Thiên Sư Không Xem Bói

*Ý chỉ một chuyện xấu hổ trong quá khứ:v kiểu nhớ lại chỉ muốn đập đầu vào tường ấy chứ không phải trà Ô long tea plus đâu.

Một chỗ suối nước nóng dưới chân núi.

Cả đám người đang tắm suối nước nóng, mà xin được phòng tắm riêng --- là phúc lợi của đại lão.

Đám người trẻ tắm cùng với người của quân đội, nhưng mà vào mùa đông thế này ở tuyết sơn ai cũng mới bị đông lạnh như cún về, có suối nước nóng để ngâm là mừng rồi, không rảnh so đo mấy chuyện khác.

Mao Cửu đang thoải mái ngâm trong nước nóng, Lục Tu Giác chỉ khoác một cái khăn lông đi tới, yên lặng đứng sau lưng cậu, ngồi xổm xuống, ra tay.

"Mao Tiểu Cửu!"

Hắn ôm chặt cậu rồi nhào xuống khiến bọt nước bắn tung tóe, làm Mao Cửu giật cả mình.

Mao Cửu ho mấy tiếng muốn tránh khỏi cái ôm của Lục Tu Giác, khó khăn lắm mới được ôm ấp với bạn trai nhỏ nhà mình, Lục Tu Giác sao mà buông cậu ra được?

Hắn ôm chặt cậu, chu môi: "Nhớ gần chết, Mao Tiểu Cửu, hôn một cái nào."

Mao Cửu đẩy hắn ra không cho hôn: "Bình tĩnh chút coi ---"

Lục Tu Giác rướn cổ mổ lên gương mặt mềm mịn của Mao Cửu, cảm thấy mờ lèm vô cùng.

"Lửa cháy đến mông rồi mà bình tĩnh cái gì hả Mao Tiểu Cửu? Em không nhớ anh à? Mau lên, cho anh hôn một cái đi ~"

Mao Cửu vươn tay kẹp cái miệng đang chu ra của Lục Tu Giác, bình tĩnh nói: "Anh Lục, sư phụ em ở đây đấy."

Lục Tu Giác sửng sốt rồi lại cười dung túng: "Được đó Mao Tiểu Cửu, em còn biết trò này nữa? Làm sao? Cảm thấy có người nhìn thì kích thích hơn hả?"

Mao Cửu đen mặt: "Sư phụ em ở đây thật."

Thái độ của Mao Cửu nghiêm túc vô cùng, Lục Tu Giác nửa tin nửa ngờ quay đầu lại mà không thấy ai, hắn càng xác nhận Mao Cửu nói đùa với mình, muốn chơi trò kích thích.

Vì vậy, hắn vừa quay đầu lại vừa dùng giọng điệu "hết cách với em luôn" nói: "Mao Tiểu Cửu, muốn chơi tình thú thì nói thẳng đi. Moah moah, anh Lục chơi với em."

Quay đầu lại, vươn tay, nhắm mắt, chu miệng.

Mao lão dùng hai ngón tay kẹp bím tóc Mao Cửu kéo cậu sang một bên, đứng vào chỗ của cậu.

"Được thôi."

Một gương mặt già nua nhăn nheo đang nở cười ngượng ngùng.

!!!

Sắc mặt Lục Tu Giác thay đổi trong chớp mắt, khí thế cả người dâng lên, từ tiểu công chúa mềm như bông biến thành La Sát, phong cách thay đổi hẳn sau khi bị hù dọa.

Động tác của hắn vô cùng nhanh chóng, vớt Mao Cửu đang ở sau lưng Mao lão lên bờ ngay dưới cái nhìn của ông, vội vàng như bị lửa đốt sau mông, hắn cảnh giác nhìn Mao lão.

Mao lão cười ha hả: "Không chơi kích thích nữa à, Lục Tiểu Tu Giác?"

Trong lòng Lục Tu Giác quặn đau nhưng trên mặt lại không thể hiện mảy may, ra vẻ trầm ổn.

"Chào sư phụ."

Mao lão xuống suối nước nóng, sai Mao Cửu đi pha trà rồi vỗ mặt nước: "Xuống ngâm đi."

Lục Tu Giác vừa cung kính vừa trầm ổn từ chối: "Ngài ngâm đi, nhiều người sợ chật ngài."

Mao lão cười ha hả, âm dương quái khí nói: "Có bóng ma tâm lý chứ gì?"

Lục Tu Giác im lặng, diện tích bóng ma tâm lý tăng lên.

Mao lão cười hì hì: "Đừng thẹn thùng. Người trẻ tuổi, hiểu mà. Năm đó tôi còn trẻ cũng thích chơi. Tuy là chưa có chơi với sư phụ mình, khẩu vị vẫn còn bình thường chán."

Lục Tu Giác càng thêm im lặng trầm ổn, diện tích bóng ma tâm lý lại tiếp tục mở rộng.

Mao Cửu rót hai ly trà, một ly đưa cho sư phụ, một ly đưa cho Lục Tu Giác.

Làm hắn cảm động, nếu Mao lão mà không ở đây thì không chừng hắn đã nhào lên người cậu làm nũng rồi.

Nhưng bây giờ có Mao lão, hắn phải giữ hình tượng.

Tuy mấy thứ gọi là hình tượng mới vừa mất hết rồi, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể cứu vãn thêm chút xíu.

Mao Cửu nhẹ nhàng trượt xuống bể ngâm, ngước mắt nói với Lục Tu Giác: "Ngâm chung đi."

Cậu đặt bể nhiều người mà.

Trong lòng Lục Tu Giác lại cảm động, nhưng vẫn rụt rè từ chối.

Mao lão thở hắt ra, nói: "Người ta ngại chật chội mà."

Nói đến đấy rồi mà không xuống thì sẽ từ khẩu vị nặng thành trở chứng mất.

Lục Tu Giác vội vàng theo xuống, dựa vào Mao Cửu, lúc này tay chân đã ngoan ngoãn hơn nhiều, đối diện có Mao lão, hắn không dám làm càn.

Nhưng Mao lão ở bên kia vẫn không nhúc nhích gì, khí thế giống như một tòa Thái Sơn nguy nga to lớn chót vót trước mặt.

Lục Tu Giác ngồi nghiêm chỉnh, lên tinh thần chuẩn bị ứng phó, bộ dạng như có một trận đánh ác liệt phải đánh vậy.

Một cái cục diện ba người.

Mao lão đối diện với Lục Tu Giác, hai người đấu khí thế trước, hòa.


Mao Cửu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chọn làm người qua đường.

Đây là một câu chuyện về con gái dẫn bạn trai về nhà, bạn trai đùa giỡn bạn gái không cẩn thận bị Thái Sơn đại nhân thấy, sau đấy để lại một cái bóng ma với diện tích to đùng.

Lục Tu Giác mở lời: "Mao sư phụ, con thường nghe sư phụ nhắc tới ngài."

Mao lão: "Ha hả, mắng chứ gì?"

Lục Tu Giác: "... Khen chứ, nói ngài là bạn già duy nhất của bà ấy."

Mao lão: "Ha hả, bạn già mãi chưa chết."

Lục Tu Giác: "Mao sư phụ thích nói giỡn thật, sư phụ con từng kể hai người đã từng cùng đánh Tương Tây tống tử*, chạy tới Thiên Trì ở Trường Bạch Sơn tìm quái vật, còn tới Hoàng Hà gặp rồng nữa."

*(湘西粽子) theo như ngữ cảnh thì chắc là một loại quái gì đấy, nhưng nghĩa phổ biến của cụm này là một loại bánh nếp như bánh chưng, bánh tét ấy (tống tử).

Thần sắc Mao lão hòa hoãn lại chút: "Không phải rồng, giao thôi, thời buổi này thì rồng đâu ra?"

Hai người họ năm xưa là bạn thân, một tình bạn thân thiết vượt cả giới tính, giống như mới đây vì lừa Mao Cửu nên lén hôn Quách Vân Đường, bị đá bay ngay lập tức, sau đó tiếp tục trừng nhau.

Những gì Lục Tu Giác nói đều là những gì bọn họ từng trải qua, không chỉ bấy nhiêu, bọn họ gần như chạy hết mấy nơi thần bí ở cả nước. Có mấy lần cũng suýt chút táng mạng ở đó không về được, cuối cùng vẫn sống sót.

Năm đó, danh hào của Mao lão trong giới thiên sư không phải như bây giờ, mà là một cái danh hào vang dội khác, đến tận bây giờ vẫn là truyền kỳ trong giới.

Nhưng sau khi Mao lão nhận nuôi Mao Cửu thì bắt đầu sống kiểu nửa ẩn, đổi thành một cái tên bình thường hoạt động trong giới thiên sư, ngồi chung bàn ăn với đám đại lão trong giới, cũng không có mấy người trẻ tuổi có thể nhận ra được ông.

Nhưng hiển nhiên là Lục Tu Giác nhận ra ông.

Mà hắn lại không nhắc đến danh hào năm đó, cũng không khen thành tựu năm xưa của ông, mà là nhắc đến tình bạn giữa ông và Quách Vân Đường.

Không thể không nói, đúng là giảo hoạt.

Mao lão trước đây có lời khen ngợi nào mà chưa từng nghe? Thời kỳ đỉnh cao, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng hẹn gặp ông, khách khí vô cùng. Cho nên nếu Lục Tu Giác khen ông vì những việc này, chẳng những không bắt được tâm ý của Mao lão mà còn bị trách cứ rằng Lục Tu Giác chê ông già.

Mao lão càng sống càng ấu trĩ, cho dù Lục Tu Giác có làm gì thì cũng có thể bới lông tìm vết, đào ra được cái gì đấy.

Nhưng vừa nhắc đến Quách Vân Đường thì ông lại không tìm ra được gì.

Cả một đời người khó khăn lắm mới gặp được người mình yêu. Thật ra tri kỷ cũng thế, hiếm khi gặp được một người.

Có đôi khi gặp được người yêu rồi có thể sẽ không gặp được tri kỷ, mà gặp được tri kỷ rồi lại không gặp được người yêu.

Mao lão và Quách Vân Đường thuộc về tình huống này, nữ chưa gả nam chưa cưới, mấy chục năm trước có rất nhiều người tác hợp cho bọn họ, xem bọn họ là một đôi từ lâu.

Nhưng bọn họ không bắn điện được, không có cảm giác.

Cũng không phải bọn họ chưa từng yêu ai, chỉ không có duyên phận thôi, cuối cùng cũng không đi đến cuối được, quay đầu nhìn lại vậy mà chỉ còn một người bạn già là đối phương.

Có đôi khi Mao lão cũng cảm thán, chắc là tình yêu cả đời của ông bị chia thành tình bạn mất rồi.

Có được một tri kỷ, thật ra cũng không khác gì có người yêu.

Mà, Mao lão nghĩ lại, ông còn có một đồ đệ Mao Tiểu Cửu ngoan ngoãn.

Nhưng Mao Tiểu Cửu sắp bị bắt cóc rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng trầm trọng như cha già chiếm cứ khắp người Mao lão.

Khó chịu.

Mao lão lạnh lùng trừng Lục Tu Giác, ông cười: "Cậu biết tôi và sư phụ cậu là bạn tốt, vậy cậu có biết tôi và bà ấy đã giận nhau mấy năm rồi không?"

Lục Tu Giác kinh ngạc, nhíu mày.

Giận nhau hả?

Nhìn không giống.

Thấy thái độ của sư phụ và quá trình tiếp xúc của hai người mấy ngày nay thì rõ ràng là bạn lâu năm, sau có thể giận nhau được?

Mao lão lại không bám vào đề tài này để nói tiếp, mà nói: "Sư phụ của cậu từng hứa hẹn một cuộc hôn nhân cho cậu, cậu biết không?"

Tới rồi!

Hưng sư vấn tội tới rồi!

Chỗ quan trọng là ở đây này, chờ vấn tội đấy!

Lục Tu Giác cẩn thận giải thích: "Do các sư phụ nói đùa với nhau thôi. Năm đó đối phương còn chưa sinh ra đã hứa hôn cho chúng con, kết quả đối phương là nam. Nhưng mười sáu tuổi con mới bái sư, hôn ước giữa hai bên coi như bỏ rồi."

Mao lão rũ mắt: "Sao không tính được? Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Một ngày làm thầy thì cả đời làm cha, hôn ước đã định rồi thì sao gọi là nói đùa được? Nếu cậu đã đính hôn thì phải gánh vác trách nhiệm, còn trêu chọc Tiểu Cửu nhà tôi làm gì?"

Lục Tu Giác vội vàng nói: "Đã không còn liên quan gì nữa rồi. Năm con 22 tuổi, đối phương tìm tới cửa nói muốn nghị thân, con từ chối, con cũng chưa gặp đối phương, huống chi lúc ấy đối phương vẫn là vị thành niên. Con cũng không thể hại con người ta được nên từ hôn. Cho nên ngài có thể yên tâm, con đã cắt đứt rất sạch sẽ rồi, không để Tiểu Cửu phải ấm ức đâu."

Lúc này Mao Cửu làm chứng: "Anh Lục nói không sai. Vì để xử lý chuyện này anh ấy còn đồng ý nửa ẩn rời khỏi giới thiên sư nữa, trả giá rất nhiều, cắt đứt cũng sạch sẽ. Con thấy cũng tốt mà, khỏi bắt người ta phải chờ không."

Ánh mắt sáng quắc của Mao lão nhìn hai người, sau một lúc lâu mới cười, tiếng cười rất già nua, thở dài: "Nói vậy là tôi xen vào chuyện của người khác rồi."

Lục Tu Giác nói: "Ngài chỉ quan tâm Tiểu Cửu mà thôi."

Mao Cửu sợ bạn trai nhà mình bị làm khó dễ, nếu không nhất định lúc này đã có thể phát hiện Mao lão có gì đó sai sai rồi.

Mao lão lắc đầu, thở dài. Ông từ từ đứng dậy bò lên trên, sau đó vừa đi vừa lắc đầu, đi xa rồi mới nói: "Đồ nhi à, thật ra năm xưa lúc con còn trong tã lót, vi sư đã hứa một mối hôn sự cho con. Người nọ là đồ đệ yêu quý của dì Quách con. Sau đó sư phụ gặp con, thu con làm đồ đệ rồi mới phát hiện con là nam. Hai bên coi như nói đùa thôi, sau đó năm con mười bốn tuổi come out với vi sư, vi sư mới nhớ đến cái hôn ước đấy, muốn đối phương thực hiện lời hứa hẹn. Nhưng kết quả là vi sư ôm nhục luôn, đối phương nói chẳng thà rời khỏi giới thiên sư cũng không nhận người vợ còn chưa cưới này. Tiểu Cửu à, con còn chưa thành niên đã bị người ta vứt bỏ mất một lần rồi, bị vứt bỏ một cách hung hăng, rẻ mạt luôn..."


...

......

.........

Sau một khoảng lặng tưởng như mãi mãi, Mao Cửu vốn nên tức giận lại cẩn thận chọt Lục Tu Giác bỗng trở nên thảm thương đang đưa lưng về phía cậu: "Anh không sao chứ?"

Lục Tu Giác: "Anh muốn tĩnh lặng."

Mao Cửu im lặng một lát, đứng dậy: "Vậy em đi trước."

Lục Tu Giác bi phẫn ngẩng đầu: "Em trách anh phải không?"

Mao Cửu chớp mắt: "Không."

Lục Tu Giác: "Nhất định là trong lòng em đang trách anh, nếu không phải anh cứ khăng khăng từ hôn, không chịu trách nhiệm thì em cũng sẽ không bị vứt bỏ một cách hung hăng, rẻ mạt như thế."

Mao Cửu: "... Không. Thật ra là em cũng không biết có chuyện như vậy mà."

Lục Tu Giác ảm đạm thảm thương: "Anh biết anh ngu rồi, anh còn đắc ý cảm thấy mình anh minh. Nếu anh không từ hôn thì hai chúng ta bây giờ đã kết hôn mấy năm rồi."

Mao Cửu: "... Đừng ngớ ngẩn thế. Pháp luật quy định muốn kết hôn phải đến đúng tuổi, cho dù trong nước không thể kết hôn thì nước ngoài cũng hạn chế nhiều lắm."

Bây giờ Lục Tu Giác chẳng nghe thấy gì cả, vẫn đắm chìm trong bi thống: "Nếu lúc trước anh không từ hôn thì nhất định đã gặm được em rồi. Từ lúc em mười bốn tuổi đến giờ chúng ta đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian ngọt ngào rồi."

Mao Cửu: "Cho dù anh không từ hôn thì em cũng chưa thành niên."

Bây giờ Lục Tu Giác giống như Tường Lâm tẩu* vậy, cho dù Mao Cửu có đưa ra một trăm cái giả thiết cũng không thể ngăn cản những hình ảnh ngọt ngào và hình ảnh bị làm mờ hằng ngày với Mao Cửu trong tưởng tượng của hắn.

*Tường Lâm tẩu (祥林嫂): Nhân vật chính trong truyện Chúc Phúc của Lỗ Tấn, "Tường Lâm" nghĩa là cát tường như lâm, nhưng với Tường Lâm tẩu thì Lỗ Tấn đã dùng với ý nghĩa ngược lại, những gì mà Tường Lâm tẩu gặp phải trong đời là tai nạn, bất tường. Tui nghĩ má Mộc muốn nói là anh Lục đang bi kịch lắm thôi:v

Mao Cửu: "... Thôi bỏ đi, em đi trước đây."

Hốc mắt Lục Tu Giác ướt nhẹp: "Vậy là em ghét bỏ anh thật hả?"

Mao Cửu bất đắc dĩ: "Không có, đừng nghĩ vớ vẩn."

Lục Tu Giác: "Vậy sao em lại đi?"

Mao Cửu: "Không phải anh muốn tĩnh lặng hả?"

Lục Tu Giác: "Nhưng anh cũng có kêu em đi đâu?"

Mao Cửu không nhịn nổi nữa: "Cút qua một bên đi!"

Lục Tu Giác đau ở trong tim nè, thuở mới yêu cuồng nhiệt, hắn vô cớ gây rối thế nào thì Mao Cửu cũng đau lòng tìm cách dỗ hắn. Mà bây giờ lại kêu hắn cút qua một bên.

Đả kích quá lớn.

Mao Cửu mới vừa lên bờ thì mắt cá chân đã bị túm ngã ra sau, bọt nước văng tung tóe. Làn nước ấm áp ập vào mặt, còn chưa chờ cậu kịp giãy dụa thì môi lưỡi đã bị người ta chiếm mất rồi.

Lục Tu Giác hôn cậu, một tay ôm phần eo trần trụi sờ tới sờ lui trên lưng cậu, một tay ôm mặt cậu. Hắn dùng sức lực mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu, công chiếm môi lưỡi làm cậu tan chảy trong tình cảm mãnh liệt này.

Trong cơn kích động, cái tay nọ trượt xuống, chui vào lớp khăn lông bắt lấy một bên mông tròn trịa. Xúc cảm trong khoảnh khắc ấy mềm mại vô cùng, lòng bàn tay bị hút vào, có làm thế nào cũng không rút ra được. Hắn dùng sức xoa nắn, ấn kéo về phía mình.

Mao Cửu cũng bị hắn đốt lửa, ôm cổ Lục Tu Giác, tự động dán vào hắn. Hai người đứng cực kỳ gần, da chạm da, thân thể quấn lấy nhau, hận không thể kéo đối phương nhập vào thân thể mình, cuồng nhiệt mà mãnh liệt.

Bọt nước trong hồ nước nóng văng khắp nơi, bắn lên mặt đất ướt nhẹp một mảng lớn, hai người trong hồ còn quấn quýt lấy nhau. Nhiệt độ trong không khí dần tăng lên, càng lúc càng nóng, càng lúc càng bỏng khiến người ta miệng khô lưỡi khô, trong lòng ngứa chịu không nổi.

Đang lúc bọn họ định tiến hành bước tiếp theo thì ở phía xa truyền đến tiếng nhắc nhở bình tĩnh của Mao lão: "Người trẻ tuổi, túng dục hại thân."

Giống như đang đứng dưới bầu trời lạnh buốt đầy sương tuyết mà bị một cục đá rớt vào trong quần áo vậy, lạnh đột ngột đến giật mình.

Lục Tu Giác nghẹn, Mao Cửu cũng nghẹn, nhưng có muốn tiếp tục cũng không được.

Ai gắn tên lên cung, mới chạy được một nửa mà nhận được nhắc nhở "thiện ý" của trưởng bối cũng đều mất hết hứng thôi.

Cái cảm giác khó chịu ấy, đừng nhắc nữa.

Lục Tu Giác có một đống lý do để nghi ngờ rằng Mao lão đang trả thù mình.

Túng dục? Chưa từng có cơ hội luôn á, muốn túng cũng không túng được.

Khổ sở muốn chết.

Mao Cửu xấu hổ, xấu hổ xong thì bình tĩnh lại. Bỗng bật cười, cười mãi không ngừng được.

Lục Tu Giác còn đang bực bội đây, hắn gác cằm lên đầu Mao Cửu, bất mãn: "Cười gì? Có gì đâu mà cười?"

Mao Cửu vừa cười vừa lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy hai chúng ta... ha, ha ha, buồn cười vl, ha ha..."

Lục Tu Giác dùng phía dưới chọt Mao Cửu: "Hai chúng ta đang trần truồng, em dán vào lòng anh mà còn dám nói buồn cười, không biết xấu hổ hả?"

Mao Cửu vỗ Lục Tu Giác: "Đừng làm bậy, không đùa với anh đâu đấy."

Giọng Lục Tu Giác trầm xuống: "Ai đùa với em? Miệng anh nói đùa nhưng ở dưới thì không đâu đấy."

Mao Cửu cảm nhận được thứ nóng hổi ở đùi mình, gò má đỏ ửng. Cậu trượt tay xuống, nắm.


Lục Tu Giác hít vào một hơi, thở dốc.

Mao Cửu thổi hơi bên tai hắn: "Còn nói đùa tiếp với em nữa không?"

Lục Tu Giác hung tợn: "Sao không tiếp nữa? Anh tiếp, em cũng tiếp."

Dứt lời cũng nắm lấy Mao Cửu, chuyển động.

Tiếng thở dốc của hai người mơ hồ, mịt mờ, tràn ngập tình sắc trong màn sương mù mông lung. Mê muội, cuồng nhiệt kèm theo tình cảm mãnh liệt như pháo hoa nổ tung, tạo cả một bầu trời sao.

Mao lão đứng ở đình viện ngẩng đầu ngắm trăng nhưng đợi lâu lại không có ai ra, liên tục lắc đầu: "Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ he."

Các thiên sư lục tục quay về, vẫn còn một số người muốn ở lại tuyết sơn một thời gian, du lịch.

Đám người Mao Cửu là một trong số đó.

Quách Vân Đường chọn đi về, Trần Dục vốn đang muốn du lịch cũng bị bà xách về theo, đóng cửa tu luyện.

Với cái trình độ gây mất mặt với chỉ số thông minh như thế mà còn đòi du lịch?

Vì vậy Mao Cửu, Lục Tu Giác và Mao lão thuê một căn nhà dân, vừa du lịch vừa kiểm tra.

Lục Tu Giác làm kiểm tra, Mao lão phụ trách ra đề.

Đề kiểm tra của Mao lão thiên kỳ bách quái, còn hơi thần kinh, ngay cả Lục Tu Giác xưa nay xảo quyệt cũng suýt chịu không nổi.

Hôm nay, gần tới giờ cơm trưa.

Mao lão không gọi người đưa cơm tới mà là kêu Mao Cửu nấu cơm.

Mao Cửu sửng sốt: "Tại sao?"

Mao lão trừng mắt: "Kêu con nấu thì cứ nấu đi. Có bạn trai rồi, kêu nấu một bữa cơm thì làm sao?"

Mao Cửu không thể nào hiểu nổi thái độ của Mao lão, nhưng vẫn vô cùng tự tin với cơm mình nấu. Lần trước chỉ sai lầm chút xíu thôi, lần này thì chắc chắn không sao đâu.

Bình thường chỉ có khi tâm trạng vui vẻ cậu mới vào bếp, bây giờ có sư phụ và bạn trai ở bên cạnh cũng coi như là vui vẻ, nên cậu đồng ý vô cùng sảng khoái.

Lục Tu Giác khó chịu cả người, hắn bỗng cảm thấy Mao lão đào một cái hố to đùng trước mặt hắn rồi cười tủm tỉm chờ hắn nhảy xuống. Lục Tu Giác đề cao cảnh giác, hắn cảm thấy mình hẳn là sẽ không mắc mưu đâu, cái hố này quá rõ ràng luôn.

Mao lão cười hiền từ, giống như đã tiếp nhận người con rể là Lục Tu Giác rồi vậy.

Ông nói: "Cậu chưa ăn cơm Mao Cửu làm đúng không? Lát nữa nhớ nếm thử, cổ vũ nó nhiều hơn."

Nội tâm Lục Tu Giác cười ha hả, quả nhiên là một cái hố bắt buộc phải nhảy, còn phải tươi cười nhảy xuống, nhảy xong phải cố gắng khen ngợi, kế sách toẹt zời.

Hắn không đổi sắc mặt, cười nói: "Con đã nếm thử tay nghề của Tiểu Cửu rồi, mỹ vị nhân gian."

Mắt Mao lão sáng lên: "Phải không? Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Tiểu Cửu không thường nấu cơm nhưng mỗi lần nó nấu tôi đều ăn cho bằng hết, nó muốn nếm cũng không nếm được, ha hả. Tay nghề bếp núc của Tiểu Cửu là tuyệt vời nhất."

Mao lão nhấn mạnh tám chữ "ăn cho bằng hết" và "là tuyệt vời nhất".

Lục Tu Giác cũng không hề làm ra vẻ, khen: "Đúng vậy, Tiểu Cửu khéo tay hay làm, không chỉ nấu cơm rất ngon mà quét tước hay làm việc nhà cũng giỏi giang vô cùng."

Mao lão khựng lại: "Tiểu Cửu quét tước, làm việc nhà?"

Lục Tu Giác: "Đúng vậy. Chẳng lẽ ngài chưa từng thấy Tiểu Cửu làm việc nhà sao?"

Mao lão cười ha hả: "Thấy rồi, sao mà chưa thấy được? Nó rất hiếu thảo, từ trước tới nay rửa chén chưa vỡ cái nào, chổi quét nhà xong vẫn còn xài được."

Lục Tu Giác cũng che lương tâm mình lại, khen tiếp: "Tiểu Cửu đúng là khéo tay, quần áo giặt xong cũng chỉ đổi màu thôi."

Nghe vậy, Mao lão hụt hẫng, dùng giọng điệu kì lạ nói: "Chỉ đổi màu chứ không rách hả?"

Thật ra là rách luôn, nhưng mà Lục Tu Giác hoàn toàn không muốn thừa nhận: "Không, đương nhiên là không, giặt xong vẫn còn bình thường." Không mặc được nữa thôi.

Vẫn có thể làm giẻ lau chân mà.

Hai người yên lặng trong khoảnh khắc, có lẽ bọn họ cũng ý thức được kiểu khen ngợi này xấu hổ quá chừng.

Im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi Mao Cửu nấu cơm xong.

Ba mặn một canh, cả màu sắc lẫn mùi vị đều đầy đủ.

Mao lão và Lục Tu Giác thấy vậy đều biến sắc.

Mao lão thật lòng trách cứ: "Sao lại nấu nhiều món thế? Một món là được rồi, nhiều quá ăn sao hết được?"

Mao Cửu vừa cầm chén đũa vừa nói: "Vậy thì không được, mỗi lần con nấu cơm ngài toàn ăn hết sạch không chừa tý gì cả, nên giờ làm nhiều hơn thì con với anh Lục mới có cái ăn chứ."

Lục Tu Giác đứng dậy nhận chén đũa trên tay Mao Cửu, để xuống bàn, Mao Cửu vào bếp lấy cơm. Lục Tu Giác cũng muốn theo vào nhưng Mao lão lại ho kịch liệt cản hắn lại.

Mao Cửu quay đầu lại, nói: "Sư phụ, cổ họng ngứa thì uống nước ấm nhiều vào. Anh Lục, không sao, anh ngồi đi."

Lục Tu Giác ngồi trở lại, lạnh lùng trừng mắt với Mao lão.

Không ai chịu động đũa trước.

Giằng co.

Mãi cho đến khi nghe tiếng bước chân của Mao Cửu đang quay về, nhẫn nhịn, hai người dỏng tai nghe, đếm nhẩm trong lòng. Mãi cho đến khi sắp ra tới nơi thì hai người mới vội vã cầm đũa, gió cuốn mây tan gắp đồ ăn trên bàn cơm, đũa này tiếp đũa kia.

Lúc Mao Cửu bưng cơm ra tới lại nhìn thấy cả một bàn cơm đều hỗn độn, chẳng chừa chút đồ ăn nào cho cậu. Mà Lục Tu Giác và Mao lão lại vừa uống nước điên cuồng vừa trừng nhau.

Mao Cửu kinh ngạc: "Hai người ăn hết rồi hả?"

Lục Tu Giác quay đầu lại cười dịu dàng: "Tại ngon quá, không chờ nổi."

Mao lão cũng hòa nhã nói: "Đã lâu rồi vi sư không ăn nên hoài niệm, không nhịn được nên ăn hết. Lần sau sẽ chừa lại cho con."

Mao Cửu lắc đầu: "Thôi bỏ đi, con đi nấu lại."

Hai người vội vàng cản lại: "Không cần, gọi cơm đi, con / em cũng mệt rồi."

Mao Cửu cũng thấy mệt, nói thật, làm một bữa cơm mà còn mệt hơn đi bắt quỷ nữa. Nên cậu đành cầm điện thoại đi gọi cơm, hoàn toàn không cảm nhận được có gì không bình thường.

Cái này cũng không phải xuất phát từ việc chỉ số thông minh bỗng giảm xuống hay vì tin tưởng gì cả, đơn giản là vì cậu vô cùng tự tin với trù nghệ của mình thôi.


Dù sao thì vẻ ngoài nó cũng như thế, mùi hương cũng thơm như thế, đúng là làm người ta khó mà nhịn được.

Sau khi Mao Cửu đi, Lục Tu Giác uống hết nước để giảm bớt cơn tê mỏi trên đầu lưỡi mới suy yếu nói: "Mao sư phụ, ngài rất thương Tiểu Cửu."

Mao lão tức giận nói: "Đồ đệ của tôi, không thương nó thì thương ai?"

Lục Tu Giác cười khẽ, nói: "Cảm ơn ngài."

Cảm ơn ngài đã nuôi dưỡng em ấy, dạy dỗ được một Mao Cửu tốt như thế.

Mao lão bĩu môi, chua xót.

Ông cứ không thuận mắt Lục Tu Giác, lúc trước ghét bỏ đồ đệ của ông, còn chưa có gặp đã từ chối rồi. Đồ đệ ông tốt biết bao nhiêu, Lục Tu Giác đúng là mắt mù mà.

Vậy mà bây giờ không ngờ duyên phận của hai đứa nó lại đến, còn yêu nhau trong lúc ông chẳng biết gì. Đồ đệ của ông bị câu đi mất, còn bị cùng một người câu đi nữa chứ.

Trái tim này, chua lè.

Nhưng mà Lục Tu Giác cũng được.

Năng lực, tâm tính, phẩm cách, các phương diện đều tốt.

Xứng với Mao Tiểu Cửu nhà mình.

Mao lão bỗng nói: "Cậu cũng được."

Tốc độ rất nhanh, nếu không để ý hẳn là sẽ bỏ lỡ mất.

Nhưng Lục Tu Giác nghe được, hiểu rằng mình đã được chấp nhận rồi nên càng cảm ơn chân thành hơn.

Mao lão hừ lạnh: "Mao Tiểu Cửu nấu cơm khó ăn như thế, trước giờ đều là tôi nấu. Cậu biết nấu cơm không?"

Lúc này Lục Tu Giác bật chế độ khiêm tốn: "Biết chút xíu."

Mao lão tiếp tục hừ: "Tối nay tôi nấu cơm, nếu cậu có thể nấu ngon hơn thì tôi mặc kệ chuyện của hai người."

Lục Tu Giác rất tự tin.

Buổi tối, Mao lão mượn bếp của thôn dân, sau đó đóng kín cửa phòng bếp, không cho bọn họ rình xem, cũng cảnh cáo Lục Tu Giác không được nhìn lén.

Lục Tu Giác khó hiểu, có phải thi đầu bếp đâu mà sợ bị học lỏm thế?

Mao Cửu ra vẻ đã quá quen rồi, kéo Lục Tu Giác ngồi xuống chờ: "Sư phụ toàn như thế thôi, trước đây nấu cơm cũng không cho em xem. Ông ấy nói em nhìn thì đồ ăn sẽ biến dở. Thật, mỗi lần em lén nhìn thì đồ ăn trở nên dở vô cùng. Nhưng lần nào em không nhìn thì rất ngon."

Lục Tu Giác nhướng mày, có chuyện này luôn hả?

"Có thể nào là vì lúc ấy em còn nhỏ nên không nhớ rõ không?"

Mao Cửu rất chắc chắn rằng mình không nhớ nhầm, cậu không nói dối mà.

Lục Tu Giác vỗ đầu Mao Cửu, "Được rồi, được rồi, em không nói dối."

Mao Cửu nhíu mày: "Anh không tin em hả?"

Lục Tu Giác cười: "Em nói gì anh cũng tin."

Mao Cửu cong môi cười.

Lục Tu Giác nắm tay Mao Cửu, thưởng thức từng ngón tay của cậu, vừa chơi vừa thân mật nói chuyện.

Sau đó dần yên tĩnh lại, vừa không nói chuyện thì Lục Tu Giác lập tức nhận ra có gì đó sai sai.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh quá.

Chữ yên tĩnh này của Lục Tu Giác là chỉ trong phòng bếp, rất yên lặng, không có tiếng rửa rau, nấu nước, không có tiếng dao chạm thớt, không có tiếng nồi, chén, gáo, chậu va chạm nhau gì cả.

Tất cả đều rất yên tĩnh.

Lục Tu Giác nghi ngờ, đứng dậy nói mình đi toilet rồi xoay người vòng ra sau bếp, hắn nhớ chỗ đó có cái cửa sổ, lúc nào cũng mở, có thể đứng đó nhìn vào bếp được.

Quẹo đến một khúc cong thì gặp phải một màn thế này: Bà chủ nhà cầm hộp đồ ăn đang đưa lên cửa sổ, mà Mao lão lại vươn nửa người ra ngoài một tay cầm mấy tờ tiền, một tay đang muốn nhận đồ ăn.

Ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tu Giác mang vẻ mặt quỷ dị kỳ lạ nhìn vào cuộc giao dịch ngầm của bọn họ.

Không khí bỗng khựng lại, xấu hổ ghê.

Thật lâu sau, Mao lão đột nhiên phẫn nộ quát bà chủ nhà: "Cầm đi đi! Tư tưởng của bà thật dơ bẩn! Giao dịch cũng dơ bẩn! Tôi tuyệt đối sẽ không sa đọa bán đứng linh hồn đâu!"

Bà chủ nhà nhìn Mao lão bỗng biến thành lạnh lùng chính trực, khó hiểu hỏi: "Vậy ông còn lấy không?"

"Không cần! Mang đi đi! Đi đi! Ngay! Ngay lập tức!"

Bà chủ khó hiểu cầm hộp đồ ăn đi, vừa đi vừa lải nhải: "Lúc thì kêu đưa tới, lúc thì nói không cần. Thần kinh!"

Lục Tu Giác im lặng nhìn Mao lão, Mao lão lạnh nhạt đóng cửa sổ.

Đồ ăn tối rực rỡ, thơm phức của Mao lão đều không còn nữa, cao lãnh nói: "Có người nhìn lén làm dở đồ ăn."

Mao Cửu không hề có ý kiến gì chấp nhận lý do này rồi gọi cơm hộp.

Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu rồi lại nhìn Mao lão.

Trong lòng hắn cảm thấy, đúng là một cặp sư đồ thần kỳ.

Trên bàn cơm, yên tĩnh hiếm thấy.

Mao lão, rất im lặng.

Hiếm khi im lặng được như thế.

******************

Hẳn mọi người sẽ thắc mắc sao lại có chương mới vào lúc này.

Nói văn vẻ là đánh mốc ngày đầu tiên tui không dùng điện thoại vì điện thoại rip cmnr, mà nói thô ra là vì tui chán vl thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui