Toàn bộ không gian là một mảnh tĩnh lặng, đằng sau cửa lại có thêm mấy cái xác, tất cả đều bị móc tim, hai mắt trống rỗng còn vương lại sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi trước khi chết, thậm chí còn có người dùng hai tay che miệng vết thương như thể muốn bảo vệ bộ phận quan trọng không bị cướp đi, nhưng vĩnh viễn muộn rồi.
Thấy thế, ngoại trừ Mạnh Tĩnh Nguyên không hiểu chuyện ra, sắc mặt của hai người một chó đều trở nên nghiêm trọng.
Bọn họ đúng là rất tàn nhẫn, nhưng bất kể là năng lực nông sâu ra sao, đã làm được đến mức độ này thì chứng tỏ đối phương chết cũng không có gì đáng tiếc.
[Chậc chậc, có lẽ chúng ta đã gặp gỡ một tên có cái miệng cực kì kén ăn.]
Hắc Khuyển nhếch mép, ánh mắt đảo quanh bốn phía tìm kiếm hung thủ.
“Ý mày là… Những trái tim này đều bị móc ra ăn hết?”
Lông tóc toàn thân Khương Cố Bình dựng đứng, cảm thấy dạ dày mình bắt đầu cuộn lên, đành cố gắng nuốt ực một cái.
[Ừ, yêu quái ngại bẩn không phải chuyện gì lạ đâu, chỉ là hiện giờ cũng ít thấy kẻ dám ăn thịt người.]
Hắc Khuyển lật lật một cái xác, đó là một cô bé chỉ khoảng mười mấy tuổi, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ vặn vẹo vì sợ hãi, mười ngón tay cong lại ôm lấy phần ngực đẫm máu:
[Tầng này hẳn là không còn người sống… Chậc, trừ chúng ta.]
Hắc Khuyển cười nói:
[Kết giới vừa rồi là chiếc lưới tốt nhất đó, bắt hết toàn bộ con mồi vào trong này. Chậc chậc, nếu là như vậy, chúng ta tốn bao nhiêu công sức để thoát ra đúng là ngốc nghếch, để nó chộp được chúng ta chẳng phải là tốt hơn nhiều ư?]
Khương Cố Bình nghĩ đến bản thân nếu không ngã chết trong thang máy thì cũng bị đưa vào đây để móc tim, tóc gáy liền dựng đứng hết lên:
“Hừ, mày cho rằng tao với Kiều Mịch giống mày sao? Nói không chừng đã đánh mất mạng nhỏ này rồi.”
[Cũng phải.]
“Ai, là Dương Siêu Nghĩa làm?”
Kiều Mịch nhìn quanh bốn phía, sau đó đặt câu hỏi:
“Lão biến thành yêu quái rồi?”
Hắc Khuyển nhún vai:
[Người thành yêu không khó, tàn sát chính là một cách, trong đó phương pháp trực tiếp nhất chính là giết đồng loại, Dương Siêu Nghĩa kia nói không chừng đã cầu xin Brahma rồi đi? Thành yêu có rất nhiều chỗ tốt, mệnh dài, có sức mạnh, giữ được tuổi trẻ, nhưng thành yêu nào có đơn giản như thế? Nếu không khống chế nổi thì chỉ có nước bị tiêt diệt.]
Kiều Mịch nhẹ gật đầu, trước mắt đã là căn hộ của Dương Siêu Nghĩa, chỉ thấy cánh cửa nửa khép, một vài đường gân máu chạy từ bên trong ra uốn lượn khắp nơi gần như bao trùm cả không gian.
Hắc Khuyển đi đằng trước khụt khịt mũi đánh hơi, móng vuốt duỗi ra đẩy cánh cửa gỗ, căn phòng bị màng máu và gân máu chiếm cứ lộ ra, nơi này hoàn toàn giống như đang ở trong cơ thể của một sinh vật nào đó. Đập vào trong tầm mắt đều là máu thịt, đồ điện và vật dụng đều bị màng máu che kín giống như nội tạng còn tươi, mà gân máu to bằng cánh tay lại giống như đang sống, có thể loáng thoáng nhìn thấy có chất lỏng chạy ở bên trong. Có lẽ vị trí này là ở trên sân thượng, ánh mặt trời xuyên qua màng thịt hắt ánh sáng màu đỏ xuống.
Bọn họ cố gắng né tránh đám gân máu, chậm rãi bước vào trong phòng, màng thịt kêu xèo xèo bên dưới lúc đế giày giẫm xuống, lúc nhấc chân lên lại dính lấy giống như đôi tình nhân khó lòng xa cách khiến bọn họ bước đi rất khó khăn.
Phần da thịt dưới túi áo chợt nhói lên một cái, Kiều Mịch thò tay vào túi quần lấy ra chiếc bùa vàng đang nhốt Tần Tâm Điềm ra, nữ quỷ dần dần thành hình trong một luồng sáng trắng, chỉ thấy sắc mặt nó trắng bệch, hai mắt trợn lên, miệng hét ầm ĩ giống như phát điên, hoảng hốt nhảy nhót chạy lung tung giống như côn trùng mất phương hướng, tuy là quỷ hồn nhưng nó lại không làm cách nào có thể đi xuyên qua màng, cánh cửa nửa mở lại bị nó bỏ qua.
[A – A – Thả tôi ra – Cứu mạng với – Thả tôi ra ngoài –]
Tiếng khóc thê lương của nữ quỷ gần như chọc thủng màng nghĩ, đám Kiều Mịch bị bất ngờ nên không kịp trở tay, mà hành động của nữ quỷ dường như đã tác động đến đám gân máu này, chúng từ từ động đậy rồi tựa như rắn độc ngóc đầu lên nhắm đầu nhọn về phía bọn họ. Đó là một đám xúc tua màu da, chúng chợt lao đến tấn công tập thể trong nháy mắt, đám Kiều Mịch luống cuống không kịp chuẩn bị nên bị đám xúc tua này trói lại, kéo về các hướng khác nhau.
Cho dù sức chiến đấu của bọn họ khác với người thường, nhưng số lượng xúc tua quá lớn, bọn họ bị tấn công đến mức chân tay rối loạn.
Xúc tua dường như là cố ý tách Hắc Khuyển, Mạnh Tĩnh Nguyên, Kiều Mịch và Khương Cố Bình ra, hai yêu quái có sức chiến đấu vượt trội bị nhiều xúc tua tấn công hơn, mà hai con người yếu ớt hơn thì bị kéo đi.
Kiều Mịch cảm thấy trời đất trước mắt mình như xoay chuyển hoàn toàn, dù không biết là bị đưa đi đâu nhưng anh cũng chẳng hề quan tâm, anh cầm chủy thủ đâm xúc tua, có lẽ là xúc tua cũng không ngờ được Kiều Mịch còn có khả năng này nên bị đâm trúng, thương tổn cực lớn như vậy khiến chúng co rụt lại thật mạnh, nhanh chóng rút đi. Kiều Mịch vừa mới đứng dậy đã vội vã đuổi theo Khương Cố Bình. Có một xúc tua quấn lấy chân anh ta rồi treo ngược Khương Cố Bình lên, xúc tua vừa rút đi anh ta đã ngã bịch một cái tiếp xúc thân mật với lớp màng máu, kinh tởm đến mức da gà nổi khắp người.
“Kiều Mịch, cậu không sao chứ?”
Khương Cố Bình nhịn đau đứng dậy từ dưới đất, không bận tâm đến vết thương đã nặng lại càng nặng thêm mà vội quan tâm người mình yêu trước.
Kiều Mịch lắc đầu rồi nhìn quanh bốn phía, thầm đoán đây chắc là phòng ngủ của chủ nhà, cũng bị màng máu bao trọn nhưng trên chiếc giường đôi rộng rãi có hình dạng một người đang nằm đó, Khương Cố Bình cũng chú ý đến, không khỏi liếc mắt nhìn sang Kiều Mịch, thấy Kiều Mịch cầm chủy thủ đi tới, anh ta giơ tay lên lùi lại đằng sau – so với việc để Kiều Mịch cầm chủy thủ quay lại đại chiến với xúc tua trong đại sảnh, anh ta cảm thấy rạch màng máu vẫn an toàn hơn, xúc tua để hai tên yêu quái kia giải quyết là được rồi.
Màng máu rất dai, Kiều Mịch không nhờ Khương Cố Bình giúp đỡ mà dùng mũi đao khêu một đoạn thịt lên, bắt đầu cẩn thận cắt, động tác thành thục lưu loát đến mức Khương Cố Bình nhìn thấy thì không khỏi tò mò:
“Kiều Mịch, cậu từng học giải phẫu à?”
Kiều Mịch vừa vung chủy thủ lên vừa lắc đầu:
“Chỉ là nấu ăn lâu ngày rồi thành kĩ năng sử dụng dao thôi.”
Khương Cố Bình lập tức cảm thấy dạ dày ứ lên, căng tràn như muốn trào cả ra, sắc mặt cũng hơi tái.
Chỉ thấy Kiều Mịch biểu diễn kĩ năng dùng dao đầu bếp mổ thịt thuần thục nhấc lớp màng máu lên, hơn nữa còn hoàn toàn không tổn thương đến vật thể bên trong. Hai người tập trung nhìn vào liền sửng sốt, Dương Siêu Nghĩa mà bọn họ nghĩ là hung thủ… đang nằm trong bọc màng máu này, sắc mặt vàng như giấy, người đang hấp hối tựa như một giây sau sẽ lập tức về chầu ông bà, nào giống hung thủ, chỉ thấy giống người bị hại hơn.
Kiều Mịch gỡ hai tay Dương Siêu Nghĩa đang đặt trước ngực, trên ***g ngực được che chắn kia bất chợt lộ ra một pho tượng Phật nhỏ to bằng lòng bàn tay, chính là Brahma có bốn mặt.
Không thể ngờ lại có thể tìm được Brahma dễ dàng như thế, Khương Cố Bình không khỏi có chút do dự, lo lắng không biết đây có phải bẫy rập gì không, nhưng Kiều Mịch rõ ràng là càng dựa vào trực giác hơn anh ta, hành động lại cực kì nhanh chóng. Vì vậy, khi Khương Cố Bình đang mở to mắt nhìn thứ kia thì Kiều Mịch đã cầm Brahma lên đặt trong tay ngắm nghía, ánh mắt bình thản đến mức giống như đang đánh giá khoai tây cần phải gọt vỏ ngày hôm nay.
Khương Cố Bình rùng mình một cái, tự đáy lòng anh ta vô cùng ái mộ Kiều Mịch, nhưng khi cùng đối diện với tình cảnh này thì trái tim nhỏ bé vẫn không nhịn được thầm run rẩy.
“Kiều… Kiều Mịch, cậu cẩn thận một chút, vật này nói không chừng sẽ có nguy hiểm, nhỡ như đột ngột nổ tung thì phải làm sao?”
Khương Cố Bình khuyên nhủ, còn dè dặt định cầm lấy tượng Phật.
Kiều Mịch thuận tay nhét tượng Phật vào trong túi quần, mỉm cười với Khương Cố Bình:
“Không sao đâu, chủy thủ cũng nói là nó không có vấn đề. Đi thôi, đi giúp đỡ Tĩnh và Hắc Khuyển.”
Khương Cố Bình giật mình. Anh ta vốn hi vọng có thể ở lại đây chờ trận đại chiến giữa yêu quái với xúc tu chấm dứt, nhưng Kiều Mịch đã quyết ý tham gia, mắt thấy khuyên không nổi nên anh ta đành cười khổ:
“Được rồi, chúng ta đi.”
Kiều Mịch gật đầu, vươn tay túm chặt Khương Cố Bình đi ra ngoài, còn nhiệt tình nói:
“Bác sĩ Khương, theo sát chút nhé, bằng không sẽ bị xúc tua kéo đi đấy.”
‘Bình bịch bình bịch ~’, Khương Cố Bình nghe được tiếng đập không theo quy luật vang lên bên tai. Anh ta cảm thấy chút ánh mặt trời xuyên qua đám mây mù dày đặc yêu chiều mà phủ lên anh ta, hạ xuống theo tiếng trời chính là mũi tên tình yêu của thần tình yêu *** Cupid. Giờ này phút này, anh ta cảm thấy tất cả mọi thứ không còn quan trọng nữa, dù Kiều Mịch có kéo anh ta vào trong mưa bom bão đạn thì anh ta vẫn cảm thấy hạnh phúc đến mức trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Thần ơi, xin hãy cho con ở lại chỗ này thêm một lúc nữa đi, dù có phải ở lại cả đời con cũng cam nguyện.
‘Tách tách –‘
Chất dịch màu đỏ tươi nhễu lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau, bọn họ dừng bước, Khương Cố Bình cúi đầu dè dặt nhìn xuống chất dịch màu đỏ đang tỏa ra thứ mùi tanh tưởi vừa nhễu xuống, Kiều Mịch thì ngẩng đầu lên trên rồi tức khắc hất tay ra, Khương Cố Bình bất ngờ không kịp chuẩn bị nên ngã ngồi xuống đất, kinh ngạc lại hoang mang nhìn về phía Kiều Mịch, người kia trong nháy mắt đã bị một bóng đen gạt bay, thân thể đập lên bức tường đằng sau rồi ngã xuống đất.
“A!”
Da đầu Khương Cố Bình run lên, mắt cũng nhanh chóng ngước lên trên.
Chỉ thấy trên trần nhà có một cái bướu thịt cực lớn do vô số trái tim đắp lại mà thành, lớn nhỏ không đều nhau nhưng đều còn sống mà nảy lên. Bỗng dưng, cái bướu thịt to đùng nhớp nháp này nhúc nhích, nó rung mạnh liên tục tạo thành một trận mưa máu bắn hết lên người Khương Cố Bình, nhưng càng khiến anh ta kinh hồn bạt vía hơn chính là giữa đống bẩn thỉu kia có một thứ giống hệt một cái đầu lâu bị đảo ngược, hai tròng mắt trợn ngược thô lố phủ kín tơ máu xuất hiện giữa bướu thịt nhìn thẳng vào anh ta, một bộ phận khác giống như cánh tay rũ xuống, năm ngón tay dài cứng sắc bén chậm rãi cọ cọ vào nhau khiến mấy mảnh máu thịt phủ bên trên rơi xuống, tiếng động xuyên qua màng tai truyền vào đại não khiến Khương Cố Bình cảm thấy sự tê dại dần lan tỏa ra khắp người, hàm răng của anh ta va vào nhau lập cập, toàn thân tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm, mềm nhũn mất sức.
Móng vuốt nhọn dài của quái vật kia buông xuống từ từ đến gần ***g ngực của anh ta, đầu ngón tay sắc bén cào rách da thịt, anh ta lại chỉ có thể chống mắt nhìn, thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn.
Quái vật bỗng nhiên dừng lại, trong con mắt thô lố dường như hiện lên một chút nghi hoặc, nhưng hơn thế lại là giãy dụa như thể không chắc chắn rằng có nên ra tay hay không. Chỉ trong nháy mắt do dự như thế, ở một góc mà nó không chú ý đến, ánh đao lóe lên không chút nương tay cắt xuống mấy trái tim, nó thống khổ gào thét quay phắt lại, thân hình gầy gò còn chưa đứng vững được đã bị đánh bay lần nữa phát ra một tiếng vang trầm đục, chắc chắn không đứng dậy nổi.
Quái vật bị chọc giận. Nó quẳng Khương Cố Bình xuống, gào thét nhào về phía Kiều Mịch, móng vuốt giơ lên muốn rạch nát ngực bụng của anh. Mắt thấy Kiều Mịch sắp không tránh nổi, Khương Cố Bình không biết lấy được dũng khí ở đâu mà nhảy bật lên, thân thể ngày thường luôn chăm chỉ rèn luyện cuối cùng cũng phát huy được tác dụng, anh ta vượt qua cả tốc độ của quái vật mà nhảy lên lưng nó, bất chấp tất cả mà bắt đầu vung tay cào cấu kéo từng đám trái tim trên người quái vật xuống một, miếng thịt trong tay vẫn còn ấm áp nảy lên anh ta cũng không quan tâm.
Động tác của quái vật khựng lại vài giây, Kiều Mịch nhân lúc này cố cử động thân thể bò đi, hai tay Khương Cố Bình vung lên, máu tươi vẩy tung tóe, quái vật thét chói tai vung tay ra sau lưng muốn bắt anh ta xuống, nhưng bởi vì đám thịt chồng chất trên thân thể quá nhiều khiến hành động khó khăn hơn, cố gắng cách mấy cũng không chạm được vào Khương Cố Bình đang nằm ở điểm mù. Quái vật này cũng không ngốc, tự mình không túm được thì nó dùng lưng để cản trở, vặn vẹo như vậy hai ba lần, thân thể Khương Cố Bình dù sao cũng không phải làm bằng sắt, bị đụng bảy tám lần như vậy liền cũng sắp không chịu được.
“Kiều Mịch, chạy mau!”
Trong mắt Khương Cố Bình hiện lên vẻ tuyệt vọng nhưng anh ta vẫn ôm chặt lấy quái vật như cũ, quyết tâm có thể kéo thêm được lúc nào hay lúc ấy, cố gắng tranh thủ thời gian cho Kiều Mịch chạy trốn.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp sự to gan của Kiều Mịch, không ai ngờ được dưới tình hình như vậy rồi mà anh còn nhặt chủy thủ lên, lê thân thể bị thương nhào qua đâm cho quái vật một đao.
Hai mặt gặp địch, quái vật nổi điên lên, nhất là tổn thương do chủy thủ gây ra là cực lớn, so với rung động trên lưng thì nghiêm trọng hơn mấy lần. Chỉ thấy gân thịt trên người quái vật nứt ra, nếu không phải còn bận tâm đến Khương Cố Bình thì móng vuốt đã xé người người trước mặt thành tám mảnh rồi.
Thân hình to lớn cùng tiếng gầm giận dữ xé gió lao đến, một tiếng ‘rầm’ thật lớn vang lên, Kiều Mịch còn đứng nguyên tại chỗ, Khương Cố Bình bị lực chấn động hất văng lên tường đau đến méo miệng, hai tay vẫn còn cầm lấy mấy trái tim nhớp nhúa.
Kiều Mịch tập trung nhìn lại, thì ra đúng là Mạnh Tĩnh Nguyên đang quần nhau với quái vật bướu thịt kia.
“Tĩnh!”
Hai mắt Mạnh Tĩnh Nguyên sung huyết, hai mắt đỏ bừng vì giết chóc khiến hành động của cậu hiện giờ tràn ngập dã tính, chỉ thấy cậu mạnh mẽ đè quái vật xuống dưới thân, hai tay lợi hại như lưỡi dao đâm vào hai bên vai quái vật, lại cúi đầu xuống cắn cổ nó, một lượng lớn máu tươi phun ra, quái vật lúc đầu còn ra sức giãy dụa gào thét rồi dần trở nên yếu ớt, cuối cùng nó chỉ còn run rẩy mà không phát ra tiếng động nào.
Lúc này Mạnh Tĩnh Nguyên mới buông ra, gương mặt bị máu tươi phủ kín quay về phía Kiều Mịch rồi nhanh chóng bước tới, luống cuống cúi đầu xuống liếm láp vết thương của anh, lại không biết rằng làm như vậy ngược lại còn khiến miệng vết thương bết bát hơn.
Kiều Mịch nhẹ vuốt lên bộ lông bị máu tươi thấm ướt của yêu thú, tuy sắc mặt anh tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười. Ngày trước khi chưa gặp được Mạnh Tĩnh Nguyên, anh bị ma bệnh quấn thân, những đau đớn từng trải qua lúc đó hiện giờ sao có thể sánh được, anh hoàn toàn có thể chịu đựng, lại vì không muốn Mạnh Tĩnh Nguyên lo lắng mà cố gắng dời lực chú ý của cậu đi:
“Hắc Khuyển đâu? Đã giải quyết đám xúc tua kia chưa?”
Cậu hơi khựng lại rồi ngây ngô lắc đầu:
[Nó chưa.]
“Ôi, vậy em nhanh đi giúp nó đi.”
Kiều Mịch dặn dò, lại vỗ vỗ lên lưng cậu:
“Tên này không khác gì quái vật, mau đưa Hắc Khuyển đến đây, anh còn muốn kêu nó tìm vài thứ nữa.”
Mạnh Tĩnh Nguyên không muốn cãi lời Kiều Mịch nhưng lại không yên lòng, cuối cùng vẫn lưu luyến không thôi mà rời đi dưới sự thúc giục liên hồi của Kiều Mịch. Khi thân hình cao lớn chậm chạp đi ra khỏi cửa phòng, hai người trong phòng lập tức nghe thấy tiếng thú rống lên đầy giận dữ, sau đó tiếng động càng lớn hơn, có thể thấy được sức mạnh tràn đầy của Mạnh Tĩnh Nguyên.
Mạnh Tĩnh Nguyên vừa rời đi, Kiều Mịch liền ngã ngồi dưới đất, lúc này Khương Cố Bình mới lấy lại tinh thần, vội vàng vứt miếng thịt trên tay rồi thở phào ngã sấp xuống, đau đến không thở nổi. Vết thương trên người anh ta không nhẹ, vừa rồi chẳng qua do cực kì kích động mới khiến anh ta tạm thời quên đi đau đớn, phát huy tiềm năng mà thôi.
Ngược lại là Kiều Mịch tập tễnh đi đến dìu anh ta dậy:
“Bác sĩ Khương, chống đỡ nổi không?”
Khương Cố Bình cười khổ, người mình yêu ở ngay bên cạnh nhưng chẳng hề vui vẻ được chút nào, anh ta nghe được tiếng lòng tự trọng của mình vỡ tan tành:
“Khá ổn.”
Bên cạnh truyền đến tiếng động, hai người lập tức quay đầu lại. Khương Cố Bình cắn chặt môi dưới, Kiều Mịch rút chủy thủ ra, lại trông thấy đám bướu thịt đắp quanh người quái vật nhanh chóng bong ra từng mảng để lộ thân người mảnh khảnh phía dưới. Đó là một người phụ nữ toàn thân trần trụi, chỉ tiếc đường cong nữ tính uyển chuyển hoàn toàn không thể khơi lên thú tính trong hai người, bởi lẽ trên phần cơ thịt đỏ rực kia chỉ còn dính lại vẻn vẹn vài mảng da trắng nõn, đường vân da cũng rất rõ ràng. Không biết đám tim kia dùng cách gì để kí sinh lên, lúc bong ra từng đám còn thuận tiện bóc theo một mảng da lớn, bởi vậy người phụ nữ này gần như bị lột sạch da.
Dù lúc học đại học đã từng tham dự không ít lớp học giải phẫu, Khương Cố Bình vẫn như cũ không nhịn được cơn buồn nôn, mắt quay sang chỗ khác không nhìn.
Kiều Mịch cẩn thận nhìn xem chợt thấy quái lạ:
“Ô… Tần Tâm Điềm.”
“Hở?!”
Khương Cố Bình kinh hãi ngẩng đầu lên, lại lập tức quay mặt qua nôn khan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...