Thiên Sư, Giảm Giá Không?


Khương giáo bá tức muốn hộc máu, trong vòng bán kính một mét không thấy đứa nào dám lại gần.
Hai bạn học ngồi bàn sau đã chạy từ lâu, chỉ sợ đuôi cuồng phong quét trúng.
Mặc dù không biết Trần Hi đã nói gì với chị đại này, nhưng thấy cô đã làm chị đại này nổi điên rồi, rõ ràng Trần học bá sắp toi tới nơi.
E là sắp bị đánh.
Khi mấy bạn học còn đang định gọi xe cấp cứu, chợt thấy Trần Hi giơ tay, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Khương Noãn, hai người cùng ngồi xuống, biểu cảm giận dữ của Khương Noãn cùng dần biến mất, mặc dù vẫn còn vẻ không vui, nhưng sắc mặt đã dịu hơn rất nhiều.
Bọn họ không dám đi nghe lén, Khương Noãn cũng không sợ người khác nghe lén mình nói chuyện, thấy ánh mắt trông chờ của Trần Hi hướng về mình, lập tức hừ một tiếng, có phần dỗi hờn: “Cậu nói sớm có phải tốt hơn không.

Nói như vậy…” Cô nàng dừng một chút, lúc này mới nhẹ giọng hỏi Trần Hi, “Sau khi bắt được đại sư kia thì cậu sẽ an toàn à?”
“Nếu đại sư kia đã muốn trốn chạy thì khó mà bắt được.

Hơn nữa dù có bắt được, cậu định kiện thế nào.”
Đại sư phóng hỏa giết người đều dựa vào quỷ, thế thì quy tội kiểu gì?
“Thì kiện hắn tội truyền bá mê tín dị đoan.” Khương Noãn đằng đằng sát khí trả lời.
Mắt cô nàng sắp chiếu rọi mặt trời rồi.
Trần Hi câm lặng.
“Vậy có lẽ tớ cũng vào đồn công an ngồi chung đấy.” Cô cũng là kẻ tuyên truyền mê tín dị đoan này.
Còn là đầu xỏ nữa đấy.
Thấy Khương Noãn vẫn có phần lo lắng, cô liền vội vàng nói: “Cậu không phải lo cho tớ đâu.

Anh Lục Chinh nói rồi, có anh ấy ở đó, tớ sẽ không có chuyện gì.” Nhìn cái bộ dạng tin tưởng Lục Chinh vô điều kiện của cô kìa, trái một câu Lục Chinh, phải cũng một câu Lục Chinh, Khương Noãn không thể hiểu nổi, sao mới chỉ một ngày cuối tuần trôi qua mà Trần Hi cứ như bị tẩy não, tin tưởng Lục Chinh đến vậy.
Mấy kẻ tổng tài nắm giữ tập đoàn lớn đều là gian thương, lương tâm thối nát, cứ nhìn ông bố Khương tổng của cô nàng là biết.

Sợ Trần Hi bị bắt nạt, thế là cô nàng quay sang đe dọa mấy học sinh đang nhìn mình, để bọn họ không được lại gần đây, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi cô, “Lục Chinh kia có phải đã đưa tiền cho cậu để cậu tiêu tùy ý không?”
Trần Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy từng có, nhưng không hiểu sao cô lại không nói cho Khương Noãn.
“Có phải hắn ta nói sau này sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt không?”
Cái này cũng từng có, Trần Hi cảm thấy mình vẫn không thể nói cho cô nàng biết.

“Có phải hắn nói muốn cậu thoải mái trước mặt hắn, hắn sẽ bao dung cậu, nuông chiều cậu không?”
“Khương Noãn, cậu muốn hỏi cái gì?”
“Tớ cảm thấy Lục Chinh này có phần kỳ lạ.” Bởi vì Khương Noãn đã nghe về vị Lục tổng kia, còn nghe tên này không có bất kỳ hứng thú gì với sinh vật giống cái, là một đại ma vương trong truyền thuyết, độ khó công lược được đánh giá 10 sao.
Nhưng Trần Hi lại là một cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn… Khương Noãn im lặng một chút rồi nói với Trần Hi, “Trước kia tớ muốn cậu tới nhà tớ thì cậu không chịu, giờ cậu lại chạy tới Lục gia.” Cô nàng nhìn cô bạn đang cúi đầu hối lỗi, từ tốn nói, “Đợi qua đợt này, cô phải tới ở cùng tớ.

Cậu ở chung với hai người đàn ông bên Lục gia, lời này truyền ra ngoài sẽ khó nghe lắm.

Thêm là mẹ tớ quý cậu như vậy, cậu mà tới ở chung với tớ, mẹ tớ nhất định sẽ vui lắm.”
“Vậy thì làm phiền cô quá.” Trần Hi ngẩng đầu nói.
“Mẹ tớ chăm sóc mình tớ thì cũng là chăm sóc, chăm hai đứa thì cũng vẫn là chăm sóc.

Hơn nữa mấy ngày tới mẹ tớ muốn mời cậu tới nhà dùng cơm.” Khương Noãn giơ tay xoa đầu nhỏ của Trần Hi, “Lục Chinh kia dù tốt nhưng vẫn có chỗ sơ ý.

Sao hắn có thể so với bố mẹ tớ được?”
Cô nàng khịt mũi một cái, lòng thầm gạch cho Lục tổng một bút, thấy Trần Hi mải ngẫm nghĩ chưa đáp lời, cũng mặc kệ việc cô nhất thời chưa đưa ra được quyết định, cùng cô bắt đầu tiết học buổi sáng.

Việc học vào năm cuối cấp ba cực kỳ nặng, thêm là đã gần tới kỳ thi tháng, áp lực học đè nặng lên vai mọi người.

Trần Hi cũng cảm thấy mới ngày đầu tuần mà không khí trong lớp dường như khẩn trương hơn.
Lúc giữa trưa, cô và mấy người bạn cùng dắt nhau đi ăn.
Mặc dù Trần Hi rất ham tiền, nhưng đến lúc cô có tiền, sau khi không phải lo lắng cho cuộc sống mai sau, thì cô lại đối đãi với bạn bè rất hào phóng.
“Cứ gọi thoải mái.” Bọn cô đi tới một cửa hàng hamburger, Trần Hi vui vẻ nói.
“Tiền cậu kiếm được à?” Khương Noãn hỏi.
Cô nàng không hoài nghi đây là tiền Lục Chinh đưa cho Trần Hi.
Nếu nha đầu chết tiệt này mà dễ dàng đồng ý nhận tiền, thì Khương giáo bá trước nay đâu phải đau khổ đến vậy, mỗi ngày phải mang theo hộp giữ ấm tới lớp.
“Kiếm được.


Tớ thấy showbiz rất có triển vọng.” Trần Hi nghĩ tới mấy vị ảnh đế ảnh hậu ủng hộ giúp mình, cảm động tới mức hận không thể tuôn lệ, suýt thì hóa thành fan của mấy vị ảnh đế ảnh hậu này.
Thấy nhóm Trần Mỹ Mỹ không khách sáo với mình, nào là gọi hamburger, gà rán, coca với kem, cô nghĩ cũng phải gọi cho mình một cái hamburger với gà rán cho đủ.

Đúng lúc này, tiểu Khúc có phần rón rén lại gần, thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, tiểu Khúc liền đỏ mặt, thấp giọng nói, “Trần Hi, xin lỗi.

Chuyện mẹ của tớ đối với cậu…”
Khúc phu nhân đương nhiên sẽ không kể chuyện mình không khách sáo với Trần Hi thế nào cho tiểu Khúc nghe, ngược lại còn nhiệt tình dặn tiểu Khúc mang nhiều đồ ăn ngon cho Trần Hi, dùng để lấy lòng Lục Chinh.
Nhưng lúc đó ở gần đấy đâu chỉ có Khúc phu nhân, còn có Tưởng Dịch.
Tưởng Dịch tận mắt thấy cảnh Trần Hi bị Khúc phu nhân xem thường, nên không hề nghĩ ngợi mà nói chuyện này cho tiểu Khúc nghe.

Sau khi tiểu Khúc nghe được chuyện này liền thấy mình không có cách nào đối mặt với Trần Hi.
Tuy rằng trước nay cô bạn đi theo Khương Noãn hoành hành ngang ngược, nhưng cũng chưa làm ra chuyện gì cực kỳ xấu xa, cứ nghĩ đến chuyện chính Trần Hi đã cứu mạng mình và Tưởng Dịch, thậm chí còn tình nguyện giúp mình học bổ túc, nhưng lại bị Khúc phu nhân bắt nạt ở nhà hàng kia, tiểu Khúc lại thấy mất hết mặt mũi.
Cô bạn không có can đảm đối mặt với Trần Hi, chỉ dám cúi đầu nói nhỏ, “Tớ không ngờ mẹ tớ lại nói những câu như thế với cậu.

Trần Hi, tớ xin lỗi.”
“Nói gì thế?” Khương Noãn ở bên cạnh hỏi.
“Không có gì.” Trần Hi lắc đầu, nói với tiểu Khúc, “Tớ rất giận mẹ cậu, cũng không có ý định tha thứ cho bà ấy.

Nhưng cậu là cậu, mẹ cậu là mẹ cậu.

Chỉ cần cậu không thấy tớ là kẻ hay toan tính, là một cô gái hư hỏng, hay muốn quyến rũ ai, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè.”
Hơn nữa Trần Hi cũng cảm thấy mình với tiểu Khúc có lẽ chẳng làm bạn được bao lâu, dù sao sau khi tốt nghiệp cấp ba, hoàn cảnh cuộc sống của cô và tiểu Khúc sẽ hoàn toàn khác biệt, đến lúc đó chưa chắc tiểu Khúc còn nhớ được cô.


Trông cô càng không để ý thì sự áy náy trong lòng tiểu Khúc lại càng nhiều.
Khúc phu nhân biết chuyện cô bạn và Tưởng Dịch đi tìm đường chết, cũng biết có cao nhân giúp đỡ bọn họ.
Nhưng bà lại không biết người giúp đỡ hai chị em họ là Trần Hi.
Nếu Khúc phu nhân mà biết, liệu ban đầu có nhìn Trần Hi không vừa mắt, sau thấy Lục Chinh thì trước ngạo mạn sau cung kính không?
Khương Noãn mặc dù không nghe được đáp án từ Trần Hi, nhưng nhìn tiểu Khúc, ngẫm nghĩ cũng đoán được đại khái.
Cô nàng cười nhạo một tiếng, nhưng lười nói thêm.
“Ăn gì đi.”
“Đại tỷ.” tiểu Khúc nhìn về phía Khương Noãn.
“Không liên quan gì đến cậu.

Nhưng mà tôi cảm thấy mẹ tôi sẽ không thích mẹ cậu.” Khương Noãn quyết định về nhà nói với bố mẹ mình, bảo Khương phu nhân sau này ít qua lại với Khúc phu nhân kia, miễn cho lây cái tật xấu mỗi người đối xử một kiểu (1).
*bản gốc là nhân hạ thái điệp: hình như là từ ngữ địa phương phía Bắc, đại ý là tùy kiểu người sẽ có cách đối xử khác nhau.
Các phu nhân giới nhà giàu cũng có giao du với nhau, Khương thị là công ty bất động sản lớn nhất thành phố này, địa vị của Khương phu nhân vẫn luôn rất cao, ít nhất là cao hơn nhiều so với Khúc phu nhân.

Cô nàng mặc dù không nói là muốn cô lập Khúc phu nhân, nhưng ý ở đây là lạnh lùng, không thèm nhìn cũng đủ cho Khúc phu nhân uống một hồ (chịu đủ khổ).

Tiểu Khúc thấy mình hết đường giải thích giúp mẹ, chỉ đành cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tớ hiểu rồi.”
Mẹ cô bạn thật sự làm sai.
Trông mặt mà bắt hình dong, đây đúng là hành vi không tốt.
Nếu Khúc phu nhân có thể khinh thường Trần Hi nghèo hơn mình, vậy sao Khương phu nhân lại không thể khinh thường Khúc phu nhân chứ?
“Hiểu là được.

Còn nữa, sau này nếu tôi biết được cậu dám tính chuyện này lên đầu Trần Hi, vậy cậu không còn là bạn của tôi nữa.

Bạn bè của tôi không có kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Khương Noãn dừng một chút, thấy tiểu Khúc lau mặt một phen rồi nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới lạnh lùng nói, “Khúc Khúc, chúng ta không phải con nít nữa rồi.

Cậu tình nguyện nói lời xin lỗi với Trần Hi, tôi cảm thấy cậu rất tốt.

Cũng là người biết phân biệt đúng sai.


Nhưng tôi vẫn muốn nói, dù cậu cảm thấy ai đúng ai sai, Trần Hi đều không mắc nợ ai cả.

Cậu ấy mới là người bị bắt nạt, là người bị hại.
Sau khi nói những câu này, cô nàng không nói thêm gì nữa, bảo mọi người ăn cơm.
Tiểu Khúc ngẫm nghĩ, vẫn là gật đầu nhẹ giọng nói, “Tớ sẽ oán trách Trần Hi.

Nhưng tớ vẫn thấy đau lòng cho mẹ tớ.”
Cuộc sống của Khúc phu nhân đã không còn lưu luyến nơi chồng mình, cho nên càng quan tâm đến cô bạn và Tưởng Dịch, mới có thể gây nên nhiều chuyện khiến người khác không vui.
Mặc dù cô bạn cảm thấy mình đã nhận được bài học, nhưng cô nàng sẽ không bỏ đá xuống giếng với mẹ mình, không giúp đỡ người khác đối phó với mẹ.

Cô bạn cười với Trần Hi một cái, nghe thấy Trần Hi nhẹ nhàng nói, “Mặc dù quan hệ của mẹ cậu với Khương phu nhân không tốt, nhưng cậu không cần lo lắng, bà ấy vẫn còn bạn tốt mà.”
“Cậu đang nói Triệu phu nhân à.” Tiểu Khúc thấy mọi người không có vẻ muốn xa lánh mình, lập tức tiến lại gần, cắn mạnh một miếng hamburger rồi lúng búng hỏi.
“Triệu thị lớn như vậy, bà ấy làm bạn với Triệu phu nhân, không cần phải lo địa vị mình trong xã hội.”
“Nhưng mà Triệu phu nhân kia…” tiểu Khúc dừng một chút, đè thấp giọng thì thầm với Trần Hi, “Tớ có nghe được chút chuyện về Triệu thị, các cậu có muốn nghe không?”
Cái bộ dạng buôn chuyện này, ngay cả Khương Noãn vừa rồi còn lạnh mặt cũng thò tới gần, Trần Hi dựa vào theo, nghe tiểu Khúc nhẹ giọng nói, “Tớ nghe mẹ tớ nói, Triệu tổng của Triệu thị không chỉ có mỗi một người con gái.

Trước đó mẹ tớ còn định giới thiệu Tưởng Dịch cho Triệu phu nhân, để sau này bà ấy lấy Triệu thị làm của hồi môn, sáp nhập vào Tưởng thị.

Nhưng giờ không được nữa, các cổ đông trong Triệu thị cảm thấy không thể để cơ nghiệp Triệu thị bị hủy hoại như vậy được.”
“Vậy làm sao bây giờ? Triệu tổng chỉ có mỗi một đứa con gái thôi.” Trần Mỹ Mỹ mờ mịt hỏi.
“Triệu thị yêu cầu ở rể.

Muốn Triệu Thiến…ái nữ của Triệu tổng ấy, bảo là muốn tìm một người con trai tới ở rể.”
Tiểu Khúc thấy Trần Mỹ Mỹ sợ ngây người, giơ tay ra, vẻ mặt bất lực, “Mẹ tớ nghe thấy muốn điên lên.

Bà ấy muốn Triệu thị, sao có thể để Tưởng Dịch đi ở rể.

Không biết sau này Triệu Thiến sẽ kết hôn với kiểu đàn ông thế nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui