Tôi chỉ cần một ngày để thu dọn hết đồ đạc của mình, nhưng lại mất tới ba ngày để tự cổ vũ bản thân.
Tôi muốn gặp Dịch Khiếu.
Tôi muốn nhìn thấy em.
Trời ạ! Tôi muốn em tôi muốn em tôi muốn em tôi muốn em!!! Tôi đã nhớ em đến phát điên rồi, mỗi nhịp đập đứt quãng của trái tim, mỗi lần hít thở gián đoạn nơi buồng phổi này đều khiến tôi nhớ đến em!!! Trải qua nhiều đau khổ như thế, dáng vẻ của Dịch Khiếu đang dần trở nên mơ hồ trong trí não đã quá mức mệt mỏi của tôi, đến mức bản thân cũng không còn nhớ rõ rốt cuộc vì sao mình lại si mê em, thậm chí có thể tự hủy diệt chính mình như thế…… Vậy nhưng em hệt như một tia sáng tuy nhỏ bé mà vô cùng lóa mắt trong lòng tôi, hệt như một thứ âm thanh đầy mê hoặc không ngừng kêu gọi tôi. Nhiễm Dịch Khiếu, cười thêm một lần nữa được không, Nhiễm Dịch Khiếu, cười thêm một lần nữa được không, Nhiễm Dịch Khiếu, cười thêm một lần nữa được không, Nhiễm Dịch Khiếu, cười thêm một lần nữa được không……….
Chỉ một lần cuối cùng, một lần cuối cùng này thôi…… được không?
Để rồi sau khi tôi rời đi, em vẫn sẽ là một người trong sạch thuần khiết, vô ưu vô lo.
Về phần tôi, cả đời về sau cũng không thể yêu ai khác, chỉ có thể chôn giấu mọi thứ đến vĩnh hằng…….
Cứ như vậy, tôi đến ngôi nhà nho nhỏ kia. Gia đình em vẫn chưa rời khỏi đây, không hiểu vì sao.
Khi bước vào nhà tôi dĩ nhiên được “tiếp đón”, có tiếng quát mắng của đàn ông, có tiếng khóc nức nở bi thống của phụ nữ…… sau đó lại đổi thành tiếng mắng chửi của phụ nữ, người đàn ông ngược lại chỉ biết im lặng mà rơi nước mắt…… Hết thảy đều khiến tôi như chết lặng đi, cố gắng chống đỡ tâm tình như sắp hỏng mất của mình, không ngừng tự nhủ với bản thân: chỉ một lần cuối cùng này thôi…… chỉ một lần cuối cùng này……
Thế nhưng lẫn trong hàng vạn câu hỏi và lời khiển trách lại có hai câu vô cùng rõ ràng, khiến tôi khi nghe thấy những lời ấy cảm giác như buồng phổi của mình đã ngừng hoạt động mà khi trả lời, lại rõ ràng cảm nhận được trái tim mãnh liệt run rẩy.
“Cậu có dám thề đây là lần cuối cùng cậu gặp nó hay không?”
“Có ạ.”
“Cậu có dám thề mình sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt nó, không viết thư cho nó, gọi điện hay nhờ người khác liên lạc với nó hay không?”
“Có…”
Không bao giờ… có thể gặp em nữa sao?
Trong đầu tôi chợt khe khẽ vang lên một thanh âm yếu ớt đau đớn.
Đương nhiên là phải như vậy. Đó là cha mẹ của em ——- mày chẳng lẽ muốn nói dối họ sao?
Thanh âm nức nở loáng thoáng truyền tới.
Như vậy không phải rất tốt sao? Mày không phải đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ… hại em ấy nữa ư… Mà giờ họ đã giúp mày chặt đứt mọi đường lui rồi.
Không đành lòng, muốn đi an ủi đứa nhỏ đang khóc kia.
Tôi sẽ chết mất.
Đứa nhỏ kia vẫn đang khóc.
Vậy là được rồi.
Tôi đứng ở một góc thật xa nhìn em cuộn mình lại trên mặt đất, cảm thấy nhiệt độ trái tim mình dường như đang dần biến mất.
Như vậy, tôi sẽ hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì nữa.
Bóng tối dần buông xuống. Đứa nhỏ ấy đột nhiên thét lên đầy hoảng sợ, rồi hoàn toàn bị thứ bóng tối ấy nuốt chửng.
Tôi đứng ở một nơi thật xa nhìn em dần biến mất, khóc đến rối tinh rối mù.
Thế nhưng trong thế giới hiện thực này bản thân tôi vẫn mang một vẻ mặt chết lặng đến vô sỉ, bởi vì linh hồn tôi đã trải qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt, đến khi tận tai tận mắt chứng kiến thực tại này, mọi thứ đều biến ảo dần trở thành một biểu tượng ——– một thứ biểu tượng chẳng có chút ý nghĩa gì nữa. Điều tôi phải làm, chẳng qua chỉ có thể là đáp ứng mọi yêu cầu dù hợp lý hay không, để rồi sau đó, chỉ có thể đứng đó nhìn khuôn mặt em lần cuối……
Nhìn em một lần cuối cùng ———
Nhưng rồi linh hồn tôi như trở lại, trở lại thời điểm cánh cửa thủy tinh trước mặt được đẩy ra.
Mọi thứ vẫn nhuộm một màu đen trắng, thứ màu sắc không chút sự sống, nhưng trong không gian ấy lại hiện lên một màu sắc tiên diễm vô cùng, khiến thần kinh tôi, linh hồn tôi, sinh mệnh tôi như trở nên bỏng rát.
Đó là khuôn mặt của Dịch Khiếu. Hai màu đen trắng ấy dường như đã trở thành thứ màu sắc bao trùm toàn bộ thế giới này.
Tôi đẩy cửa, Dịch Khiếu chỉ lặng lẽ ngồi đó, vô hồn hệt như một con búp bê vải không sự sống. Đầu em hơi ngẩng lên, tựa vào mép giường lại như có chút run rẩy. Hàng lông mi của em khẽ run rẩy, khóe miệng run rẩy, cánh tay xanh xao run rẩy, cả thân hình đều không ngừng run rẩy.
Dịch Khiếu. Tôi há miệng, nhưng không hề nhận ra bản thân chẳng phát ra nổi một thanh âm nào.
Em vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà, ánh mắt tan rã.
Dịch Khiếu.
Tôi đến trước giường Dịch Khiếu ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay em.
Em thực sự gầy đi rất nhiều, từng khớp ngón tay thật dài hiện ra rõ ràng vô cùng. Tôi không nói gì, im lặng nắm chặt lấy bàn tay em, cảm thấy ngón tay em nhẹ nhàng chạm vào đường số mệnh trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt tan rã của Dịch Khiếu rốt cục dần trở nên có tiêu cự, em run rẩy, hòn vía từng chút từng chút trở lại, sau đó cúi đầu, nhìn tôi.
Khi em nhìn thấy tôi, đôi đồng tử đen láy mãnh liệt co rút lại, sau đó chỉ còn lại một mảnh hờ hững.
Cái loại hờ hững ấy hệt như đã được tinh lọc qua ngàn kiếp cô độc, rồi lại như không ngừng luân hồi từng kiếp từng kiếp cô độc như vậy nữa.
Trước kia khi mới nghe tin dữ là cực độ khiếp sợ, nhưng giờ trên người em dường như chẳng còn lưu lại bất kỳ một dấu vết nào.
Tôi cố gắng gượng cười, chắc hẳn nụ cười ấy cũng chẳng thể nào đẹp cho được, khóe miệng thu lại rất nhanh. “Dạo này em thế nào? Mấy ngày nay đều ổn phải không?”
Miệng em không nhếch lên lấy một cái, không khẳng định, cũng không phủ định.
“Anh biết em đang muốn về nhà, như vậy cũng tốt, có cha mẹ ở bên mình, mọi đau khổ của em rất nhanh sẽ trở thành quá khứ. Sau này đừng nghĩ nhiều nữa là được rồi.”
“…… Sau khi về nhà không được quên đọc sách đấy, tuy rằng em phải chờ khóa tiếp theo để học, nhưng học thêm một chút tri thức nữa cũng không sao cả. Về sau không được tùy hứng như vậy nữa, phải thật hòa đồng với các bạn khóa sau đấy, cười nhiều lên một chút, mọi người sẽ tiếp nhận em thôi……”
Tôi hệt như một kẻ độc thoại cố gắng ra vẻ trấn tĩnh cứ lầm bầm lầu bầu mãi, mà Dịch Khiếu lại chỉ ngồi ở đó không phản ứng gì, thậm chí chẳng có một biểu tình dư thừa nào. Em chỉ lặng lẽ nhìn tôi như thế, ánh mắt lạnh lẽo, bén nhọn, và tàn nhẫn……
Đã……. ân đoạn nghĩa tuyệt…
Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục diễn màn kịch này, màn kịch mà ở đó giữa chúng tôi chưa từng xảy ra ra bất cứ chuyện gì, chưa từng trải qua bất kỳ một thống khổ nào.
“…….. Em phải đi cắt tóc thôi, anh thấy cũng khá dài rồi đấy. Như thế này cũng rất hợp với em, nhưng mặt em hơi tái thế này, cũng nên ra ngoài nhiều một chút, để cha mẹ đưa em đi dạo cũng rất tốt đó.”
Dịch Khiếu khẽ chớp mắt, khóe miệng khẽ run rẩy.
“…… Sao vậy? Em không thể đi lại sao? Chân em có chỗ nào không thoải mái ư?” Tôi cúi đầu nhìn chân em, nơi dưới chăn kia lại trống trơn, không trọn vẹn.
Yết hầu của tôi đột nhiên mắc lại.
Dịch Khiếu nhìn xuống nơi ấy. Ánh mắt em vẫn lạnh lẽo như vậy, hờ hững như vậy, hệt như đang nhìn một thứ gì đó không liên quan gì đến mình. “Cha mẹ tôi sợ tôi lén chạy ra ngoài tìm anh, đã lấy nó đi rồi.”
“Em……. Em nói……. Em đã từng trốn ra ngoài……”
“Đúng vậy. Đáng tiếc tôi còn chưa chạy được ra khỏi khu nhà này thì đã bị phát hiện.” Em hời hợt nói, biểu cảm trên mặt bình tĩnh vô cùng.
Khi tôi lấy lại được âm thanh của mình thì thời gian đã lặng lẽ trôi qua mười phút.
Mà trong mười phút ấy, Dịch Khiếu lại khẽ nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn tôi, một thứ biểu cảm mềm mại đột nhiên hiện ra trên khuôn mặt tinh xảo của em, khiến mắt tôi chợt trở nên ẩm ướt…… Nhưng khi tôi lau nước mắt đi, em lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng. Em thận trọng rời mắt đi, mà tôi lại dường như đã nhận ra những yêu thương và ôn nhu trong đôi mắt ấy.
“Dịch Khiếu, anh phải đi rồi.” Dông dài mãi như vậy cùng lắm cũng chỉ vì những lời này mà thôi.
Thân thể của Dịch Khiếu run lên, nhưng rồi vẫn quật cường nghiêng đầu như trước.
Nước mắt tôi lại lặng lẽ lăn xuống.
“Thực xin lỗi……… Anh không thể đem đến cho em…… đem đến cho em hy vọng vào cuộc sống……. Thực ra, mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều……. Tuy rằng anh không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng anh lại chỉ mang đến đau khổ cho em…….. Anh không biết phải phủ định điều ấy như thế nào…….. Anh đã tự cho rằng quan hệ của chúng ta có thể giúp em được sống lại một lần nữa, nhưng rồi thực tế lại……… Thứ anh đem đến cho em chỉ là mang em thoát ra khỏi vách núi tăm tối rồi để em rơi vào một loạt bẫy rập dịu dàng, lúc tỉnh lại, xung quanh chẳng còn lại gì, không có chỗ dung thân cho chúng ta…….”
Dịch Khiếu chỉ lẳng lặng nghe tôi nói, khớp hàm gắt gao cắn chặt.
“Chuyện lần này tuy rằng anh có chút liều lĩnh, nhưng đến giờ anh vẫn không hối hận. Nếu họ làm em thương tổn, để em chịu oan, anh sẽ hỏng mất…….. Cho nên giờ có thể rời đi, anh đã rất vui rồi, ít nhất, em vẫn là em, em vẫn còn để lại cho anh vẻ mặt thất vọng này……..”
Miệng em khẽ kéo ra, hệt như đang nở nụ cười.
“Hiện giờ sự ra đi của anh là mong muốn của mọi người, cũng là mong muốn của anh. Anh hy vọng em cũng có thể chấp nhận nó. Em biết không Dịch Khiếu, trước kia anh bị lý tính che mờ mắt, cứ nghĩ rằng bản thân có thể khiến em hạnh phúc. Nhưng thực ra không phải, quan hệ lúc ấy của chúng ta, nhất định là một loại tổn thương, vậy nên anh ra đi là điều tất yếu. Chuyện cha mẹ em yêu cầu thật ra cũng là ý nghĩ trong lòng anh. Anh mong em……”
Tôi nhìn em thật lâu, cảm thấy mũi mình đã chua xót đến khó chịu.
……. hãy quên anh đi.
Trước khi tôi hoàn thành nốt câu nói ấy, Dịch Khiếu lại im lặng nhắm mắt lại, những giọt nước mắt thật lớn, từ hàng lông mi dài rơi xuống. Không biết lớp lớp phòng bị trong lòng ai, đã nháy mắt, sụp đổ.
Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc thật lâu. Tôi không nói ra được, Dịch Khiếu lại chỉ gắn gao cắn môi.
Cảm thấy mắt mình rốt cục không thể ngăn dòng nước mắt tràn ra được bao lâu nữa, tôi đứng dậy, ra vẻ thoải mái mà cười với Dịch Khiếu: “Thầy sẽ lập tức rời khỏi đây, đến giờ em vẫn không thể cười với thầy được một chút ư?”
Dịch Khiếu khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, lộ ra một vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn.
“Cười như thế thật là khó coi quá đi.” Tôi cười, biết vẻ mặt mình còn khó coi hơn.
Dịch Khiếu từ khoang mũi đã đông nghẹt lại kia phát ra thanh âm, một lần nữa quay đầu đi, cố gắng dùng một giọng điệu như không sao cả mà nói: “Vì sao tôi phải cười với thầy? Thầy xứng đáng à?”
“Nhưng như thế cũng có làm khó em đâu.” Tôi mơ hồ nói, cảm thấy dường như những lời này vô cùng quen thuộc, “Như vậy lại khiến thầy không muốn rời đi đấy.”
Thiếu niên vẫn ngắm tuyết trước khung cửa sổ khẽ thì thầm. Đó là lần đầu tiên tôi cảm giác được em đang để tâm đến tôi.
Mà lúc này đây…… Tôi đứng, em ngồi, thời gian vẫn tích tắc từng nhịp trôi qua, cả không gian lặng lẽ như chìm vào từng trang nhật ký đã cũ.
Trong những trang nhật ký ấy ánh mặt trời đẹp vô cùng, cậu nhóc ngồi trên ghế khuôn mặt tràn đầy nước mắt, khớp hàm gắt gao nghiến chặt, từng khớp ngón tay siết đến tái nhợt.
Quật cường, mà vô thanh vô tức như thế.
Cứ như vậy, chỉ lát nữa khi rời đi, tôi sẽ thật sự luyến tiếc lắm.
Cảm thấy dường như chính bản thân mình cũng sắp bị từng đợt sóng triều tình cảm nhấn chìm xuống, tôi cố gắng ổn định nhịp chân của mình mà bước ra ngoài. Tôi hoàn toàn không dám nhìn những người xung quanh, bởi ngay lúc này chỉ cần một ánh mắt nào đó thôi cũng có thể hoàn toàn đánh tôi đến vỡ nát. Mau đi thôi, rời khỏi đây thôi, xong xuôi hết mọi chuyện, ra ngoài, thì sẽ……
Sẽ kết thúc… ư?
Ngay khi cánh cửa nặng nề đằng sau sập lại thật mạnh, tựa như một chiếc van khí bị luồng khí nó vốn kìm hãm chèn ép đến bật mở, ngòi nổ vô hình bị kéo mạnh, từ phía sau tôi đột nhiên bạo phát một tiếng thét đến tê tâm liệt phế ——–
“Trần! Mặc! Vân!”
“Quay! Lại! Đây! Cho! Em!”
Dịch Khiếu lớn tiếng gào khóc, điên cuồng đẩy mạnh người đang không ngừng ngăn cản mình ở bên cạnh, cố gắng vượt qua, muốn đuổi theo tôi…… Đó là sự bất hạnh của em ấy, hay là sự may mắn của tôi…… Tôi chỉ kịp thấy bên chân bị chặt đứt đến ghê người của Dịch Khiếu nháy mắt lộ ra, rồi Dịch Khiếu rầm một tiếng ngã mạnh xuống đất.
“Dịch Khiếu! Dịch Khiếu!” Tôi điên cuồng không ngừng giật song sắt bên ngoài cửa, nước mắt trào ra khiến giọng tôi như chìm trong một bể máu mà khàn đến cực hạn, “Các người mau giúp em ấy! Ai đó mau tới giúp em ấy! Các người làm ơn để cho tôi vào! Làm ơn để tôi vào với em ấy đi!!!”
Dịch Khiếu vẫn không ngừng ô a gào khóc, thanh âm từ miệng mơ mơ hồ hồ gọi tên tôi trong những tiếng nức nở đau đớn. Người bên cạnh muốn nâng em dậy, nhưng Dịch Khiếu lại giãy khỏi cánh tay ấy, cố chấp, từng bước một, hướng về phía tôi……
Bò trên đất……
Em đang lết trên đất mà đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi điên thật rồi. Linh hồn như bị vỡ thành ngàn mảnh.
Tôi thật sự không chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi nữa.
Các người có giết tôi tôi cũng không muốn nhìn thấy khung cảnh ấy.
Tôi càng thêm điên cuồng giật tấm song trước mắt. Tôi không còn nghe rõ tiếng gào khóc của chính mình, cảm thấy đại não của mình như ngày càng nóng lên, nóng lên, nóng lên……
“Tha cho nó đi! Tha cho nó đi!”
Một người phụ nữ hệt như phát điên mà đẩy mạnh chồng mình ra, khuôn mặt tràn đầy nước mắt vọt tới trước mắt tôi, ngón tay gầy guộc như muốn đâm thủng chóp mũi tôi. “Mày nhìn nó đi! Nhìn cho kỹ vào đi! Tại sao nó lại biến thành cái dạng này hả? Đây đều là lỗi của mày! Đều là do mày hại nó!!!”
“Không…… Không……” Tôi tuyệt vọng khóc, cánh tay không ngừng giật song cửa đột nhiên không còn chút sức lực nào.
“Nó trước kia là một đứa trẻ tuyệt vời đến vậy cơ mà, thông minh, khỏe mạnh, sáng sủa, tự tin như thế……. Giờ mày nhìn nó mà xem, nó bò trên mặt đất như một con chó như vậy đấy, nó phải bò trên mặt đất! Mày có thấy không hả??? Tất cả những chuyện này, đều là vì mày đã hại nó!!!”
Dịch Khiếu điên cuồng khóc lớn. “Không liên quan gì đến anh ấy…….. Không liên quan đến anh ấy mà……. A…… Mặc Vân anh đừng đi…….. Đừng đi mà…….. Mặc Vân……”
Tôi đập mạnh đầu vào tấm song sắt hai tay đang nắm chặt, từng đốt ngón tay ấn thật sâu vào mi tâm. Tôi từ giữa hai bàn tay ấy gắt gao nhìn Dịch Khiếu, nhìn em bò…… nhìn bên chân bị chặt đứt xấu xí của em…… Nhìn khuôn mặt vì khóc mà méo xệch đi…….. Nhìn cánh tay trái không ngừng vươn về phía tôi…… gắt gao nhìn tất cả những điều ấy………
…
Chúng ta mãi mãi không rời xa nhau, có được hay không?
Mãi mãi ———
…
Tạm biệt. Dịch Khiếu.
Tôi mạnh xoay người, đi thật nhanh, không quay đầu lại mà rời đi, để lại Dịch Khiếu ở đằng sau không ngừng khóc thét lên cùng khuôn mặt tràn đầy nước mắt của em, đều cố gắng để lại phía sau.
Tạm biệt. Người tình của anh.
Từ nay về sau.
Trời nam đất bắc.
Tôi một lần nữa đứng trước quảng trường trống trải, cảm thấy ánh mặt trời ấm áp như đang bao phủ toàn thân mình, từng tia nắng xuyên qua thân thể. Tôi cố gắng ngước đầu lên, tự nói với bản thân rằng mình đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ ấy. Còn nhớ trước kia có người đã nói, ở đâu có ánh mặt trời, cho dù có bóng tối tồn tại đi chăng nữa, thì nơi ấy vẫn vô cùng ấm áp.
Thật là như vậy ư? Nếu đúng là thế, vậy thì tại sao toàn thân tôi đang chìm trong ánh mặt trời rực rỡ kia nhưng vẫn không hề —- thấy ấm áp? Tôi cảm giác bản thân đã vĩnh viễn, vĩnh viễn, ngã xuống căn hầm băng lạnh đến tận xương mất rồi……..
Không thể đứng lên được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...