Chẳng sao cả, thật sự chẳng sao hết! Ngủ một giấc, tỉnh dậy, nhận được
điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm, thế là tôi đã quên khuấy Tiêu Sơn. Mạc
Thiệu Khiêm vừa tới, tôi không còn tâm trí mào nghĩ đến Tiêu Sơn nữa mà
phải dồn sức ứng phó với Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi bắt taxi đến biệt
thư, dọc đường nhấp nha nhấp nhổm không yên. Dạo này, Mạc Thiệu Khiêm có phần lạnh nhạt với tôi. Nửa năm gần đây, một, hai tháng hắn mới ghé qua một lần. Không biết điềm lành hay xấu sẽ đến với mình đây, không biết
hắn đã chán mình chưa?
Vừa đặt chân vào cổng biệt thự, tôi ngỡ
ngàng nhìn người quản gia đang đứng giữa phòng khách rộng thênh thang,
chỉ đạo người khác dỡ đèn và chuyển dời đồ đạc trong nhà. Đáng Yêu đang
ngồi chồm hỗm trước rèm cửa, nhìn ai nấy bận bịu luôn chân luôn tay mà
hoa cả mắt. Thợ dỡ đèn trần đang tập trung làm việc, quản gia có vẻ còn
chăm chú hơn, ông ấy luôn miệng nhắc:
- Từ từ, chậm thôi, gỡ cái dây bên này trước đi… Đừng đụng vào cái đó… Nhẹ tay thôi…
Mạc Thiệu Khiêm có sở thích sưu tập đèn, đèn chùm bằng pha lên này là cục
cưng bé nhỏ của hắn, hồi đi nghỉ mắt bên châu Âu, hắn thích rồi xách về
luôn. Tôi còn đang nghệt mặt, chưa kịp hiểu gì thì Đáng Yêu đã sủa ăng
ẳng, ngúng nga ngúng nguẩy cái đuôi, tỏ vẻ đã nhìn thấy tôi. Bấy giờ
quản gia mới ngoái lại, ông ta vồn vã nói:
- Mạc tiên sinh đang ở trên tầng ạ!
Tầng hai khá yên tĩnh, chỉ có hai gã thợ đang nhẹ nhàng tháo tranh sơn dầu
trên tường, nhìn tổng thể thì chắc là dọn nhà thật rồi. Tôi bước vào thư phòng với nỗi băn khoăn, không thấy bóng dáng Mạc Thiệu Khiêm đâu, tôi
bèn gõ cửa phòng ngủ, tiếng hắn vọng ra:
- Vào đi!
Vào
rồi vẫn không thấy người đâu, thì ra hắn đang ở trong phòng thay đồ, lúc bước ra, tay hắn còn đang cài dở cúc áo vest. Thấy tôi, hắn lập tức
nhíu mày:
- Mắt sao thế kia?
Tôi xoa chỗ sẹo như nốt ruồi ấy:
- Lần trước không may bị thương.
Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói ngắn gọn:
- Em đi thu dọn đồ của mình đi.
Tôi ngẩn ra, chưa kịp hiểu hắn nói gì.
Hắn tinh ý nhận ra, nói:
- Cái gì cần thiết thì cứ mang đi, tôi định sửa sang lại biệt thự, tiện
thể chuyển nhà cho em. Mau lên, bỏ quên cái gì là không về lấy được đâu.
Nhà mới ở được hai năm, sao đã phải sửa rồi?
Tôi chạy về phòng, thu dọn đồ đạc, bụng lại “hỏi thăm” tông chi họ hàng
mười tám đời nhà hắn. Một năm mò về được có mấy ngày, vậy mà cũng bày
đặt?
Bó tay, người có tiền đều lên hàng đại gia cả rồi…
Tối đến, tôi dùng bữa tại một nhà hàng cao tầng tọa lạc giữa trung tâm
thành phố, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại đường đột chuyển nhà. Thôi, dù sao đã đến đây rồi thì cứ yên tâm mà sống. Căn
phòng dành riêng cho Đáng Yêu và phòng ngủ chính nhìn ra hồ nước tự
nhiên duy nhất trong nội thành, nhưng nơi này quá cao, xa xa chỉ thấy
mặt hồ tựa như mảnh vỡ của một viên ngọc bích. Đáng Yêu ngồi trước cửa
kính rên ư ử sầu muộn, chắc nó mắc bệnh sợ độ cao, không thích sống ở
nơi cao như thế này.
Phòng tôi nằm trên tầng hai, đối diện với
phòng ngủ chính. Nhưng nhà tắm trong phòng tôi vô cùng phản cảm, nhà tắm gì mà bốn mặt vách kính thông suốt, không hề có rèm, cũng chẳng có mành che, cứ thế nhìn thẳng ra đường chân trời trống trải.
Cứ cho là ở vị trí cao thế này, bên ngoài chẳng có ai đủ khả năng nhìn trộm,
nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Cho nên, ăn uống xong xuôi, tôi liền lấy
quần áo, rón rén mò vào phòng tắm ở buồng ngủ chính, tranh thủ tắm rửa
nhân lúc Mạc Thiệu Khiêm đang bận việc trong thư phòng.
Khóa
trái cửa xong, tôi mới yên tâm quan sát phòng tắm. Đúng là dân tư bản
biết hưởng thụ, bồn tắm cỡ lớn loại chìm giống như hồ bơi, hệ thống mát
xa điều khiển bằng điện tử. Trên giá treo, khăn tắm ngắn dài đủ loại,
muối mát xa dàn một hàng, toàn là nhãn hiệu Mạc Thiệu Khiêm vẫn ưa dùng.
Sướng thật! Vừa đắm mình trong làn nước ấm, đã có vô số bọt khí ùa đến mát xa da dẻ. Tôi với tay, ấn chiếc điều khiển gần đó, cánh cửa chớp trước mặt từ từ bừng sáng, hóa ra toàn bộ đều là màn hình LED, hệ thống âm thanh
Dolby Surround cao cấp. Tôi tìm vài kênh truyền hình trả phí, xem xong
hai tập Prince of Tennis thì lăn ra ngủ.
Nếu được chết đuối trong bồn tắm này thì cũng chẳng có gì hối hận.
Nhưng tôi không có phúc phận ấy.
Bất thình lình, một cánh tay quàng lên cổ tôi, làn da đang ngâm trong nước
ấm tiếp xúc với các đầu ngón tay lạnh ngắt khiến tôi rùng mình. Rõ ràng
tôi đã khóa trái cửa rồi cơ mà. Tôi nói như hụt hơi:
- Sao anh vào được đây?
- Gian quần áo có cửa thông sang buồng tắm.
Tôi đúng là bất cẩn, thậm chí cũng chẳng thèm để ý xem còn lối vào nào khác hay không. Nháy mắt, nước trong bồn tắm đã dâng cao vài phân, thể tích
người Mạc Thiệu Khiêm quả không nhỏ, hắn vừa bước vào, tôi đã cảm thấy
bồn tắm to ngang cái bể bơi này chật chội hẳn đi. Tôi cụp mắt, không dám nhìn hắn, thực ra cũng đã thấy cơ thể hắn nhiều lần rồi nhưng chưa bao
giờ đối diện trực tiếp kiểu này nên tôi thấy ngài ngại. Tôi biết dáng
dấp hắn cũng khá, hắn có huấn luyện viên thể hình riêng, có tiền mua
tiên cũng được.
Hắn choàng tay, kéo tôi vào lòng, cơ thể tôi nép sát vào ngực hắn, tai nghe rõ rệt từng nhịp đập từ trái tim. Tôi hổn
hển nài nỉ:
- Đừng… chỗ này…
Nỗi lo lắng đó của tôi đã
không xảy ra, thay vào đó chuyện làm tôi lo lắng khác lại ập đến, ngón
tay hắn khẽ vuốt ve vết sẹo trên mí mắt tôi, hỏi:
- Sao lại ra nông nỗi này?
Hắn nói hết sức bình tĩnh, mỗi lần tức giận là giọng điệu của hắn càng trở
nên trầm thấp hơn. Tôi nghĩ bụng, lúc này chẳng dại gì mà chọc vào hắn,
thành thực trả lời:
- Em đi xem thi đấu, không may va phải điện thoại của bạn.
- Bóng rổ à?
- Không, robot.
Tay hắn mơn trớn xuống thùy tai, cánh tay kia vẫn ôm ghì lấy tôi, rất chặt. Tôi thấy khó thở bởi vòng tay ghì siết của hắn. Tôi chỉ sợ trong một
phút nóng giận, hắn sẽ dìm tôi xuống bồn tắm cho chết ngay tại chỗ, hoặc dùng khăn siết cổ cho tới khi tôi tắt thở. Mà có khi hắn sẽ quăng tôi
qua cửa sổ cũng nên… Tôi ớn lạnh, ôm chầm lấy hắn, lắp bắp trình bày:
- Em thực sự không cố ý mà… Bác sĩ nói không bôi thuốc lành sẹo lên mắt được…
Thật bất ngờ, sở dĩ cơn thịnh nộ không bộc phát như dự đoán là bởi lúc đó có tiếng di động từ bên ngoài vọng vào, muộn thế này còn gọi điện, tám
mươi phần trăm là thư ký. Ắt hẳn phải là chuyện quan trọng mới dám gọi
vào giờ này, hắn buông tôi ra, tôi lanh lẹ giúp hắn choàng chiếc áo tắm
lên người, tôi quấn tạm cho mình cái khăn, vừa rảo bước vừa tranh thủ
thắt đai áo cho hắn. Thắt xong cái đai cũng là lúc hắn nhấc được di
động, ấn phím nghe.
Tôi nhanh trí ôm khăn tắm rút lui khỏi phòng, chân chưa chạm ngưỡng cửa, tiếng hắn đã cất lên:
- Ăn rồi… Nãy đang tắm…
Hắn rất ít khi nói chuyện điện thoại thân mật kiểu này, khỏi cần đoán cũng
biết người ở đầu dây bên kia là vợ hắn. Bước chân tôi khựng lại, lòng
thấy hoang mang khôn tả. Mỗi lúc thế này, tôi lại thấy nhục thay cho cái thân mình. Tủi hổ và bối rối khiến tôi không biết trốn vào đâu, đành
luýnh quýnh bỏ chạy.
Tôi về phòng mình, chẳng nhớ phải bật đèn,
cứ ngồi thơ thẩn hồi lâu trong căn phòng tối như hũ nút, mái tóc chưa
sấy nhỏ tí tách từng giọt nước, có giọt rơi trên mu bàn tay lạnh lẽo,
ngỡ là nước mắt. Lâu lắm rồi tôi chưa khóc, bây giờ mắt ráo hoảnh, đến
nước mắt cũng hao mòn, cạn kiệt.
Bẵng đi một lúc, đèn trần bỗng
sáng bừng, hai mắt tôi nhắm tịt lại vì chói. Tôi giơ tay che mắt theo
phản xạ, thấy Mạc Thiệu Khiêm bước vào, hỏi:
- Sao lại ngồi đây?
Tôi nhoẻn miệng cười, ẽo ợt nói:
- Ôm em đi!
Vợ bé ắt có kiểu của vợ bé, làm “chồng hờ” vui mới là điều quan trọng
nhất. Lúc cần nũng nịu thì phải nũng nịu, giống như Đáng Yêu kia kìa,
vừa thấy Mạc Thiệu Khiêm, nó đã lắc đầu vẫy đuôi, có thế mới sống yên
vui qua ngày được.
Mọi lần Mạc Thiệu Khiêm thường ôm tôi giống
như hoàng tử bế công chúa thường thấy trong các bộ phim của Disney. Chỉ
có điều, Mạc Thiệu Khiêm không phải hoàng tử cưỡi ngựa trắng, mà tôi
cũng chẳng phải công chúa, nhiều khi tôi thà làm mụ phù thủy chế thuốc
độc còn hơn.
Thế còn tốt hơn bây giờ. Hắn bế tôi về phòng ngủ
chính, đặt tôi nằm vắt ngang trên chiếc giường King size, còn hắn nằm
chống tay ở phía ngược lại, nhìn tôi chằm chằm. Tư thế kỳ quái này khiến tôi khó chịu vô cùng, trong mắt tôi, khuôn mặt hắn nằm ở hướng ngược
chiều, mà trong mắt hắn, tôi không rõ mình đang mang biểu cảm gì. Hắn
nhìn tôi không rời, trong đôi mắt đảo lộn ấy, ánh nhìn sâu hun hút như
xuyên thủng da mặt, cái nhìn như dành cho kẻ xa lạ – giống với một lần
nọ. Chắc bởi cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng này khiến tôi bất an,
hoặc tôi đã trúng bùa từ ánh mắt hắn. Tôi nghe tiếng mình thì thào hỏi:
- Anh đã từng yêu ai chưa? Yêu đắm say, hết mình, không sao bỏ được… Tuy
không thể có được cô ấy, nhưng bằng nhiều cách lại tự bảo mình rằng… –
Giọng nhỏ dần, tôi giật thót tim trước sự bạo dạn của mình.
Hắn lạnh lùng ngắt lời tôi:
- Chắc em nhiễm phim truyền hình hả? Suốt ngày tưởng tượng linh tinh gì thế?
Hắn nhổm dậy, gỡ chăn rồi nằm xuống giường, không thèm để ý đến tôi nữa.
Hắn tỏ rõ thái độ muốn tống cổ tôi đây mà, tôi đã phạm phải điều cấm kỵ. Ờ! Tôi cố ý đấy. Chỉ vì dạo này tôi quá bức bối, tôi cố tình tạo thêm
chút áp lực, hòng đẩy mọi thứ đạt ngưỡng giới hạn rồi kiếm cớ xả luôn
thể. Nhưng tôi ngốc quá, lại đi khiêu khích nhầm đối tượng, chỉ bằng một động tác đơn giản, hắn đã nhắc tôi nhớ ra, loại như tôi đừng hòng sờ
được hắn. Tôi trâng tráo nép vào người hắn, đặt nụ hôn nịnh bợ lên hõm
cổ. Mọi ngày, hắn mẫn cảm với chỗ đó lắm, thế mà hôm nay hắn vẫn thờ ơ
quay lưng lại với tôi, toàn thân lạnh lùng như tảng băng, thái độ cự
tuyệt hết sức thẳng thừng. Tôi chuyển sang bắt chước Đáng Yêu, miết tới
miết lui trên người hắn, nhưng chẳng ăn thua. Xưa nay hắn vốn thích cơ
thể tôi, nhưng hôm nay tôi diễn quá đà nên hắn hết hứng thứ rồi chăng?
Tôi nơm nớp lo sợ, cuối cùng đành phải buông xuôi, ảo não trượt khỏi giường, định về phòng mình.
Chân vừa chạm đất, đột nhiên nghe hắn hỏi:
- Dạo này em không về thăm cậu mình à?
Tôi run lẩy bẩy, cố ngăn răng và môi đừng va vào nhau, cũng ngăn mình không cầm bình hoa bên cạnh mà ném lên giường, nơi có gã đàn ông quái dị kia. Ma quỷ, hắn đúng là ma quỷ. Hắn luôn có cách khiến tôi mất kiểm soát,
khiến tôi hối hận với việc vừa làm chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi.
Mười đầu ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay, cơ mặt tôi hẳn đã co giật
đến mức méo xệch, tôi phải gồng mình hít thở mới có thể ngăn mình không
hét lên như điên dại.
- Em về phòng mình đi.
Hắn nói nhẹ bẫng:
- Tôi buồn ngủ rồi.
Tôi gắng sức lắm mới lết được đôi chân đến bên giường. Lúc ấy hắn mới chịu quay lại liếc tôi, nói:
- Sao sa sầm thế kia, đau lòng à?
Tôi gắng gượng mỉm cười.
Hắn vẫn dửng dưng:
- Cười như mếu, chẳng ra sao cả.
Tôi leo lên giường, không hé môi lấy nữa lời, nép vào lòng hắn. Nhưng hắn
vẫn chẳng buồn ngoái lại, chỉ đẩy tôi ra. Tôi cố chấp thử lại một lần
nữa, hắn vẫn đẩy tôi ra, tôi thử hết lần này đến lần khác, lần nào hắn
cũng gạt tôi sang một bên. Nhưng tôi cứ lấn tới, rồi ngây dại chờ đợi cú đẩy nặng nề từ hắn như thế có ai đó tung nắm đấm thụi vào tim mình. Mới đầu còn thấy đau đau, về sau cũng nhờn dần, một lần, hai lần… tới tấp
như búa tạ, mà thực ra giống con lắc đồng hồ cứ đẩy tôi qua rồi kéo tôi
lại hơn.
Được một lúc, hắn bực bội vung mạnh tay, đẩy tôi va vào chiếc đèn đặt trên kệ đầu giường. Chiếc đèn lăn xuống đất, tôi cũng
nhào theo, định đỡ trụ đèn theo phản xạ, tiếc thay lại vồ hụt. Tôi lao
người quá đà, trán đập vào tay vịn bằng đồng ở đầu giường, cơn đau nhức
nhối, xộc thẳng lên não, chiếc đèn thì vỡ vụn, chụp đèn bằng gấm Tô Châu lăn lông lốc, trụ đèn bằng sứ Thanh Hoa chính thức biến thành một đống
lởm chởm dưới sàn nhà. Xưa nay phong hắn quen bày biện toàn thứ đắt giá, nhất là đèn…
Tôi kinh hãi nhìn đống sứ vụn ấy, thậm chí quên
khuấy cả vết thương trên trán. Tôi nhớ lúc Đáng Yêu còn bé, nó rất
nghịch, suốt ngày nhảy nhót loạn xạ trong phòng khách, có lần xô vỡ một
cây đèn cổ, chuyện đến tai hắn, hắn tức tím mặt, suýt tống Đáng Yêu sang nhà người khác. Mọi khi hắn vẫn quý Đáng Yêu hơn cả tôi, nếu cây đèn
này là đồ cổ thật thì tôi chỉ còn nước nhảy qua cửa sổ, chết quách đi
cho xong.
Hắn đã lê dép tiến về phía tôi, có lẽ sẽ quẳng tôi qua cửa sổ thật. Tôi quýnh quáng nói:
- Không phải em cố ý đâu…
- Qua đây!
Tôi hạ mình van nài:
- Em thực sự không cố ý…
Hắn tiến tới mỗi lúc một gần, tôi bèn giật lùi lại đằng sau vài bước. Sắc mặt hắn khó đăm đăm, vươn tay ra, toan kéo tôi lại:
- Đứng yên đó!
Đúng lúc này, tôi vấp chân, ngã phịch xuống sàn. Tôi hét lên đau đớn, cảm
giác như có hàng vạn mũi tên đâm vào lưng đau nhói. Tôi ngã đè lên đống
mảnh vỡ kia rồi. Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, có bị lăng trì cũng không
đau đến mức này. Da lưng như bị xé toạc, như bị hàng vạn mũi kim đâm
chích, hít thở thôi mà cũng đau mờ mắt. Dẫu sao cũng tranh thủ lúc này
mà khóc, lưng đau điếng, tim cũng đau điếng, tôi thực sự không dằn nổi
lòng, thế rồi nước mắt trào ra…
Mạc Thiệu Khiêm khụy gối ngồi xuống:
- Đã bảo em đứng yên cơ mà!
Tôi không há nổi miệng. Hắn lật người tôi lại, dường như muốn kiểm tra vết
thương trên lưng, sau đó hình như hắn khựng lại một lúc rồi vươn tay bế
tôi lên, đi thẳng ra cửa. Đáng Yêu thấy động liền lao tới, sủa ăng ẳng,
tôi thấy máu mình nhỏ xuống sàn, nhỏ lên bộ lông trắng muốt của Đáng
Yêu, nó sủa càng ghê hơn. Tôi mắc bệnh sợ máu, thấy máu liền lịm luôn
trong lòng Mạc Thiệu Khiêm. Quản gia nghe tiếng ồn cũng chạy ra xem, ông ta giật nảy mình khi thấy tôi. Trong lúc ông ta cuống cuồng gọi điện
kêu tài xế thì Mạc Thiệu Khiêm đã nhanh chân ôm tôi lao vào thang máy,
xuống tầng.
Chúng tôi xuống tới ga ra rồi mà vẫn chưa thấy bóng
dáng tài xế đâu. Không biết từ lúc nào chùm chìa khóa đã nằm trên tay
Mạc Thiệu Khiêm, hắn đặt tôi nằm ở hàng ghế sau, nói:
- Nằm sấp xuống! – Rồi nổ máy xe.
Tôi nằm bò như một con rùa, mỗi lần xe khẽ tròng trành tôi lại đau đớn khôn cùng. Tôi nín khóc, nằm sấp một chỗ chờ từng cơn đau ập đến. Đợt nào
đợt nấy đau như cắt, thế mà lại góp phần quét sạch mọi ý nghĩ vẩn vơ,
làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng, thậm chí chẳng nỡ ho he lấy một
tiếng, vì ngay cả việc hít thở thôi cũng rục rịch gọi cơn đau về. Lúc
dừng xe đợi đèn đỏ, Mạc Thiệu Khiêm mới ngoái đầu nhìn tôi một lần, có
lẽ hắn sợ tôi chết. Hắn đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền vào người
tôi rồi, tôi mà chết, mọi vốn liếng của hắn đều đổ ra sông, ra biển. Một đại gia thông minh lanh lợi như hắn, sao có thể lỗ vốn được?
Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, cơn đau khiến tôi lịm đi, hai bên tai ù ù như có một trăm con ong đang vờn quanh mình. Tôi nằm sấp trên giường
đẩy của phòng cấp cứu, trong tiếng vo ve của một trăm con ong, có tiếng
Mạc Thiệu Khiêm nói chuyện với bác sĩ:
- Không được… cơ địa của cô ấy dễ để lại sẹo…
Phải rồi, cơ địa của tôi dễ để lại sẹo, sau lần này không chừng sẽ biến
thành con cá sấu hoặc thằn lằn… miễn là loài có vảy trên lưng cũng nên.
Bác sĩ đẩy tôi vào thang máy, lên phòng phẫu thuật, tiêm xong liều thuốc tê thì tôi cũng lịm dần… Hình như tôi đã ngủ được một giấc, mà không,
có lẽ chỉ hơi gà gật thôi… Lúc tỉnh lại, bác sĩ vẫn đang xử lý vết
thương trên lưng tôi. Mặt tôi hướng thẳng vào một chậu inox đựng cả đống mảnh sứ còn nhuốm máu. Bác sĩ luôn tay dùng nhíp kẹp mảnh vỡ, vứt vào
chậu đánh “coong” một tiếng.
Tiếng động quá kinh khủng, tôi sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Năm nay chẳng phải năm tuổi, sao xui xẻo thế không biết?
Khâu xong vết thương trên lưng, người ta đẩy tôi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Quản gia đã kịp có mặt, trên tay ông ấy là một túi đồ to. Chẳng rõ ông
ấy cầm những gì, lúc gặp Mạc Thiệu Khiêm tôi mới sực nhớ ra, tôi và Mạc
Thiệu Khiêm vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ và đi dép lê.
Tôi thì chẳng sao, đằng nào áo ngủ cũng bị bác sĩ cắt đôi ra rồi, giờ trên lưng chỉ
toàn bông băng. Nhưng gã Mạc Thiệu Khiêm đã quen áo quần bảnh bao kia
lại mặc đồ ngủ, đi dép lê trong bệnh viện, nhìn mặt hắn thấy mà buồn
cười.
Thay quần áo xong, thấy tôi vẫn nằm bất động, hắn nói:
- Giống con nhím rồi đấy, đáng đời chưa?
Tôi nằm yên một chỗ, hỏi bằng vẻ đáng thương:
- Anh đã bớt giận chưa?
Tôi không định diễn trò khổ nhục kế, nhưng đã đến nước này rồi, nên gắng mà giành lấy sự thông cảm của hắn nhưng có vẻ như hắn chưa hề nguôi giận,
nghe giọng hắn vẫn rất thản nhiên:
- Đồ sứ từ đời Ung Chính, sắc men lam phỏng theo sứ Tuyên Đức, va phải em nó mới vỡ, thật là phí của trời.
Lấy sứ Ung Chính làm đèn bàn, rốt cuộc ai mới phí phạm của trời hả? Có phải tôi cố ý đâu, với lại, nếu hắn không đẩy tôi, liệu tôi có va phải cái
đèn ấy không? Mua vui cho hắn khó bằng lên trời, nhưng khiến hắn điên
lên lại dễ như trở bàn tay. Lưng tôi thành ra nông nỗi này mà vẫn không
được yên với hắn, đồ sứ men lam Ung Chính còn quý hơn cả tôi kia đấy!
Vết thương không ảnh hưởng tới dây thần kinh nên một tiếng sau, tôi được
xuất viện. Tài xế đến đón chúng tôi, suốt dọc đường về, thuốc tê dần hết tác dụng, tôi rên rỉ ỉ ôi không ngừng. Tôi chính thức biến thành một
con rùa đeo trên lưng một cái mai dày khụ bằng bông băng thật rồi. Mạc
Thiệu Khiêm cũng chẳng buồn đoái hoài, tôi lầm lũi theo sau hắn, mỗi
bước đi là một lần đau nhói, lúc vào thang máy, nhìn thấy lưng mình còng kheo như bà cụ già. Vừa về đến nhà, tôi liền uống ngay hai viên thuốc
giảm đau, vậy mà vẫn không đỡ. Tôi nằm bò trên giường, trằn trọc đến
khuya. Đêm hôm khuya khoắt lặng ngắt như tờ, lưng tôi càng thêm đau.
Vào lúc tôi đang trăn trở thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở, trong ánh đèn
ngủ tù mù, tôi thấy Mạc Thiệu Khiêm đứng lù lù ở cửa, bèn ngóc đầu nhìn
hắn:
- Anh vẫn chưa ngủ à?
Nhìn sắc mặt hắn khó đăm đăm:
- Em rên ư ử như thế, tôi ngủ kiểu gì? Quá nửa đêm rồi không ngủ đi, rên rỉ cái gì?
Tôi mở miệng, muốn nói lại thôi. Phòng tôi cách phòng hắn cả một lối hành
lang, hai bên đóng cửa kín mít, hắn nghe thấy tôi rên rỉ chắc? Hắn có
phải Đáng Yêu đâu, chẳng nhẽ lại thính hơn cả chó?
Hắn biến mất
sau cánh cửa, lát sau quay lại với cốc nước trên tay. Hắn nhét vào miệng tôi một viên thuốc rồi kề cốc nước vào môi tôi. Tôi uống xong nửa già
cốc nước mới hỏi:
- Anh cho em uống gì thế?
- Morphine[1], chuyên dùng để giảm đau cho bệnh nhân ung thư giai đoạn ba.
[1] Morphine: một loại thuốc giảm đau gây nghiện.
Tôi chụp lấy cánh tay hắn:
- Sao anh có loại thuốc này?
Hắn không nói gì, trong thoáng chốc, tôi bỗng run lên, đột nhiên nghĩ hay
là hắn bị ung thư? Nghe nói, đây không phải loại thuốc dùng tùy tiện,
thế mà hắn lại có sẵn đưa tôi uống. Tôi ngước lên nhìn hắn, thần thái
vẫn bình thường khỏe mạnh, chắc không đến mức bị ung thư chứ?
Cứ như thể đọc được ý nghĩ của tôi, hắn cười khẩy một tiếng, nói:
- Em mong tôi chết lắm à?
- Đâu có.
Có phủ nhận hắn cũng không chịu buông tha. Ngay lúc đó, hắn ấn mạnh tôi
xuống, lưng đau đến mức suýt nữa tôi hét toáng lên, nhưng ngay tức khắc, hắn dùng môi che lấp miệng tôi, muốn gào cũng khó. Vùng da ở lưng căng
lên, đau nhói như có ai đó gí cả cái bàn là vào đó. Tôi không vùng vẫy,
càng vùng vẫy chỉ càng đau đớn thêm thôi. Tôi đau đến lả đi, thuốc dần
ngấm, não bộ dần dần mất đi khả năng kiểm soát, giờ đây cơ thể tôi như
một khối xác thịt nặng nề mà tôi không cách nào chỉ huy được. Lại giống
tối ngày hôm đó. Tôi khóc mà đôi mắt ráo hoảnh, toàn thân bải hoải rã
rời, trên người như đeo một tảng đá lớn, hoặc như một kẻ chết đuối dần
chìm nghỉm xuống vực sâu, không tài nào vùng vẫy được…
Có lẽ
trong lúc vật lộn giữa cơn đau và dược tính, tôi đã lầm bầm nói gì đó,
có lẽ tôi đang gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đến cứu con với, mẹ ơi, mẹ mau đến cứu con đi…” Dù biết rõ mười mươi mẹ sẽ không đến, mẹ mất rồi. Cả bố và mẹ
đều đã ra đi, thân thể họ nát bấy, đến mặt mũi cũng biến dạng khiến tôi
không thể nhận ra.
Tôi không hề khóc, chỉ thấy khó thở, đưa tay
dò dẫm giữa hư không, cố nắm lấy thứ gì đó nhưng chẳng có gì cả. Người
con trai mang lại sự ấm áp cho tôi, luôn cho tôi sự yên bình cũng bỏ đi
rồi, anh nói với tôi rằng:
- Chúng ta chia tay thôi. – Thế rồi quay bước ra đi.
Tôi thở hổn hển từng cơn không dứt như kẻ sắp chết. Ba năm trước, tôi cũng
từng tìm đến cái chết bằng cách rạch cổ tay, thả tay trong nước ấm, ngắm nhìn dòng máu quyện mình trong nước, máu lan đỏ cả bồn tắm. Tôi gắng
sức chịu đựng, nhưng khổ nỗi tôi mắc bệnh sợ máu nên ngất lịm đi. Giá
như nước không tràn xuống sàn, Đáng Yêu không bất ngờ sủa nhặng lên gọi
người khác đến thì có lẽ tôi đã chết rồi. Tôi mất nhiều máu, được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Nghe nói, ngày hôm ấy, tôi được truyền gần như
toàn bộ số máu cùng nhóm trong ngân hàng máu của bệnh viện, bác sĩ làm
một cuộc phẫu thuật dài đến hơn mười tiếng đồng hồ, cố phục hồi dây thần kinh đã đứt ở cổ tay nhưng không mấy thành công. Tay trái tôi từ đấy
yếu hắn đi, chỉ làm được những động tác nhẹ nhàng, không yêu cầu kỹ xảo
linh hoạt.
Tôi từng quyết đi tìm cái chết, vậy mà Thần Chết lại không quan tâm đến tôi, ngay cả ông ta cũng bỏ rơi tôi.
Tác dụng của thuốc khiến tôi choáng váng, buồn nôn. Trần nhà trong mắt tôi
méo mó, biến dạng, chút tàn dư của lý trí ở bên bờ sụp đổ, dằn lòng đi
nào… Có lẽ cứ dằn lòng rồi tất cả sẽ qua… Lần nào tôi cũng bảo mình như
vậy, thế nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại quay mặt tôi hướng về phía hắn, ánh
mắt sắc lẹm như một con báo đang rình mồi, như muốn mổ phanh bụng tôi ra bằng ánh mắt ấy. Ngón tay hắn lạnh ngắt, lạnh đến nỗi tôi run cầm cập.
Tôi gồng sức nghiêng mặt sang một bên, hắn quay mặt tôi lại, không biết
sức lực từ đâu đã khiến tôi cắn phập vào tay hắn. Vị tanh của máu lan
tỏa khắp khoang miệng, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ không chịu nới tay.
Hắn chẳng khác gì loài động vật ăn thịt, cắn xé đối phương đến thoi thóp,
hấp hối nhưng lại khinh khỉnh chẳng cần bận tâm xem thân mình có vết
thương nào hay không.
Không rõ tôi lịm đi hay chẳng qua chỉ là
chìm vào giấc ngủ. Công dụng của thuốc đã cuốn đi tất cả mọi cảm giác,
không cần biết đó là đau đớn hay ghê tởm, đều đã biến mất hút. Tôi sa
chân vào bóng tối mênh mông, nơi đó thật ấm áp và an toàn, chẳng tồn tại bất kỳ đau thương nào…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...