Thiên Sứ Của Chiến Binh

Alaric nhìn chăm chăm vào người thiếu nữ đến khi nàng khuất khỏi tầm nhìn. Sau đó, chàng bắn ánh mắt giận dữ vào hai anh em của mình.

“Cần gì hả?” chàng cáu kỉnh.

“Phải,” Caelen dài giọng. “Chẳng hạn như cần biết anh còn sống hay không.”

“Như em thấy, vẫn sống sờ sờ đây. Không còn chuyện khác để làm à?”

Ewan lắc đầu và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. “Tạm quên sự quyến rũ của cô nàng kia một lúc đi. Có những điều chúng ta cần phải tìm hiểu. Bắt đầu từ việc ai khiến chú ra nông nỗi này.”

Alaric thở dài. Mạng sườn chàng đau nhói. Đầu chàng mang cảm giác như cả tuần qua chết chìm trong vại bia. Chàng đói rã rời, cáu kỉnh không muốn kể lại đầu đuôi sự việc đã qua. Điều cuối cùng chàng muốn là một cuộc thẩm tra.

“Em không biết,” chàng thành thực. “Bọn chúng phục kích giữa đêm. Đó là một cuộc tàn sát. Chúng đông lắm, bọn em phải một chọi sáu là ít. Có khi còn hơn nữa. Em chỉ kịp xoay xở thoát thân và không nhớ gì nhiều ngoài lúc tỉnh dậy với cảm giác như bị lửa địa ngục thiêu đốt nhưng rồi được một thiên sứ xoa dịu cơn đau.”

Caelen khịt mũi. “Giống yêu ma thuộc bè lũ quỷ Satan thì có.”

“Cô ấy đã cứu mạng anh đấy,” Alaric cất giọng.

“Ừ, đúng vậy,” Ewan đồng tình. “Cô ấy chữa bệnh mát tay. Ta định để cô ấy chăm sóc Mairin lúc vượt cạn.”

Một niềm vui bất ngờ và sự hưng phấn chảy trong máu Alaric, khuấy động ham muốn chàng đã không hề có với một người phụ nữ nào trong suốt một thời gian dài. Mấy chuyện yêu đương chớp nhoáng chàng trải qua nhiều rồi. Thỉnh thoảng cũng tốt khi có tình một đêm để giải tỏa. Nhưng chưa ai khơi gợi cảm giác trong chàng như Keeley. Chàng bứt rứt, da căng lên, tất cả chỉ vì nàng không ở gần bên.

“Cô ấy đã đồng ý đến đây làm lang y cho chúng ta rồi sao?” Alaric buột miệng hỏi.

Caelen cười. “Không hẳn.”

Alaric nheo mắt. “Thế nghĩa là sao?”

“Nghĩa là ta không cho cô ấy được lựa trong chuyện này. Chú cần đến tay nghề lang y của cô ấy và Mairin cũng thế. Vì vậy ta đã mang cô ấy đến đây,” Ewan nói kèm theo một cái nhún vai.

Đúng kiểu Ewan. Đã quyết thì cứ thế mà làm. Mặc dù thích ý tưởng có Keeley kề cận nhưng chàng không thấy ổn lắm với việc anh em mình lôi nàng về một cách thô bạo như vậy. Điều đó lý giải sự gay gắt của nàng đối với chàng.

“Quên cô ta đi,” giọng Caelen ủ ê. “Trừ khi anh quên mình đã hứa hôn với con gái của lãnh chúa gia tộc McDonald.”

Không, chàng không quên. Chàng có thể tạm thời gạt nó ra khỏi tâm trí, nhưng chàng không hề quên lý do khiến mình lao vào cuộc hành trình đã đánh mất nhiều chiến binh lão luyện đến vậy.

“Ta nhận được thư của Gregor vài giờ trước,” Ewan lên tiếng. “Ông ta lo lắng vì chú chưa đến. Ta hoãn việc trả lời thư đến khi đích thân ta biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra.”

“Chuyện như em đã kể đấy,” Alaric mệt mỏi. Chàng đưa tay xoa thái dương nhức buốt. “Bọn em dừng chân nghỉ qua đêm. Sáu lính đứng gác. Giữa đêm, bọn em bị tấn công với tốc độ và sự tàn bạo mà em không thấy kể từ cuộc công kích tàn sát pháo đài của chúng ta cách đây tám năm.”

“Cameron?” Caelen quắc mắt.

Ewan thở hắt ra, đôi mắt tối sầm như cơn bão mùa đông. “Còn ai vào đây nữa? Tiến hành một cuộc tấn công khủng khiếp như vậy để làm gì? Vụ này không hề nhắm vào việc đòi tiền chuộc. Nếu hắn muốn gom một khoản to thì đã không ra tay sát hại như thế.”

Caelen dựa người vào tường, đôi môi mím chặt khắc nghiệt. “Nhưng tại sao lại là Alaric? Mục tiêu của hắn là Mairin và Neamh Álainn cơ mà. Giết anh thì còn có lý hơn, Ewan à. Như vậy hắn sẽ tiến gần hơn đến cái đích có cả Mairin và phần thừa kế của chị ấy. Giết Alaric đâu giúp gì cho mưu đồ của hắn.”

“Hắn sẽ duy trì lợi thế khi ngăn chúng ta liên minh với các gia tộc khác,” Alaric chỉ ra vấn đề. “Không chỉ với gia tộc McDonald. Thực tế chúng ta sẽ kiểm soát một vùng đất rộng lớn và các gia tộc lân cận sẽ sẵn lòng bắt tay với chúng ta. Họ e sẽ có chuyện nếu như không kết giao.”

“Để ta gửi thư cho lãnh chúa gia tộc McDonald biết chuyện. Ta sẽ cảnh báo ông ta đề phòng nguy cơ bị Cameron tấn công. Rồi chúng ta sẽ bàn tính nên làm gì với hôn nhân của chú và Rionna.”

Caelen gật đầu tán thành. “Hiện giờ chúng ta nên tập trung vào sự an toàn của chị Mairin và chờ chị ấy mẹ tròn con vuông đã. Những chuyện khác có thể gác lại sau.”

Alaric cũng gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm ùa qua khắp cơ thể đến khi đầu óc chàng nghĩ ngợi vẩn vơ. Chàng biết gia tộc của mình cần liên minh với gia tộc McDonald. Tương lai của họ phụ thuộc vào việc tạo nên mối thâm giao với các gia tộc xung quanh. Thậm chí chàng còn thèm muốn vị trí lãnh chúa trong gia tộc của riêng mình. Nhưng điều đó không có nghĩa chàng phải vội vàng từ bỏ mọi thứ chàng yêu quý. Không có nghĩa chàng phải sẵn sàng lao vào cuộc hôn nhân với người con gái không hề khơi dậy cảm giác nơi chàng.

Có lẽ điều đó lý giải cho sức hút khó cưỡng ở Keeley. Nàng không chỉ cứu chàng mà sự gần gũi và việc chàng ngại ngần ràng buộc mình với người phụ nữ khác có thể là nguyên nhân khiến chàng muốn có nàng kề bên. Nàng giúp chàng quên hết mọi thứ. Đúng vậy, chỉ thế thôi.

Cảm thấy trong người khá hơn khi lý giải được đam mê kỳ lạ với Keeley, ý thức chàng trở về với câu chuyện đang dang dở.

“Em sẽ không nằm một chỗ lâu đâu. Có hề hấn gì đâu, chỉ là một nhát chém nhỏ bên mạng sườn thôi. Em sẽ nhanh chóng bình phục và có mặt trong buổi tập trận. Sau đó chúng ta có thể tập trung vào việc lấy máu Cameron nhuộm khắp núi đồi.”

Caelen khịt mũi. “Một nhát chém nhỏ ư? Vết thương nhẹ đó khiến anh suýt chết đấy. Anh sẽ nghỉ ngơi và nghe theo lời Keeley nếu không em phải trói anh lại và ngồi đè lên người anh đấy.”

Alaric cau mày nhìn em trai. “Nhát chém này không ngăn được anh cho em một trận ra trò đâu.”

Caelen đảo mắt chế giễu còn Ewan quắc mắt nhìn cả hai người em. “Cư xử cứ như một lũ trẻ con vậy.”


“Vậy ra đó là lời của một người đàn ông chín chắn đã lập gia đình cơ đấy,” Alaric vặn lại.

Caelen cười thành tiếng và gật gù hùa theo. Sau lưng Ewan, cậu lại làm điệu bộ kiểu Mairin vênh mặt với Ewan. Alaric cố nín cười và rồi lại rên rỉ khi cơn đau bất chợt trỗi dậy khắp phần giữa thân người.

“Rõ ràng, chú cần nằm nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa,” Ewan dứt khoát. “Caelen nói đúng đấy. Nếu phải trói chú lại thì bọn ta cũng sẽ làm. Đừng có mà thách ta nhé, em trai.”

Alaric thở phì phì. “Anh không cần lo đâu. Cứ đi đi. Em sẽ rời giường khi đã khỏe hẳn và sẵn sàng ra trận. Em cũng không vội vàng gì. Em định để Keeley chăm sóc.”

Caelen lắc đầu. “Chẳng biết anh thấy gì ở cô nàng hay giận dỗi đó. Cô ta có sự hấp dẫn của một con nhím xù lông à?”

“Vậy anh sẽ không cần cảnh báo em tránh xa cô ấy, đúng không?” Alaric cười toe toét.

“Hãy nhớ nhiệm vụ của chú và cuộc hôn nhân sắp tới,” Ewan lặng lẽ nói.

Alaric nghiêm túc lại. “Em nhớ rõ, Ewan.”

Ewan đứng dậy. “Giờ bọn ta đi để chú còn nghỉ ngơi. Keeley chắc sẽ mang thức ăn đến ngay thôi. Sau đó em chú để cô ấy về phòng mình nghỉ ngơi. Cô ấy đã chăm sóc chú suốt mấy ngày qua mà không hề chợp mắt đấy.”

Alaric gật đầu, nhưng không định để nàng về phòng ngủ một mình. Nàng sẽ ở lại đây, trong vòng tay chàng.

Khi Ewan và Caelen sắp đi khỏi, Keeley trở vào, một tay bưng thức ăn, tay kia cầm chiếc cốc nhỏ. Alaric chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng. Đúng vậy, trông nàng có vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Nàng đã tận tâm chăm sóc cho chàng.

Thật sự, chàng vẫn chưa khá hơn là bao. Thậm chí chàng còn không cảm thấy cơ thể gần hồi phục như khi nãy mạnh miệng tuyên bố với anh em mình. Nhưng từ lúc này, chàng sẽ chăm sóc cho Keeley và đảm bảo nàng được nghỉ ngơi đầy đủ.

Keeley nhìn Ewan và Caelen với vẻ cáu tiết khiến Alaric buồn cười. Nàng đi vòng qua họ và không nhìn thêm lần nào khi tới cạnh giường của Alaric.

“Em có xúp và chút rượu. Em muốn lấy nước, nhưng Gertie cứ khăng khăng rằng một người đàn ông dũng mãnh nên uống rượu nếu muốn phục hồi sức lực.”

“Gertie có lý đấy. Rượu ngon sẽ chữa khỏi gần như mọi căn bệnh.”

Keeley nhăn mũi nhưng không tranh cãi. “Chàng ngồi dậy được không?”

Alaric nhìn xuống, sau đó thận trọng chống khuỷu tay xuống nệm để nâng người lên.

Cơn đau quặn bên sườn làm chàng đau điếng. Chàng tê cứng, khẽ thở dốc, mắt hoa cả lên.

Keeley kêu lên hốt hoảng và ở ngay cạnh chàng. Khi được bao bọc bởi đôi tay dịu dàng của nàng, cơn đau dữ dội phần nào dịu xuống. Chàng thở đều trở lại và tựa vào nàng.

Nàng kéo vài cái gối phía sau chàng ra, sau đó thả tay để chàng dựa vào tường. “Từ từ thôi, chiến binh. Em biết là đau lắm.”

Alaric nằm đó, thở hổn hển, mồ hôi đọng trên trán. Cơn buồn nôn dâng lên và chàng cố không cúi xuống ọe ra. Chúa ơi, nhát chém nhỏ xíu bên sườn đó lại khiến chàng đau thắt cả ruột gan.

Chàng toan phản đối khi nàng rời đi, nhưng chưa kịp mở miệng thì nàng đã trở lại, trên tay là rượu và thức ăn. Nàng trao chiếc cốc cho chàng rồi leo lên giường, nép sát thân hình quyến rũ vào chàng.

“Nhấp từ từ cho đến khi dạ dày của chàng ổn lại,” nàng thì thầm.

Chàng không biết làm thế nào mà Keeley đoán được chàng muốn nôn khan, nhưng chàng làm theo lời nàng, cẩn thận hớp từng ngụm rượu nồng đậm.

Sau vài ngụm, chàng nhăn mặt đẩy chiếc cốc ra xa. “Ta nghĩ nàng có lý, Keeley. Có lẽ, nước lọc sẽ dễ chịu cho dạ dày của ta hơn. Quả thật rượu quá nồng.”

“Đây,” nàng nhẹ nhàng nói. “Nhấp chút nước xúp xem có đỡ hơn không. Em sẽ đi lấy nước.”

“Không, đừng đi.” Chàng ngửa đầu ra sau và gầm lên tên của Gannon.

Keeley giật thót bên cạnh chàng và nín thở.

“Xin lỗi,” chàng nói. “Ta không cố ý làm nàng sợ.”

Chỉ chớp mắt, cánh cửa bật mở và Gannon ló đầu vào. Keeley nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc còn Alaric bật cười.

“Nhiệm vụ của anh ấy là túc trực bên ngoài để xem ta có cần gì không. Ta biết anh ấy sẽ không đi đâu xa.”

“Đây chỉ là kiểm tra thôi sao?” Gannon càu nhàu.


“Không, ta cần nước và không muốn Keeley phải đích thân đi lấy. Cô ấy mệt mỏi và lên xuống cầu thang quá đủ rồi.”

“Tôi sẽ trở lại ngay,” Gannon đáp lại trong lúc lui ra.

“Giờ chàng nghĩ có thể nuốt trôi chút xúp rồi chứ? Hò hét binh lính xong chưa?”

Alaric cười toe toét trước giọng điệu chua lè của nàng. “Ta cần nàng giúp. Ta cảm thấy khá yếu.”

Keeley trợn tròn mắt, nhưng nàng vẫn đưa đĩa xúp đến gần miệng chàng. “Hớp một ngụm đi,” nàng chỉ dẫn. “Đừng nhanh quá. Để nó trôi hết xuống dạ dày rồi hãy tiếp tục nhấm nháp thêm.”

Alaric hớp chút nước xúp và thưởng thức sự ấm áp, dễ chịu khi chất lỏng trôi xuống cổ họng. Hơn hết, sự quan tâm dịu dàng của Keeley lướt qua các giác quan của chàng và xoa dịu cơn đau dai dẳng bên mạng sườn.

Đốt ngón tay của nàng sượt qua môi chàng khi nàng lại gần hơn. Khi nàng quỳ xuống và cúi người, khe ngực của nàng đập vào mắt chàng. Đôi gò ngực căng tròn lộ ra qua đường viền áo lót khiến chàng không thể rời mắt. Alaric nín thở đợi xem chiếc váy có trễ xuống để lộ thêm những cảnh tượng tuyệt mỹ không.

Chàng như muốn ngấu nghiến lấy thân hình nàng, cố kiềm chế không vồ lấy nàng, rúc vào thịt da ngọt ngào, mềm mại của nàng.

Lòng bàn tay nàng nâng cằm chàng lên đến khi ánh mắt họ gặp nhau. Mắt nàng nâu thẫm, điểm thêm chút sắc vàng và xanh lục. Hàng mi dày khiến đôi mắt ấy thêm to tròn và đầy mê hoặc.

“Uống đi nào,” nàng bảo.

Chàng để nàng kiểm sát hoàn toàn. Bất cứ điều gì nàng ra lệnh, chàng đều tuân theo. Mỗi cái động chạm từ nàng đều khiến cơ thể chàng kích động và căng thẳng. Chàng không nghĩ thân thể mình sẽ phản ứng khi đang phải chịu đau đớn đến dường này nhưng chiếc quần bó sát lại căng phồng. Khao khát trong chàng đang vượt ngoài sức chịu đựng và gây khó chịu như cơn đau bên mạng sườn.

Chàng húp hết đĩa xúp mà không hề hay biết và tay Keeley cũng dần rời đi.

Xúp đầy trong miệng nên lời phản đối líu ríu trên môi chàng.

“Chàng muốn thêm à?” giọng nàng khàn khàn.

“Phải,” chàng thì thầm.

“Em sẽ gọi người mang tới thêm.”

“Không.”

“Không ư?”

“Đó không phải điều ta muốn.”

Đôi mắt nàng long lanh, ánh mắt ve vuốt khắp khuôn mặt chàng. “Chàng muốn gì, chiến binh?”

Chàng cúi xuống, luồn những ngón tay mình vào tay nàng rồi đưa lên, áp má vào lòng bàn tay nàng, dụi đầu qua lại đến khi sự rạo rực gần như quá sức chịu đựng.

“Ta muốn nàng gần ta.”

“Em đã nói sẽ không bỏ đi mà,” nàng khiển trách nhẹ nhàng.

Cánh cửa mở ra lần nữa, Alaric buông lời nguyền rủa khi Keeley nhanh chóng vuột ra khỏi vòng tay của chàng. Nàng vuốt lại váy áo, chăm chú vào việc mang đĩa thức ăn cùng chiếc cốc ra xa trong khi Gannon trao cho Alaric bình nước.

Chàng uống lấy uống để, muốn Gannon nhanh chóng rời đi. Nốc cạn bình nước, chàng dúi nó trở lại tay Gannon. “Hãy đảm bảo không ai vào đây quấy rầy. Keeley phải nghỉ ngơi.”

“Em ư?”

Keeley nheo mắt và há hốc miệng. “Nếu em không nhầm, chàng mới là người hứng chịu vết thương nghiêm trọng chứ.”

Alaric gật đầu. “Phải, và từ khi ấy, nàng đã chẳng hề nghỉ ngơi.”

Nàng ngậm miệng còn chàng mỉm cười trước sự mệt mỏi trong mắt nàng. Keeley quyết liệt với nhiệm vụ của mình nhưng nàng cũng đã kiệt sức và sẽ không tranh cãi thêm về việc cần nghỉ ngơi nữa.

Vai nàng rũ xuống và Alaric ra hiệu cho Gannon đến gần.

“Chuẩn bị chỗ tắm cho Keeley,” chàng thì thầm với người lính. “Anh mang bồn tắm đến đây đặt trong góc để cô ấy có được sự riêng tư.”


Gannon nhướng mày nhưng không cãi lại. Anh ta quay lưng rời khỏi phòng còn Alaric ở yên trên giường, hài lòng nhìn Keeley lăng xăng khắp phòng làm chuyện nọ chuyện kia, rõ ràng muốn tránh né chàng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Keeley cau mày nhưng vẫn ra mở. Alaric cười toe toét khi thấy cô lùi lại, mở to mắt nhìn binh lính mang một bồn tắm lớn vào phòng. Theo sau họ là một nhóm phụ nữ, mỗi người đều mang một xô nước bốc khói.

Keeley cau mày nhìn Alaric. “Chàng không thể làm ướt vết khâu được.”

“Đây không phải dành cho ta.”

Keeley càng ngạc nhiên hơn. “Vậy cho ai?”

“Nàng.”

Đôi mắt nàng mở lớn, hết liếc Alaric lại nhìn sang bồn tắm đang được đổ đầy nước, như thể nàng không biết phải nói gì. Khi nàng định mở miệng, chàng đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

Nàng băng ngang qua phòng và đến bên mép giường. “Alaric, em không thể tắm trong đây!”

“Ta không nhìn đâu,” chàng vờ ngây thơ.

Nàng nhìn bồn tắm một cách tha thiết. Hơi nước bốc lên nghi ngút khi những giọt nước cuối cùng được đổ vào.

“Nếu nàng không nhanh lên thì nước sẽ lạnh đi đấy,” chàng cất lời.

Gannon bước đến với một hàng rào cao bằng gỗ được gấp lại ở giữa. “Tôi đã mượn cho cô bình phong của phu nhân Mairin đấy,” anh ta nói với Keeley.

Alaric trừng mắt nhìn nhưng Gannon nhất định không ngó ngàng đến chàng.

“Bình phong ư? Keeley bối rối không rời mắt khỏi món đồ kỳ lạ.

“Phải, lãnh chúa phu nhân dùng nó để che chắn bồn tắm, như vậy người có thể tắm một cách kín đáo,” Gannon giải thích.

Keeley mỉm cười vui sướng khi tấm bình phong hoàn toàn che khuất bồn tắm. “Quá tuyệt!”

Gannon đáp lại nụ cười của nàng rồi chìa ra một chồng đồ. “Phu nhân Mairin gửi cho chiếc váy mới để thay. Phu nhân bảo tôi nói với cô rằng ngày mai phụ nữ trong gia tộc sẽ mang đến thêm cho cô.”

Cảm giác ấm áp tràn lên mắt và má của Keeley. “Cảm ơn phu nhân Mairin và những phụ nữ khác giùm tôi nhé,” nàng dịu dàng nói.

Gannon gật đầu và quay lưng theo nhóm phụ nữ ra ngoài, đóng cửa lại.

Keeley sờ chất liệu chiếc váy, khuôn mặt hiện lên vẻ khao khát. Sau đó, nàng nhìn Alaric. “Em sẽ tắm nhanh thôi.”

Alaric lắc đầu. “Không cần đâu. Cứ tắm bao lâu tùy thích. Ta cảm thấy khỏe hơn nhiều sau khi ăn uống. Ta chỉ cần nằm xuống là thoải mái rồi.”

Chàng bắt đầu bồn chồn, toát mồ hôi khi Keeley cúi người sau tấm bình phong và trong giây lát chiếc váy của nàng được vắt ngang trên đỉnh tấm chắn.

Nàng đã khỏa thân sau tấm gỗ ấy. Chàng thầm mắng Gannon làm kỳ đà cản mũi khiến chàng giờ đây phải nằm bẹp trên giường mà hình dung về đôi chân thon dài, bộ ngực căng tròn, những đường cong nóng bỏng che chắn phần tam giác bí mật có lẽ cũng đen mượt như mái tóc của nàng.

Chàng nhắm mắt lại khi nghe tiếng nước bì bõm. Tiếng thở dài mãn nguyện của nàng khiến người chàng rạo rực, căng thẳng. Thân mình chàng đã cương cứng tưởng như có thể nổ tung.

Nàng khe khẽ ngân nga, trong khi chàng nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh nàng giơ cao chân, kéo chiếc khăn tắm lên xuống suốt chiều dài đôi chân.

Chúa ơi.

Quỷ tha ma bắt, chàng sẽ dùng bồn nước sau khi nàng tắm xong. Dù sao chàng cũng cần rửa sạch máu bên sườn. Nàng thật tuyệt vời vì giữ cho cơ thể chàng luôn sạch sẽ. Kể cả mái tóc. Chàng nhớ từng khoảnh khắc nàng gội đầu cho mình. Trước giờ chưa hề có một phụ nữ nào chăm sóc chàng theo cách thân mật đến vậy.

Chàng sẽ đánh đổi mọi thứ để được đến phía sau nàng, đáp lại việc nàng đã làm cho chàng. Chàng sẽ kỳ cọ từng thớ thịt trên thân hình gợi cảm của nàng và những ngón tay chàng sẽ trượt qua suối tóc óng ả.

Hơi thở dồn dập, chàng nhắm mắt nghĩ đến cảnh nàng quỳ trước mình, đôi môi hé mở đón nhận chàng.

Tay chàng sẽ vùi sâu vào tóc nàng, ôm chặt nàng trong lúc được nàng thỏa mãn.

Thân mình chàng nóng rực. Phần nam tính căng thẳng không thể chịu được và ngọn lửa âm ỉ từ trong sâu thẳm dâng cao dần. Lờ đi đau đớn gào thét bên mạng sườn, lưng chàng uốn cong, nửa thân người nhồm dậy, các ngón chân quíu lại khi chàng thoát ra.

Xúc cảm mãnh liệt chứa đầy sự đau đớn. Lần lên đỉnh dữ dội nhất trong đời chàng. Chúa ơi, thậm chí chàng còn chưa chạm vào nàng. Nếu chàng được vào sâu trong nàng hay miệng nàng ngậm lấy chàng thì sẽ thế nào đây?

Tiếng nước trút xuống báo cho chàng biết nàng đang đứng dậy khỏi bồn tắm. Chàng rên rỉ, nhăn mặt khi làn vải sượt qua phần da thịt nhạy cảm.

Keeley ló đầu ra một bên bình phong. “Chàng ổn chứ? Hình như em nghe thấy tiếng chàng.”

“Ta ổn,” chàng rầu rĩ. “Nếu nàng đã tắm xong rồi, ta cũng muốn rửa ráy. Ta sẽ cẩn thận không làm ướt vết khâu.”

Keeley cau mày nhưng không tranh cãi. Nàng biến mất sau tấm bình phong và chàng nghe thấy tiếng vải sột soạt khi nàng lau khô người và mặc đồ. Vài phút sau, nàng xuất hiện trở lại với bộ trang phục mới, má ửng hồng do hơi nóng của nước. Mái tóc dài tạo thành một vết ẩm ướt rũ xuống chấm ngay trên thắt lưng.

“Trong khi chàng tắm, em sẽ hong khô tóc bên lò sưởi,” nàng lên tiếng.


Chàng bắt đầu nhổm dậy nhưng rồi dừng ngay lại vì mạng sườn cất tiếng phản đối.

Nàng ào tới, chộp lấy cánh tay chàng. “Để em giúp. Dựa vào em nào. Ôm lấy eo em và để em kéo đến khi chàng lấy được thăng bằng.”

Chàng không cần mời mọc để được vòng tay quanh eo nàng và vùi mặt vào vùng bụng nàng mềm mại. Chàng hít lấy mùi thơm tinh tươm, sạch sẽ của nàng, hương hoa hồng vương vấn, phảng phất như trêu đùa mũi chàng. Đó là xà phòng của Mairin, nhưng mùi hương đó chưa bao giờ có sức lôi cuốn chàng như lúc này, khi nó đang quyện lấy làn da của Keeley.

“Nào,” nàng thúc giục bằng giọng khàn khàn ngọt ngào.

Trọng lượng của Alaric vượt quá khả năng nâng đỡ của nàng. Khi quay người để chân chạm mặt sàn, chàng ngừng lại một chút, thu hết sức lực để đứng lên.

Ngay lúc đứng dậy, căn phòng như chao đảo và đầu gối chàng muốn khuỵu xuống. Dồn hết sức lực chàng mới không ngã chổng kềnh. Khi ấy, chàng cũng nhận ra một nhu cầu cấp thiết nhất.

Nhăn mặt, chàng choàng tay lên vai Keeley để giữ thăng bằng.

“Ta cần đi vệ sinh,” chàng nói cộc lốc. “Có lẽ tốt nhất nàng nên ra khỏi phòng một chút.” Chàng không muốn nhu cầu cá nhân của mình khiến nàng ngại ngùng.

Vẻ mặt dịu lại, nàng mỉm cười với chàng.

“Thế chàng nghĩ mấy ngày qua ai giúp chàng trong những việc đó, chiến binh?”

Hơi nóng râm ran trên cổ đến mức chàng chắc chắn mặt mình đã đỏ lừ như thiếu nữ.

“Ta sẽ quên điều nàng vừa nói.”

Nàng bật cười và trượt ra khỏi cánh tay chàng.

“Chàng chắc mình sẽ ổn chứ? Em ở ngay bên ngoài. Nếu cần, chỉ việc kêu lên. Em cho chàng một phút để vào bồn tắm rồi em trở lại ngay đấy.”

Alaric gật đầu. Đi tới cửa, nàng quay lại tặng chàng một nụ cười e thẹn khiến chàng rùng mình vì vui sướng.

Cảm giác mình như một ông già hom hem, Alaric giải quyết xong việc cấp bách đó rồi chuyển sang thả lỏng người trong bồn tắm. Chàng thấy quỳ một chân còn dễ hơn ngồi hẳn xuống. Từ trước tới nay, chàng chưa từng thấy thoải mái khi ngâm mình trong bồn tắm. Chàng thích bơi lội trong hồ với anh em của mình hơn. Cái bồn dường như quá nhỏ so với một người đàn ông có vóc dáng như chàng, thật khó xoay trở trong đó.

Tuy nhiên, chàng cố xoay xở hết sức để rửa ráy, tắm táp. Khi đã hài lòng, chàng chống tay vào hai bên thành bồn và đứng dậy với một tiếng càu nhàu.

“Alaric?”

Giọng nói của Keeley vang lên ở bên kia tấm bình phong, chàng đứng yên, tay cầm tấm khăn khô.

“Ta nghe.”

“Chàng ổn chứ? Có cần em giúp không?”

Chàng bị cám dỗ với ý muốn thốt lên trả lời “có” nhưng chàng không thể biến mình thành kẻ nham hiểm như vậy.

“Tìm trong rương ở chân giường và mang lại giùm ta một chiếc quần sạch.”

Lát sau, nàng vòng tay qua bên hông bình phong để đưa cho chàng chiếc quần.

“Chàng chắc là có thể tự mặc chứ?” nàng hồ nghi.

“Ta xoay xở được.”

Vài phút đau đớn trôi qua, chàng lê bước ra ngoài, chắc hẳn mặt trắng bệch như tờ giấy. Lập tức nàng vòng tay quanh eo chàng, cẩn thận không chạm vào vết thương.

“Lẽ ra chàng nên để em giúp,” nàng trách. “Chàng đang bị đau mà.”

Chàng thả người xuống giường, nằm xuống. Sức lực giảm sút nhưng chàng vẫn giơ tay về phía nàng.

“Nằm với ta, Keeley. Cả hai chúng ta đều cần được nghỉ ngơi. Ta sẽ ngủ ngon hơn khi có nàng kề bên.”

Mắt nàng lấp lánh và má ửng hồng, nhưng vẫn để chàng kéo xuống nệm.

“Thật tình em mệt quá,” nàng thì thầm.

“Ừ, nàng mệt là phải rồi.”

Chàng vuốt ve lưng nàng và tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. Thân mình nàng dần thả lỏng, mềm rũ áp sát vào chàng.

“Keeley?”

“Vâng,” giọng nàng ngái ngủ.

“Cảm ơn nàng đã cứu ta và chịu đến đây chăm sóc ta.”

Nàng im lặng một lúc, sau đó đan tay vào tay chàng. “Không có gì, chiến binh à.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui