Keeley quấn chặt chiếc áo lông thú dày quanh người khi lê bước trên tuyết về phía ngôi nhà của Maddie. Mặt trời ban trưa lên cao trên đỉnh đầu và lấp lánh khắp không gian trắng xóa màu tuyết, lóe lên tia sáng làm nàng chói mắt.
Theo lệnh của lãnh chúa, Mairin không được rời tháp chính nửa bước và cô rất không vui về điều đó. Keeley cảm thấy thật không phải nhưng nàng cũng đồng tình với lãnh chúa trong chuyện này. Ewan sợ Mairin ngã trên mặt băng rồi bị thương. Với bào thai đã lớn, người cô to bè, lóng ngóng và suýt ngã cầu thang những hai lần. Cả hai lần đó đều khiến Cormac, người hộ tống cô, muốn rớt tim ra ngoài.
Kết quả là bây giờ cô không được lên xuống cầu thang mà không có người đi cùng cầm tay nữa.
Bởi Mairin bị cầm chân trong đại sảnh và sắp phát điên do buồn chán nên lúc này, Keeley đang cất công lội bộ trên mặt tuyết đi gọi Maddie và Christina đến vì Mairin muốn có họ bầu bạn.
Keeley mỉm cười. Gọi những phụ nữ khác đến chẳng phải việc cực nhọc gì. Thật ra nàng cũng thích tụ tập cùng họ và Mairin. Cả nhóm đã nhiều đêm ngồi trước lò sưởi, may vá, tán dóc, trêu chọc Christina về việc si mê Cormac. Rất may không ai biết chuyện Keeley và Alaric dành tình cảm cho nhau, hoặc họ biết nhưng giữ im lặng, một điều Keeley rất lấy làm biết ơn.
Cormac ngày càng kiếm thêm nhiều cớ để nấn ná ở lại đại sảnh vào ban đêm, thường là uống rượu với đám binh lính, thảo luận về việc tập trận trong ngày, nhưng sự chú ý của anh ta lại hoàn toàn tập trung vào Christina. Hai người đó cứ chơi trò mèo chuột vờn nhau khiến Keeley thích thú. Họ không thẳng thắn bày tỏ như nàng và Alaric, nhưng hấp lực giữa Keeley và Alaric mang lại điều gì ngoài sự đau khổ và nuối tiếc cơ chứ?
Nàng gõ cửa nhà Maddie, rồi phà hơi ấm vào những ngón tay lạnh cóng của mình. Cánh cửa bật mở và Maddie lập tức reo lên, “Keeley! Đừng đứng ngoài trời lạnh như vậy. Đến sưởi ấm bên ngọn lửa đi.”
“Cảm ơn chị,” Keeley vừa nói vừa ùa vào trong đến bên lò sưởi.
“Chuyện gì mang cô đến đây trong một ngày giá rét thế này?”
Keeley cười toe toét. “Mairin hết cách rồi. Chị ấy muốn chị và Christina đến bầu bạn. Lãnh chúa cấm chị ấy rời khỏi tháp chính.”
“Đúng là nên như thế,” Maddie gật đầu tán thành. “Tuyết rơi, mặt đường trơn trợt, không có chỗ để lãnh chúa phu nhân bước đi. Cô ấy có thể bị té ngã và gây tổn thương cho đứa bé.”
“Chị Mairin không cãi lại nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Chị ấy hỏi nếu chị không bận thì đến ngồi cùng chị ấy một lát. Có phiền chị không?”
“Tất nhiên là không rồi. Để tôi lấy khăn choàng và giày ống. Trên đường đi, chúng ta sẽ ghé qua gọi Christina.”
Lát sau, cả hai người phụ nữ khoác áo bước vào làn gió buốt.
“Cô có tất cả mọi thứ cần thiết cho mùa đông này chưa?” Maddie cất lời hỏi khi họ đến gần nhà của cha mẹ Christina.
Keeley lắc đầu. “Chưa. Còn một vài loại thảo mộc em nhất định cần tìm ra. Phải bới tuyết lên nhưng em biết chúng có ở dưới những gốc cây nào. Khi trời lạnh thêm, sẽ có rất nhiều người bị ho và đau ngực. Nhất là trẻ con. Em có bào chế một loại thuốc mỡ giúp giảm đau, bớt ho. Nó sẽ hữu ích trong mùa đông này.”
Maddie cau mày. “Khi nào cô đi hái những thảo dược đó?”
Keeley cười buồn. “Phải đến khi gió lặng, tuyết ngừng rơi mới được. Hiện thời quá lạnh để có thể đào bới tuyết.”
“Ừ, đúng đấy. Nhớ đưa một hai anh chàng theo giúp cô nhé. Đó không phải việc dễ dàng để một thiếu nữ tự mình gánh vác đâu.”
“Giờ chị nói nghe hệt như lãnh chúa ra lệnh ấy,” Keeley trêu đùa.
Maddie dừng lại gõ cửa nhà Christina.
“Lãnh chúa là người khôn ngoan. Được so sánh với ngài thì có gì là sỉ nhục đâu.”
Keeley ngán ngẩm. “Em có sỉ nhục đâu nào.”
Christina mở cửa và khuôn mặt bừng sáng khi nhìn thấy Maddie cùng Keeley. Nghe nói Mairin rủ đến tâm sự, cô chộp ngay lấy cơ hội.
“Em rất yêu thương mẹ,” Christina mở lời khi cả ba vội vã đi về phía tháp chính. “Nhưng quả thật, bà ấy khiến em quẫn trí mất. Em không thể chịu được việc cứ quẩn quanh trong nhà với mẹ thêm giây phút nào nữa.”
Maddie cười khúc khích. “Chị cho là bà hay than phiền về thời tiết.”
“Lúc nào mà chả than phiền?” Christina bực dọc. “Nếu không phải về thời tiết thì về cha em, hoặc em hay một căn bệnh tưởng tượng nào đó. Em đã suýt hét lên trước khi hai người đến gõ cửa đấy.”
Keeley mỉm cười và siết chặt tay người thiếu nữ. “Chị chắc rằng cơ hội lại nhìn thấy Cormac chưa bao giờ đi vào tâm trí em đâu nhỉ.”
Christina đỏ mặt còn Maddie phá lên cười. “Cô ấy lật tẩy em kìa.”
“Mấy chị có nghĩ anh ấy đang tìm cách hôn em không?” Christina bâng khuâng.
Maddie bĩu môi. “Theo chị, nếu anh ta không tìm cách hôn em thì em nên chủ động hôn anh ta đi.”
Christina há hốc mồm, trợn mắt vì sốc. “Ồ, em không thể! Sao cơ, như vậy thật trơ trẽn. Anh ta sẽ nghĩ em... Anh ta nghĩ em...” cô lắp bắp không nên lời, rõ ràng không thể thốt ra cụm từ vừa thoáng qua tâm trí.
“Chị cược anh ta sẽ sướng điên lên chứ còn ở đó mà suy nghĩ được gì nữa,” Maddie nói khẽ. “Vài anh chàng thỉnh thoảng cần phải được ra tín hiệu. Bất kể, mẹ em đã nhồi nhét vào đầu em những gì thì một nụ hôn vụng trộm cũng không biến em thành cô gái hư hỏng được đâu.”
“Chị đồng ý với chị Maddie đấy,” Keeley lên tiếng.
“Gì cơ?” Christina quay lại nhìn Keeley ngay khi họ đặt chân vào tháp chính và được luồng không khí ấm áp hơn hẳn chào đón. “Chị đã bao giờ... hôn một anh chàng chưa?” Cô thì thào trong khi đưa mắt nhìn quanh để chắc chắn không bị nghe trộm. “Ý em là chị từng hôn rồi ư?”
“Phải,” Keeley nói nhẹ nhàng. “Chị đã hôn và được hôn. Việc đó không có gì đáng xấu hổ cả, Christina à. Nếu nó không đi quá xa. Cormac là một người đàn ông tốt. Anh ta sẽ không lợi dụng em đâu, còn nếu có thì em cứ hét toáng lên, chị sẽ đá vào hạ bộ anh ta.”
Maddie cười rũ rượi trong khi Christina tỏ vẻ thất kinh đến độ Keeley tự hỏi liệu cô và Maddie có nên bày vẽ chuyện đó cho cô bé nữa không.
Nhưng rồi một tia sáng mơ mộng đầy hy vọng lóe lên trong mắt Christina và vẻ mặt cô nàng trở nên đăm chiêu. Ngay khi họ bước vào đại sảnh, Mairin nhổm dậy khỏi chiếc ghế trước lò sưởi rồi vội vã tiến đến.
“Cảm ơn Chúa, mọi người đã đến đây. Tôi đang muốn điên lên vì buồn chán. Ewan không cho phép tôi ra khỏi tháp chính trong khi những người khác còn phải chúi đầu lo việc của họ.”
Sau đó Mairin ngừng nói, tò mò quan sát ba người.
“Có gì không ổn à? Christina, sao vẻ mặt em trông kỳ lạ thế kia?”
Maddie cười khúc khích. “Cô nàng đang bày mưu tính kế đấy.”
Mairin nhướng mày. “Này, cho chị biết ngay nào. Đến đây, ngồi trước lò sưởi với chị và kể đầu đuôi mọi chuyện. Nếu có trò vui gì thì không được thiếu phần chị đâu nhé.”
“Ồ chắc rồi, để khiến lãnh chúa nổi cơn thịnh nộ với tất cả bọn này vì đã bày trò cho chị lầm đường lạc lối ư?” Keeley càu nhàu.
Mairin cười láu cá và yên vị trở lại chiếc ghế của mình, xoa tay lên bụng. “Ewan sẽ không đụng đến một sợi tóc của em đâu. Ít nhất cũng đến khi đứa bé ra đời bình an.”
“Vậy là sau đó mới cần phải lo lắng,” Maddie trêu đùa.
Keeley sực tỉnh, sau khi giúp Mairin mẹ tròn con vuông, tương lai của nàng thực sự bấp bênh. Nàng thậm chí không biết khi ấy còn nhà để quay về hay không nữa. Nàng biến mất, không ai biết nàng sống chết ra sao, ngôi nhà chắc chắn sẽ rơi vào tay người đang cần một nơi trú ẩn vững chãi. Cũng không ai ra sức đưa nàng về lại gia tộc và thật ra, ngôi nhà cũng không thực sự thuộc về nàng. Nó nằm trên mảnh đất của gia tộc McDonald.
“Bọn này nói gì không phải à?” Mairin lo lắng hỏi. “Em trông rất... buồn đấy, Keeley.”
Keeley vờ cười tươi. “Có gì đâu. Em đang nghĩ đến số phận của mình sau khi đứa bé được sinh ra.”
Những người kia trông sửng sốt và hơi hoảng sợ. “Chắc chắn đừng nghĩ đến chuyện cô bị đuổi đi nhé,” Maddie kêu lên.
Mairin chồm về trước, nắm chặt tay Keeley. “Ewan sẽ không bao giờ cho phép điều như thế xảy ra. Em biết mà, phải không?”
“Quả thật em không biết gì về tương lai của mình cả,” Keeley nói nhẹ nhàng. “Hơn nữa, em không có nhà để quay về. Thật tình là thế.”
“Chị không thích ở đây sao?” Christina hỏi.
Keeley lưỡng lự. Một khi Alaric và Rionna cưới nhau quả thật ở đây sẽ giúp nàng cách xa Alaric hơn là trở về lãnh địa của gia tộc McDonald, nơi cô rất có thể sẽ được gọi đến để giúp Rionna hạ sinh đứa con đầu lòng. Đứa con của Alaric. Ý nghĩ đó thật quá sức chịu đựng. Thế nhưng ở đây cũng sẽ khiến nàng cận kề với cả Alaric lẫn Rionna khi họ về thăm. Quả là câu hỏi hóc búa hứa hẹn sẽ khiến nàng chịu không ít tổn thương, đau lòng cho dù số phận nàng đi về đâu chăng nữa.
“Thích chứ,” cuối cùng nàng cũng thốt nên lời. “Chị chưa hề nhận ra mình đã cô đơn đến nhường nào cho đến khi gặp mọi người.”
“Keeley, em có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy đến với em không?” Mairin khẽ hỏi. “Nếu em thấy bất tiện thì thôi, cứ cho là chị nhiều chuyện đi, nhưng chị lấy làm lạ tại sao em không còn mang họ McDonald và tại sao gia tộc đó lại quay lưng lại với em.”
“Tệ quá,” Maddie giận dữ. “Gia đình thì mãi là gia đình chứ. Gia tộc là tất cả những gì một người có được. Nếu họ không ủng hộ cho em thì còn ai nữa nào?”
“Có còn ai đâu cơ chứ?” Keeley sầu thảm.
Nàng ngồi ngả ra và hít vào một hơi dài, ngạc nhiên khi thấy bản thân vẫn còn cảm giác tức tối sau ngần ấy thời gian. Oán giận tích tụ ngay dưới da, chỉ cần tìm thấy một khe hở là trào tuôn ra ngay.
“Em lớn lên bên cạnh người bạn thân thiết Rionna McDonald, con gái của một lãnh chúa.”
“Rionna của Alaric sao?” Mairin kinh ngạc.
“Đúng thế, Rionna của Alaric.” Nàng cố gắng hết sức để không ngập ngừng khi thốt ra những lời đó. “Em được phép quẩn quanh bên lãnh chúa McDonald và phu nhân. Họ cưng chiều Rionna và em, cho phép bọn em tự do trong tháp chính. Khi hai đứa ngày càng ra dáng thiếu nữ, lãnh chúa bắt đầu để mắt tới em. Cái nhìn săm soi của lão ta khiến em lúng túng.”
“Tên dâm đãng,” Maddie lẩm bẩm.
“Chuyện đó trở nên phiền hà, khó chịu đến mức em bắt đầu tránh mặt lão hoàn toàn và bớt dần thời gian ở cùng Rionna trong tháp chính. Một ngày nọ, khi đến phòng gọi Rionna, lãnh chúa bắt gặp em một mình rồi buông lời cợt nhả. Lão ta hôn em và em đã thất kinh. Em nói sẽ hét lên cầu cứu nhưng lão bảo ai dám chống lại lão chứ? Lão ta là lãnh chúa. Lão có thể đạt được mọi thứ mình muốn. Không ai có thể đi ngược lại ý lão. Em rất sợ, vì lão nói sự thật. Lão định cưỡng hiếp em trong phòng của con gái, nhưng phu nhân McDonald đã bước vào.”
Mairin kinh hãi. “Ôi, Keeley.”
“Em cứ nghĩ trường hợp tồi tệ nhất là bị lãnh chúa tấn công theo cách hèn hạ đó. Nhưng em đã lầm. Điều tồi tệ nhất là em bị phu nhân McDonald gán vào hàng gái điếm rồi buộc tội em quyến rũ chồng bà ta. Em bị trục xuất khỏi pháo đài và không được phép trở về. May mắn là họ còn cho phép em dựng một mái nhà tranh cách xa pháo đài, nhưng cuộc sống ở đó thật cô đơn, buồn tẻ đối với một cô gái trẻ.”
“Hèn hạ, đáng khinh quá!” Christina kêu lên. “Sao bọn họ có thể đối xử với chị như thế?”
Cả ba người phụ nữ đều nhăn mặt ghê tởm sau khi nghe chuyện, khiến tim Keeley rộn lên niềm vui. Nàng thấy mừng khi có người bênh vực mình, giận dữ thay cho mình.
“Mất đi tình bạn với Rionna là điều đau lòng nhất. Ban đầu em không biết cô ấy có tin những lời xì xầm về em không. Nhưng sau khi phu nhân McDonald qua đời và cô ấy không có chút động thái nào đến tìm hay cho phép em trở về gia tộc, em nhận ra rằng tất thảy mọi người đều đã thực sự tin vào điều tệ hại kia rồi.”
Mairin lóng ngóng đứng dậy và ôm lấy Keeley, siết chặt đến mức nàng không thở nổi. “Em không phải trở về chốn đó. Em sẽ ở lại đây với gia tộc McCabe. Bọn chị không bao giờ chống lại người của mình và chắc chắn không bao giờ tống khứ một thiếu nữ đi để cô ấy phải rơi vào tay một lão già phóng đãng. Lão lãnh chúa đó vài tháng trước từng đến đây. Nếu biết, chị đã nhổ vào mặt lão.”
Keeley bật cười và không dừng lại được. Vai nàng run lên khi tưởng tượng cảnh Mairin nhổ nước bọt vào lão lãnh chúa đó. Nàng nhìn những người kia và chẳng mấy chốc, cả nhóm cùng cười vang trời.
Họ lau nước mắt rồi thở hổn hển. Sau khi ngó thấy vẻ mặt bất mãn của Mairin, họ lại cười ngặt nghẽo thêm lần nữa.
“Lúc này, em thấy thoải mái hơn nhiều rồi,” Keeley thú nhận. “Thật tình em chưa từng kể với bất cứ ai về nỗi hỗ thẹn này.”
“Em không việc gì phải hổ thẹn,” Mairin quyết liệt. “Lão già McDonald mới đáng hổ thẹn.”
Maddie gật đầu đồng tình trong khi Christina vẫn chết lặng trước câu chuyện của Keeley.
“Và đó là lý do em nhất định phải ở lại đây,” Maddie tuyên bố. “Em sinh ra không phải là người McCabe nhưng em sẽ trở thành người của gia tộc này và ở lại đây. Khả năng chữa bệnh của em cần cho nơi này và sẽ không ai dám đối xử với em như kiểu em phải chịu đựng trên mảnh đất McDonald. Lãnh chúa của chúng ta không bất công như vậy.”
“Em đã giữ nỗi căm tức này trong lòng từ rất lâu,” Keeley thú thật. “Nói ra được thật là dễ chịu. Cảm ơn mọi người đã không chỉ trích em.”
“Đàn ông là đồ tồi,” Christina phun ra.
Ba người còn lại ngạc nhiên quay sang cô nàng trẻ nhất bọn. Christina hầu như im lặng trong suốt câu chuyện và bây giờ má cô bé đỏ bừng, mắt long lên giận dữ.
“Em không hiểu tại sao phụ nữ chúng ta phải chịu đựng bọn họ,” cô tiếp tục.
Mairin cười. “Đâu phải tất cả họ đều thế. Cormac của em là người tử tế, thông minh đấy.”
“Nếu anh ta thông minh thì tại sao giờ này còn chưa biết hôn em cơ chứ?” Christina lẩm bẩm.
Maddie cười. “Thấy chưa, cô bé, đây là lý do vì sao em nên chủ động hôn anh ta trước đi. Anh chàng có lẽ lo chết khiếp về việc lỡ làm gì sai sẽ khiến em cảm thấy sợ hãi hoặc bị xúc phạm. Đàn ông đôi lúc suy nghĩ kỳ quặc lắm.”
Mairin rên rỉ. “Đừng để Maddie bắt đầu nói về đàn ông. Chị ấy mà gọi Bertha đến thì cả hai sẽ nhét đầy vào tai em toàn bộ những hiểu biết của họ.”
“Đúng, mà này, cô và lãnh chúa đã rất được lợi từ lời khuyên của bọn này đấy nhé,” Maddie ra vẻ tự mãn.
Khuôn mặt Mairin đỏ bừng bừng và cô huơ tay trước mặt. “Chúng ta đâu phải đang thảo luận chuyện của chị. Christina, chị đồng tình. Em nên hôn Cormac để xem anh ta phản ứng thế nào.”
Cuộc trò chuyện về việc hôn và thân mật khiến tim Keeley nhói đau. Nhìn một Christina trẻ trung đắm mình trong tình yêu, rạng rỡ niềm vui và đầy hiếu kỳ làm lòng Keeley khao khát những thứ mình không thể có được.
Christina chồm tới trước, cẩn thận nhìn bên trái, ngó bên phải. “Nhưng khi nào? Để đảm bảo không ai bị bắt gặp. Nếu chuyện đến tai mẹ em thì bà ấy sẽ càm ràm không ngớt đấy?”
“À, nếu nụ hôn có tác động như mong muốn thì mẹ em sẽ không chịu trách nhiệm về em nữa đâu,” Maddie cười nói. “Nụ hôn đó có lẽ sẽ thúc đẩy Cormac nhanh chóng hỏi cưới em.”
Một nụ cười hy vọng, trông ngóng dần hiện trên nét mặt Christina, mắt cô bé mơ màng rồi rực sáng trong ánh lửa.
“Các chị nghĩ anh ấy sẽ làm thế ư?”
Keeley và Mairin nhìn nhau rồi mỉm cười với cô gái trẻ.
“Ừ, chị nghĩ vậy,” Mairin lên tiếng. “Rõ ràng anh ta say em như điếu đổ. Bạo dạn lên nào. Còn nếu anh ta cự tuyệt em, chị sẽ đá anh ta và chúng ta sẽ tụ tập lại với nhau để nói xấu bọn đàn ông.”
Keeley cười toe toét trong khi Maddie nắc nẻ. Christina mỉm cười, nhấp nhổm hào hứng trong ghế.
“Em vẫn cần biết là khi nào. Đó phải là một khoảnh khắc riêng tư.”
“Đêm nay khi cánh đàn ông uống rượu xong, chị sẽ đề nghị Cormac đưa em về nhà,” Mairin nói. “Ngay khi ra khỏi đại sảnh, em muốn hôn lúc nào cũng được nhưng đừng để tới lúc ra tận bên ngoài, rơi vào tầm nhìn của lính canh nhé. Trong khi đó, chị sẽ báo tin cho mẹ em biết tối nay em dùng bữa trong đại sảnh cùng chị.”
“Ôi, em hồi hộp quá!” Christina thốt lên.
“Đừng hồi hộp, cô bé. Cormac sẽ hồi hộp đủ phần cho cả hai khi anh ta biết sắp được hộ tống em về nhà,” Maddie trêu chọc.
“Mairin, ta và binh lính nghe thấy tiếng cười của nàng từ khắp mọi ngóc ngách vọng ra đến sân tập,” giọng Ewan vang lên ở lối vào. “Tất cả đều sợ nàng lại đang âm mưu chống đối bọn họ đấy.”
Mairin ngước nhìn về nơi chồng đứng và mỉm cười tinh nghịch. “Quả thật chúng em đang bày kế. Tất nhiên chàng có thể nói với họ, nếu muốn.”
Ewan cau mày. “Ta không mất trí đâu. Tất cả bọn họ sẽ từ bỏ nhiệm vụ và trốn đi như đàn bà nếu ta nói với họ điều đó.”
Mairin cười ra vẻ ngây thơ trong khi Maddie cùng Keeley vờ như đang tập trung vào thứ gì đó.
“Ta sẽ không để nàng quấy rầy binh lính của ta và cản trở nhiệm vụ của họ đâu, Mairin,” Ewan nghiêm giọng.
“Tất nhiên là không rồi,” cô xoa dịu.
Anh ném ánh mắt nghi ngờ về hướng cô rồi quay lưng rời đại sảnh. Anh ta vừa đi, thì cả nhóm phụ nữ lại phá lên cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...