“Chị!”
Lý Ngộ kinh ngạc đến mức tai và đuôi cùng xuất hiện rồi xù lông lên, cậu bước đến ôm lấy thỏ trắng, lúc này cũng có một con chuột cực bự chui ra, Lý Ngộ lại càng kinh hãi:
“Anh An Bình!”
Con chuột bự đứng thẳng dậy bằng hai chân sau giống hệt như con người, hai cái chân ngắn nhỏ đằng trước khua khua, trong đôi mắt chuột hình như thoáng hiện lên một chút ngượng ngùng:
“A, Lý Ngộ, chào em.”
Kiều Mịch chỉ vào con chuột bự, nói với Hắc Khuyển:
“Ô! Con chuột này cũng biết nói tiếng người.”
Hắc Khuyển cào cào tóc, mái tóc đen vốn đã rối lại càng bị cào loạn hơn, hắn chán nản thở dài:
[Kiều ngốc, bọn họ là yêu lai, là chị gái và anh rể của Lý Ngộ.]
“Ai!”
Con chuột bự bị hai chữ ‘Anh rể’ này đập một cái suýt nữa ngã lại vào trong hang đất.
Trong lời nói của Hắc Khuyển rõ ràng là có thêm phần chế nhạo, thỏ trắng rất trượng nghĩa không hề chấp nhặt:
“Được rồi, vị đại nhân khuyển yêu này cũng không muốn bắt nạt đám yêu lai nho nhỏ chúng ta đâu. Lý Ngộ, lần này đúng là làm khổ An Bình đến cứu chị, nếu không phải anh ấy đào một cái hang cho chị ẩn núp thì hiện giờ chắc chị cũng biến thành đám tế phẩm kia rồi.”
Sau đó Lý Dĩnh kể lại sơ lược quá trình cô vô tình tìm được cửa vào kết giới, phát hiện bệ đá, sau đó bị đám Vu tộc đuổi giết, sau đó lại tình cờ gặp rồi được An Bình cứu. Bởi vì tổ kịch do Lại An Bình phụ trách đang lấy cảnh ở gần đây nên anh chạy đến cứu Lý Dĩnh, kết quả là không đủ năng lực nên đành phải đưa Lý Dĩnh đi trốn rồi chờ cứu viện đến.
Hắc Khuyển nghe vậy thì trong mắt lóe lên tia sáng mập mờ, nhìn chằm chằm An Bình cười hắc hắc, cả người con chuột bự đều cuộn lại thành bóng lông.
[Đàn ông đang yêu ấy mà, luôn sinh ra một loại bệnh biến thái là cuồng theo dõi.]
An Bình không ngẩng nổi đầu lên nữa, thỏ trắng Lý Dĩnh được đám lông dày bao phủ nên không biết có đỏ mặt không, nhưng đôi mắt đỏ hồng của cô thì nhất quyết không đặt lên người con chuột bự một lần nào. Lý Ngộ và Thore thầm thông cảm cho chuột bự, nhưng một người hi vọng có thể thúc đẩy cho việc tốt của chị gái và ông anh thật thà phúc hậu này nên không lên tiếng, Thore lại càng không thích xen vào, hắn chịu đến cứu Lý Dĩnh chẳng qua là vì Lý Ngộ nên đương nhiên không mở miệng, vì vậy chuột bự chỉ còn thiếu nước đào thêm cái hang nữa tự chôn mình thôi.
Lúc này người hoàn toàn nằm ngoài câu chuyện cũng chỉ có Kiều Mịch, anh túm chặt Hắc Khuyển nói:
“Được rồi, đã tìm được Lý Dĩnh, chúng ta đi tìm Tĩnh thôi. Hắc Khuyển, mày biến thân chở tao đi, tăng thêm pudding cho mày.”
Hắc Khuyển phát sầu, vẻ mặt càng nặng nề tang thương hơn:
[Kiều ngốc, không phải anh đây không muốn giúp chú, nhưng nếu không có đầu thì cũng không xơi được pudding, nhé? Ngoan, chúng ta ở đây chờ tin tức của Mạnh thiếu gia.]
Kiều Mịch thở dài đầy mất mát, đành phải cùng đội ngũ quay lại chỗ bãi tha ma, không nói thêm gì nữa.
Cho đến lúc đi ra khỏi kết giới, Lý Dĩnh và Lại An Bình mới khôi phục hình người, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Dĩnh nghe nói Mạnh Tĩnh Nguyên đi xem xét bệ đá một mình thì không khỏi kinh hãi:
“Chỉ có mình cậu ta?! Không được đâu, tuy cậu ta rất mạnh nhưng cậu ta cũng chỉ là con người, Vu tộc này rất lợi hại, hơn nữa chúng còn nuôi một ít quái vật, tôi với An Bình bị trúng vu thuật chỉ có thể giữ ở hình thú nên thiếu chút đã bị quái vật nuốt chửng, đến giờ rời khỏi kết giới mới khôi phục lại được, nếu cậu ta bị lộ…”
Lý Dĩnh không dám nói thêm nữa, cô lặng lẽ nhìn Kiều Mịch nhưng phát hiện vẻ mặt người kia vẫn bình thản như không hề hiểu được lợi hại trong chuyện này, cô đành phải nói với em trai mình:
“Lý Ngộ, em nhờ Thore vào xem một chuyến, được không?”
Lý Ngộ đưa mắt nhìn về phía quỷ hút máu, có lẽ là không biết nên mở miệng như thế nào, cũng có lẽ là vốn không muốn mở miệng, cậu lộ ra vẻ mặt khó xử, ngập ngừng không nói được nên lời.
Tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn liền bắt gặp một bóng người thon gầy đang liều mạng chạy vào trong kết giới.
[Kiều ngốc!]
“Anh Kiều!”
“Kiều Mịch!”
Khương Cố Bình không nói nhiều đã lập tức nhanh chân đuổi theo, Hắc Khuyển day day thái dương, miệng lẩm bẩm chửi rủa, cho dù vẻ mặt cực kì không muốn nhưng cũng đành lập tức sải đôi chân dài đuổi theo. Tuy rằng Mạnh Tĩnh Nguyên đồng ý cùng đi tìm Lý Dĩnh là có mục đích khác, nhưng người dù sao cũng là do kiếm linh của Kiều Mịch tìm được, Lý Ngộ tuy là yêu nhưng vẫn còn biết đến cái gọi là mang ơn phải báo. Lý Ngộ liếc nhìn Thore rồi đi theo, Thore cũng không muốn nợ nhân tình của Mạnh Tĩnh Nguyên nên không phản đối, mà Lý Dĩnh trọng tình nghĩa đương nhiên là theo, Lại An Bình tính tình thẳng thắn, nghe nói Mạnh Tĩnh Nguyên gặp nạn, cho dù năng lực bản thân không đủ nhưng cũng không nghĩ đến chuyện chạy trốn, Hạ Ngọc thì lập lờ trôi theo sau đội ngũ.
Toàn bộ đám người đã chạy ra được khỏi kết giới lại chạy về hết, đã quyết định phải làm gì thì cũng phải suy nghĩ đến hiệu quả và tính an toàn, Hắc Khuyển biến thành hình yêu cõng hai người cùng hai yêu lai lên lưng, Thore ôm Lý Ngộ bay đi, không bao lâu đã về đến chỗ chia tay rồi tiếp tục đi về phía mà Mạnh Tĩnh Nguyên rời đi. Đột nhiên, Hắc Khuyển dừng lại ngay giữa đường để mấy người phía trên nhảy xuống, cái đuôi thật to bảo vệ mấy đồng bạn không có sức tấn công, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm về trước như đang chờ đón kẻ địch, mà Thore cũng giao Lý Ngộ cho Hắc Khuyển, cánh dơi xòe ra lơ lửng giữa không trung chuẩn bị đón địch.
Lúc này rừng tậm đã không còn sự yên tĩnh như lúc trước, đủ loại tiếng thú rít gào chói tai giống như tiếng vật cứng sắc nhọn cứa vào thủy tinh truyền đến từ đằng trước, lại có vài tiếng giống tiếng ếch kêu, còn cả tiếng vang giống dao cạo vào da thuộc xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết của con người, tất cả đều hỗn loạn.
Tiếng hét tràn ngập sự sợ hãi cùng kinh hoảng nhanh chóng tăng lên, xuyên qua tàng cây trong rừng có thể nhìn thấy mấy bóng người lảo đảo chạy đến, gương mặt thấm đẫm nước mắt của họ vì sợ hãi cực độ mà vặn vẹo biến dạng. Bỗng nhiên người chạy ở đằng sau bị một bóng đen không rõ vồ lấy, người đằng trước chỉ lo thét chói tai rồi chạy trối chết không dám dừng lại chút nào, khi bọn họ nhìn thấy Thore lơ lửng trên không trung thì lại thét lên rồi tản sang hai bên.
Hắc Khuyển giơ vuốt lên đập một người hoảng loạng chạy đến văng ngược lại, mắt chó bễ nghễ nhìn người giãy dụa hét loạn ở bên dưới, không hề có thêm động tác nào. Đám người Kiều Mịch đứng sau lưng Hắc Khuyển ngó ra có thể nhìn thấy vài cái bóng đen lao đến xúm xít lại trên thân người bị ngã, trong gió truyền đến tiếng vang giống như tiếng cắn nuốt, tiếng kêu thảm thiết yếu dần, mùi máu tươi nồng nặc lan tràn trong không khí, có một bóng đen trong đám đó chợt ngẩng lên nhìn thẳng bọn họ. Đó là một cái xác ướp hình người, tầm mắt của bọn họ trong thứ ánh sáng yếu ớt mơ hồ này có thể nhìn ra gương mặt khô quắt thiếu nước của chúng, tứ chi dài nhỏ, thân hình dài gầy, xương cốt hiện rõ, vài túm tóc khô xác thưa thớt dính sau gáy, đôi môi cong lên để lộ hàm răng dính máu, cái mũi bẹp dí lộ ra hai cái lỗ, nơi đáng ra là tròng mắt chỉ là hai cái hốc trống rỗng đen kịt.
Nó dường như cảm thấy khó hiểu trước sự tồn tại của Hắc Khuyển, nhưng rõ ràng đầu óc nó cũng đã khô héo theo hơi nước xói mòn đến mức không biết có còn to bằng quả hạch đào không, cho nên nó thậm chí không nghĩ đến chuyện thực lực khác biệt với đại yêu quái này mà dùng cả tứ chi lao đến. Móng vuốt khổng lồ của Hắc Khuyển vung lên đập thứ này xuống đất, nó lại vung tay lên hung hãn cào cấu phản kháng, hung tàn giống như chó dại không sợ gì cả.
“Là con người, phái nữ, phụ nữ có thai, bụng có vết giải phẫu rất rõ ràng, không thấy xác của thai nhi.”
Khương Cố Bình lập tức phân tích từ góc độ của y học.
Xác ướp của phụ nữ có thai?
Hai bên nhìn nhau một lúc, lại có thêm mấy cái xác ướp phát hiện ra bọn họ liền theo bản năng nhào về phía đồ ăn ngon lành, Hắc Khuyển lập tức chiến đấu với chúng. Những xác ướp này tuy rằng không mạnh bằng Hắc Khuyển nhưng lại thắng ở số lượng đông đảo, hơn nữa mục tiêu còn là đám thịt sống kia. Vì còn phải phân tâm để bảo vệ đồng bọn, Hắc Khuyển nhất thời không chiếm được lợi thế.
Khương Cố Bình kêu lên sợ hãi:
“Bọn họ đều giống nhau… Đều là phụ nữ có thai… Xác ướp ấy.”
“Chuyện này là sao? Đáng ra không nên có nhiều xác ướp như thế.”
Lý Ngộ đã hóa thành bán yêu, bày răng nanh cùng vuốt sắc ra, đứng chắn trước mặt mấy người đồng bạn rõ ràng là còn có sức chiến đấu yếu hơn cả cậu.
Cung cách giết địch của vị quỷ hút máu quý tộc Thore này không hề cao quý chút nào, hắn thản nhiên đeo găng tay trắng, hóa thân thành cỗ máy băm thịt dùng cả hai tay xé nát đám xác ướp này, cẳng tay cẳng chân khô héo bay tán loạn khắp nơi, tuy chúng không đến mức đổ máu nhưng khung cảnh vẫn vô cùng kinh tởm, thực chất thì đám chân tay đó gãy thành từng mảnh nhỏ rơi xuống ngay bên chân, trước mắt tất cả bọn họ.
“A!!!!! Thứ gì đấy!!!!”
Khương Cố Bình không kìm được mà hét lên, cho dù anh ta hi vọng có thể bày ra hình tượng anh hùng trước mặt Kiều Mịch biết bao, nhưng việc này là khảo nghiệm quá mức với trái tim của anh ta.
“Quỷ hút máu và xác ướp.”
Kiều Mịch trả lời.
Sắc mặt của chị em họ Lý và Lại An Bình đều không tốt. Tuy rằng bọn họ vốn là yêu nhưng lại là yêu lại có sức mạnh cực yếu, bọn họ trước nay luôn sống chung hòa hợp với con người, cả đời xem chừng chả bao giờ gặp phải những chuyện hung hiểm phức tạp, tình cảnh này cũng mang đến đả kích không nhỏ cho bọn họ, ngược lại Kiều Mịch thân là con người không biết có được thần kinh thô mạnh mẽ ra sao, giờ phút này anh lại bình tĩnh đến mức khiến lòng tự trọng của mấy yêu lai kia có chút tổn thương.
Kiều Mịch ngồi xổm trước mặt một người dân Vu tộc đang sợ vỡ mật, hỏi han lễ phép:
“Đằng trước có chuyện gì xảy ra vậy? Anh có nhìn thấy một người trẻ tuổi tóc trắng có nhuộm vài lọn đỏ không?”
Nhưng câu hỏi này dường như đã đả kích rất mạnh vào nỗi sợ hãi của người Vu tộc, anh ta gào lên một tiếng thảm thiết thê lương, hai mắt trợn trắng ngất xỉu.
Tình huống này chỉ có một câu trả lời, mấy người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy được cùng một loại đáp án từ trong mắt đối phương – Đã xảy ra chuyện.
Số lượng của xác ướp rất lớn, đánh như thể đến vô cùng, lúc đầu còn có thể nhìn thấy mấy người sống chạy trốn nhưng chẳng mấy chốc đã chẳng còn ai.
Kiều Mịch nắm chặt túm lông của Hắc Khuyển trèo lên, khiến Hắc Khuyển vừa giải quyết xong xác ướp đau đến mức kêu lên ầm ĩ, Kiều Mịch mặc kệ, trực tiếp hạ lệnh:
“Nhanh, đi tìm Tĩnh.”
Hắc Khuyển cụp tai cõng Kiều Mịch lên, Khương Cố Bình bị bỏ lại chờ đợi chỉ biết trợn mắt há hốc miệng nhìn thân hình của yêu quái khổng lồ nhanh nhẹn nhún nhảy vài cái, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng rậm.
Lý Ngộ miễn cưỡng ngăn cản được một xác ướp, giây lát sau quỷ hút máu lao từ trên trời xuống đẩy hết đám xác ướp ra, Lý Ngộ vội vàng túm lấy quỷ hút máu kêu lên:
“Thore, chúng ta cũng đi.”
Thore kéo găng tay trắng ra vuốt hai cái lỗ tai xù xù của Lý Ngộ, sau đó xoay người đeo găng tay lại, không nói một lời thẳng tiến về đằng trước. Đám xác ướp giống như măng mọc sau mưa, mùi máu tươi dần đặc lại, bãi cỏ bị máu đặc phủ kín, đám chân tay bị quỷ hút máu bẻ gãy quăng khắp nơi, còn cả đám xác mới không được trọn vẹn nằm la liệt dưới đất.
Mặc dù mọi người đều nhíu mày, nhưng trên mặt quỷ hút máu vẫn hiện lên vẻ thích ý cao quý, đồng tử mắt dựng thẳng màu vàng kim dường như đang phát sáng.
Bọn họ có vẻ đã đến gần trung tâm hỗn loạn, số lượng xác ướp càng nhiều hơn, Thore phải dùng toàn bộ sức lực bảo vệ mấy đồng bạn có sức chiến đấu quá yếu ở sau lưng, mà khi bọn họ nhìn thấy Hắc Khuyển cùng Kiều Mịch khoảng trống đằng trước, Kiều Mịch đang tìm kiếm Mạnh Tĩnh Nguyên khắp nơi, anh tuy nôn nóng nhưng lại biểu hiện cực kì tỉnh tảo, bóng lưng thon gầy vươn thẳng giữa đám hỗn chiến, mà Hắc Khuyển đang bảo vệ anh, không ngừng đập bay đám xác ướp có ý định chạm vào Kiều Mịch.
“A!!!!!!”
Một thân thể nện thẳng vào thân cây theo một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi văng tung tóe. Mọi người định thần nhìn lại thì thấy toàn bộ đám người kia đều lạ lẫm, trang phục trên người kì dị chỉ rõ thân phận gã vốn là người của Vu tộc, hơn nữa nhìn chất vải kia cũng có thể thấy được địa vị của người này chỉ cao chứ không thấp.
Một người chết dẫn theo một con yêu thú cường tráng xông đến, thân hình nó cao lớn đến khoảng hơn hai thước, tứ chi vạm vỡ, móng vuốt sắc bén dựng thẳng đứng, bộ lông kéo dài từ phần gáy đến sống lưng gần như bị máu tươi nhuộm đẫm, nhưng phần da thịt sạch sẽ lộ ra lại trắng muốt như tuyết, thân thể nó phủ kín hoa văn màu đỏ thẫm như lửa, dáng vẻ khiến người ta cực kì sợ hãi.
Vài kẻ đứng đầu Vu tộc đang bao vây yêu thú này nhưng rõ ràng là đã rơi xuống thế yếu, người của họ không ngừng giảm bớt.
Yêu thú vung vuốt lên, giữa những kẽ vuốt dường như còn dính hai nửa thân thể của một tên Vu tộc, phần ruột đẫm máu cùng máu tươi văng đầy đất, nhưng Kiều Mịch không chú ý đến những cái này, mà là khi yêu thú xoay người lại đã để lộ ra hình vẽ giống kiểu bát quái kì lạ cực kì nhạt màu.
Môi Kiều Mịch hơi nhếch lên như muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra bất kì tiếng nào, cổ họng khô khốc khó chịu giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Hạ Ngọc bồng bênh đến gần, âm u nói:
[Giết nó đi, chỉ cậu có thể giải quyết nó, dùng chủy thủ đâm vào trái tim nó thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...