Thiên Sân Một Đôi FULL


Quý Như Sân đang trong thư phòng nhìn sổ sách, bất chợt Quý Trì Tiểu ôm một cái hộp, run rẩy chạy tới, thân thể nho nhỏ bởi vì chạy quá nhanh nghiêng về trước, giống như là tùy thời ngã xuống, Quý Như Sân nhanh chóng chuẩn bị đón nàng.


" Nương, nương, đây là bạc cha cất giữ, mau mở ra "

Quý Như Sân còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe bên ngoài Quý Tiểu Thiên rống giận

" Quý Trì Tiểu! Lăn ra đây cho ta! " Quý Trì Tiểu vội vàng chui vào bàn đọc sách, ẩn núp ở dưới bàn đọc sách, hướng Quý Như Sân động tác đừng lên tiếng.


Quý Tiểu Thiên không lên tiếng mà vào, nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy Quý Trì Tiểu, nhìn thấy Quý Như Sân đang nhìn chằm chằm nàng, hỏi một câu.


" Như Nhi, có nhìn thấy Tiểu Tiểu hay không? "

" Nàng tìm Tiểu Tiểu làm gì?" Quý Như Sân không đáp hỏi ngược lại, Quý Tiểu Thiên làm sao nói cho nàng, Tiểu Tiểu cầm tiền nàng để dành, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tùy ý khoát tay.


" Không có gì, tán gẫu một chút mà thôi " Ánh mắt tùy ý liếc nhìn nhưng lại thấy cái hộp đặt trên bàn, kia không phải chính là tiền để dành của mình sao? Lập tức giả bộ đi tới bên bàn đọc sách, đem Quý Trì Tiểu bắt đi ra.


Quý Tiểu Thiên kẹp Quý Trì Tiểu, đưa tay lấy đi cái hộp kia, nhưng lại bị Quý Như Sân ngăn lại.


" Đây là cái gì, trước kia làm sao chưa thấy qua " Quý Trì Tiểu lớn tiếng kêu 'Nương cứu mạng',bị Quý Tiểu Thiên ở trên mông đánh một cái mới ngừng.


" Đây là một cái hộp thôi.
Ta trước lấy về, không quấy rầy nàng nhìn sổ sách, chờ nàng trở lại nàng từ từ xem " Quý Tiểu Thiên lại đưa tay lấy đi.


" Tiền để dành đi " Quý Như Sân thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi.


Quý Tiểu Thiên suy nghĩ, nàng đều biết còn hỏi, lại trừng mắt Quý Trì Tiểu, hành động làm sao nhanh như vậy

" Ngươi làm sao cứ như vậy, không học một ít tỷ ngươi, ngươi xem tỷ ngươi, thật ôn nhu, thật ngoan, thật thục nữ thùy mị, tỷ ngươi lớn bằng ngươi đều đọc sách, ngươi ngay cả cầm cũng không cầm được " Quý Tiểu Thiên một bên giáo huấn một bên đi ra ngoài cửa.


" Đó là tỷ nói cho con " Quý Trì Tiểu bị bắt còn không quên kéo Quý Trì Nhu xuống cùng, Quý Tiểu Thiên một tay nắm Quý Trì Tiểu, một tay để tay ở ngực, cảm thấy ngực mình thật là đau, uổng công thương hai cô con gái, mỗi một người đều hướng Quý Như Sân.



Quý Như Sân đang mở cái hộp kia ra, bên trong chỉ có mấy viên bạc vụn và vài đồng tiền, cùng cái hộp này so sánh, thật là bủn xỉn.
Quý Tiểu Thiên nhanh đi cầm cái hộp kia, Quý Trì Tiểu nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Quý Như Sân nhìn Quý Tiểu Thiên đem cái hộp ôm vào trong ngực.


" Cất giấu ít như vậy?"

" Đây đều là ta nhịn ăn nhịn xài còn dư lại, vốn chính là của ta " Quý Tiểu Thiên sống lưng thằng, mười phần phấn khích.


" Qúy phủ không phải của nàng sao " Quý Như Sân vừa nói chuyện, dùng ngón tay ở trước ngực Quý Tiểu Thiên vẽ vòng tròn.


" Ta cũng là của nàng " Quý Tiểu Thiên tâm viên ý mã*

( tâm viên ý mã: đang nghĩ chuyện này, thoắt nghĩ sang chuyện khác, những chuyện xa cách nhau về thời gian và không gian, những chuyện không liên quan gì đến nhau)

" Ta muốn có ít tiền để mua đồ cho các nàng, giống như sinh nhật nàng, không thể đòi tiền nàng đi mua "

" Ta nhớ nàng thu sổ sách bên sòng bạc cũng không giao cho ta, còn dư lại không ít, chẳng lẽ nàng muốn mua nhà cho ta? " Quý Như Sân cả người dán vào trên người Quý Tiểu Thiên,

nhưng hết lần này tới lần khác tránh thoát Quý Tiểu Thiên muốn hôn môi, nàng không để bụng Quý Tiểu Thiên có cất giấu bạc hay không, chẳng qua muốn trêu chọc nàng, nhìn bộ dáng nàng cuống cuồng giải thích, rất thú vị.


" Nàng muốn mua liền mua, ta cất bạc để yên tâm thôi " Quý Tiểu Thiên lúc nhỏ nghèo khổ, trên người mình cất bạc vì yên tâm thôi, giờ phút này, mỹ nhân trong ngực nào còn có tâm tư để ý những chuyện này, Quý Tiểu Thiên khom người ôm ngang Quý Như Sân lên, đi vào phòng ngủ, phòng ngủ cùng thư phòng cách nhau cũng không xa, trung gian có cửa nhỏ.
Quý Như Sân tay ôm cổ Quý Tiểu Thiên, đầu tựa vào cần cổ Quý Tiểu Thiên, đang đi tới cửa nhỏ, nàng chợt nhớ tới cái gì.


" Chờ một chút, sổ sánh còn chưa cất lại "

Quý Tiểu Thiên ôm nàng trở về đem sổ sách cất xong, đứng ở phía sau đem nàng nhấc lên, mới đi tới cửa nhỏ, đi chưa được mấy bước, Quý Như Sân lại nói.


" Chờ một chút, cửa thư phòng còn chưa có đóng lại " Quý Tiểu Thiên giờ phút này trên mặt kìm nén đến đỏ bừng, ôm Quý Như Sân đi tới bên bàn đọc sách, đem nàng để xuống trên ghế, thở phào.


" Ta hay là đi vào phòng chờ nàng "

" Nàng đây là không chịu ôm, chính là chê ta " Quý Như Sân kéo quần áo Quý Tiểu Thiên không để cho nàng đi, giả bộ đáng thương.



" Làm sao có thể, ta đi đóng cửa " Quý Tiểu Thiên chạy mau khóa cửa lại, chạy trở lại, Quý Như Sân đang nằm ở trên ghế chờ nàng, giơ tay, muốn nàng ôm, Quý Tiểu Thiên vội vàng chạy tới dùng sức ôm nàng bước đi nhanh vào phòng ngủ.


" Đừng dùng hết sức lực " Quý Như Sân dán lỗ tai Quý Tiểu Thiên nhẹ giọng nói.


" Sẽ không, sẽ không " Quý Tiểu Thiên đỏ mặt nói liên tục.


" Tiểu Thiên, ta thật thích nàng, so với trước kia thích hơn nhiều " Quý Như Sân tựa vào trong ngực Quý Tiểu Thiên cảm thấy an tâm.


" Ta cũng thích nàng, vẫn luôn rất thích " Quý Tiểu Thiên đem Quý Như Sân đặt lên giường.


" Không cho phép nàng thích người khác.
Nàng chỉ có thể thích mình ta " Quý Như Sân bá đạo nói, giọng nói nhẹ nhàng, càng giống như làm nũng.


" Ta không thích người khác, ta chướng mắt "

Quý Tiểu Thiên biết Quý Trì Tiểu lanh lợi, không thể hỏi ra bất cứ cái gì, hay là Quý Trì Nhu tương đối dễ ra tay, liền đi hỏi Quý Trì Nhu, nhưng nàng nơi nào làm không đúng, nói các nàng như thế nào hướng về mình.
Nàng cảm thấy đứa nhỏ này so với còn bé giáo dục quả thực quan trọng, Quý Trì Nhu tuy so với Quý Trì Tiểu lớn hơn vài tuổi, đối với chuyện hiểu hay không hiểu, tâm tư đơn giản, không giống Quý Trì Tiểu một bụng ý nghĩ xấu.


Tuy nói Quý Như Sân vẫn yêu thích dính nàng, có thể lúc trước không phân biệt tình huống, có lúc làm nàng lúng túng, hôm nay trước mặt người khác hay sau lưng người khác cũng có thể làm ra hai bộ dáng, đại khái cái này là duyên cớ, Quý Trì Nhu càng thích quấn nàng, mềm mại thích đòi nàng, nói chuyện cũng không chán ghét, trong lòng nghĩ đến cái gì, thì sẽ nói, giống Quý Như Sân vậy, đem thích đặt ở ngoài miệng.
Mà Quý Trì Tiểu càng tinh ranh, một mặt suy nghĩ phương pháp trêu chọc nàng, một mặt lại ôm nàng làm nũng, kêu nàng đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được, thật là yêu hận chồng chất.


Hỏi một chút mới biết, nguyên lai là Quý Như Sân dặn dò các nàng nhìn mình, không thể để cho mình nạp tiểu thiếp trở về, còn nói nếu cha nạp thiếp, các nàng cùng nương đều bị đuổi ra ngoài.
Hai đứa bé vì mình và nương, tinh lực dồi dào theo dõi Quý Tiểu Thiên, thấy nàng cất giấu tiền, rất sợ nàng cưới tiểu thiếp, vội vàng hướng Quý Như Sân báo cáo, thua thiệt Quý Tiểu Thiên thương yêu Quý Trì Nhu như vậy, còn mang nàng đi xem kho bạc nhỏ của mình.


Quý Tiểu Thiên thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, dẫn dụ Quý Trì Nhu:

" Cái đó Thiên Thiên a, ngươi cũng phải xem nương ngươi, ngươi nhìn nương ngươi đẹp như vậy, người lại thông minh, bên ngoài bao nhiêu nam tử mong đợi, nếu là nương ngươi chạy theo người khác, ta biết đi chỗ nào khóc a "


Không ngờ, bao nhiêu năm sau, nàng cùng Quý Như Sân hai người sống yên ổn với nhau, ngược lại là Quý Trì Nhu khóc tìm nàng.


Nguyên lai là, Quý Trì Nhu hai tỷ muội lên kinh chơi đùa, tình cờ gặp một tiểu thư, liền cùng nàng du ngoạn, Quý Trì Tiểu vốn dĩ chê Quý Trì Nhu quá ít nói, lần này thấy có người đi theo, bỏ lại Quý Trì Nhu một người đi chơi.
Quý Trì Nhu đối với tiểu thư kia càng ngày càng thích, nói chuyện này với Quý Trì Tiểu, không dám nói với tiểu thư kia.


Hôm đó trở về, ba người lại đi dạo một chút, tiểu thư kia mang trâm cài tóc hỏi Quý Trì Nhu đẹp mắt không, Quý Trì Nhu quan sát một phen:

" Tống cô nương tuy nói kém hơn nương ta, nhưng cũng có một phen tư vị khác " Nói xong nghiêm túc nói tới giá cây trâm.
Ai ngờ Quý Trì Tiểu hai mắt chuyển một cái, nói thẳng

" Tống cô nương, ngươi không cần hỏi, nàng thích ngươi, ngươi bất kể như thế nào đều đẹp mắt"

Tiểu thư kia như là bị lời Quý Trì Tiểu dọa sợ, nhất thời không có phản ứng, nhưng không có bộ dáng kinh hoảng thất thố, bộ dáng bình tĩnh kia không giống là tiểu thư khuê các.
Quý Trì Tiểu còn ngại ầm ĩ không đủ, dán Quý Trì Nhu, làm bộ dạng như bị lừa gạt.


" Thực không dám giấu giếm, ta là vị hôn thê Nhu nhi, nàng vì ngươi bỏ ta đi "

" Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta là nữ nhân, nào có vị hôn thê, nàng là em gái ta " Quý Trì Nhu gấp gáp đối với Tống tiểu thư giải thích, nhưng là không có chối câu nói thích nàng.


" Nhu nhi, ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy.
Rõ ràng là nhà ngươi, cha nương ngươi suy nghĩ ở rể không bằng lấy vợ, mới mua ta làm con dâu nuôi từ nhỏ " Vừa nói ở môi Quý Trì Nhu hôn một cái.


Tiểu thư kia thấy vậy quay đầu đi mất, nào còn nghe Quý Trì Nhu giải thích, nàng cũng không tin lời kia Quý Trì Tiểu, lời kia quả thực rất giả, chẳng qua là Quý Trì Tiểu hôn Quý Trì Nhu, Quý Trì Nhu không hề đẩy ra, làm nàng thật không dễ chịu, nàng làm sao biết là tỷ muội Quý gia, quả thực không bình thường.
Thật ra thì Quý Trì Nhu biểu đạt rất rõ ràng, mình đại khái biết được tâm tư nàng, mình đối với nàng cũng có vài phần thích, nhưng cho là sau đó mình còn có thể lui lại, sự tình vượt ra khỏi dự đoán mình, người phải biết sợ, lựa chọn trốn tránh.
Huống chi Quý Trì Tiểu nhắc nhở, tương lai hai người nói dễ vậy sao.


Quý Trì Nhu không đuổi kịp Tống tiểu thư, mới vừa về đến nhà khóc đi tìm Quý Tiểu Thiên.


" Cha, Tiểu Tiểu khi dễ ta "

Quý Trì Nhu căn bản căn bản không gạt Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên biết được lòng nàng chứa một cô gái lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút, vậy đại khái đều là trong bụng mẹ theo đi, bắt đầu trấn an nàng.


" Đừng khóc, ngươi nói cho cha biết là tiểu thư nhà nào, cha đi đoạt lại cho ngươi "

Quý Trì Nhu đột nhiên ngừng khóc, cũng không nói chuyện, nhưng Quý Trì Tiểu ở một bên chen vào nói

" Nàng bận rộn ngắm 'hoa' dưới ánh trăng, nào có thời gian hỏi cái này, yên tâm đi, ta đã nghe ngóng, là Tam tiểu thư Thừa tướng Tống gia.
Cha, ngươi lúc nào cướp người? "


" Sự việc quan trọng, nên cùng nương ngươi bàn bạc kỹ hơn " Vừa nói đứng lên phải đi tìm Quý Như Sân, nhưng nhìn Quý Trì Nhu vẫn ngồi ngồi ở đằng kia buồn bã, nàng quay lại.


" Đừng ủ rủ như vậy, thật thích, liền theo đuổi a, Kinh thi có câu ' Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ' " Lại quay đầu hỏi Quý Trì Tiểu.


( Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu nghĩa là người con trai tốt thường thích mong cầu tìm kiếm người con gái diệu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ.)

" Ta nhớ không lầm chứ "

" Cha, ngươi ban đầu là làm sao theo đuổi nương? " Quý Trì Tiểu hứng thú.


Quý Trì Nhu vừa nghe, quả nhiên lên tinh thần, Quý Tiểu Thiên nhìn hai nàng một bộ dáng tò mò, hừ một tiếng:

" Thật là không biết trời cao đất rộng, ban đầu là nương các ngươi theo ta nói cưới nàng.
Cả ngày quấn ta, ai~ " Vừa nói cố thở dài phiền não.


Hai đứa trẻ làm sao tin tưởng, cứng rắn cho rằng Quý Tiểu Thiên đi tìm Quý Như Sân, Quý Như Sân ngược lại không có phản bác, vốn là sự thật.


" Ban đầu nương thấy nàng hơi có vài phần sắc đẹp, liền muốn gả cho nàng " Tránh nặng tìm nhẹ, hai đứa trẻ lại nhìn một chút Quý Tiểu Thiên, mới gật đầu, vốn dĩ cậu mới là số một, có thể người đã trung niên, cậu mập ra, cha thì ngược lại trước sau như một, mặc vào quan phục, có vài phần mấy phần uy nghiêm, bộ dáng ở nơi này coi như là tuấn tú, lập tức đối với Quý Tiểu Thiên không có ngưỡng mộ gì.


" Nha! Các ngươi đây là vẻ mặt gì! Dáng dấp tuấn tú cũng là ta có bản lãnh a! Cũng là ta có mị lực a! " Quý Tiểu Thiên thấy các nàng một vẻ mặt khinh thường, rất là khó chịu.


Hai tỷ muội không hề phản ứng Quý Tiểu Thiên, đi ra ngoài, Quý Tiểu Thiên lại đi theo lên.


" Ta còn biết đánh quyền đâu, nếu không ta đánh quyền cho các ngươi nhìn một chút " Quý Tiểu Thiên thấy hai người kia cũng không quay đầu lại, chắp tay sau lưng lắc đầu hết sức cảm thán.


" Thật là nữ đại bất trung lưu a, ánh mắt không tốt a "

( Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà).


- ----------Kết thúc ------------

Cảm ơn mọi người theo dõi! Thân ái! (04/08/16)


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui