"Đang xem gì đấy?"
Một bàn tay to đặt lên đầu Trương Tiểu Đạo, Trương Tiểu Đạo không tránh né. Dư Tiêu Hồn bưng đĩa trái cây ngồi bên cạnh, cầm một miếng trái cây đưa đến bên miệng Trương Tiểu Đạo.
Trương Tiểu Đạo không cảm thấy có gì sai, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không nỡ rời. Cậu há miệng cạp một cái hết miếng trái cây, đồng thời cũng ngậm ngón tay của Dư Tiêu Hồn nhưng vẫn không phát hiện.
Dư Tiêu Hồn nhìn nước miếng dính trên ngón trỏ của mình, ánh mắt tối sầm. Hắn cách Trương Tiểu Đạo càng lúc càng gần như muốn ôm cả người cậu vào lòng vậy.
Hắn thì thầm hỏi: "Đang xem gì đấy?"
Trương Tiểu Đạo đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Dư Tiêu Hồn: "Nhìn này."
Dư Tiêu Hồn cũng không hứng thú lắm với cái video cậu đưa, chỉ muốn tìm chủ đề để nói chuyện với cậu thôi. Nhưng Trương Tiểu Đạo lại không có hứng thú nói chuyện với hắn, hết cách, hắn chỉ đành tự tìm chủ đề.
Hắn cúi đầu nhìn, là một gương mặt màu trắng ngà không biết được làm bằng cái gì, bị phóng đại kề sát vào màn hình, đột ngột nhìn như thế còn bị hù cho giật cả mình.
Dư Tiêu Hồn nhíu mày: "Cái gì đây?"
Trương Tiểu Đạo: "Búp bê."
Búp bê?
Dư Tiêu Hồn tiếp tục xem, là một video về quá trình chế tác búp bê, còn là búp bê cao cấp, mặt và làn da được dùng chất liệu đặc biệt để làm, sau đó dùng máy để khắc ngũ quan.
Làm rất thật, nếu không phải video mà là một bức ảnh thì e là sẽ bị nhầm thành một cô bé với diện mạo xinh đẹp thật đấy.
Con búp bê nọ chỉ lớn bằng cánh tay của người trưởng thành, làn da và ngũ quan đều quá chân thật, bây giờ là đến lúc gắn tóc, dùng đinh ghim từng lọn tóc vào, còn dùng tóc thật nữa.
Tóc thật được thu mua từ các nơi, sau khi xử lý thì trở nên đen bóng, mượt mà, được may vào phần đầu của búp bê. Sau một hồi bận rộn thì cuối cùng cũng tạo ra được một mái tóc thật dày cho nó, sau đó là chỉnh sửa lại kiểu tóc.
Nếu mặc quần áo cho con búp bê này xong thì nó nhất định sẽ trở thành một con búp bê cực kỳ xinh đẹp. Đưa đến cửa hàng bán thì chắc hẳn phải có giá hơn vạn.
Một loại búp bê vô cùng cao cấp.
Dư Tiêu Hồn không hiểu tại sao Trương Tiểu Đạo lại xem quá trình chế tạo búp bê, vì vậy hỏi: "Em xem cái này làm gì? Muốn mua à?"
"Hử? Không. Tại lần trước anh Cửu nhắc đến chuyện búp bê, mà vừa hay trên mạng đang có mấy cái tin đồn nói thấy búp bê trong nhà nhúc nhích các kiểu, còn có cả video nữa. Sau đó anh Cửu kêu em viết luận văn về rối gỗ chiêu tà."
Biểu cảm của Dư Tiêu Hồn trở nên kì lạ: "Thiên sư mà cũng phải viết luận văn à?"
Trương Tiểu Đạo: "Đương nhiên. Bọn em cũng phải bắt kịp thời đại chứ. Dù cho trước đây không dùng từ như "luận văn" nhưng vẫn phải viết lại những tâm đắc mà mình đã nghiệm ra được. Nếu không nghiên cứu kỹ mấy chuyện thần quái thì khi gặp sẽ phải bó tay không biết cách giải quyết đấy." Ngừng một lúc, cậu lại nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Dư Tiêu Hồn: "... Vậy không phải là nên xem video thần quái hay tra tìm tư liệu gì hả? Xem video chế tạo búp bê thì có ích gì?"
Trương Tiểu Đạo ra vẻ đương nhiên nói: "Không có ích gì cả, em chỉ muốn xem thử thôi."
Dư Tiêu Hồn bất đắc dĩ xoa đầu Trương Tiểu Đạo.
Trương Tiểu Đạo bị nhột cười, cuối cùng cũng rời mắt khỏi video, bố thí liếc mắt nhìn Dư Tiêu Hồn một cái: "Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì khi em gặp được mấy thứ này sẽ biết chúng được tạo ra từ chất liệu gì, sợ nhất là thứ gì."
Dư Tiêu Hồn cười, chỉ vào con búp bê trong video vừa được tạm dừng: "Thứ này chiêu tà thật à?"
Trương Tiểu Đạo gật đầu: "Chiêu tà."
Dư Tiêu Hồn: "Tà thế nào?"
Trương Tiểu Đạo: "Rất tà, vô cùng tà. Nói thế này nhé, lúc anh nhìn thấy nó có cảm thấy sợ hãi không?"
Dư Tiêu Hồn nhìn khuôn mặt vô cùng chân thật chiếm cứ nửa màn hình của con búp bê nọ, đối diện với ánh mắt đen láy của nó, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Nội tâm của hắn hơi kinh ngạc, chỉ là một con búp bê thôi, còn cách một cái màn hình mà lại có thể làm hắn cảm thấy sợ hãi. Thậm chí còn không dám đối diện với nó.
Vì vậy hắn gật đầu: "Đúng là hơi sợ."
Trương Tư Đạo: "Anh xem, ngay cả anh còn thấy sợ. Anh cũng là người từng trải qua những chuyện thần quái nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, bây giờ còn cách một cái màn hình, nếu nó xuất hiện trước mặt anh, từ sáng đến tối anh đều phải nhìn thấy nó thì anh sẽ càng sợ hãi hơn. Cái này không liên quan đến nhát gan hay không, mà là vì bản thân sự tồn tại của lũ búp bê này đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi rồi."
Dư Tiêu Hồn không hiểu: "Tại sao?"
Trương Tiểu Đạo thở dài: "Rất giống người."
Rất giống người nhưng lại không có sinh mệnh, là một thứ lạnh như băng. Tất cả những thứ không có sinh mệnh nhưng lại vô cùng giống người, lạnh lẽo như băng đều sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, ví dụ như tượng điêu khắc, tượng thần, rối gỗ.
Có lẽ là vì mọi người đều sợ hãi những thứ nhìn giống mình nhưng bên trong lại khác hẳn, giống như lúc soi gương vậy, dù biết rõ đó chỉ là một hiện tượng vật lý nhưng người ta vẫn sẽ nghi ngờ phía bên kia cái gương liệu có phải là một thế giới đáng sợ khác hay không. Thứ trước mặt là một hiện tượng giả dối hay là một thứ gì đó không biết tên đang bắt chước mình?
Cũng vì những nguyên nhân này nên con người mới có thể sợ hãi những thứ quá giống mình, có lẽ do không có cảm giác an toàn.
"Nhưng cũng vì rất giống người nên sẽ có vài thứ chui vào trú ngụ, chiếm cứ thân thể của con búp bê, thời gian qua lâu thì nó có thể hành động một cách tự do. Đến khi nó có được ý thức, có thể chạy, nhảy, có thể tồn tại trên thế giới này thì sẽ trở nên càng tham lam hơn. Bởi vì thân thể mà nó sống nhờ không phải là thân thể phàm thai chân chính, cho nên sự tồn tại của nó rất phi lý. Cho dù có thể chạy nhảy nhưng cũng không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác, nếu không sẽ bị sợ hãi, bị chán ghét rồi xua đuổi. Nên vì để sống sót hoặc để biến thành con người chân chính, chúng nó thường sẽ không chịu đựng nổi dụ hoặc, tấn công con người, chiếm cứ thân thể của bọn họ."
Những chuyện này đều là Mao Cửu phổ cập cho Trương Tiểu Đạo, vừa đúng lúc nói đến chủ đề này nên cậu cũng nói cho hắn nghe.
"Đối với chúng nó mà nói thì thân thể tốt nhất là trẻ con. Bởi vì trẻ con vừa yếu ớt nhất, còn vừa không hề bố trí phòng bị với chúng nó nữa, trong mắt trẻ con, búp bê là thành viên trong gia đình, chúng sẽ đối xử với búp bê như người bình thường. Dần dần cũng sẽ làm đám búp bê sinh ra ảo giác, nhưng sự chênh lệch với hiện thực sẽ nhắc nhở chúng rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi. Cho nên trong lòng nó sinh ra cảm giác ghen ghét, bắt đầu hại người. Nói thế thì nhà nào xuất hiện một con búp bê tà linh như thế sẽ bị quậy đến nỗi gia trạch không yên, nghiêm trọng hơn còn có thể hại chết người nữa."
Vì thế nên búp bê sẽ hấp dẫn một thứ gì đó vào trú ngụ, mà mấy thứ này phần lớn là trẻ con chết yểu hoặc bào thai bị phá. Chúng đều có oán khí rất nặng nề, có những đứa còn chưa được sống đã bị xé nát một cách chẳng thể hiểu nổi, còn những đứa trẻ chết yểu là oán khí nặng nhất.
Bởi vì bọn chúng đã được sống, không chỉ được sống mà còn phải thừa nhận ốm đau, tra tấn, đau đớn khi phải chết quá sớm. Oán khí nặng nề nên bồi hồi ở dương gian. Nếu bám vào búp bê rồi được đứa trẻ nào đấy chơi cùng, xem như thành viên trong gia đình thì sẽ bị lây dính hơi người, tưởng lầm rằng mình vẫn còn sống ở nhân gian.
Mức độ yêu thích búp bê của trẻ con có đôi khi đến nỗi thích mà không nỡ buông tay.
Nhưng nếu thái độ đối xử của phụ huynh với con mình khác hẳn với búp bê sẽ khiến nó ghen ghét một cách mãnh liệt, thực tế mà nói thì sự ghen ghét của trẻ con cực kỳ mãnh liệt, nhưng càng đáng sợ hơn là lúc này chúng nó không chỉ không có năng lực tự nhận thức mà còn không có quan niệm đúng sai nữa.
Một khi làm ác tức là tùy theo tâm trạng, không hề biết đúng hay sai, rất dễ tạo thành đại họa.
"Nên là một khi gia đình nào xuất hiện một con búp bê tà linh như thế thì phần lớn đều sẽ có tai nạn đổ máu. Trừ khi phát hiện sớm, kịp thời thỉnh tà linh đi."
Trương Tiểu Đạo đưa ra một cái ví dụ, ví dụ này cũng là trải nghiệm của Mao Cửu.
Khi đó ở phía Nam có một gia đình nọ, là một nhà giàu có tiếng ở địa phương. Gia đình kinh doanh kiểu chăn nuôi, rất phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền nên xây một cái biệt thự trong thôn.
Nhưng người nhà nọ cảm thấy muốn xây thì phải xây cho to, cho rộng rãi, chỗ còn dư còn có thể làm trại chăn nuôi, mà khi đó trong thôn lại không có mảnh đất nào lớn như thế, bọn họ vừa hay nhìn trúng một cái hồ.
Một cái hồ rất lớn, bị họ mua lại.
Sau khi được mua lại, người chủ trại chăn nuôi ấy san bằng cái hồ rồi xây nhà lên đó.
Nhìn vào chuyện này thì thấy người chủ nọ cũng không thông minh cho lắm, dù sao thì dưới hồ toàn là bùn mềm, không dễ làm nền.
Nhưng người chủ nọ không nghe, cảm thấy cứ đào thêm xuống, xây nền sâu cũng không sao cả. May mà chỗ của bọn họ cũng chưa từng xảy ra động đất.
Nhưng cũng có người khuyên người nọ tốt nhất là đừng xây nhà trên mặt hồ đó, cái hồ đó rất lớn, nước thì mát lạnh, trước đây có rất nhiều người từng đến bơi tắm rồi chết đuối trong đó.
Người chủ nọ to gan, hắn tin những điều này, nhưng nguyên nhân cũng là vì tin vào quỷ thần nên hắn mới càng không sợ, bởi vì mỗi năm dưới hồ có người chết đuối sẽ được thỉnh đại sư đến để siêu độ.
Đã siêu độ rồi thì cô hồn dã quỷ ở đâu ra?
Người thuộc thế hệ trước nói những kẻ chết đuối dưới hồ đều được siêu độ rồi, nhưng cũng có linh không thể nào siêu độ được.
Thì ra trước đây cuộc sống khó khăn, trong thôn còn trọng nam khinh nữ, con nhiều quá không nuôi nổi nên đành ném vào hồ cho chết đuối.
Những chuyện thất đức như thế đều được làm trong âm thầm, đương nhiên không thể nào thỉnh đại sư đến để siêu độ cho chúng rồi.
Cho nên có người nói, dưới hồ kia toàn là oan hồn của trẻ con.
Người chủ nọ không sợ, vỗ ngực nói nếu là quỷ hồn thành niên thì hắn sợ thật, nhưng chỉ là trẻ con thì sợ cái gì?
Người thuộc thế hệ trước lắc đầu thở dài, trẻ con mới là đáng sợ nhất. Những kẻ đáng thương khó khăn lắm mới chờ được đến lúc đầu thai chuyển thế để làm người một lần nữa lại bị giết chết khi chỉ vừa mới nhận được sinh mệnh.
Oán khí ấy, nặng nề biết bao.
Người chủ nọ không nghe, tự làm theo ý mình*.
*Nhất ý cô hành (一意孤行): Cô hành nghĩa là một mình hành sự. Câu này nghĩa là ngoan cố làm theo cách nghĩ chủ quan của mình, không thèm tiếp thu ý kiến của người khác.
Lúc ấy đào xuống đất gần như chỉ đào được hai, ba bộ xương người trưởng thành chứ không hề có xương của trẻ con. Người chủ nọ vứt hết những chuyện được nghe kể kia ra sau đầu.
Biệt thự và trại chăn nuôi được xây xong rất nhanh, cả nhà người chủ nọ nhanh chóng dọn vào. Vốn nên là niềm vui với nhà mới, nhưng chưa tới nửa năm thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Đầu tiên là gà vịt được nuôi trong trại chết hết nửa chỉ trong một đêm, còn chết một cách vô cùng kỳ lạ nữa. Đám gà vịt đó đều bị bẻ gãy cổ mà chết, máu chảy đầy đất.
Người chủ nọ xem video theo dõi thì phát hiện kẻ bẻ gãy cổ gà vịt trong trại là đứa con gái mới vừa 6 tuổi của hắn, con bé trong video mặc áo ngủ, đi chân trần.
Bước chân vững vàng, bước vào trại. Đầu tiên là đứng nhìn một lúc lâu, bỗng nắm cổ một con gà lên, bứt đầu nó ra, máu tươi văng đầy ra đất.
Mà con gái của hắn lại không có biểu cảm gì, giống như trúng tà vậy.
Người chủ nọ xem xong video thì đổ mồ hôi lạnh đầy người, vội vã đi tìm con gái, ai ngờ con gái tự nhốt mình trong phòng, mặc bộ váy ngủ dính đầy máu của nó nói chuyện với con búp bê chơi cùng suốt ba năm nay.
Khi bọn họ xông vào, cô bé nhào tới cắn xé bọn họ như phát điên vậy.
Điều mà người nọ nghĩ đến đầu tiên không phải là con gái mình bị bệnh gì mà là biết cô bé đã trúng tà. Vì vậy vội vàng bỏ tiền mời bà cốt trong thôn tới.
Bà cốt đến xem một chuyến, vừa liếc mắt đã nhận ra là anh linh quấy phá. Bà ta vẫn có kinh nghiệm đối phó với anh linh, biết anh linh phải dùng cách dụ dỗ, dỗ cho chúng đi, cung phụng chúng nó để chúng có thể chuyển thế đầu thai.
Nhưng bà cốt lại tính sai, anh linh đó không phải anh linh bình thường, vậy nên lúc đàm phán còn suýt bị nó giết chết.
Bà cốt nói mình không giúp được người nọ, nhưng lại cho hắn cách liên lạc với Mao lão.
Người chủ nọ tự mình tới nhà thỉnh Mao lão, Mao lão dẫn theo Mao Cửu đến.
Tới được trại chăn nuôi, vừa bước vào đã cảm nhận được âm khí dày đặc.
Âm khí của anh linh và phụ nữ giống nhau, thậm chí còn âm hơn phụ nữ nữa. Bọn chúng đều là trẻ mới sinh ra, nói cho cùng là thứ vừa mới từ âm giới đến dương giới, âm khí đương nhiên rất nặng.
Mao lão gọi người dời nhà, đào nền, kết quả là đào được một đống xương cốt trẻ con cách dưới nền có một mét. Xương cốt của mấy chục đứa trẻ đã chết kia đều chồng chất dưới nền đất của căn nhà người chủ nọ đang ở.
Chẳng trách con gái của hắn lại trúng tà.
Anh linh nọ đã chuyển thế đầu thai rất nhiều lần nhưng đều toàn là chết yểu, chết chìm hoặc bị sinh non. Mãi không được chuyển thế làm người khiến nó ôm lệ khí rất sâu nặng.
Nó thuận thế hấp thu oán khí của mấy chục anh linh ở nơi này rồi trở thành tà linh, bám vào con búp bê bên người cô bé kia. Sau đó bám lên người cô bé, bắt đầu chiếm cứ thân thể cô bé.
Lúc Mao lão bắt con anh linh kia lại sơ sót làm nó chạy mất. Trong lúc bọn họ đuổi bắt nó thì phát hiện nó sắp đoạt được một thân thể người sống rồi, nhưng sau đó lại trời xui đất khiến bị Mao Cửu phá hỏng.
Tuy cuối cùng con anh linh nọ vẫn chạy thoát được, nhưng cũng khó có thể tạo nên sóng gió gì nữa.
Lúc nói đến chuyện này Mao Cửu còn nói khi con anh linh đó chạy trốn còn tuyên bố sẽ quay lại trả thù.
*****************
Cúng ông Táo rồi dọn nhà thôi:">
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...