quan tâm hay không thì chỉ có tớ mới biết! Đúng không nào?
"Giang Thiên Di nói xong, không đợi cho Trần tuệ Lâm kịp phản đối đã kéo tay cô bạn đi thẳng.
Hơi ấm từ bàn tay của Giang Thiên Di khiến Trần Tuệ Lâm thôi không chống cự nữa, cô ngoan ngoãn để yên tay mình như vậy cho đến khi cánh cửa phòng y tế đã xuất hiện ngay trước mắt.

"Không có ai ở đây cả. Được rồi, cậu ngồi đó đi, tớ sẽ giúp cậu bôi thuốc
" Giang Thiên Di mỉm cười thân thiện, ra hiệu cho Trần Tuệ Lâm ngồi xuống ghế, sau đó bê hộp đựng thuốc đến đặt bên cạnh.
Giang Thiên Di lo lắng nhìn vết thương ở cánh tay của Trần Tuệ Lâm, sau đó cất giọng nói
"Cậu chịu đau chút nhé!
"
Giang Thiên Di nhẹ nhàng sát trùng vết thương, bôi thuốc vào và cẩn thận băng lại. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc ấy, Trần Tuệ Lâm không khỏi thấy cảm kích và ấm áp vô cùng...nhưng trong lòng cô lại có nhiều hồ nghi...

"Cảm ơn!
"


"Không cần phải khách sao vậy đâu, đây là việc tớ nên làm mà!
"
Nghe tiếng nói yếu ớt phát ra từ đôi môi nhỏ xinh, Giang Thiên Di cười tươi đáp lại. Nhưng khi cô quay người lại thì phát hiện ra Trần Tuệ Lâm đã ngủ ngon lành trên ghế từ lúc nào.
Sao Trần Tuệ Lâm lại để tóc che hết cả một bên khuôn mặt như thế nhỉ?!!!...
Giang Thiên Di khẽ vén những sợi tóc vương trên gương mặt cô gái. Đó cũng là lúc cô vô tình phát hiện ra cậu trả lời...
Đúng lúc đó một bóng người bỗng xuất hiện phía sau rèm cửa, những dường như người đó không có ý định bước vào, cứ lấp ló bên ngoài tấm rèm màu trắng.

"Ơ...
"
Tấm rèm trước mặt đột nhiên bị mở tung khiến người đó giật bắn mình. Trước mặt Giang Thiên Di lúc này là một cậu con trai có mái tóc màu vàng nâu tuyệt đẹp. Cậu ta lúng túng nhìn Giang Thiên Di như kẻ trộm bị chủ nhà phát hiện.

"Vương Hữu Thiên, sao cậu lại ở đây?
"

"À...tôi...tôi...
"Vưỡng Hữu Thiên ấp úng đáp, mãi mà không nói được dù chỉ một câu.
Tại sao mình lại bối rối như vậy nhỉ! Chỉ là đi thăm bệnh thôi mà, khó khăn lắm mới cắt đuôi được bọn con gái lắm chuyện đó! vậy mà bây giờ...
Nghĩ đoạn Vương Hữu Thiên len lén quan sát bên trong, sau đó cậu như bừng tỉnh vội lấy lại phóng độ.

"À tôi đến thăm bệnh
"
Giang Thiên Di nhìn sang phía Trần Tuệ Lâm một cái rồi lại quay sang Vưỡng Hữu Thiên với ánh mắt ngờ vực

"Thăm bệnh? Ý cậu muốn nói Trần Tuệ Lâm phải không?
"

"Phải, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, cậu về lớp đi.

"

"Nhưng sao cậu biết cô ấy ở đây? Hay là...cậu chính là nguyên nhân khiến cô ấy bị như vậy?
" Giang Thiên Di điềm tĩnh tới mức dường như đã thấu hiểu tất cả.
Nghe câu nói chất vấn của cô, Vương Hữu Thiên khẽ sững người một lúc. Cậu không biết nói gì chỉ im lặng nhìn Trần Tuệ Lâm đang ngủ quên trên ghế, đáy mắt thoáng chút gì đó buồn buồn.

"Được. Vậy tôi nhờ cậu chăm sóc cho cô ấy!
" Giang Thiên Di nói xong thì quay người bỏ đi. Cô định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

"Cảm ơn!
"Lời nói truyền vào tai Giang Thiên Di khẽ như gió thoảng tới mức nếu không chú ý lắng nghe thì khó có thể nghe thấy.
Trong căn phòng trắng toát lúc này chỉ còn lại Vương Hữu Thiên và Trần Tuệ Lâm. Cậu khẽ khàng đến bên cạnh và bế Trần Tuệ Lâm nhẹ nhàng đặt lên giường. Sau đó kéo chăn đắp cho cô. Tay cậu chầm chậm lướt trên mái tóc xoăn dài và cuối cùng đặt lên gò má trắng hồng. Ánh mắt xót xa dừng lại trên vết sẹo từ sau đầu mắt trái kéo dài xuống tận đôi môi mỏng.

"Trần Tuệ Lâm sao rồi? Cô ấy ổn chứ?
" Đang cặm cụi lau bảng trên bục, Giang Thiên Di bỗng nghe một tiếng nói ấm áp vọng đến. Cô quay đầu nhìn lại thì chạm phải ánh mắt màu nâu sữa tuyệt đẹp.

"Cũng may là không sao! À mà Quách học trưởng đáng kính này, tôi nghĩ cậu nên dạy dỗ lại cô bạn gái của mình đi. Đừng để cô ta vô cớ bắt nạt người khác, như thế thì mất hết cả sĩ diện!
" Giang Thiên Di nhếch miệng lên tạo thành nụ cười khinh khinh, trong giọng nói có chút gì đó mỉa mai.

"Không liên quan đến tôi!
" Quách Chấn Vũ nói xong liền xách cặp đi ra khỏi lớp, khuôn mặt vẫn đều đều không chút cảm xúc khiến người ta không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì.

"Hứ! Cô đừng nghĩ là mình hay ho lắm, nếu chỉ vì một lời nói của cô mà cậu ấy trở mặt với tôi thì cậu ấy không phải là Quách Chấn Vũ mà tôi quen biết rồi.
" Hàn Tuyết Linh liếc xéo Giang Thiên Di một cái
"Đừng bao giờ nói với Vũ bằng cái giọng đó nữa, nếu không cô đừng hòng yên thân...
"

"Gì chứ? Cô ta làm sai mà còn dám đe dọa mình sao?...
"Trông theo bóng dáng vừa khuất đi sau cánh cửa lớp, Giang Thiên Di tức tối lầm bầm trong miệng
"Được lắm Hà Tuyết Linh, để xem ai sợ ai? Lần sau mà còn để tôi bắt gặp cậu ăn hiếp người khác, tôi sẽ không tha cho cậu!
" Cầm trên tay viên phấn, Giang Thiên Di tưởng tượng tấm bảng trước mặt chính là Hàn Tuyết Linh, cô ra sức rạch một đường thật dài trên tấm bảng làm nó
"rít
" lên một tiếng nghe sởn cả gai óc.


"Đúng là vô tâm, bọn con trai các người đều giống nhau như đúc...
"Giang Thiên Di thốt lên tòa những câu không đầu không cuối. Lâm Khôi Vĩ đang thu dọn đồ đạc gần đó loáng thoáng nghe được, cậu tức tối gào lên.

"Cậu đừng có mà vơ đũa cả nắm như thế! Gì mà đều giống nhau như đúc chứ? Bộ cậu muốn ăn đập hả?
"

"Thấy người bị hại mà không thèm giúp đỡ, hơn nữa đó còn là con gái...cậu nói đi, như vậy mà không phải là quá vô tâm thì gọi là gì? Ba người đều nằm trong ban quản lí hội học sinh mà sao chẳng biết làm gì ngoài việc đứng nhìn vậy?
"

"Đủ rồi. Hừ! Cậu không biết thì gì đừng nói, một đứa ngốc như cậu lấy quyền gì mà sỉ nhục hội học sinh chứ?
"

"Này đứng lại đó, cậu...
"
Giang Thiên Di chưa kịp dứt lời, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại sau lưng Lâm Khôi Vĩ. Cô tức giân nắm chặt hai tay lại. Tự hỏi mình đã nói gì sai sao?

"Con rùa ngốc nghếch, không phải là bọn tôi không muốn giúp...mà là vì nghĩ đến sự an toàn của Trần Tuệ Lâm nên mới nghoảnh mặt làm ngơ...
" Phan Vĩnh Kỳ ngồi ở cuối lớp đột nhiên lên tiếng.

"Muốn giúp nhưng lại xem như không có gì...Ý cậu là sao?
" Giang Thiên Di ngạc nhiên chờ đợi câu trả lời.

"Cậu có nghĩ tới hậu quả nếu chúng tôi ra tay giúp đỡ cô ấy không?
"
Phan Vĩnh Kỳ dường như không muốn giải thích nhiều, cậu giật lấy tấm khăn lau bảng trong tay Giang Thiên Di rồi bỏ lại vào rổ đựng khăn mắc bên cạnh bảng. Sau đó quay người ra khỏi lớp. GiangThiên Di nhanh chóng khóa cửa lại rồi đuổi theo sau.
Hôm đó trên suốt đoạn đường về nhà. Câu nói của Phan VĨnh Kỳ cứ luẩn quẩn trong đầu cô, Giang Thiên Di lờ mờ nhận ra ẩn ý trong lời nói đó. Tâm trạng cô bỗng chốc chùng xuống.
Nói cũng phải, nếu được
"ba vị hoàng tử trong mơ
"...à không, phải gọi là
"ba con muỗi
" giúp đỡ, có thể Trần Tuệ Lâm sẽ càng bị bọn con gái mù quáng đó làm phiền nhiều hơn! Lúc nãy hình như mình hơi nặng lời với họ...Nhưng nếu họ không chịu nói thì làm sao mình biết được chứ? Nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, Trần Tuệ Lâm đã làm gì mà phải bị đối xửa như thế? Vì vết seo đó ư?...Nhưng tại sao?...
Ánh nắng chói chang vẽ những vệt sáng trên khuôn mặt xinh xắn của Giang Thiên Di, cô khe khẽ thở dài. Ánh mắt suy tư theo đuổi những suy nghĩ mông lung...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui