Ngày đó, Kiều Mịch không hiểu sao cảm xúc của Mạnh Tĩnh Nguyên lại đặc biệt xúc động như vậy, kéo anh lên giường vần từ ban ngày đến nửa đêm, lại từ nửa đêm quậy đến ban ngày, dù sao… Giường mới chưa mua được còn chèn ép giường cũ đến hỏng, lần này đúng thật là không mua cái mới là không được.
Ngày hôm sau Kiều Mịch vẫn không thể đi mua giường mới được, nằm im như chết trên chiếc giường cũ chỉ cần hơi trở mình đã rung động không thôi đủ một ngày, đợi đến khi tỉnh táo lại đã là ngày thứ ba, còn được tặng kèm thêm gương mặt khó nhìn tái nhợt như giấy của tình nhân nhỏ tuổi ở bên giường. Kiều Mịch mất chút thời gian để trấn an tình nhân đang xúc động, lại xử lí nốt việc nhà còn đọng lại rồi mới cùng nhau đến cửa hàng đồ gia dụng mua giường mới, sau khi tự mình kiểm tra thấy giường mới quả thực rất chắc chắn… Ừm, ít nhất ngày hôm sau không hề ‘cọt kẹt’ rung động, ngược lại còn hất đổ cốc nước ở đầu giường… Có lẽ cũng nên đổi một cái tủ đầu giường mới.
Thời gian bình thản trôi qua giống như có thể bình tĩnh kéo dài đến vĩnh viễn, Kiều Mịch để ý thấy cục thịt đầy máu trong hẻm nhỏ kia đang dần dần bò đến gần cửa sân. Mạnh Tĩnh Nguyên từng nói, nếu nó dám đi vào thì sẽ giết chết nó lần nữa. Kiều Mịch đoán chừng thứ này chắc muốn cầu xin điều gì, nhưng nó chẳng nói năng gì cả, anh lại không có cách nào nên cũng kệ mặc.
Về mặt tình cảm, hai người đều không dốc sức thúc đẩy nhưng nhiệt độ lại nhanh chóng tăng lên liên tục. Ngẫu nhiên mỉm cười nhìn nhau trên bàn cơm, tình cờ hai đôi mắt nhìn chăm chú, thỉnh thoảng cùng tắm rửa, mỗi ngày cùng lăn lên giường mới, lúc ra ngoài hay về nhà đều chào đón nhau, ngọt ngào giống hệt như đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn.
Nghĩ đến tình nhân trẻ tuổi Mạnh Tĩnh Nguyên, Kiều Mịch đang nhìn thẳng vào màn hình không khỏi xuất thần, ngón trỏ vẫn đang bấm rất nhanh, hôm nay phải hoàn thành công việc phiên dịch mà anh lại không đọc vào được chút nội dung nào.
Trước kia Kiều Mịch không hề dám nghĩ xa, thậm chí còn chưa từng chờ mong được hạnh phúc, không thể ngờ được lúc tuyệt vọng đến cùng cực lại gặp được Mạnh Tĩnh Nguyên, còn nghịch thiên cải mệnh rồi có được ngày hôm nay. Có đôi khi anh lại sợ, sợ hãi đến một ngày những Thần Phật trên cao phát hiện ra họ đã nghĩ sai rồi uốn vận mệnh của anh lại, anh lại phải quay về căn phòng thuê nho nhỏ kia, trải qua quãng thời gian tịch mịch không biết có tương lai hay không.
Sờ chủy thủ trong túi quần, Kiều Mịch tin rằng nếu quả thật anh bị mang về quá khứ, anh sẽ không còn dũng khí để đối mặt với sự thật chứ không còn có thể lạnh nhạt được giống như quá khứ, anh tuyệt đối sẽ hỏng mất rồi dùng chủy thủ này đâm thẳng vào ngực.
Có lẽ anh có thể hiểu được việc tự sát của những người kiếp trước kia, có lẽ chính là loại tuyệt vọng như thế này khiến bọn họ vội vã đi tìm cái chết?
“Đang nghĩ gì thế?”
Câu hỏi vang lên bên tai mang theo vẻ kiêu ngạo đặc biệt của người nào đó cùng vài phần lo lắng không thể bỏ qua, Kiều Mịch quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ kia, ý cười xuất hiện trên mặt.
“Đang nghĩ rằng nếu tất cả quay lại trước kia, tôi nhất định sẽ chết.”
Mạnh Tĩnh Nguyên giật mình, tiếp đó nheo mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt dịu dàng của người yêu, cậu bất ngờ cúi người xuống dùng trán mình chạm lên trán anh, độc đoán ra lệnh:
“Không được chết, nếu quay lại lúc trước chẳng lẽ anh không đến tìm tôi? Lại làm quen, lại lăn lên giường là được rồi.”
Kiều Mịch ngạc nhiên, chớp chớp mắt có vẻ như đang cực kì bối rối:
“Nhưng mà… Khi đó cậu cũng không biết tôi, nếu tôi tìm đến cậu đòi lăn lên giường thì không phải là quá lạ sao? Khéo còn đòi đánh ấy?”
Khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên giật nhẹ nhếch lên, hiện giờ cậu ngược lại rất muốn đánh cho người này một trận, nhưng ánh mắt quét qua thân thể gầy còm như cây trúc vốn không tìm thấy nơi để ra tay, không khỏi trừng mắt:
“Đầu óc anh làm sao thế hả? Còn thừa hơi đi nghĩ việc không đâu. Anh toàn dùng hết dinh dưỡng vào mấy cái việc vớ vẩn này nên thân thể mới gầy ốm toàn xương, còn không bằng nghĩ cách nuôi lấy chút thịt đi, ôm cũng thoải mái hơn.”
“À.”
Kiều Mịch nhíu mày trầm tư rồi bừng tỉnh:
“Ai da, giờ cậu ôm thấy không thoải mái sao? Vậy thì… Hôm nay tôi về phòng mình nhé.”
Tự khiêng đá đập vào chân mình chính là thế này đây, Mạnh Tĩnh Nguyên giờ đã thấm thía hiểu được, cậu thật hận không thể tự đấm mình hai cái. Mạnh đại thiếu gia tỏ ra hung ác ôm chầm lấy đồ ngốc kia, hung hăng hôn sâu lại không quên chơi xấu:
“Tôi mạn phép muốn ngủ cùng anh, sao nào?”
“Được rồi, trước tiên để tôi làm cho xong công việc phiên dịch này đã.”
Kiều Mịch mỉm cười dịu dàng xoa xoa đầu thiếu niên hư hỏng, thiếu niên hư hỏng nào đó treo đủ số vạch đen bên miệng trông rất giống bị động kinh nhưng không hề phản đối.
Hắc Khuyển ‘ấu’ một tiếng, hai chân đặt lên che mắt sợ hãi than: Kiều ngốc, kiếp trước mi đúng là người huấn luyện động vật ư?!
“Chậc.”
Mạnh Tĩnh Nguyên buông Kiều Mịch, bản thân thì ngồi bên cạnh móc tài liệu trên lớp ra học, vừa mở máy tính đã nhìn thấy A Hoa đang xem GV, trên trán Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức nổi gân xanh:
“Cút!”
Nữ quỷ nhỏ không phải chủ nhân vội vàng nhảy sang máy vi tính của Kiều Mịch tị nạn, cô nàng ngồi trong góc màn hình hạ giọng cẩn thận hỏi:
[Tiểu Kiều, Mạnh thiếu gia đây là chưa thỏa mãn dục vọng?”
Tài liệu bị nữ quỷ che mất một góc, Kiều Mịch hơi nghiêng đầu, nhẹ vuốt cằm có phần suy tư:
“Ừ, đúng thế, A Hoa cô tránh ra trước đi, chờ tôi làm xong việc phiên dịch sẽ đi giải quyết.”
Nữ quỷ nhỏ bị một đấm này làm máu mũi chảy dài, cảm khái:
[Tiểu Kiều, anh tuy là đồ ngốc nhưng thực ra rất uy vũ.]
Kiều Mịch mỉm cười không nói gì, mối nghi ngờ ‘Đồ ngốc là sao nhỉ?’ chợt lóe lên trong đầu rồi lại biến mất, cực kì chăm chú dịch tài liệu.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng tiếng bấm chuột thỉnh thoảng vang lên. Hắc Khuyển tựa bên chân Kiều Mịch ngủ gật, A Hoa nằm trong góc màn hình, đỉnh đầu tuôn ra một chuỗi chữ ‘Z’.
Ngọn gió âm lãnh chợt lướt qua sân, Tiểu Mai tà tà lướt vào từ cửa trước âm u quẳng xuống một câu:
[Cảnh sát và bác sĩ đến.]
Hai người trong phòng đồng thời quay sang, bọn họ cũng chỉ biết có hai người là cảnh sát và bác sĩ, xuất hiện cùng lúc như vậy là trùng hợp không nên có. Bọn họ liếc nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy cuộc sống bình thản này sắp kết thúc.
Chốc lát sau, cửa viện bị đẩy ra, người tới hoàn toàn bỏ qua trình tự gõ cửa trước, không thèm bận tâm đến ánh mắt trừng trừng của chủ nhân mà nhanh chân đi thẳng vào.
Tạ Duệ Đường nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên. Cho dù đã từng kề vai chiến đấu nhưng cảnh sát và lưu manh vẫn không thể bắt tay nhau trở thành bạn tốt được, không tránh khỏi việc đói đầu gay gắt, mắt vừa chạm nhau thì dòng điện đã chạy qua không khí, tia lửa văng khắp nơi.
“Tay hỏng hả? Sao không biết gõ cửa?”
“Người tôi muốn tìm là Kiều Mịch, nếu không muốn gặp tôi thì cũng đừng túm lấy người ở bên cạnh ngay cả điện thoại cũng không cho dùng, cậu như vậy chính là nhốt người trái pháp luật.”
Hai tia lửa điện chạm nhau, rung động đầy kích thích.
“Ai nha.”
Lúc này Kiều Mịch mới nhớ ra, điện thoại của mình sau vụ ở thôn Khương Hoa đã hoàn toàn không được sử dụng nữa, cuộc sống của anh cũng chỉ có loanh quanh ở siêu thị cùng một vài nơi khác, ru rú trong nhà đến mức hoàn toàn quên mất điện thoại, anh thấy Mạnh Tĩnh Nguyên bị trách cứ vô cớ liền vội giải thích:
“Cảnh sát Tạ, anh hiểu lầm rồi, là tự tôi không để ý nên không sạc điện thoại.”
Tạ Duệ Đường cứng lưỡi, không nói năng được gì. Thực ra từ sau vụ việc đóng cửa thả chó, anh ta thực sự không dám nói gì Kiều Mịch, vốn trông cậy cái tên đứng bên cạnh mở miệng thì đã thấy vị bác sĩ bình thường rất nhanh nhẹn hấp tấp kia hiện tại chỉ ngây ngốc nhìn thẳng Kiều Mịch, dáng vẻ si tình như thể không biết gửi gắm tình cảm vào đâu, Tạ Duệ Đường lại càng thầm cảm khái sự sắc bén của Kiều Mịch.
“Cậu Kiều, thực ra lần này tôi đến là có chuyện muốn nhờ, hi vọng cậu có thể đồng ý.”
“Ừ?”
Kiều Mịch rót trà cho hai người, lại vỗ về tình nhân nhỏ tuổi đang sầm mặt, ngồi xuống cạnh cậu ta mới hỏi:
“Cảnh sát Tạ yêu cầu tôi làm chuyện gì? Ừm, tôi giống như có bản lĩnh gì có thể làm giúp anh à?”
Mạnh Tĩnh Nguyên vốn không muốn người khác gây phiền phức cho Kiều Mịch, hoàn toàn không cho hai người kia chút mặt mũi:
“Sao nào? Thất tình nên tìm người hợp tác đến gây rối?”
Khương Cố Bình vốn còn đang ngây người liền bị lời này đâm cho nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, nghiến răng:
“Cậu cho rằng tôi và cậu cùng một loại chắc? Đồ nhỏ nhít ấu trĩ! Kiều Mịch ở cùng với cậu thì sao? Tôi cần phải phá hoại à? Tôi chỉ là thích cậu ấy, cậu ấy ở cùng cậu thì tôi vẫn thích cậu ấy, giờ còn thích, sau này cũng vẫn sẽ tiếp tục thích cậu ấy, sao nào? Cậu có gan thì giết tôi đi, bằng không tôi dù chết cũng vẫn thích cậu ấy.”
“Như anh mong muốn.”
Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh, bẻ đốt ngón tay răng rắc thật sự định ra tay, dù sao giết một người với cậu ta cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.
Nhưng một bàn tay ấm áp đè bàn tay đang xao động của cậu lại, không dùng bao nhiêu sức lực nhưng cậu lại không thể bỏ qua, mặt quay qua nhìn thẳng vào ánh mắt không đồng tình của người bên cạnh, cậu mài mài răng, cái mông lại đặt mạnh xuống ghế, hừ lạnh quay mặt đi.
Kiều Mạch trấn an Mạnh Tĩnh Nguyên, lại nhìn Khương Cố Bình ngồi bên cạnh nhẹ lắc đầu:
“Bác sĩ Khương, bỏ qua đề tài này đi, từ nay về sau xin đừng nhắc lại nữa.”
Bác sĩ vốn thể hiện khí thế trùng trùng nháy mắt biến thành cà dính sương, ìu xìu cúi đầu chìm vào trong vực sâu hối tiếc.
Mắt thấy chuyện chính chưa nói đến đã gây ra một đống lộn xộn, Tạ Duệ Đường vô cùng đau đầu, kiên trì nhìn Kiều Mịch nói thẳng:
“Kiều Mịch, tôi hi vọng cậu có thể phối hợp điều tra Chân Như Vân với tôi… Là mẹ của cậu đó, chuyện xảy ra lúc còn sống, trong đó bao gồm cả duyên nợ của bà với nhà họ Khương, cả thân thế của cậu nữa.”
Không ngờ chuyện này được trịnh trọng nhắc đến như thế, hơn nữa đối tượng còn là cảnh sát Tạ, Kiều Mịch giật mình:
“Chuyện này… Có tình tiết nào liên quan đến vụ án à?”
Anh chỉ liên tưởng được đến loại khả năng này.
Mạnh Tĩnh Nguyên chau mày, con mắt đỏ rực nhìn Tạ Duệ Đường đăm đăm. Cậu lúc nghiêm túc rồi thì càng có tính công kích hơn thường ngày, có cảm giác giống như một con sư tử đang nhắm vào con mồi.
Tạ Duệ Đường biết vậy nên cảm thấy áp lực càng lớn hơn, anh ta mím môi thầm than một tiếng, trái ngược hẳn với hình tượng cương nghị sắc bén lúc trước, vẻ mặt mỏi mệt khó khăn mở miệng:
“Kiều Mịch, còn nhớ rõ cảnh mơ chúng ta cùng trải qua cùng nhau không?”
“Có.”
Kiều Mịch kinh ngạc, anh đương nhiên nhớ rõ thảm kịch xảy ra bên bờ biện kia, chỉ không hiểu vì sao Tạ Duệ Đường lại nhắc đến.
Mỗi lần nói đều giống như bị đâm một nhát dao vào trong lòng, Tạ Duệ Đường cực kì không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng so với việc điều tra được chân tướng đòi lại công bằng cho người nhà, nỗi đau này không là gì cả.
“Tôi hoài nghi Chân Như Vân có liên quan đến cái chết của người nhà tôi. Lúc trước chúng ta hợp tác, tôi đã từng điều tra qua cậu, mà hồ sơ cha mẹ của cậu trong bản ghi chép lúc đó là Kiều Bách Nông và Hoàng Tố Thanh không khớp với sự thật.”
“À, đó là chú ba và thím ba.”
Kiều Mịch đẩy kính suy đoán:
“Có lẽ là nhà họ Kiều cố ý làm để cố tình xóa mờ chuyện của cha mẹ tôi, nhưng việc này hẳn là không có liên quan gì đến chuyện mà anh nhắc tới.”
“Ừ, tôi cũng cho là như thế.”
Tạ Duệ Đường vuốt cằm:
“Vốn tôi có thể trực tiếp tìm đến người nhà họ Kiều nhờ điều tra giúp, nhưng mà… Ông cụ nhà họ Kiều vừa qua đời, người nhà này không biết bị cái gì kích thích nên thần chí có vẻ không rõ ràng lắm, tôi không thể hợp tác với họ nên chỉ có thể đi tìm cậu.”
“Cụ đã qua đời rồi?”
Kiều Mịch thực sự kinh ngạc, anh còn tưởng rằng ông già đó sẽ sống thật lâu.
Kiều Mịch kinh ngạc đến mức không phát hiện ra Mạnh Tĩnh Nguyên đã nguôi giận cười lạnh, cậu cũng không định để Kiều Mịch tìm hiểu quá sâu về vấn đề của nhà họ Kiều nên chủ động lên tiếng:
“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng Chân Như Vân có liên quan đến chuyện của anh?”
Tạ Duệ Đường liếc mắt nhìn cậu rồi vươn tay cầm lấy giám định DNA mà Khương Cố Bình mang đến, đẩy một ít tư liệu qua mặt bàn:
“Căn cứ theo báo cáo DNA thì Kiều Mịch và bác sĩ Khương thật sự có quan hệ huyết thống. Cái tên Chân Như Vân là mẹ của Kiều Mịch lấy trộm của mẹ tôi rồi đăng kí kết hôn với cha của Kiều Mịch là Kiều Trạch Dân. Mà mẹ của chúng ta thực ra là chị em gái ruột, tên thật của mẹ cậu là Chân Như Vũ. Cho nên tôi có lí do để tin rằng người nhà của tôi bị giết hại là có liên quan trực tiếp đến cha mẹ Kiều Mịch và nhà họ Khương.”
Quanh co một hồi như vậy, Kiều Mịch mở to mắt nhìn, Khương Cố Bình lại không ngờ Tạ Duệ Đường tìm anh ta đi cùng lại chỉ vì nguyên nhân này nên mắt cũng mở tròn xoe, Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ, không hề đồng tình.
“Vậy thì sao, Kiều Mịch chỉ là Kiều Mịch, anh ấy không có nghĩa vụ giúp anh.”
Tạ Duệ Đường cắn môi dưới, hai nắm tay siết chặt, người đàn ông vốn nổi tiếng máu lạnh trong giới cảnh sát giờ phút này lại tỏ ra mềm yếu bất lực vô cùng.
“Vậy tôi dùng danh nghĩa cá nhân, khẩn cầu hai người giúp đỡ tôi tìm ra sự thật.”
Lời cầu xin của vị cảnh sát khiến ba người trong phòng lập tức im lặng, Hắc Khuyển đột nhiên vểnh tai, ngước đầu nhìn thẳng ra cửa. ‘Cạch’ một tiếng, một đống máu thịt lăn qua cánh cửa vào trong sân. Đám thịt đầm đìa máu nho nhỏ nhúc nhích trong hẻm đã mấy tháng kia cuối cùng cũng vào được trong viện, hơn nữa phía trên còn mọc ra một cái miệng nhỏ nhỏ của phụ nữ.
Đám thịt phát ra tiếng nói đầu tiên của mình trong suốt mấy năm qua:
“Cứu em với… Kiều Trạch Dân… Cứu em… Cứu em…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...