Trái tim chợt nhói lên khiến Ngân Bạch thoát ra khỏi dòng suy tưởng, hắn hít sâu một hơi, sau đó mu bàn tay đột nhiên đau đớn dữ dội. Hắn rụt tay lại theo bản năng, chỉ thấy trên mu bàn tay vốn nhẵn mịn xuất hiện một vệt đỏ rất dài, giống như vết thương vậy, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Ngân Mặc đã xảy ra chuyện!
Đây không phải là linh lực, mà xuất phát từ cảm giác cố hữu của anh em cộng sinh. Ngân Bạch siết chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn phòng tắm, Trương Huyền đã vào đó rất lâu rồi, chẳng biết ngài ấy có gặp nguy hiểm không? Với cá tính của Ngân Mặc, thân là thức thần, trong giây phút nguy hiểm, hắn nhất định sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ an toàn cho chủ nhân.
Đây chính là điều mà Ngân Bạch lo lắng nhất, bởi vậy hắn cố ý vẽ ra chiếc mặt nạ mà tất cả mọi người đã quên đi, cố gắng thu hút sự chú ý của Phó Yên Văn về phía mình, chỉ vì muốn hắn bỏ qua sự tồn tại của Ngân Mặc. Nhưng hắn không ngờ trăm tính ngàn tính, cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp dã tâm của Phó Yên Văn.
Dường như cảm nhận được có chuyện bất thình lình xảy ra, cùng lúc đó, Trương Chính đang ngồi thiền ở đối diện mở mắt ra, cùng nhìn về một phía với Ngân Bạch. Sau đó hắn đứng lên, bước nhanh tới phòng tắm.
Ngân Bạch xoay người nhảy đến trước mặt hắn chặn đường, mỉm cười nói: “Chủ nhân đang dưỡng thần, xin đừng quấy rầy.”
Trương Chính chẳng thèm nhìn Ngân Bạch, đưa tay đẩy hắn ra, định bước lên trước. Nhưng Ngân Bạch lại cản hắn lần thứ hai, mỉm cười cảnh cáo: “Tính tình của chủ nhân không tốt lắm đâu. Nếu ngươi chọc giận ngài ấy, hẳn là ngươi cũng biết hậu quả.”
“Vào lâu như thế mà không có động tĩnh gì, ngươi không lo cậu ta bị chết đuối sao?”
Bị hỏi ngược lại, Ngân Bạch nghệt mặt ra: Làm thế nào mới dìm chết được Hải Thần?
Thấy phản ứng của hắn, Trương Chính cười lạnh, chế nhạo: “Thật ra ngươi lo Trương Huyền bị quấy rầy sẽ dẫn đến hậu quả gay go đúng không?”
“Ngươi nói gì?”
“Nói cách khác, Trương Huyền có ra sao cũng không liên quan đến ngươi. Ngươi chỉ quan tâm cậu ta xảy ra chuyện có liên lụy đến mình hay không thôi.”
Ngữ điệu nhuốm đầy châm chọc, chứng tỏ Trương Chính khinh thường mình, Ngân Bạch nheo mắt lại, sát ý chợt lóe lên trong đôi con ngươi hẹp dài. Hắn không thích người tu đạo, mà chắc chắn rằng Trương Chính chính là loại người mà hắn ghét nhất.
Thấy tay của Trương Chính đã đặt lên cửa, Ngân Bạch rút kiếm xà hình ra đâm tới. Tuy hắn và Trương Huyền đều bị giam lỏng, nhưng vì lúc trước hắn đã đồng ý sẽ phối hợp, nên Phó Yên Văn không cố ý đối phó với hắn, thậm chí vũ khí cũng không hề bị tịch thu. Vừa thấy tình hình không ổn, Ngân Bạch lập tức ra đòn.
Trương Chính không quay đầu lại, chỉ nghiêng người né tránh. Ngân Bạch lại rung cổ tay, chuyển mũi kiếm vào gáy Trương Chính, ép hắn lùi ra khỏi cửa. Trương Chính giật lùi hai bước, đột nhiên quay người, vỗ lòng bàn tay dán đạo bùa về phía Ngân Bạch. Ngân Bạch chỉ thấy kim quang lóe lên, mũi kiếm của mình đã bị đạo bùa của Trương Chính cản lại, kẹp chặt trong lòng bàn tay hắn. Mặc cho Ngân Bạch dùng sức thế nào cũng không thể đâm thêm lên được, khiến hắn không khỏi kinh sợ.
“Thức thần chẳng qua cũng đến thế mà thôi.”
Nhận ra Ngân Bạch nôn nóng, Trương Chính cười nhạt. Tính tình Ngân Bạch vốn cũng không tốt, hơn nữa lại lo lắng cho an nguy của Ngân mặc, bị đối phương cười nhạo, cảm giác căm ghét dành cho Trương Chính càng tăng lên. Nhưng trên mặt hắn lại nở ra nụ cười giống vậy, đồng thời thu kiếm lại. Trương Chính còn tưởng rằng Ngân Bạch bỏ cuộc, nào ngờ ánh sáng lạnh đột nhiên bắn ra từ trong miệng hắn. Nếu không phải Trương Chính né tránh kịp thì chắc chắn yết hầu của hắn đã bị chọc ra một lỗ.
Nhưng kể cả như thế, khí quản của Trương Chính vẫn bị tổn thương, hắn phải lùi ra sau khẽ ho khan. Ngân Bạch mỉm cười đáp lại: “Thiên sư cũng chỉ thường thôi.”
Bị chế giễu, Trương Chính sa sầm nét mặt, cầm đạo bùa xông tới. Ngân Bạch đã sớm có chuẩn bị, giơ trường kiếm đỡ đòn. Chiêu thức của hai người đều rất nhanh, chỉ chốc lát đã quay mấy chiêu trước cửa phòng tắm. Đúng lúc hai người bắt đầu đánh nhau ác liệt, thì trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống. Tiếng động khá to khiến Ngân Bạch và Trương Chính cùng dừng tay.
Ngân Bạch liếc nhìn cửa phòng tắm, bên ngoài đánh nhau ầm ĩ như thế, với cá tính của Trương Huyền, nếu cậu không sao thì hẳn đã chạy ra xem tình hình từ sớm. Hắn đang muốn đi vào kiểm tra, lại bị Trương Chính giành trước đá văng cửa. Trong bồn tắm không hề có giọt nước nào, Trương Huyền đang cuộn người nằm bên trong, đầu gục xuống dưới, không nhìn rõ tình trạng. Dưới nền bên cạnh bồn tắm có một ly rượu vỡ tan, chắc là do họ đánh nhau khiến nó rơi xuống.
Trương Chính xông tới bồn tắm kéo tay Trương Huyền lên. Sau khi hơi do dự một chút, Ngân Bạch vẫn lựa chọn tới giúp đỡ. Hai người đỡ Trương Huyền ra ngoài phòng, đặt nằm xuống đất. Lúc đỡ lấy Trương Huyền, Trương Chính phát hiện cơ thể cậu lạnh ngắt, kiểm tra mũi thì thấy hoàn toàn không còn hơi thở.
“Ngài ấy…”
Ngân Bạch không thể tin nổi sự thực này, đẩy Trương Chính ra, kiểm tra mạch đập của Trương Huyền, lại thử dò hô hấp của cậu, nhưng không hề cảm nhận được linh khí trên người cậu. Tứ chi Trương Huyền cứng nhắc khiến Ngân Bạch nghĩ tới xác cứng. Thời gian trôi qua lâu như vậy, nếu hồn phách rời cơ thể của Trương Huyền không quay về chỗ cũ khiến thể xác chết đi cũng không có gì khó hiểu. Nhưng điều Ngân Bạch lo lắng hơn là hồn phách Trương Huyền đã chết cho nên cơ thể cậu mới biến thành thế này.
Trương Huyền xảy ra chuyện chẳng khác nào nói những người khác gồm cả Ngân Mặc cũng đã gặp bất trắc. Ngân Bạch chưa từ bỏ ý định, nắm tay Trương Huyền dùng linh lực thử thăm dò hướng đi của linh hồn cậu. Trương Huyền đã ký khế ước chủ tớ với hắn, bởi vậy giữa hai người có sự cảm ứng lẫn nhau. Hắn tin rằng chỉ cần hồn phách Trương Huyền còn tồn tại thì chắc chắn sẽ cảm nhận được suy nghĩ của mình. Nhưng đáng tiếc là hắn thử đi thử lại bao nhiêu lần, cuối cùng đều tự dưng cắt đứt.
Ngân Bạch sử dụng linh lực, Trương Chính cũng dùng linh thuật để lần theo dấu. Nhưng chiếc đũa hắn dùng để dẫn đường liên tục rơi xuống đất, đây là đồ Trương Huyền dùng hàng ngày. Kết quả cũng chẳng khác nào Ngân Bạch.
“Đừng tốn công vô ích nữa.” Trương Chính chấp nhận sự thật này nhanh Ngân Bạch. Thấy hắn vẫn đang cố gắng nghĩ cách, hắn vạch trần sự thật: “Cậu ấy chết rồi.”
Ngân Bạch không đáp, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn với vẻ dữ tợn. Trương Chính mặc kệ thái độ ấy của hắn, bình tĩnh nói: “Đây là lựa chọn của chính cậu ấy, không phải oán trách ai cả.”
“Thì ra người đã sớm biết!”
“Ngươi tưởng rằng ta ngăn cản thì cậu ấy sẽ từ bỏ sao?”
Đương nhiên là không, với tính cách của Trương Huyền, chỉ có Nhiếp Hành Phong mới khiến cậu đổi ý. Trùng hợp là cả sự kiện này đều liên quan mật thiết đến Nhiếp Hành Phong. Trương Chính ngăn cản chỉ nhận được kết quả ngược lại mà thôi. Điều khiến Ngân Bạch tức giận chính là Trương Chính đã sớm biết về hành động của Trương Huyền, đương nhiên cũng hiểu làm thế nguy hiểm đến nhường nào. nhưng hắn lại coi như không có chuyện gì, thậm chí…
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Ngân Bạch rùng mình, nhìn Trương Chính: “Đây không phải là kết quả mà ngươi muốn đấy chứ?”
“Không hề…”
“Đúng là ngươi muốn thế!” Cắt ngang lời của hắn, Ngân Bạch quát lớn: “Ngươi không ngăn cản Trương Huyền không phải vì sợ ngài ấy bất mãn, mà từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của ngươi và Phó Yên Văn đã bày ra sẵn để dẫn dụ ngài ấy rơi vào tròng. Các ngươi không cần đánh cũng chiến thắng được kình địch!”
“Ta không hề muốn cậu ấy chết…”
Trương Chính còn chưa dứt lời, Ngân Bạch đã rút kiếm xà hình lao về phía hắn. Nhưng mũi kiếm đâm được nửa chừng lại đứng im bất động, một luồng sức mạnh to lớn ập đến lưng Ngân Bạch. Cổ tay của hắn đau nhói vì trúng đòn, cỗ sức mạnh đó nhanh chóng cuốn lấy thân kiếm, khiến nó cong thành nửa hình trong chỉ trong chớp mắt. Tay của Ngân Bạch run rẩy dữ dội, cuối cùng không đỡ được lệ khí bá đạo kia, cả người ngã về phía sau.
Kiếm xà hình cũng bị cắt đứt thành mấy khúc, đoạn còn nối với chuôi kiếm xông ngược về phía Ngân Bạch. Cũng may hắn kịp né tránh, thanh kiếm đứt quét qua ngực hắn đâm phập vào cánh tay.
Ngân Bạch bị sức mạnh ẩn trong thanh kiếm gãy đánh ngã lần thứ hai. Không đợi y bật dậy, ngực đã bị ánh sáng trắng đánh trúng, luồng ánh sáng này quấn chặt lấy người hắn hệt như một sợi dây trói, đừng nói là động đậy, ngay cả vận công cắt đứt sợi dây vô hình này cũng là việc không thể.
Ngân Bạch vô cùng quen thuộc với khí tức này, đứng trước giây phút giữ sự sống và cái chết, hắn không thể chậm trễ, đọc chú ngữ định biến về nguyên hình. Nhưng chú ngữ lại khiến toàn thân hắn đau đớn, sợi dây như xuyên qua kinh mạch khắp người hắn, khống chế nguyên thần. Ngân Bạch vùng vẫy khiến máu trên cánh tay tuôn ra như suối, nhưng hắn không để ý được nhiều như vậy. Hắn nhếch môi, muôn phun nọc rắn ra, nhưng yết hầu chợt chặt cứng. Phó Yên Văn đứng trước mặt Ngân Bạch, giơ tay lên làm động tác bóp, thuận miệng nói: “Nếu ngươi không muốn yết hầu bị đứt lìa, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.”
Sát khí ép tới, nháy mắt bao phủ lên toàn thân Ngân Bạch. Tóc và lông mi hắn nhanh chóng kết một lớp sương trắng như đang bị rơi vào hầm băng. Hắn run rẩy dữ dội, nhiệt độ giảm đột ngột khiến ngực bị ép xuống. Hắn đau đớn đến mức muốn há miệng nói chuyện cũng không thốt được nên lời, chỉ ngửa đầu trợn to hai mắt nhìn Phó Yên Văn.
Phó Yên Văn mặc một bộ áo dài đơn giản, nhưng đai lưng, bao cổ tay cùng vạt áo đều được trang trí bằng vàng ngọc vô cùng lộng lẫy. Bên trên đôi giày cao cổ đen như mực cũng được điểm xuyết bằng tơ vàng chỉ bạc. Hắn vẫn mang khuôn mặt của Nhiếp Hành Phong giống như trước kia, chỉ có điều hôm nay hắn buộc mái tóc dài lên, nét mặt tươi cười, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Có lẽ trong tiềm thức Phó Yên Văn muốn đàn áp Nhiếp Hành Phong, cho nên bất kể là khí chất, kiểu tóc hay trang sức đều được chăm chút hết sức tỉ mỉ. Nhưng càng làm thế lại càng tôn lên sự nông cạn của hắn. Ngân Bạch không khỏi cười nhạt, một người thực sự tự tin đâu cần phải để tâm đến những tiểu tiết này.
“Ngươi rất thông minh.” Thưởng thức phản ứng chật vật của Ngân Bạch, Phó Yên Văn cười nghiền ngẫm: “Thông minh đến mức khiến ta cảm thấy giết ngươi là một việc khá đáng tiếc.”
“Trương Huyền và Ngân Mặc đi đâu rồi?”
“Để giải thích vấn đề này cần mất chút thời gian.”
Phó Yên Văn chắp tay sau lưng thong thả bước đến trước mặt Trương Huyền, nhấc chân đẩy cậu một cái. Cơ thể lạnh lẽo không hề đáp lại, hắn thở dài: “Đúng ra ta không muốn đối phó với Trương Huyền. Có điều tự làm bậy thì không thể sống. Ai bảo hắn cứ đòi đi cứu người, ta cũng hết cách rồi.”
“Chẳng lẽ không phải ngươi cố tình gài bẫy cậu ấy sao?”
“Ta luôn cho rằng chuyện lừa dối là vấn đề của người bị lừa. Nếu không phải hắn quá ngốc nghếch, vì sao biết rõ là cái bẫy còn nhảy vào?”
Ngân Bạch bị luận điệu hoang đường của Phó Yên Văn chọc giận muốn hộc máu. Hắn đang định phản bác, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất hơi chao đảo, bèn nhìn bốn phía theo bản năng.
“Chỉ hơi rung lắc chút thôi. Pháp trận của Ngũ Đế đã bị phá hết rồi, trên thế gian thỉnh thoảng sẽ gặp phải cơn dư chấn.” Phó Yên Văn tốt bụng giải thích cho Ngân Bạch. Dường như hiểu ra suy nghĩ của hắn, Phó Yên Văn lộ ra nụ cười ác ý: “Nhưng cứ yên tâm, không ảnh hưởng đến chỗ chúng ta đâu.”
Nhận ra hắn đang chế nhạo, Ngân Bạch tức sôi gian, cố gắng vùng vẫy để thoát ra, oán hận nói: “Ngươi đã đồng ý chỉ cần ta hợp tác, ngươi sẽ không làm hại Ngân Mặc!”
“Vậy ngươi đã thật lòng hợp tác với ta chưa? Nếu ngươi không làm ra chiếc mặt nạ đó, ta vốn không cần phải phiền toái thế này!”
Nghĩ đến tính toán của Ngân Bạch, Phó Yên Văn thu lại nụ cười, giơ chân đá hắn một phát. Nhưng Ngân Bạch đang bị hơi lạnh bao phủ, một cú đá của hắn chẳng thấm tháp vào đâu. Ngân Bạch thở phì phì trừng mắt nhìn Phó Yên Văn, không ngờ hắn biết hết những trò mình bày ra.
Thấy Ngân Bạch đã hiểu, Phó Yên Văn nói ngắn gọn: “Lúc xảy ra vụ hỏa hoạn ở rạp chiếu phim năm đó, ngươi đang ở gần đấy đúng không? Mệt cho ngươi có con cờ tốt như thế mà phải nhịn đến cuối cùng mới đem ra dùng. Nếu ngươi nói chuyện đó cho Nhiếp Hành Phong biết từ sớm, biết đâu Ngân Mặc lại không chết.”
Ngân Bạch không nói gì, đôi tay siết thành quyền không ngừng run rẩy. Trong lòng hắn ngoài hối hận ra thì phần nhiều là tức giận. Hắn không giận Phó Yên Văn, mà giận chính mình. Bởi vì bất kể phủ nhận sự tồn tại của Phó Yên Văn thế nào, hắn cũng không thể thay đổi được sự thật này. Đúng như Phó Yên Văn nói, nếu như hắn quyết định giúp đỡ Nhiếp Hành Phong từ sớm, mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ như bây giờ.
Ngân Bạch biết được chuyện Phó Yên Văn liên quan đến vụ cháy ở rạp chiếu phim, là vì đêm đó hắn vừa vặn có mặt ở hiện trường. Lúc đó dược thảo mà hắn và Ngân Mặc dùng để tu hành bị người ta hái mất, để tìm về, hắn một mình xuống núi. Trên đường tìm thảo dược, hắn nghe được tin tức kỳ lạ trong rạp chiếu phim từ quỷ mị gần đó. Nghi ngờ việc này liên quan đến thảo dược, hắn liền chạy tới, nhưng đã chậm một bước. Rạp chiếu phim đã hoàn toàn chìm trong biển lửa. Có người đang đuổi giết hồn phách của một cô gái, nhưng người này bị thương, cuối cùng vẫn để hồn phách chạy mất.
Gương mặt của người bị thương kia bị lửa che quá nửa, không nhìn rõ tướng mạo. Cảm nhận được cương khí và lệ khí hòa lẫn với nhau trên người hắn, Ngân Bạch e mình không phải là đối thủ nên từ đầu đến cuối đều ẩn mình trong chỗ tối tăm không ra mặt. Hắn thấy người kia dùng pháp thuật đánh rơi cửa ở lối ra khẩn cấp, chặn lại con đường thoát hiểm duy nhất, bấy giờ mới nghênh ngang rời khỏi đó.
Người đàn ông trong đêm đó giống hệt ác thần từ trong lửa bước ra, bao nhiêu năm qua mỗi lần nhớ tới vẫn khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Chuyện này ngay cả Ngân Mặc cũng chưa từng được nghe nhắc tới, hắn chỉ muốn mình sớm ngày quên đi. Thậm chí khi gặp lại Phó Yên Văn, hắn cũng không hề liên hệ hai người với nhau. Càng về sau, hắn càng cảm thấy có vấn đề. Để thử Phó Yên Văn, hắn đã cố ý vẽ cái mặt nạ kia cho Chung Khôi, không ngờ rằng nó lại khởi lên sát khí của Phó Yên Văn.
Nghĩ tới đây, Ngân Bạch cười ha hả, thì thào: “Quả nhiên là ngươi… ngươi sợ bị vạch trần vụ việc kia, nên mới…”
Một phát đạp ngăn lại câu nói của Ngân Bạch, Phó Yên Văn từ trên cao nhìn xuống hắn với vẻ khinh thường: “Ngươi tưởng rằng ta không biết những trò lén lút ngươi làm sau lưng ta sao? Ta không động vào ngươi, không phải vì thực sự cần ngươi giúp đỡ, mà ta muốn cho ngươi nếm trải mùi vị ngon lành hơn, coi như là cái giá ngươi phải trả vì đã mưu tính ta. Ngân Mặc đã chết, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Khụ… Khốn kiếp!”
“Nhưng đừng lo lắng quá, ngươi sẽ đi theo hắn nhanh thôi.”
Phó Yên Văn nói xong, mặc kệ Ngân Bạch đang ra sức giãy giụa dưới đất, quay đầu nhìn Trương Chính. Sắc mắt Trương Chính hơi tái, nhìn lại hắn, cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười, nhưng không được như ý.
“Cứ theo kế hoạch mà làm đi.”
Phó Yên Văn ra lệnh xong, dùng đầu ngón chân chọc vào nửa thanh kiếm trước mắt. Trương Chính cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người hắn, tưởng là hắn sẽ đối phó với Trương Huyền. Nhưng ánh mắt Phó Yên Văn chỉ đảo qua người cậu một lượt, cuối cùng hắn đá thanh kiếm sang một bên với vẻ tức giận dường như xuất phát từ nỗi kiêng dè nào đó mà buộc phải nhịn xuống.
“Có những người sinh ra đã cao quý, được người người sùng bái và trời đất chiếu cố. Lại cũng có những kẻ cho dù dốc hết sức lực cả đời cũng không thể nhận được báo đáp tương ứng. Đây là số mệnh.” Phát hiện Trương Chính nhìn mình chằm chằm, Phó Yên Văn rời mắt khỏi Trương Huyền, bình tĩnh nói: “Nhưng ta chưa bao giờ tin vào số mệnh, cho nên bây giờ ta vẫn đứng ở đây, còn kẻ khác thì nằm đó.”
Trên tướng mạo giống hệt Nhiếp Hành Phong kia lộ ra vẻ ngạo mạn ngông cuồng, khiến Trương Chính cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng Phó Yên Văn nói rất đúng, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hắn càng cảm thấy mình làm vậy là không sai. Cá lớn nuốt cá bé là cách sinh tồn của thế gian này, kẻ thất bại chính là vì bản thân vô năng mà thôi, hoàn toàn chẳng có gì để oán trách.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mỗi lần ánh mắt lướt qua gương mặt Trương Huyền, hắn vẫn cảm thấy hoảng hốt. Để đè nén sự bất an, Trương Chính hỏi: “Ngươi… rốt cuộc làm thế nào mà giết được họ?”
“Ngươi muốn biết lắm sao?”
Ánh mắt sắc bén lia tới, Trương Chính giật thót tim, ngoài mặt lảng tránh theo bản năng, nhưng trong lòng lại trồi lên câu trả lời khẳng định, hắn rất muốn biết những gì Trương Huyền gặp phải. Hồn phách rời khỏi cơ thể của cậu ta đã trải qua chuyện gì, một khắc trước khi chết kia cậu ta có cảm thấy hối hận hay không? Có từng nghĩ đến mình không?
Cho dù biết đó là vấn đề ngay cả Phó Yên Văn cũng không thể trả lời, nhưng hắn vẫn cấp thiết muốn biết, tâm trạng mâu thuẫn khiến Trương Chính không tự chủ được mà cảm thấy hoang mang: Rốt cuộc mình làm vậy có chính xác hay không?
Dường như nhìn thấy mối bận tâm của Trương Chính, Phó Yên Văn vỗ vai hắn: “Mọi việc có mất tất có được, trên đời này không có chuyện nào là hoàn hảo cả. Ngươi muốn có được vài thứ thì tất yếu phải mất đi một số thứ ngang bằng. Chỉ nhìn xem ngươi có cho rằng nó đáng giá hay không mà thôi.”
Không có gì là không đáng cả, ít nhất hắn không phải hối hận vì sự lựa chọn của mình.
“Ta hiểu rồi.”
Trương Chính quay đầu đi chỗ khác, không nhìn mặt Trương Huyền nữa. Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Phó Yên Văn chờ chỉ thị chỉ còn toàn là hờ hững.
Phó Yên Văn nhìn Ngân Bạch, người sau vẫn còn đang cố gắng chống chọi với cương khí trên sợi dây trói buộc mình. Bởi vì dùng quá nhiều linh lực mà máu từ cánh tay và miệng hắn cùng tuôn ra. Phó Yên Văn nhìn bộ dạng khổ sở của Ngân Bạch lại chỉ cảm thấy buồn cười hơn. Hắn thu tay lại, tạo ra bùa ấn sắc sát.
“Đối với ta, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là một phế vật vô dụng mà thôi.” Phó Yên Văn nhục mạ: “Bây giờ kịch đã hạ màn, ngươi không còn giá trị tồn tại nữa.”
Ngân Bạch nghiến chặt răng, con ngươi vốn màu xanh đột nhiên trở nên đỏ sậm như máu. Nhìn thẳng vào con ngươi sắc bén hơn dao của hắn, Phó Yên Văn càng thêm hứng thú. Còn đang suy đoán xem Ngân Bạch có thoát được bùa ấn của mình không, đột nhiên hắn há miệng, một thứ chất lỏng đỏ tươi bắn ra. Phó Yên Văn vội vàng phất tay áo gạt thứ chất lỏng màu máu kia ra, nhưng trên mặt và tay hắn vẫn bị dính một ít. Phó Yên Văn bèn nổi giận, siết chặt nắm tay.
Cùng lúc đó, thân thể Ngân Bạch cong lên, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Nhìn bộ dạng đó của hắn, tâm trạng của Phó Yên Văn mới tốt lên chút, nghĩ thế nào lại buông lỏng tay ra.
Mặc dù Ngân Bạch có thiên tính hung ác của yêu loại, nhưng mi tâm hắn sáng trong, chưa từng giết chóc, điều này khiến Phó Yên Văn kịp thời đổi ý. Giết một yêu vật cấp thấp quá dễ dàng với hắn, nhưng kẻ địch của hắn bây giờ là Nhiếp Hành Phong. Vì một xà yêu mà giết chóc lung tung, nói không chừng sẽ trở thành cái cớ để đối phương vạch tội. Vừa nghĩ vậy, hắn bèn búng ngón tay, bắn linh lực ra. Ngân Bạch bị sức mạch kia kéo bay lên, đập vào vách tường đối diện, đến khi ngã xuống đã hôn mê bất tỉnh.
“Nhiếp Hành Phong sắp tới bây giờ rồi, ta phải đi gặp hắn. Ở đây giao cho ngươi. Trương Huyền có thân phận tôn quý, cho dù chết vẫn phải đối đãi có lễ nghi. Về phần Ngân Bạch… cứ coi như hắn là vật bồi táng đi.”
Phó Yên Văn nói ra câu đó có vẻ không cam lòng. Hắn lau vết máu trên mặt, nhìn Trương Huyền với vẻ ghét bỏ. Việc Ngân Bạch phản kháng đã khiến hắn không nhịn được mà đổ phần căm hận này sang Trương Huyền như một cách giận cá chém thớt. Nhưng điều đáng buồn là dù biết rõ Trương Huyền đã chết, hắn vẫn không dám thất lễ với người này, chỉ bởi vì thân phận mà từ khi sinh ra cậu đã mang theo.
Hắn không thay đổi được xuất thân, nhưng có thể thay đổi được vận mệnh, đây là tín điều mà Phó Yên Văn vẫn luôn quán triệt mình, ai nói thần không có số phận? Thực ra họ cũng giống con người, đều chỉ là một quân cờ trên bàn cờ vận mệnh, nếu không vì sao hắn có cùng thân phận với Nhiếp Hành Phong, lại đi con đường khác nhau một trời một vực?
Con người không gặp may thì còn có thể bái thần, nhưng thần gặp vận rủi thì biết phải làm sao? Phó Yên Văn không biết, hắn chỉ biết để đạt được mục đích của mình không cần phải để ý bất cứ sự hi sinh nào.
Nhớ lại mọi chuyện quá khứ, Phó Yên Văn cảm thấy không cam lòng, nhưng hắn không biểu hiện ra trước mặt Trương Chính, sau khi dặn dò xong liền cất bước ra ngoài. Lúc đi đến cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, hỏi thăm đầy ác ý: “Ngươi nói xem khi biết Trương Huyền chết, Nhiếp Hành Phong sẽ có phản ứng gì?”
Trương Chính không biết cho nên hắn không trả lời. Phó Yên Văn có phần đắc ý với cái bẫy của mình, tự hỏi tự trả lời: “Hơn nữa nhát đao đó lại do chính hắn bổ xuống. Nhờ hắn ban tặng mà ta đã biết Tê Nhận thực sự rốt cuộc đang ở đâu rồi.”
Cửa phòng đóng lại chừa cho Trương Chính bầu không gian vắng lặng. Tuy hắn không hiểu Phó Yên Văn nói gì, nhưng đó không phải việc hắn quan tâm, hắn chỉ để ý đến việc mục đích của mình có đạt được hay không thôi.
Đối diện vang lên tiếng động, Ngân Bạch đã dần tỉnh lại. Trương Chính chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi chuyển sự chú ý sang Trương Huyền. Hắn bước tới gần, đầu tiên là kiểm tra hơi thở của Trương Huyền. Sau khi phát hiện không hề có thay đổi nào, hắn dìu Trương Huyền dậy, búng tay một cái trước mặt cậu để cố định thân hình bằng thuật định thân. Cuối cùng hắn móc một lá bùa đã chuẩn bị từ trước dán lên trước ngực Trương Huyền.
Ngân Bạch tỉnh hẳn, liên tiếp bị thương cộng với cơ thể bị bao phủ trong băng lạnh, thần trí hắn hơi hoảng hốt. Chỉ thấy theo sự thao túng của Trương Chính, cơ thể Trương Huyền bắt đầu hoạt động, trong nháy mắt hắn còn tưởng rằng Trương Huyền đã sống lại, nhưng chẳng mấy chốc đã rõ đây chỉ là tác dụng do pháp thuật của Trương Chính tạo thành mà thôi.
Trương Chính lần lượt dán đạo bùa lên lòng bàn tay và đỉnh đầu của Trương Huyền, đồng thời ngón tay vẽ lên không trung, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như lúc này hắn đã hóa thân thành thợ điêu khắc, chú tâm tạo ra pho tượng mà bản thân hài lòng nhất. Vậy mà Trương Huyền vẫn không nhúc nhích, mặc cho Trương Chính thao túng.
Từ trước đến nay Trương Chính chưa từng thực sự thích Trương Huyền. Giờ phút này Ngân Bạch vô cùng khẳng định thứ mà Trương Chính yêu chính là hình ảnh mà bản thân có thể tùy ý sáng tạo ra, sau đó coi hình ảnh đó là mục tiêu của sự cố gắng mà thôi.
Tiếng thở hồng hộc kinh động đến Trương Chính, hắn dừng tay, không buồn quay đầu lại, chỉ nói: “Ta rất thất vọng.”
“Nếu ngươi chỉ muốn có một coi rối, thì ngươi phải thất vọng rồi.”
Phớt lờ câu chế nhạo của Ngân Bạch, Trương Chính tạo dáng cho Trương Huyền xong, nói tiếp: “Bởi vậy khi Phó Yên Văn đưa ra kế hoạch này ta đã đồng ý ngay không hề do dự. Ta cho rằng Trương Huyền sẽ quay về, ta vẫn luôn cho rằng cậu ta là kẻ tu đạo xuất sắc nhất. Thậm chí ta còn cảm thấy Phó Yên Văn không thể đứng ngang hàng với cậu ta. Nhưng cuối cùng Trương Huyền vẫn không làm được, sự thực chứng minh ta đã nhìn lầm người rồi. Cậu ta chỉ là một tên thần côn hám của và tồi tệ, không xứng với lòng tôn kính và mong đợi của ta suốt những năm qua.”
“Ngươi không hề nhìn nhầm người, bởi vì ngươi căn bản không biết rõ mình đang nhìn cái gì.”
Ngân Bạch bị cái lạnh giày vò khiến toàn thân co quắp, nhưng mồ hôi lại túa đầy trán. Thân thể không thể nhúc nhích được, hắn đành trút giận bằng cách hóa ngôn từ thành lưỡi dao sắc bén, cười lạnh nói: “Ngươi có biết vì sao Trương Huyền không hề coi ngươi là bạn không? Bởi vì loại người ích kỷ như ngươi vốn không xứng đứng cạnh ngài ấy.”
Câu nói này thành công kéo được sự chú ý của Trương Chính. Hắn buông Trương Huyền ra, đi về phía Ngân Bạch. Ngân Bạch cảm nhận được sát khí đang ùn ùn toát ra từ người hắn, tim không khỏi đập nhộn nhạo. Hắn đang mong đợi Trương Chính sẽ tấn công, chỉ khi tấn công Trương Chính mới lộ ra sơ hở, và đó cũng là cơ hội duy nhất của hắn. Không phải hắn muốn chạy trốn, mà nếu phải chết, thì hắn muốn kéo những kẻ này xuống địa ngục cùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...