Thiên Sư Chấp Vị

Muốn nói phương tiện giao thông gì giá cả đắt đỏ nhất Nhật Bản, chỉ sợ ngoại trừ phi cơ chính là xe taxi . Dọc theo đường đi đồng hồ tính phí con số cứ nhảy vùn vụt khiến cho Trương Huyền hết hồn, lúc tới cửa nhà Jinguji, cậu rất không can tâm đem một vạn ra trả, nói thầm: “Chiêu tài miêu a chiêu tài miêu, sau này nếu anh không chịu trả lại, tôi nhất định sẽ đem anh đẩy từ tầng cao nhất ở công ty xuống!”

Ba người từ mặt tường phía sau của nhà Jinguji nhảy vào trong, nhà cửa thực yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, rèm cũng được kéo lại, nhìn không thấy tình hình bên trong.

“Không có ai.” Tiểu Bạch lập tức nói.

Động vật khứu giác rất linh mẫn, tiến vào sân, nó liền ngửi không thấy một chút nhân khí nào trong nhà, mà lại có một thứ mùi khác lạ.

Trương Huyền dùng que thép nhỏ để mở khóa cửa, mới vừa đi vào, chỉ thấy một luồng khói đen phóng tới, vội phất tay bắn bùa ra, lệ quỷ bị đánh trúng, hóa thành khói trắng tiêu tán ở không trung, theo sau bùa là một đốm lửa xanh xuất hiện, thiêu đốt, tiếng gào thét không ngừng vang lên, rất nhanh những âm hồn tự do bay ở trong phòng liền dần dần tan theo cùng với ngọn lửa.

Xem ra là Jinguji Masato sợ bọn họ không chết, cố ý thiếp lập ác quỷ ở trong này đến đối phó với bọn họ, còn thi pháp làm biến mất hành tung của ông ta.

Bùa chú tìm người luôn luôn linh nghiệm mất tác dụng, Trương Huyền bấm đốt ngón tay tính không ra bọn họ đi về phía nào, đành phải tìm loạn trong dãy nhà lớn, hy vọng có thể tìm thấy manh mối gì đó. Ngay khi đi vào căn phòng có bày bát quái nghịch chuyển kia, tim cậu liền đập mạnh.

Có khí tức của Niếp Hành Phong, anh ta nhất định từng ở trong này.

Trương Huyền đi đến cửa sổ, khi nhìn thấy nghĩa địa bên ngoài và bát quái nghịch chuyển trên đỉnh đầu, cười khẩy một tiếng.

Jinguji Masato cố ý làm ra âm địa ở trong nhà mình, nhất định không có cái gì hảo tâm, có điều mục đích của ông ta là cái gì?

“Nếu ông ta muốn thuật phục sinh tử linh, đương nhiên là muốn làm cho người nào đó sống lại, gần đây nhà ông ta có người chết sao?”

Tiểu Bạch cái lỗ tai lúc lắc, đột nhiên nhảy dựng lên kêu to: “Ta nhớ ra rồi, ta hình như ở trên mạng có nhìn thấy tin cháu trai ông ta hai năm trước bị tai nạn mà chết, a, ông già kia không phải là muốn cho hắn sống lại chứ? Không xong, bọn họ biết rõ bí mật của ngũ viên, chủ tịch của cậu có nguy hiểm .”

“Đâu phải chỉ nguy hiểm, quả thực là gay go đến cực điểm!”

Trương Huyền vỗ tay, kêu to lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn bát quái đồ ở phía trên, lại nhìn xem phần mộ ở phía đối diện, lấy gương đồng hai mặt âm dương từ trong túi ra, sau khi mở ra, hướng về phía bát quái. Quẻ đồ chiếu vào trong mặt kính, sau đó chiết xạ đến sang mặt kính bên kia, rồi từ mặt kinh chiếu bắn về phía vách tường đối diện, nhất thời, hình âm dương giữa bát quái ở trên vách tường hiện ra ánh sáng, ẩn ẩn nghe được có tiếng gào từ bên trong truyền ra.

Nguyên lai Jinguji Masato lợi dụng bát quái đảo nghịch kết hợp với khí cực âm từ bên ngoài tạo thành lục hợp (trên dưới và bốn phía) làm ra kết giới ở trong này, vì cung cấp chỗ ở cho cháu trai đã chết của ông ta. Bất quá cho dù tử linh có thể sống lại, thân thể của người đã chết hai năm rồi cũng không có thể dùng được nữa, lão già kia nhất định là coi trọng thân thể của chiêu tài miêu. . . . . .

Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ hình âm dương trên tường phóng tới, Hoắc Ly bị một lực mạnh cuốn lấy cánh tay, xoắn ốc kéo lên, tha về phía hình âm dương.

“Meo!”

Tiểu Bạch thân thể nhỏ nhất nên là người thứ nhất bị quăng vào, Hoắc Ly chỉ tới kịp bắt lấy cái đuôi nó, cũng bị kéo vào.

“Ngu ngốc!”

Thấy hai động vật đều bị cuốn đi, Trương Huyền không có biện pháp, đành phải chủ động nhảy vào.

Bên trong bát quái tối đen, tràn ngập mùi âm khí, Trương Huyền hoảng hốt, vội vàng thở ra một hơi thật mạnh. Cậu phát hiện từ khi quen biết Niếp Hành Phong, giác quan thứ sáu thông linh của cậu hình như càng ngày càng linh mẫn .

“Con hồ ly ngốc này, kéo đau cái đuôi của ta!”

Bị Hoắc Ly túm chặt, Tiểu Bạch xui xẻo nằm sấp trên mặt đất, Trương Huyền tiến lên nâng bọn nó dậy, chợt nghe đối diện truyền đến tiếng cười khẩy.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy thiên sư và hồ tinh ngốc như vậy.”

“Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy thức thần vô dụng như vậy.”

Người đàn ông đêm đó so chiêu cùng Trương Huyền bị vây ở đối diện, tứ chi bị dán bùa. Có thể là Jinguji Masato sợ bùa không áp chế được hắn, còn tại trên ngực hắn cắm một cây kiếm gỗ đào.

Hắn vốn có thương tích trong người, lại bị phù chú trấn trụ, linh thể so với bình thường nhạt nhẽo hơn rất nhiều, lúc ẩn lúc hiện giữa không trung, tóc bạch kim cũng biến thành màu xám trắng.

Trương Huyền đi qua, khoanh tay cười hì hì nhìn hắn, “Ngươi không phải là thị vệ thần cao cấp sao? Sao lại để cho người ta đinh trụ giống như đóng đinh cương thi vậy?”


“Thức thần!” Hoắc Ly cùng Tiểu Bạch lần thứ hai cùng kêu lên sửa lại cho đúng.

“À phải, là thức thần. Thức thần Nhật Bản thật đúng là thích chạy theo mốt a, học người ta chơi trò Cosplay, Có điều ta khuyên ngươi lần sau nhuộm thì tốt nhất nên chọn màu đỏ, một đầu tóc trắng dễ dàng làm cho người ta cho rằng ngươi pháp lực không tốt, chưa già đã yếu, ngay cả tóc đều khô héo. . . . . .”

“Là bạch kim, ta trời sinh tóc bạch kim!”

Nam nhân tức giận đến trên trán nổi lên có vài gân xanh, rống to: “Ngươi còn dám ở trong này cười nhạo ta! Nếu không bị ngươi đả thương, Jinguji như thế nào có thể là đối thủ của ta!”

“Ta khuyên ngươi vẫn là tỉnh táo dùng ít sức lực một chút, ngực bị đóng gỗ đào tư vị chắc là rất khổ sở?”

Nam nhân hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, ngạo nghễ không nói.

Làm linh thể, bị đồng thời hạ bùa và đóng đinh gỗ đào, tuy rằng sẽ không chết, nhưng nhất định đau thống khổ không chịu nổi. Thấy người đang ông bị khống chế mà ngạo khí vẫn như trước không thay đổi, Trương Huyền có vài phần kính nể, nói: “Đừng nóng giận, lại nói tiếp giữa chúng ta kỳ thật đều là hiểu lầm, bắt tay giảng hòa thế nào? Ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi giúp ta dẫn đường tìm ra Jinguji.”

“Ta vì cái gì phải hợp tác với ngươi?”

“Ngươi cũng không muốn bị người ta nhốt mãi tại nơi này chứ? Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau ngươi nếu muốn tái gặp lại cứu tinh, chỉ sợ phải là mấy trăm năm sau .”

Nam nhân nghĩ nghĩ, nói: “Cho dù ngươi cứu ta, cũng không có cách đi ra khỏi bát quái nghịch chuyển này, ở trong này, thời gian sẽ chạy thụt lùi một chút làm cho chúng ta cách thời điểm nguyệt thực toàn phần càng ngày càng xa. . . . . .”

“Ngươi sao không nói sớm?”

Trương Huyền bước lên phía trước nhổ kiếm đào trên ngực người đàn ông xuống, sau đó dựt mấy lá bùa đi, mất đi thứ giữ lại, nam nhân chân quỳ gối xuống mặt đất, tóc bạch kim như nước chảy xõa xuống.

Hoắc Ly nhịn không được tiến lên sờ sờ đầu của hắn, khen: “Thật đẹp, ta cũng muốn có.”

“Em toàn thân toàn bộ đều đã là màu đỏ, còn muốn Cosplay thành cái màu gì nữa?”

Trương Huyền kéo tiểu hồ ly đang cản trở ra, vươn tay về phía người đàn ông.

“Nhận thức một chút, ta gọi là Trương Huyền, là môn hạ của thiên sư, đại đệ tử thứ bảy mươi hai.”

Người đàn ông ngẩng đầu, mắt đen như lóe ra bảy màu, giơ tay nắm lấy tay Trương Huyền, mượn lực đứng lên, nói: “Ta gọi là A Sửu.”

“. . . . . .” một hồi sau Trương Huyền cười ha ha: “Thực phù hợp với hình tượng. . . . . .”

A Sửu cho hai tay ra sau lưng, ngạo nghễ nói: “Đại trượng phu sống trên đời, nhân đức tín nghĩa mới là cần thiết, vẻ bề ngoài có gì quan trọng?”

“Yes!”

Hoắc Ly cùng Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên đầu vai nó vổ tay, tỏ vẻ đồng ý.

“Được rồi được rồi, ta biết ngươi là cổ nhân, ngươi không cần phải cố ý dùng cổ văn dán nhãn cho chính mình đâu.”

Trương Huyền cắt ngang bọn họ, hỏi: “Làm sao để tìm Jinguji?”

“Phải hoàn thành nghi thức tử linh sống lại, phải ở nơi cực âm, lấy nguyệt thực làm thời điểm giới hạn, mở ra cánh cửa âm ty. Một điểm trọng yếu là phải có tổ tiên trông coi, nghe nói như vậy có thể được tổ tiên phù hộ. Những gì ta biết đều nói cho ngươi, hiện tại ngươi làm sao để ra khỏi bát quái nghịch chuyển này?”

“Ta tự lo liệu được.”

“Cái gì?”

“Ngốc đã chết, mệt ngươi vẫn là thức thần, ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu được. Thiên địa càn khôn là chuyện nghiêm trọng, làm sao có thể nghịch chuyển? Nghịch chuyển chính là không gian này, phá nó không phải là được sao.”

A Sửu trên trán gân xanh lại nổ lên, quyết định trong quá trình nhân sinh sau này của mình tuyệt không đề cập thêm một vấn đề gì với Trương Huyền nữa.

Nửa đêm, trước khu mộ của gia tộc Jinguji, Niếp Hành Phong bị đặt nằm ở giữa kết giới thuật phục sinh, bên cạnh đặt song song một người người đàn ông. Người này nửa bên mặt vì tai nạn xe mà trở nên không trọn vẹn rách nát, hai mắt quỷ dị trợn to, nhìn về phía Niếp Hành Phong.


Jinguji Masato ngửa đầu nhìn về phía vầng trăng tròn sáng ngời trên bầu trời, trong lòng có chút khẩn trương, cầm tay của người đàn ông, an ủi nói: “Keiji, đừng lo lắng, thần chú nhất định có thể thành công.”

“Ta muốn thân thể của tên này!”

Dây thanh do tai nạn xe cộ mà bị tổn thương, giọng Keiji khàn khàn mang theo sự hung tàn, Sakurai đứng ở bên cạnh run lên một chút, không dám nói lời nào.

“Không thành vấn đề, thần chú phục sinh hiện tại đều ở trong đầu ta, chỉ cần nguyệt thực toàn phần bắt đầu, cửa âm ty mở ra, dưới sự trợ giúp của thần chú là cháu có thể ở thuận lợi có được thân thể hắn.”

“Tốt lắm. ” Keiji khặc khặc cười to: “Ta không chỉ có phải sống lại, còn muốn bất tử, có được thân thể và linh hồn bất tử!”

Tay Sakurai bắt đầu phát run, nhớ tới cảnh ông nội vì để lấy được thần chú, đem con mắt của nhân viên giám định móc ra, không khỏi rùng mình một cái. Nếu muốn lấy thần chú trong trí nhớ của người đó nhất định còn có biện pháp khác, nhưng ông nội lại dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy, chỉ vì cứu người anh trai đã biến thành tang thi (xác chết) của cô.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều không có tự tay giết người, nhưng cô cảm giác những gì đã làm hết thảy đều là chuyện trái với lương tâm. Trong giới tâm linh học làm việc độc ác thì sẽ bị phản phệ nhưng cô không dám phản kháng, thậm chí ngay cả khuyên can cũng không dám, bởi vì làm một thành viên trong gia tộc Jinguji, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo,.

Bóng đêm càng lúc càng u ám, nhìn đến trăng tròn dần dần khuyết đi, Jinguji Masato vẻ mặt kích động đứng lên, đứng ở trước mặt Keiji bắt đầu niệm thần chú, một vòng tròn lớn hình trụ theo thần chú từ từ hiện ra, vây quanh bọn họ.

Theo ánh trăng tối dần, Jinguji Masato niệm thần chú càng lúc càng nhanh, ánh sáng từ mặt đất dần dần tán lên không trung, trước mặt Keiji đột nhiên dâng lên âm phong, gió xoáy không ngừng uốn lượn, hình thành một cái động màu đen, trước động tựa hồ có một cánh cửa, theo lời niệm chú chậm rãi mở ra, nhất thời âm phong càng tăng lên, các loại gào thét rên rỉ từ bên trong truyền ra, trên đỉnh đầu trăng tròn đã bị che hơn phân nửa, chung quanh một mảnh tối đen, chỉ có trong kết giới ánh sáng gay gắt, làm người hoa mắt.

Keiji đột nhiên ngồi dậy, mặt hướng về phía cái động hé miệng, đem âm khí đang không ngừng tràn ra hút vào trong cơ thể, Jinguji Masato niệm khẩu quyết, thân thủ dắt hắn dời về phía Niếp Hành Phong, ai ngờ ngay lúc cơn lốc xoắn tới, Niếp Hành Phong bật dậy nhảy lên, vọt sang một bên.

“Sao lại thế này! ?”

Đột nhiên thấy Niếp Hành Phong hoàn hồn, Jinguji Masato kinh hãi, vội hướng Sakurai nói: “Mau chế trụ hắn, dẫn hồn phách anh cháu tiến vào trong cơ thể hắn.”

Sakurai không dám do dự, nhảy đến bên cạnh Niếp Hành Phong, giơ hai ngón tay lên đang muốn thi chú, lại bị kim quang trên cổ tay Niếp Hành Phong phát ra đánh sang một bên.

“Không có khả năng, huyết chú của ngươi không phải vô dụng sao?” Jinguji Masato thất thanh kêu lên.

Rõ ràng huyết chú của Niếp Hành Phong ở dưới bát quái nghịch chuyển nửa điểm tác dụng cũng không có, bị ông ta dễ dàng bắt trụ, sau đó ông ta thi pháp làm cho Niếp Hành Phong vẫn bị vây trong trạng thái hôn mê, nhưng sao pháp thuật lại đột nhiên không nhạy?

Niếp Hành Phong mỉm cười: “Bởi vì người hạ chú sẽ lập tức tới đây.”

Huyết chú là do Trương Huyền hạ, Trương Huyền gặp chuyện không may, huyết chú đương nhiên sẽ không có tác dụng, ngược lại Trương Huyền không việc gì thì huyết chú vẫn sẽ linh nghiệm. Anh đã sớm tỉnh, có điều còn chưa đến thời khắc mấu chốt, cho nên mới “tĩnh xem biến”, vẫn không có phản kháng.

Jinguji Masato sở trường là tướng số đối với thần chú thì không tinh thông, thấy Niếp Hành Phong khôi phục bình thường, trong lúc nhất thời không biết nên ứng phó ra sao, đột nhiên cổ tay đau nhức, bị Keiji hung hăng bóp chặt, nhìn ông ta, trong mắt tản mát ra vẻ phẫn nộ.

“Mau niệm cho hết phần phù chú còn lại! Mau!”

“Ông nội chờ một chút, đại ca có vẻ rất khác thường. . . . . .”

Thấy khuôn mặt loang lổ của Keiji càng ngày càng đen, tản ra nụ cười vặn vẹo quỷ dị, Sakurai vội xông lên ngăn cản, lại bị Keiji đá ra.

Jinguji Masato vội vàng tiếp tục niệm chú, Keiji thong thả di động thân hình, chụp lấy Niếp Hành Phong, lại bị một luồng kim quang nháy mắt bức sang một bên, Trương Huyền xoay người kích động nhảy về phía kết giới, che ở trước người Niếp Hành Phong.

“Nói ngươi là tử linh thật sự là tôn trọng ngươi lắm, bộ dáng này của ngươi mà diễn cương thi thì không cần hoá trang.”

“Ta không phải cương thi, ta có linh hồn! Đem thân thể của hắn cho ta!”

“Ách? Cương thi có linh hồn cũng là cương thi! Bắt anh ta cho ngươi? Đây là chiêu tài miêu của ta, dựa vào cái gì ta phải cho ngươi?”

Trương Huyền mắng xong, lại đi tới gần Niếp Hành Phong, nói: “Thật có lỗi, tôi tới chậm, nhìn đến loại quỷ cương thi vô cùng thê thảm này, anh có sợ hãi không?” (Ảnh làm như dỗ trẻ con ko bằng)

Niếp Hành Phong cười: “Không có, bởi vì tôi biết cậu nhất định sẽ đến!”


Jinguji Masato còn tại không ngừng lớn tiếng niệm chú, cánh cửa chỗ lốc xoáy tối đen kia càng lúc mở càng lớn, vô số âm hồn tử linh xoay quanh ở cửa, luồng sáng hình trụ dần dần hiện lên bát quái đồ hình, ngoại giới sáu mươi bốn quẻ phương vị cùng nội giới nhị thập bát tú (các nhà thiên văn học Trung Quốc thời xưa chia sao trên trời thành 28 chòm ở bốn phương Đông, Tây, Nam ,Bắc, mỗi chòm là một tú) nhanh chóng xoay tròn, từ hình âm dương hai luồng sáng trắng vọt thẳng hướng lên bầu trời.

Trương Huyền bị ánh sáng làm hoa mắt, vội giơ tay lên che, nói: “Tôi tróc quỷ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn đến trường hợp chấn động thế này. Chủ tịch, anh có mang di động không? Chụp để lưu làm kỷ niệm cũng tốt.”

“Lúc này ngươi còn có tâm tình nói giỡn.” A Sửu nhảy vào kết giới, lạnh lùng nói: “Cửa âm ty mà mở ra, đến lúc đó vô số âm hồn địa ngục sẽ trợ giúp hồn phách hắn sống lại, hơn nữa, hắn còn có chủ ý với thân thể nam nhân này, ngươi vẫn là trước hết nghĩ xem làm thế nào để trừ ma đi.”

Nghiêm trọng như vậy?

Trương Huyền quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn đến rất nhiều âm hồn lao ra khỏi trói buộc của địa giới âm u, nhập vào trong cơ thể Keiji. Rất nhanh chóng trong mắt Keiji sáng lên, xung quanh thân hình âm khí càng ngày càng nặng, cậu vội bắn Tác Hồn Ti ra, nhưng ngân long song phù khi bay đến gần Keiji lập tức bị bắn ngược trở về.

Tác Hồn Ti chính là vũ khí cuối cùng của Trương Huyền, ngay cả nó cũng không dùng được, Trương Huyền lập tức tung phương án thứ hai, hướng A Sửu kêu to: “Mau đóng cửa âm ty lại!”

“Thần chú đã lệnh âm môn mở ra, không thể đóng lại. . . . . .”

“Có lầm hay không, ngươi không phải thức thần nhà Tamakoshi sao? Nhất định sẽ biết một chút đi!”

“Không, ta cũng không quan tâm đến chuyện không quan hệ đến ta.”

“A!”

Trương Huyền không có tinh thần tốn nhiều lời lẽ với A Sửu vào lúc này, lập tức chuyển hướng sang phương án thứ ba mà cậu sở trường nhất: kéo Niếp Hành Phong bỏ chạy.”Chủ tịch, nơi này rất nguy hiểm, mau cùng tôi chạy trốn.”

Đánh không lại thì bỏ chạy luôn luôn là tác phong của Trương Huyền, chỉ tiếc mới chạy được vài bước đã bị lệ gió xoáy đến quấn lấy, Trương Huyền múa may Tác Hồn Ti ngăn cản âm hồn công kích, gào lên với Niếp Hành Phong: “Anh chạy trước đi, tôi bọc hậu cho!”

“Đại ca, cửu thiên thần lôi thuật của anh đâu, mau dẫn ‘lôi’ đi!”

Hoắc Ly pháp thuật rất kém, không dám tới gần, cùng Tiểu Bạch núp xa xa ở phía sau, thấy Trương Huyền chỉ lo chạy trốn, vội lên tiếng nhắc nhở.

Thứ trước mặt đó chính là cánh cửa âm ty, với sức lực của một mình cậu, làm sao địch nổi với vô số âm khí của địa ngục? Còn cửu thiên thần lôi ư? Hiện tại cho dù là làm ra sấm cậu cũng dẫn không nổi.

Thấy Trương Huyền lo lắng, Niếp Hành Phong nói: “Cậu đừng hoảng, cửa âm ty nhất định có thần chú có thể đóng cửa.”

Không hổ là chủ tịch, thời khắc sinh tử mà còn bình tĩnh như vậy, Trương Huyền tức giận nói: “Tôi đương nhiên biết có thần chú để đóng cửa, “vừng ơi” còn được người ta dùng làm thần chú mở cửa mà, vấn đề là hiện tại chúng ta không ai biết.”

“Không hẳn.”

“Cái gì?”

Thấy Keiji hướng lại đây, Trương Huyền vội vàng dùng Tác Hồn Ti cuốn lấy hắn, ngăn cản hắn công kích, ai ngờ nháy mắt Tác Hồn Ti đã bị đẩy ra, cậu vội lấy ra hai lá bùa, quăng về phía hắn.

Bùa ở trước ngực Keiji cháy rực lên, hắn lại giống như không cảm thấy gì, mắt lộ ra vẻ sắc lạnh, đi từng bước đến chỗ bọn họ, lúc sắp tới gần thì thần chú của Jinguji Masato đột nhiên ngừng lại.

“Tại sao lại không niệm nữa? Mau tiếp tục!”

Thần chú là nguồn gốc cung cấp nguyên khí cho Keiji, chú ngữ biến mất, hắn cảm giác chính mình tựa hồ chống đỡ không được thân hình nặng nề này, lập tức điên cuồng kêu to.

“Thần chú đã niệm xong rồi . . . . . .”

“Ông gạt ta!”

Đứng ở giữa hình âm dương, Keiji chỉ cảm thấy sức lực vốn đang có bắt đầu dần dần tiêu tán, điều này làm cho hắn sợ hãi, ánh mắt dời về phía Niếp Hành Phong, người này mệnh số thực rất kiên cường, chỉ cần đúng lúc di hồn đến trên người này, thuật phục sinh hẳn là đã có thể hoàn thành.

“Thối lui!”

Thấy Keiji nhằm về phía Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức lại cầm lá bùa trong tay vung ra, không ngờ Keiji đem Jinguji Masato đẩy tới, bùa đánh vào trước ngực Jinguji Masato, ông ta thất thanh kêu, té ngã trên đất.

Trương Huyền nhân cơ hội lôi kéo Niếp Hành Phong bỏ chạy, giờ phút này trên không trung một mảnh âm u, đã đến thời khắc nguyệt thực toàn phần, dương tiêu âm trường, là thời điểm cực mạnh của Keiji, hắn phía sau còn có cánh cửa âm ty đã mở rộng ra, thiên thời địa lợi nhân hoà bọn họ toàn bộ đều không chiếm được, cho nên chỉ có một chiêu cuối cùng — chạy trốn.

“A Sửu, ngươi hỗ trợ ngăn cản bọn họ, sau này ta sẽ mời ngươi ăn một bữa thịnh soạn.”

“Ta một người chống đỡ không được. . . . . .”

Nếu nói lúc trước ở trong lòng A Sửu Trương Huyền chính là một tam lưu thiên sư, vậy thì hiện tại ở trong mắt hắn, Trương Huyền ngay cả tư cách làm thiên sư cũng không có. Người nhà Tamakoshi cho dù có vô dụng thế nào, cũng tuyệt không có chuyện lâm trận bỏ chạy.

Niếp Hành Phong lại không nhúc nhích, giữ chặt tay Trương Huyền, nói: “Từ từ.”

“Đợi thêm lát nữa tính mệnh của chúng ta sẽ không còn!”


“Đi, nhảy đến vị trí bát quái!”

Thấy Trương Huyền do dự, Niếp Hành Phong từ từ nói: “Fire. . . . . .”

Chiêu này đối với Trương Huyền luôn luôn linh nghiệm, cậu lập tức nhún người nhảy tới vị trí quẻ đồ.

“Nhảy đến một, tám, bảy, một!”

“Cái gì?”

“Tôi nói nhảy đến một tám bảy một!”

Nhìn bát quái quay tròn không ngừng trước mắt, Trương Huyền cảm thấy khó hiểu, có điều không dám chần chờ, lập tức nhảy tới Càn vị (vị trí quẻ Càn).

“Không được!”

Jinguji Masato tuy rằng không rõ dụng ý của Niếp Hành Phong, nhưng là biết không ổn, lập tức liều mình đứng lên, đâm đầu về phía Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong vội vàng tránh đi, Keiji trùng hợp cũng vọt lên, thu thế không được, lệ chưởng đánh vào trên người Jinguji Masato, Sakurai bước lên phía trước đỡ lấy ông ta, khóc kêu lên: “Dừng tay. . . . . .”

Trương Huyền không bị ai ngăn cản, sau khi nhảy đến Càn vị, theo thứ tự lại nhảy lên Khôn vị, Cấn vị, cuối cùng trở về Càn vị.

Bát quái hà đồ chín sổ là bước cơ bản nhất của một người học đạo, Càn một, Cấn bảy, Khôn tám, lấy con số đến thay thế, đó là một tám bảy một.

Ngay khi Trương Huyền đứng lại ở vị trí quẻ Càn, quẻ đồ đang xoay tròn lập tức ngừng lại, đồng tiền xu trong túi áo Jinguji Masato bay ra vọt lên không, treo ở ở giữa hình âm dương. Keiji bị ánh sáng ngân quang từ ngũ viên bắn ra chụp lấy, trong tiếng kinh rộng rãi trang nghiêm, truyền đến tiếng gào thét của hắn, âm khí tụ tập ở trong cơ thể hắn nháy mắt tản ra hết, các loại âm hồn linh thể bay ra từ cánh cửa âm ty, cũng bị ngân quang một lần nữa bức quay về thế giới hắc ám, cánh cửa âm ty chậm rãi khép kín.

Thân hình Keiji sau một trận run rẩy kịch liệt, giống như quả bóng cao su bị xẹp xuống, cơ thể vốn nhờ thần chú mà ngưng tụ bắt đầu hư thối, trong chớp mắt liền lộ ra cả xương trắng, hắn thê lương kêu gào, đột nhiên một luồng sáng màu lam thoát ra từ đỉnh đầu, nhằm về phía Niếp Hành Phong.

Có lẽ là chấp niệm đạt tới đỉnh điểm, hồn phách của hắn ở thời khắc cuối cùng phá vỡ trói buộc của thân thể hư thối, hắn cần thân thể của Niếp Hành Phong, cho dù thuật phục sinh thất bại, nhưng chỉ cần hắn phá tan hồn phách của đối phương là có thể chiếm cứ thân thể người đó, ít nhất có thể bảo trì trạng thái là người.

Luồng sáng màu lam như mũi tên bắn về phía Niếp Hành Phong, anh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trương Huyền đẩy ra ngoài, luồng sáng đó đánh vào trước ngực Trương Huyền, xuyên qua thân thể cậu bắn về phía sau. Keiji thấy thành công, không khỏi cười ha ha, lại lần nữa xông lên, chuẩn bị chiếm nhập thân hình Trương Huyền. Người này là người tu đạo, có lẽ dùng thân thể hắn cũng rất tốt.

Chính là cảnh tượng kế tiếp lại làm cho Keiji chấn động, người nguyên bản hồn phách nên bị phá tan – Trương Huyền cũng không có ngã xuống, mà là vẻ mặt bình tĩnh hướng về phía hắn, hai tay đan vào với nhau, hai ngón trỏ mở ra, cũng dần dần thu lại, thiết lập thiên la địa võng, quát: “Càn khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa như luật lệnh, kì hỏa, tru tà!”

Nguyệt thực đã tán, sét đánh ngang trời, tiếng sấm vang lên, Keiji cảm thấy trước mắt sáng lên, tựa hồ nhìn đến hai ngân long thẳng hướng chính mình cắn nuốt, nháy mắt liền đưa hắn gắn vào bên trong liệt hỏa hừng hực.

“Không. . . . . .”

Cùng với tiếng kêu thê lương giữa liệt hỏa chính là tiếng gầm rú không cam lòng của Jinguji Masato, ông ta giãy dụa muốn vọt vào trong biển lửa, lại bị Sakurai gắt gao ngăn lại.

“Ông nội, anh trai đã thành ma, đây là thiên mệnh, người không cần tiếp tục nghịch thiên cưỡng cầu .”

“Không, quẻ bói ta tính không phải như vậy, Keiji không thể chết, không thể. . . . . .”

Jinguji Masato tóc hoa râm bị gió đêm thổi bay bay, té nhào về phía trước gào khóc, làm sao còn có bộ dáng tiên phong đạo cốt như lúc ban đầu.

Ánh lửa chậm rãi tắt dần, chung quanh quay về hắc ám, đồng xu đột nhiên hạ xuống, lăn sang một bên, Trương Huyền tiến lên nhặt lấy nó, bỏ vào túi.

Đồng tiền xu này rất có giá trị kỷ niệm, giữ nó sau này mời người lành nghề định giá, tuyệt đối có thể bán với giá tốt.

A Sửu xem xong màn kinh tâm động phách trước mắt, bất khả tư nghị nhìn về phía Trương Huyền, cảm thấy được tam lưu thiên sư này làm cho hắn cảm giác càng ngày càng kỳ quái .

“Pháp thuật của ngươi rốt cuộc lợi hại tới trình độ nào?”

“Vậy phải xem ngươi có thể trả giá cao bao nhiêu.”

Trên trán gân xanh nổi lên, A Sửu ở trong lòng rất muốn đánh cho mình một cái tát, nhắc nhở sau này tuyệt đối không hỏi Trương Huyền bất cứ vấn đề gì.

“Trương Huyền, cậu có làm sao không?”

Niếp Hành Phong xông lên phía trước giữ chặt Trương Huyền, nhìn từ trên xuống đánh giá cậu. Vừa rồi anh nhìn thấy có một luồng sáng màu lam thực quỷ dị bắn tới trên người Trương Huyền, anh không biết đó là cái gì, nhưng là hiểu được luồng sáng kia không có gì tốt.

Hiếm khi được nhìn thấy chiêu tài miêu luôn luôn bình tĩnh cũng có lúc lo lắng, Trương Huyền vui vẻ, “Không có việc gì, tôi rất ổn, anh thì sao?”

“Tôi cũng không có việc gì. . . . . .”

Vừa nói xong, Niếp Hành Phong cảm giác trước mắt tối sầm, ngã vào trong lòng Trương Huyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui