Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Cửa nam Lâm Truy là cửa chính, ở đây đã có mấy quan viên cùng rất nhiều thị vệ chờ sẵn để đón tiếp sứ đoàn.
Thuần Vu Triều và Vân Thâm đều dừng lại, xoay người xuống ngựa.
Những người khác cũng xuống ngựa theo, nhìn đoàn đón sứ.
Đi đầu là một văn thần tóc đã hoa răm, ôn văn nho nhã mà bất cẩu ngôn tiếu, rất có khí độ. Lúc này ông chắp tay thi lễ với Vân Thâm, trầm ổn mở lời: “Quốc sư đại nhân đường xa mà đến, vinh hạnh của Nam Sở. Bổn tướng ở đây đáp lễ quý quốc.”
Phó sứ Tần Hân đi sau Vân Thâm lập tức nhẹ giọng nhắc: “Vân đại nhân, vị này chính là tả tướng Nam Sở, Tôn Minh Sưởng, Tôn đại nhân.”
Vân Thâm lập tức dùng tay đặt lên ngực, khom người, dùng đại lễ Bắc Kế trả lễ, cười nói: “Làm phiền tả tướng đại nhân đợi lâu, Vân Thâm không đương nổi vinh hạnh này.”
Tôn Minh Sưởng khiêm tốn mỉm cười: “Sớm nghe quốc sư Bắc Kế, Vân đại nhân là kỳ tài thiếu niên, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Nào dám? Nào dám?” Vân Thâm liên thanh khiêm tốn. “Tả tướng Tôn đại nhân văn chương phong lưu, từ lâu vang danh thiên hạ, nhiều năm giúp đỡ triều chính, thống trị quốc gia, phong độ khí chất, đều khiến Vân Thâm kính nể.”
Hai người cứ khiêm nhường ca ngợi nhau, những người bên cạnh Tôn Minh Sưởng vẫn nhìn mãi về phía Ninh Giác Phi.
Người này hai hàng tóc mai đã bạc trắng, long hành hổ bộ, khí thế uy mãnh, chính thị Binh bộ Thượng thư Du Huyền Chi của Nam Sở.
Ninh Giác Phi chỉ liếc ông một cái rồi đạm mạc đem ánh mắt đảo ra những quan viên phía sau. Ngoại trừ Lễ bộ Thượng thư, Trương Vu Điền đang tươi cười, tất cả, hắn đều chưa thấy bao giờ.
Trên mặt hắn một tia biểu tình cũng không có, phảng phất như hắn không nhận ra hai người đó. Lần này tới Lâm Truy, hắn đã khác nửa năm trước, lòng cũng tĩnh như nước. Lẽ nào chủ nợ còn sợ người mắc nợ sao?
Chỉ là, lần này Nam Sở trên dưới một lòng muốn tiêu hủy đi sự kiện năm đó về Ân Tiểu Lâu, chỉ còn biết đến hắn từng bang trợ Nam Sở, là người Nam Sở, Ninh Giác Phi mà thôi.
Sau khi Tôn Minh Sưởng và Vân Thâm hàn huyên một hồi lâu, Thuần Vu Triều lập tức dẫn kiến cho Ninh Giác Phi.
“Giác Phi, vị này chính là tả tướng Tôn đại nhân.” Thuần Vu Triều thân thiết cười nói. “Ngay khi ông nghe sự tích anh hùng của ngươi ở Kiếm môn quan liền nhất tâm muốn gặp ngươi, sau lại nghe nói ngươi đơn độc tiến vào địch doanh, cứu Cảnh vương gia và Du tướng quân bị vây khốn, càng kính phục không ngớt với ngươi. Tôn đại nhân, vị này chính là Ninh Giác Phi tiên sinh, lần này tiên sinh trong lễ đua ngựa ở Bắc Kế còn lực áp quần hùng, đoạt được kim chương nữa.”
Tôn Minh Sưởng vừa nghe, vừa mừng vừa sợ, vội vã chắp tay hành lễ, nhiệt tình vô cùng: “Thì ra là Ninh tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Ninh tiên sinh ở Kiếm môn quan hay Yến Bắc thất quận đều từng tương trợ quân ta chống đỡ xâm lược, thực làm trong triều ta cảm phục không ngớt, khiến Nam Sở ta nhân tâm đại chấn. Lão phu nghe nói hành động vĩ đại của Ninh tiên sinh thì hưng phấn đến đêm không ngủ được, phải dùng đến thi từ ca phú mới có thể biểu đạt sự kính yêu của lão phu đối với tiên sinh. Hôm nay tiên sinh tới Lâm Truy, thực là vạn hạnh cho Nam Sở ta a.”
Ninh Giác Phi nhìn vị lão tiên sinh vốn nổi danh cổ hũ này, thấy ông nhiệt tình tán tụng mình như vậy thật khiến hắn dở khóc dở cười, nhưng không tiện bất kính, rốt cuộc cũng là lão nhân gia có tuổi rồi. Vì vậy hắn ôm quyền hoàn lễ, đáp lại: “Tôn đại nhân nói quá lời, Ninh mỗ không dám nhận.”
Lúc này, Du Huyền Chi ngưng trọng mà tiến lên đây, ôm quyền với hắn, trang trọng nói: “Ninh tiên sinh thiếu niên anh hùng, trí dũng song toàn, khiến Du mỗ bội phục muôn phần, vẫn mong được gặp. Tại Yến Bình Quan, tiên sinh trượng nghĩa tương trợ, cứu trở về khuyển tử cùng Cảnh vương, Du mỗ thật sự là cảm kích vạn phần. Hôm nay rốt cục nhìn thấy tiên sinh, thực là tam sinh hữu hạnh.”
Dáng cười Vân Thâm khả cúc đứng ở một bên xem bọn họ cùng Ninh Giác Phi lễ thượng vãng lai, thần tình dễ dàng như thường. Tần Hân bên cạnh y nhẹ giọng nhắc: “Vị này là Binh bộ Thượng thư Nam Sở, Du Huyền Chi.”
Vân Thâm nhìn từ trên xuống dưới vị danh tướng Nam Sở kia, chậm rãi gật đầu.
Thần tình Ninh Giác Phi lại lạnh đi hai phần nhưng vẫn chắp tay hoàn lễ, đạm nhiên nói: “Ra chút sức mọn, nào dám kể công. Du đại nhân không cần đa lễ.”
Du Huyền Chi còn muốn nói thêm gì nhưng Trương Vu Điền từng ăn một chưởng của Ninh Giác Phi lại gấp gáp đi lên, hòa ái dễ gần cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, lần này Ninh tiên sinh đến đây, ngày sau mọi người đều là làm quan đồng triều, tất nhiên là không cần phải đa lễ.”
Ninh Giác Phi lạnh lùng nhìn gã một cái: “Ninh mỗ trời sinh tính chây lười, không muốn làm quan, hôm nay đã tới Lâm Truy thì vẫn là bình dân, thỉnh các vị đại nhân không cần tốn tâm tư trên người Ninh mỗ.”
Vài vị đại nhân vừa nghe thấy thế, có chút sửng sốt. Thần sắc Thuần Vu Triều bất biến, cười nói ha ha: “Giác Phi đừng bực, bọn họ cũng chỉ là quý ngươi quá mức, vừa nghe ngươi đến, nhất thời quên mất thận trọng mà thôi. Được rồi, còn nhiều thời gian, thỉnh Vân đại nhân vào thành a.”
Trương Vu Điền lập tức nói: “Đúng đúng, Vân đại nhân, thỉnh. Vân đại nhân nghỉ tạm tại Quốc Tân Quán, buổi tối, thái tử điện hạ sẽ thiết yến ở trong phủ, khoản đãi sứ đoàn Bắc Kế…” vừa nói, gã vừa cùng Vân Thâm tiến vào nhập Lâm Truy từ cửa chính.
Thuần Vu Triều cùng Du Huyền Chi đều đi ở phía sau, không đi theo sứ đoàn Bắc Kế mà là thủ bên Ninh Giác Phi.
Thuần Vu Triều mỉm cười: “Giác Phi, ngươi hãy ở lại trong phủ ta đi, mọi việc trong khách điếm đều không tiện, cũng không có người hầu hạ chu đáo.”
Trên mặt Du Huyền Chi cũng có vài phần tiếu ý khách khí: “Đúng vậy, nếu không ở tạm trong phủ ta vài ngày cũng được. Tệ phủ tuy là đơn sơ nhưng vẫn hơn khách điếm.”
Ninh Giác Phi đạm nhiên cười: “Ninh mỗ nhàn vân dã hạc, tính thích tự do, ngủ lại khách điếm vẫn hơn, không dám quấy rầy hai vị đại nhân.”
Thuần Vu Triều lại nói tiếp: “Giác Phi nói vậy không đúng rồi, tại Kế đô ngươi không phải vẫn ở tại Quốc sư phủ sao?”
Ninh Giác Phi không thèm nhìn bọn họ, lãnh đạm đáp: “Vân Thâm là bằng hữu ta.”
Thuần Vu Triều lập tức hỏi: “Lẽ nào ta không là bằng hữu của Giác Phi sao?”
Ninh Giác Phi tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái: “Vương gia thân phận quý trọng, Ninh mỗ không dám trèo cao.”
“Cái gì trèo cao trèo thấp?” Thuần Vu Triều không cho là đúng. “Giác Phi, lòng ta đối đãi ngươi thế nào, nhật nguyệt đều rõ, từ khi thấy ngươi lần đầu tiên tới nay, ta chưa từng thay đổi.”
Ninh Giác Phi vừa nghe thế, cảm thấy lời này của hắn thật là khó cãi lại, nghĩ sơ mới cười nói: “Thuần vương gia, ngươi đối đãi ta, xem ta như một con người mà tôn trọng, ta đối đãi ngươi, cũng tôn trọng mười phần, đồng thời kính ngươi thân phận vương gia. Nhưng, tục ngữ có câu, đạo bất đồng bất tương vi mưu, thỉnh vương gia không muốn ép buộc.”
Thuần Vu Triều nghe xong, sắc mặt hơi đổi, lập tức có trấn định xuống, cười gật đầu: “Tốt tốt tốt, ta không làm khó ngươi nữa. Vậy Giác Phi muốn ở cùng một chỗ với sứ đoàn Bắc Kế?”
Ninh Giác Phi không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tốt lắm, ta mang ngươi tới Quốc Tân Quán.” Thuần Vu Triều lại tươi cười rạng rỡ trở lại. “Nhưng mà Giác Phi, đêm nay ở trong phủ ta có mở tiệc cho ngươi đón gió tẩy trần, ngươi chí ít cũng cho ta ít thể diện chứ.”
Ninh Giác Phi chần chờ chốc lát rồi nói: “Tâm ý Vương gia, Ninh mỗ tâm lĩnh, về phần yến hội khoản đãi, ta nghĩ không cần thiết đâu.”
Thuần Vu Triều dù sao cũng còn trẻ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời bị người cự tuyệt, nhất thời có chút hạ không được đài, mặt có chút xấu hổ.
Du Huyền Chi lập tức giải vây: “Thuần vương gia, hôm nay Ninh tiên sinh vừa đến, hơn phân nửa là có chút mệt mỏi, không ngại chờ Ninh tiên sinh nghỉ tạm cho khỏe, ngày mai hãy nói tiếp.”
Thuần Vu Triều vừa nghe, lập tức gật đầu: “Được, Giác Phi, vậy ngươi hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Thật vất vả Ninh Giác Phi mới tới được Quốc Tân Quán mà Vân Thâm ngủ lại. Sau đó vất vả đem Thuần Vu Triều lải nha lải nhải đuổi đi, lúc này mới an tĩnh đôi chút.
Lần này cũng là an bài cho hắn một tiểu viện riêng biệt, trong viện có hồ nước nho nhỏ, phía trên đầy những lá sen xanh ngắt, hoa sen nở rộ từng đóa từng đóa, cảnh sắc mỹ lệ vô cùng.
Vân Thâm hoàn xong lễ tiết, tiễn Tôn Minh Sưởng và Trương Vu Điền đi xong, mới quay lại nhìn hắn, cười nói: “Giác Phi, đãi ngộ bọn họ đưa cho ngươi thật đúng là cao a, giống như ta.”
Ninh Giác Phi đang đứng bên cạnh ao nhìn hoa sen, lúc này ngẩng đầu nhìn y, lắc đầu: “Ta đâu để ý mấy thứ này?”
Vân Thâm cười đến hài lòng: “Thứ bọn họ có thể cho cũng không phải chỉ có thế này. Ta thấy họ nhất định phải có được ngươi.”
Ninh Giác Phi bật cười: “Vân Thâm, ta tới Lâm Truy, căn bản không vì họ. Ta nghĩ ngươi nên lo cho ngươi thì hơn.”
Vân Thâm đi tới bên người hắn, liếc một chút hoa sen trong ao, khẽ thở dài: “Nam Sở sơn xuyên tú lệ, sản vật phong phú, công nghệ máy móc, lâm viên kiến trúc, đều xảo đoạt thiên công, chẳng biết bao thuở Bắc Kế ta mới có thể phồn hoa cẩm tú như vậy?”
Ninh Giác Phi an ủi y: “Thành sự do nhân, Bắc Kế có lương tướng như ngươi, ta xem ngày đó cũng sẽ tới thôi.”
Vân Thâm nghe xong, lông mày cũng dãn ra. Một lát sau, y hỏi: “Đêm nay ta đến chỗ Thuần Vu Càn dự tiệc, ngươi thì sao? Có đi không?”
Ninh Giác Phi lắc đầu: “Là quốc yến sao? Ta không đi đâu.”
Vân Thâm ngưng mắt nhìn hắn chốc lát, cười nói: “Vậy tối nay ngươi ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Ninh Giác Phi ách nhiên thất tiếu: “Sao ai cũng bảo ta nghĩ ngơi dưỡng sức hết vậy, ta cũng không phải làm bằng giấy. Ngươi yên tâm đi thôi, bản thân cẩn thận một chút.”
Vân Thâm gật đầu: “Ngươi yên tâm, bọn họ là dạng người gì, trong lòng ta rõ cả.”
Ninh Giác Phi ‘Ưm” Một tiếng, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời: “Sắp tới giờ rồi.”
Vân Thâm cười: “Được, ta đi thay y phục.” Nói xong, lập tức rời đi.
Ninh Giác Phi cự tuyệt nha hoàn hầu hạ, im lặng ăn cơm tối trong phòng mình. Đại khái là vì có sự chăm sóc đặc biệt, món ăn cho hắn cực kỳ phong phú, hơn nữa tinh xảo phi thường. Một mình hắn cứ từ từ mà ăn, nhìn mặt trời chiều dần dần mờ nhạt, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.
Trong viện phi thường an tĩnh chỉ còn nghe thấy vài ba tiếng chiêm chiếp nho nhỏ tạo thành một phen phong tình khác.
Đợi đến khi nha hoàn vào thu dọn, hắn dựa vào gốc cây bên ao, nhìn bóng đêm phủ xuống, đèn lên rực rỡ, tiền trần vãng sự, dâng đầy trong lòng.
Hắn xoay người vào nhà, thay một trường sam màu xám đậm, mang đao, ra đại môn Quốc Tân Quán.
Mới vừa đi vài bước, hắn liền nhạy cảm phát hiện có người theo dõi bản thân.
Kỳ thực dù ở Kế đô, hắn cũng biết có người luôn luôn chú ý hành tung của mình, chỉ là trong lòng hắn lúc đó rất vô tư, cũng hiểu hành động của họ. Dù sao thân phận mình bất minh, địch hữu chưa phân, tự nhiên phải theo dõi. Ở chỗ này cũng vậy, hắn sẽ không vì thế đặc biệt căm hận ai. Nhưng lần này chỗ hắn muốn đi cũng không muốn để người khác biết, vì vậy cước bộ liền nhanh hơn.
Quốc Tân Quán ở bên trong thành, người tạp nham không vào được nên tương đối quạnh quẽ, hắn chỉ là bước nhanh vài bước, không có hành động gì khác.
Vừa đến ngoại thành, thanh âm ồn ào cùng màu sắc rực rỡ liền đập vào mặt.
Lâm Truy ban đêm luôn luôn vô cùng náo nhiệt, người đi đường nhốn nháo, chen vai thích cánh, qua lại không ngớt. Ninh Giác Phi mặc y phục màu tối, rất dễ ẩn trong cảnh đêm hôn ám.
Hắn quẹo qua một hai con phố, rồi đột nhiên thay đổi mấy lần liền cắt được ‘đuôi’ đi theo. Hắn cười cười, lúc này mới thong dong đi về phía trước.
Càng tiếp cận mục đích, diễm cảnh sênh ca càng thêm rõ ràng, đủ loại hương khí phiêu đãng trong không khí, hơn nữa có đèn đường rực rỡ hai bên làm nổi bật khiến cả con đường càng thêm xa xỉ, mê người.
Trước cửa các lâu đã có đủ loại nhân vật thủ sẵn ở ngoài, là tư khách hay tú bà, hoặc là các cô nương ăn diện diễm lệ, cả những tiểu quan quyến rũ đều đem hết thủ đoạn mời chào khách nhân.
Ninh Giác Phi tướng mạo tuấn mỹ, khí chất sạch sẽ, lại tuổi trẻ, bản thân hắn cũng biết, một ngày xuất hiện tại con đường này, lập tức sẽ trở thành đối tượng cho mọi người nhìn ngó. Hắn rất nhanh vòng qua đường hoa này, đi về hướng Lưu Hoa hồ phía sau Thúy Vân lâu, ẩn trong rừng cây hắc ám, lúc này mới phóng tầm mắt nhìn ra.
Căn lầu rường cột chạm trổ ấy vẫn đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ các gian phòng mở rộng, hiển lộ ra trang sức bên trong, hoa lệ hoặc thanh nhã, chẳng qua cũng là chiều ý khách nhân, để cho bọn họ xem đây như ở nhà mà thôi.
Ninh Giác Phi lạnh lùng nhìn nơi đó, có chút buồn bực. Với tâm tính và thủ đoạn của Thuần Vu Càn, chỉ sợ đã đem toàn người ở đây diệt khẩu mất rồi, từ Giang Tòng Loan đến những tiểu quan trong này, bao quát cả người phục vụ, chỉ sợ Nhất Tỷ cũng sẽ không may mắn tránh khỏi, sau đó phóng một ngọn lửa thiêu nơi này thành đất trống, giả như tai nạn, đem chuyện xưa chôn vùi sạch sẽ.
Vì sao nơi ấy vẫn còn ở đây?
Hắn mới không tin mấy thứ “Nhất thời sự vụ bận rộn, không rảnh để ý.” của Thuần Vu Triều nói, Thuần Vu Càn làm như thế, nhất định có dụng tâm kín đáo gì khác.
Là dụng ý gì đây? Hắn khổ não suy tư.
Tả hữu vô sự, hắn liền mẫn tiệp trèo lên đại thụ, đứng trên cành cây, nhàn nhã chờ thời gian trôi qua.
Tới tận nửa đêm, trong lâu mới có khách nhân viếng thăm, tiểu quan hầu hạ trong phòng, trong lâu an tĩnh.
Ninh Giác Phi trèo xuống cây, dễ dàng phóng qua tường Thúy Vân lâu, lặng yên không một tiếng động mà vào cửa sổ phòng Giang Tòng Loan.
Đã vào đầu hạ, cửa sổ phòng mở rộng, bên trong có người nói chuyện, thanh âm rõ ràng truyền vào tai Ninh Giác Phi.
“Ta nói cho ngươi, từ hôm nay, ngươi phải tỉnh táo lại. Nếu là một công tử tuấn tú trẻ tuổi đến đây gây sự, đập quán, hoặc phóng hỏa đốt lâu này, ngươi cũng phải để hắn làm, nghe hắn, không được ngăn cản.” Thanh âm nghiêm khắc mà ngoan độc. “Cho dù muốn đánh muốn giết, ngươi cũng phải mặc hắn biết chưa?”
Một một thanh âm mềm mại khác cười: “Thất gia, cái này ngài yên tâm, ta lập tức phân phó, nhất định sẽ không làm hỏng chuyện của ngài.”
Ninh Giác Phi nao nao, thanh âm này rất xa lạ, không phải là Giang Tòng Loan.
Người nọ “Ừm” một tiếng, ngữ khí hòa hoãn đi rất nhiều: “Được rồi, những tiểu tử ở đây, ngươi đã xử lý sạch sẽ chưa?”
Thanh âm kia luôn luôn mang theo ý cười: “Ngài yên tâm, đã sớm làm thỏa đáng rồi.”
Người nọ lại nói tiếp: “Vậy thì tốt, ngàn vạn lần không thể ra sơ sót, bằng không ngươi ta khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Người nọ vẫn chuyển uyển: “Thất gia, ngài yên tâm, nếu là vị công tử đó tới, cam đoan nhìn không ra kẽ hở gì đâu. Ta cùng với Giang Tòng Loan vốn có chút giống nhau, ta nói mình là đệ đệ y, cam đoan công tử kia không thể không tin. Người trong Thúy Vân lâu xưa đã không còn, công tử đó muốn phá quán, thiêu phòng cho hả giận hay đánh người, ta đều tùy theo hắn cả, cam đoan dỗ hắn vui vẻ. Dù là tức giận cỡ nào cũng tiêu tan thành mây khói.” Nghe người nọ nói năng nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười, không cần nhìn người cũng cảm thấy đặc biệt mát lòng.
Thất gia rốt cục nở nụ cười: “Tiểu yêu tinh nhà ngươi, thật đúng là động lòng người.”
“Thất gia…”
Sau đó, hai người càng ngày càng nhiệt tình.
Muốn biết đều đã biết, Ninh Giác Phi cũng không dự định nghe chi nữa, liền rời khỏi đó, trèo tường ra ngoài.
Hắn ở trong thành vòng qua vòng lại nửa vòng, sau đó mới không hề ẩn dấu hành tung, thoải mái mà vào nội thành, trở về Quốc Tân Quán.
Tiểu viện hắn ở vẫn an tĩnh như cũ, trong phòng đã có ánh nến.
Hắn đứng ở trước cửa viện, nhìn gian phòng có đèn sáng, ngưng thần cảm nhận một hồi rồi lúc này mới yên tâm mà tiến vào, mở cửa.
Vân Thâm đang ngồi ở trước bàn, nương ánh nến đọc sách. Nghe được tiếng cửa mở, y ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Giác Phi, ngươi đã về rồi à?”
_________
Kaori: Post trễ nữa rồi, xin lỗi mọi người nha T^T. Hôm qua, mạng nhà lên không nổi WP.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...