Gió thoang thoảng, đẫy đà bay vào dãy hành lang dài của trường trung học “ Mystic”. Đang giờ giải lao, ngôi trường quý tộc này mới trở nên ồn
ào náo nhiệt được một lúc.
Đột nhiên không gian im ắng trở lại, mọi ánh nhìn đổ dồn về phía người
con gái đang rảo bước trên hành lang, đôi mắt nâu lạnh tanh nhìn về phía trước, tiếng giày vang lên “ lộp cộp..”.
“ Hell angel”- Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, mắt vẫn hướng về người con gái đẹp như thiên thần đang đi lướt qua.
“ Cô ta trông rất đẹp, nhưng lại có một ánh nhìn như dao nhọn vậy!”
“ Hell Angel” là biệt danh mà mọi người đặt cho Kaori, khuôn mặt như
thiên thần nhưng luôn lạnh lùng bí ẩn. Kaori không bao giờ bắt chuyện
với một ai, cô luôn muốn ở một mình, đọc sách. Sở dĩ cô phải làm vậy, là vì cô sợ….. cô sợ nếu ai đó có dính líu tới mình, thì bọn quỷ sẽ mò đến và bắt họ đi.
“Thiên sứ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”- Kaori quay lại, Hikari trờ tới,
ôm lấy cổ cô, cười khúc khích- “ Sao lại đi một mình rồi? Quên con bạn
thân này rồi sao?”
“ Không phải”- Kaori nhẹ nhàng đẩy Hikari ra, cười nhẹ- “ Tớ chỉ về lớp thôi mà”
“ Vậy thì cùng về”- Hikari nắm tay cô, kéo đi.- “ Mà cậu vừa đi đâu thế?”
“ Đọc sách!”
Hikari nói chuyện không ngừng với Kaori cho tới khi về đến lớp. Dọc hai
bên hành lang, những con mắt tò mò, dè chừng vẫn để ý đến hai người.
Riiing…..
Tiếng chuông vang lên, dài, báo hiệu giờ học đã đến.
Kaori nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đang kéo đến, báo hiệu một cơn mưa
dài và dai dẳng. Mắt cô hướng về một cõi xa xăm vô định nào đó ở ngoài
kia.
“ Đêm nay sẽ khá khắc nghiệt đây”- Cô nghĩ tới trận đi săn tối nay của mình sẽ rất chi là ướt át, khó chịu.
Mắt cô đảo qua đảo lại ngoài trời. Một hạt, hai hạt…. mưa bắt đầu rơi.
Kaori lại quay đầu về phía Hikari. Cô ấy bắt chuyện với cô trong khi cô
cố xa lánh mọi người. Mặc dù Kaỏi đã khuyên Hikari tránh xa mình, nhưng
cô ấy nhất định không chịu.
“ Tớ không sợ Quỷ. Kaori, chí ít thì cậu cũng phải có một người băng bó
vết thương cho mỗi khi cậu đi săn về chứ?”- Hiakri đã trả lời một cách
vô tư như thế khi Kaori nói thật mọi chuyện.
Kể từ đó, Kaori biết mình không thể rời mắt khỏi cô bạn thân và ngôi
trường mình đang học. Cô làm một rào cản vô hình chắc chắn để quỷ không
thể đi qua, Hikari được cô tặng cho một sợi dây chuyền bảo vệ khỏi bọn
chúng. Tuy biết chúng sẽ phá tan hai cái màng bảo vệ ấy bất cứ lúc nào,
nhưng cầm chân được tới đâu hay tới đó, cô không thể để người vô tội mắc vào…
“ Á!!! Mưa máu!”- Một người la lên, mọi con mắt đổ dồn về cửa sổ, cơn mưa đỏ thẫm, mang đầy màu sắc ghê rợn.
Cả trường trở nên náo loạn vì cơn mưa này. Không khí sợ hãi và căng
thẳng bao trùm, ngột ngạt. Ai cũng muốn về, nhưng lại không dám bước
chân ra ngoài, chỉ đứng trân trân trong lớp nhìn cơn mưa kỳ quái đang đổ xuống.
Mặt Kaori tái đi, chưa bao giờ cô thấy hiện tượng này diễn ra.
“ Hikari… đi với tớ”- Cô khẽ khàng nói và chạy đi trước.
“ Chờ tớ, Kaori!!!”- Hikari vội vã chạy theo, đang xuống cầu thang, cả hai đã nghe tiếng hét thất thanh của một nữ sinh.
Kaori phóng như bay xuống, nơi đại sảnh, một số người bu đông nghẹt ở cửa chính. Kaori và Hikari cố gắng chen qua.
“ Hell Angel”- Một người thốt lên, nhưng vài người kế bên vội ra dấu im lặng khi Kaori nhìn họ.
“ Á!! Á!! Á!!”
Hiakri thét lên, dúi đầu vào người Kaori vì không chịu nổi cảnh trước
mắt: Ba học sinh nằm bên ngoài cổng, họ nằm một cách rất kỳ lạ, có gì đó như là một sự sợ hãi trong các tư thế đó, máu chảy ra, loang khắp sân….
“ Họ đã làm gì vậy?”- Kaori quay lại hỏi mọi người đã chứng kiến.
“ Họ đã liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng khi ra khỏi cổng trường thì họ
không ngừng la hét và cố chạy vào trong, nhưng không được, có một cái gì đó đã giữ họ lại…”- Một người nói trong sợ hãi.
“ Là dây trói vô hình của bọn chúng… Bây giờ mặt trời vẫn chưa lặn,
sao chúng có thể sử dụng thứ đó được? Vả lại chúng chưa từng giết người
tàn bạo thế này...” Kaori bắt đầu nghi ngờ trong lo lắng…- “ Cả cơn mưa này… Quỷ bình thường không thể tạo ra cơn mưa này…”
“ Mọi người không được ra ngoài cho đến khi hết mưa… Nghe rõ chứ?”-
Giọng Kaori lạnh như băng khiến mọi người phải sợ sệt gật đầu, đứng lùi
vào trong.
Có gì đó đã đến thế giới này… Kaori biết chắc tối nay cuộc đi săn của cô sẽ không êm thấm như những lần trước…
Cơn mưa máu kia đã tạnh, mọi người đã về
nhà an toàn. Màn đêm đã bao phủ, ánh trăng vằng vặc, chiếu những tia
sáng yếu ớt xuống dưới mặt đất.
Trong dinh thự cổ kính, đó là nhà của Kaori, cô đang chuẩn bị cho trận
chiến tối nay. Mọi thứ đã sẵn sàng… Cô chợt nhớ mình còn phải giải mã
thắc mắc về cơn mưa máu chiều nay.
Kaori tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, lâm râm đọc thần chú…
“ Hỡi Nữ Hoàng của các Thiên Sứ Cao quý, thần muốn nói chuyện với Người…”
Dây chuyền phát sáng, hình ảnh Nữ Hoàng hiện ra, mập mờ….
“ Có chuyện gì, Julia ( Đây là tên thiên Sứ của Kaori )?”
“ Thưa Nữ Hoàng, thần muốn hỏi về trận mưa máu đã đổ xuống chiều nay?”
“ Mưa máu?”
“ Vâng ạ!”
Nữ hoàng im lặng một lúc, trầm ngâm…
“ Julia, ngươi hãy cẩn thận, [mưa máu] là để ám chỉ có thứ gì đó ở thế
giới Quỷ đang đến, một thứ rất mạnh. Có người nào chết từ lúc cơn mưa đổ xuống không?”
“ Ba người, họ bị trói bằng dây vô hình và bị móng tay cào nát cổ. Những tên Quỷ thần tiếp xúc, móng tay của chúng không thể cào chết người như
vậy được…”
“ Chỉ có thể là những tên Quỷ nắm quyền lực tối cao…. Ngươi cứ đi làm nhiệm vụ tối nay, ta sẽ nhờ người điều tra…”
“Tuân lệnh”
Hình ảnh mờ dần, biến mất… Kaori đeo dây chuyền lên cổ, đứng lên, bước đi, ánh mắt kiên định. Cuộc đi săn bắt đầu…
Sân thượng của dinh thự đầy ắp ánh sáng của trăng đêm nay. Kaori ngước
cổ lên trời, nhắm mắt, giang hai tay ra. Một làn gió nhẹ thổi, đôi cánh
trắng tinh khôi xuất hiện trên lưng. Cô giang rộng, bay vút lên bầu trời đêm.
Đôi mắt Kaori nhìn xung quanh, xuyên suốt khoảng không trong đêm tối. Mây bắt đầu bao phủ, đen kịt.
“Chúng đã xuất hiện”
Không quá khó, Kaori đã cảm nhận được ám khí… Cô bay về nơi đó, một nơi
quen thuộc, nơi ở của chúng: Khu rừng trên núi. Bay sâu, sâu vào trong,
mùi ám khí càng lúc càng nặng, nó làm Kaori choáng váng. Ám khí hôm nay
thật kỳ lạ….
*Vút*
“ Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vang lên, lanh lảnh, rợn gai ốc. Kaori quay ra sau, một bóng
đen đang đuổi theo cô với tốc độ kinh khủng. Kaori bay nhanh hơn, lao
vun vút qua các thân cây, và dừng lại.
Bóng đen tới gần, miệng cười ngoác tới tận mang tai, để lộ một hàm răng
sắc nhọn, hắn lao tới, giơ móng tay dài ngoằng ra, định bấu lấy cái cổ
trắng muốt của Thiên sứ. Rất nhanh, Kaori đặt tay lên đầu hắn, tay cô
phát sáng lên. Hắn la hét, tiếng hét như xuyên thủng không gian.
“Vĩnh biệt”- Kaori thì thầm, giọng thoang thoảng như gió, tên Quỷ biến mất, khuôn mặt hắn vẫn toát lên vẻ kinh sợ.
* Vút*
* Vút*
* Vút*
Nhiều tên khác xuất hiện khi nghe tiếng thét của tên xấu số lúc nãy, chúng vây quanh Kaori.
* Xoẹt*
Một tên từ sau bay tới, cào ngang cánh tay của cô. Kaori nghiến răng,
chịu đựng, Quay lại hất cho hắn một đường phép, tên quỷ chưa kịp la lên
thì đã biến mất hẳn vào không trung.
Bọn chúng kéo đến càng lúc càng đông, bu quanh nàng Thiên sứ xinh đẹp,
Kaori trơ trọi giữa vòng tròn Quỷ, nên đánh từ đâu trước? Hôm nay bọn
chúng đông hơn bình thường rất nhiều! Nữ hoàng đã nói đúng, trận mưa máu lúc chiều chính là dấu hiệu, một thế lực đáng sợ từ thế giới Quỷ đã đến đây, và hiện đang điều khiển bọn Quỷ này…
Kaori đang suy nghĩ miên man thì chúng ập vào, cô bay lên cao để né, chúng điên cuồng đuổi theo.
* Phập*
Thêm một tên nữa lấy móng tay đâm vào vai cô, máu loang ra, rớt xuống, thấm ướt vạt áo.
“ Linh hồn…. linh hồn… Ta muốn linh hồn của ngươi…”
Bọn chúng rên rỉ, Kaori cố gắng giết từng tên một, nhưng chúng quá đông! Cái gì đang điều khiển chúng? Chúng tiến tới gần, trời mỗi lúc một đen dần, Kaori vội phẩy cánh, lao đi. Đằng sau, một đám Quỷ khát linh hồn đang theo sau…
“Ánh sáng Thiên Sứ…. Mau hiện ra…”- Người Kaori phát sáng khiêns bọn
chúng khựng lại, một vài tên tan biến vì dính phải ánh sáng. Nhưng nó
chỉ cầm chân được ít phút, ám khí quá nặng, khiến ánh sáng yếu dần, yếu
dần, rồi tắt hẳn.
“ Cái gì…? Ánh sáng thiên sứ của mình bị dập tắt ư?”
Bọn Quỷ cười khanh khách, lao tới nàng thiên Sứ như muốn nuốt chửng nàng…
Đột nhiên một bóng đen lao đến, bế Kaori ra khỏi vòng vây. Trời tối đen, cô không thể nhìn thấy người đó, chỉ biết người đó có một đôi cánh dài, mái tóc mềm mại bay theo gió, đôi tay khỏe mạnh nhưng thân người lại
toát ra cái gì đó thật lạnh lẽo. Song, không chịu được cái hơi ấy, Kaori vùng ra.
Cô nhìn người vừa cứu mình, ánh trăng đã xuyên thủng được những đám mây, soi mập mờ xuống. Kaori kinh ngạc, người đó…. có một đôi mắt đỏ như
máu, lạnh lùng như băng tuyết và một đôi cánh đen dài sau lưng.
“ Ngươi là…”
Tên đó bay vút trở lại cánh rừng…
“ Quỷ…”
# Sáng hôm sau #
" Này... Hell Angel lại bị thương rồi kìa!"- Mọi người lại bàn tán khi Kaori đi ngang qua.
" Kaoriii!!!"- Hikari chạy đến, thở dốc, đặt tay lên vai Kaori- Lớp... lớp chúng ta...
" Lớp mình thế nào hả?"
" Lớp chúng ta... có học sinh mới!"
Hikari nắm tay Kaori chạy đi khi cô đứng đơ mặt ra. Cửa lớp của cô đang
được học sinh bu rất đông, khó khăn lắm hai người mới lách qua được.
" Đó... thấy chưa?"- Hikari hào hứng chỉ về phía cái bàn cuối lớp, một
chàng trai đang ngồi ở đó, anh ta đột ngột giương con mắt lên, nhìn
Kaori...
Anh ta đứng dậy, đi tới gần cô. Cô cảm nhận được, hơi ấm của anh ta, rất yếu. Khuôn mặt với đôi mắt màu tím đầy ấm áp, thân hình cao, mái tóc
màu hung đỏ mềm mại, miệng nở một nụ cười thân thiện.
" Xin chào...Kaori"
Phút chốc... đột nhiên Kaori cảm thấy... anh ta toát lên một vẻ thật thân quen...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...