Thiên Sơn Gió Tuyết


Vinh lão ma ma không lập tức trả lời, trước tiên nhìn về phía lão nữ quan.
Tào nữ quan từ lâu đã để ý đến thái độ kiêu căng của nữ tử này, nghe nàng nói chen vào, trong lòng tất nhiên là không vui, nhưng chỉ khẽ nhíu mày quay lưng lại, không nói gì.
Vinh lão ma ma nhanh chóng cười, cúi đầu hành lễ với nữ tử: “Thưa phu nhân, chân nhân nói có thể lập đàn bày trận, đến lúc đó mời tiểu nương tử vào trận, bốn phía đốt gỗ trừ tà, qua chín chín tám mươi mốt canh giờ, bệnh tà sẽ tự lui.”
“Ồ.”
Nữ tử khẽ gật đầu: “Vậy lần trước ngươi nói dùng cách gì?”
“Lần trước chỉ dùng hương thần để xông cổ họng mà thôi.

Chân nhân nói rằng hương thần đó thỉnh từ Quảng Lợi Vương ở Nam Hải, là dược liệu được chế từ sừng tê giác, có thể xua tan mọi bệnh tà thông thường.


Nhưng lần này tà vật tấn công tiểu nương tử quá độc ác, nên hiệu quả không rõ rệt…”
Nữ tử đứng ở bên người thiếu nữ, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trên cổ của nàng.
Trên cổ thiếu nữ đầy vết kim châm, màu sắc không đồng đều, chỗ thì tím sẫm, chỗ thì đỏ.

Nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn, cố ý dựng cao cổ áo để che giấu, nhưng làm sao thoát được đôi mắt của nữ tử này.
Không chỉ vậy, vùng da quanh cổ nàng còn sưng đỏ, rõ ràng là vết thương do lửa gây ra.
Nhận thấy ánh mắt của nữ tử, thiếu nữ ngẩng mặt lên, khẽ gật đầu, ánh mắt yên tĩnh.
Vinh lão ma ma nhìn theo ánh mắt của người nữ tử, len lén liếc một cái rồi vội vàng phân bua: “Nương tử ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Đây không phải là lão nô cưỡng ép, mà là tiểu nương tử tự nguyện!”
Nữ tử tên là Sắt Sắt, là nghĩa nữ của gia chủ.

Trong những năm qua, nàng đóng vai trò sứ giả giữa hai nơi, mỗi năm đều có một hai lần đi đi về về.
Quản sự ở đây là Vinh lão ma ma, đối với nàng tất nhiên không lạ lẫm gì.

Nghe nói những năm gần đây, nàng được gia chủ rất mực trọng dụng, Vinh lão ma ma tuy xưa nay vẫn luôn nghe lệnh lão nữ quan, nhưng đối với nàng ấy cũng không dám gây thù.
Nghe đến đây, Sắt Sắt khẽ mỉm cười, gật đầu.

Thấy nàng ấy cười, Vinh lão ma ma thở phào nhẹ nhõm, hớn hở nói tiếp: “Vậy…vậy cảm phiền Sắt Sắt nương tử khi trở về báo lại với gia chủ, xin gia chủ yên tâm, lão nô không lúc nào không ghi nhớ kỹ những lời dặn dò của ngài…”
“Chát!”

Đột nhiên, một tiếng bạt tai vang dội vang lên, khiến những người hầu đứng đợi bên ngoài giật mình, liếc mắt nhìn trộm.
Thì ra, lời nói lấy lòng của Vinh lão ma ma chưa kịp dứt, đã bị một cái tát mạnh của Sắt Sắt nương tử cắt ngang.
Vinh lão ma ma kinh ngạc ngẩng mặt lên, thấy nàng ấy đã thay đổi sắc mặt, nụ cười lúc nãy đã biến thành sự lạnh lùng và sắc bén.
“Khá khen cho câu luôn nhớ kỹ mệnh lệnh của gia chủ trong lòng, cẩu lão nô! Gia chủ có ra lệnh cho ngươi tàn nhẫn với tiểu nương tử như vậy sao? Ta là người đã nhìn nàng ấy lớn lên đấy, tính tình của nàng ta còn không biết sao? Nàng ấy chỉ hận không thể mở miệng nói chuyện, khiến gia chủ lo lắng.”
“Nếu có thể chữa khỏi bệnh, ngươi có bảo nàng ấy cắt thịt cho ngươi ăn, nàng ấy cũng sẽ sẵn lòng!”
“Chỉ lo tranh công, dám dùng đủ thủ đoạn lên người nàng ấy! Một cái tát để ngươi nhớ đời.”
Sắt Sắt nương tử hoàn toàn không chút nhân nhượng, toát ra uy nghi đầy áp đảo.
Để chữa căn bệnh câm kỳ lạ này, trên cơ thể thiếu nữ này đã thử vô số loại thuốc và châm cứu khắp thiên hạ.

Tuy nhiên, đã mười năm trôi qua, bệnh mất giọng của nàng ấy vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.
Người biết thân phận của thiếu nữ này không nhiều, Vinh lão ma ma là một trong số đó.


Trước đây, bà ta cũng phục vụ khá tận tâm, nhưng kể từ khi thiếu nữ đến tuổi cập kê, trong một hai năm trở lại đây, gia chủ dù không đích thân đến, nhưng Sắt Sắt nương tử lại ghé thăm thường xuyên hơn.

Dù không nói rõ, ai cũng hiểu rằng nàng ấy được gia chủ phái đến.
Việc thường xuyên xuất hiện như vậy chỉ thể hiện một điều, gia chủ ngày càng lo lắng và không hài lòng với việc chữa trị cho tiểu nương tử.
Không chỉ vậy, trong năm qua, Vinh lão ma ma còn nhận được nhiều chỉ thị từ lão nữ quan họ Tào, rằng miễn là không chết người thì cứ mạnh dạn mà chữa.
Lão nữ quan là người thân tín nhất bên cạnh gia chủ, nếu bà ta dám nói vậy, ắt có lý do.
Vinh lão ma ma cũng nắm chắc rằng thiếu nữ này rất mong muốn chữa được bệnh, dù thuốc đắng hay châm cứu đau đớn đến mấy, nàng đều chịu đựng mà không nhíu mày, vì thế bà ta càng to gan, không còn lòng tận tụy như trước, còn dần dần trách cứ nàng vô dụng, khiến bà ta không thể lập công trước mặt gia chủ.
Thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn, đúng như Sắt Sắt nương tử nói, bà ta dám dùng mọi thủ đoạn lên người thiếu nữ ấy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận