Ninh Giác Phi lui về phía sau một bước, trầm giọng nói: “Lang Chủ đại giá quang lâm, chẳng biết có gì chỉ bảo?”
Người nọ thu đao, đứng thẳng người, ngưng thần nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ưng vương danh giương thiên hạ, được xưng là chiến thần, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Danh chiến thần không dám nhận.” Ninh Giác Phi không mặn không nhạt đáp lại. “Chỉ là một người lính bình thường thôi.”
“Nếu như Ưng vương mà là bình thường thì trên đời này còn có ai không bình thường nữa đây.” Người nọ hai tay ôm quyền, lễ phép nói. “Tiểu vương Thiết Lặc, bái kiến Ưng vương điện hạ.”
Thấy gã dùng lễ tương đãi, Ninh Giác Phi cũng hạ đao, chắp tay: “Hạnh ngộ, mời ngồi.”
Hai người ngồi vào bên bàn, tiếng Hán của Thiết Lặc mang theo khẩu âm phía tây, nhưng cắn từ rất chuẩn, nghe cũng không đến nỗi khó. Gã thoải mái mà cười nói: “Ưng vương quả nhiên tình thâm ý trọng, vì Vân đại nhân, tự mình thiệp hiểm, thực sự là khả kính khả thán.”
Thần sắc Ninh Giác Phi tự nhiên hỏi lại: “Vân Thâm ở trong tay ngươi à?”
Trong mắt Thiết Lặc hiện lên một tia gian xảo: “Ngươi đoán xem?”
“Ta không đoán.” Ninh Giác Phi mặt trầm như nước. “Ta bắt ngươi, cái gì cũng sẽ biết.”
“Nếu như ngươi dám động đến ta, Vân đại nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dù sao còn lời được một Đạm Du Nhiên.” Thiết Lặc mỉm cười. “Đường đến hoàng tuyền, Vân đại nhân cũng không cô đơn.”
Ninh Giác Phi yên lặng nhìn gã. Thiết Lặc nhàn nhã cười cười nhìn thẳng hắn. Một lát, Ninh Giác Phi bình tĩnh hỏi: “Ngươi cố ý tới tìm ta đúng không? Mạo hiểm lớn như vậy, ý đồ hẳn không nhỏ.”
“Đại nguyên soái thật hiểu ý ta.” Thiết Lặc cười khẽ, nét mặt lập tức trở nên trịnh trọng. “Lần này tiểu vương mạo hiểm thâm nhập quý cảnh, quả thực là vì đại nguyên soái mà đến. Tiểu vương cửu mộ đại danh Ưng vương, tối nay liều lĩnh, bái phỏng đại nhân, là có chuyện thương lượng, hy vọng đại nhân có thể rút dao tương trợ.”
“Ta sẽ không thương lượng bất cứ chuyện gì khi bị hiếp bức cả.” Ninh Giác Phi không chút do dự cắt ngang. “Ta muốn thấy Vân Thâm và Đạm Du Nhiên bình yên vô sự trở về, khi đó, chúng ta mới có thể ngồi xuống thương lượng.”
Thiết Lặc gật đầu: “Vân đại nhân sinh tử chưa biết, Ưng vương còn có thể mạnh mẽ đối chọi với ta như thế, rất tốt, so với ta tưởng còn tốt hơn.”
“Nếu Lang Chủ nghĩ như thế là tốt, vậy đi.” Ninh Giác Phi thuận thế nói. “Lang Chủ lưu lại đây, chờ Vân Thâm và Đạm Du Nhiên bình an trở về, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Hôm nay, trời đông giá rét, gió tuyết bốn bề, Lang Chủ chạy tới chạy lui cũng khổ cực. Nếu là người của ta tưởng là gian tế mà bắt thì thật là mất mặt, còn không bằng ở đây nghỉ tạm, dĩ dật đãi lao, miễn song phương lao sư động chúng, đỡ biết bao chuyện cho mọi người.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, Thiết Lặc tự nhiên nghe hiểu ý trong lời, không khỏi cười nói: “Xem ra, tiểu vương nhưng thật đã tự chui đầu vào lưới rồi.”
Ninh Giác Phi không mỉm cười mà bình thản như nước: “Lang Chủ một mình thâm nhập vào đây, đại khái là muốn Ninh mỗ thấy được đảm lược phi phàm của Lang Chủ, Ninh mỗ quả thực bội phục.”
“Ưng vương quả nhiên bất phàm, nhất ngữ trúng đích.” Thiết Lặc cười càng thêm thích ý. “Muốn cho đại nguyên soái chấp nhận hợp tác, dù sao cũng phải đem thực lực của mình biểu diễn cho nguyên soái xem, đây mới là thành ý lớn nhất.”
“Ninh mỗ tâm lĩnh.” Ninh Giác Phi hạ thấp người. “Như vậy, Lang Chủ cùng ta trở về thành vậy.”
“Được.” Thiết Lặc đứng dậy. “Ta đi theo ngươi.”
Ninh Giác Phi giương giọng: “Vân Dương.”
Bên ngoài lập tức tụ tập rất nhiều người, bao vây Thiết Lặc. Vân Dương đứng trước mặt Ninh Giác Phi, chờ hắn hạ lệnh.
Ninh Giác Phi ôn hòa nói: “Các ngươi bảo vệ Lang Chủ trở về thành. Lang Chủ là khách của ta, chú ý lễ phép.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương liền ôm quyền với Thiết Lặc, khách sáo mở lời. “Lang Chủ, mời.”
Thiết Lặc cười cười, xoay người ra cửa.
Lúc này Ninh Giác Phi mới trầm tĩnh lại, chậm rãi dựa vào lưng ghế.
Vân Dương hạ giọng khẽ hỏi: “Nguyên soái, thương thế của ngài sao rồi?”
“Vết thương nhẹ, không có việc gì.” Ninh Giác Phi nói rất qua loa, tựa đầu ngửa ra sau, dựa vào tường, nhắm mắt lại suy tư một hồi rồi cúi đầu nói. “Vân Thâm không ở trong tay người Tây Cực, hẳn là bị người Thuần Vu thị cướp đi, cái này càng thêm nguy hiểm. Bọn họ hận thấu Vân Thâm, theo lý thuyết sẽ không thủ hạ lưu tình. Nếu như vẫn giữ lại y không giết, khẳng định có mưu đồ gì khác. Bọn họ rốt cuộc muốn cái gì?”
Vân Dương chỉ biết chiến tranh, đối với mấy mưu kế này không rõ, nghe vậy chỉ kiên định nói: “Mặc kệ họ có mưu mô gì, chúng ta giờ chỉ có một con đường để đi, chính là cứu Vân đại nhân. Nguyên soái, chúng ta không tiếc bất cứ điều gì, xin hạ lệnh.”
“Bây giờ tình hình không rõ, ta tạm thời không thể ra lệnh gì.” Ninh Giác Phi nở nụ cười. “Để Ưng quân tiếp tục lục soát núi này, chúng ta trở về thành thôi.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương lập tức chạy vội ra ngoài truyền lệnh.
Ninh Giác Phi chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài. Bước đi của hắn vẫn vững vàng như cũ, không làm cho người ta nghi ngờ chút nào.
Vân Dương không dám hé răng nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, nhắm mắt theo đuôi, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng đỡ hắn.
Lúc này, trời đã tảng sáng, gió lạnh thấu xương, tiểu tuyết vẫn còn bay đầy đường, người người ngược gió mà đi, sắc mặt ai cũng tái nhợt nên gương mặt không huyết sắc của Ninh Giác Phi cũng không khiến người khác chú ý. Thiết Lặc mặc trang phục chiến sĩ Ưng quân, đi theo phía sau hắn cũng không làm người khác chú ý, chỉ có người chung quanh biết tình hình, âm thầm cảnh giác cao độ.
Ninh Giác Phi đi tới sườn núi, cùng người ở lại bảo vệ huynh đệ Đạm thị và Giang Tòng Loan tụ họp: “Vân Thâm và Du Nhiên không có ở đây, chúng ta trở về thôi.”
Ba người vừa nghe liền sốt ruột, Giang Tòng Loan muốn nói lại thôi, Đạm Lẫm Nhiên lại không cố kỵ như y, hỏi thẳng: “Vậy họ ở chỗ nào? Có nguy hiểm hay không?”
“Hiện tại còn chưa biết.” Ninh Giác Phi bình tĩnh an ủi. “Bọn họ bắt Vân Thâm và Du Nhiên, nhất định là muốn thương lượng với ta hoặc triều đình để trao đổi, hiện tại mục đích còn chưa đạt được, họ sẽ không làm gì con tin.”
“Aii, chỉ hy vọng như thế.” Đạm Lẫm Nhiên thở dài.
Ninh Giác Phi nghiêm mặt nói: “Đạm huynh yên tâm, ta nhất định cứu Du Nhiên trở về.”
“Đa tạ vương gia.” Đạm Lẫm Nhiên vội vã chắp tay. “Tại hạ tâm ưu xá đệ an nguy, nhất thời không giữ lễ, nếu có chỗ thất lễ, xin vương gia thứ lỗi.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Đạm huynh không cần đa lễ, Du Nhiên là bạn ta, cũng là bị chúng ta liên lụy, dù thế nào, ta cũng phải cứu hắn.”
“Xá đệ có bạn như vương gia, thực là tam sinh hữu hạnh.” Đạm Lẫm Nhiên thở dài, cúi đầu chào.
Đạm Di Nhiên không nói gì, cũng khom người ôm quyền biểu đạt cảm tạ.
Ninh Giác Phi đưa tay khẽ đỡ hai người một chút: “Chúng ta trở về đi.”
Đoàn người liền lên ngựa, phi há sơn. Ninh Giác Phi cố ý phi chậm hai bước, khẽ nói với Giang Tòng Loan: “Du Nhiên không có nguy hiểm, kẻ bắt cóc nhất định sẽ truyền tin cho ta, ngươi đừng quá lo lắng.”
Giang Tòng Loan mỉm cười gật đầu: “Có ngươi ở đây, ta không lo.”
Ninh Giác Phi mỉm cười, phi nhanh thêm.
Rất nhanh, bọn họ đã về cửa thành Lâm Truy, ở đây tụ tập không ít người, ồn ào muốn ra vào cổng thành. Quan binh giữ cổng đứng ra đàn áp, quát tháo.
Ưng quan phía trước lớn tiếng quát: “Đại nguyên soái tới rồi, mau mở cửa nhanh.”
Cách khá xa không thấy rõ mặt nhưng Liệt Hỏa mà Giác Phi cưỡi vẫn rất dễ nhận ra, trong tuyết địa càng như một ngọn lửa đỏ rực, phi về phía cổng thành. Binh sĩ dạt bách tính ra hai bên, nhường đường cho hắn.
Ninh Giác Phi phi thẳng vào, chạy đến hoàng thành.
Nơi nào cũng đã phong thành, tuy người muốn ra vào đều tụ ở cửa thành nhưng không ai ồn ào la hét, chỉ muốn biết chừng nào mới có thể ra vào.
Ninh Giác Phi không để ý đến những người này, vừa vào cửa liền đến thẳng nha môn Bộ Binh.
Vân Dương ngăn cản Đạm thị huynh đệ và Giang Tòng Loan, khách sáo nói với bọn họ: “Mời mọi người về phủ đợi tin tức.”
Ba người tự nhiên không đòi vào mà quay đầu ngựa, trở về phủ nguyên soái.
Đạm Thai Tử Đình, Đại Đàn Minh, Kinh Vô Song và Lý Thư đều ngồi trong trong nha môn, đang bàn bạc vụ việc Vân Thâm mất tích. Ninh Giác Phi đi vào ngồi trên ghế bành da hổ, lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi.
Đạm Thai Tử Đình nhanh chóng hỏi: “Sao vậy? Người trên Tiểu Thương sơn là ai? Vân đại nhân có ở đó hay không?”
“Vân Thâm không ở đó.” Ninh Giác Phi lắc đầu. “ Bắt mấy người, họ như là những người muốn phục quốc, bây giờ còn chưa thẩm tra, chi tiết ta cũng chưa rõ.”
“Vậy họ có đặc điểm gì không?” Lý Thư nhíu chặt hai hàng lông mày. “ Tiểu Thương Sơn không đủ hiểm trở để phòng thủ, cũng không có chỗ để ẩn nấp, bọn họ có thể ở đâu, có thể làm cái gì?”
“Ta nghĩ, họ đang đặt bẫy, chỉ sợ mục tiêu là ta.” Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu. “Bọn họ cầm Lưu Tinh Liên Nỏ, đêm khuya chờ ở trong phòng, vừa thấy người xông vào lập tức bắn nỏ, đây rõ ràng muốn đồng quy vu tận.”
Kinh Vô Song cả kinh, lập tức nhìn hắn tỉ mỉ: “Sắc mặt ngươi không tốt, bị thương à?”
“Phải, trúng một tên.” Ninh Giác Phi nhẹ giọng. “Chỉ có Vân Dương biết, ta không để hắn lộ ra, sợ địch nhân biết, gây hại cho Vân Thâm.”
Bốn người hầu như song song đứng lên, bước nhanh vây quanh hắn.
“Để ta xem.” Kinh Vô Song lo lắng. “Bị thương ở đâu? Nghiêm trọng không?”
Đại Đàn Minh nói: “Ta đi lấy thuốc trị thương.” rồi vội vã đi.
Trước mặt họ, Ninh Giác Phi cũng không giấu giếm, đưa tay mở vạt áo. Bên trong hắn có mặt áo giáp trắng, nhưng nửa người bên phải hầu như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đạm Thai Tử Đình lập tức nói: “Ngươi nằm lên giường đi.”
Kinh Vô Song còn vội vã hơn, đơn giản vươn tay qua, ôm hắn kéo về phía giường.
Ninh Giác Phi rất cảm động, cười an ủi: “Đại ca, chỉ là bị thương da thịt, nhìn ghê một chút mà thôi, thực sự cũng không có gì nghiêm trọng.”
Kinh Vô Song bình tĩnh nói lại: “Đại ca biết sức mạnh của nỏ như thế nào, bị bắn gần như thế, sao nhẹ nhàng như đệ nói được.”
“Đúng vậy.” Lý Thư thần sắc ngưng trọng. “Tên dùng nỏ không dài nhưng lực rất lớn, không thể chủ quan.”
Đạm Thai Tử Đình làm tướng ở Nam Sở nhiều năm, tự nhiên rất hiểu lực sát thương của Lưu Tinh Liên Nỏ, không khỏi lo lắng, lập tức chạy đi gọi thân binh của mình lấy thuốc cầm máu đặc biệt của Bắc Kế, bỏ thêm nước nóng cho tan, bưng lên.
Kinh Vô Song dè dặt đặt Ninh Giác Phi lên sạp rồi muốn ra ngoài tìm thuốc. Ninh Giác Phi kéo anh lại: “Các ngươi đều là đại tướng quân thân kinh bách chiến, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà rối loạn. Ta chỉ bị thương một chút, ai ai cũng ra ngoài tìm thuốc thì muốn người khác không biết cũng khó. Đại ca, đệ có việc muốn hỏi. Trước đây, Xuyên Vân Tiến – Triệu Luân dưới trướng đại ca, tài bắn cung của y học từ ai? Có sư huynh đệ hay con cháu gì không?”
Kinh Vô Song dừng lại, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Ta không biết nhiều về y. Y là tướng lĩnh của Du thị, hẳn là tâm phúc Du Huyền Chi.”
“Du Huyền Chi.” Ninh Giác Phi trầm tư.
“Thế nào? Ai có liên quan đến Triệu Luân à?” Kinh Vô Song hỏi hắn. “Là người tập kích ngươi lần này sao?”
“Gã tập kích ta không phải lần một lần hai nữa, từ lúc ở Tây Vũ đã bắt đầu, đến Lão Hổ lĩnh, rồi tới Tiểu Thương sơn, nhưng chúng ta không biết lai lịch gã.” Ninh Giác Phi thở dài. “Tối nay, gã nấp ở nơi bí mật bắn lén ta, ba mũi tên cùng lúc, chín mũi liên hoàn, vừa mau lại chuẩn, lúc xưa ta từng bị thương dưới tuyệt kỹ này của Triệu Luân, đến nay ký ức hãy còn mới mẻ. Người này nhất định có liên quan với Triệu Luân, không phải là người Triệu gia, thì cũng là đồng môn.”
Lúc này, Đại Đàn Minh cầm kim sang dược tốt nhất đi vào. Kinh Vô Song không rảnh suy nghĩ nhiều liền tự tay cởi mấy vòng băng vải, tỉ mỉ kiểm tra thương tích của hắn, rồi thay thuốc, băng lại một lần nữa. Đợi đến khi làm xong mọi thứ, Đạm Thai Tử Đình bưng chén thuốc còn nóng hổi vào.
Ninh Giác Phi ngưỡng dậy, nhận chén thuốc mà uống, sau đó nói: “Ban đêm ta đã hạ lệnh phong thành, hiện giờ có tình huống khác thường nào không? Hoàng thượng có biết chuyện này không? Cần ta tiến cung bẩm báo chứ?”
“Không cần.” Đạm Thai Tử Đình cười nói. “Ta đã bẩm báo rồi, bệ hạ có chỉ, tuỳ cơ ứng biến, cứ thẳng tay mà làm, không cần lo lắng, nhưng phải cam đoan an toàn của Vân đại nhân.”
Nói xong lời này, nụ cười của Đạm Thai Tử Đình biến mất, nét mặt càng thêm nghiêm túc.
“Chắn chắn phải thế, gì thì gì ta nhất định để Vân Thâm bình yên vô sự trở về.” Nét mặt Ninh Giác Phi ngưng trọng, cúi đầu suy nghĩ, sau đó ra lệnh. “Phái người vây quanh Du phủ, nhưng không vào.”
“Được, ta làm ngay.” Đạm Thai Tử Đình xoay người đi ra ngoài truyền lệnh.
Ninh Giác Phi kéo lại vạt áo, thắt đai lưng, nói với ba người còn trong phòng: “Ta có đem về một người, các ngươi nên gặp.”
Đại Đàn Minh thuận miệng hỏi: “Ai vậy.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Lang Chủ Tây cực, Thiết Lặc.”
Kinh Vô Song và Lý Thư đã chiến đấu vô số trận ở phía nam, đã từng mắt thấy vô số bách tính trôi giạt khắp nơi, gia quốc tẫn hủy, đều là vì người này. Bọn họ vừa nghe liền giận dữ: “Gã dám tới đây, thật coi nước ta không còn ai à?”
“Gã nói có chuyện cần thương lượng với ta nên ta đưa gã tới đây.” Ninh Giác Phi rất bình tĩnh. “Ta nói với gã, trừ khi Vân Thâm bình an trở về, bằng không ta với gã không có chuyện gì phải thương lượng. Gã đồng ý, rốt cục cũng xem như có thành ý. Theo ý trong lời của gã, Vân Thâm không nằm trong tay Thiết Lặc, nhưng gã biết người bắt cóc là ai. Chúng ta không ngại nghe gã nói, cũng không có gì không tốt. Hiện nay tình hình phức tạp, tất cả đầu mối đều quan trọng.”
“Được.” Đại Đàn Minh lập tức gật đầu. “Chúng ta nghe gã nói thế nào.”
Kinh Vô Song không phản đối nữa, chỉ thân thiết nói. “Giác Phi, trên người đệ có thương tích, lại không ngủ một đêm, nên ở chỗ này nghỉ tạm. Chúng ta sẽ nói chuyện với Thiết Lặc, nếu có đầu mối quan trọng gì, nhất định nói cho đệ.”
“Đúng.” Lý Thư tán thành. “Nguyên soái, ngươi tạm thời nghỉ ngơi một chút. Ngươi là người ra quyết định cho toàn quân tướng sĩ, trăm triệu không thể ngã.”
Tuy rằng mặt ngoài Ninh Giác Phi trấn định tự nhiên nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, lúc này bằng lòng nghỉ ngơi, nét mặt kiên quyết bác bỏ: “Ta không sao, chỉ là ngồi trò chuyện, cũng không đến mức nào. Thiết Lặc tới tìm ta, chỉ sợ không bằng lòng nói với các ngươi. Nếu chỉ là nghe những lời vòng vo, vậy chẳng phải là phí thời gian hay sao, không cần làm chuyện vô bổ như thế.”
Bốn người nghe hắn nói cũng có lý nên không nói lại nữa mà nhìn hắn đứng lên, vững vàng đi ra ngoài, mọi người đi theo hắn, cùng ra ngoài đại đường.
Rất nhanh, Thiết Lặc đã được Vân Dương dẫn đến, ngồi đối diện họ.
Kinh Vô Song và Lý Thư mặt mày âm trầm, lạnh lùng nhìn gã. Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh cũng thần sắc bất thiện, trong mắt ẩn sát khí. Thiết Lặc lại có vẻ rất nhẹ nhàng, trên mặt mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
Bọn họ đang muốn nói thì có vệ binh ở bên ngoài bẩm báo: “Nguyên soái, có một đứa trẻ ở bên ngoài, nói là người trong phủ, có việc gấp muốn gặp ngài.”
Vừa nghe là trẻ con trong phủ, Ninh Giác Phi lập tức nghĩ đến Na Nhật Tùng. Hắn không hỏi thêm mà vội vã đứng dậy ra ngoài.
Quả nhiên Na Nhật Tùng đứng ngoài cửa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lạnh đến trắng bệch, mắt hiện lên vẻ lo lắng, thấy bóng dáng Ninh Giác Phi xuất hiện liền chạy tới, đưa tay nắm lấy Ninh Giác Phi, ngửa đầu nhìn hắn.
Ninh Giác Phi chậm rãi cúi xuống, thân thiết hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Na Nhật Tùng nhìn xung quanh, hai tay nắm chặt tay Ninh Giác Phi, khẽ nói: “Hồi phủ, mau.”
Phản ứng Ninh Giác Phi vô cùng mau, không kịp trở lại nói cho bốn vị tướng quân ở đại đường mà xoay người lên ngựa ngay, mang theo Na Nhật Tùng chạy như bay về phía phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...