Xe vừa ra đầu ngõ liền bắt gặp Lý Duyệt Nhiễm đang hớt hải nhìn khắp nơi.
“Người đẹp, có muốn quá giang một đoạn không?”
Lưu Minh hạ kính cửa sổ, mỉm cười nói với Lý Duyệt Nhiễm.
“Hay quá, cảm ơn anh nhiều, tôi không bắt kịp bus, nếu không có anh, e là đến muộn mất!”
Nói xong liền ngồi vào vị trí ghế phụ.
Lúc này, có rất nhiều người tập trung ở cổng Đại học Đường Hải.
Bên cạnh 1 chiếc xe BMW, có 1 trái tim khổng lồ được xếp từ hoa hồng, chính giữa là dòng chữ “Tôi yêu Lý Duyệt Nhiễm”, Triệu Tử Dị mặc vest, ôm đàn ghita, vô cùng tao nhã đứng ở trong.
Triệu Tử Dị cũng là 1 nhân vật tiếng tăm của Đại học Đường Hải, không chỉ đẹp trai mà còn hát hay, cậu ta là nam thần của rất nhiều nữ sinh.
Làm lớn như vậy, đương nhiên không phải để biểu diễn, hôm nay, Triệu Tử Dị định bày tỏ với nữ thần Lý Duyệt Nhiễm của cậu ta.
Xe sang, hoa tươi, âm nhạc cộng thêm người đàn ông điển trai, có lẽ chẳng cô gái nào có thể từ chối.
“Tỏ tình thì tỏ tình, bày vẽ như vậy không sợ cản trở giao thông à!”
“Cậy có tí tiền khoe khoang khắp nơi”.
“Hot boy khoa cái gì, nói thẳng ra là thằng lẳng lơi!”
Không ít nam sinh ghen tị nói.
“Xí, các cậu có bản lĩnh bày vẽ như vậy không!”
“Triệu Tử Dị đẹp trai quá, không hổ là hot boy khoa, nếu tôi là Lý Duyệt Nhiễm chắc chắn sẽ đồng ý!”
Một cô gái cân vội được 100kg nói với giọng ngập tràn hạnh phúc.
“Ê gái, bớt bớt lại giùm đi, nếu cô là Lý Duyệt Nhiễm, e là cả khoa vũ đạo đều bị cô dọa sợ nghỉ học hết, cân nặng này mà nhảy lầu thì thứ người ta cần lo lắng là mặt đường đấy!”, nam sinh bên cạnh ác ý nói.
“Nhìn kìa, người trên xe kia hình như là Lý Duyệt Nhiễm!”
Một nam sinh tinh mắt hô lên.
“Các anh em, lát nữa trông đợi vào mọi người!”
Triệu Tử Dị ra hiệu với mấy người bạn cùng phòng, sau đó bắt đầu đàn ghita.
Cậu ta đàn bài Đồng thoại – Quang Lương, giọng hát thanh mát như gió mùa thu kết hợp với ca từ lãng mạn cướp đi trái tim biết bao thiếu nữ.
“Đây là làm gì, phô trương như vậy, đang biểu diễn à?”
Lưu Minh đỗ xe trước chỗ hoa hồng, không kiềm được ngó ra ngoài.
“Lý Duyệt Nhiễm, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?”
Sau khi hết bài, Triệu Tử Dị lấy từ cốp xe ra 1 bó hoa lớn, bước đến chỗ Lý Duyệt Nhiễm.
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
Đám đông xung quanh bị bầu không khí lãng mạn truyền cảm, bắt đầu vỗ tay hò reo.
Lưu Minh nhìn sang, thấy vẻ mặt Lý Duyệt Nhiễm không hề vui mừng, ngược lại toàn là ghét bỏ.
“Mẹ cái thằng dẩm, bị điên à, bày một đống hoa ra đây? Chắn hết cả đường đi, không có chút ý thức chung nào!”
Lưu Minh thò đầu ra ngoài, quát lớn vào mặt Triệu Tử Dị, đồng thời đạp phanh đâm xe cán qua hoa hồng.
Hành động này diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng.
“Người kia có phải bạn trai Lý Duyệt Nhiễm không?”
“Sao có thể, không thấy người đó đi xe gì à, hơn 100 ngàn, làm sao là bạn trai của nữ thần được?”
"Xe rách mà đòi so sánh với BMW? Không phải nói quá chứ riêng chiếc BMW của tôi đủ mua 3 con xe quèn đó rồi!”
“Theo tôi thấy, người này chắc là tài xế ‘đen’!”
*Tài xế đen: không có giấy phép hành nghề
Triệu Tử Dị không cam tâm nói.
“Cậu hiểu cái quái gì!”
Lúc này, 1 nam sinh gầy gò đeo kính bước tới, 1 tay nâng kính, bộ dạng thần bí nói: “Chân tướng chỉ có một, người kia chính là bạn trai của Lý Duyệt Nhiễm!”
“Lấy gì chứng minh?”
“Các cậu không thấy Lý Duyệt Nhiễm ngồi ghế phụ à? Nếu không phải bạn gái, sao cô ấy lại ngồi ghế phụ, hơn nữa vừa nãy tôi đã nhìn rồi, đây không phải xe Volkswagen thông thường, mà là Volkswagen Phaeton hơn 20 triệu!”
Lời nói của nam sinh đeo kính như tát vào mặt Triệu Tử Dị.
Triệu Tử Dị tức ra mặt, không còn duy trì dáng vẻ tao nhã, cậu ta đập mạnh cây ghita xuống đất rồi bỏ đi.
“Cảm ơn anh, chủ nhà”.
Lý Duyệt Nhiễm mỉm cười nói với Lưu Minh.
Nếu không có anh, cô ta không biết làm sao ứng phó qua chuyện lúc nãy, tên Triệu Tử Dị kia quá đáng ghét, cũng vì cậu ta nên bản thân mới khổ sở vậy.
Lưu Minh châm thuốc, mỉm cười: “Đừng khách sáo, ai bảo cô là khách thuê phòng của tôi, nếu thằng nhóc đó tiếp tục đẩy cô vào tình cảnh khó xử, cứ gọi điện cho tôi, tôi giúp cô xử lý!”
“Ừa, tôi vào lớp đã!”, Lý Duyệt Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừm, tôi đi Nam Hồ đây!”
Dứt lời, Lưu Minh lái xe rời đi.
Lý Duyệt Nhiễm nhìn chiếc xe rời đi, có chút thất thần, cô ta cảm thấy chủ nhà luôn có gì đó rất thần bí, rốt cuộc anh là người thế nào?
“Tên Lưu Minh chết tiệt, đã bảo hôm nay gọi điện cho mình, sao giờ vẫn chưa thấy?”
Mạc Liên Y bực bội, liên tục đập tập giấy tờ trong tay, vì dùng sức quá nhiều, suýt chút nữa xé giấy tờ làm đôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...