Trần Hi cảm thấy ánh mắt Lục Chinh nhìn mình cứ kỳ kỳ.
Nhưng mà cô vẫn rất có lòng tin với anh.
Bọn họ cùng đi về biệt thự Lục gia, Lục Cảnh nhiệt tình hoan nghênh Trần Hi tới, thuận tiện nói luôn chuyện Michelle được trả lại 50 vạn.
Trần Hi ngẫm nghĩ, nói với Lục Cảnh: “Thật ra anh không phải lo cho em đâu.
Vị đại sư kia chắc còn hận bạn trai cũ của Michelle hơn.
Em cảm thấy hắn ta có lẽ sắp toi rồi.”
Mình thì bị thương nặng, quỷ nuôi trong tay đều bị phản phệ, đấy là còn chưa tính tới chuyện ép đại sư kia nhả ra 50 vạn, cái này mà còn nhịn được thì còn gọi là đại sư đi đường ngang ngõ tắt chắc? Trần Hi cảm thấy đại sư kia không dám lấy cô ra để trút giận, vậy thì chỉ còn tên khốn kia thôi.
Cô ngáp nhẹ một cái, không để trong lòng, nói lời chúc ngủ ngon với hai anh em họ Lục, còn mình thì ngựa quen đường cũ đi tới cửa phòng công chúa kia.
Lục Cảnh bị cái sự quen cửa quen nẻo này làm cho sợ ngây người.
“Anh, em ấy tự giác phết nhỉ.”
“Đây là nhà em ấy, sao em ấy lại không tự giác?” Lục Chinh lạnh lùng hỏi.
Lục Cảnh ngớ người, cảm thấy câu này đúng đậm chất gây hoang mang, đang tính ngoạc mồm ra hỏi đã thấy Lục Chinh đi mất rồi.
“Bệnh thần kinh.
Người nào cũng vậy.” Thần tượng phát ra lời lên án từ tận sâu linh hồn rồi cũng xoay người đi ngủ.
Trần Hi ở trong phòng ngủ công chúa này thực sự thoải mái, hôm sau lúc được Lục Chinh đưa đến trường, thần thái sáng láng, đứng ở cổng trường nói lời tạm biệt với anh, thấy vẫn còn thời gian, cô lại gửi lại tiền cho anh, nói: “Anh quên rồi à? Em giờ có tiền rồi.” Cô dừng một chút, cười với anh một cái, chớp mắt nói.” Anh Lục Chinh, giờ em có tiền rồi.
Cho nên sau này em bảo vệ anh sẽ không phải trả tiền nữa.”
Lục Chinh ngồi ở trong xe, nhìn cô bé đang đứng cửa xe nở nụ cười với mình.
“Em còn có thể làm bảo vệ của anh nữa không?” Trần Hi hỏi.
“Em muốn làm bao lâu thì làm bấy lâu.” Lục Chinh từ tốn đáp.
“Vậy em muốn làm lâu thật lâu.
Sau này sẽ không tính tiền, cũng không cần tiền tăng ca hay bao ăn bao ở nữa.” Cái kiểu bé ngốc như Trần Hi đúng là hiếm thấy trên đời, nếu là người khác, Lục Chinh là chả sút bay lên trời ấy chứ.
Nhưng khi thấy đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn mình của Trần Hi, Lục Chinh chỉ hừ một tiếng chứ không từ chối, cô nở nụ cười rực rỡ, nhanh chóng chạy vào cổng trường, sau khi cô khuất bóng, anh mới nghênh ngang lái xe rời đi.
Sau khi anh đi khỏi, Trần Hi cảm thấy sáng nay đúng là được ăn no nên dồi dào sức lực bước lên lầu, chợt thấy một cô gái bước ra từ bên cạnh.
Mái tóc đen dài uốn nhẹ thả trên vai, mặc một bộ váy công chúa đẹp đẽ, cô bé ấy mỉm cười vẫy tay với Trần Hi đang nhìn mình sửng sốt.
“Chào đàn chị, em là Triệu Thiến.”
“Chào em.” Trần Hi mấp máy môi, về lại bộ dạng bình thường, nhìn cô bé ấy hỏi, “Em có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì.” Triệu Thiến gõ gõ đôi giày da tinh xảo xuống nền, hình như có chút khó xử mà mím môi, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu cười với Trần Hi một cái, vặn ngón tay nói với cô: “Em luôn cảm thấy em với chị rất thân quen.
Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Thấy Trần Hi lắc đầu, cô bé lúc này mới cầm lọn tóc ngại ngùng nói, “Em quên mất mình vừa về từ nước ngoài, sao có thể gặp chị được chứ nhỉ?...! Đàn chị à, chị gần đây cẩn thận một chút nhé.” Cô bé đột nhiên có chút e dè, lại có phần áy náy, “Cô của em có lẽ muốn điều tra chị, cho nên…”
“Vì sao chị ấy lại muốn điều tra chị?” Mặt mày Trần Hi nghiêm trọng hẳn.
Chẳng lẽ đã biết quan hệ của cô và Triệu Viễn Đông rồi?
“Thứ bảy hôm đó có phải chị ở gần bệnh viện không?” Triệu Thiến thầy sắc mặt Trần Hi có phần không tốt, vội vàng xua tay nói, “Em, em không theo dõi chị đâu.
Mà là…Em và cô của em đưa mẹ về bệnh viện, tình cờ thấy chị ngồi trong xe Lục tổng.
Lục tổng rất thân thiết với chị.
Sau khi cô em thấy thì rất giận.”
Cô bé chưa từng thấy Triệu Nguyệt có bộ dạng đáng sợ như vậy bao giờ, đúng lúc thấy ven đường cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang cúi người nói gì đó với cô gái đang khóc thút thít, trong mắt hiện vẻ quan tâm, dù là Triệu Thiến còn nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm cũng nhìn ra.
Triệu Nguyệt lúc đó như phát rồ.
Nếu không phải có Triệu Thiến liều mạng kéo lại, không biết Triệu Nguyệt sẽ làm ra chuyện gì.
Cô bé cảm thấy thái độ của Triệu Nguyệt với Lục Chinh đúng là khiến mọi người khó xử.
Lục tổng kia cũng chưa từng nói mình có cảm giác gì với cô, cũng không bội tình bạc nghĩa, cô cứ điên lên thì đúng là vô lý.
Hơn nữa Triệu Thiến cảm thấy bộ dạng của Triệu Nguyệt có phần đáng sợ, cảm giác như là Lục Chinh chính là món đồ riêng của mình, khiến cô bé thấy không thích.
Hơn nữa, cô bé không ngờ sau khi Triệu Nguyệt thấy cảnh đó, không có cam đảm đi nói chuyện với Lục Chinh, ngược lại còn muốn điều tra thân phận, gia thế, bối cảnh của Trần Hi.
Cái này nực cười đến mức nào.
Dù có bị phụ tình, nhưng người không để ý tới cảm giác của Triệu Nguyệt là Lục tổng của Lục thị cơ mà, liên quan gì tới con gái nhà người ta đâu.
Không nhận được sự dịu dàng của Lục tổng dành cho cô gái kia, thế là liền đi làm phiền cô gái ấy.
Triệu Thiến nghĩ tới đây, cảm thấy nhà mình đã gây thêm phiền toái cho Trần Hi, liền hạ giọng nói, “Em xin lỗi.
Đều là em sai.
Em, em không nói thân phận của chị cho cô em biết, nên cô em mới tự mình ra tay.”
Triệu Nguyệt từng mấy lần hỏi cô bé về thân phận Trần Hi, Triệu Thiến không nói, Triệu Nguyệt liền tự tìm người đi điều tra.
Sớm biết thế, cô bé sẽ nói một ít.
Nhưng mà dù nói một tí thì hình như cũng chẳng thay đổi được gì.
“Cảm ơn em đã nói cho chị chuyện này.” Trần Hi ngẩn ngơ nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt, cô bé ấy rất đẹp, trông cũng rất hạnh phúc, đúng là công chúa nhỏ lớn lên trong vại mật.
Nhưng Trần Hi lại cảm thấy mình không ghen tỵ với cô bé này.
Cô im lặng một lúc rồi nói nhỏ, “Chị biết em không nói là vì muốn tốt cho chị.” Cô bé nở một nụ cười, lúc cười rộ lên trông có chút trẻ con, là một cô bé vô âu vô lo.
Cô bé là con gái của Triệu Viễn Đông, nhỏ tuổi hơn mình, trông cũng rất lương thiện, thật ra biết chừng này chuyện là đã đủ với Trần Hi rồi.
Cô không muốn tổn thương người khác.
Cõ lẽ sự tồn tại của cô đối với cô bé trước mặt này cũng là một loại tổn thương.
“Sau này đừng tới tìm chị nữa.” Trần Hi nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Triệu Thiến mở to mắt, ngơ ngác nhìn Trần Hi cười với mình một cái.
“Không có gì, chỉ là, chỉ là chị không thích qua lại với người của Triệu thị.
Chị biết em rất tốt, lần này cảm ơn em.
Nhưng mà…” Trần Hi cảm thấy mình nên có lý do để từ chối Triệu Thiến, đành lừ dừ nói, “Cô em điên cuồng quá, cho nên chị không muốn dính líu gì đến nhà em, bởi vì chị ấy sẽ làm hại đến chị.
Cho nên cứ cách xa nhau, coi nhau như bạn học là được rồi.” Lúc cô nói những lời này không có cảm giác gì, thấy Triệu Thiến ngẫm nghĩ rồi ngượng ngùng gật đầu đồng ý, lúc này cô mới cong cong đôi mắt, lấy một cái bùa bình an nho nhỏ từ túi áo.
“Đây là quà tạ lễ.
Cảm ơn em đã nói chuyện của cô mình cho chị.”
“Em không phải vì muốn đòi quà tạ lễ nên mới nói.” Triệu Thiến đẩy tay về, lớn tiếng nói.
“Chị biết.
Chị biết em là cô bé rất tốt.” Thấy Triệu Thiến đỏ mặt, cô gái nhỏ có chút e lệ, Trần Hi cũng đỏ mặt theo, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đều là người rất tốt.
Đây là quà mà chị cho em.
Nhưng chị cũng mong em bảo đảm với chị rằng, bùa bình an này chỉ mình em mang, không được đưa cho người khác.”
Cô biết cô bé dễ mềm lòng này sẽ vì đau lòng lo lắng cho người thân mà đưa bùa bình an cho người nhà, nhưng Trần Hi lại không muốn lá bùa này bảo vệ những người Triệu gia như Triệu Viễn Đông.
Cô nghiêm túc nhìn Triệu Thiến nói, “Nó chỉ muốn bảo vệ em.
Dù là bố hay cô của em, cũng không thể cho bọn họ.”
“…Vâng ạ.” Triệu Thiến suy nghĩ rồi gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn, “Em sẽ không cho người khác, chỉ để mình em dùng thôi.”
Cô bé vươn tay lấy lá bùa bình an trong tay Trần Hi, “Lời em nói chắc như đinh đóng cột đấy nhé.
Nói không cho người khác, em nhất định sẽ làm được.” Cô bé hứa với Trần Hi một cách nghiêm túc, thấy Trần Hi không nói gì, liền thấp giọng nói: “Chị nhớ cẩn thận một chút.
Nghe nói cô của em thích Lục tổng nhiều năm rồi.
Chị với Lục tổng lại thân thiết như vậy, dù giữa hai người là quan hệ gì, cô em cũng sẽ nổi điên.”
Cô bé cảm thấy ngày hôm ấy, lúc Lục tổng ở trong xe đối mặt với Trần Hi vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt kia lại không có chút dục vọng nào, nhìn qua không khiến người ta phản cảm, nhưng Triệu Nguyệt lại chẳng quan tâm.
(ánh mắt từ bi của bố nhìn con gái đấy.)
Dù là thân phận gì, chỉ cần có phụ nữ tiếp cận Lục Chinh thì đều không được.
“Chị không sợ.
Lúc về chị sẽ nói chuyện này cho anh Lục Chinh.” Trần Hi tỏ vẻ đương nhiên rằng mình sẽ đi cáo trạng.
Triệu Thiến nghe xong liền không nhịn được mà phì cười.
“Lúc chị nói câu này cứ như đang nói “tớ về mách bố cho xem” ý.”
“Anh Lục Chinh còn hứa sẽ đi họp phụ huynh cho chị!” Trần Hi còn kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
“Ngài ấy tốt thật.” Triệu Thiến mở to mắt, hâm mộ nói.
“Đương nhiên rồi.
Anh Lục Chinh là người tốt nhất trên thế giới này!” Trần Hi hừ hừ hai tiếng, dừng một chút, phát hiện sắp vào lớp rồi, liền từ biệt Triệu Thiến rồi quay người đeo cặp sách bò lên lầu.
Cô hình như lại tỏ vẻ hờ hững với Triệu Thiến rồi, nhưng chắc cô bé ấy không để ý, cúi đầu nhìn tấm bùa bình an trong tay, cẩn thận cất vào cái túi nhỏ may liền với váy công chúa, rồi tung tăng nhảy nhót đi học.
Trần Hi cũng không quay lại nhìn, một đường đi thẳng tới lớp rồi vội đẩy cửa vào, thấy Khương Noãn hôm nay tới rất sớm, nhanh chóng chạy tới ngồi chung với Khương Noãn, thấy cô nàng dúi hộp giữ nhiệt vào lòng mình, Trần Hi chợt nhớ ra chuyện mình tới ở nhà Lục Chinh, trong nhà sáng nào cũng chuẩn bị bữa sáng, chuyện này Khương Noãn vẫn chưa biết.
Cô ôm hộp giữ nhiệt, chọc chọc cánh tay Khương Noãn.
“Khương Noãn à, sau này cậu không phải mang đồ ăn sáng cho tớ nữa đâu.”
“Vì sao?” Khương Noãn không vui hỏi.
Chẳng lẽ ăn chán canh xương sườn rồi?
Cô nàng liếc Trần Hi một cái, bộ dạng như không dễ chọc, hỏi: “Giờ cậu muốn ăn món gì?”
“Không phải, tớ gặp phải chút chuyện.” Trần Hi dừng một chút, tiến sát tai Khương Noãn thì thầm, “Có hơi nguy hiểm.
Cho nên giờ tớ dọn qua ở cùng với anh Lục Chinh, có anh ấy ở đó, tớ sẽ an toàn hơn.”
Cô ngây thơ thì thầm bên tai Khương Noãn một đề tai mang tính công phá như vậy làm Khương giáo bá sửng sốt, tiện đà bùng nổ.
“Cậu nói cái gì?!” (゚Д゚;)
Nha đầu chết tiệt này lại ở chung với Lục Chinh?!
Còn cảm thấy an toàn? (ò_ô)
Nguy hiểm nhất là con sói Lục Chinh này đấy!
Khương giáo bá tức sùi bọt mép.
(ノಠ益ಠ)
Cô nàng phải báo cảnh sát! (ʘ言ʘ╬).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...