Thiên Sư Chấp Vị

Không gian vắng vẻ, chỉ có mấy bóng quỷ đang lơ lửng bất định phía xa xa. Quỷ ảnh bị tê hỏa chiếu vào, càng trở nên mờ nhạt, khó có thể phân biệt mặt mũi, lao vào nhau, hình như muốn chạy trốn, nhưng lại không tìm được lối ra, Nhiếp Hành Phong bèn vung Tê Nhận lên lần nữa, bổ về phía trước, quát lên: “Cút!”

Pháp khí phá vỡ một khe hở trên vách tường trong không gian đóng chặt, thừa lúc khe hở chưa phục hồi lại như cũ, lũ quỷ mị cấp tốc chạy trốn ra ngoài, ánh sáng từ bên ngoài lờ mờ chiếu vào, nhưng không bao lâu lại bị bức tường khép lại ngăn cản, bốn phía khôi phục bóng tối như ban đầu, chỉ để lại một điểm sáng trên Tê Nhận chiếu tỏ cho anh.

Không thấy trả lời, Nhiếp Hành Phong cố ý quát lên lần nữa: “Phó Yên Văn, loại tiểu nhân chỉ biết giấu đầu lòi đuôi như ngươi cũng xứng làm thiên thần!?”

Vừa dứt lời, một ánh chớp bắn vào phía sau Nhiếp Hành Phong, anh sớm có đề phòng, vung Tê Nhận cản lại, ai ngờ lệ khí đao phong ngày càng mạnh, trong nháy mắt hóa thành vô số đao sắc từ bốn phương tám hướng bao vây lấy anh.

Nhiếp Hành Phong cảm giác lại quay về cảnh tượng lần đầu tiên đối đầu với Phó Yên Văn, không dám chậm trễ, hai tay cầm đao ngưng thần chống đỡ, nhưng rất nhanh ánh chớp hóa thành hình rồng, cuộn lên cổ tay anh, ác thú ngẩng đầu, há miệng đớp pháp khí của anh hòng đoạt lấy. Nhiếp Hành Phong chỉ cảm thấy hai cổ tay bị lửa đốt đau đớn một hồi, nhìn kỹ lại, quái vật hình rắn kia ra là dùng ý niệm hóa thành thiên hỏa, ngọn lửa như hắc long, theo cổ tay anh không ngừng trườn lên trên như bay.

Trên thiên hỏa mang oán niệm mãnh liệt bóp nghẹt trái tim Nhiếp Hành Phong, anh hơi ngẩn ra, như nhớ ra điều gì đó, nhưng lại hỗn loạn đến mức khiến anh không thể nào xác nhận, mắt thấy con rồng hắc hỏa cách mình ngày càng gần, anh theo bản năng chập ngón tay vung về phía đầu rồng, đồng thời lấy đạo bùa Trương Huyền nhét cho mình lúc trước ra bắn về phía thần hỏa, hô: “Tru tà!”

Anh không biết mấy cái pháp chú rườm rà của Trương Huyền, với anh mà nói thực dụng nhất chính là ý chí của mình, quả nhiên, dưới niệm lực của anh, đạo bùa được lửa của Tê Nhận đốt lên, lấp lánh ánh lửa, trong nháy mắt nuốt sống hắc long, ngay sau đó Nhiếp Hành Phong lại trở tay chém một đao vào ngọn lửa, đánh tan đao phong ý niệm đang ép về phía mình.

Trong bóng tối truyền đến một tiếng rên rất nhỏ, anh nghe thấy giọng nói cực kỳ giống mình căm tức quát: “Ngươi dùng pháp thuật tà thần, cũng dám xưng tru tà!”

Theo tiếng quát, không gian hơi sáng lên, người đàn ông diện mạo giống Nhiếp Hành Phong xuất hiện trước mặt anh, đối diện với sự phẫn nộ của hắn, Nhiếp Hành Phong tỏ ra rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi tự xưng là thiên thần, lại chẳng thấy ngươi làm chức trách của thiên thần, chỉ biết lợi dụng cô hồn dã quỷ ở chỗ này làm kết giới hại người.”

“Kia đều là ma chướng trong lòng ngươi, tâm ma hóa thành đủ loại ảo ảnh mê hoặc ngươi, khiến tâm ngươi sinh sát khí, việc này liên quan gì đến ta?”

Lời này có lẽ hơi có lý, lúc biết Trương Huyền vì quỷ kế của đứa bé gái thiếu chút nữa bị nắp quan tài đập phải, trong lòng anh quả thực tràn đầy căm hận, nhưng đây là chuyện thường tình của con người, anh lại chẳng phải thần, hơn nữa cho dù là thần cũng không phải vô tình vô dục, bằng không Phó Yên Văn sẽ không nôn nóng vì pháp khí và cái chết của Trương Huyền đến vậy.

“Lẽ nào người gỗ không phải là chú ngươi làm ra sao?” Anh cười nhạt: “Cái này giống với thủ pháp ngươi dùng thuật người gỗ phân thân để hại Trương Huyền ở sân bay lúc trước, đáng tiếc ngươi phạm phải một sai lầm trí mạng, nữ quỷ không biết Trương Huyền không chết được, đây chỉ là con rối gỗ ngươi thao túng đang tác quái mà thôi.”

“Đúng là u mê không tỉnh ngộ!”

Bị Tê Nhận đánh bị thương, sắc mặt Phó Yên Văn hơi tái, nhưng vẫn chắp hai tay sau lưng như trước, khí thế không giảm: “Ta chỉ muốn ngươi nhìn rõ hết thảy thế gian này, thân là thần, thì phải vô tình vô dục, nhưng hành động vừa rồi của ngươi khiến ta rất thất vọng, ngươi còn u mê không tỉnh rơi vào ma đạo như vậy, ta muốn cứu ngươi cũng đành bó tay.”

“Thì ra ngươi làm ra cảnh ảo là để chỉ vẽ cho ta.” Nhiếp Hành Phong trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng sao ta cảm thấy ngươi chỉ có hứng thú với thanh pháp khí này của ta nhỉ?”

Phó Yên Văn biến sắc, có điều hoảng loạn chỉ hơi lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy rõ, anh vốn chỉ thử thăm dò, nhưng phản ứng của Phó Yên Văn đã giải đáp nghi vấn của anh, cố ý nói tiếp: “Xem ra rốt cuộc ai là bản tôn còn chưa biết, nói không chừng ngươi mới là cái người có cũng được không có cũng được kia, nên mới nóng lòng bắt ta quy vị, để ngươi khôi phục thân phận thần, cho nên Trương Huyền trở thành chướng ngại vật, ngươi nghĩ đủ mọi cách chỉ để tiêu diệt cậu ấy…”

“Nói bậy, ta chỉ không muốn một nửa linh thể khác của mình biến thành ma, nghe mấy tiếng súng kia xem, đó đều là Hải Thần bạo phát lệ khí, lạm sát người vô tội, Nhiếp Hành Phong, còn không nhấc Tê Nhận trong tay ngươi lên giết ma!”

Nhiếp Hành Phong tay cầm Tê Nhận, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, trạng thái đề phòng không cần nói cũng biết, Phó Yên Văn hòa hoãn hạ giọng nói tiếp: “Thần Sát Phạt là phải chém giết chuyện ác trong thiên hạ, ngươi nếu còn mặc kệ cái ác, mấy cảnh sát kia chết đều là do ngươi hại.”

Dường như phối hợp với lời của hắn, tầng ngầm lại cách quãng truyền đến tiếng súng và tiếng kêu thảm, nét mặt Nhiếp Hành Phong như có điều thay đổi, thấy anh do dự, Phó Yên Văn mừng rỡ, lần thứ hai giục: “Nếu ngươi không nắm lấy cơ hội cuối cùng, vậy ta cũng chỉ đành nhịn đau gạt bỏ một phần thuộc về bản tôn là ngươi…”

Lời vừa ra hết, Nhiếp Hành Phong đã vung đao lên, nhưng đao phong lại không chém về nơi tiếng súng truyền tới, mà bổ về phía Phó Yên Văn, Phó Yên Văn không đề phòng, bị lệ phong quật phải lùi liên tiếp về phía sau mấy bước, đợi thân thể hắn đứng vững, đã thấy Nhiếp Hành Phong hai tay cầm Tê Nhận, từng đao đối diện mình, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Lập tức thu lại cảnh ảo, thả Trương Huyền và những người đó ra!”

Kế hoạch lần thứ hai bị quấy rối, Phó Yên Văn giận dữ, cúi đầu nhìn vạt áo bị đao phong Tê Nhận rạch rách, cười lạnh nói: “Những người đó đều bị giết cả rồi, thả ra ngoài cũng chỉ là ác quỷ, về phần Trương Huyền, hắn giết nhiều người như vậy, thì còn mặt mũi nào gặp ngươi?”

Tiếng súng thỉnh thoảng xẹt qua bên tai, Nhiếp Hành Phong không biết toàn bộ là ảo giác của mình hay việc thảm thực sự đang xảy ra, trong lòng vừa gấp vừa bực, chỉ hận bản thân không cách nào phá được kết giới, đi qua nói cho Trương Huyền biết chân tướng, lạnh lùng nói: “Dù cậu ấy giết người, cũng đều xuất phát từ mê hoặc của ngươi, ngươi mới là ngọn nguồn của mọi tội ác, nếu loại người như ngươi cũng có thể xưng thần, thì ta đây thà làm ma!”

“Láo xược!”


Phó Yên Văn chỉ kịp nói ra hai chữ này, đã thấy mũi nhọn sáng lóa của Tê Nhận lần thứ hai bổ về phía mình.

Hắn biết pháp khí lợi hại, vội vàng né tránh, lại dùng pháp thuật gọi cuồng phong, dùng gió làm binh đao chống lại Tê Nhận, nhưng không giống hai lần đọ sức trước, hôm nay lửa giận của Nhiếp Hành Phong bị hắn thành công kích động bốc lên, Tê Nhận tràn đầy khí sát phạt không ngừng đánh về phía hắn, hắn rất lâu rồi chưa phải kiêng kỵ như thế, nhớ tới chuyện cũ, không khỏi vừa căm ghét vừa ao ước, thậm chí rất muốn biết, đã mất đi thần lực điều khiển, Nhiếp Hành Phong làm sao có thể phát huy uy lực của Tê Nhận đến mức này?

Kết giới bốn phía dưới sự va chạm của hai đạo thần lực lung lay sắp vỡ, Nhiếp Hành Phong có Tê Nhận tương trợ, miễn cưỡng có thể đánh một trận cao thấp với Phó Yên Văn. Nhưng hai người chiến đấu kịch liệt không bao lâu, chợt nghe xa xa liên tiếp vang lên mấy tiếng súng, ngay sau đó có người kêu to, láng máng là giọng của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong hơi sửng sốt một chút, bị chưởng phong của Phó Yên Văn nhân cơ hội đánh vào ngực, ngã về phía sau. Tê Nhận cũng bị chưởng phong đánh rớt, luồng gió chợt hóa thành sương đen cuốn lấy Tê Nhận, đoạt lấy trước Nhiếp Hành Phong cuốn vào tay Phó Yên Văn.

Tâm tư của Nhiếp Hành Phong đều bị tiếng kêu của Trương Huyền thu hút, không tiếp tục tranh đoạt với Phó Yên Văn nữa, sau khi đứng vững hỏi: “Ngươi rốt cuộc động tay chân gì ở dưới tầng ngầm?”

“Ta chẳng làm gì cả.” Lấy được bảo vật nằm mơ cũng muốn, tâm trạng Phó Yên Văn rất tốt, loay hoay pháp khí, mỉm cười nói: “Ma do tâm sinh, tất cả cảnh ảo đều chính hắn tạo ra, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không ra được, bởi vì hắn phát hiện tình nhân của hắn đã chết, mà hắn giết nhiều người như vậy, cũng không muốn sống tiếp nữa…”

“Thả cậu ấy ra, ta đưa Tê Nhận cho ngươi!”

“Tê Nhận giờ vốn chính là của ta, không cần ngươi cho.” Phó Yên Văn nhàn nhạt nói: “Thân là thần, ta sẽ không thả ma ra ngoài, nhưng có thể đưa ngươi tới gặp hắn, nếu ngươi muốn ở bên hắn.”

Tê Nhận giơ lên, cảm giác được sát khí sắc bén ập tới, đồng tử Nhiếp Hành Phong co chặt, chỉ thấy hai mắt Phó Yên Văn lộ ra khát vọng, dưới ánh sáng chiếu rọi của Tê Nhận vừa yêu dị, lại tràn ngập lạnh lùng, đó là tình cảm thuộc về thần, cũng khiến anh rốt cuộc hiểu rõ đây mới là mục đích thực sự của Phó Yên Văn.

“Tạm biệt!”

Anh nghe thấy đối phương nói vậy, thanh âm quen thuộc, giống hệt như chính anh nói với mình, sau đó Tê Nhận liền hướng về phía anh bổ xuống.

Nhiếp Hành Phong vội vàng né tránh, đao phong xẹt qua đầu vai anh, rạch quần áo ra một vết rách lớn, anh theo gió lật mình về phía sau, không đợi đứng vững, Phó Yên Văn lại vung đao thứ hai vào anh, nhưng đao này vung giữa chừng đã bị cản lại, có người phảng phất như quỷ mị im hơi lặng tiếng đứng phía sau hắn, dài giọng nói: “Nếu ngươi không muốn ăn đạn, thì bây giờ tốt nhất đừng lộn xộn.”

Trong không gian đột nhiên vang lên giọng nói của người thứ ba, cảm giác được sát khí từ sau lưng truyền tới, Phó Yên Văn lấy làm kinh hãi, một đao kia không đánh xuống được, Nhiếp Hành Phong cũng mừng rỡ, kêu lên: “Trương Huyền!”

“Hey yo, Chủ tịch!”

Tiếng chào hỏi thoải mái như bình thường, nếu không phải nương theo ánh sáng nhạt nhìn thấy gương mặt và quần áo nhếch nhác của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong sẽ cho là cậu vừa đi đâu đó dạo chơi trở về, thấy cậu không sao, trái tim cuối cùng cũng buông xuống, hỏi: “Phía dưới sao rồi?”

“Rất tệ, cơ mà không tệ bằng lần Phong Đô kia.” Trương Huyền dùng súng ước lượng qua lại giữa đầu và lưng Phó Yên Văn, đánh giá xem bắn vào đâu hắn thì tốt hơn, thuận miệng đáp: “Công lao phải thuộc về sự dẫn dắt của ông anh tốt bụng này, sau khi trải qua Tru Tiên Hàng Ma trận, trận thế lớn hơn nữa đối với em cũng chỉ là trò trẻ con.”

Giọng điệu trêu chọc không che giấu được âm khí vô tận kéo tới, đó không phải là sức mạnh Trương Huyền nên có, Phó Yên Văn không biết cậu dạo qua một vòng ở tầng ngầm, đã gặp được cái gì, bèn không dám hành động thiếu suy nghĩ, buông Tê Nhận xuống, hỏi: “Ngươi không chết sao?”

“Tiếc quá, đến giờ ta vẫn sống rất khỏe.” Trương Huyền dùng khẩu khí tức chết người không đền mạng đáp: “Hơn nữa kế tiếp ta sẽ còn sống tốt hơn.”

“Làm sao có thể? Thiên thần cũng có ngũ suy, huống chi ngươi còn coi rẻ mạng người, ngươi vừa giết nhiều người như vậy, ngươi cho rằng Ngũ Đế sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

“Thiên thần có ngũ suy không sai, nhưng ta lại chẳng phải thiên thần, ta là thiên sư, à đúng rồi, tới gấp quá, quên nói với ngươi tình hình phía dưới, bên dưới chẳng có ai chết cả, chết một người ta sẽ phải siêu độ một người, mệt thế lại không kiếm được tiền.”

Mấy câu nói chọc Phó Yên Văn giận xanh cả mặt, nếu không phải đưa lưng về phía Trương Huyền, hắn nhất định sẽ vung một chưởng đánh tới, tất cả kế hoạch đều lệch khỏi quỹ đạo, nếu không phải trên tay nắm binh đao thuộc về chiến thần Sát Phạt, hắn tuyệt đối sẽ cho rằng lần này mình thua toàn diện, cười nhạt: “Ta rất hiếu kỳ ngươi làm thế nào bò ra khỏi kết giới kia.”

“Cái này ấy hả, nói ra thì rất dài dòng, nếu ngươi trả tiền trà nước, ta cũng không ngại nói, nhưng ngươi là phân thân của Chủ tịch, vậy hẳn là keo kiệt y như anh ấy, nên chúng ta đừng lãng phí nước bọt ở đây thì hơn, chỉ là có một việc có thể nói cho ngươi biết, không phải ta “bò”, mà là “đi ra” khỏi tầng ngầm.”

Lẽ nào bây giờ không phải ngươi đang lãng phí nước bọt sao?


Phó Yên Văn cảm thấy chỗ bị Tê Nhận đánh trúng bắt đầu âm ỷ đau, Trương Huyền xuất hiện khiến cho tình thế chuyển biến lớn, bây giờ hắn trước sau gặp địch, hắn còn có mấy phần kiêng kỵ Nhiếp Hành Phong, trong tình hình không nắm chắc không lập tức phản kích, để tra rõ thực hư, hắn cố ý nói: “Ta xem thường ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi trong cơn tức giận sẽ đại phát hung tính, giết hết người ở chỗ đó.”

“Ngươi không xem thường sự khoan dung của ta, ngươi chỉ xem thường chỉ số thông minh của ta.” Chiếm một vị trí có lợi, Trương Huyền không vội ra tay ngay, chậm rãi giải thích: “Ngay từ đầu khi ta ngã vào tầng ngầm, đã tiến vào trong ảo giác ngươi khống chế — ta hạ thủ thuật che mắt cho Chủ tịch, những người đó làm sao có thể nhìn thấy anh ấy? Pháp thuật của ta không cao siêu bao nhiêu, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất hữu hiệu, cũng ví như bây giờ.”

“Từ lúc ta đi vào Tạ gia, tất cả liền trở nên thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiến người ta không thể nào suy đoán được cái nào mới thực sự tồn tại, nhưng ngươi đã phạm sai lầm trí mạng là ảo giác ngươi thiết kế được khai triển từ trong ý thức của ngươi ra ngoài, cho nên Chủ tịch trong cảnh ảo kia cũng mang theo ý thức của ngươi, ta mượn Tê Nhận mà hắn bô bô nói cả buổi, khi đó ta đã biết có vấn đề.”

Thấy sắc mặt Phó Yên Văn ngày càng đen, đủ thấy hắn bị Trương Huyền chọc giận không nhẹ, bởi vì bị đùa giỡn mà buồn bực Nhiếp Hành Phong vẫn luôn đè nén bị quét sạch, cố ý hỏi: “Chỗ đó có vấn đề?”

“Chỉ có thiên thần mới coi trọng Tê Nhận đến vậy, Chủ tịch anh ngoại trừ hơi keo kiệt về phương diện tiền tài ra, bình thường vẫn rất hào phóng.”

Thế mà cũng dùng cách này để nhận ra thật giả được, còn nói anh keo kiệt về tiền tài!

Lần này đổi thành Nhiếp Hành Phong giận, trừng mắt nhìn Trương Huyền nghĩ thầm, tên này còn dám trợn mắt nói điêu thế sao? Cậu ta ăn, mặc, ở, dùng, bao gồm tất cả thức thần nuôi trong nhà của cậu, không phải đều dựa vào mình nuôi? Cậu ta có tư cách gì nói mình keo kiệt!

“Vậy thì sao? Các ngươi vẫn thua rồi!” Phó Yên Văn tay cầm Tê Nhận, làm ra tư thế nâng đao, lạnh lùng nói: “Tê Nhận ở trong tay ta, muốn giết một thần cách ly kinh phản đạo cùng một thiên sư văn dốt võ nát, ta nghĩ vẫn dư sức.”

“Nếu ngươi muốn khiêu chiến một trận, không ngại thử một lần.”

Cùng lúc hắn nâng đao, Trương Huyền nhắm nòng súng ngay sau đầu hắn, bình tĩnh nói: “Xem xem Tê Nhận nhanh, hay là đạn của ta nhanh.”

“Ha ha, đạn bình thường cũng muốn giết ta?”

“Có phải đạn bình thường hay không, ngươi có thể thử thách một chút.”

Tiếng lên nòng vang lên, giống như tuyên chiến với sự tồn tại của hắn, âm khí nồng đậm phía sau ngày càng mãnh liệt, linh lực âm giới thuộc về Phong Đô không ngừng quất tới, âm khí chưa chắc có thể thực sự giết hắn, nhưng nếu tập hợp thêm chủ lực của Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, đến lúc đó sẽ ra sao thì không thể nào đoán trước, tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn kêu to, buột miệng nói ra —

“Sao ngươi lại có đạn thi pháp của Bắc Đế Âm Quân?”

Trương Huyền vốn chỉ phô trương thanh thế, không ngờ đánh bậy đánh bạ trúng, nghe thấy Phó Yên Văn kiêng kỵ, cậu cố ý cười to: “Việc này có gì ngạc nhiên chứ? Ta cùng Âm Quân chính là anh em kết nghĩa, lần trước tới địa phủ, không có sự giúp đỡ của hắn, ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng trốn khỏi pháp trận sao?”

Phó Yên Văn tin lời nói bừa của cậu, tức giận nghiến chặt răng: “Nhố nhăng, thân là vua âm giới, hắn thế mà lại xưng huynh gọi đệ với Tà thần! Năm đó Ngũ Đế bày pháp trận ở âm giới quả nhiên không sai, yêu ma quỷ quái một con cũng không tin được!”

“Ở điểm này chúng ta có thể đạt được sự thống nhất, nhưng nếu trả tiền, muốn mấy viên đạn cũng là chuyện rất đơn giản.” Trương Huyền dí dí súng trong tay: “Muốn thử chút không? Thiên thần đại nhân?”

Nhiếp Hành Phong không điêu luyện tình hình trước mắt được như Trương Huyền, Trương Huyền có bao nhiêu phân lượng anh rõ ràng hơn ai hết. Đứng đối diện Phó Yên Văn, cảm giác được tay nắm Tê Nhận của hắn đang siết chặt, điều này làm anh càng tăng thêm đề phòng, để tránh đối phương đột nhiên phát động tấn công. Cũng may lúc này hứng thú của Phó Yên Văn bị Tê Nhận hấp dẫn, không dây dưa thêm với họ nữa, vung vung pháp khí, ngay khi Nhiếp Hành Phong cho rằng hắn muốn tấn công thì bóng dáng hắn xoay một cái, biến mất trong không gian.

Khí thế áp bức mãnh liệt theo Phó Yên Văn rời đi dần tiêu tan, Nhiếp Hành Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện bàn tay đang nắm chặt thấm ướt mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Trương Huyền, Trương Huyền sau khi xác định Phó Yên Văn đã thực sự rời khỏi, bỏ súng xuống, chạy đến cạnh anh, lắc lư súng trước mặt anh.

“Chủ tịch, anh có vẻ như rất không xong.”

Không để ý đến lời trêu chọc của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nhìn nơi Phó Yên Văn từng đứng, lẳng lặng nói: “Hắn thật sự là thần Sát Phạt.”


Mọi thứ khác đều có thể làm bộ, nhưng khí thế lại không cách nào sao chép được, phần cương khí sát phạt từ lúc sinh ra đã có kia anh quá quen thuộc. Anh cũng đã từng nắm giữ sức mạnh giống thế. Anh từng kiêu ngạo, cũng từng căm thù vì nó, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy những thứ đó có cũng được không có cũng chẳng sao.

“Hắn là thật, cũng không có nghĩa anh chính là giả.” Sự lo lắng của Nhiếp Hành Phong truyền sang cho Trương Huyền, khẩu súng quay tới quay lui trên ngón giữa, nói: “Dù anh là giả, em cũng vẫn muốn anh, anh lo lắng cái gì?”

“Em nói gì?”

Ánh mắt nghi ngờ ném tới, Trương Huyền nhận thức muộn màng nói: “Nói là vẫn muốn anh, làm sao vậy?”

Không phải câu này, là một câu trước đó khuấy động sự nghi ngờ của anh, nhớ tới quá khứ đã xa, Nhiếp Hành Phong cảm thấy chân tướng đang dần dần tiết lộ theo sự phát triển của sự việc: “Hắn cho tôi một cảm giác cực kỳ quen thuộc, chúng tôi đã từng quan hệ rất thân mật…”

“Ái chà, không phải hai người là tình nhân đấy chứ? Tự mình thích mình? Chủ tịch anh tự luyến quá đấy, vậy rốt cuộc là thần cách nào thích đối phương nhiều hơn?”

Nhiếp Hành Phong mới có chút đầu mối, đã bị mấy câu nói của Trương Huyền làm lộn xộn cả lên, anh thu lại nỗi lòng, kéo cửa sổ đang đóng kín ra một khe, bên ngoài đã chạng vạng, nương theo ánh sáng còn sót lại của nắng chiều nhìn lầu hai, ngoài tầng gỗ của nắp quan tài rơi vãi đầy đất, không hề tồn tại quỷ hồn xương cốt, xem ra mọi thứ vừa rồi đều là cảnh ảo Phó Yên Văn làm ra.

Không nghi ngờ gì nữa, mục đích của Phó Yên Văn là Tê Nhận, nhưng qua vài lần giao tranh, Nhiếp Hành Phong cảm thấy so với giết mình hay hy vọng mình tỉnh ngộ, hắn hình như thích nhìn thấy bộ dạng cử chỉ thất thố của mình hơn, cũng coi đó là niềm vui. Nếu bản thân thực sự là một phần thần cách của hắn, anh nghĩ thiên thần ngạo mạn tự phụ không thể nào tha thứ cho sự tồn tại của mình, vì thế cuối cùng họ không thể tránh khỏi một trận quyết đấu, mà mình mất đi Tê Nhận, trong cuộc tỷ thí này lại có mấy phần thắng đây?

Không ai có thể cho anh đáp án, thậm chí ngay cả chính anh cũng không biết.

Rốt cuộc phát hiện Nhiếp Hành Phong không bình thường, Trương Huyền thu lại cười đùa, đuổi theo hỏi: “Anh không phải thực sự đưa Tê Nhận cho hắn đấy chứ?”

“Là bị hắn cướp đi.”

“Có gì khác nhau à? Dù sao đồ giờ cũng là của người ta rồi.” Vừa nghe việc Nhiếp Hành Phong mất pháp khí không phải là diễn trò, Trương Huyền nóng nảy, kêu lên: “Anh có biết vật kia quan trọng thế nào không? Em đòi anh nhiều lần anh không cho, lại cho kẻ khác, khó trách hắn lại thành thật chạy mất như thế, thì ra là lượm được món hời!”

Chẳng lẽ anh muốn cho sao? Anh không phải là đối thủ của Phó Yên Văn, bị cướp mất cũng là lẽ thường, Nhiếp Hành Phong vốn muốn giải thích kế hoạch của mình cho Trương Huyền biết, nhưng Trương Huyền oang oang làm cho anh từ bỏ ý định, bình tĩnh hỏi lại: “Tôi và Tác Hồn Ti, em chọn cái nào?”

“Đương nhiên là anh!”

“Cho nên tôi chọn em.”

Những lời này chừng như nói đúng tâm khảm Trương Huyền, tâm trạng nhất thời tốt lên rất nhiều, ha ha cười một hồi mới cảm thấy sai sai: “Không đúng, chiêu tài miêu, lần này rõ ràng…”

Súng trong tay bị Nhiếp Hành Phong cầm qua, giành hỏi trước: “Em lấy đạn thi pháp của Âm Quân ở đâu?”

“Làm gì có thứ đó, em chỉ cố tình dọa hắn chút thôi, không ngờ hắn tưởng thật, nói không chừng là cái này.”

Trương Huyền lấy di động ra, móc treo điện thoại là đầu đạn Tiêu Lan Thảo tặng cậu, chủ nhân của viên đạn là Mã Linh Xu, về phần Mã Linh Xu lấy được từ đâu thì không biết. Nhiếp Hành Phong nghĩ cho dù trực tiếp hỏi Mã Linh Xu, hắn cũng chưa chắc đã nói, có điều cuối cùng cũng ép lui được Phó Yên Văn, về phần lần sau nên đối phó thế nào, đợi gặp rồi tính, chỉ sợ Trương Huyền nhắc lại chuyện Tê Nhận, anh hỏi: “Mấy người ở tầng ngầm sao rồi?”

“Đều ngất xỉu rồi, có mấy người xui xẻo trúng đạn, cơ mà không chết được, họ muốn hại em, em đã hạ thủ lưu tình rồi.”

“Vậy mấy tiếng súng kia…”

“Là em cố ý, Phó Yên Văn tính kế chúng ta, em liền tương kế tựu kế, cho hắn đắc ý trước một chút.”

Đương nhiên, còn có một phần nhỏ là cậu quả thực bị đám cảnh sát thường phục này chọc giận, trừng trị một chút. Nói đến nguy hiểm vừa trải qua, Trương Huyền không khỏi đắc chí vì phản ứng nhanh nhạy của mình, có điều tầng ngầm bây giờ một đống hỗn loạn, lại thêm do lệ quỷ xuất hiện dẫn đến khí tràng quá âm, Nhiếp Hành Phong không đi xem thì tốt hơn. Cậu đưa Nhiếp Hành Phong nhanh chóng rời khỏi Tạ gia, bên ngoài ánh chiều tà chênh chếch, ấm áp hơn bên trong rất nhiều.

Sau khi ngồi lên xe, Trương Huyền bảo Nhiếp Hành Phong lái xe, bản thân bắt đầu hý hoáy điện thoại di động. Nhiếp Hành Phong thấy ngón tay cậu gõ chữ thoăn thoắt, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm chuyện rất quan trọng, liền không quấy rầy cậu, mãi đến khi Trương Huyền gửi tin nhắn đi, sau khi làm xong mọi việc, mới hỏi: “Chuyện gì mà vội vã thế?”

“Để không cho cảnh sát thường phục trở lại gây phiền phức, em quyết định công bố bí mật ở nơi này.”

Trương Huyền mở di động cho Nhiếp Hành Phong xem, mượn lúc đợi đèn đỏ Nhiếp Hành Phong liếc mấy cái, trong màn hình là toàn cảnh tầng ngầm, kỹ thuật quay phim của Trương Huyền không tệ, chụp đồ sứ vàng ngọc rất bắt mắt, hơn nữa bên trong ánh sáng lờ mờ, tăng thêm vài phần cảm giác thần bí, anh lập tức hiểu ý Trương Huyền.


“Không phải em gửi cho Tô Dương đấy chứ?”

“Đúng thế, thứ tốt là phải chia sẻ cho bạn bè, thần quái số đặc biệt trước lại là Tô Dương làm, mở rộng tiếp truyền thuyết thần bí Tạ gia trừ anh ta ra không thể là ai khác được. Chủ tịch, anh không biết đâu, tầng ngầm kia giống hệt phòng giấu báu vật, thảo nào tinh thần Tạ Bảo Khôn có vấn đề, vật đáng nhiều tiền như vậy chỉ có thể ngắm không thể tiêu, sốt ruột đến độ phát điên.”

Em đang nói chính em à?

Nghe Trương Huyền mặt mày hớn hở kể, Nhiếp Hành Phong không nhịn được cười, chiêu này Trương Huyền làm rất đẹp, để Tô Dương tuyên truyền, chuyện cũ của Tạ gia nhất định lại một lần nữa leo lên tin tức hot nhất, đến lúc đó dù cảnh sát muốn dìm vụ án Tạ Bảo Khôn cũng không thể, chứ nói gì đến chuyện muốn ám sát ông ta, đồng thời cũng có thể mượn giới truyền thông gây áp lực cho cảnh sát, tránh cho họ một mực chĩa mũi dùi vào Trương Huyền.

“Em cố ý?” Anh cười hỏi.

“Đúng thế, nửa chừng nghĩ ra biện pháp này, bằng không nhiều tiền như vậy nhất định sẽ bị đám cảnh sát thường phục kia âm thầm sung công.”

Những người đó năm lần bảy lượt gây sự với cậu, vừa rồi cậu không lạnh lùng hạ sát thủ đã là chí nhân chí nghĩa rồi. Phó Yên Văn không dám giết người lung tung, nhưng nếu lòng người vốn ác, cũng rất dễ bị hắn đầu độc. Trương Huyền nghĩ những người đó mặc dù bị cảnh ảo ảnh hưởng, nhưng nhất định đã tiếp nhận lệnh ám sát, mới có thể vừa nhìn thấy họ đã nổ súng, nên sau khi phát hiện số tài sản lớn, cậu cũng không muốn làm lợi cho người của tổ hành động.

Nhiếp Hành Phong dựng ngón cái lên với cậu, tỏ vẻ tán thưởng, Trương Huyền lại không có phản ứng vui mừng, nghịch đầu đạn trên di động, buồn bực lầm bầm: “Tiếc là Tê Nhận bị cướp đi rồi.”

Ặc…

Anh biết Trương Huyền nhất định sẽ canh cánh trong lòng chuyện này, để không bị nhắc mãi, Nhiếp Hành Phong chủ động nói ra kế hoạch của mình: “Phó Yên Văn lấy được đồ, tạm thời hẳn là không xuất hiện nữa, cảnh sát thường phục cũng sẽ bị chặn lại, thừa cơ hội này chúng ta giải quyết cho xong chuyện của Tiêu Lan Thảo.”

Tâm tư Trương Huyền thành công bị dời đi, than thở: “Cũng không biết hắn ở đâu, giúp làm sao?”

“Chúng ta không biết, nhưng Trương Chính nhất định sẽ biết.”

“Vậy vụ án Tạ gia thì sao? Làm được một nửa liền mặc kệ?”

“Không, Tạ Bảo Khôn không ở phòng thuê, cũng không ở tiệm quan tài, có thể giờ ông ta đang trên đường truy tìm Tiêu Lan Thảo.”

“Vì sao?”

“Để làm vợ con ông ta sống lại.”

Tạ Bảo Khôn có thể trốn trong tầng ngầm, hoàn toàn không cần phải cố ý che kín cửa sổ tầng gác. Nhiếp Hành Phong nghĩ ông ta làm vậy quá nửa là sợ vợ con bị ánh sáng chiếu phải. Tinh thần ông ta có vấn đề, nhưng lúc không phát tác hẳn là rất yêu người thân, bằng không cũng sẽ không mang theo mặt dây chuyền có ảnh chụp bên người. Ông ta xem trọng mặt dây truyền như vậy, lại mặc cho mất mà không nhặt về, là bởi vì ông ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, mà bây giờ chuyện quan trọng nhất của ông ta không gì khác ngoài bảo vệ người thân.

“Nữ quỷ hận Tạ Bảo Khôn như vậy, sao lại nhận sự giúp đỡ của lão? Nói không chừng giam lão ở chỗ nào, định từ từ trả thù ấy chứ.”

“Nếu quả đúng là vậy, nữ quỷ sẽ tốt bụng cho Tạ Bảo Khôn ăn mỳ cốc ở dưới tầng ngầm sao?”

Nói vậy cũng không phải không có lý, nhớ lần trước lúc cậu cùng Nhiếp Hành Phong bị Tạ Bảo Khôn tập kích ở tầng gác có quỷ giúp, giờ xem ra con quỷ kia chắc là vợ ông ta, Trương Huyền không hiểu nói: “Lẽ nào vừa rồi nữ quỷ ở tầng ngầm cũng là ảo giác? Bà ta có vẻ vô cùng hận Tạ Bảo Khôn.”

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc là hận hay yêu, có lẽ ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không thể rõ được.

Nhiếp Hành Phong nói: “Nếu quả thật hận đến vậy, vì sao nữ quỷ đều luôn mồm Tạ gia? Lần đầu tiên chúng ta xuất hiện mẹ con họ đã tấn công chúng ta, có lẽ bà ta coi đây là nhà mình, không cho phép người ngoài xâm nhập, có điều bà ta nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là ý định của Tạ Bảo Khôn.”

Nghe Nhiếp Hành Phong giải thích, sắc mặt Trương Huyền ngày càng trắng, rốt cuộc thất thanh kêu lên — “A Chủ tịch, em nghĩ em đã làm chuyện ngu ngốc gì đó rồi, lần trước lúc siêu độ vong hồn ở Tạ gia em đã nhắc tới thần thụ thông thiên, Tạ Bảo Khôn chắc chắn đã nghe thấy, nên đi tìm Trương Yên Hoa hỏi chuyện thần thụ thông thiên…”

Bởi vậy “thông thiên” Trương Yên Hoa viết trên giấy không phải chỉ lão Trịnh thần toán, mà là chưa kịp viết ra cả câu!

Với sự điên cuồng của Tạ Bảo Khôn, nếu ông ta cũng đi đoạt thần thụ thông thiên, Tiêu Lan Thảo nhất định sẽ phiền toái hơn, Trương Huyền thấy tính nghiêm trọng của cả sự việc, khẩn trương nhìn Nhiếp Hành Phong: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn có kịp cứu chữa không?”

Nhiếp Hành Phong đã nghĩ tới mục đích của Tạ Bảo Khôn, nhưng đối với cách cứu chữa thì trong lòng anh cũng không chắc lắm, tăng tốc chân ga: “Đi tìm Trương Lạc trước, Trương Chính nhất định sẽ liên lạc với ông ấy, thông qua cậu ta có thể tra ra được hành tung của Tiêu Lan Thảo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui