Thiên Sơn Khán Tà Dương

Bảng chiếu cáo tìm danh y dán chưa được nửa ngày thì quan phủ đã gỡ ra, trên phố lập tức truyền rằng quốc sư cát nhân thiên tướng, bện tình trầm trọng nguy hiểm đã giảm bớt, ít ngày nữa là khỏi hẳn. Mọi người tấm tắc vô cùng, càng truyền càng thêm thần bí, nói là Ninh đại nguyên soái vốn thiên thần chuyển thế, có pháp lực vô thượng, cầu được tiên đan trên trời, trị cho quốc sư.

Ninh Giác Phi ở trong phủ nghe Giang Tòng Loan kể lại các loại lời đồn đại không thể tin nổi thì không thể nào không yên lặng mà cười. Hắn ngồi ở bên giường, một tay cầm lê một tay cầm dao, thành thạo gọt vỏ, cắt lê thành từng miếng nhỏ rồi dùng muỗng đút cho Vân Thâm ăn. Giang Tòng Loan ngồi ở một bên, vui vẻ ôm chén trà, đem tin tức mới nhất nói cho bọn họ.

Từ sau khi Vân Thâm tỉnh lại, đã mười ngày trôi qua. Bởi vì Ninh Giác Phi cũng có thương trong người thế nên Đạm Thai Mục đặc biệt căn dặn hắn ở nhà nghỉ ngơi, không cần vào triều. Ninh Giác Phi cảm thấy mình quả thật không chịu nổi nữa nên cũng chấp nhận nằm giường nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới dần khỏe hơn. Mấy ngày này theo đề nghị của Thiết Lặc, các ngự y cân nhắc cẩn thận rồi cho Vân Thâm dùng các loại thuốc, xua lạnh, dưỡng khí, chữa thương, bổ thân, hiệu quả rất nhanh. Ninh Giác Phi nhìn thấy tất cả những điều đó, trong lòng vui mừng không gì sánh được.

Thiết Lặc đem sáu viên linh đan xanh biếc đưa cho Ninh Giác Phi, nói với hắn: “Những viên thuốc này đều do dược liệu trân quý chế thành, đặt ở trong lọ để dưỡng cho linh đan kia, song song cũng dính đến linh khí linh đan. Ăn xong linh đan, trưa canh ba mỗi bữa ăn thêm một viên thuốc này, liên tục sáu ngày, đối với thân thể rất có lợi.”

Ninh Giác Phi liên thanh cảm tạ, trân trọng mà cầm thuốc bỏ vào bình đưa cho Vân Dương, căn dặn đúng giờ cho Vân Thâm uống thuốc, không thể chậm trễ.

Vân Thâm lành rất nhanh nhưng Ninh Giác Phi lại đại thương nguyên khí, tinh thần tuy rằng hồi phục nhưng vết thương lành rất chậm, hơn nữa dễ mệt mỏi, tương đối suy yếu. Hắn có kinh nghiệm nên không sốt ruột, đúng hạn uống thuốc, xoa bóp, tắm thảo dược, bệnh cũng dần dần khỏe lên.

Mấy ngày qua, bầu không khí trong phủ tương đối dễ dàng, hai vị chủ nhân đều bình yên vô sự, điều này làm cho gia trong phủ cũng cảm thấy thoải mái, làm việc thêm nhiệt tình, trên mặt cũng vui vẻ. Ngày đông giá rét, phủ nguyên soái và phủ quốc sư đều vui vẻ, giống như chuẩn bị mở tiệc vui.

Tuy rằng hai vị tân nhân đều vừa thương vừa bệnh, thế nhưng ngày thành hôn vẫn như cũ, Giang Tòng Loan và Đạm Du Nhiên đã nhiều ngày bận rộn ra bận rộn vào, bàn bạc các chuyện với Vân tổng quản phủ quốc sư đẩy nhanh tiến độ công việc.

Lúc Ninh Giác Phi có thể rời giường đi lại, thì liền canh giữ bên cạnh Vân Thâm, bưng canh bưng nước, chăm sóc cẩn thận. Vân Thâm thường thường kinh ngạc vì sự cẩn thận chu đáo của hắn, lòng càng lúc càng thêm ấm áp. Tâm tình tốt, thương bệnh gì cũng dễ khỏi, sau mười ngày, y đã có thể đứng lên, tinh thần cũng tốt rất nhiều, lòng thanh thản hỏi đến rất nhiều chuyện.


Ninh Giác Phi đối với vấn đề y hỏi thường trả lời không tỉ mỉ, lấy lý do là mình nhiều ngày rồi chưa vào triều, không rõ ràng lắm mấy chuyện này. Hắn càng không nói, Vân Thâm càng hoài nghi, rốt cục, chờ Giang Tòng Loan rời khỏi, y liền nhịn không được hỏi, “Giác Phi, ngươi đừng giấu diếm ta, có phải có chuyện lớn gì rồi không?”

“Có chuyện gì lớn chứ?” Ninh Giác Phi cười cười, tiếp tục đút lê cho y, “Ngươi đó, lo lắng nhiều quá, khó có được ngày thanh nhàn nghỉ ngơi, sao cứ không yên lòng vậy, như vậy sao được?”

Vân Thâm há miệng ăn lê, con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lê xuống cổ, y cố chấp nói: “Vậy ngươi mời bệ hạ lại đây, ta có chuyện cần nói với ngài.”

Ninh Giác Phi cười nói: “Năm mới sắp đến, trong triều có bao nhiêu đại sự chờ hoàng thượng cân nhắc quyết định, bên ngoài lại còn gió tuyết như thế nữa, nếu ngươi không có chuyện gì lớn, đừng mời bệ hạ đến làm gì?”

“Vậy ngươi nói cho ta biết” Vân Thâm cố chấp như trẻ con.

Ninh Giác Phi thở dài: “Thực sự là hết cách với ngươi.”

Vân Thâm thấy hắn không chút hoang mang như vậy thì biết chắc không có chuyện gì khẩn cấp, trong lòng cũng thả lỏng, cười nhìn hắn.

Ninh Giác Phi đem chuyện bắt người nói trước cho y rồi sau đó mới nhắc tới Thiết Lặc. Đạm Thai Mục uyển chuyển nhắc nhở cho hắn, hay nhất không muốn nói đến chuyện dùng mười vạn binh mã đổi linh đan, nguyên nhân khác đều có thể nói thẳng, không cần giấu diếm. Lúc này Ninh Giác Phi bình tĩnh chậm rãi nói hết, cuối cùng mới nói rất có thể mình sẽ nắm giữ ấn soái viễn chinh.


Vân Thâm nghe xong, khẽ cau mày, trầm tư một hồi lâu, lúc này mới nói: “Suy nghĩ của bệ hạ cũng có lý, trận này không thể không đánh. Đối với tình hình Tây Cực chúng ta không quen thuộc, nhưng người dũng mãnh gan dạ như Thiết Lặc cũng phải bỏ mạng thiên nhai, thế mới biết đại bá gã cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, lần này có chuẩn bị sẵn, mà đến chưa chắc đã chặn được ông ta. Nếu như chúng ta tập kích bất ngờ vào đường lui của họ, thành công rất lớn, một hòn đá ném tới ba con chim, trợ Thiết Lặc, cứu Tây Vũ, giết Thuần Vu, gián tiếp tiêu trừ mối họa phía tây, có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Nói chung, việc xuất binh này là chuyện tốt, chỉ là, lẽ nào cần phải do ngươi nắm giữ ấn soái mới được? Ta thấy Đại Đàn Minh cũng đủ sức để nhận việc này.”

“Đại Đàn Minh đương nhiên cũng không sai.” Ninh Giác Phi mỉm cười, “Do ai làm soái, bệ hạ sẽ suy nghĩ, không chắc là ta, ngươi cũng đừng sốt ruột, dưỡng tốt thân thể đã. Hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp rồi, qua một tháng nữa là đến ngày chúng ta thành thân. Nếu như lúc đó ngươi vẫn suy yếu như vậy, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta chẳng phải sẽ bị lỡ sao?”

Trong lòng Vân Thâm vui mừng, trên mặt dần dần ửng đỏ, nửa ngày mới nói: “Ngươi đừng có nói lảng, ta đang nói chính sự.”

“Lẽ nào chúng ta thành thân không phải chính sự?” Ninh Giác Phi trêu chọc, “Ta thấy hiện tại chỉ có chuyện này là quan trọng nhất mà thôi. Chúng ta cũng làm một lần vì tư lợi riêng thôi, tháng này nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó vui mừng thành thân, được không?”

“Đương nhiên được.” Vân Thâm thở dài một tiếng, “Ngươi cũng đừng làm như nợ ta cái gì. Kỳ thực, có thể nếm thử đau khổ khi xưa của ngươi, trải qua cái đau của ngươi khi xưa, ta cảm thấy rất vui sướng.”

Ninh Giác Phi rút dần vẻ mặt vui vẻ, cầm tay y, dịu dàng nói: “Tâm ý của ngươi ta đều hiểu, tâm ý của ta cũng hy vọng ngươi hiểu. Ta chỉ mong cả đời ngươi không còn nguy hiểm, đau khổ gì nữa.”

“Ta biết.” Vân Thâm hài lòng nhìn hắn, “Lòng của ngươi tựa như thủy tinh, ta đều thấy rõ, thế nên, ta vui. Giác Phi, Giác Phi, kỳ thực ta là một kẻ ích kỷ, ta không hy vọng ngươi rời xa ta, ta muốn chúng ta mãi mãi bên nhau, mỗi một ngày, mỗi một giờ, sớm tối bên nhau.”

“Ta cũng vậy.” Ninh Giác Phi nắm chặt tay y, đưa lên môi mà hôn, “Thế nhưng, từ khi chúng ta từ Tây Vực trở về đã định trước không thể sống như thế, không thể làm gì khác hơn là chờ tương lai cáo lão hồi hương thôi.”


Trong lòng Vân Thâm ngọt ngào vô kể, cũng biết hắn nói đúng, nên không nhiều lời nữa mà cùng hắn thảo luận sắp xếp cho hôn sự.

Chẳng mấy chốc mà đến bữa trưa, mấy ngày nay đại tuyết đã yếu bớt, Đạm Thai Mục liền mang thái tử từ trong cung ra đến phủ nguyên soái thăm Vân Thâm và Ninh Giác Phi.

Vân Thâm vẫn cần nằm trên giường nghỉ ngơi, Đạm Thai Mục dặn đem ngọ thiện dọn vào trong ngọa thất chính ốc, bốn người vây bắt bàn tròn, cùng ăn cơm canh, ai cũng vui vẻ.

Dùng xong cơm, Đạm Thai Kinh Vĩ kích động nói với Ninh Giác Phi: “Ninh thúc thúc, ta mới học được một bộ đao pháp, ta luyện cho thúc xem.”

“Được.” Ninh Giác Phi cười nói, “Đi, chúng ta đi phòng luyện công.”

Chờ hai người bọn họ ra khỏi cửa, Đạm Thai Mục ngồi bên giường Vân Thâm, tỉ mỉ hỏi y tình hình thân thể, rồi trò chuyện vài thứ lẻ tẻ. Vân Thâm nhịn không được nhắc tới việc xuất binh, cuối cùng mới hỏi: “Thực sự nhất định phải Giác Phi nắm giữ ấn soái xuất chinh sao?”

Đạm Thai Mục nở nụ cười, khẽ nói: “Đương nhiên không phải nhất định là hắn. Thế nhưng mấy chuyện liên tiếp xảy ra mấy tháng này làm trẫm hạ quyết tâm, chuẩn bị đầu xuân động thủ, sửa đổi tận gốc. Đến lúc đó, rất có thể đại khai sát giới, ngươi thân là quốc sư, tất nhiên là không thể không để tâm đến, tất nhiên gánh chịu áp lực cực lớn. Đến lúc đó, Giác Phi rời xa triều đình, không cần nhìn, không cần nghe đến những thứ tranh đấu thị phi, lại càng không sợ bị người dính líu hoặc vu oan hãm hại, như vậy chúng ta sẽ không bị động, hắn cũng sẽ không bị thương. Chờ hắn khải hoàn mà về, nhìn thấy tương thị là Càn Khôn lang lảnh như vậy không tốt sao? Kỳ thực, minh đao minh thương trên chiến trường nhìn như hung hiểm, kỳ thực còn không có hiểm ác đáng sợ như trong triều đình.”

Vân Thâm lập tức hiểu. Cựu thần tiền triều tuy nói đầu hàng, kỳ thực có không ít người vẫn còn oán hận, mưu đồ phục quốc, trong ngoài gây sóng gió, y cũng biết ở trong lòng. Vốn nghĩ mới lấy được Nam Sở không lâu, nếu muốn mua chuộc nhân tâm thì vẫn cần thời gian, cho nên mặc dù một số chuyện bị bó chân bó tay nhưng họ vẫn hiểu, cố gắng giải quyết vấn đề là được, cũng không nổi lên sát tâm. Thế nhưng mấy tháng qua, bọn người này gây ra rất nhiều chuyện, nếu không khống chế, sợ rằng giang sơn bất ổn. Như vậy, khẳng định sẽ có vô số người đầu rơi xuống đất, trên chính trị chính là như thế, Vân Thâm sẽ không do dự thế nhưng y không muốn Ninh Giác Phi tận mắt thấy cảnh đó, càng không hy vọng có người mưu hại, đưa hắn vào chỗ chết. Lai lịch kỳ lạ của Ninh Giác Phi, nói ra cũng có rất ít người tin, mọi người chỉ biết những gì hắn đã trải qua ở đây, nếu như có ý vu hãm hắn, thực sự quá dễ dàng tìm được nhược điểm. Chờ hắn đi ra rồi, Đạm Thai Mục liên thủ với Vân Thâm diệt trừ hết đám người bụng dạ khó lường này, quả thực đây là cách làm tốt nhất.

Nghĩ tới đây, y gật đầu, cười nói, “Bệ hạ anh minh.”


“Ít nói mấy câu đó.” Đạm Thai Mục thoải mái mà nở nụ cười, “Được rồi, chính sự nói xong, hiện tại nói tới việc hôn nhân của các ngươi.”

Vân Thâm có chút xấu hổ, “Cái này có tổng quản trong phủ lo liệu, không có vấn đề gì, không làm phiền bệ hạ.”

Đạm Thai Mục vui vẻ nói: “Ta không quan tâm gì khác, nhưng có một chuyện ta phải lo, các ngươi dự định từ cửa này của phủ ra ngoài rồi vào bằng cửa kia đó của phủ à, vậy là đón dâu sao?”

Vân Thâm trừng mắt nhìn, có chút hoang mang, “Nếu không thế thì phải làm sao?”

“Ta biết ngay mà.” Đạm Thai Mục mỉm cười nói, “Các ngươi cũng không có trưởng bối, ta là đại ca của các ngươi, tất nhiên là phải đảm nhận vai trò này, ta là nhà mẹ đẻ cũng là nhà chồng. Các ngươi cũng không phải nữ tử, những nghi thức nghênh thú thông thường không thích hợp. Ta thấy vậy đi, hai người các ngươi sáng sớm vào trong cung chuẩn bị, giờ lành vừa đến, liền từ trong cung xuất phát, vòng quanh thành một vòng, rồi trở về phủ thành thân.”

“Vậy nhiễu dân quá, quan phủ khó duy trì trật tự.” Vân Thâm uyển chuyển cự tuyệt, “Nếu ra chuyện nhiễu loạn gì, gặp huyết quang tai ương trái lại không tốt.”

“Không có việc gì.” Đạm Thai Mục định liệu trước, “Tử Đình sẽ toàn quyền phụ trách an toàn hoàng thành và ngoại thành. Đại Đàn cùng Kinh tướng quân, Lý tướng quân hiệp trợ, Vân Đinh, Vân Dương phụ trách, không xảy ra nhiễu loạn gì đâu.”

“A.” Vân Thâm thấy hắn quyết ý, nên cũng không từ chối, “Vậy được rồi.”

Đạm Thai Mục ngồi với y một hồi, thấy Vân Thâm bắt đầu ủ rũ, thì liền nói: “Ngươi nghỉ tạm chút đi.” lập tức đứng dậy dìu y nằm xuống đắp lại chăn cho y, rồi ra khỏi phòng.

Vân Thâm quả thực mệt chết được, không gắng nổi, nhìn thấy Đạm Thai Mục ra cửa thì liền nhắm mắt, ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui