Sáng sớm, Trương Huyền bị một trận tiếng kêu chít chít làm tỉnh giấc, sau khi biết được tạp âm đó là do con dơi gây ra liền thuận tay rút đạo phù Thiên Canh ở bên cạnh gối ném ra. Từ sau khi bị ác quỷ đạo thuật Mao Sơn truy sát lần trước, Trương Huyền liền để đạo phù theo sát bên mình, cho dù đi ngủ cũng tuyệt đối đặt mấy tấm đạo linh phù trấn hung ở bên gối.
Có biết bây giờ mới sáu giờ sáng không hả, cuối tuần là thời gian duy nhất được ngủ nướng mà lại dám náo loạn đánh thức cậu dậy, cho dù là thức thần cũng giết không tha. Trong tiếng lầm bầm chửi bới, đạo phù dường như có linh hồn băng qua cửa phòng ngủ bay ra ngoài truy sát vị thức thần đen đủi kia.
Bên hông bị một cánh tay ở bên cạnh vươn ra ôm lấy, kéo thân thể đang nằm nghiêng của Trương Huyền về lại giường, Niếp Hành Phong cười nói: “Gần đây đạo thuật của cậu mạnh lên rất nhiều, có phải là do chăm chỉ tu luyện không đấy?”
Hoàn toàn không phải, nhưng cũng không thể phủ nhận, từ sau khi quen biết Niếp Hành Phong, đạo thuật của cậu có thể nói là ngày đi nghìn dặm, bởi vậy mới nói, chiêu tài miêu tuyệt đối là bảo bối của cậu, trừ việc không biết chiêu tài ra thì mọi thứ đều tinh thông, ngay cả chuyện giường chiếu cũng phối hợp ăn ý một cách hoàn mỹ khiến cậu thoải mái đến ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.
“Ngủ thêm một chút nữa đi, tôi đi làm bữa sáng.” Hôn nhẹ lên má Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói.
Anh ngồi dậy mặc quần áo, nhìn thấy thân thể xích lõa của anh, Trương Huyền lập tức mở to mắt ra nhìn, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan. Thời gian hoan ái nhiệt tình cậu quá nhập tâm, không có thời gian thường thức nhiều, bây giờ nhìn mới thấy, thân hình chiêu tài miêu quả nhiên dẻo dai cường kiện, đẹp đến mức khiến người khác phải chảy nước miếng. Thân hình cơ bắp hoàn mỹ nhưng lại không tạo cảm giác quá cường tráng, sáng sớm đột nhiên có một mỹ nam tuấn tú như vậy, tâm tư Trương Huyền nhịn không được lại bắt đầu rục rịch.
Quá thất thố, vội vàng nhắm mắt lại, cũng may Niếp Hành Phong không chú ý đến, mặc xong quần áo ngủ liền đi xuống lầu.
Sau khi xuống dưới, Niếp Hành Phong sững người. Vẫn sớm mà trong phòng khách đã tụ tập rất nhiều người, em trai với Nhan Khai, Tiểu Hồ Ly với Tiểu Bạch, khó trách Nghệ lại ầm ĩ như vậy, tấm đạo phù Trương Huyền vừa ném ra đã bị Nhan Khai thu lại, nhìn thấy mình, liền cung kính dâng hai tay đưa ra.
Xem ra Nhan Khai đã biết mình có thể nhìn thấy hắn rồi, hơn nữa… nhìn mọi người đều trưng ra vẻ mặt quái dị, Niếp Hành Phong đột nhiên có chút lúng túng, Tiểu Biên Bức vội vàng chỉ Niếp Duệ Đình, lắc đầu thanh minh: “Không phải do tôi tiết lộ, tôi chưa nói gì hết, là em trai anh tự phát hiện ra.”
“Hì hì, là Nhan Khai cảm ứng được, anh hai, lần này tay chân anh cũng thật nhanh nha.”
Trong lời giải tích có ẩn giấu cả huyền cơ nhưng Niếp Hành Phong vẫn đang trong trạng thái ngượng ngùng nên không chú ý đến mà chỉ mượn cớ làm bữa sáng chạy vào nhà bếp. Anh vừa rời đi, mấy người ở phòng khách liền quay ra nhìn nhau, Tiểu Bạch giơ móng mèo lên, gõ gõ trên sàn nhà: “Những ai cá cược thua rút tiền hết ra đây.”
“Tiểu Bạch thật lợi hại a, đúng như lời cậu nói, Niếp đại ca với đại ca nhanh như vậy đã ở cùng nhau.”
Giao tiền thua cược, Hoắc Ly cũng không hề để ý mà còn rất sùng bái nhìn Tiểu Bạch, Nghệ cũng rất kì quái: “Tại sao ngươi dám khẳng định bọn họ nhanh như vậy đã có tiến triển?”
Tiểu Bạch vẫy vẫy tai, tàn khốc trả lời: “Bí mật kinh doanh, xin lỗi không thể trả lời.”
“Cảm thấy mọi người dường như biết rất nhiều chuyện bí mật a.” Câu hỏi không được trả lời, Tiểu Biên Bức cắn móng tay than thở.
Niếp Duệ Đình rất không tình nguyện móc tiền ra, nói: “Mày là một con mèo, cần nhiều tiền vậy để làm gì?”
Dưới sự khai sáng của Nhan Khai, cậu đã dần dần quen với hiện thực mèo và dơi có thể nói chuyện, cũng hưng phấn tham gia trò cá cược. Vốn cá rằng anh hai với Trương Huyền sau khi gặp nhau ít nhất phải tiếp xúc mấy năm, sau khi kí ức hồi phục mới lại yêu nhau, không nghĩ tới chưa đầy mấy tháng bọn họ đã lăn lên giường rồi, đường đường là em trai thân thiết, vậy mà lại không hiểu anh trai mình bằng một con mèo, tiền thua lần này thực sự là rất rất không cam tâm.
“Chẳng làm gì cả, nhưng dùng để xếp hạc chơi cũng vui mà.” Tiểu Bạch vui vẻ chăm chú cầm lấy tiền của Niếp Duệ Đình, thuận miệng nói.
Niếp Duệ Đình lảo đảo. Lấy tiền để gấp hạc, vậy mà con mèo này cũng nghĩ ra được, nhìn thấy nó thu cả tiền âm phủ của Nhan Khai, Niếp Duệ Đình hoàn toàn vô lực, trong lòng âm thầm thề, sau này bất luận thế nào cũng tuyệt đối không để con mèo ham tiền này vào nhà của bọn họ.
Cuối cùng đến lượt Nghệ, nó rất xấu hổ chớp chớp mắt: “Nhưng, tôi không có tiền a, mặc dù tôi cũng là thức thần như Nhan Khai nhưng mọi ngươi cũng biết chủ nhân nhà tôi keo kiệt như thế nào.”
Trương Huyền keo kiệt như thế nào không cần nói mọi người đều biết, Tiểu Bạch cũng không làm khó nó: “Vậy đồ vật cũng được.”
“Vậy, cái này tặng ngươi.”
Nghệ lục lọi trong túi bảo bối một lúc lâu rồi mới móc ra một đồ vật hình bán nguyệt màu bạc, đưa cho Tiểu Bạch, “Đây là lần trước theo án lấy được, lão đại đưa cho tôi, nghe nói rất lợi hại, nếu dùng đúng cách có thể đem mọi đồ vật phục chế ra một bản giống hệt với đồ cũ.”
“Ồ, xem ra dường như rất thần kì.”
Tiểu Bạch cầm lấy, mọi người cùng quây vào nhìn nhưng không ai hiểu được đồ đằng trên đó. Thấy Nhan Khai cũng lắc đầu, ý muốn sử dụng cổ khí phục chế nhạn phẩm của Tiểu Bạch đành phải gác lại, nhưng nói thế nào đây cũng là cổ vật, thu lấy là tốt rồi.
“Đồ vật quá lớn sao có thể thể đựng được a, cái túi nhỏ của ngươi dùng như thế nào vậy?” nó liếc cái túi nhỏ trong tay của Nghệ, hỏi.
“Là túi bảo bối dùng pháp thuật tạo ra, dùng rất tốt, dù to dù nhỏ, có thể chứa rất nhiều đồ vật, lúc bình thường nó ẩn hình, lúc muốn dùng thì dùng pháp thuật triệu hoán. Pháp thuật này rất đơn giản, nếu muốn học thì tôi dạy cho.”
“Nếu không khó tao cũng muốn học.”
Tinh thần ham học của Niếp Duệ Đình khó có được phát huy, Hoắc Ly cũng gật đầu lia lịa. Nhan Khai thấy rất vô vị, thân hình nhoáng lên rời khỏi, dù sao ở địa bàn của thiên sư tên ngu ngốc kia cũng không thể xảy ra chuyện gì, linh hồn sau lưng như hắn vẫn là tạm thời đi nghỉ ngơi thôi.
Niếp Hành Phong làm bữa sáng xong, lúc bưng ra, mọi người đều đã rời đi, trên sô pha chỉ có Trương Huyền vừa mới tỉnh dậy.
“Người đâu?”
“Người nào?” bị hỏi, đôi con ngươi xanh thẳm chuyển qua, khó hiểu hỏi lại.
Thôi kệ, đi hết rồi thì càng tốt, anh còn đang sợ Trương Huyền nhìn thấy đám người kia sẽ cảm thấy không tự nhiên.
“Ăn thôi.”
Câu nói căn bản là không cần nói, vừa nhìn thấy cơm nước bày đầy trên bàn, Trương Huyền đã tự động chạy qua, trong mắt tràn đầy ý cười, khiến Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện, hóa ra người này thật dễ dàng thỏa mãn.
Mặc dù là cuối tuần nhưng Trương Huyền cũng không quên chức vụ của mình, sau khi ăn cơm liền gọi điện thoại cho Tả Thiên.
Từ trang bị giám sát của bọn bắt cóc và việc nắm rõ hành tung của Nguyễn Hồng Lăng như lòng bàn tay, cậu hoài nghi trong Dương gia có nội gián, muốn nhắc nhở ông chủ đừng để cho cá lọt lưới, ai biết Tả Thiên nói cho cậu đã để cho Lương Lương với Tề Ngộ đến Dương gia điều tra, quả thật đã tìm được một máy theo dõi rất nhỏ được đặt ở một nơi khó thấy trong phòng khách, nhưng Dương Di nói dù sao cũng không có tổn hại gì, bọn bắt cóc cũng đã chết hết rồi, chuyện này cứ để như vậy đi, tin rằng bọn người hầu cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa bởi vậy không định tiếp tục báo án.
[Đúng rồi, Trương Huyền, tối đó lúc lấy tài liệu từ chỗ của Mạch Lan có xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn không?]
“Không có a, sao vậy? Tài liệu có vấn đề gì sao?”
[Tài liệu không có vấn đề gì cả, tôi đã giao cho người thuê điều tra rồi, người có việc là Mạch Lan, cậu không xem tin tức sao?]
Xem tin tức? Hai ngày nay không tra án thì cũng lăn trên giường, đứng nói là xem tin tức, ngay cả ti vi dường như cũng không đụng tới.
Ngó sang Niếp Hành Phong đang đọc báo ở bên cạnh, nhưng trong tay anh ta chắc chắn là nhật báo tài chính kinh tế, hoàn toàn không trông cậy được gì.
“Có tin tức giải trí gì mới sao, ông chủ?”
[Rất giải trí, Mạch Lan điên rồi…]
“Gì?”
[Đừng lo đừng lo, tôi vừa nghe thấy chuyện này liền lập tức tìm người đem băng giám sát trong hành lang của nhà hàng tối hôm đó lấy ra, cậu cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến cậu. Tối qua bận theo án, quên không nói cho cậu, sao? Ông chủ nhà cậu đủ nghĩa khí không?]
Điều cậu lo lắng không phải cái này.
“Sao lại bị điên vậy?”
Cậu tiếp xúc với Mạch Lan một tuần, không dài nhưng cũng không tính là ngắn, có thể nhìn ra được cô gái đó tuyệt đối là một người rất khôn ngoan, sao lại có thể hóa điên trong nháy mắt như thế được?
[Không chi điên mà còn tự cắt đi bốn ngón tay của mình nữa! Nghe nói nếu nhân viên phục vụ không đến kịp, con ngươi của cô ta cũng không thể giữ được rồi, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta nên không cần nói nhiều nữa. Thực ra cái tôi muốn nói là, vừa có người ủy thác một án mới, tiền công gấp hơn chục lần so với vụ án của Dương Di, tôi vốn muốn từ chối nhưng vừa đúng lúc cậu gọi điện đến, nên cũng muốn hỏi cậu có muốn nhận hay không.]
“Anh là tên phá gia chi tử, tiền công cao như vậy lại muốn từ chối? Án gì? Tôi nhận!”
Tiền hoa hồng án của Dương Di là bao nhiêu, Tả Thiên không nói, nhưng từ gia thế của Dương gia có thể thấy tuyệt đối rất hậu hĩnh, tiền công gấp mười lần số tiền kia, Trương Huyền cảm thấy án này không nhận thì thực sự là thiên lí khó dung.
Bị mắng, Tả Thiên cười khổ: [Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, người đó nói là án thần quái nên tôi mới do dự.] Tiền công cao như vậy chứng minh thứ muốn bắt tuyệt đối là ác quỷ, anh không cho rằng đạo thuật mèo cào của Trương Huyền có thể trấn được ác quỷ, không, có lẽ nào đạo thuật của tên này vẫn là một ẩn số chăng.
Nghe nói là án thần quái, Trương Huyền lại càng có tinh thần, đó là điểm mạnh của cậu nha, sao lại không nhận chứ?
“Nói địa điểm cho tôi, tôi đi xem qua rồi nói tiếp.”
Bình thường đây là biểu thị đồng ý tiếp nhận án, Tả Thiên còn muốn khuyên tiếp thì nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng lầm bầm hồng bao hồng bao, anh tức đến đau đầu, cũng lười nói tiếp nên sau khi nói cho Trương Huyền địa chỉ của người thuê thì lập tức dập máy.
“Xảy ra chuyện gì?” thực ra hơn phân nửa tâm tư của Niếp Hành Phong vẫn đang đặt trên người Trương Huyền, đợi cậu nói điện thoại xong liền đặt tờ báo đang xem xuống rồi hỏi.
Trương Huyền chạy đi tìm báo sớm, tìm thấy bài báo viết về việc Mạch Lan phát điên tự sát trong chuyên mục sự kiện, đưa cho Niếp Hành Phong xem, sau khi xem xong, sắc mặt Niếp Hành Phong khẽ biến.
“Sao lại có thể như vậy?”
Trên bài báo có nói nhân viên phục vụ lúc đi qua hành lang nghe thấy trong phòng Mạch Lan truyền ra âm thanh rất dữ dội bèn đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Mạch Lan đang cầm dao gọt hoa quả chuẩn bị đâm vào mắt mình, tay phải đầy máu, trên mặt bàn bên cạnh cũng có một vũng máu hình như còn có đoạn ngón tay bị cắt ra.
Nhân viên phục vụ suýt chút nữa bị dọa sợ ngất ngay tại chỗ, vội vàng kêu người đến cứu viện, sau đó dưới sự khống chế của mọi người mới dừng được hành động tự hại mình của Mạch Lan, nhưng một con mắt của cô ta đã bị thương nhẹ còn không ngừng gào thét có người muốn hại cô ta, nhưng rồi sau đó kết quả điều tra đã chứng minh lúc đó trong phòng ngoài Mạch Lan ra thì không còn một ai khác, mà từ độ mạnh yếu với vết thương của ngón tay bị chặt đứt có thể thấy, vết thương là do cô ta tự gây nên, còn về nguyên nhân, bởi vì trạng thái tinh thần của Mạch Lan cực khì bất ôn nên vẫn còn đợi điều tra tiếp.
“Thật khoa trương, làm gì có ai tự hại mình như thế chứ? Cũng may chủ tịch kịp thời xách tôi ra, nếu không người đen đủi có lẽ chính là tôi đi, tôi đã nói rồi anh chính là chiêu tài miêu của tôi mà.” Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Mặt Niếp Hành Phong trở nên nghiêm túc: “Đối với một nhà thiết kế mà nói, mắt với tay chính là tính mạng, cho dù trạng thái tinh thần của Mạch Lan có vấn đề cũng không thể làm như vậy.”
“Sai!” Trương Huyền lắc ngón tay sửa lại: “Đối với một nhà thiết kế mà nói, điều quan trọng nhất chính là linh cảm, không có một phần trăm linh cảm đó thì chín mươi chín phần mồ hôi công sức chỉ là một thùng nước thải.”
Niếp Hành Phong hết chỗ nói, anh cũng biết muốn thực sự tâm linh tương thông với tiểu thần côn vẫn còn một đoạn đường rất dài nữa phải đi.
Trong đầu đột nhiên hiện lên quỷ ảnh xuất hiện trong chớp mắt ở tiệc rượu, sự điên cuồng của Mạch Lan có phải là do cô ta gây nên hay không? Hay chỉ là trùng hợp đơn thuần?
Anh thực sự hi vong là vế sau, như vậy…
“Chủ tịch, anh đừng có trưng vẻ mặt như sắp tận thế đến nơi vậy, đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, hoàn toàn không liên quan đến chúng ta!” Niếp Hành Phong hồi thần liền nhìn thấy Trương Huyền đang dính sát bên cạnh hung hăng nhìn anh.
“Tôi chưa nói gì hết…”
Màu lam X quang lại ngoan lệ thêm mấy phần, Niếp Hành Phong đành phải giơ tay đầu hàng, được rồi, anh thừa nhận bản thân có nghĩ như vậy.
Chạng vạng, Trương Huyền thay quần áo xong, mang theo pháp khí đuổi quỷ cần thiết, theo địa chỉ Tả Thiên đưa cho đi đến nhà người thuê.
Tả Thiên nói với cậu đối phương hi vọng cậu đến càng sớm càng tốt, nhưng Trương Huyền vẫn gần như nằm nhà lười biếng cả ngày mới ra ngoài. Mấy ngày nay theo án liên tục nên đã có chút ăn không tiêu, mặc dù thân thể cậu bất tử nhưng không có nghĩa là không biết mệt, về phần ác quỷ cũng sẽ không xuất hiện vào ban ngày ban mặt, chạng vạng đi là thực sự hợp lý, nói không chừng vận khí tốt còn có thể trực tiếp gặp được rồi thu hồi.
Theo lệ cũ, Niếp Hành Phong lái xe, Nghệ ngồi phía sau. Đối với kiểu bám riết không tha của Tiểu Biên Bức, Trương Huyền đành phải chịu, cũng không thể nói nó phiền toái được, nói không chừng sẽ đả kích đến tâm hồn yếu ớt đáng thương của nó xong lại chạy đi tự bế, sau này lại bị Tiểu Ly với Tiểu Bạch nói cậu ngược đãi động vật; còn về Niếp Hành Phong, Trương Huyền thực ra cũng không muốn anh đi cùng, chiêu tài miêu mặc dù có cương khí hộ thân nhưng mệnh cách lại thuần âm, là thể chất ma quỷ yêu thích nhất, nếu không cẩn thận mà bị hút đi chân khí, vậy thì chẳng phải là lợi bất cập hại rồi.
Nhưng Niếp Hành Phong cũng giống hệt Nghệ không thể thuyết phục nổi, vì vậy Trương Huyền chỉ có thể cam chịu để cho hai bọn họ đi cùng.
Bên ngoài đang mưa, bầu trời u ám, nhưng cũng may địa chỉ không khó tìm, cũng là một ngôi nhà ở lưng chừng núi nhưng cách khá xa với nhà của Dương Di, gần như sắp lên đến đỉnh núi.
Đỗ xe cẩn thận xong, Trương Huyền xuống xe, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong mưa bụi, đỉnh núi xanh xanh xa xa, phong cảnh tuyệt mĩ, đánh tiếc ngôi nhà này lại hoàn toàn không được sơn gian linh khí chiếu cố, căn nhà ba tầng bao trùm bởi tử khí, ngay cả bầu trời phía trên ngồi nhà cũng âm u hơn chỗ khác rất nhiêu, ngày mưa quả nhiên là thời tiết mà bọn âm hồn thích nhất.
Tiếp đón bọn họ là một người đàn ông trí thức tầm hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy anh ta, Niếp Hành Phong sững người.
Chính là người đàn ông anh nhìn thấy trong bữa tiệc rượu, anh ta còn có một cô con gái rất nhu thuận nữa. Nhưng điều thực sự khiến Niếp Hành Phong kinh ngạc không phải là phần ngẫu nhiên đó mà là khí sắc của người đàn ông: thần sắc ảm đạm mệt mỏi, hốc mắt trũng sâu xuống, giống như người bị bệnh nặng mới khỏi. Sắc mặt ngày đó của anh ta cũng không quá tốt nhưng tuyệt đối không kém tới mức độ thế này.
“Là cậu?” Người đàn ông cũng nhận ra Niếp Hành Phong liền chào hỏi.
“Tiên sinh đây là thầy đuổi quỷ sao? Xin hãy nhanh chóng đem ác quỷ trong nhà chúng tôi đuổi đi, chỉ cần các anh có thể đuổi cô ta đi, tiền không thành vấn đề!”
Người nói chính là vợ của người đàn ông kia, sau khi người phụ nữ đó bước vào không đợi ngồi xuống đã bắt đầu nói liến thoắng. Cô ta cũng tiều tụy đến lợi hại, lớp trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp không che dấu được phần kinh hoàng bên dưới, giọng nói vừa vội vàng vừa khàn khàn, một người phụ nữ khá béo nữa theo cô ta đi vào cũng gật đầu lia lịa.
Một quả bóng đỏ bỗng lăn từ ngoài vào, người phụ nữa không phòng bị bị dọa sợ hét lên thất thanh, ngay sau đó một bé gái chạy vào trong, nhìn thấy hai người bọn họ, có chút sợ hãi đứng sững lại ở cửa.
“Cút sang một bên!”
Người phụ nữa đang phiền muộn lại bị sự quấy nhiễu của bé gái dọa sợ, tức giận mắng; người phụ nữ béo vội vàng nhặt quả bóng lên, kín đáo đưa cho cô bé rồi thuận tay túm cô bé đi, động có có phần thô bạo.
Niếp Hành Phong nhíu mày, người đàn ông cũng rất không vui nói: “Tiểu Uyển còn nhỏ, cô mắng nó làm gì?”
“Gia giáo phải dạy từ nhỏ.” Phát hiện mình thất thố, người phụ nữ nhỏ giọng giải thích.
Trương Huyền phát hiện âm khí theo những lời đối thoại của bọn họ lại giảm thêm mấy phần. Cậu không phải chưa từng có kinh nghiệm đuổi quỷ nhưng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như lúc này, khí tức hung ác thù hận, giống như ngọn lửa cháy bừng bừng muốn thiêu đốt tất cả mọi người có liên quan đến không còn một mảnh tro.
Mi mắt giương lên, cậu liền nhìn thấy nữ quỷ đã đứng ở đằng sau hai vợ chồng.
Cô ta đứng rất gần, gần như đến mức dán sát vào, cả mặt đầy máu không ngừng rơi xuống, đến mỗi ngay cả mái tóc dài cũng bị máu làm cho ướt đẫm, con ngươi u ám vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Bốn phía xung quanh phòng khách dán rất nhiều đạo phù, trên người vợ chồng hai người cũng mang theo ngọc khí trừ tà nhưng đều không thể ngăn trở nữ quỷ lại gần, có thể thấy phần oán khí kia đã đạt đến trình độ như thế nào.
Đối diện với ánh mắt của nữ quỷ, trong đầu Trương Huyền bỗng nhiên hiện lên thảm cảnh có người bị vật nặng đập vào, trong nháy mắt máu tràn ra khắp sàn nhà, tim cậu nảy lên, phát hiện người bị thương chính là Niếp Hành Phong, thần trí lập tức quay lại, tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Đáng chết cậu lại có thể bị oán khí của nữ quỷ đầu độc.
“Mọi chuyện bắt đầu từ nửa tháng trước, ác quỷ đột nhiên chạy đến nhà của chúng tôi làm loạn, còn không ngừng làm chúng tôi bị thương, tôi đã mời mấy vị chuyên gia đến, đạo phù cũng mua không ít nhưng đều không có quá nhiều tác dụng.
Người đàn ông tên là Hứa Đức Khải, là giám đốc một chuỗi siêu thị, nửa tháng trước trong nhà bắt đầu bị ma quỷ lộng hành, ông ta với vợ là Diêu Y Y còn có quản gia, chính là người phụ nữ béo kia đều bị thương vô số lần, Hứa Đức Khải xắn ống tay áo lên, trên cánh tay chi chít những vết thương tím bầm, xem ra đều là tác phẩm của nữ quỷ kia.
Ai nói mấy cái đạo phù kia không có tác dụng? Nếu không có nó che chở, bọn họ căn bản không thể chống đỡ được đến bây giờ, Trương Huyền cười lạnh.
“Hai người có đầu mối nào về nguyên nhân xảy ra việc này không?”
Niếp Hành Phong cũng nhìn thấy nữ quỷ dán sát sau người bọn họ, chính là nữ quỷ anh đã gặp vô số lần trước đó, mặc dù khắp mặt nữ quỷ đều bị máu làm bẩn, không nhìn rõ được hình dạng, nhưng chiếc váy đỏ sẫm như máu còn có khí tức oán độc đã chứng minh anh không nhận nhầm.
“Không có.” Ba người đồng thời phủ định nhưng lại giấu đầu hở đuôi thể hiện chắc chắn còn có ẩn tình khác trong đó.
“Âm khí rất nặng, bọn họ không thể cứu được rồi.” Nghệ đứng trên vai Trương Huyền bình luận.
Đôi vợ chồng này với người phụ nữ béo đều thiên âm u tối, trên mặt mang theo hắc khí, là dấu hiệu của cái chết, quỷ ngay cạnh đó mà không cảm ứng được thì lại càng vô phương cứu chữa, Nghệ là một người tu đạo mặc dù pháp thuật chỉ bình thường nhưng nhãn lực thì vẫn có.
“Các cậu bao giờ thì bắt đầu thi pháp thế?” Hứa Đức Khải nhìn bọn họ, tha thiết hỏi.
Thờ ơ nhìn lướt qua khuôn mặt xanh xao của người đàn ông, Trương Huyền đứng dậy, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, vụ này chúng tôi không thể nhận được.”
“Kia là ý gì?”
Vừa nghe thấy không nhận, Hứa Đức Khải vội vàng đứng bật dậy, Diêu Y Y vội vàng nói: “Tiền không thành vấn đề, các anh muốn bao nhiêu cứ việc nói, chỉ cần là trong phạm vi chúng tôi có thể gánh vác được.”
“Tôi nghĩ hai người đã hiểu nhầm ý của tôi rồi.”
Trương Huyền nhìn quỷ hồn đang bay lơ lừng phía sau hai vợ chồng, oán khí theo sự tiến đến của cô ta mãnh liệt ép tới, cô ta không hề sợ mình, phần kiêu ngạo đó dường như muốn cảnh cáo cậu, đừng có xen vào việc của người khác.
Khí tức tử vong mãnh liệt bao quanh vợ chồng Hứa Đức Khải, là điềm báo mệnh bọn họ sẽ không kéo dài được lâu nữa, xem ra thù hận giữa bọn họ chỉ có thể lấy cái chết để hóa giải, bản thân không có khả năng nhúng tay vào, Trương Huyền nói: “Tôi không có bản lĩnh cứu được mấy người, chỉ xin khuyên nhủ một câu, ăn năn cầu khẩn nhiều một chút có lẽ còn có cơ xoay chuyển.”
Nói xong, không để ý đến sự ngăn cản của Hứa Đức Khải, liền kéo Niếp Hành Phong rời đi, sau khi ngồi lên xe liền dùng ánh mắt chỉ huy Niếp Hành Phong lái xe.
Tiểu thần côn càng ngày càng độc tài, Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, nhưng không muốn tranh chấp với cậu trước mặt người ngoài nên sau khi lái xe rời đi xong mới hỏi: “Tại sao lại từ chối?”
“Không giúp được, thiên sư cũng không phải là vạn năng.”
Mọi chuyện có nhân ắt có quả, từ lời lẽ của vợ chồng Hứa gia có thể thấy, bọn họ nhất định đã làm chuyện trái với lương tâm, ác quỷ có lẽ có thể đuổi đi được nhưng lời nguyền rủa thì chỉ đành bó tay, lời nguyền rủa mang theo tuyệt vọng căm hận lại càng không thể hóa giải được, cậu không cần thiết phải hao tâm tổn sức vì loại người đó.
“Nữ quỷ đó tôi có biết, kẻ giết người trong quán bar và giữa đường đều là cô ta, giờ cô ta lại theo vợ chồng Hứa Đức Khải nhất định là muốn hại bọn họ, chúng ta nhất định phải ngăn cô ta lại.” Niếp Hành Phong nói.
Nữ quỷ xuất hiện trước mặt anh hết lần này tới lần khác, có lẽ trong tăm tối có một cỗ lực lượng nhắc nhở anh phải đi ngăn cản tai họa phát sinh, mà Trương Huyền rõ ràng là thiên sư, Niếp Hành Phong không rõ tại sao cậu muốn từ chối.
Thực ra nữ quỷ xuất hiện trong án bắt cóc của Nguyễn Hồng Lăng cũng là cô ta, thấy Niếp Hành Phong không phát hiện ra, Trương Huyền cũng không giải thích mà chỉ nói: “Tôi thực sự bó tay, trên đời này có một loại người không thể cứu được chính là những người đáng phải chết, tôi không nhận tiền của người sắp chết, đây là quy tắc của tôi.”
Cậu không muốn Niếp Hành Phong dây dưa quá nhiều với những người sắp chết đó, lại càng không muốn để anh nhúng tay vào chuyện này, thế giới quỷ quái bọn họ có thể ngẫu nhiên nhúng tay vào chứ không thể quản tất cả mọi chuyện, đây giống như thế giới động vật vậy, chuỗi thức ăn là thuộc về bọn nó, nếu phá vỡ một mắt xích trong đó, nhìn thì có vẻ như là giải cứu nhưng trên thực tế có thể sẽ dẫn đến càng nhiều hỗn loạn.
Một điểm quan trọng hơn nữa là cậu không muốn Niếp Hành Phong xảy ra chuyện.
“Cái gì là người đáng phải chết? Sinh tử là thứ thiên sư có thể quyết định sao?”
Từng người từng người một chết trước mặt bọn họ, tiểu thần côn lại nhấn mạnh cái gọi là quy tắc của cậu ta, Niếp Hành Phong rất tức giận bởi vậy mới không nhận ra một tầng ý sâu xa trong lời nói của Trương Huyền.
Bị chất vất, Trương Huyền cười nhạt, “Tôi đương nhiên không thể quyết định được sống chết, tôi cũng không phải là lão Diêm vương!”
Khó thấy một trận cãi nhau, Nghệ thức thời ôm lấy chai bia cẩn thận nép vào phía dưới của hàng ghế sau, cảm thấy vẫn là không gian tối tăm chật hẹp tương đối an toàn a.
Vừa mới cảm thán xong liền nghe thấy Trương Huyền ở phía trước gọi: “Tiểu Biên Bức, mày cũng thấy tử khí trên mặt bọn họ rồi, mày nói tao nói có đúng hay không?”
“Nghệ, lẽ nào trừ ma vệ đạo không phải là bổn phận của người tu đạo hay sao?” lần này đến lượt Niếp Hành Phong truy hỏi.
“Đừng hỏi tôi, tôi chỉ là một con vật mà thôi.” Tránh không được, Nghệ cắn móng tay trả lời lí nhí.
Giờ thức thần cũng thật khó làm a, hai bên đều không thể phạm đến.
Cũng may Trương Huyền đã tiếp lời, cười nhạt: “Trừ ma vệ đạo, đó cũng cần xem đối tượng là ai!”
Cậu không cho rằng mấy vị Hứa Đức Khải mời trước đó đạo hạnh thấp hơn cậu, bọn họ đều bó tay chịu trói, chỉ có thể chứng minh nữ quỷ đến lấy mạng là có đạo lý của cô ta, đối với loại người làm việc ác, cậu cũng không muốn chơi mấy trò lừa đảo nghịch thiên cải mệnh gì gì đó.
Niếp Hành Phong không tiếp tục phản bác, nhưng ngay đến Tiểu Biên Bức cũng cảm thấy được áp lực trong xe bây giờ nặng như thế nào, vì vậy càng lui người về góc sâu hòng ẩn núp bản thân.
Sau một trận trầm mặc, Niếp Hành Phong nói: “Nếu không, tiền đuổi quỷ cứ để tôi chi, nếu cậu lo sức lực của một người không đủ, chúng ta có thể liên hệ với những người khác…”
“Đừng cho rằng tiền là vạn năng!” đôi con người màu lam của Trương Huyền liếc xéo anh, vẻ mặt giận dữ khó thấy: “Nếu anh thấy bản thân thực sự có năng lực trách trời thương dân, vậy tự mình đi cứu người đi, đừng có lôi tôi vào!”
“Trương Huyền…”
“Dừng xe!”
Xe dừng lại ở ven đường, Trương Huyền nhảy xuống khỏi xe, rồi vung tay, cửa xe sập mạnh vào, căn bản không thèm để ý đến Niếp Hành Phong đang gọi, cậu xoay người rời đi.
Tiểu Biên Bức vội vàng vỗ cánh đuổi theo, “Hai người giải tán rồi?”
Trương Huyền trầm mặt không trả lời, sau khi đi một đoạn đường ổn định tinh thần, đột nhiên nhớ ra lần này vì đi ra ngoài với Niếp Hành Phong nên cậu không mang tiền theo, hơn nữa đây có vẻ cách biệt thự rất xa…
“Tiểu Biên Bức, mày nhìn coi, xe của chủ tịch còn ở đó không?” không thể quay đầu, cậu chỉ đành cầu cứu Nghệ.
“Sớm đi rồi, cậu vừa xuống xe anh ta liền lái xe đi luôn.”
Đồ chiêu tài miêu đáng chết!
Trương Huyền oán giận nghĩ, lập tức lại chuyển ánh mắt lên người Nghê, “Tao không mang tiền, mày thì sao?”
“Có chút, nhưng không đủ để ngồi taxi đâu, chỉ đi xe bus được thôi.”
Bị hỏi đên, Nghệ đáng thương rút ra mấy đồng tiền xu trong túi bảo bối. Đây cũng là tiền lần trước chơi cờ nhảy với Tiểu Bạch và Tiểu Ly kiếm được, mặc dù nó không cho rằng Trương Huyền sẽ trả lại số tiền này nhưng chủ nhân gặp khó khăn, là một thức thần đương nhiên hai đôi cánh phải xuyên đao có đúng không?
Dựa vào tiền tích góp của Tiểu Biên Bức, Trương Huyền rốt cuộc cũng tránh được vận mệnh phải đi bộ về nhà. Về đến biệt thự, lấy ra một chạy bia ướp lạnh rồi tu hết một hơi.
“Thực ra những lời lúc nãy của chủ tịch cũng không phải không có đạo lý, tại sao cậu lại tức giận đến vậy?” Tiểu Biên Bức trước tiên hỏi vấn đề an toàn một chút để tránh lại bị Sách Hồn Ti trói gô.
Tại sao lại tức giận?
Thực ra cậu cũng không hiểu, có lẽ cậu chỉ là không muốn Niếp Hành Phong thực sự cho là cậu coi trọng tiền đến như vậy. Nếu đổi là trước đây, cho dù biết Hứa Đức Khải không thể cứu được, nói không chừng thấy tiền của hắn, cậu cũng sẽ nhận vụ đấy, thế nhưng, lúc đã lo lắng đến một người, mọi suy nghĩ đều trở nên khác biệt.
Cậu sợ ảo giác mình nhìn thấy sẽ trở thành sự thực, lệ quỷ không hề sợ hãi là đáng sợ nhất, vì báo thù ngay cả sẽ bị hồn phi phách tán cũng không sợ, cậu không thể lấy sinh mệnh của Niếp Hành Phong đi mạo hiểm được.
“Lão đại, nếu muốn gọi điện thì cứ gọi đi.” thấy Trương Huyền không ngừng tắt bật điện thoại, Nghệ rất quan tâm nói.
Tâm tư bị nhìn ra, Trương Huyền trừng mắt nhìn Nghệ. Thôi được rồi, vừa rồi tức giận là cậu không đúng, gọi điện thoại nhận sai vậy.
Nhanh chóng ấn phím số điện thoại của Niếp Hành Phong, âm thanh truyền đến lại là tiếng máy bận không thể kết nối, Trương Huyền thử mấy lần đều không thành công đành phải từ bỏ, có lẽ chiêu tài miêu vẫn còn tức giận nên không muốn nghe.
Bữa tối Trương Huyền gọi điện thoại đặt cơm thuận tiện lại gọi cho Niếp Hành Phong nhưng vẫn là âm thanh máy bận, điều này khiến tâm tư cậu có chút trầm lại, Niếp Hành Phong không phải là người dễ tức giận, trừ phi là cực kì nổi giận, nổi giận đến mức ngay cả điện thoại cũng không muốn nghe.
Lúc đó cậu có nói gì nặng lời không? Không phải là cãi nhau vài câu mà thôi sao, làm gì có đôi tình nhân nào không cãi nhau bao giờ? Làm gì có ai như chiêu tài miêu nói trở mặt là trở mặt luôn? Ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không cho?
Ăn xong bữa tối không có mùi vị gì hết, trước khi đi ngủ Trương Huyền lại kiên nhẫn gọi điện, tiếng truyền đến vẫn là âm thanh máy bận kiên nhẫn. Nằm trong chăn, nhớ đến lúc triền miên ấm áp tối qua, tim cậu có chút trống rỗng, lại có thể trải nghiệm cảm giác mất ngủ khó thấy. Không ngủ được vì vậy đành đứng dậy đi bộ Thiên Cương, còn kéo Nghệ tập cùng, lăn qua lăn lại cả buổi tối, hừng đồng mới bắt đầu đi ngủ.
Hai ngày sau đó, Niếp Hành Phong cũng không gọi điện đến, số lần gọi điện của Trương Huyền cũng càng ngày càng ít, vốn lo lắng chiêu tài miêu thực sự không biết tự lượng sức đi tìm người khác đuổi quỷ, muốn để Nghệ đi nhìn xem, nhưng sau đó lại nghĩ, anh ta bên đó còn có một thức thần bảo vệ cực kì lợi hại là Nhan Khai, sao có thể xảy ra chuyện chứ? Vì vậy liền từ bỏ.
Đến ngày thứ ba, Trương Huyền nhìn thấy trong mục sự kiện của tờ báo đăng tin có người trong lúc đi mua sắm bị trượt chân ngã xuống cầu thang, tin tức ngay tại hiện trường cho biết người chết chính là quản gia của Hứa gia, cậu không đọc hết liền ném tờ báo sang một bên.
Không biết Hứa Đức Khải có cầu khẩn theo kiến nghị của cậu không nhưng rất hiển nhiên, nữ quỷ kia không muốn bỏ qua cho bọn họ.
Nếu ngày đó cậu đáp ứng tiếp nhận, có lẽ người phụ nữ đó sẽ không chết, chủ tịch đọc bài báo này xong nhất định sẽ rất tức giận. Mặc dù quen biết Niếp Hành Phong không lâu nhưng cậu cảm thấy mình rất hiểu người này, hiểu tính cách của anh ta, còn có lòng nhiệt tình với sinh mệnh mà bản thân mình không có.
“Lão đại, cậu đây là muốn làm gi? Sẽ không thực sự muốn giải tán đấy chứ?” thấy Trường Huyền không nói lời nào lấy ra vali da rồi thu thập hành lý, Nghệ kinh ngạc.
Trương Huyền liếc xéo nó, “Không giải tán? Chẳng nhẽ là đi du lịch?”
“Sao có thể nói chia là chia? Chỉ là chết một người mà thôi, cậu gọi điện nói xin lỗi là được rồi.”
Nó không muốn tách ra a, cuộc sống giờ đang tốt như vậy, có tiền có rượu, còn có bạn để chơi, nếu chủ tịch với chủ nhân chia tay, nó lại phải trở lại thành một con dơi vừa cô độc lẻ loi vừa nghèo khổ.
Trương Huyền cười, sinh mạng quá nặng, một câu xin lỗi không thể giải quyết được, nếu thực sự đơn giản như vậy, hai ngày nay chủ tịch sẽ không ngay đến nghe điện thoại cũng không chịu.
“Thôi đi, người tu đạo chúng ra chú trọng thanh tâm quả dục, lại nói mày không phải cũng nói chủ tịch không phải người đồng đạo với chúng ta hay sao?”
“Nhưng mà, các cậu đã giao phối rồi, vậy sẽ không còn giống nữa…”
“Mày đi tự bế cho tao!”
Bị đâm đúng chỗ đau, Trương Huyền phát hỏa, ném ra một tấm đạo phù, Tiểu Biên Bức sợ đến mức lập tức ôm lấy lon bia bay xa.
Chạng vang, Trương Huyền cầm lấy vali ra khỏi cửa, Nghệ rất không tình nguyện đi theo sau, lẩm bẩm: “Chia tay cũng không cần vội vã đêm hôm chuyển nhà chứ? Tối như vậy rồi, chúng ta sẽ ở đâu đây?”
“Đến nhà ông chủ.”
Trước tiên đi đến nhà Tả Thiên ở hai ngày, đợi tìm được nhà mới rồi sẽ thỉnh thần án của tổ sư gia qua đấy sau, dù sao cũng chia tay rồi, nói không chừng sau này chiêu tài miêu sẽ qua đây bắt cậu rời đi, cậu cũng không muốn bị người ta đuổi đi, rất mất mặt.
“Nhưng mà, người ta mới vừa quen ở đây xong.”
Không thèm để ý đến lời oán thán của Nghệ, Trương Huyền nhấc vali lên đi ra ngoài cửa biệt thự muốn gọi taxi, đáng tiếc khu nhà ở này rất yên tĩnh, đến tối xe lại càng ít qua đây, đợi rất lâu cũng không thấy bóng xe nào vọt qua.
“Nếu không chúng ta cứ vào trong ở một đêm đã?”
“Đừng có nháo!”
Vừa nói xong, trước mặt bỗng có ánh đèn vụt qua, ban đầu Trương Huyền còn cho là xe taxi nhưng lập tức liền phát hiện đó là chiếc xe thể thao màu bạc sáng rất quen thuộc. Rất nhanh, chiếc xe thể thao đã dừng lại bên cạnh cậu, Niếp Hành Phong từ trong xe đi ra.
Thực sự không muốn gặp chiêu tài miêu lúc này, Trường Huyền không nhịn được quay sang mắng Nghệ, “Đều là tại mày cứ chần chần chừ chừ, bây giờ người ta đến đuổi người rồi, mày thấy vui chưa?”
Lại là lỗi của tôi!
Tiểu Biên Bức nghẹn lời nhìn trần trối, mấy cái móng nhỏ vươn ra rồi nhét vào miệng cắn, nó ngẩng đầu nhìn trời, thực sự hy vọng tuyết tháng sáu mau rơi, có lẽ vậy có thể khiến chủ nhân nhìn ra nó oan uổng biết bao nhiêu.
“Cậu…đây là làm cái gì?”
Niếp Hành Phong vừa xuống xe liền nhìn thấy vali hành lí đặt cạnh chân Trương Huyền, khung cảnh giống như đã từng thấy qua khiến phản ứng đầu tiên của anh chính là – tiểu thần côn lại muốn đi tìm nhà sao? Cậu đang ở đây không tốt sao?
“Chuyển nhà a.” Trương Huyền mỉm cười với anh: “Đều đã chia tay rồi, tôi cứ ở ỳ đây cũng không có ý nghĩa gì.”
“Chia tay gì cơ?” Niếp Hành Phong càng chẳng hiểu gì, cảm thấy vô cùng kì quái.
“Chia tay a, anh đặc biệt chạy đến đây không phải là muốn đuổi tôi đi sao?”
“Tôi nói chia tay lúc nào?”
“Anh vẫn luôn không nhận điện thoại không phải muốn chia tay sao?”
“Là cậu vẫn luôn không nhận điện thoại của tôi chứ!”
Nếu không phải do tiểu thần côn vẫn luôn không nghe điện thoại, anh còn lo cậu vẫn đang giận nên mới không dám đến tìm cậu chứ? Anh sao có thể nói chia tay được? Thậm chí đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Nhìn đôi mắt vì tiếng hét lớn của mình mà nổi lên ủy khuất, Niếp Hành Phong rất vô lực, cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với Trương Huyền một phen.
“Nghệ, chuyển vali vào nhà.”
“Không được chuyển!” Trương Huyền trừng Niếp Hành Phong, vali hành lí thực sự rất nặng, cậu cũng không muốn phải chuyển đến chuyển đi làm gì cho phiền phức, có gì cứ nói ở đây là được rồi.
“Chuyển!”
“Không chuyển!”
Não nhỏ của Nghệ bị đảo quanh giữa hai người, siêu cấp khó xử, có ai làm thức thần mà khổ sở như nó không? Một bên là chủ nhân một bên là chủ tịch còn lớn hơn chủ nhân, dường như… không, tuyệt đối đều không phạm vào được.
“Tôi… khiêng vào nhé.”
Xem xét một hồi, thân hình Nghệ nhoáng lên, biến thành một người trẻ tuổi rồi tiến lên nhấc vali vào trong nhà, Niếp Hành Phong cũng kéo Trương Huyền vào theo. Sau khi đóng cửa, anh ép Trương Huyền vào bức tường bên cạnh huyền quan rồi vươn tay vuốt tóc cậu, Trương Huyền không động đậy mặc kệ hành động càn rỡ của anh, chỉ là vuốt ve đơn giản nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng quen thuộc, một lúc sau Niếp Hành Phong mới nói: “Tôi sẽ không chia tay, mãi mãi sẽ không.”
“Quản gia của Hứa gia chết rồi.” Trương Huyền nhỏ giọng nói.
Mày Niếp Hành Phong nhướn lên, “Bởi vậy…”
Trương Huyền nhìn anh, ánh mắt nam nhân sâu xa vô bờ, ngoại trừ kinh ngạc thì không thể hiểu được bất kì nội dung nào khác khiến cậu đột nhiên tức giận vô cớ.
“Thế nên chia tay!”
“Tôi không thể hiểu được mối quan hệ nhân quả này.”
“Chính là nói…” Nghệ đứng bên cạnh quan tâm giải thích: “Anh sẽ trách lão đại không ra tay giúp đỡ, mà dẫn đến cái chết của người phụ nữ kia, bởi vậy mới muốn chia tay với anh.”
Mắt Trương Huyền như đao liếc qua, ác khí xông đến khiến Nghệ sợ phát run, lập tức lại hóa thành con dơi nhỏ vỗ cánh bay đi mất dạng.
Trong không gian tối tăm chỉ còn lại hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Niếp Hành Phong nói: “Tôi cũng không cho là cách làm của cậu là sai, càng không có trách cậu, chúng ta chỉ là quan điểm không giống nhau mà thôi, tôi không đến tìm cậu vì cậu vẫn luôn không nghe điện thoại của tôi, tôi sợ cậu vẫn còn đang tức giận…”
“Sao lại không nghe điệp thoại? Tôi còn liên tục gọi điện thoại cho anh nữa, điện thoại cũng sắp bấm nát rồi!” Trương Huyền rút ra điện thoại đưa cho Niếp Hành Phong, để anh nhìn nhật kí trò chuyện của mình, “Đền tôi một cái điện thoại mới!”
“Tôi rõ ràng là có gọi.”
Niếp Hành Phong sau khi nhìn thấy nhật kí trò chuyện trong máy của Trương Huyền xong thì phì cười. Lúc cậu gọi cho anh cũng cùng lúc anh gọi cho cậu, không chỉ là một lần mà còn hết lần này đến lần khác, sự trùng hợp khó tin lại xảy ra giữa hai người bọn họ.
Nên giải thích thế nào đây? Là do tâm linh tương thông hay là thiên ý trêu người?
“Có gọi nhiều một chút nhưng cũng không đến mức buồn cười như vậy chứ?” Trương Huyền tức giận trừng anh.
“Tôi cười không phải vì cái này, cậu nhìn nhật kí trò chuyện của tôi đi.”
Niếp Hành Phong đưa điện thoại cho Trương Huyền, sau khi Trương Huyền nhìn xong liền không nói gì, nhưng tâm tình buồn bực vẫn luôn nhiễu loạn hai ngày nay đã tan thành mây khói trong nháy mắt, ngay sau đó liền bị Niếp Hành Phong ôm chặt vào lòng rồi hôn lên môi.
Thần trí Trương Huyền mơ hồ nhưng sau khi ngửi thấy mùi thuốc lá trong mồm Niếp Hành Phong liền vung quyền ra, “Anh lại hút thuốc! Tôi ghét nhất là người hút thuốc!”
Niếp Hành Phong bị đánh đau nhưng cũng không tránh: “Tôi chỉ là lúc tâm tình không tốt mới hút.”
Cũng chính là nói, chiêu tài miêu hai ngày qua cũng không hề vui vẻ, có được thông tin này, tâm tình phiền muộn của Trương Huyền hoàn toàn dễ chịu, khóe miệng chầm chậm nhếch lên cười.
Thực ra mùi thuốc lá cũng không quá khó ngửi a.
“Giường gần nhất ở đâu?” Niếp Hành Phong ghé vào tai cậu hỏi.
“Sô pha.”
“Quá chật.”
“Vậy thì sàn nhà.”
Bóng đêm là tên tòng phạm kích tình, tràn ngập khí tức nóng bỏng suồng sã, chứa đựng và được chưa đựng, đều chỉ thuộc về không gian của hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...