“Chủ tịch, anh đừng nói đùa, đây rõ ràng là dã thú, còn là dã thú không gọi được tên ra.”
“Nhưng nó rất giống loại quái vật mà em và Tố Vấn miêu tả. Nơi nó quanh quẩn hoặc là có đồng loại của nó, hoặc là chỗ đó rất quan trọng.”
Nếu Sách Nhân Phong chết rồi còn có thể hóa thành quái vật, vậy thì hồn phách cảnh sát tuần tra bị hắn cắn chết hóa thành dã thú giống thế không phải là chuyện không thể – hiểu ý nghĩ của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền mấp máy môi, rất muốn nói không trùng hợp đến vậy chứ. Nhưng nhìn quỷ hồn phát điên dưới ô kia, lại nghĩ đến việc Ngân Bạch hỏi gạo, cậu cảm thấy phán đoán của Chủ tịch không phải là không có lý.
Dù sao hiện giờ cũng chưa tìm ra manh mối, đi xem cũng tốt. Đôi mắt Trương Huyền đảo qua con vẹt đang gục đầu, mang theo con vẹt bị bám thân ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quỷ thú lại chạy mất. Cậu trầm ngâm một lát, ánh mắt rơi vào người Chung Khôi, tay vỗ vào ghế salon, quát lên: “Là cậu!”
Chung Khôi không phản ứng kịp, ngón tay chỉ chỉ mũi mình, như đang hỏi muốn y làm gì. Trương Huyền đi lên trước, trực tiếp kéo y đến cạnh chiếc ô, giơ ô lên nói với y: “Để quỷ thú lên người cậu, tôi mới đưa nó ra ngoài tìm quỷ được. Chuyện do cậu gây ra, đừng say no với tôi!”
“Nếu không đòi tôi tiền sửa nhà, tôi nhất định sẽ nói yes.”
Ngân Bạch ở bên cạnh nhìn thấy bĩu môi, rất muốn hỏi Chung Khôi, so với vấn đề tiền bạc, y nên lo lắng về hậu quả khi bị một con ác quỷ nhập vào người hơn chứ hả?
Nhưng rất hiểu nhiên Chung Khôi hoàn toàn chẳng lo lắng đến vấn đề nghiêm trọng hơn ấy, cũng may Nhiếp Hành Phong nghĩ hộ y, hỏi Trương Huyền: “Để ác quỷ bám thân, Chung Khôi có gặp rắc rối gì không?”
“Là lên người, ý là mang ở trên người, không phải bám thân.” Trương Huyền lấy hoàng phù tùy thân ra, dùng bút cha sa viết bùa chú lên đó, giải thích: “Chung Khôi giống như nhà lao di động vậy, dùng cậu ta vây hãm quỷ thú, để nó không ra ngoài tác quái, đến lúc thích hợp sẽ thả nó ra, sự tồn tại và rời đi của quỷ thú bị Chung Khôi khống chế.”
Nói đến đây, cậu nhìn lướt qua Chung Khôi: “Hiểu không?”
“Nghe rất có cảm giác!”
“Cũng rất nguy hiểm.” Ngân Bạch lười biếng hỏi: “Chủ nhân, ngài khẳng định pháp thuật của ngài sẽ không shutdown giữa chừng?”
Lại dám nghi ngờ hiệu quả pháp thuật của cậu, Trương Huyền khó chịu, rất điềm đạm hỏi thức thần của mình: “Nếu không thì người làm nhé? Ta đột nhiên nghĩ ra pháp thuật của ngươi tốt hơn Chung Khôi nhiều lắm.”
Câu hỏi đổi lấy cái nhìn khinh thường, Ngân Bạch quay đầu sang một bên không lên tiếng, Nhiếp Hành Phong cũng hơi lo lắng, hỏi: “Nếu không thì để lên người tôi?”
“Không phải bất cứ ai cũng có thể khống chế ác quỷ. Bọn họ đều là quỷ, tần số khí tràng rất gần, dễ ảnh hưởng đến tư duy của quỷ thú, quỷ thấy anh chỉ có chạy, nào dám lên người anh?” Trương Huyền viết xong đạo bùa, ngẩng đầu, vỗ vỗ vai Nhiếp Hành Phong, nhỏ giọng nói: “Dám lên người anh chỉ có em thôi.”
Dám nói lời không đứng đắn như thế trước mặt mọi người, nhưng mà anh cũng không dám tiếp tục. Anh rất rõ Trương Huyền, một khi bắt đầu đề tài này, nội dung tiếp theo chắc chắn sẽ gớm hơn.
Cho nên Nhiếp Hành Phong chỉ đành buồn bực lờ đi, Ngân Bạch nhìn thấy, nhịn cười đến run cả vai, kết quả bị Trương Huyền trực tiếp điểm danh: “Hai huynh đệ các ngươi sửa chữa nhà cửa. Ta không muốn lúc quay về vẫn nhìn thấy tình trạng này, sau khi làm xong thì theo dõi Trương Yên Hoa, xem cô ta có hành động gì.”
Ngân Bạch vốn định từ chối, nhưng câu sau kia khơi lên lòng hiếu kỳ của hắn: “Trương Yên Hoa liên quan đến chuyện này?”
“Cô ta có can hệ hay không ta chưa biết, nhưng có chút liên quan đến việc Ngân Mặc bị hất máu chó.”
Nghe nói liên quan đến Ngân Mặc, đôi mắt Ngân Bạch híp lại, bên trong lóe lên ánh sáng tàn bạo. Nhưng đáng tiếc Trương Huyền không nói thêm nữa, mà quay về phía linh thể quỷ thú vẽ mấy chữ, lại dán đạo bùa viết xong lên đầu nó, kéo về phía trước một cái, đạo bùa kia liền giống như dây thừng từ từ kéo hồn phách dữ tợn kia ra khỏi thân thể Hamburger.
Ngân Bạch thấy thú vị, không nhịn được tiến gần tới quan sát, chỉ thấy hồn phách giương nanh múa vuốt, sau khi phát hiện người khống chế mình là Trương Huyền, nhe răng về phía cậu, hận không thể một miếng cắn cậu vào trong miệng, đáng tiếc lệ khí bị đạo bùa kia át đi, khiến hồn thể của nó hóa thành một dải sương trắng dài, không thể không trôi theo đạo bùa.
Trương Huyền kéo Chung Khôi đến trước mặt, chắp ngón tay vẽ liên tục lên hư không trước ngực y mấy nét. Theo cậu phác họa, kim tuyến từ giữa bùa chú mơ hồ lóe lên, giống như hình hàng rào, Trương Huyền nhét đạo bùa vào tay Chung Khôi, nói: “Cầm lấy nó, tưởng tượng đây là xích chó, cậu dắt chó đi dạo là được.”
Cái ví dụ này thật đúng là…
Chung Khôi cười khổ muốn hỏi chi tiết, trước ngực đã bị vỗ một chưởng, chỉ cảm thấy một cỗ khí tà ác kéo tới, Trương Huyền đã vỗ hồn phách quỷ hồn lên người y. Cũng may khí tức tuy tà ác, nhưng khá yếu, thậm chí y có thể cảm giác được con quỷ kia đang sợ hãi. Y siết đạo bùa phải thụ lý kia đột nhiên nghĩ, biết đâu phần hung ác này cũng không phải biểu hiện thực sự của quỷ hồn, có lẽ bên trong nó cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ ai thì phải?
“Đừng ôm bất cứ tình cảm thương xót gì với quỷ, nhớ cho kỹ cậu là người khống chế nó, nhất định phải giết, nếu không cậu rất dễ bị nó ảnh hưởng.” Nhìn thấy mặt Chung Khôi toát ra vẻ thương cảm, Trương Huyền cảnh cáo.
Chung Khôi lấy lại tinh thần, đạo lý này không phải cậu không hiểu, nhưng muốn cậu chấp hành thì lại không đành lòng, hơi hoảng hốt, hỏi: “Vậy nếu tôi làm điều ác, anh cũng sẽ giết tôi sao?”
Trán bị vỗ mạnh một cái, Trương Huyền mắng: “Cậu đừng làm chuyện ngu ngốc là tôi đã cảm ơn trời đất rồi, cậu muốn làm điều ác, qua cửa ải của Mã tiên sinh trước đi rồi hãy nói.”
“Nói cũng phải ha ha.”
Chung Khôi siết chặt đạo bùa trong tay, nghĩ bụng được học tập với Mã tiên sinh, bản thân cũng sẽ không phạm phải sai lầm quá lớn mới đúng, cho nên vấn đề giả thiết này không tồn tại.
Hồn phách của quỷ thú bị kéo ra, con vẹt dưới tán ô động đậy thân thể mập mạp, như sắp tỉnh lại. Trương Huyền đi tới, trực tiếp cầm cái chân béo của nó lật ngược lại, lắc lắc hai cái, cách làm này thành công lắc tỉnh nó, mở mắt ra mơ màng nói: “Ta đang ngồi tàu lượn siêu tốc à? Sao mọi thứ đều lộn ngược?”
“Ngươi không ngồi tàu lượn, ngươi chỉ làm đặc vụ áo đen* thôi.” Trương Huyền ném nó lên ghế salon đối diện: “Thân là công chức cõi âm, thế mà để quỷ nhập vào người, không ngại mất mặt.”
(*Phim Man in black.)
Hamburger đàn hồi hai cái trên đệm mềm, sau khi nhìn lại thảm trạng trước mắt, nó nhớ ra chuyện vừa trải qua — nó biến được về âm ưng, đây là chuyện tốt, nhưng nhìn biểu cảm âm u của mọi người cùng phòng khách rối tung, nó liền hiểu cái câu hung cát đan xen họa phúc khôn lường này tất có đạo lý của nó.
“Con quỷ kia đâu rồi?” Nó nhìn trái phải hỏi cậu, kêu lên: “Đều do nó tạo ra, còn nữa, đầu sỏ gây ra là Chung Khôi, nếu không phải hắn đưa quỷ về, mọi chuyện đều sẽ không xảy ra!”
“Thứ nhất, phí thiệt hại ta sẽ khấu trứ vào tài khoản của ngươi, thứ hai, mau tỉnh táo lại cho ta, theo ta ra ngoài làm việc.” Phớt lờ lời ngụy biện của nó, Trương Huyền ra lệnh.
“Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, ta cũng là người bị thương, ngoại trừ thân thể bị thương, tâm lý cũng bị sang chấn, ta có thể xin nghỉ tai nạn lao động không?”
Cái chuyện bị quỷ nhập vào mà không phản kháng được chút nào này đối với sĩ diện của Hamburger mà nói, thật sự là một đả kích rất lớn. Mắt nó đảo quanh bốn phía, quyết định cần phải giết con ác quỷ kia để rửa sạch nhục trước, về phần hậu quả không tốt do bị quỷ nhập vào tạo ra còn có tiền bồi thường trái lại không quan trọng. Đáng tiếc sau khi quan sát một phen, nó phát hiện ngoại trừ âm khí rất đáng ghét trên người Chung Khôi, thì không thấy bóng dáng con quỷ kia đâu.
Không phải nó ở trên người cái tên đần kia đấy chứ? Đảo đôi mắt nhỏ, Hamburger âm thầm suy nghĩ, phải nghĩ cách lấy thứ kia ra giết chết mới được.
“Ngươi ở lại cũng được.” Trương Huyền chỉ chỉ phòng khách: “Giúp Ngân Bạch vệ sinh dọn dẹp.”
Sau khi nhìn hiện trạng như bị bão quét qua, con vẹt liền ỉu xìu, không chút do dự chọn ra ngoài với Trương Huyền: “Vẫn nên dùng ta ở chỗ cần thiết nhất đi, Hải Thần đại nhân.”
Không để ý đến lời nịnh nọt của nó, Trương Huyền kể lại đơn giản chuyện của Trương Yên Hoa và Hàn Lộ, bảo họ đến âm thầm theo dõi hai người kia. Về phần đoạn hồi ức Tố Vấn nhắc tới, Trương Huyền không rõ ràng lắm, liền tóm tắt nói Tố Vấn mất tích, cậu đã nhờ Tiêu Nhiên hỗ trợ tìm kiếm, nếu họ phát hiện chuyện này liên quan đến Trương Yên Hoa, cũng lập tức liên lạc với mình vân vân…
“Tố Vấn hẳn là không nguy hiểm gì.” Nghe xong Trương Huyền kể lại, Ngân Bạch nhíu mày, nói: “Ta nghĩ giờ người gặp nguy hiểm là Sơ Cửu.”
Nếu không phải đối mặt với nguy hiểm, Sơ Cửu sẽ không ném Tố Vấn cho Mã Linh Xu mặc kệ, mà Mã Linh Xu lại ném Tố Vấn cho họ. Vậy nên hắn nghĩ hiện tại bình an nhất chính là Tố Vấn, không lo lắng cho y biết đâu lại có lợi cho y hơn.
Để đề phòng ngộ nhỡ, trước khi ra khỏi cửa Trương Huyền lấy thêm một ít đạo bùa, nhân lúc cậu chuẩn bị đạo cụ, Nhiếp Hành Phong hỏi Ngân Bạch: “Kỹ thuật điêu khắc của ngươi hình như không tệ?”
“Trước đây ở trên núi không có việc gì làm, khắc hoa văn giết thời gian.” Ngân Bạch cầm con búp bê bằng khoai tây kia tới, hỏi: “Chủ tịch đại nhân, ngài muốn tôi làm gì?”
Nhiếp Hành Phong lấy con rối ở chỗ Trương Huyền, không biết mục đích của anh, Trương Huyền do dự một chút, quay vòng ba con rối, chọn con A đưa cho anh.
“Dù sao theo dõi người cũng rất buồn chán, ngươi giúp Chủ tịch khắc thêm mấy con rối gỗ đi.”
“Không thành vấn đề.” Ngân Bạch nhận lấy, trong tròng mắt hẹp dài hiện lên ánh sáng đắc ý: “Bảo đảm ngài tuyệt đối không nhìn ra thật giả.”
“Trong tất cả thức thần tôi sở hữu, không thể nghi ngờ Ngân Bạch là người thông minh nhất.” Trên đường hỏi Chung Khôi địa điểm đến, Trương Huyền than thở.
“Cũng là tên nguy hiểm nhất.”
Dọc đường Hamburger đã biết quỷ thú bị Chung Khôi “áp giải”, nghĩ đến chuyện cũng bởi vì nhất thời hiếu kỳ, kết quả bị lợi dụng, nó khó tránh khỏi phiền muộn, giẫm lên vai Chung Khôi phát biểu lời cảm thán: “Ngân Bạch không sớm không muộn hỏi gạo vào đúng lúc này, giống như đã biết tất cả.”
“Chắc hẳn chỉ là trùng hợp, trước đó không ai biết Chung Khôi sẽ đưa quỷ về nhà.”
Chủ tịch đại nhân lên tiếng, Hamburger đành phải thôi oán trách. May là Chung Khôi rất ngốc, nếu không nó nhất định sẽ nghi ngờ bọn họ liên thủ cố tình cho quỷ nhập vào người mình, dùng móng vuốt cào cào lưới bùa chú gần như không nhìn thấy kia, hỏi: “Lại nói, làm sao ngươi gặp được con quỷ xấu xí kia?”
“Ta cũng không rõ lắm, hình như lúc đó đại não bị khống chế, liền chạy về vùng quê.”
Về phần bị khống chế thế nào, bản thân Chung Khôi cũng không giải thích rõ ràng được. Hình như sau khi cầm cây ô này, y liền theo bản năng chọn đường nên đi, chẳng hiểu sao lại lên một tàu điện ngầm bình thường không đi, trên đường còn ngủ một giấc, đợi đến khi y tỉnh lại, đã đến trạm cuối của tàu điện ngầm.
Y ra khỏi cửa trạm, cầm ô đi về phía trước rất lâu, gặp ác quỷ đang quanh quẩn gần đấy, ác quỷ vốn định tấn công y, lại lơ mơ bị y dùng ô bắt vào.
“Đây là chú bắt quỷ tôi chép lại từ trong ghi chú của Tiểu Bạch.”
Chung Khôi cất đạo bùa áp chế quỷ thú đi, lấy chú ngữ y chép lại ra cho Nhiếp Hành Phong xem. Mấy năm cùng Trương Huyền bắt quỷ trừ yêu, Nhiếp Hành Phong nhận ra đây quả thật là bùa chú bắt quỷ. Anh chuyển cho Trương Huyền đang lái xe, Trương Huyền liếc mắt một cái, than thở: “Thật là may, cậu không bắt luôn cả mình vào đấy.”
“Có lẽ là một cái ô không bỏ được hai con quỷ chăng.” Chung Khôi trả lời nghiêm túc như y thực sự cho vậy: “Tôi thấy nó rất hung ác, vồ được người liền cắn, khí tràng xung quanh lại khiến người ta khó chịu, đoán rằng có thể liên quan đến vụ án Sách Nhân Phong, liền đưa nó về.”
Có điều việc đưa về khiến con quỷ rống lên là ngoài dự liệu của y, xoay cái ô giấy dầu trong tay, y nói: “Có lẽ cái ô này cho tôi linh cảm, tôi không sao đọc được chú ngữ, chú ngữ liền tự động chạy ra ngoài.”
Vừa rồi Trương Huyền nóng lòng bắt quỷ, không chú ý đến điểm khác biệt của ô giấy dầu lắm, nghe y nói vậy, đưa tay lấy cái ô qua muốn nhìn kỹ một chút, phía trước thình lình có bóng đen lướt qua, đầu xe cậu lắc một cái, thiếu chút nữa đụng vào người người kia.
“Hình như không phải người.” Chung Khôi ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cái bóng kia hướng về phía họ kêu lên hai tiếng hung ác, sau đó theo gió bay xa, y nói: “Hung dữ quá.”
Là quỷ do thỏ rừng hoặc mèo rừng sau khi chết hóa thành, Trương Huyền từ kính chiếu hậu thấy quỷ hồn động vật dần dần biến thành thể sương đen, không khỏi nhíu đôi mi thanh tú lại. Linh thể cấp thấp loại này sau khi chết đi, hẳn là bị âm sai đưa đi sớm nhất, cho nên bình thường rất ít gặp phải quỷ hồn động vật liên tiếp, hơn nữa còn từ từ biến thành hồn phách ác linh.
Xem ra Chủ tịch nói không sai, nơi Chung Khôi gặp quỷ nhất định xảy ra chuyện, mới dẫn đến hiện tượng quái dị này phát sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...