Thiên Sơn Vạn Thủy
Lúc ăn bưởi, cô dùng sức quá mạnh, kết quả khiến móng tay cào xước ngón trỏ tay mình.
- Em tìm gì thế?
Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô gái trước mặt đang ăn bưởi đột nhiên dừng lại lục lọi khắp nơi.
- Anh xem nè, ngón tay em bị thương rồi.
Thái Thái ra vẻ đáng yêu nũng nịu, đưa ngón tay như đưa vật quý cho chàng trai trước mặt xem.
Anh vừa cau mày không vui, vừa giúp cô tìm:
- Em thật là có bản lĩnh, ăn bưởi cũng có thể tự hại mình được.
Vạn Thái Thái vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của anh:
- Cám ơn đã khen ngợi.
- Thật không biết bao nhiêu năm qua em sống thế nào nữa.
Chết tiệt, băng cá nhân ở đâu rồi?
Vạn Thái Thái không cho là đúng:
- Thì cứ sống gập ghềnh trắc trở như vậy. Vẫn khỏe mạnh yên lành đấy thôi.
Đoàn Vũ Xuyên không kiềm được trách móc cô:
- Em còn không biết xấu hổ mà nói.
Vạn Thái Thái dương dương tự đắc:
- Chắc chắn, đã sống đến lớn từng này rồi. Đều là ý trời cả!
- Sẽ có ngày ông trời nhìn không nổi nữa, hốt em về.
Vạn Thái Thái cười lém lỉnh:
- Vậy thì tốt, em có thể trở thành thần tiên. Tiên nữ xinh đẹp!
Anh cẩn thận dán băng cho cô:
- Mơ đi, em cùng lắm chỉ là đứa bệnh thần kinh thôi!
- Hừ. Anh chờ xem nhé. Xem em lên cơn thế nào.
Nói rồi cô muốn quậy phá anh.
- Được rồi được rồi được rồi. Đừng quậy. Tay còn chưa rửa, đừng trét lên đồ anh! Em tới nữa, tới nữa là anh động thủ đấy.
Đoàn Vũ Xuyên cảnh cáo.
- Anh động thủ đi, ai sợ ai, ai bảo anh mắng em.
Vạn Thái Thái không thèm sợ đâu.
- Được, em nói đấy nhé.
Cảnh cáo vô hiệu thì đổi sang cách khác.
…
- Anh nói động thủ, chứ đâu phải… động khẩu.
Người nào đó lấy miệng che miệng.
- Xem miệng em rất không thành thật đây này.
Gian trá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...