Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Trợ lý Trương dùng thái độ lạnh lùng coi chừng cái tấm bùa bình an không chân thành này.
Nhân tiện, thanh niên mang mắt kính gọng vàng lạnh lùng giáng cho Nhị thiếu một đòn đả kích bằng ngôn từ lạnh lẽo y chóc bộ dạng ông chủ nhà mình.
“Nhị thiếu, nam chính dự định là Hà Phương.” Hà Phương là vị mỹ đại thúc đột nhiên nổi lên gần đây, rất tuấn tú, nhưng mà trước đây con đường ngôi sao cứ luôn không trôi chảy, có một gương mặt đẹp trai mà nguyên một thời gian dài không thể nổi được. Chẳng qua không biết có phải do dạo này vận khí thay đổi không, khoảng thời gian trước nhận được một bộ phim tiên hiệp rất hay, đóng một nhân vật phụ, nhưng lại nổi tiếng từ đó, từ đây một bước lên trời, chỉ cần hắn đóng, phần lớn đều vô cùng nổi tiếng.
Thời gian gần đây, ông chú đẹp trai soái khí này rất được nhiều đạo diễn ưu ái, giải trí Lục thị cũng ký hợp đồng, cùng quay một bộ phim điện ảnh.
Mà giờ Lục Cảnh cũng muốn làm nam chính, đúng là rất khó mà.
không nói tới quy tắc ngầm gì đó, nam chính trong cốt truyện vốn là một ông chú đẹp trai.
Cánh tay Lục Cảnh đang ở giữa không trung bỗng cứng đờ, không dám tin nhìn vị trợ lý Trương cho mình một tia sét đánh giữa trời quang.
“anh lừa tôi!” anh chàng lệ nóng doanh tròng, lên án nói.
Trợ lý Trương là một con người lý trí, không để tâm tới vị Nhị thiếu vô tình vô sỉ vô cớ gây rối này, nếu không dễ thành đứa thiểu năng mất.
Còn nữ sinh cao trung, tóc dài mặc đồng phục kia chưa tìm nữa, anh ta đẩy mắt kính, bình tĩnh lui về sau, cầm tấm bùa bình an, xoay người rời đi.
“anh quay lại, này này! Trợ lý Trương!” Lục Cảnh đúng là tức chết mất, gương mặt trẻ trung đẹp trai vì tức mà vặn vẹo, thấy trợ lý Trương chớp mắt cái đã đi khuất, vội đuổi theo kêu hai tiếng, nhưng lại sợ anh mình mà nghe được chắc đánh mình gần chết mới thôi, đành phải gục đầu lặng lẽ lết về phòng mình, một lần nữa về lại kết giới bằng chăn, ủ rũ u sầu. anh chàng cảm thấy cuộc đời mình sao mà u ám, trước kia kém tiểu thịt tươi Tống Tuấn thì thôi đi, giờ đến ông chú đẹp trai cũng bò lên đầu mình, giới giải trí đã chẳng còn chỗ cho mình cắm dùi nữa rồi, cả một trời sầu bi mà.
Lục thiếu yên lặng ngồi trong nhà u oán mất hồn.
Mà Trần Hi sáng nay lại cảm thấy tinh thần rất tốt.
Hôm qua cô về nhà, không phải đi bộ mà có xe chuyên dụng của Khương Noãn, chỉ cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Chẳng qua sáng nay rời giường sớm, nhìn đồng hồ báo thức, vẫn rất nhẹ nhàng sắp xếp sách giáo khoa và bài thi, đeo cặp sách ra cửa.
cô chợt dừng ở cửa tòa nhà một giây, quay đầu lại, yên lặng nhìn tòa nhà cũ đang yên tĩnh như đang chìm vào giấc ngủ say, cong cong đôi mắt, xoay người đi tới trạm báo để lấy báo đi phát. Cuộc sống bình lặng, quy luật, có điều lúc Trần Hi tới trường, vừa bước vào lớp đã lập tức cảm thấy là lạ.
cô vừa ngồi vào chỗ, một vòng nữ sinh đã vây lại.
đi đầu chính là người cùng cô trải qua chuyện Bút Tiên hôm qua, Trần Mỹ Mỹ và tiểu Khúc. Mấy người này bình thường liếc mắt nhìn Trần Hi một cái cũng lười, lúc thấy Trần học bá đều là khinh thường còn mang theo thái độ thù địch, thế mà giờ này, trên mặt đều lộ tươi cười lấy lòng.
Trần Mỹ Mỹ tương đối mạnh mẽ đẩy tiểu Khúc mắt sáng lấp lánh ra, đem cái thùng giữ ấm bừ bự, cẩn thận đặt trên bàn học của Trần Hi, lấy lòng nói: “Trần Hi, đây là canh sườn hầm tớ mang từ nhà tới, nghe nói cậu thích món này? Vẫn còn nóng đấy, cậu nếm thử xem đầu bếp nhà tớ nấu ngon không?”
“Trần Hi, còn đây là món sữa đông hai tầng sở trường của nhà tớ, cậu nếm thử đi.”
Tiểu Khúc tới chậm một bước, ra sức đột phá vòng vây, để một cái thùng giữ ấm khác đặt trước mặt Trần Hi.
Trần Hi chớp chớp mắt, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn mấy nữ sinh đang cười tươi với mình.
Dáng người cô nho nhỏ, rúc trong bộ đồng phục to rộng, dùng đôi mắt tròn xoe hoang mang nhìn mấy người họ.
Trần Mỹ Mỹ cảm thấy như mình bị ai bắn trúng tim rồi.
cô bạn ôm ngực lùi về sau một bước, thấy máu mũi cũng muốn phun luôn, vừa đúng dịp lui ra chừa lại chỗ trống cho một người chưa từng nói chuyện với Trần Hi, là nữ sinh cùng trải qua chuyện kỳ lạ đêm qua. Nữ sinh này vội để một giỏ bánh mì mới ra lò đặt trước mặt Trần Hi, cười nói, “Trần Hi, tớ không biết cậu thích món gì...Nhưng mà bánh mì này rất mềm xốp, là tớ tự tay làm.” trên mặt cô bạn này còn hiện lên biểu cảm kiêu ngạo, mấy nữ sinh bên cạnh tặng cho tên gia hỏa giảo hoạt này một ánh nhìn hung tợn, Trần Hi càng hoang mang hơn, nghiêng đầu hỏi, “Sao lại tặng đồ ăn cho tớ?”
“Cái này cái này...” Trần Mỹ Mỹ cảm thấy ở đây, mình với Trần Hi có quan hệ tốt nhất...cô bạn là người mua nhiều bùa tốn nhiều tiền nhất, đương nhiên trong các mối quan hệ tiền tài thì mình bền chắc nhất, nên nói với Trần Hi, “Là vì muốn cảm ơn cậu.”
“Nhưng các cậu đã bỏ tiền rồi mà.” Trần Hi nghiêm túc nói.
“Phí đuổi quỷ là phí đuổi quỷ, bỏ qua mấy cái đó, bọn tớ là thật lòng cảm ơn cậu.” Trần Mỹ Mỹ dừng lại một chút, thấy Trần Hi vẫn đang ngơ ngác nhìn mình như tự hỏi gì đó, liền đè thấp giọng thì thầm lời xin lỗi, “Xin lỗi, Trần Hi, lúc trước bọn tớ cứ luôn tự cho là đúng, cảm thấy làm bạn với cậu là bố thí. Sau này sẽ không như vậy nữa. Từ nay về sau, chúng ta làm bạn tốt được không?” cô bạn thản nhiên thừa nhận trước kia mình ngạo mạn, Trần Hi sửng sốt, cắn môi mềm nhìn mấy cô bạn đang nhìn mình cười tươi rói, trong khoảng khắc này không biết nên nói gì.
Cuộc sống mười tám năm đầy đơn điệu của cô, chưa bao giờ nhận được lời mời nhiệt tình như thế, nên không biết có nên chấp nhận hay không.
cô vốn nên từ chối, bởi vì cô không cùng một giai cấp với Trần Mỹ Mỹ và mấy nữ sinh kia, cô và họ cũng hoàn toàn khác biệt.
Nhưng khi nhìn thùng giữ ấm trên bàn, không hiểu sao lòng cô lại thấy ấm áp.
“Bạn bè.” cô thì thầm.
Bạn bè, thật là một xưng hô đẹp đẽ biết bao, tốt tới mức làm người co lại nhưng cũng làm người chờ mong.
“Chúng tớ là thật lòng. Với cả, chuyện lúc trước, xin lỗi cậu.” Trần Mỹ Mỹ nghĩ tới lúc trước cứ muốn bắt nạt Trần Hi, chỉ thấy có phần hổ thẹn, nhẹ giọng nói lời xin lỗi, “Hơn nữa, sau này bọn tớ không bắt nạt cậu nữa.”
Trước kia bọn họ quá mức thờ ơ, lông bông, chỉ cảm thấy bắt nạt người khác là một chuyện rất thú vị, dù sao mình cũng có quyền thế mà, mấy học sinh tốt trong nhà không có tiền đâu dám phản kháng. Nhưng chẳng biết vì đâu, sau khi nghĩ về Trần Hi, mới cảm thấy mình đã làm sai một vài chuyện.
Trong nhà có tiền có thế, cũng không phải lấy đó làm lý do để tùy tiện gây tổn thương cho người khác.
Dù người ta không có cách nào phản kháng cũng không chứng minh cho bọn họ là người mạnh, mà làm bọn họ càng thêm khó nhìn.
không chỉ là thân thể hay danh dự xấu đi, mà còn cả tâm hồn.
“Hay là cậu cứ giám sát bọn tớ đi, sau này bọn tớ nhất quyết không làm nữa.” tiểu Khúc đứng bên cạnh cũng ra sức gật đầu.
Mấy nữ sinh đứng xung quanh Trần Hi, quây thành vòng tròn, Trần Hi ngẩng đầu sững sờ nhìn một lúc, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp hiện lên ánh sáng đẹp đẽ, gật đầu nói, “Được rồi.”
cô cứ gật đầu đơn giản như thế, Trần Mỹ Mỹ còn chưa kịp phản ứng, đang ôm đầu muốn nói chút thề non hẹn biển* tính lừa Trần học bá, ai ngờ đang nghĩ đến đau cả đầu lại nghe thấy Trần Hi sảng khoái đáp ứng rồi, cô bạn bỗng ngẩn ngơ, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, rồi lại cảm thấy lòng dạ Trần Hi đúng là rất rộng lượng, như sao trời biển rộng...
*thệ hải minh sơn: thề non hẹn biển
“Trần Hi, cảm ơn cậu.” Trần Mỹ Mỹ khẽ dừng, vội vàng đẩy thùng giữ ấm tới, nói, “Cậu nhân lúc còn nóng mau ăn đi, ăn ngon lắm đấy.”
“không cần đâu.” Trần Hi vậy mà lại lắc lắc đầu nhỏ, từ chối.
“Vì sao? Chúng ta là bạn bè mà.”
“Khương Noãn sẽ mang cho tớ.” Trần Hi tiếp tục lắc đầu giải thích.
cô đúng là rất có nguyên tắc, vậy mà chỉ nhận đồ ăn của mình Khương Noãn, Trần Mỹ Mỹ khóe miệng run rẩy, đột nhiên có chút chua xót hỏi, “Tớ không giống với đại tỷ à?”
Thấy Trần Hi vô tội chớp mắt nhìn mình, Trần Mỹ Mỹ đột nhiên giơ tay nghẹn ngào nói, “Đừng, đừng nói!” Nếu cô gái này mà quất cho thêm câu “quan hệ tiền tài”, chắc Trần Mỹ Mỹ khóc chết mất, nhưng Trần Hi lại không cảm giác được tâm tình to lớn mạnh mẽ này, thẳng thắn nói, “Thứ tự trước sau có gì không đúng à? Là Khương Noãn chăm sóc tớ trước.”
Trần Mỹ Mỹ che miệng lại, quay sang mặt đối mặt với tiểu Khúc.
“Cậu, cậu đúng là người vợ tào khang không thể bỏ mà.”
Tha thứ cho mấy đứa học tra như con đi, có thể nghĩ ra một câu tương đối săn sóc này đã không dễ rồi.
Còn ý biểu đạt chân thật trong đó, thôi tự mình lĩnh ngộ đi. Học bá không phải đều làm cái này à? (đôi lúc ý không ở mặt chữ)
“Tào khang gì cơ?” Ngay lúc mấy nữ sinh vây quanh Trần Hi không rời, sau lưng bọn họ truyền tới âm thanh không vui, mắt Trần Hi sáng lên, vội thò đầu ra nhìn, liền thấy một nữ sinh tóc ngắn đang không kiên nhẫn nhìn mấy nữ sinh đối diện đang cười làm lành với cô, nói, “Gan mấy người lớn quá nhỉ, còn dám vây quanh Trần Hi.”
không sợ người ta gọi quỷ tới chơi với mấy người à?
Khương Noãn vừa xuất hiện, mấy nữ sinh lập tức tản ra, lộ ra cái bàn với đồ ăn vô cùng phong phú. Khương Noãn nhìn thùng giữ ấm cái to cái nhỏ thêm cả giỏ bánh mì, lại nhìn mấy nữ sinh nhất trí nhìn mây nhìn trời nhìn đất nhìn cảnh ngoài cửa sổ chứ quyết không nhìn mình.
Trần Mỹ Mỹ xấu hổ quá đi.
“Đại, đại tỷ, bọn em chỉ muốn cảm ơn Trần Hi một chút thôi mà.” cô bạn khó khăn nói.
Khương Noãn lại chẳng nói gì, đưa tay ném cặp sách lẫn bình giữ ấm cho Trần Hi, thấy cô gái nhỏ hạnh phúc ôm lấy, bộ dạng ngốc ngốc, ai cũng lừa đi được, liền hừ lạnh một tiếng.
“Trong nhà bọn họ không thiếu cái này đâu, vừa hay cậu mang về nhà đi...” Khương Noãn hơi hoãn lại, thấy Trần Hi lại giơ bình giữ ấm nhờ mình mở nắp, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói, “Trần Hi, đừng có mà được một tấc còn tiến một thước!” Khương giáo bá là người tùy tiện sai mở nắp đấy à?!
“Trần Hi, để tớ cho.” Trần Mỹ Mỹ đứng bên cạnh vội vàng vươn tay nói.
Khương giáo bá im lặng.
cô nàng nghiêng đầu, nhìn gia hỏa đang nóng lòng muốn mở nắp giúp Trần Hi, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trong vòng một đêm, cái địa vị siêu nhiên của mình trước mặt Trần Hi sắp khó giữ được rồi!
Mình chính là giáo bá số 1!
“Đưa cho tôi.” cô nàng bất lực đoạt lấy bình giữ ấm, vặn ra, thấy Trần Hi vui vẻ nhận lấy, chỉ cảm thấy coi lòng sao mà đầy mỏi mệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...