Ninh Viễn Hàng khẽ thì thầm bên tai hắn: “Bọn họ lựa lúc chú Lăng và chú Vệ không ở nhà, xâm nhập vào vài trang web, đem trang chủ của người ta đổi thành mấy file flash gấu trúc báo hỉ, chúc phúc tết, qua vài phút sau, chú Vệ phát hiện, lập tức sửa lại trang web, chú Lăng gọi điện thoại về mắng cả hai một trận, nói về sẽ cho cả hai một trận. Thông thường hai cậu ấy sẽ chạy tới mấy chú dì khác để trốn, nhưng những lần đó chú Lăng lúc nào cũng biết, thực sự thần thông quảng đại. Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, bỏ chạy tới chỗ ba ba.”
Ninh Giác Phi liền hiểu, nhẹ giọng hỏi: “Con có tham gia vào không?”
Ninh Viễn Hàng có chút xấu hổ, một lát mới nói: “Mấy ca ca muốn làm vậy, làm huynh đệ đương nhiên phải theo, cái này gọi là chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu. Chú Lôi luôn luôn giáo dục như thế.”
Ninh Giác Phi nghe vậy không biết nên khóc hay cười, quay đầu nhìn Vân Thâm thở dài, “Lôi tướng quân là sư phụ ta, ngày trước là người dạy dỗ ta. Sư phụ luôn thích cả gan làm loạn, không thích làm theo quy củ, đối với con nít cũng vậy, thích nói bậy vậy thôi. Chúng ta cũng hết cách.”
Vân Thâm mỉm cười: “Nếu dạy dỗ ngươi tốt như vậy, người nhất định không sai.”
Ninh Giác Phi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó kêu lên: “Hai huynh đệ mấy đứa đừng ngồi chồm hổm nữa, lại đây.”
Lăng Tiêu, Lăng Diêu lập tức tươi cười rạng rỡ đứng dậy chạy tới.
Ninh Giác Phi chỉ chỉ Vân Thâm, nói với con trai: “Viễn Hàng, gọi cha.”
Ninh Viễn Hàng cũng hiểu chuyện khêu: “Cha.”
Vân Thâm cười gật đầu, “Con ngoan.”
Lăng Tiêu, Lăng Diêu ở bên cạnh chọt chọt nhóc, “Hàng Viễn, cha ngươi thật đẹp nha, ba ba cũng đẹp, ôi ôi ôi….”
“Hai thằng này, nhân tiểu quỷ đại.” Ninh Giác Phi buồn cười, quay đầu hỏi Vân Thâm, “Chúng ta dùng bữa thôi. Bọn nhỏ tuy nói ăn rồi nhưng đồ bên đó chưa hẳn đã tinh xảo như bên này, bọn nhỏ thấy có khi còn muốn ăn nữa.”
Vân Thâm nghe hắn khen đồ ăn ở đây, không khỏi vui mừng trong lòng, gật đầu nói: “Được, ngươi dặn hạ nhân mang nhiều nhiều một chút.”
Quả nhiên, vừa thấy những món ăn sáng tinh xảo thơm ngào ngạt được bưng lên, con mắt bốn đứa trẻ liền phát sáng, miệng thèm nhỏ dãi. Vân Thâm và Ninh Giác Phi bèn nhìn nhau cười, nói với chúng: “Nào, ăn sáng thôi.”
Cả bọn ồ lên hoan hô rồi lập tức ngồi vào bàn, khẩn cấp cầm lấy đũa, ăn như lang thôn hổ yết. Vân Thâm vội vã khuyên nhủ: “Ăn từ từ, cẩn thận coi chừng nghẹn.”
Ninh Giác Phi đem những món điểm tâm từng cái từng cái bỏ vào đĩa cho chúng, cười nói: “Trù phòng còn rất nhiều, hết thì đem lên, mấy đứa ăn từ từ.”
Bọn nhỏ một bên gật đầu một bên bưng chén ăn không ít món, tốc độ đã chậm hơn một chút, lúc này mới có cơ hội nói chuyện.
Lăng Tiêu ngồi bên Vân Thâm ước ao mà nói: “Chú Ninh, chú Vân, nhà hai người thật lớn, tụi con có thể đi chơi không?”
“Đương nhiên có thể.” Vân Thâm thương yêu xoa đầu nhóc, “Thế nhưng cần có người đi theo, phải chú ý an toàn.”
“A, dạ.” Lăng Tiêu nhu thuận mà gật đầu.
Ninh Giác Phi nhìn hai đứa trẻ giống nhau như đúc, cả hai mi thanh mục tú, một đôi mắt to đen nhánh thiên chân vô tà, thấy thế nào cũng không giống hình tượng tiểu quỷ gây sự mà Lăng Tử Hàn nói. Hắn suy nghĩ một chút, nhưng vẫn cảnh cáo phòng ngừa chu đáo, “Mấy đứa có thể đi chơi, nhưng không cho phép xằng bậy. Dỡ mái ngói nhà chú cũng không sao, nhưng không được gây phiền phức, có nghe không?”
Lăng Diêu lập tức ra vẻ ủy khuất, “Chú Ninh, nhất định là lão ba nói xấu tụi con rồi. Tụi con có làm gì xằng bậy đâu? Cũng đâu có dỡ nhà ai?”
Vân Thâm hơi trách cứ: “Bọn họ lại không làm cái gì, ngươi làm thúc thúc gì mà vừa thấy mặt đã đe bọn nhỏ?”
Ninh Giác Phi lập tức đầu hàng, “Được rồi được rồi, coi như chú chưa nói gì. Nói chung, mấy đứa chú ý an toàn, không có sự cho phép của chú, không được ra khỏi cửa lớn, nghe chưa?”
“Dạ hiểu.” Bốn đứa nhóc trăm miệng một lời, dùng sức gật đầu.
Vân Thâm thân thiết hỏi: “Các ngươi chạy đến nơi đây, phụ thân biết không? Đã xin phép người lớn chưa?”
“Dạ chưa.” Lăng Tiêu đương nhiên lắc đầu, “Ông lớn đi Âu Châu họp rồi, hình như hội nghị quân sự hai mươi bốn nước gì đó, ông nhỏ cũng đi theo, cha và ba toàn thể đi bảo vệ ông nội, trong nhà không ai.”
Ninh Giác Phi vừa nghe liền hiểu, ngược lại Vân Thâm phỏng chừng nghe không hiểu nên hắn khẽ giải thích: “Ở thế giới kia quốc gia tương đối nhiều, nếu có đại sự gì xảy ra, các quốc gia sẽ mở hội nghị thương thảo, cùng nhau ứng phó. Như thế có thể tránh phát sinh chiến tranh, mọi người chung sức hợp tác, tận khả năng giữ gìn hòa bình, bách tính có thể an cư lạc nghiệp.”
“À.” Vân Thâm đã hiểu, liên tục gật đầu, “Phương pháp này rất tốt. Đáng tiếc chúng ta làm không được, các quốc gia đều dùng binh lực biểu thị ý kiến của bản thân.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi cảm thán, “Mỗi nơi có tình huống khác nhau, không thể cưỡng cầu. Tương lai một ngày nào đó, thế giới này của chúng ta cũng sẽ làm được như vậy.”
Vân Thâm nghe hắn rất tự nhiên coi cả hai như người cùng thế giới thì trong lòng vô cùng vui mừng, tự nhiên không nói thêm gì, chỉ chuyển sang chuyện khác, thương lượng xem buổi tối nên khoản đãi mấy tiểu quý khách này ra sao.
Điểm tâm thực sự rất ngon, bọn nhỏ lại chưa từng ăn mấy món này bao giờ, nên đứa nào cũng ăn thật nhiều, no căng cả bụng mới chùi miệng, chạy ra ngoài chơi.
Mùng một tháng giêng, Ninh Giác Phi để Giang Tòng Loan và Vân Dương được nghỉ, không cần làm việc, Ninh Giác Phi phân phó mấy người tôi tớ theo bọn nhỏ, chú ý an toàn của chúng, trở về bàn ngồi cười với Vân Thâm: “Thân thể ngươi còn chưa hồi phục, mệt chưa? Dùng bữa xong rồi nên nghỉ đi.”
“Không sao, hôm nay ta rất vui, không cảm thấy mệt.” Vân Thâm vui vẻ nhìn hắn, “Không nghĩ tới con trai của ngươi lớn như vậy, có thể thấy nó hẳn ngươi rất vui.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi có chút bùi ngùi, “Trước đây luôn luôn có lo lắng, sợ nó chỉ do một mình mẹ nó nuôi dưỡng, còn có thêm gia gia nãi nãi cưng chiều, thành ra thiếu khí khái nam nhi. Hiện tại, nó có Lăng đại ca giáo dục, còn có mấy người bạn đồng lứa làm bạn lớn lên, ta cũng an tâm.”
Vân Thâm cầm tay hắn, dịu dàng nói: “Giác Phi, ta vì ngươi mà vui vẻ.”
Ninh Giác Phi có phần áy náy nhìn y, “Ta đã có con mà ngươi lại không có con cái, ta thực sự cảm thấy băn khoăn.”
“Có sao đâu? Chẳng lẽ chưa thành thân mà ngươi đã muốn khuyên ta nạp thiếp sao?” Vân Thâm mỉm cười, “Con của ngươi cũng như con của ta, có cái gì phân biệt?”
“Đương nhiên không. Chúng ta là bạn đời, nó tự nhiên cũng là con ngươi.” Ninh Giác Phi khẳng định mà gật đầu, rồi bưng chén đút cho hắn chút cháo, sau đó chưa hết xúc động ôm y đứng lên, đi vào ngọa thất, đặt y lên giường, ôn hòa nói, “Thương thế ngươi còn chưa khỏe, chứng khí hư thể nhược, vẫn nên nằm nghỉ thôi.”
“Ừ, được.” Vân Thâm để hắn lót thêm gối cho mình, sau đó thoải mái nằm xuống, khẽ cười nói, “Mấy đứa nhóc quả thật to gan, dám không nói cho người lớn mà chạy đến đây. Lăng đại ca ngươi là thái tử, vậy mà để bọn nhỏ tự do hoạt động, ngay cả người bảo vệ cũng không có, không sợ chúng gặp nguy hiểm sao?”
“Trẻ con mà thông minh thì khó quản lý, Lăng đại ca lại bận rộn, thật sự không có thời gian.” Ninh Giác Phi mỉm cười, “Ngươi yên tâm, bọn nhỏ nhìn có vẻ bướng bỉnh nhưng cũng rất lợi hại, người bình thường khó tổn thương được chúng.”
“A, vậy thì tốt rồi.” Vân Thâm suy nghĩ một chút, chung quy không yên lòng, liền vỗ vỗ tay hắn, “Để ta ngủ một lúc, ngươi đi theo bọn nhỏ đi. Nếu bọn nhỏ ở chỗ chúng ta mà có chuyện gì, thì rất khó ăn nói với Lăng đại ca.”
Ninh Giác Phi thấy cũng đúng: “Vậy ta đi, ngươi ngủ một hồi đi, tỉnh rồi uống thuốc nhé.”
“Được.” Vân Thâm cười cười, “Ngươi mau đi đi.”
Ninh Giác Phi cẩn thận đóng cánh cửa bị Vân Thâm mở ra để thông khí, sau đó ém chăn cho y, rồi mới đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...