Thiên Sư Không Xem Bói

Lục Tu Giác: "... Đi. Ra tiệm ăn."

Mao Cửu đi theo phía sau hắn, ánh mắt sáng lên: "Ăn gì?"

Lục Tu Giác liếc nhìn cậu một cái, cười nói: "Tiệm không lớn mấy, nhưng được cái lâu đời."

Mao Cửu không để ý phần không lớn, cậu chỉ nghe được mấy chữ lâu đời. Có thể có được danh hiệu này, tuyệt đối là thao thiết chân ái. Lập tức vỗ vỗ ngực, nói: "Được á, Lục ca, anh dẫn tôi đi, tôi mời anh bữa này."

Thanh âm Lục Tu Giác nhẹ phiêu phiêu: "Mang tiền không?"

Mao Cửu: "..."

Thanh âm nhỏ xíu, "Thiếu trước đi."

Lục Tu Giác bật cười: "Lần sau mời lại."

Mao Cửu gật đầu đáp ứng.

Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ hẹp, hai bên đều là cỏ dại cao đến nửa người, vẫn như cũ hoang vắng, tĩnh mịch. Đây là tĩnh mịch, không thể thay đổi được trong một thoáng, dù sao cũng không có sinh khí.

Nhưng tin tưởng rằng, không bao lâu sau, nơi này sẽ trở thành nơi hoạt động của rất nhiều động vật nhỏ, thật nhanh sẽ náo nhiệt trở lại.

Sinh mệnh luôn sinh sôi không ngừng, cho dù từng bị phá huỷ, vẫn sẽ có ngày tái sinh.

Trên vòng bảo hộ của lầu bốn toà nhà bồ câu có một thanh niên đang ngồi, đó là Chu Hiềm.

Quỷ Vực đã sụp đổ, rất nhiều linh hồn tội ác tày trời hoặc vô tội bị nhốt ở trong đã vui vẻ xoay người đi đầu thai. Thông đạo luân hồi chuyển thế đầu thai ở giữa không trung chậm rãi đóng lại.

Chu Hiềm không đi vào, hắn không muốn đầu thai. Đại khái là cảm thấy chán ghét, dù thân là người hay là động vật, đều rất mệt.

Hắn ngồi trên vòng xi măng bảo hộ nhìn lên ánh trăng đã rút đi màu trắng bệch, tản ra quang mang màu ngân bạch, đột nhiên cảm thấy ánh trăng kia thật ôn nhu, cũng thật đẹp.

Hắn đã từng oán hận ánh trăng, oán hận rất nhiều thứ, có sinh mệnh hay không có sinh mệnh, hắn đều từng oán hận.

Nhưng chung quy hắn quá mức sợ hãi, chỉ dám oán hận, không dám phản kháng.

Chu Hiềm không cho rằng hắn chém giết mọi người là đang phản kháng, hắn cho rằng đó chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối.

Đó là những giãy giụa thuộc về kẻ yếu.

Nếu hắn thật sự đủ dũng cảm, hẳn ngay từ khi bắt đầu đã mang theo Ngọc Lan rời đi, rời khỏi cái địa ngục khiến người ta hít thở không thông này.

Như vậy, Ngọc Lan sẽ không chết, bọn họ sẽ kết hôn, có lẽ không giàu có lắm, nhưng bọn họ có tuổi trẻ, cần mẫn. Bọn họ sẽ có con, con của họ sẽ thật hạnh phúc. Bọn họ sẽ dạy chúng biết thiện lương, dũng cảm.

Bọn họ sẽ thật hạnh phúc.

Đây là giấc mộng mà rất nhiều năm sau khi chết Chu Hiềm vẫn luôn nghĩ tới, một giấc mộng thật đẹp.

Chu Hiềm từ khi sinh ra đã không được yêu thích, bởi vì gia đình nghèo khó, khi mẹ Chu sinh hắn không có tiền đi bệnh viện, khó sinh. Mẹ Chu chán ghét hắn, hơn nữa đã có một đứa con cả thật ưu tú thì càng không để ý tới hắn, ngay cả tên cũng lấy một chữ "hiềm".

Khi đó, hàng xóm xung quanh đã bàn tán, nói Chu Hiềm là sao chổi.

Đây cũng không phải là một chuyện vui vẻ. Ai vui khi trong nhà có một cái sao chổi? Lúc ấy mẹ Chu cảm thấy mình bị vũ nhục, hễ ai nói xấu thì mắng người đó.

Nhưng Chu Hiềm ở nhà vẫn không được yêu thương, sau đó mấy đứa nhỏ cùng hẹn nhau đi đập chứa nước chơi. Cái đập chứa nước kia mỗi năm đều có người chết đuối, người lớn đều không cho mấy đứa trẻ đi chơi.

Chu Hiềm sợ chỗ đó, không muốn đi. Nhưng lại không chịu nổi uy hiếp của anh trai, đành đi theo. Cuối cùng anh trai Chu Hiềm chết, hắn còn sống.

Những đứa trẻ cùng đi sợ bị mắng, cùng nhau đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Chu Hiềm. Bọn họ nói Chu Hiềm đòi đi, cuối cùng còn là Chu Hiềm muốn tới trung tâm đập chơi, chân chuột rút, là anh trai Chu Hiềm đi cứu hắn nên mới phải chết.

Nhưng mà sự thật lại trái ngược, là đám nhỏ kia xúi giục anh trai Chu Hiềm đi tới trung tâm đập chứa nước chơi. Sau đó chân anh trai hắn bị chuột rút, bọn họ sợ hãi, đứng ở trên bờ không dám nhảy xuống. Vẫn chỉ có Chu Hiềm nhảy xuống, nhưng không thể cứu trở về.

Chu Hiềm muốn phản bác, nhưng cha Chu tính tình táo bạo một bạt tay đánh hắn hôn mê. Không ai nghe hắn giải thích, lỗ tai hắn khi đó bị đánh đến sắp hỏng.

Những gia đình trong toà nhà đều nói hắn là sao chổi, lúc này mẹ Chu cũng không mắng lại nữa. Cha Chu mẹ Chu đều tin, còn tin vào những lời mê tín kia, sao chổi thì phải nuôi như kẻ thù...


Bọn họ không vứt Chu Hiềm đi, bởi vì chỉ còn lại một đứa con trai là hắn. Sau đó hai người sinh ra Chu Thiên Tứ, Chu Hiềm càng bị ghét bỏ. Vốn dĩ cha Chu mẹ Chu muốn đuổi Chu Hiềm ra khỏi nhà, nhưng Chu Hiềm làm được việc, trên cơ bản việc trong nhà đều là do hắn làm.

Khi đó Chu Hiềm còn chưa thành niên đã bỏ học, đi công trường làm việc, tiền lương ít ỏi đều bị mẹ Chu lấy đi mua đồ ăn vặt, đồ chơi cho Chu Thiên Tứ.

Đám trẻ đổ tội cho Chu Hiềm ban đầu luôn chột dạ, sau đó thật sự xem cái chết của anh trai Chu Hiềm là do hắn, cùng nhau khi dễ hắn. Thậm chí mấy đứa trẻ lớn hơn còn đè lại tay chân của hắn, đổ xăng và nước ớt vào cổ họng hắn.

Chu Hiềm thiếu chút nữa chết đi, nhưng mệnh cứng, vẫn sống.

Chu Hiềm sau khi thành niên thật trầm mặc, cư dân trong toà nhà cũng không lại tiếp tục khi dễ, đánh chửi hắn, mà thay vào đó, đổi một loại phương thức tra tấn khác. Bọn họ dùng ánh mắt thương hại, đồng tình cùng với ngôn ngữ biểu thị đồng cảm một cách dối trá, chỉ trích cha Chu mẹ Chu tàn nhẫn, hoàn toàn quên mất cục diện trở thành như thế là bởi vì những lời đồn đãi của bọn họ.

Sau đó Lưu Ngọc Lan dọn tới, cô ấy thật xinh đẹp, nhưng thật đáng thương. Bởi vì cô ấy có cha mẹ trọng nam khinh nữ và người anh trai siêng ăn biếng làm giống như trùng hút máu, mỗi ngày thức khuya dậy sớm đi làm, dùng tiền lương ít ỏi nuôi cái gia đình dị dạng này.

Chu Hiềm cùng Lưu Ngọc Lan sinh ra cảm tình thưởng thức lẫn nhau, chậm rãi có chút ái muội.

Lưu Ngọc Lan không tin lời đồn sao chổi kia, dưới rất nhiều ánh mắt chất chứa ác ý cô càng tin tưởng Chu Hiềm thành thật.

Hai người yêu nhau, liền đưa tới lời đồn đãi. Nam nhân ghen ghét Chu Hiềm, tức giận Lưu Ngọc Lan không biết tốt xấu, bởi vì bọn họ còn không bằng một tên sao chổi. Nữ nhân ghen ghét dung mạo Lưu Ngọc Lan, cười nhạo ánh mắt đưa tình của cô ấy.

Lời đồn đãi lặng lẽ lan tràn trong toà nhà, nữ nhân, nam nhân đều nói, xuất phát từ ghen ghét cùng cáu giận. Nữ nhân cảm thấy Lưu Ngọc Lan trang điểm đến xinh đẹp như vậy khẳng định không sạch sẽ, dơ bẩn từ trong xương tuỷ. Nam nhân cảm thấy xem thường Lưu Ngọc Lan tiếp cận một kẻ như Chu Hiềm thì nhất định thật tiện, tiện từ trong xương, rất thiếu đàn ông.

Lưu Ngọc Lan chết là bởi vì những lời đồn đãi đó, những người hại chết cô ấy là vì tin vào lời đồn, hơn nữa, trong lòng còn cảm thấy may mắn và chắc chắn như thế, cho nên muốn cưỡng gian cô ấy.

Trong số bọn họ có ông chủ siêu thị nuôi ba con chó lớn, cũng có vài người trẻ tuổi trong toà dân cư. Những người trẻ tuổi đó chính là những người đã từng đổ hết trách nhiệm hại chết anh trai Chu Hiềm lên người hắn.

Bọn họ tự nhận mình ưu tú hơn Chu Hiềm rất nhiều, nhưng Lưu Ngọc Lan lại chọn Chu Hiềm mà không chọn bọn họ, điều này làm bọn họ tức giận. Hơn nữa lời đồn còn nói Lưu Ngọc Lan bán thân, nếu đã không sạch sẽ, thì chơi một chút cũng có gì đâu.

Cùng lắm thì khi xong việc cho chút tiền, nói không chừng Lưu Ngọc Lan còn phải cảm ơn bọn họ đã chiếu cố nữa.

Ôm loại ý nghĩ như vậy, những người đó đều đang chờ cơ hội. Mãi đến khi anh trai Lưu Ngọc Lan nợ vài bình rượu quý ở siêu thị dưới lầu, không có tiền trả, bán Lưu Ngọc Lan cho ông chủ siêu thị, ông chủ kia cũng chả có thứ gọi là lương tâm, ngay cả cái siêu thị kia của hắn, không biết đã lừa được bao nhiêu người bên ngoài.

Những người trẻ tuổi kia đưa tiền cho ông chủ siêu thị, thuận lợi trở thành chủ nợ. Sau đó bọn họ chặn đường Lưu Ngọc Lan khi đi làm về trễ, đêm đó lại vừa lúc Chu Hiềm không có ở nhà, hắn ở lại công trường gác đêm.

Lưu Ngọc Lan ra sức giãy giụa, vừa kêu cứu mạng vừa chạy, lúc xô đẩy bị vướng vào một bên hàng rào sắt. Ngực bị phá ra một cái lỗ, kỳ thật người vẫn chưa chết, kịp thời cấp cứu vẫn có thể sống.

Nhưng những người đó lại bỏ chạy, bọn họ sợ.

Lúc ấy không phải không có ai, cả một toà nhà, hơn một ngàn người, một chút gió thổi cỏ lay cũng có người biết. Nhưng mà không ai muốn quản, bọn họ không muốn xen vào việc người khác, tất cả đều làm như mình mắt mù tai điếc.

Hai cái siêu thị ở dưới lầu đều mở cửa. Ba con chó lớn đều sủa vang ầm ĩ, tình nhân của ông chủ siêu thị kia đang ngồi ở quầy thu ngân, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được tình cảnh bên đó.

Sau đó ả tình nhân kia cũng ngẩng đầu, nghe thấy thanh âm cầu cứu vừa cháy lên hy vọng của Lưu Ngọc Lan, ả vẫn thờ ơ, kéo cửa sắt xuống --- bởi vì trong đám người đó có nam nhân của ả.

Cư dân lầu bốn có rất nhiều người đều mở cửa sổ, bọn họ nhìn thấy, sau đó lạnh nhạt đóng lại.

Ngực Lưu Ngọc Lan bị ghim vào một thanh sắt, cô muốn cầu cứu. Cô ấy muốn sống, cũng có ý chí sinh tồn rất mãnh liệt. Cô nhìn thấy một cánh cửa sổ duy nhất còn đang mở, nhìn thấy mẹ Chu.

Lưu Ngọc Lan mấp máy môi, ánh mắt mang theo khẩn cầu.

Mẹ Chu do dự, bà muốn đi xuống cứu Lưu Ngọc Lan. Cha Chu ngăn cản bà ta, không cho bà xen vào việc người khác. Mẹ Chu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định gọi điện thoại kêu xe cứu thương, nhưng lúc điện thoại còn đang kết nối thì Chu Thiên Tứ đi tới.

Chu Thiên Tứ ồn ào muốn ăn cánh gà, phải làm ngay lập tức.

Mẹ Chu không lay chuyển được hắn, gác điện thoại xuống vào bếp làm cơm. Vừa đi vừa mắng Chu Hiềm không về nhà, hại bà phải vào bếp.

Điện thoại kết nối được, Chu Thiên Tứ lại tắt nó đi.

Chu Thiên Tứ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống Lưu Ngọc Lan, trên mặt mang theo nụ cười ác ý, không tiếng động nói hai chữ.

Kỹ nữ.

Những cái đó đều là Chu Thiên Tứ nói với Chu Hiềm, hắn khinh thường thậm chí còn căm ghét Chu Hiềm. Nói đến cũng nực cười, sự căm ghét của hắn lại đến từ thái độ của cha mẹ cùng dân cư trong toà nhà.

Bởi vì thái độ của người lớn, cho nên từ nhỏ Chu Thiên Tứ đã muốn Chu Hiềm đi tìm chết, Chu Hiềm không chết hắn cũng muốn kích thích Chu Hiềm đến phát điên, giống như hắn có thể nhận được khoái cảm từ trong đó.

Đôi mắt Chu Hiềm đều đỏ lên, lần đầu tiên nổi lên quyết tâm chân chính muốn bọn họ phải chết.


Hắn cảm thấy người trong toà nhà này đều hỏng rồi, mỗi người đều hỏng. Ngay cả một đứa nhỏ ba bốn tuổi cũng ôm tâm tư ác độc tuỳ ý thương tổn người khác, ma quỷ như vậy tại sao vẫn cứ tồn tại? Tại sao vẫn cứ sống?

Trong tay Chu Hiềm có một lọ thuốc ngủ, gần một trăm viên. Hắn vẫn luôn có chứng mất ngủ, khinh nhục từ nhỏ tới lớn làm thần kinh hắn lúc nào cũng căng chặt, rất nhiều năm không thể đi vào giấc ngủ. Sau đó tự đi mua thuốc ngủ, nhưng mà vẫn không ai biết, hắn giấu rất kĩ.

Người nơi này một khi biết hắn uống thuốc ngủ, đến lúc đó tin tức hắn bị bệnh tâm thần sẽ truyền ra ồn ào huyên náo, cho nên hắn không dám để ai biết.

Từ khi quen nhau với Lưu Ngọc Lan, tinh thần hắn có thể thả lỏng, rất ít khi mất ngủ trở lại. Hắn liền dừng uống thuốc, thuốc ngủ uống nhiều không tốt hắn vẫn biết rõ.

Nhưng cơ bản cách một đoạn thời gian hắn vẫn sẽ đi bệnh việc lấy thuốc, nguyên nhân hắn cũng không biết. Sau đó hắn mới nghĩ ra, bởi vì hắn muốn dồn thuốc lại, bởi vì trong tiềm thức hắn có ý nghĩ tự sát.

Chu Hiềm đổ hết thuốc vào trong bồn nước dùng để uống của lầu bốn, sau đó chờ dược hiệu phát tác. Nhưng mà dược hiệu còn chưa hoàn toàn phát tác hắn đã điên rồi, bởi vì hắn nghe thấy ông chủ siêu thị đang khoe chó, sau đó hắn biết thi thể Lưu Ngọc Lan ở đâu.

Dược hiệu không hoàn toàn phát tác, khi hắn chém giết một số người cũng gặp phải một ít phản kháng. Nhưng mà phản kháng cũng vô dụng, bọn họ thấy hắn, ban đầu là cười nhạo, tức giận, mắng nhiếc, sau đó lại là khẩn cầu, quỳ trên mặt đất như một con chó cầu xin hắn, sợ tới mức tè cả ra quần.

Chu Hiềm không có cảm xúc gì, không có hả giận, vui sướng, càng không có sợ hãi bất cứ thứ gì. Toàn bộ hành trình hắn đều rất bình tĩnh, giống như đang hoàn thành sứ mệnh mà bình tĩnh chém giết mọi người, bao gồm cha mẹ cùng em trai nhẫn tâm của hắn.

Đáng tiếc khi đó hắn không còn sức lực, chỉ có thể giết người trên lầu bốn, những tầng lầu khác hắn chỉ đành bất lực.

Mà trừ bỏ những người ở lầu bốn, người ở những tầng khác lúc trước thờ ơ với Lưu Ngọc Lan, lúc này cũng sẽ không xen vào việc người khác.

Bọn họ sớm đã hỏng rồi. Từ trong ra ngoài, triệt triệt để để hỏng mất rồi.

Sau đó Chu Hiềm chém đứt cổ của chính mình, quên mất thi thể của Lưu Ngọc Lan ở đâu. Mấy năm sau khi chết đều luôn tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được.

Đương nhiên tìm không thấy, Lưu Ngọc Lan đã sớm thi cốt vô tồn.

May mắn là, Lưu Ngọc Lan lúc chết đi chịu quá nhiều kinh hách, hồn phách đã sớm rời khỏi thân thể đi đầu thai. Cô ấy không cần ở lại chỗ này chịu khổ.

Chu Hiềm còn đang nhìn ánh trăng, ánh trăng vẫn cứ thật tròn, thật sáng.

Hắn nhắm mắt lại, lại bắt đầu nằm mơ. Trong mơ hắn và Lưu Ngọc Lan chạy thoát đi thật xa, sau đó kết hôn, sinh con, nuôi con, cuộc sống thật sự hạnh phúc.

Gió thổi qua, cỏ dại lay động. Một con chuột thử thăm dò chạy vào trong toà nhà...

SUV bay nhanh trên đường quốc lộ, cây cối hai bên đường nhanh chóng xẹt qua, bên trong rừng cây còn có thể nghe được tiếng chim kêu về tổ. Lúc này mặt trời biến mất trên đỉnh núi, nhưng vẫn còn một sợi nắng chiều tà chiếu xuống, sắc trời có chút u tối.

Chân trời như cái mâm ngọc mượt mà, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Không trung có tầng tầng lớp lớp mây dày, trắng tinh, còn có một đường mây kéo dài theo máy bay. Cửa sổ xe mở, gió lúc hoàng hôn nghênh diện thổi tới, mát mẻ, thoải mái.

Mao Cửu vừa nhìn phong cảnh bên ngoài vừa hỏi: "Chúng ta mất dấu con Thi Miêu kia rồi, anh không lo lắng à?"

Con Thi Miêu kia hẳn là bị nữ nhân gọi là bà bà kia mang đi, cũng làm mất hành tung của cô ta. Nhưng thái độ của Lục Tu Giác vẫn cứ thảnh thơi, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng hay nóng nảy.

"Cô ta sẽ tự tìm tới. Lo lắng làm gì?"

Mao Cửu hơi suy nghĩ, cũng hiểu ra.

Hai người bọn họ giết chết Kiến Cổ, phá huỷ Kiến Cổ người ta cực cực khổ khổ nuôi bảy, tám năm, hao phí rất nhiều tâm huyết, lại là vào lúc Kiến Cổ sắp bồi dưỡng thành hình mới giết nó, hang ổ cũng bị phá.

Cái này cùng cấp bậc với kẻ thù giết cha, không tới tìm hai người họ báo thù thì không thể nào nhịn được.

Thực ra mà nói, người trong giới thiên sư đều rất coi trong thể diện. Coi trọng thể diện thì sẽ sinh ra một cái khuyết điểm nho nhỏ khác đó là keo kiệt.

Hai người bọn họ phá huỷ hang ổ của người ta, còn chém nát cải trắng người ta vất vả trồng, chuyện này mà truyền ra thì mặt mũi vứt đi cho rồi. Vì thể diện cũng vì tâm huyết, nữ nhân được gọi là bà bà kia nhất định sẽ giết hai người bọn họ.

Cho nên hai người chỉ cần chờ, tự nhiên có thể chờ tới khi nữ nhân kia tự mình đưa tới cửa.

Lục Tu Giác hỏi: "Cậu nhìn ra được nữ nhân kia là thuộc môn phái nào sao?"

"Đại khái đã biết từ đâu ra, nhưng vẫn chưa xác định lắm, tối nay trở về tra một chút."

Cùng lúc đó, trong một cái tiểu khu trung cấp, một nữ nhân tóc dài trải chấm đất, đeo đôi khuyên tai dân tộc lớn đầy phong tình, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu. Nam nhân bên cạnh tướng mạo khôn khéo, xương gò má rất cao, mi tâm lại có chút âm u sát khí, hoảng loạn ngồi xổm xuống nâng nàng ta lên, "Bà bà."


Nữ nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, nửa bên mặt bị tơ máu bao trùm, tơ máu kia giống như trùng hút máu đang vặn vẹo. Nàng ta nâng tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một con cổ trùng màu đen đặt lên cổ, cổ trùng chui vào trong làn da, nhanh chóng hút sạch tơ máu trên mặt.

"Không sao rồi. Kiến Cổ bị giết."

Nam nhân bên cạnh cả kinh, "Ai giết?"

Nữ nhân không trả lời, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, tràn ngập ác độc cùng hận ý.

Nàng ta khi ở trung tâm massage kia nhận thấy có người theo dõi, thuận nước đẩy thuyền dẫn người tới toà Quỷ Lâu kia, muốn đưa hai người sống này vào cho Kiến Cổ.

Kiến Cổ sắp thành thục, là bảo bối nàng ta nuôi tám năm rồi, một khi thành thục, Cổ anh sẽ náo loạn đến nỗi toàn bộ đế đô cũng không được an bình. Đến lúc đó sẽ khiến cho cả nước hỗn loạn, khủng hoảng, nhưng kế hoạch tám năm của nàng ta lại bị hai tên vô danh tiểu tốt làm hỏng!!

Nàng ta cố ý chọn ba tháng thiên sư không thể ra tay này hành động, vốn tưởng là vạn vô nhất thất*.

*Vạn vô nhất thất (萬無一失): tuyệt đối không có sai sót.

Là hai người kia, hay là cao nhân lánh đời nào đó?

Nàng ta đã không thể quản được nhiều như vậy, dù có là cao nhân lánh đời, thì bọn họ cũng phải chết.

"Ngươi đi tra xem, Lục Tu Giác đang ở đâu."

Lục Tu Giác? Lục gia Lục thiếu?

Nam nhân có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu vâng dạ.

Nam nhân này là thủ lĩnh trước đây của Trộm Kim Tặc, cũng là người nam mặc áo khoác dài đội mũ lưỡi trai kia. Tướng mạo lúc này của hắn hoàn toàn khác với lúc trước, trên mặt hắn bây giờ có một miệng vết thương, là khi bị đuổi bắt không cẩn thận bị thương.

Nhưng nữ nhân trước mắt này xác thật cũng có một tay, chỉ là một chút thủ đoạn di tướng hoán cốt* giúp hắn nhiều lần tránh thoát được sự đuổi bắt của cảnh sát, chỉ cần biết được thủ đoạn này, còn sợ cảnh sát làm gì?

*Di tướng hoán cốt (移相换骨): thay đổi cả tướng mạo lẫn xương cốt.

Nam nhân đứng dậy rời khỏi phòng, đi tìm đàn em, giao việc cho bọn chúng. Hắn cực kỳ sợ nữ nhân này, chỉ một đám sâu nhung nhúc trên người cũng đủ làm hắn cảm thấy rùng mình.

Hơn nữa, mạng của hắn nằm trong tay nàng ta, giống như một con kiến mà thôi. Nhưng những cái này đều không thể bằng ích lợi mà nữ nhân kia mang đến, phú quý hiểm trung cầu*, không phải sao?

*Phú quý hiểm trung cầu (富贵险中求): làm giàu trong sự hiểm nguy, muốn làm giàu phải chấp nhận nguy hiểm.

Nữ nhân nhìn chằm chằm sàn nhà, bỗng nhiên vỗ một chưởng lên sàn. Gạch men sứ màu trắng lập tức bị ăn mòn ra một dấu bàn tay màu đen, còn bốc khói.

Thanh âm mềm mại ngọt ngào không có sát ý lại làm người cảm thấy âm lãnh: "Còn may là không dùng tâm đầu huyết (máu đầu tim) nuôi Kiến Cổ, nếu không bây giờ giữ không nổi mạng rồi. Lục Lục thiếu, ngươi vậy mà làm hỏng kế hoạch của ta, không phải đứa trẻ ngoan đâu nha."

Nữ nhân gõ gõ ngón trỏ lên sàn nhà, sau đó một con trùng đỏ như máu từ trong đất chui ra, không ngừng mấp máy trên mặt đất. Nàng sờ sờ thân trùng, sau đó lấy ra một bức ảnh đặt trước mặt nó.

Người trong ảnh là Dư Tiêu Hồn, nàng ta dùng khẩu khí như dỗ dành trẻ con nói: "Bé ngoan, đi, ăn người này."

Con trùng mấp máy một lát, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ăn bức ảnh vào bụng.

Nữ nhân cười thật vui vẻ: "Lục Lục thiếu, ngài làm hỏng kế hoạch của ta, đừng trách ta dùng người quan trọng của ngài xả giận nha."

Nữ nhân này còn chưa biết đến Mao Cửu, nhưng nàng ta biết Dư Tiêu Hồn, nàng ta cũng biết Lục Lục thiếu là đồng tính luyến, thích nam nhân.

Lục Lục thiếu thích nam nhân, lại giữ mình trong sạch, người đế đô đều truyền hắn có chân ái. Mà chân ái kia chính là Dư Tiêu Hồn, trợ lý của hắn. Dư Tiêu Hồn là học đệ của Lục Lục thiếu, đã từng học cùng đại học.

Hai người sớm chiều ở chung, nhưng bởi thân phận của mỗi người đành phải tách ra. Sau đó lại tương ngộ trong công việc, không chịu nổi tình thâm tựa biển, củi khô lửa bốc, cháy luôn.

Kỳ thật, Lục Lục thiếu 16 tuổi đã chạy mất, quỷ mới biết hắn có từng học đại học không, học ở đâu.

Dư Tiêu Hồn học đại học ở đế đô, cũng đúng là học đệ của người nào đó trong Lục gia, nhưng lại không phải là Lục Lục thiếu. Hơn nữa, hắn cùng người Lục gia kia không cùng học viện cũng không cùng ngành, hoàn toàn chưa từng giao thoa, quỷ mới biết hai người bọn họ làm sao củi khô lửa bốc rồi cháy luôn.

Nhưng mà nói sao đây?

Bát quái cùng tin đồn --- đặc biệt là bát quái và tin đồn của kẻ có tiền, sẽ truyền đến ồn ào huyên náo, không ngừng sinh sôi.

Dần dà, đương sự không phải thật, nhưng có vài người lại tưởng là thật.

Xe ngừng ở một đầu hẻm, không vào được.

Mao Cửu xuống xe, Lục Tu Giác rút chìa khoá đi vào trong ngõ nhỏ, vừa đi vừa giới thiệu: "Nơi này gọi là Cổ La phố, một con phố ăn vặt có tiếng ở đế đô. Ở đây cậu có thể tìm được đồ ăn vặt chính tông của đế đô, cả chỗ này có rất nhiều ngõ nhỏ, tứ hợp viện*. Giá cả cũng không cao, đồ ăn lại chính tông, khung cảnh cũng tốt, rất có không khí."

*Tứ hợp viện: là kiểu kiến trúc nhà ở truyền thống của người Trung Quốc, nổi tiếng với kiểu cấu trúc nhà cửa theo nguyên lý âm dương của Đạo gia, ngũ hành, cân bằng theo phong thuỷ và kiến trúc.

Từng căn nhà riêng biệt vây thành hình chữ khẩu (口) không phải nối liền với nhau như toà nhà lúc trước mà là rời ra. Ngôi nhà phía bắc được gọi là "chính phòng", nhằm khẳng định hướng chủ đạo của tứ hợp viện là bắc nhìn nam, ngôi nhà phía nam gọi là "đảo toạ", hai bên đông tây gọi là "sương phòng". Người ta dùng tường vây liên kết tất cả các chính phòng, đảo toạ và đông, tây sương phòng thành một cụm, gọi là "viện". Chỉ mở một lối ra duy nhất ở góc đông nam, theo quan niệm đó là cửa cát tường, là vị trí "tốn" trong bát quái.


Mao Cửu đi theo vào, bên trong rất tối, chỉ có mấy cái đèn đường, cũng không có ai. Cậu có chút hoài nghi lời của Lục Tu Giác, mãi đến khi đi thêm vài bước vào trong, đột nhiên có rất nhiều âm thanh truyền ra, đúng là cực kì náo nhiệt, khiến người ta hướng tới.

Chỗ này khắp nơi đều là ngõ hẻm, bốn phía thông với nhau, nhưng bởi vì cấu tạo kiến trúc, có thể lùi một bước không nghe được âm thanh gì, nhưng tiến một bước liền nghe thấy rất nhiều âm thanh. Cậu đi cái ngõ này, một bóng người cũng không thấy, nhưng có lẽ rẽ một khúc ngoặc, toàn bộ con đường đều là người."

Giống như câu "liễu ám hoa minh"* nha...

*Gốc là:

Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, (山重水复疑无路)

Liễu ám hoa minh hữu nhất thôn. (柳暗花明又一村)

"Du sơn Tây thôn" của Lục Du.

Bản dịch của Nguyễn Bích Ngô:

Núi trùm khe bọc ngờ không lối,

Liễu rậm hoa thưa lại có làng.

- Thành ngữ "liễu ám hoa minh" xuất phát từ một điển cố, là khi mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Quả nhiên, hai người rẽ vào một hướng, cả con phố chật kín người, cực kỳ náo nhiệt. Trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn, ngửi một ngụm cũng làm người ta phải nuốt nước bọt.

Vừa nhìn, cả con phố đều là quán ăn vặt, còn có một loạt cửa tiệm, quán cơm, cấu tạo theo tứ hợp viện, trang trí cũng có không khí cổ hương cổ sắc. Trước một vài tửu lầu còn treo một chuỗi đèn lồng màu đỏ, đi vào con phố này còn tưởng mình xuyên qua thời không về tới cổ đại rồi.

Trên phố là một loạt đường và quán rượu, còn có một con sông. Trong sông có thuyền, thả hoa đăng, có thể thấy trên thuyền có người ngồi, vừa ăn vừa dạo trên sông. Nếu thích quán rượu nhà ai có tiết mục đặc sắc, có thể thuê thuyền du ngoạn, ăn cơm, rất có tình thú.

"Sông này là sông đào bảo vệ, rất lớn, phong cảnh cũng không tệ. Làm theo Thái Hồ Tô Châu vừa ngồi trên thuyền vừa ăn, rất thú vị. Nhưng mà hương vị không quá chính tông, không ăn ngon được như vậy. Ở trên đó ăn cơm, đồ ăn ngược lại không quá quan trọng."

Nghe vậy, Mao Cửu cũng mất hứng thú.

Cậu cảm thấy ăn trên thuyền rất thú vị, nhưng so với đồ ăn, cậu vẫn thích đồ ăn có thể chinh phục dạ dày hơn.

Có thể chờ ngày nào đó cậu có tâm tình, có tình thú, cảm thấy đồ ăn là thứ yếu thì sẽ ăn cơm trên thuyền. Nhưng mà cá nhân cậu cho rằng, nếu là cơm trên thuyền, du hồ dùng bữa là vì hưởng thụ cùng tình thú, nếu hương vị của đồ ăn kém một chút, ngược lại có chút không hoàn mỹ.

"Kỳ thật cũng không có kém như vậy, chỉ là đối với đám lão thao (thao trong thao thiết) thì so với tay nghề được truyền thừa có hơi kém. Tới rồi."

Mao Cửu dừng lại theo Lục Tu Giác, nhìn thấy một toà tứ hợp viện.

Tứ hợp viện này có một cái tên rất dễ nghe: Trúc Lí Quán.

Độc toạ u hoàng lý,

Đàn cầm phục trường khiếu*.

*Trích trong bài thơ "Trúc Lý quán" của Vương Duy:

獨坐幽篁裡,

彈琴復長嘯。

深林人不知,

明月來相照。

Độc toạ u hoàng lý,

Đàn cầm phục trường khiếu.

Thâm lâm nhân bất tri,

Minh nguyệt lai tương chiếu.

Tạm dịch:

Một mình trong bụi trúc,

Gảy đàn và hát ca.

Rừng sâu nào ai biết,

Trăng sáng soi bên người.

Thật là rất thú dzị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui