Thiên Sư Chấp Vị

Theo Tiêu Lan Thảo khấn bái, quang cảnh vốn tráng lệ lại tái hiện ra, hấp thu linh khí đại địa, rễ cây càng lúc càng to, cành cây mở rộng về bốn phía nhanh hơn vừa rồi, một số xuyên qua đỉnh tuyết sơn, một số lại đâm thẳng vào mây, trên trời cũng chiếu ánh sáng xuống hệt như ban ngày, đám mây bị tách ra, lộ ra bầu trời ở tầng đỉnh, vạn đường hào quang chiếu rọi, thần mộc trong nháy mắt nối liền trời đất, đúng như kiểu thông thiên triệt địa trong truyền thuyết, linh khí theo mây bay gió thổi cuốn lên, vĩnh viễn không thấy tận cùng.

“Nhìn có vẻ rất ngon.”

Nhìn thấy kỳ hoa dị thảo rủ xuống từ cành cây, Hamburger quên cả đau đớn lúc trước, vỗ cánh bay lên đầu cành xem xét tỉ mỉ. Có điều hai người khác không được hăng hái như nó, bị linh lực cường đại kích động đứng không vững. Trương Chính không lo đối phó Tiêu Lan Thảo nữa, hấp tấp lùi ra khỏi khí tràng thần thụ. Hình bóng nguyên thần Tiêu Lan Thảo ngày càng lay động, mái tóc dài xinh đẹp theo hắn phát công dần trở nên xám trắng, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi linh khí cường đại của thần vật, tóc hắn bắt đầu bốc cháy từ ngọn, tiếp theo là vạt ống tay áo, đuôi tai hồ ly lộ ra, móng tay nhanh chóng dài ra, biến về trạng thái lúc không thể thuận lợi biến hóa thành người.

Hamburger thấy không ổn, vội vàng bay rất xa khỏi cảnh ảo, kêu to về phía hắn: “Ngươi là yêu quái, không chịu được thiên hỏa thiêu đốt, nếu không chạy sẽ bị đốt thành tro!”

Tiêu Lan Thảo để ngoài tai, vòng quay số phận đã bắt đầu chuyển động, không ai có thể làm nó dừng lại. Hắn có thể thấy rõ sinh mệnh chi linh một lần nữa trở về thân thể Tiêu Nhiên, thân thể rung động rất khẽ, đó là điềm báo sắp thức tỉnh, hắn không thể đổ sông đổ bể bao nhiêu công sức, hơn nữa hắn không cách nào rời khỏi, chuyện cho tới bây giờ, hắn rốt cuộc đã hiểu thế nào là chuộc hồn. Trên đời này không có cơm trưa miễn phí, hắn lợi dụng linh lực thần thụ, sẽ phải trả cái giá rất lớn, tỷ như cung phụng mạng sống của mình.

Đôi mắt đỏ sậm như máu, hắn thấy hai tay mình đang từ từ hóa thành vuốt hồ, thân hình biến hóa quá nhanh, khiến hắn không thể nào khống chế, tim như đang bị vật nặng đập vào, cảm giác đau đớn không chịu nổi lan khắp toàn thân, chỉ muốn lăn lộn trên đất nhằm giảm bớt đau đớn. Đúng lúc này Tiêu Nhiên mở mắt, hắn không cách nào biết được giờ khắc này trong mắt đối phương, mình đang là dáng vẻ gì, nhưng từ nét mặt sửng sốt của Tiêu Nhiên cảm giác được bộ dạng kia nhất định rất tệ.

Nước mắt ướt nhòa đôi mi, hắn rất muốn chạy trốn, nhưng không thể nào điều khiển cơ thể mình theo ý, chuộc hồn đến giây phút cuối cùng, đáng tiếc hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không thể cung phung nhiều hơn nữa, đang lúc cấp bách, chợt thấy một bóng người từ đằng xa vọt tới, bất chấp lệ khí gió dữ quay cuồng trong cảnh ảo, sải bước lên trước cầm chặt tay hắn, tay kia hướng về ảo ảnh thần thụ làm tư thế cầu khấn, lại là Nhiếp Hành Phong.

“Giao cho ta.” Anh nói, trong giọng nói trầm ổn mang theo cảm giác khiến người ta an lòng: “Nếu chuộc hồn là mong đợi của ngươi.”

Nếu Hamburger đã tới, Nhiếp Hành Phong xuất hiện cũng không ngạc nhiên. Thấy anh, trong lòng Tiêu Lan Thảo thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã đánh giá thấp thần lực của thần vật thượng cổ, một con hồ yêu nho nhỏ cũng dám cầu thần, thảo nào bị Trương Chính cười nhạo. Hắn căn bản không trấn áp được khí tràng thần lực, cũng may Nhiếp Hành Phong kịp thời chạy tới, hắn nghĩ cũng chỉ có người này mới có thể thuận lợi hóa giải cơn nguy hiểm này.

Quả nhiên, Nhiếp Hành Phong xuất hiện, gió lớn theo đó bắt đầu từ từ yếu bớt đi, ánh sáng đỏ bay lượn hỗn loạn trong cảnh ảo trở nên nhu hòa. Nhiếp Hành Phong nín thở ngưng thần, dùng ý niệm từ từ khống chế toàn bộ khí tràng xao động.

Anh chẳng biết pháp thuật cao thâm gì, nhưng bản thân sự hiện hữu của anh có thể khiến người khác yên ổn. Khí tức đặc biệt thuộc về chiến thần thượng cổ vô hình trung truyền tới thần vật, hổ củ gọi ra, dị thú vây quanh nhánh cây thần mộc chạy chồm gào thét, hai đạo pháp lực nối tiếp nhau, lại dung nạp lẫn nhau. Cuối cùng, ánh sáng chói mắt trong lúc xoay tròn dần dần tụ vào lòng bàn tay anh, pháp quang xuyên thấu tận trời theo cành lá tiêu tan hướng về trời cao bao la, dị cảnh trong mắt mọi người mờ nhạt đi, áng mây xoay vần dần tan, hết thảy đều trở lại khoảng không tĩnh lặng vốn có của tuyết sơn.

Trương Huyền cũng chạy tới theo, vừa rồi lúc lên núi cậu cảm thấy khác thường, phái Hamburger lên trước. Nhưng Nhiếp Hành Phong vẫn không yên tâm, đuổi theo lên trước, để Trương Huyền phụ trách chiếu cố Trương Lạc thân thể không tốt ở phía sau. Trong lòng Trương Huyền nghĩ đến Nhiếp Hành Phong, sau khi đường núi dần bằng phẳng, liền để Trương Lạc đi thong thả phía sau, bản thân leo lên đỉnh núi trước, ai ngờ sau khi tới đập vào mắt đầu tiên là Nhiếp Hành Phong đang trong cảnh ảo, lại thấy nguyên thần Tiêu Lan Thảo gần như tán hồn, cậu biết không ổn, lập tức đi qua hỗ trợ, bị Hamburger xông tới duỗi móng vuốt túm lại, nhỏ giọng kêu: “Đừng đi qua quấy rối Chủ tịch đại nhân!”

Trương Huyền định thần lại, nhìn cảnh ảo hiếm có trước mắt, chỉ cảm thấy thần lực vô biên, thỉnh thoảng đánh về phía cậu, lúc này đi tới ngược lại sẽ làm nhiễu loạn tâm thần Nhiếp Hành Phong, liền đứng ở ngoài ánh sáng đỏ, gọi Tác Hồn Ti, long thần thành đôi, cuốn quanh thần tích, hộ pháp cho Nhiếp Hành Phong.

Song chỉ chốc lát, trên trán Nhiếp Hành Phong đã thấm đẫm mồ hôi, ký ức như hồng thủy, trong lúc anh cùng thần thụ chi linh đối kháng không ngừng cuốn tới. Anh từng trải qua vô số lần chinh chiến, nhưng khiến anh không khống chế được tâm thần như thế này vẫn là lần đầu tiên, linh lực thần vật một mực toan khống chế tư tưởng anh, có lẽ sơ ý một chút, bản thân sẽ giống như Tiêu Lan Thảo bị cắn nuốt hết. Anh hơi nôn nóng, gắng sức khiến mình vứt bỏ tạp niệm, bão nguyên quy nhất, cũng may long thần kịp thời xuất hiện, hai đạo thần lực tụ lại một chỗ, cùng linh lực trời đất tương hỗ giao hòa, một lát sau, thụ linh rốt cuộc yếu đi, tiêu tan trong ý niệm của anh.

Thần quang bốn phía tối đi, cảnh ảo hư vô của thần thụ biến mất từng chút một trước mắt mọi người. Tiêu Nhiên đã tỉnh lại, sau khi tiếp nhận thần vật chi linh, thể lực y khôi phục già nửa, nhưng ý thức từ đầu đến cuối vẫn hỗn độn, giãy dụa đứng lên, mờ mịt nhìn bốn phía, đêm đã khuya, gió cuốn tuyết đọng, bay xuống đường núi tịch mịch, y rùng mình một cái, không rõ lắm sao mình lại ở đỉnh tuyết sơn.

“Chủ tịch, anh sao rồi?”

Thần quang vừa biến mất, Trương Huyền liền xông tới, Nhiếp Hành Phong vừa dùng ý niệm đấu pháp với thần thụ, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, thấy Trương Huyền vẻ mặt kinh hoàng, anh muốn mở miệng xoa dịu, há miệng ra lại thấy cổ họng phát đau, nói không ra lời, đành phải lắc đầu tỏ ý mình không sao.

Lúc này gió ngừng mây tan, tuyết trắng sáng lấp lánh, trở thành ngọn đèn thiên nhiên, cảnh ảo thần thụ biến mất, chỉ để lại âm thanh vấn vít, thần khí hổ củ ngẩng mặt lên trời rít gào vài tiếng, trở về quy vị bên người Nhiếp Hành Phong, long thần lại như bị linh khí thần mộc làm chấn động, dã tính đại phát, hoàn toàn không nghe Trương Huyền khống chế, vẫn không ngừng bay giữa không trung như cũ.

Trương Huyền mấy lần kêu gọi đều bị không để ý tới, nhìn Nhiếp Hành Phong hơi thở suy yếu, không khỏi giận dữ, cúi đầu thấy tượng gỗ nguyên hình thần thụ, giận chó đánh mèo với nó, một cước đá thần vật mọi người coi là trân bảo kia ra thật xa, mắng: “Thu ngay linh khí của ngươi lại, bằng không ta không cần biết ngươi có lai lịch gì, một đuốc đốt rụi ngươi!

Âm thanh dừng lại trong tiếng mắng, Nhiếp Hành Phong bất mãn trừng Trương Huyền một cái, thần vật vô tội, linh khí đến từ chính trời đất, quá mức cường đại, chỉ sợ ngay chính nó cũng không cách nào khống chế. Có điều nhìn ra được nó cảm thấy lửa giận của Trương Huyền, không lâu sau từ trường linh khí cường đại sót lại trong không trung cũng lui tán, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng chợt nhẹ, trọng lực áp bức trong ngực biến mất, lúc này mới có thể hô hấp thông thuận.

“Tiêu Lam!”

Tiếng gọi sợ hãi đánh tan yên tĩnh ngắn ngủi, Tiêu Nhiên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy bóng hình ngày càng nhạt giữa không trung, không khỏi thất thanh gọi to, muốn xông qua túm lấy Tiêu Lan Thảo, nhưng vừa mới đứng dậy liền ngã gục về phía trước, thân thể y vừa hấp thu linh khí, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh sau khi tỉnh dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng kia cách mình xa thêm vài phần.

Thấy Tiêu Nhiên thuận lợi tỉnh dậy, Tiêu Lan Thảo cười cười, nghi thức chuộc hồn hình như đã thành công, đây vẫn luôn là mục tiêu hắn theo đuổi, nhưng lúc này hắn không cách nào chia sẻ vui sướng của thành công, quanh thân bị đau đớn bao vây. Dưới thần quang to lớn, nguyên thần của hắn có lẽ đã sớm bị đánh tan tành, thế mà ý thức vẫn còn tồn tại, không bao lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn biến mất.

Như cảm nhận được tình hình của hắn, Tiêu Nhiên vùng vằng đứng lên muốn túm lấy hắn, tay lại xuyên qua hình bóng mỏng manh kia, hình bóng vỡ ra trước mắt y, hóa thành vô số mảnh nhỏ trắng ngần, giống như tuyết bay, rơi rớt trong gió lạnh, trơ mắt nhìn hắn biến mất, Tiêu Nhiên lòng nóng như lửa đốt, nhưng không biết nên làm thế nào, thần trí vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, nhưng y biết Trương Huyền, biết Tiêu Lan Thảo rất coi trọng cậu ta, giờ có lẽ chỉ cậu ta mới có thể giúp mình.


Đôi mày thanh tú của Trương Huyền nhíu chặt, trước khi Tiêu Nhiên phát hiện nguyên thần Tiêu Lan Thảo hóa thành hư vô, cậu đã chú ý thấy, nhưng vừa rồi gọi Tác Hồn Ti cậu tiêu hao quá nhiều linh lực, giờ muốn thúc đẩy Long thần để sai khiến cũng là có lòng mà hết sức, chứ nói gì đến chuyện giúp Tiêu Lan Thảo gia cố nguyên thần.

Nhiếp Hành Phong cùng Hamburger tiến tới hỗ trợ, cũng chẳng ăn thua gì, vừa trải qua một phen vật lộn với thần lực, tình trạng họ không khá hơn Trương Huyền bao nhiêu, chỉ có thể gắng gượng duy trì nguyên thần Tiêu Lan Thảo không bị tiêu tan, nhưng theo thời gian trôi, pháp lực đến cuối, chỉ có thể nhìn nguyên thần rơi rớt ngày càng nhiều, đang không biết nên làm thế nào mới tốt, bỗng nhiên Trương Huyền hét lớn một tiếng: “Nghiệt chướng, còn không quy vị!”

Trong lúc nguy cấp, tính khí Trương Huyền nổi lên, bất chấp khó chịu do tế pháp khí mang tới, vung ngón tay hướng về phía song long đang nấn ná trên bầu trời nổi giận quát lên, dưới uy chấn của Hải Thần, Long thần không dám kháng mệnh nữa, thu hồi lệ tính thần vật, ngoan ngoãn vâng theo ý thức Trương Huyền quay về, song long quấn lấy nhau, vòng quanh nguyên thần Tiêu Lan Thảo, khiến nó không thể tiêu tan.

Nhưng cũng chỉ có thể duy trì trạng thái nhất thời, Nhiếp Hành Phong khẩn trương nhìn Trương Huyền, chỉ thấy cậu thần sắc lãnh lệ, hai mắt xanh thẳm như biển, nhìn chằm chằm Long thần bất động, Tác Hồn Ti quấn liên tiếp mấy vòng trên cánh tay, tựa như long hình vây quanh nửa người cậu, lẫm liệt như vị thần khiến lòng người sinh kính sợ.

Được linh lực cường đại của Long thần tương trợ, nguyên thần Tiêu Lan Thảo rõ nét hơn lúc trước rất nhiều, nhân hình và hồ hình nhanh chóng thay nhau biến hóa, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn, lại gắng sức đưa tay ra bắt lấy móng vuốt ngân long, đáng tiếc lần nào cũng khó khăn bắt hụt — hắn thủy chung không thể cố định được thể hình, mọi người không sờ được hắn, hắn cũng vậy, không cách nào nắm được vật thể bên ngoài.

Tình thế vô hình trung càng hiểm ác hơn trước, mọi người nhìn đến thót tim, hơi thở đều nín lặng, chỉ thấy Tiêu Lan Thảo dẫu không cách nào chạm đến ngân long, nguyên thần lại ngày càng rõ hơn, nhìn như sắp thành công. Nhưng chỉ có Nhiếp Hành Phong biết đó là giả tượng, thỉnh thoảng nhìn Trương Huyền, Trương Huyền liều mạng toàn lực, nhưng tình hình trước mắt như đang giằng co, vết thương cũ của Trương Huyền chưa lành, pháp lực của cậu không thể duy trì quá lâu, nên không sớm thì muộn, nguyên thần Tiêu Lan Thảo tiêu tan là kết quả tất nhiên.

Nỗi lo lắng được chứng minh là đúng, không lâu sau thân thể Trương Huyền chợt nhoáng lên, tơ máu từ khóe miệng chảy ra, Tác Hồn Ti trong tay khẽ run lên. Nhiếp Hành Phong muốn tiến tới giúp cậu, nhưng chưa đến gần đã bị lệ khí đánh văng ra, bản thân Trương Huyền không chịu nổi, quỳ rạp về phía trước.

Biến cố trong nháy mắt khiến cho ngân long mất đi khống chế, buông lỏng gông cùm xiềng xích đối với nguyên thần. Trương Huyền không dám chậm trễ, chân sau chống xuống đất vội vàng một lần nữa gọi pháp khí lên, nhưng lực bất tòng tâm, theo linh lực hao tổn, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy. Trương Chính vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, thấy cậu liều mạng như vậy, rốt cuộc không nhịn được, tiến tới đẩy cậu ra, quát lên: “Đủ rồi, cậu muốn vì một con hồ yêu mà ngay cả mạng cũng ném vào trong sao!”

Trương Huyền không đề phòng, bị Trương Chính đẩy ngã xuống đất, linh lực mất đi khống chế, muốn tiếp tục gọi lên lại bất lực, mắt thấy nguyên thần Tiêu Lan Thảo sắp bắt được Long thần thì song long biến mất, cậu tức giận xoay tay lại cho Trương Chính một đấm, quát: “Ngươi sẽ hại chết hắn!”

“Hắn giết người vô số, vốn đáng chết!”

Trong mắt Trương Chính, thân là đạo giả không trừng ác dương thiện thì thôi, còn cứu yêu hồ không tiếc hao tổn công lực. Hắn không thể nào hiểu nổi ý nghĩ của Trương Huyền, để cậu không cố chấp thêm nữa, bắn đạo bùa về phía Tiêu Lan Thảo.

Nguyên thần Tiêu Lan Thảo bị cương khí đạo bùa đánh đến, hình thể rất vất vả mới tập hợp được lần thứ hai tan ra. Trương Huyền nhìn thấy, tức giận vung quyền về phía Trương Chính, lần này Trương Chính chặn lại, đồng thời đánh trả, ngực Trương Huyền bị hắn đấm phải, trong lúc dây dưa vang lên một tiếng “Pang”, là Tiêu Nhiên tìm được khẩu súng Hứa Nham làm rơi, chĩa về phía Trương Chính, thừa dịp hắn ngây người, Trương Huyền vội vàng đứng lên chuẩn bị gọi pháp khí một lần nữa, lại phát hiện bất kể mình nỗ lực thế nào, đều không gọi Long thần ra được.

“Từ bỏ đi!” Bị nòng súng chĩa vào, Trương Chính không phản kháng nữa, nhưng lại nói: “Hồ yêu lợi dụng thần thụ cứu người, vốn chính là nghịch thiên, lẽ nào cậu cũng muốn nghịch thiên cùng hắn sao?”

Trương Huyền trầm mặt không nói lời nào, cậu biết Trương Chính nói không sai. Tiêu Lan Thảo trở thành như vậy là sự lựa chọn của chính hắn, họ đều không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên thần của hắn tán hồn. Đang cảm thấy tuyệt vọng, dưới chân đột nhiên lóe lên tia sáng, chính là phệ hồn kính cậu mang theo người, vừa rồi trong lúc vật lộn với Trương Chính lăn xuống đất, ánh trăng chiếu xuống, vừa khéo chiếu vào mặt kính, chỉ thấy một luồng áng sáng nhạt từ mặt kính bắn ra, chiếu lên trời cao.

Trương Huyền ngẩn ra, không biết đây có nghĩa gì, Nhiếp Hành Phong lại trước cậu một bước, khom lưng nhặt gương lên, ném về phía nguyên thần Tiêu Lan Thảo.

Sơ Cửu từng nói chú khắc trên phệ hồn kính là máu oan hồn, có thể quấy nhiễu lòng người, nhưng trên ý nghĩa nào đó, năng lực loại này cũng có thể ngưng tụ hồn phách bị tản ra. Nhiếp Hành Phong không biết làm vậy có hữu dụng không, dù sao cũng là cơ hội cuối cùng, không bằng đánh cược một lần đi!

Luồng ánh sáng như bị sức mạnh nào đó hấp dẫn, theo phệ hồn kính bay lên không, bao phủ hồn phách Tiêu Lan Thảo, quang hoa nhanh chóng lóe ra, khiến mọi người không mở được mắt, chỉ hoảng hốt thấy nguyên thần Tiêu Lan Thảo tái hiện, mượn sức mạnh của ánh sáng hai tay hợp lại làm ra chỉ quyết ngưng thần tụ khí, quanh thân kim quang ẩn hiện, giúp hắn thành công đem hồn phách gom lại.

Trước sau chẳng qua mấy chục giây, nhưng trong mắt mọi người ở đây, lại dài đằng đẵng như yểm mộng, nhìn nguyên hình Tiêu Lan Thảo chậm rãi khôi phục, mọi người còn chưa kịp vui vẻ, đã phát hiện đó cũng không phải là Tiêu Lan Thảo thật sự.

Nói chính xác, đó là trạng thái lúc Tiêu Lan Thảo mới tu thành hình người. Khi đó hắn còn chưa thể che giấu nguyên hình và dã tính thuộc về yêu loại. Trọng thương dẫn đến mặt hắn toàn vết sẹo ngang dọc giao nhau, thân hồ cũng bị lửa thiêu đen như mực, móng tay bén nhọn như dao, mười ngón hiện lên áng sáng lạnh lẽo, trong bóng tối nhìn lại càng lộ vẻ đáng sợ. Sau khi hiện hình mắt lập tức hiện lệ quang, nhe răng trừng mắt về phía họ, phát ra tiếng đe dọa chói tai, nếu không tận mắt nhìn thấy, họ rất khó tin quái vật nửa người nửa yêu này chính là Tiêu Lan Thảo.

Phệ hồn kính rơi xuống, thấy nguyên thần hồ yêu còn hiện trên không trung, chứng tỏ tụ hồn thành công, bất kể nói thế nào đây cũng là chuyện tốt, tuy rằng xảy ra đủ chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm. Trong lòng Trương Huyền thầm kêu may mắn, đi tới cất cái gương, hắng giọng, đang muốn lên tiếng gọi hồ yêu, ai ngờ còn chưa mở miệng đã bị cắt ngang. Hồ yêu sau khi hét lên một trận điên cuồng, nhìn thấy Trương Chính, đột nhiên nhảy về phía hắn, vuốt sắc chộp tới, Trương Chính không đề phòng, trước ngực bị cào ra một vết máu rất dài.

Hồ yêu lại vẫn không cam lòng, giơ hai móng vuốt lên lần thứ hai chộp mạnh về phía hắn, bị Trương Huyền ở giữa ngăn lại, kêu lên: “Tiểu Lan Hoa, ta liều mạng cứu ngươi, không phải để ngươi trở lại giết người!”

Hồ yêu để ngoài tai, vuốt hồ tiếp tục quét xuống, may là Nhiếp Hành Phong kịp thời kéo Trương Huyền lại, bằng không người kế tiếp bị thương chính là cậu. Hồ yêu nhào vào khoảng không, xoay người phóng về hướng Trương Chính, hắn oán niệm sâu đậm đối với Trương Chính, mỗi một chiêu đều hạ thủ không nương tay, mắt thấy Trương Chính sắp bị ép xuống vách đá, hắn đang cảm thấy hả giận, chợt nghe có người sau lưng nhẹ giọng gọi: “Tiêu Lam!”

Âm thanh quen thuộc, mang theo tình cảm quyến luyến đã lâu không thấy, dễ dàng kéo lại động tác của hắn. Hồ yêu ngừng tấn công, nghi ngờ quay đầu lại, liền thấy Tiêu Nhiên đứng ở đó, đồng thời hắn còn thấy được cả vách núi xây bằng hàn băng đối diện. Mặt băng trong suốt lóng lánh, bên trong phản xạ rõ nét dung mạo người nào đó — mặt hồ dữ tợn quái dị, thân thể đầy vết thương cùng đôi mắt đỏ ngầu kia, hắn cảm nhận được sát khí và tàn nhẫn chưa bao giờ có, mà cảm nhận này đều là người trong băng truyền đến cho hắn.

Trong nháy mắt, vô số tuyệt vọng, tốt đẹp thoáng qua trước mắt hắn. Hồ yêu hoảng hốt một chút, rốt cuộc hiểu được hình ảnh trong băng kia thực ra chính là bản thân hắn, lại nhìn thấy ánh mắt rất đỗi kinh ngạc của Tiêu Nhiên và những người khác nhìn về phía mình, hắn đột nhiên phản ứng lại, hét lên một tiếng nhảy về phía trước.


Trương Huyền cho rằng hồ yêu lại muốn tấn công mình, vội vàng kéo Nhiếp Hành Phong tránh ra, song hồ yêu hoàn toàn không để ý đến cậu, mà là phi nhanh về phương xa. Trương Huyền đầu óc mơ hồ theo sát, mấy người đuổi theo hồ yêu đến khe núi, liền thấy thân thể bạch hồ nằm trong tuyết sau cái cây. Bạch hồ cực lớn gần như lẫn vào trong tuyết đọng, nếu hồ yêu không chủ động tới, sẽ tuyệt nhiên không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Hồ yêu nhanh chóng bám lên thân thể bạch hồ, có nội đan chống đỡ cho thân thể hắn, sau khi nguyên thần hắn trở về vị trí cũ, thân thể động đậy, chẳng mấy chốc đã tỉnh lại, quay đầu nhìn mọi người, trong tròng mắt bạch hồ toát ra vẻ đề phòng, thân thể cong lên, làm ra tư thế tấn công.

Trương Huyền mất hứng: “Ta nói này Tiểu Lan Hoa, vừa rồi ta còn cứu ngươi, ngươi không cần qua cầu rút ván triệt để đến thế chứ?”

Bạch hồ không để ý đến cậu, dùng ý niệm kéo dài móng vuốt, coi như lưỡi dao sắc che trước ngực, hung ác nhìn họ chằm chằm. Trương Huyền sau khi nói xong mới phát hiện đối tượng bạch hồ căm tức không phải mình, mà là Trương Chính đi theo phía sau cậu. Trương Chính bị hồ yêu liên tục tấn công, trước ngực thêm vài vết máu, lại thêm dính tuyết trắng cùng bụi bặm, có vẻ cực kỳ chật vật, nhìn thấy bạch hồ, hắn vung đạo bùa lên, làm động tác bắn.

Trương Huyền vội vàng chặn tay hắn lại: “Oan gia nên cởi không nên buộc, mọi người đều lùi một bước, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài…”

“Cậu còn muốn bao che cho hắn tới khi nào!?” Trương Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận hất tay Trương Huyền ra, chỉ vào bạch hồ kêu lên: “Thân là người tu đạo, kỵ nhất là dùng tình cảm quyết định lập trường, bản thân cậu nhìn thấy rõ ràng, yêu tính hắn đã bị thần thụ kích thích phát ra, rơi vào ma đạo, hoàn toàn không phân biệt đúng sai thiện ác, hôm nay không giết hắn, chắc chắn hậu họa vô cùng!”

Trương Huyền quay đầu nhìn bạch hồ, lệ tính trên người bạch hồ tràn ra tứ phía, cậu sao có thể không cảm giác được? Nghĩ bụng tên khốn Tiểu Lan Hoa này thật sự có thể gây phiền toái cho cậu, không giết không được, nhưng một khắc trước mới vất vả cứu hắn về, chẳng lẽ muốn cậu một giây sau lại giết chết hắn sao?

Cũng may Nhiếp Hành Phong lập tức tiếp lời, nói với Trương Chính: “Người tu đạo phải tránh xử trí theo cảm tính, nhưng Trương tiên sinh, cậu cố chấp tru diệt hồ yêu, đó chẳng phải cũng là một loại cảm tính cực đoan? Nếu đến bây giờ hắn chưa từng làm hại người, lẽ nào vì một câu giả thiết nhân quả của cậu liền muốn giết hắn trước sao?”

“Lúc này không giết, vậy tương lai hắn hại người thì làm thế nào?”

“Tương lai thế nào tôi không biết, nhưng việc lúc trước hắn chưa từng hại người, tôi so với bất cứ ai đều rõ hơn cả!”

Tiêu Nhiên xông tới, đẩy họ ra, bất chấp địch ý của bạch hồ chạy đến trước mặt nó, hành động của y chưa thuận tiện lắm, chạy còn lảo đảo, nửa chừng còn ngã một cái.

Hung tính bạch hồ lộ ra, sau khi nhìn thấy Tiêu Nhiên thân thể rụt về sau một chút, phát ra tiếng kêu đe dọa, nhưng so với tiếng kêu gào tàn nhẫn vừa rồi thì yếu thế hơn rất nhiều, đầu nghiêng sang một bên, bộ dạng rất sợ nhìn thấy y. Tiêu Nhiên đưa tay muốn vồ về an ủi, bị bạch hồ cắn một cái, cũng may không dùng lực, không thì hàm răng sắc nhọn có thể dễ dàng cắn đứt nguyên cánh tay y.

Tiêu Nhiên không để ý, ngược lại vươn tay kia lên tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu bạch hồ, nói với Trương Chính: “Hắn bám trên người tôi, nguyên nhân tử vong của những người đó tôi đều rất rõ, nếu cậu cho tôi một chút thời gian, tôi có thể giải thích cho cậu nghe.”

“Anh đã bị hồ yêu mê hoặc, lời của anh hoàn toàn không thể tin!” Thấy Tiêu Nhiên biết rõ người bám thân mình là yêu, lại vẫn gần gũi với hắn, Trương Chính cười lạnh nói: “Có khi dù hắn giết người trước mắt anh, anh cũng sẽ cho rằng người đó đáng chết.”

Nhìn Trương Chính cầm đạo bùa sải bước đi tới, hiển nhiên nhất định phải trị tội bạch hồ, Tiêu Nhiên giơ súng lên, Trương Chính không coi vào đâu, lạnh lùng nói: “Anh nhìn đi, nếu không phải bị yêu hồ đầu độc, thân là cảnh sát, anh căn bản không thể nào giơ súng với người bình thường, yêu vật như thế, trừ phi tôi chết, bằng không tuyệt đối không để mặc cho hắn làm loạn nhân gian.”

Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, nòng súng lại hướng về phía trước, động tác này rất rõ ràng, nếu Trương Chính tiếp tục khiêu khích, y nhất định sẽ nổ súng — có lẽ Trương Chính nói đúng, y của trước kia sẽ không xử trí theo cảm tính, đây hết thảy đều là bị Tiêu Lan Thảo mê hoặc, nhưng thế thì đã sao? Khi y sống chết trước mắt, là Tiêu Lan Thảo vẫn luôn bảo vệ y, giờ y chỉ đang làm chuyện y cho là chính xác, giữa lý trí và tình cảm, y cam tâm chọn cái sau.

Tình thế song phương giằng co giương cung bạt kiếm. Không để tuyết sơn lại trải qua lần phân tranh thứ ba, Trương Huyền ra dấu với Hamburger, để nó đi đối phó với Trương Chính, ai ngờ Hamburger còn chưa tới gần, một tiếng cười khẽ từ phía sau Tiêu Nhiên truyền đến, giọng nói ấm lạnh trong trẻo, còn mang theo vài phần ngả ngớn đùa giỡn nhân gian, ra là Tiêu Lan Thảo lên tiếng.

“Trương Chính tiên sinh.” Hắn nói: “Kỳ thực lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi đã để mắt tới ta đúng không?”

Trương Chính ngẩn ra, Tiêu Lan Thảo nói tiếp: “Việc ta bám thân, phàm là người có chút đạo hạnh đều nhìn ra được. Nhưng trong rất nhiều đạo giả chỉ có ngươi nóng vội điều tra chuyện của ta, từ người ta gặp gỡ đến nơi thường hay đi, thậm chí không tiếc tốn số tiền lớn mời người của công ty thám tử theo dõi hành tung của ta, ngươi cho rằng mọi chuyện ta đều không biết chăng?”

“Hả, có chuyện này?” Vừa nghe được lời này, Trương Huyền nóng nảy, cướp lời Trương Chính hỏi hắn: “Mời công ty thám tử sao không đến chỗ chúng tôi, đồng môn một hồi, tôi có thể cho cậu giá ưu đãi, hơn nữa tôi rất hiểu Tiểu Lan Hoa, muốn tra bí mật của hắn nhất định dễ như trở bàn tay thôi…”

Mấy ánh mắt không vui bên cạnh phóng tới, thấy mọi người bất mãn, Trương Huyền đành phải nhịn xuống một đoạn lời tức giận bất bình phía sau, cắt vào chủ đề chính: “Sao cậu cảm thấy hứng thú với Tiểu Lan Hoa đến vậy?”

“Thứ hắn thấy hứng thú không phải ta, mà là nội đan của ta.” Lạnh lùng, Tiêu Lan Thảo giành nói trước: “Nếu ngươi chỉ vì biểu dương chính nghĩa, căn bản không cần tốn nhiều công sức điều tra tất cả về ta. Ngươi hoàn toàn có thể dùng cái cớ ta bám thân để động thủ. Nhưng ngươi không dám, bởi vì ngươi sợ làm vậy không những sẽ chọc đến người Tiêu gia, mà còn bị đồng đạo lên án. Ngươi muốn đạt được ham muốn của bản thân, lại còn phải dùng cái cớ đường hoàng đưa ta vào chỗ chết. Sau khi phát hiện chuyện lạ xảy ra từ lúc ta bám thân, ngươi nhất định rất vui vẻ, tự cho là nắm được nhược điểm ta giết người vô tội bừa bãi, sau đó bắt đầu đuổi theo ta không rời.


“Trong quá trình điều tra ta, ngươi phát hiện ra rất nhiều bí mật liên quan đến Tiêu gia. Ngươi cho là ta tham dự vụ án Tiêu Tĩnh Thành chế độc, vì vậy không ngừng cung cấp đầu mối cho cảnh sát, hy vọng có thể khiến ta cùng đường — nếu ngươi vạch trần vụ án chế độc, còn có thể nói là giữ gìn chính nghĩa, nhưng sao ngươi lại hoàn toàn không để ý đến Tiêu Tĩnh Thành, ngươi chỉ một mực đuổi theo hành tung của ta, chỉ cần ta tham dự chế độc giết người, vậy ngươi giết ta là đạo lý hiển nhiên, ta chết, ngươi có thể đường đường chính chính lấy đi nội đan của ta…”

Lời nói lưu loát, rõ ràng tỉ mỉ, Trương Huyền bất giác quay đầu nhìn Trương Chính, thầm nghĩ họ đoán tới đoán lui, thậm chí nghĩ Phó Yên Văn đứng ở phía sau giở trò, không ngờ lại là Trương Chính.

Bị mọi người nhìn chăm chăm, Trương Chính phát hỏa, kêu lên: “Toàn là nói bậy, đạo sĩ giết yêu thiên kinh địa nghĩa, ta cần bịa đặt nhiều mục thế làm gì? Hơn nữa một con hồ yêu như ngươi, ta cần nội đan của ngươi làm gì?”

“Bởi vì ngươi muốn làm chính nhân quân tử, lại muốn lấy nội đan của ta đi cứu người, Trương Lạc chú của ngươi gần đây thân thể không tốt thì phải? Có nội đan tương trợ, nói không chừng ông ta còn có thể chống đỡ thêm mấy năm nữa…”

“Hỗn trướng!”

Nghe bạch hồ ăn nói bừa bãi, lại kéo cả Trương Lạc vào, Trương Chính giận dữ, bất chấp nòng súng giơ trước mặt mình, bắn đạo bùa trấn yêu về phía bạch hồ, nháy mắt tiếp đó tiếng súng vang lên, đạo bùa bị viên đạn bắn tan, súng của Tiêu Nhiên chĩa vào mi tâm hắn, lạnh giọng quát lên: “Ngươi dám làm hắn bị thương, ta sẽ giết ngươi!”

Trương Chính tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, nhưng nòng súng đen ngòm ở trước mắt, hắn biết chắc chắn không có lợi, nhìn vẻ mặt kỳ dị của những người khác, hắn tức giận giải thích: “Đừng nghe hồ yêu nói xằng xiên, hắn chỉ vì bảo vệ mình mà vu khống hãm hại tôi!”

“Mà nếu không hề có chút tâm tư nào, sao cậu lại đuổi theo Tiêu Lan Thảo không buông chứ? Trên đời này yêu tinh cũng không phải chỉ có mình hắn.”

Hamburger ở bên cạnh xem trò đủ rồi, hắng giọng, quyết định nói lời công lý: “Không thể nói trên đời này ai cũng làm việc vì ham muốn cá nhân, nhưng hành động hoàn toàn chẳng có mục đích gì cũng rất khó tưởng tượng thì phải?”

Trương Chính bị chặn hỏng mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng không nói nên lời, căm hận trừng bạch hồ. Cảm thấy hắn giận dữ và thù hằn, bạch hồ nhẹ giọng cười, bị Trương Chính làm khó rất lâu rồi, hôm nay rốt cuộc hòa nhau một ván, không khỏi tâm trạng cực tốt, cao giọng nói: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội giết ta, bởi vì những tư liệu ngươi tra được kia đều là giả.”

“Cái gì giả?!”

“Ngươi chẳng mấy chốc sẽ biết.”

Bạch hồ nói xong, cảm thấy thể lực hơi hồi phục, liền thả người nhảy xuống vách núi, Tiêu Nhiên che trước người hắn, không ngờ hắn sẽ tự nhảy vực, sợ hãi vội vàng túm lấy hắn, nhưng chậm một bước, chỉ thấy dưới vách núi tuyết trắng xóa, một con hồ ly màu bạc rơi vào trong tuyết, sau khi lao nhanh mấy bước, điểm trắng nhỏ kia rất nhanh đã hòa lẫn vào màu tuyết, không khỏi gấp đến độ kêu to: “Tiêu Lam! Tiêu Lam ngươi muốn đi đâu?”

Nghe thấy tiếng gọi to, bạch hồ quay đầu nhìn y một cái, nhưng thủy chung không dừng lại, hòa vào tuyết đọng không thấy bóng dáng. Nhìn bạch hồ rời đi, Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, y đã coi bạch hồ như người thân cận nhất, chưa từng nghĩ sẽ chia lìa, càng không cách nào tưởng tượng chia lìa đối với đối phương là một việc đơn giản như vậy.

So với Tiêu Nhiên thẫn thờ, phản ứng Trương Chính lại là phẫn nộ, xông lên vách núi, sau khi phát hiện bạch hồ đã sớm biến mất tăm, hắn tức giận ném tất đạo bùa trong tay vào núi, quát lên với họ: “Các người ngăn cản tôi giết yêu, sẽ sớm phải hối hận!”

Biểu hiện giận dữ phát điên thường thấy ở Tạ Phi, nhưng đổi là Trương Chính, lại cảm thấy không hài hòa. Trương Chính luôn từng trải cẩn trọng, hắn phản ứng lớn như vậy, hiển nhiên là tức giận đến cực độ, đúng sai rối rắm một lời rất khó nói hết, Trương Huyền quay đầu nhìn người vẫn luôn đứng sau họ, thấp giọng lầm bầm: “Thứ tình cảm như hối hận này, chờ có rồi hãy nói.”

Trương Chính ngẩn ra, theo Nhiếp Hành Phong tránh ra, hắn thấy Trương Lạc chẳng biết xuất hiện trên đỉnh núi từ lúc nào, gió núi thổi tung tóc Trương Lạc, sự mệt mỏi sau khi leo núi hiện ra trên mặt, biểu cảm trầm tĩnh ôn hòa, điều khác với bình thường là thêm phần thất vọng, chí ít Trương Chính có cảm giác như thế.

Dễ hiểu nguyên nhân Trương Lạc xuất hiện ở nơi này, Trương Chính lập tức quay đầu nhìn Trương Huyền hầm hầm, lại không có thời gian tính toán với cậu, cuống quýt chạy tới đỡ lấy Trương Lạc, nói: “Chú, chú đừng tin lời hồ yêu, con đối phó với hắn chỉ thuần túy do hắn phạm vào sát giới.”

Trương Lạc không nhìn hắn, hai tay đặt trên quải trượng nhìn thẳng cảnh tuyết phía trước, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hơn hai mươi năm trước ở trên tuyết sơn cũng từng xảy ra chuyện giống vậy, các con còn nhớ cả chứ?”

Trương Lạc nói đến chuyện bạch lang Dạ Lăng, con sói kia là Trương Huyền giết, cậu đương nhiên nhớ rõ, nhìn Trương Chính, cậu nghĩ đối với Dạ Lăng, ký ức của Trương Chính nhất định vẫn còn như mới, cho nên hắn làm ra chuyện tương tự, có lẽ chính là xuất phát từ sự kiện năm đó.

Hiểu ý ánh mắt Trương Huyền, Trương Chính vội vàng nói: “Không liên quan đến chuyện kia, con chỉ là…”

Trương Lạc giơ tay lên ngăn lời cãi của hắn, vừa rồi ông nhìn thấy rất rõ, hết thảy đều phảng phất như mới hôm qua, sự thảm thiết trên tuyết sơn ngày đó, ánh mắt căm hận thù hằn trước khi chết của bạch lang, cho dù nhiều năm đã trôi qua vẫn không thể xóa nhòa trong lòng ông. Ông vẫn luôn nghĩ, cái mà Trương Tuyết Sơn gọi là phục sinh sư phụ có phải là thật hay không, nếu lúc trước bạch lang không phải bị Trương Huyền giết chết, sau khi họ lấy được nội đan, thì sẽ như thế nào?

“Dù sao cũng là yêu linh có nhiều năm đạo hạnh, tìm chỗ khoan dung mà tha cho hắn một lần đi.”

Chí ít ông không muốn nhìn thấy chuyện giống vậy lại xảy ra nữa, Trương Chính là ông nuôi lớn, trong lòng đang nghĩ gì ông rất rõ, nhưng không muốn nhiều lời trước mặt người ngoài, xoay người rời đi, Trương Chính đưa tay đỡ lấy ông, nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi.”

Trương Lạc khoát khoát tay, nói tạm biệt Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, Trương Chính không dám khăng khăng nữa, hung hăng trừng Nhiếp Hành Phong một cái, giống như đang bực mình họ mời Trương Lạc tới, nhưng không nói gì, theo Trương Lạc rời đi.

“Cái gì thế, thật vất vả mới mời được sư bá tới, còn định để ông ấy dạy dỗ Trương Chính làm việc đừng thiếu đầu óc như thế, kết quả ông ấy vừa ló mặt đã đi rồi, giống như là lên ngắm mặt trời mọc ấy.” Đợi họ đi xa, Trương Huyền lẩm bẩm: “Chủ tịch, Trương Chính trừng anh làm gì? Rõ ràng thúc giục sư bá tới là em.”

Trương Chính ôm cảm tình khác biệt đối với Trương Huyền, dù chuyện là Trương Huyền làm, Trương Chính cũng không trách cậu, nên tất cả oán khí đều rơi xuống đầu mình, về phần mấy lời dạy dỗ kia, Nhiếp Hành Phong nghĩ Trương Lạc nói hay không cũng không quan trọng, ông tự mình lên đây nhìn thấy tất cả, tin rằng sau này Trương Chính làm việc sẽ có chỗ kiêng dè, ít nhất không dám gạt trưởng bối quyết định bậy bạ nữa.

Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm khe núi, chẳng biết đang suy nghĩ gì, đỉnh núi trống trải, phảng phất cuộc vật lộn sinh tử kia đều tựa như cõi mơ, anh nói: “Chúng ta xuống núi trước đi, những chuyện khác từ từ xử lý.”


Tiêu Nhiên không đáp lại, không biết là không nghe được hay không muốn để ý đến, Trương Huyền không nhịn được phất tay: “Anh muốn hóa đá ở chỗ này tùy anh, chúng tôi phải xuống núi rồi, có điều cho một lời khuyên, Tiểu Lan Hoa sẽ không vì anh đứng đờ ra ở chỗ này mà xuất hiện nữa đâu.”

Những lời này có tác dụng, Tiêu Nhiên quay đầu lại hỏi: “Tôi phải làm thế nào mới có thể gặp lại hắn?”

Trương Huyền liếc mắt, chuyện thế này làm sao cậu biết? Cậu cũng đâu phải con hồ ly ngốc vô trách nhiệm kia, gây cho cậu nhiều phiền toái như thế, cuối cùng lại bỏ đi không quản, hầm hừ mỉa mai xong, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

“A a, Chủ tịch, thần thụ thông thiên đâu?”

Vừa rồi hình như bị em đá một phát đi chỗ nào rồi…

Không đợi Nhiếp Hành Phong nói, Trương Huyền đã như một cơn gió lốc mất dạng, chạy vội về chỗ đất bằng vừa rồi, theo nơi mình đá lung tung tìm kiếm kỹ càng, lẽ ra khắp nơi đều là tuyết trắng, một khúc tượng gỗ hẳn là dễ tìm, nhưng cậu tìm mãi vẫn không thấy, cuối cùng nhịn không được ló đầu nhìn xuống chân núi, nghĩ bụng không phải lúc đó tức quá, quên khống chế sức lực, đá vật quý giá như thế xuống núi đấy chứ?

Đang buồn bực, đối diện truyền đến tiếng gọi của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền chạy tới, liền thấy trên đường núi có một người đang nằm, mặt tuyết bị ông ta kéo thành một đường máu, là Tạ Bảo Khôn, vội vàng cùng Nhiếp Hành Phong hợp lực lật ông ta lên, chỉ thấy chỗ bị thương của ông ta không ngừng chảy máu, trên tay trên mặt cũng đầy vết bầm dập, giống như vật lộn với người khác gây ra.

Tạ Bảo Khôn vẫn lờ mờ có ý thức, thấy bọn họ, yếu ớt nói: “Người kia… là người kia…”

“Không thấy Hứa Nham đâu!” Tiếng kêu to của Hamburger từ xa truyền đến, át lời Tạ Bảo Khôn: “Nhất định là lão thừa dịp chúng ta đều không ở đây lén cầm thần thụ đi rồi, tên tiểu nhân hèn hạ!”

Đường máu Tạ Bảo Khôn dùng thân thể kéo ra xác nhận suy đoán của Hamburger, Hứa Nham vừa rồi chỉ bị ngất xỉu, khả năng ông ta lấy đi thần thụ là lớn nhất, cũng chỉ có thế, Tạ Bảo Khôn mới liều mạng ngăn cản ông ta. Tạ Bảo Khôn tuy không phải người tốt, nhưng Hứa Nham còn đê tiện hơn, vì những cái gọi là nghiên cứu này chẳng biết sẽ làm ra chuyện rồ dại gì.

“Phải lập tức báo cảnh sát phát lệnh truy nã lão.”

“Giao cho ta, giao cho ta.” Hamburger ngại ở đây quá lạnh, bay tới tự động xung phong: “Ta đi báo tin cho Ngụy Viêm, còn có người của tổ hành động đặc biệt, họ hẳn là cũng đến rồi.”

Hamburger không biến về âm ưng được, để nó lại cũng vô dụng, Nhiếp Hành Phong đồng ý, lại dặn dò nó vài câu, phái nó đi. Anh cùng Trương Huyền đỡ Tạ Bảo Khôn đến nơi khuất gió, băng bó đơn giản cho ông ta, cũng may Tạ Bảo Khôn không bị thương ở chỗ nguy hiểm, chỉ là chảy máu thêm giá rét, dẫn đến ý thức không rõ.

Đêm khuya núi tuyết, cõng người xuống núi quá nguy hiểm, Nhiếp Hành Phong chọn chờ cứu viện. Tiêu Nhiên không dị nghị gì với quyết định của anh, đi theo bên cạnh họ, mãi đến khi họ làm xong, mọi người ngồi xuống sau khe núi, y mới nói với Trương Huyền: “Tôi biết cậu.”

“Trên đời này người không biết tôi không nhiều lắm đâu.”

Trương Huyền vừa nói xong, cánh tay đã bị Nhiếp Hành Phong huých một cái, chỉ là Tiêu Nhiên không để ý cậu tự luyến, nói: “Hắn thường tới tìm cậu nói chuyện phiếm, tôi biết hắn rất để tâm đến cậu, nên trong lúc vô ý tôi cũng chú ý tới sự tồn tại của cậu, tôi nghĩ đối với hắn, cậu là một người rất đặc biệt lại đáng tín nhiệm.”

“Anh nói Tiểu Lan Hoa?” Trương Huyền gật đầu nói phải: “Hắn vẫn luôn rất lưu ý làm thế nào kiếm được tiền từ chỗ tôi, phần tín nhiệm này tôi được lĩnh hội sâu sắc.”

Trương Huyền, lúc người ta nói chuyện nghiêm chỉnh, xin em có thể đứng đắn một chút đươc không?

Cảm thấy Nhiếp Hành Phong không hài lòng, Trương Huyền đành phải điều chỉnh biểu cảm sang trạng thái nghiêm túc, hỏi: “Nói đi, anh tâng bốc tôi đến tận mây xanh như thế, là muốn tôi giúp anh làm gì?”

“Tôi muốn xuống núi trước khi cảnh sát đến, lấy chứng cứ Tiêu Lam đã giấu, có những thứ kia, lũ sâu mọt này có thể một lưới bắt hết.”

“Anh muốn bản đồ xuống núi?”

“Tôi muốn cậu làm con tin cho tôi, xuống núi có người dẫn đường sẽ nhanh hơn, lúc cần thiết cậu cũng có thể giúp tôi ngăn chặn người của tổ hành động.”

Theo thời gian, thần trí Tiêu Nhiên từ từ rõ nét, sau khi biết tình hình trước mắt, y bình tĩnh đưa ra quyết định, Trương Huyền nghe thấy lại nhíu mày, kêu to: “Như anh nói không gọi là con tin, gọi là đồng đảng chứ hả?”

“Chuyện thành công, gọi là đồng đảng, nếu thất bại, cậu chính là người bị hại.” Tiêu Nhiên bình tĩnh nói với cậu: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cậu.”

Những lời này cậu đã được nghe từ cách đây rất lâu, nhưng cậu bị Tiêu Lan Thảo liên lụy còn ít hay sao? Có điều chuyện cho tới giờ còn thiếu một kích cuối cùng, cậu cũng không thể khoanh tay mặc kệ, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong gật đầu với cậu.

“Tôi ở đây không sao, em đi cùng anh ta đi.”

Tất cả những người liên quan đều đã xuống núi, chỉ còn lại một Tạ Bảo Khôn đang bị thương, Trương Huyền nghĩ Nhiếp Hành Phong ở lại sẽ không có vấn đề gì, song vẫn dặn dò: “Có chuyện gì lập tức gọi điện cho em, đừng gắng gượng chống đỡ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui