Thiên Sư, Giảm Giá Không?


“Anh cũng phải đi chung?” Mãi lâu sau, anh chàng mới vất vả hỏi lại.
“Đương nhiên, hai người là bạn bè mà.” Trần Hi thấy bộ dạng tuyệt vọng của Lục Cảnh, ngẫm nghĩ, đoán chắc là Lục nhị thiếu sợ ma, liền vội vàng nói lời an ủi, “Anh đừng lo, tất cả đều có em đây mà.

Hơn nữa thấy ma quỷ nhiều, anh sẽ không còn sợ nữa.”
Đôi mắt cô cong cong, thể hiện mình là một cô bé rất đáng tin cậy, nhưng có đáng tin hơn nữa, Lục Cảnh cũng không muốn gặp ma.

Anh chàng muốn từ chối theo bản năng, nhưng lại nghĩ tới người gặp chuyện này chính là Michelle, đó là bạn mình đấy, dù có mất mạng cũng phải giúp bạn mình, đành lừ đừ gật đầu, cố gắng nở nụ cười với Trần Hi, nói, “Vậy Trần Hi, em nhất định phải bảo vệ anh đấy nhé.”
“Anh yên tâm.” Trần Hi ngoan ngoãn nói.
Nếu lúc này mà bảo vệ Lục Cảnh, mình sẽ miễn phí cho anh ấy.
Trông cô đầy cảm giác an toàn.
Lục Cảnh hận không thể giấu hết cái thân thể cao gầy sau lưng cô bé này.
“Cái đó, Michelle, cái bùa bình an này cho em.” Lục Cảnh lấy từ trong người ra một tấm bùa bình an mà trước đó Trần Hi đã bán cho mình.
Cô bé tóc đen tức giận nhìn anh chàng.
Bùa bình an của cô giờ có giá đắt dã man như vậy, Lục nhị thiếu bị lỗ mất mười vạn tệ rồi đấy.
Đặc biệt là bùa bình an của Lục Cảnh còn mua rõ rẻ nữa chứ.
“Cảm ơn anh nhé, anh có chưa?” Michelle quan tâm hỏi.
“Có rồi.” Lòng Lục Cảnh thầm nói, mấy cái khác thì mình không có, chứ bùa bình an có rất nhiều, anh chàng kiêu ngạo nâng cằm, lúc này mới thấp giọng nói với Michelle, “Mấy việc này khoan hẵng nói cho nhóm Lương Tĩnh biết, đừng dọa bọn họ.”
Anh chàng vừa nói vừa nhíu mày, thấy Michelle gật đầu, mới cười ha hả nói: “Chờ chuyện này qua đi, anh sẽ giúp em đánh chết cái tên khốn nạn kia.” Cái gì mà bỏ chạy với phú bà, chẳng qua là người phụ nữ có tiền, chỉ cần không phải chân ái…Ai mà có tình cảm thật lòng với cái loại đàn ông đốn mạt này.

Chỉ cần Lục thị mở miệng đóng băng tên này, vị phú bà giàu có kia cũng chẳng phải ngốc.
Vì một tên mặt trắng kiếm bừa ở đâu cũng được mà mạo hiểm đắc tội với Lục thị, rồi hai người cùng nhau lưu lạc thiên nhai?
Hay đổi một tên đàn ông khác?
“Lục Cảnh, anh đừng vì em mà xin Lục tổng.” Michelle im lặng một lúc rồi mới mệt mỏi nói với Lục Cảnh: “Gặp phải chuyện này là do em xui, gặp phải đồ khốn em cũng đành chịu.

Nhưng anh giúp em nhiều lắm rồi, em không muốn phiền anh bởi vì chuyện của em mà xin Lục tổng làm chuyện khó xử như vậy.”
Lục Chinh là người thế nào, cả công ty giải trí Lục thị đều biết, vô cùng lạnh lùng, dù với Lục Cảnh cũng yêu cầu rất cao.

Anh không thích Lục Cảnh vì nữ minh tinh mà làm thế này thế kia, hơn nữa trước kia cô ấy và Lục Cảnh từng nổi tiếng vì scandal, nếu Lục Cảnh giúp cô ấy, rất có thể cô ấy sẽ làm liên lụy tới anh chàng.
“Đường mình thì mình phải tự đi, anh đã giúp em đi qua đoạn đường gian nan nhất, vậy là đủ rồi.” Cô ấy thành khẩn nói.
“Nhưng chúng ta là bạn bè.”
“Dù là bạn bè, cũng không nên làm phiền anh mãi.” Michelle cười cười, thấy Lục Cảnh không nói nữa, lúc này mới nhắm mắt nói, “Em không phải là kiểu phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông.

Ở trong giới người mẫu nhiều năm như thế, đều là mình em đi qua.

Em không mềm yếu như anh nghĩ đâu.”
Cô ấy cố gắng bò về trước, bởi vì biết thanh xuân với người mẫu chính là cơm ăn, phong cảnh chẳng được mấy năm, cho nên liều mạng kiếm tiền, mong cho sau khi mình dần dần đi xuống, sẽ có một cuộc sống an ổn cùng người mình yêu.

Bọn họ có thể lấy số tiền ấy mua một căn nhà to lớn đẹp đẽ.


Cùng chung sống với người nhà của mình, trải qua ngày tháng yên bình và giản dị, rời xa lối sống của giới thời trang phù phiếm kia.
Hoặc làm một ít nghề cũ, ví dụ như người mẫu công ty, hay làm bên quan hệ công chúng…mở ra mùa xuân thứ hai của sự nghiệp.
Tiếc rằng cô ấy không đợi được đến ngày ấy.
“Xem ra em vẫn chưa về hưu được rồi.

Còn phải tiếp tục kiếm tiền.” Cô ấy cười cười nói.
Ánh mắt Lục Cảnh dịu xuống, yên tâm hơn rất nhiều.
Anh chàng cảm thấy Michelle đang dần quay về làm một người kiên cường của trước đây.
“Em chưa già, người mới không có khí chất phong tình như của em, quay lại tìm người đại diện đáng tin cậy, tìm cho mình mấy công việc tốt.” Anh chàng vẫy tay qua loa, thấy Michelle cười gật đầu, lúc này mới nói với cô ấy, “Lương Tĩnh hình như muốn quay một bộ phim điện ảnh, nghe nói vẫn còn mấy vai nữ phụ, suất diễn rất ít, nhưng mà lợi ở chỗ phơi sáng không tệ.

Em biết mà, phim điện ảnh của Lương Tĩnh luôn được yêu thích.” Lương Tĩnh là nữ minh tinh nổi nhất trong nước, tuổi còn trẻ mà đã ẵm gần như toàn bộ giải thưởng trong nước, chuyện này ở trong giới giải trí đúng là không dễ gì, phim điện ảnh của cô ấy vẫn luôn rất ăn khách, được trầm trồ khen ngợi.
Trước đó Michelle có thể quay mấy nhân vật không lên hình mấy, có lẽ sau này còn có thể chuyển hình tượng.
Ví dụ như không làm người mẫu nữa, đi quay phim cũng được.
Đây là chuyện duy nhất mà Lục Cảnh có thể làm cho Michelle.
Anh chàng đưa ra chút kiến nghị thật lòng, Michelle ngẫm nghĩ rồi gật đầu, trực tiếp đi tới cạnh Lương Tĩnh.
Mặc dù cô ấy đang cầm bùa bình an của Lục Cảnh, nhưng tới giờ vẫn thấy có phần thiếu tự nhiên với cái vòng trên tay, đã vài lần vô thức che kín cái vòng.
Bởi vì mối quan hệ bạn bè giữa những người Lục Cảnh gọi tới biệt thự này không tệ, nên khi Lục Cảnh nhắc tới nhân vật nữ phụ xuất hiện trên hình có vài ba cảnh, Lương Tĩnh đáp ứng ngay tức thì, còn đồng ý giúp Michelle giành nhân vật này về tay.


Thấy người bạn này chịu kéo tay mình một phen, Michelle không biết nên nói gì mới đúng, chỉ có thể nói lời cảm kích, “Lương Tĩnh, cảm ơn cô.”
Đưa than ngày tuyết, thật sự vô cùng trân quý.
“Nói lời này làm gì.” Lương Tĩnh sảng khoái nở nụ cười, nói với Michelle, “Chẳng lẽ đôi ta không phải bạn bè sao? Giờ cô gặp khó khăn, tôi có cơ hội giúp cô, đương nhiên là chuyện tốt.”
Cô ấy dừng một chút, quay sang nói với mấy người khác, “Giờ mọi người có vai diễn nào không? Không cần lớn đâu, vai quần chúng là được.” Tuy rằng bọn họ không thể đụng tới những chuyện xưa tích cũ đã bị phơi bày trên các mặt báo của Michelle, nhưng bọn họ có thể dùng chính năng lực của mình để giúp đỡ bạn bè ở nơi mà mình có thể đạt được.
Trần Hi lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, có chút cảm động, nói với Lục Cảnh: “Lục Cảnh, bạn của anh đều rất tốt.”
“Đương nhiên rồi, em cho là anh kết bạn tùy tiện đấy à?” Trên gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh hiện lên chút đắc ý.
Anh chàng dừng một chút, cúi người lại gần, trên người mang theo hương rượu vang nhàn nhạt.
Trần Hi bất giác lùi về phía sofa.
Thấy cô ngại ngùng, Lục Cảnh vốn đang thấy không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
“Ngại à?” Anh chàng uống rượu xong, cảm giác lá gan lớn hẳn lên, thường nói có rượu là can đảm, trông có vẻ cũng có lý, thế là lúc này anh chàng dùng đôi mắt liếc mắt đưa tình nhìn Trần Hi.
Ánh mắt anh chàng như nước, trên gương mặt tuấn tú ấy nhuốm màu đỏ ửng men say, thấy Trần Hi cắn khóe miệng kinh ngạc nhìn mình, anh chàng cười hừ một tiếng, tăng thêm ý xấu, đụng nhẹ cô bé bên cạnh, thấp giọng nói: “Trần Hi, em cảm thấy anh đẹp trai không?” Anh chàng canh cánh vấn đề này trong lòng đã lâu, từ lúc nghe thấy Trần Hi nói mình không đẹp trai bằng Lục Chinh…Lục nhị thiếu đã mấy đêm ngủ không ngon.
Anh chàng cố gắng dùng đôi mắt phóng điện, mong sao cho Trần Hi sẽ bị điện giật lại.
Trong đôi mắt to của Trần Hi lại hiện lên chút xót thương.
“Em nói gì?” Chất giọng lạnh lùng của Lục Cảnh vang lên từ sau lưng
“Tôi nói gì? Tôi đương nhiên đẹp trai hơn…” Lục Cảnh dần mở to mắt, đột nhiên phát hiện phòng khách bỗng lặng ngắt như tờ, bèn nơm nớp lo sợ quay đầu lại, thấy ông anh giai anh tuấn đĩnh bạt nhà mình.
“Anh? Anh, anh không phải nói tối mới về à?” Lục Cảnh chỉ thấy ánh mắt Lục Chinh nhìn mình ngập đầy sát khí rét buốt, lập tức gan anh hùng nứt toát, thiếu chút nữa là lăn luôn vào lòng Trần Hi mà trốn.
Dẫu sao anh chàng cũng không phải cầm thú chân chính, vội vàng chống tay lăn xuống khỏi sofa, cả người thoát cái đã biến mất, mãi lâu sau mới nhô đầu ra từ sofa bên cạnh, thấy Lục Chinh hoàn toàn không có ý định bắn tỉa mình nữa, ngược lại anh còn vươn tay lôi Trần Hi đang co người trên sofa ra.
Lục Chinh đưa tay phủi phủi quanh người Trần Hi, cứ như cô bị Lục Cảnh lây nhiễm virus vậy, giọng nói chứa đựng sát khí hỏi: “Nó làm gì em?”
“Anh ấy hỏi em là anh ấy có đẹp trai không?” Trần Hi thử dò hỏi.
Cái này có tính là làm gì cô không?
Lục Chinh nhếch mép cười một tiếng, quay đầu lại, lạnh lùng quăng cho Lục Cảnh ánh nhìn đề phòng.

Đây là muốn ỷ mình lớn lên đẹp trai, muốn quyến rũ con gái nhà lành đúng không?
“Đạo đức nghề nghiệp của em để đâu rồi?” Làm một idol, không lo đi quay thêm mấy bộ phim khoe vẻ đẹp trai để cứu vãn fans, còn dám đi quyến rũ cô bé này? Chán sống rồi hả?
Lục Chinh chậm rãi đi tới cạnh Lục Cảnh đang co thành một cục, nhìn xuống hỏi, “Em muốn bị anh đóng băng đúng không?” Một idol không có đạo đức nghề nghiệp thế này, tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt mọi người làm gì.

Giọng Lục Chinh cực kỳ lạnh lùng, Lục Cảnh hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng bò dậy giải thích, “Anh, em thật sự không muốn làm gì Trần Hi cả.

Em thật sự không dám.”
Nếu anh chàng dám dụ dỗ Trần Hi, lỡ sau này cô bé này cáu lên, hạ quỷ chú mình một phen thì sao, Lục Cảnh thà tự sát còn thoải mái hơn.
“Vậy em đang làm gì?” Lục Chinh tiếp tục lạnh lùng truy hỏi.
“Em, em chỉ không cam lòng.”
“Không cam lòng?”
“Ban đầu em từng hỏi Trần Hi, em có đẹp trai không?”
Lục nhị thiếu sụp đổ túm tay công dân tốt – Lục tổng đang chuẩn bị gọi 110.
*bản gốc là yêu yêu linh, từ này đồng âm với 110 là số điện thoại gọi cảnh sát của TQ.
“Là Trần Hi nói anh đẹp trai hơn em!” Anh chàng đau khổ nói ra nỗi đau của mình trước mặt Lục tổng, vội vàng nói tiếp, “Anh xem đây mà lời người nên nói à? Em ấy lại cảm thấy anh đẹp trai hơn em?”
Cái này đối với Lục Cảnh đúng là đả kích quá lớn, nhưng Lục Chinh lại dừng tay lại, dần dần cong khóe miệng.
“Em cảm thấy anh rất đẹp trai?” Đôi mắt đen trầm của anh nhìn vào đôi mắt có chút ngượng ngùng của Trần Hi, cong môi, điều này cho thấy tâm trạng tốt hiếm có khó tìm của Lục tổng.
Trần Hi ở trước mặt Khương Noãn lẫn Lục Cảnh có thể tùy tiện nói bản thân cảm thấy Lục Chinh lớn lên đẹp trai, nhưng trước mặt Lục Chinh…Sao không thấy khen ngợi gì anh thế?
“Thì là, thì là cảm thấy anh đẹp trai hơn một chút.” Cô không ngờ Lục Cảnh lại thẳng thắn nói ra đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ…Lục nhị thiếu nhát gan như vậy, quả thật làm cho Trần học bá được mở rộng tầm mắt.
Chỉ là khi đối diện với ánh mắt chăm chú của Lục Chinh, một cô gái không khẩu thị tâm phi như cô bỗng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận, “Anh đẹp trai hơn Lục Cảnh.” Câu khen ngợi của cô khiến Lục Chinh chậm rãi buông di động trong tay xuống, dừng một chút, Lục tổng quay đầu lại nhìn mấy đại minh tinh đang há hốc mồm nhìn mình, độ cong nơi khóe miệng càng cao hơn.
“Mấy người, hôm nay đã mua bùa chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui