“Đang rủa chị? Nghĩa là sao?” Vẻ mặt Michelle đã hơi khó coi.
“Nghĩa là đại sư kia muốn mạng của chị, chứ không phải mạng bạn trai cũ của chị.” Trần Hi nhìn chị đẹp trước mặt, cảm thấy chị ấy đẹp ghê, đặc biệt lúc này đôi mắt đẹp đẽ ấy còn đang nhìn mình chăm chú…Ôi chao, sao trên đời này lại có người đành lòng phụ bạc một người con gái đẹp nhường này, còn muốn mạng của cô ấy nữa chứ?
Dù rằng đây là lần đầu tiên cô gặp Michelle, nhưng cô ấy chính là bạn bè của Lục Cảnh, mà cô cũng biết rõ anh chàng làm người thế nào.
Michelle thân thiết với Lục Cảnh như vậy, vậy chứng tỏ cô ấy cũng là người tốt.
Cô không mong những người tốt như vậy xảy ra chuyện đáng tiếc.
“Sao ông ta lại muốn mạng chị?” Michelle không tin hỏi lại, “Chị đã đưa ông ta 50 vạn coi như phí vất vả!”
“Cái này thì chị phải hỏi vị đại sư kia.”
Trần Hi dừng một chút, nhìn Michelle rồi chậm rãi nói: “Hơn nữa…Là một thiên sư, vì một chút tiền mà giúp người khác làm quỷ chú nguyền rủa tính mạng người khác, như vậy bên trong thiên sư đó cũng là tà môn ma đạo.”
Cô có thể hiểu tâm trạng muốn cùng tên khốn nạn kia đồng quy vu tận của Michelle, nhưng cô cảm thấy, dù muốn trả thù cũng không nên tổn hại mạng mình mới đúng chứ? Cái kiểu muốn mạng hắn còn kéo theo bản thân chết cũng này đáng thương biết bao.
Lúc cô bé chớp chớp mắt, điếu thuốc lá trong tay cô người mẫu cao gầy đã rơi trên đất.
Cô ấy run rẩy đè tay lên chiếc vòng tay.
“Chị thật sự sẽ chết ư?” Cô ấy đè thấp giọng, trong đó ẩn chứa chút hoảng sợ.
“Chị muốn sống không?” Trần Hi hỏi lại.
Cô cảm thấy trạng thái Michelle đang bất ổn, mặc dù nhìn như đã bước qua cuộc tình thất bại, nhưng hình như vì tình yêu và sự nghiệp đều gặp ngăn trở, nên cô ấy như đang bước tới bờ vực của sự sụp đổ, còn có chút bất chấp tất cả.
Cô muốn biết rốt cuộc Michelle có còn suy nghĩ muốn chết nữa hay không, nếu thật sự không muốn sống nữa, cô không phải phí công cứu hay sao? Thấy cô bé dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, Michelle ngẩn ngơ nhìn cô một lúc, bỗng nghe thấy cô bé ấy nhỏ giọng nói, “Lúc trẻ ai mà chẳng gặp mấy tên đểu giả? Chỉ cần sau này chị sống thật tốt, khiến mấy tên khốn đó nhìn mà tức, không phải đáng giá hơn việc tự tổn thương bản thân sao?”
“Chị muốn sống.” Michelle đột nhiên mở miệng nói.
Cô ấy nhìn Trần Hi bằng ánh mắt hồi hộp.
Trần Hi gật gật đầu, xòe tay ra trước mặt mỹ nữ này không chút khách sáo.
Michelle: …
“Là sao?”
“Em tính tiền” Trần Hi nói rất đúng lý hợp tình.
“Tính tiền?”
“Em phải phá quỷ chú cứu chị một mạng, đương nhiên phải thu phí rồi.
Một lần làm việc của em là mười vạn tệ.” Cô gái nhỏ hơi rụt cổ, chột dạ nhìn mỹ nữ trước mặt đang hơi sửng sốt, ngó quanh ngó quất, cảm thấy lúc Lục Chinh không có ở đây, mình đột nhiên tăng phí trừ ma mà lòng chột dạ dã man.
Nhưng cô cảm thấy mình nên nâng giá, không phải đều nói vật càng hiếm càng đắt à, bởi vậy, cô bé tóc đen liền thể hiện bộ dạng quyết không dao động, mắt trông mong xòe bàn tay, chờ Michelle đưa tiền.
Michelle lại im lặng thêm một chút.
“Chị cho là trải qua giới thiệu của Lục Cảnh, thì chúng ta là bạn bè.”
“Bạn bè? Em cho là chúng ta chỉ là quan hệ tiền bạc.”
“Giảm giá chút đi!” Michelle nói, “Tên khốn kia vừa lừa chị, em không có chút đồng cảm nào sao?”
Cô ấy đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy, thế mà cô bé này vừa mở miệng đã đòi một phát mười vạn tệ, còn quan hệ tiền bạc…Tiểu thư người mẫu đây cảm nhận được vạn phần thương tổn, còn nặng hơn cả tên khốn kia gây ra, nhưng khi Trần Hi nhìn Michelle có phần tủi thân, cô có chút vô tội nói, “Chị bị người ta tổn thương đúng là rất đáng thương, nhưng em đâu phải người hại chị, sao lại bắt em giảm giá? Không công bằng.” ಠ_ಠ Cô nói với Michelle đâu ra đấy, “Trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, em, em đọc sách nhiều lắm đấy, chị đừng hòng gạt em.” ಠ⌣ಠ
Đôi mắt mở to trông tròn vo, quyết không lùi bước nào trước vấn đề phí dụng.
Hiển nhiên đã được hưởng vài phần chân truyền từ Lục tổng.
“Làm sao thế?” Thấy Michelle với Trần Hi cứ trừng mắt nhìn nhau, một bàn tay Trần Hi còn đang đè chặt lên cổ tay gầy ốm của Michelle, Lục Cảnh bảo nhóm Lương Tĩnh và mấy người bạn thảo luận về buổi thử vai của đoàn phim dạo gần đây, rồi cười hì hì chạy qua bên này.
Anh chàng nhìn đồ uống trên bàn, đổ thêm sữa bò vào ly trà sữa của Trần Hi, thấy cô bé nhỏ nói lời cảm ơn với mình rồi cúi đầu uống sữa bò, đột nhiên kinh ngạc liếc nhìn Michelle rồi nói, “Michelle, trông em vui vẻ hơn lúc mới vào cửa đấy.”
“Cái này mà vui vẻ à?” Michelle nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây là bị dọa đấy biết không?
“Chuyện gì vậy?” Lục Cảnh chắc chắn Trần Hi không phải là một cô bé thích cãi nhau với người khác, liền che trước mặt Trần Hi rồi nháy mắt hỏi Michelle, “Em không vui à”
“Thật ra cũng không phải là không vui.” Michelle thấy Trần Hi trốn sau lưng Lục Cảnh, còn thò cái đầu nhỏ ra, trên khóe miệng hồng hào còn dính vệt sữa, ngây thơ đơn thuần, như con thú nhỏ vừa lột xác, bèn ho khụ một tiếng, lúc này mới bất lực đẩy cái móng vuốt nhỏ vẫn luôn đè lên cái vòng xâu chuỗi của mình ra, nói với Lục Cảnh, “Em đang nói đùa với Trần Hi thôi.
Trần Hi,”
Cô ấy hơi do dự, sau mới thử hỏi Trần Hi, “Em thật sự sẽ giải chú chứ?” Cô ấy có hơi tò mò, bởi vì tuổi Trần Hi thật sự quá nhỏ, một cô bé ở tuổi này sẽ có năng lực gì?
“Em sẽ.” Trần Hi dừng một chút rồi nói, “Không linh không lấy tiền.”
“Nhưng làm thế nào chị biết chị thật sự bị rủa?” Michelle tiếp tục hỏi.
Trần Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy khách hàng có câu hỏi cũng là chuyện đương nhiên.
Cô lấy hết bùa đuổi quỷ và bùa bình an ra khỏi cổ tay Michelle, chăm chú nhìn chuỗi vòng ấy thật lâu, liền thấy đây thật ra một cái vòng Phật châu vô cùng đơn giản, mặc dù nhìn qua chỉ là một cái vòng Phật châu màu đen bình thường, nhưng màu đen lại chưa bao phủ hoàn toàn màu sắc ban đầu của Phật châu.
Trên chuỗi Phật châu này có mùi máu tươi nhàn nhạt, cô ngửi thử, lúc này mới ngẩng đầu, nhẹ nói với Michelle, “Vẫn còn kịp.
Nhưng lúc chị về nhà phải cẩn thận.
Khi đi trên đường, nếu có người gọi tên chị, chị không được đáp lại.”
“Tên của chị?”
“Điền Phương Phương.”
Nhìn đôi mắt đen láy của Trần Hi, Michelle bỗng thấy một nỗi sợ không giải thích được, khiến lòng mình rét run.
“Tên này có rất ít người biết.” Cô ấy nói với Trần Hi.
Trần Hi vẫn không thèm để ý.
“Quỷ chú sẽ biết tên thật của chị, nếu chị đáp lại sẽ cực kỳ rắc rối.”
“Nếu không đáp lại thì sao? Không phải chết nữa?” Michelle vội vàng hỏi.
Trần Hi đồng cảm nhìn cô ấy.
“Nếu như chị không đáp lại, vậy trước khi ngày mai tới chị sẽ an toàn.
Đến lúc đó chị không cần gọi điện thoại cho em.” Thấy Michelle nhìn mình mà ngẩn cả người, Trần Hi cúi đầu, mò mò quanh ghế sofa, cảm thấy phòng khách này hình như thiếu gì đó… Đúng rồi, thiếu thú bông.
Cô có hơi tiếc nuối, chợt thấy lòng trống trơn, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Em nghe nói chị đang ở khách sạn.
Nếu hôm nay chị không gọi cho em, vậy chứng tỏ thực sự có người gọi tên thật của chị, em và Lục Cảnh sẽ tới tìm chị.”
Michelle vẫn ngơ ngác nhìn cô, có phần chưa ngẫm ra ý cô là gì.
“Chị đừng lo.
Con quỷ trong quỷ chú muốn mạng của chị, chắc sẽ giả làm em để nhận điện thoại của chị.” Trần Hi dịu giọng nói.
Michelle đột nhiên cảm thấy mình không nên nghe tiếp thì hơn.
Răng cô ấy va lập cập rồi này.
“Sao có thể!”
“Giờ ma quỷ đều rất thông minh, đặc biệt lo chuyện của mình bị người ta phá bĩnh.” Dưới ánh mắt không dám tin của Michelle, Trần Hi nói với vẻ hiểu biết, “Thật ra quỷ chú là một số công việc mà mấy thiên sư bàng môn tà đạo cung cấp cho mấy con quỷ mình nuôi dưỡng, Chị ngẫm lại mà xem, có phải đối với công việc chị cũng rất nghiêm túc không, hy vọng có thể hoàn thành một cách hoàn hảo đẹp đẽ không? Cho nên quỷ cũng như vậy.
Bọn họ không mong công việc của mình bị quấy rầy, dùng chút thủ đoạn cũng là chuyện bình thường.”
Cô nhớ tới đồng bạn nhỏ số 15 Hòe An, vì muốn giữ Tưởng Dịch ở lại hung trạch, liền giả giọng Tưởng Dịch nói chuyện điện thoại với tiểu Khúc, mong cô bạn đừng làm phiền mình.
“Không sao đâu.” Cô còn an ủi Michelle.
“Vậy nếu chị gọi điện thoại thì sao?” Michelle cắn răng miễn cưỡng hỏi.
“Vậy em cũng vẫn đi.
Nếu chị không có chuyện gì thì đương nhiên rất tốt.
Còn nếu chị có chuyện, em sẽ không đi một chuyến không công.” Lúc Trần Hi nói tới đây, thật ra Michelle đã tin gần như tất cả những gì cô nói, cũng tin tưởng chuyện mình thật sự bị người ta rủa.
Nhưng cô ấy nghĩ mãi không ra, vì sao vị đại sư kia đã thu của mình 50 vạn mà vẫn còn muốn nguyền rủa mình.
Cô ấy cảm thấy như mình bị mọi người phản bội, hy vọng duy nhất đó là mong vị đại sư kia đừng lừa mình, cho dù có nguy hiểm, cô ấy cũng hy vọng mình lúc này có thể kiểm chứng thực hư.
Nên cô ấy đồng ý với đề nghị của Trần Hi.
Nếu hôm nay không có ai gọi tên thật của mình, đã nói nên… Ít nhất còn có quan hệ tiền bạc là bền vững?
Người mẫu xinh đẹp nở nụ cười khổ.
“Chị đồng ý với em.
Trần Hi, cảm ơn em.” Thật ra Trần Hi vốn dĩ không cần vì cô ấy mà làm tới mức ấy, nhưng vẫn bỏ lòng lên kế hoạch giúp, đây đều là vì lo lắng cho tâm trạng của cô ấy.
“… Trần Hi, hai người đang nói gì thế?” Nếu nói ban đầu Lục Cảnh nghe câu hiểu câu không, vậy giờ Lục nhị thiếu sắp hỏng tới nơi rồi.
Anh chàng chỉ thấy cả người phát run, tứ chi vô lực, mặt nở nụ cười nhợt nhạt, hoàn toàn không thể cười toe một cách chân thành nữa.
Nếu như không phải ảo giác, thế Lục nhị thiếu vừa nghe được cái gì?
Sao lại có quỷ ở đây?
“Bọn em đang nói tới chuyện Michelle bị người ta hạ quỷ chú.” Trần Hi thành thật nói.
Lục nhị thiếu bất giác cảm thấy cái tên gọi này tràn đầy ác ý.
“Quỷ chú?”
“Nghĩa là bị quỷ nguyền rủa, sẽ bị quỷ hồn giết chết.
Dù chị ấy có ở đâu cũng bị quỷ tìm được.” Mỗi một câu Trần Hi nói ra, thân hình mỏng manh cũng chàng idol lại run nhẹ thêm một chút, nói tới cuối Lục Cảnh cũng sắp ngất được rồi, chỉ biết nở nụ cười méo xệch.
“Nói như vậy, quỷ này dữ thật.
Michelle, sao em lại gặp chuyện này…”
“Đừng lo lắng.” Trần Hi thấy Lục Cảnh lo cho Michelle, lập tức bị sự quan tâm này làm cho cảm động, kéo kéo vạt áo Lục Cảnh, ngẩng đầu cười.
“Michelle gặp quỷ cũng không sao.
Đến lúc đó em với anh sẽ cùng đi tới khách sạn tìm chị ấy, quỷ gì cũng có thể giải quyết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...