Thiên Quỹ

Lại?

Kiều Mịch cảm thấy khó hiểu mà Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không biết nên giải thích thế nào, sự im lặng tiếp tục kéo dài, Mạnh Tĩnh Nguyên không nói nhiều ôm lấy Kiều Mịch vẫn còn suy yếu, trừng mắt nhìn Hắc Khuyển đang xem trò vui:

“Thiêu hủy nơi này.”

[Biết rồi.]

Hắc Khuyển ngáp một cái, thân thể xoay tròn rồi biến mất.

Mạnh Tĩnh Nguyên ôm Kiều Mịch nhanh chóng rời khỏi hầm, khi đi qua hai căn phòng lại nhìn thấy những thân người bị treo lên, Kiều Mịch liếc qua mấy thi thể đung đưa trong gió, ánh mắt rơi lên những người vẫn còn hơi thở, thấp giọng hỏi:

“Những người này còn có thể cứu được không?”

“Không thể.”

Mạnh Tĩnh Nguyên trả lời ngắn gọn, Kiều Mịch cũng cực kì tin tưởng nên chỉ vuốt cằm mà không hỏi nữa, nhưng đáy lòng Mạnh Tĩnh Nguyên chợt dâng lên cảm giác bất an nên phá lệ lần nữa:

“Bọn họ đã bị nhện yêu ăn rỗng rồi dùng phương pháp đặc biệt để chiếm những cái xác này, linh hồn đã sớm biến mất rồi.”

Đều là người thực vật ư? Kiều Mịch cái hiểu cái không nhưng cũng không quấn lấy lâu, ngược lại còn lo lắng đến vấn đề mới:

“Dao Dao không có ở đây, nếu như không ở trong mấy cái kén này thì có khả năng là con bé còn sống.”

Thực ra Mạnh Tĩnh Nguyên không coi trọng ước định với nhà họ Kiều lắm, nhưng nếu Kiều Tri Dao không chết cậu cũng có thể tiện tay nhặt về, trong lòng cậu đang tràn đầy chờ mong có thể tra tấn ả thối tha kia một lần, tiện báo đáp lại ‘chuyện tốt’ mà ả đã làm với Kiều Mịch.

“Tôi sẽ để ý đến cô ta.”

Dường như có thể hiểu được tâm tư cẩn mật của người kia, Kiều Mịch đưa tay vuốt ve khóe môi đang nhếch lên thành nụ cười lạnh của Mạnh Tĩnh Nguyên, thuận tiện xoa đầu cậu an ủi:

“Đừng so đo quá, con bé… Bọn họ đều như vậy.”

Mạnh Tĩnh Nguyên rũ mắt nhìn lướt qua gương mặt bình thản của Kiều Mịch, trong lòng giống như có thần giao cách cảm, cậu hoàn toàn hiểu rõ Kiều Mịch vốn là không thèm bận tâm tất cả những chuyện liên quan đến nhà họ Kiều, chỉ là cậu không thể, đến mà không làm rõ ràng không phù hợp với cá tính của cậu. Đầu ngẩng lên ngậm lấy ngón tay vừa xoa xoa tóc mình rồi nhẹ nhàng gặm cắn, khóe môi mỉm cười pha lẫn tàn khốc cùng ngạo nghễ, không chịu buông hàm răng ra mà ấp úng bật ra mấy chữ bá đạo:

“Tôi khó chịu.”

Kiều Mịch giật mình, không rút ngón tay bị cắn lại, trong lòng hiểu rõ người trẻ tuổi vốn trước giờ không dễ sống chung đã hoàn toàn nổi giận, lần này Kiều Tri Dao tuyệt đối không thể đứng ra khỏi danh sách những kẻ đầu tiên bị trút giận.

Thở dài bất đắc dĩ, giữa Kiều Tri Dao và Mạnh Tĩnh Nguyên thì đương nhiên Kiều Mịch nghiêng về phía người sau, vì thể anh mỉm cười dung túng:

“Đừng làm quá.”


Mạnh Tĩnh Nguyên mỉm cười buông bàn tay đã in đầy dấu răng ra, thấy Kiều Mịch ngơ ngác nhìn mình thì cúi đầu chạm nhẹ một cái lên cánh môi đã khôi phục được chút màu máu kia, chạm một cái đã lập tức tách ra:

“Về rồi tiếp tục.”

“Được.”

Kiều Mịch cũng không giả bộ làm gì mà lập tức đồng ý, dù sao kinh nghiệm lần này quá mạo hiểm, bọn họ cần được an ủi bằng nhiệt độ của đối phương, không có gì khiến đáy lòng người ta kinh hãi run sợ hơn khả năng có thể mất đi người quan trọng nhất.

Chạy ra khỏi biệt thự cũng không thấy bóng dáng ai cả, nhưng không chỉ Mạnh Tĩnh Nguyên mà cả Kiều Mịch đều cảm nhận nơi vốn yên bình sạch sẽ này đã không còn giống lúc trước, khắp nơi lộ ra cảm giác bị đè nén nặng nề khiến người ta hít thở khó khăn, thật sự không nên ở lâu. Mạnh Tĩnh Nguyên nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, cậu lập tức ôm lấy Kiều Mịch chạy ra khỏi thôn, không bao lâu sau biệt thự ở sau lưng đã toát ra khói dày cuồn cuộn, ngọn lửa đỏ tươi liếm ra ngoài cửa sổ, căn nhà nháy mắt đã chìm vào biển lửa.

Hắc Khuyển đã biến trở về hình dáng chó bự vội vàng chạy đến:

[Mạnh thiếu gia, Kiều ngốc, ta đốt lửa rồi, nhìn xem!]

Đón nhận giọng điệu giống như đang tranh công kia, Kiều Mịch ném cho Hắc Khuyển một ánh mắt có lỗi:

“Hắc Khuyển, pudding nằm hết trong ba lô rồi.”

Vừa rồi anh mới để ý đến chiếc ba lô đã rơi trong bể máu trong căn hầm dưới mặt đất.

Hắc Khuyển lảo đảo một cái, rít gào:

[Kiều ngốc mi đừng có ba chấm như thế được không, giờ này thì muốn pudding làm cái gì chứ? Đợi về rồi mua lại cho ta chẳng phải là được rồi, muốn một hộp pudding khổng lồ đó nhé.]

“Khổng lồ? Hay là tao làm cho mày một cái, hình như cũng không khó làm lắm.”

[Hú, Kiều ngốc mi thật là tốt, ta muốn một cái to như nồi cơm điện ấy.]

“Hử? Không có cái lọ lớn vậy đâu.”

[Thế thì bằng ấm đun nước.]

“Ừ, được rồi.”

Gân xanh trên thái dương Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức nổi lân, nhấc chân đạp một cái lên mông Hắc Khuyển:

“Cút, đi xách ả Kiều Tri Dao thối tha kia về đây.”

[Ấu!!!]

Hắc Khuyển hú lên quái dị, vội vã xách theo dấu giày của chủ nhân chạy đi, không bao lâu sau đã quay lại:


[Đằng trước, ở đằng trước… Nhanh, sắp đến rồi.]

Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch liếc nhìn nhau rồi đi thêm một đoạn, quả nhiên là nhìn thấy người, không chỉ có Kiều Tri Dao mà còn có Lại An Bình cùng Lý Dĩnh cùng hai ba học viên và nhân viên khác, tình hình có vẻ cũng khá ổn, mấy người may mắn này đã trốn thoát được một kiếp.

Đối phương cũng nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch đã quay về, vẻ mặt có chút khác nhau, Lại An Bình và Lý Dĩnh rõ ràng là người may mắn nhất, Lý Dĩnh lên tiếng chào trước:

“Hai người có thể quay về đúng là quá tốt rồi, vừa rồi chúng tôi còn bàn bạc xem nên đi tìm các cậu kiểu gì. Sao thế, Kiều Mịch bị thương à?”

“Không, chỉ hơi mệt thôi.”

Kiều Mịch trả lời, ánh mắt rơi xuống chỗ mấy nữ sinh đang ôm nhau khóc lóc, Kiều Tri Dao cũng ở trong số đó, nhìn bên ngoài thì cô ta có vẻ ổn hơn mấy người khác nhưng cũng đang khóc, chắc là… Không biết thím ba lại chịu nỗi khổ nào rồi.

Lúc này Lại An Bình mới bước lên nói chuyện:

“Vậy sao? Nhìn cậu là biết thân thể không khỏe, cậu nghỉ ngơi ở đây cùng mấy cô bé nhé, tôi với Lý Dĩnh còn phải đi tìm những người khác, lát nữa gặp nhau ở đây để còn nghĩ cách ra ngoài.”

Mạnh Tĩnh Nguyên buông Kiều Mịch xuống, móc một lá bùa hộ mệnh từ trong túi quần ra đeo vào cho Kiều Mịch rồi mới liếc mắt nhìn hai người kia dịu giọng nói:

“Không cần tìm, không còn người sống đâu, muốn đi thì cùng đi.”

Nói xong cũng không giải thích thêm nữa, túm lấy Kiều Mịch bước đi mà không hề bận tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

Kiều Tri Dao vốn còn ôm mấy cô gái khác khóc lóc với nhau, nhìn thấy Kiều Mịch đeo bùa hộ mệnh sắp rời đi thì cô ta lập tức nhảy dựng lên nhắm mắt đi theo sát phía sau, suýt chút nữa là túm lấy góc áo Kiều Mịch nhưng lại bị Hắc Khuyển nhe răng dọa phải lùi lại.

“Tĩnh, tìm được đường đi ra ngoài rồi?”

Kiều Mịch không để ý mấy việc nhỏ sau lưng, anh tò mò xác nhận xem có phải đã tìm được đường ra mà sáng nay còn không tìm thấy không.

“Ừ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn Kiều Tri Dao bị Hắc Khuyển dọa phải lùi lại, cười lạnh:

“Biết, đường ra chính là nó.”

“Hử?”

Kiều Mịch cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh, ngón tay thon dài của Mạnh Tĩnh Nguyên đặt ngay trên đầu anh, anh lại ngẩng đầu đẩy kính mắt, đột nhiên hiểu ra:

“À, trách không được Dao Dao muốn cướp nó.”


Kiều Tri Dao đi đằng sau đỏ mặt.

Mắt thấy người dẫn đường kia không thèm đợi người khác, đám người phía sau cũng vội vàng đuổi theo, Lại An Bình và Lý Dĩnh quay đầu lại nhìn lướt qua, cũng tự biết nếu bản thân còn ở lại thì không cứu được cả mạng của chính mình, tuy trong lòng có chút do dự nhưng vẫn đuổi theo, thuận tiện phụ trách trông chừng đằng sau.

Lần này thật sự đi không bao lâu, chắc chỉ khoảng mười phút đồng hồ, thì đã đi ra khỏi mảnh rừng rậm như mê cung đã nhốt bọn họ, lại nhìn thấy chiếc xe bọn họ bỏ lại bên rìa núi, đám người sống sót hoan hô nhào đến.

“Đúng là ra được.”

Kiều Mịch vuốt cằm, cảm thấy khó hiểu:

“Lúc chúng ta đi vào thì mất không ít thời gian.”

Hắc Khuyển gật đầu:

[Ừm, nơi này có chỗ cổ quái.]

Đang nói liền thấy Mạnh Tĩnh Nguyên xô đổ bảng hướng dẫn đi vào thôn Khương Hoa, lối mòn đi vào rừng rậm ban đầu đã biến mất giữa đám cành lá rậm rạp chằng chịt không thấy đâu nữa.

“Ồ?!”

“Rừng rậm này vốn là chặn đứng hai bên để ngăn người vô ý đi vào, nhưng có kẻ cố ý mở ra một bên đường đi vào để nuôi đám nhện kia.”

Mạnh Tĩnh Nguyên giải thích cho Kiều Mịch rồi ôm eo anh đỡ anh đi về phía xe.

Kiều Mịch cẩn thận bước đi từng bước, nhìn mảnh rừng rậm quỷ dị kia xao động trong gió núi giống như bão tố, tịch mịch lại nguy hiểm.

Những người kia tìm được đường sống từ chỗ chết đã không thể chờ nổi nữa chuẩn bị khởi động xe rời đi, Lại An Bình và Lý Dĩnh đưa mấy nữ sinh theo, đợi Kiều Mịch đi sang đây liền hỏi bọn họ dự định làm gì, có muốn nhập bọn cùng rời đi hay không.

“Không cần.”

Mạnh Tĩnh Nguyên từ chối thẳng thừng rồi liếc mắt ra hiệu cho Hắc Khuyển, ý bảo nó canh chừng Kiều Tri Dao.

Kiều Mịch mỉm cười giải thích với Lại An Bình và Lý Dĩnh:

“Chúng tôi đến đây là muốn đón Dao Dao về, việc tiếp theo chúng tôi sẽ sắp xếp, cảm ơn mọi người, liên lạc sau nhé.”

Lại An Bình và Lý Dĩnh cũng không nài ép, trao đổi cách liên lạc với Kiều Mịch rồi đưa những nữ sinh khác đi.

Kiều Tri Dao khóc lóc muốn đi theo nhưng lại bị Hắc Khuyển chặn lại, Mạnh Tĩnh Nguyên trực tiếp túm cổ cô ta kéo đi như muốn ném cô ta vào trong cốp xe đằng sau.

“Tĩnh.”

Kiều Mịch nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Dù sao cũng không chết được.”

“Tĩnh.”


“Chậc.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ một tiếng rồi đóng nắp cốp xe đằng sau lại, ném người ra ghế sau rồi thuận tiện đe dọa:

“Cô dám hô một tiếng là tôi buộc cô ở đằng sau lôi đi đấy.”

Đã từng được nếm trải thủ đoạn của Mạnh Tĩnh Nguyên, Kiều Tri Dao nào dám chọc vào đồ điên ngông cuồng này, cô ta lập tức che miệng khóc rấm rứt, tiếng khóc nhỏ đến mức hoàn toàn bị tiếng động cơ lấn át, Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không để ý đến ả mà kêu Kiều Mịch cùng Hắc Khuyển lên xe, xe khởi động rồi rời đi.

Lần này bọn họ không rẽ vào thị trấn nữa trực tiếp lái xe vào trong thành phố, tìm một khách sạn thuê hai phòng. Mạnh Tĩnh Nguyên ném Kiều Tri Dao vào một phòng, để Hắc Khuyển trông chừng, cậu thì đi cùng Kiều Mịch mua sắm đồ dùng cá nhân cùng đồ ăn, ba lô của họ đều rơi mất trong thôn kia, qua một trận mệt mỏi, tắm giặt qua loa rồi ra ngoài mua quần áo đồ lót dùng tạm, sau đó ăn cơm.

Kiều Mịch mua cả một phần cho Kiều Tri Dao, sắc mặt Mạnh Tĩnh Nguyên tuy rằng khó coi nhưng cũng không phải đối. Trong lòng Kiều Mịch chợt dâng lên cảm giác kì quái, anh còn nhớ lúc trước Mạnh Tĩnh Nguyên đã thề phải dạy dỗ Kiều Tri Dao, phản ứng hiện tại lại không giống.

Giằng co cả một ngày quả thực đã quá mệt mỏi, Kiều Mịch không ngẫm nghĩ nhiều nữa, vội vàng xách mấy thứ mới mua lên rồi gấp gáp chạy về khách sạn nghỉ ngơi.

Đáng tiếc Kiều Mịch đã nghĩ quá đẹp, anh một thân nợ nần còn chưa trả xong thì kì nghỉ hãy còn rất xa, phần tử xấu xa nào đó đợi đến lúc anh tắm rửa sạch sẽ, ăn xong đồ ăn lấp đầy dạ dày trống rỗng thì lập tức nhào lên, thân thể trẻ tuổi cường tráng đè ép xuống từ đằng sau.

“Tôi đã nói sẽ trói anh lại rồi từ từ dạy dỗ, tôi đã nói sẽ khiến anh không đứng dậy nổi, tôi đã nói về rồi tiếp tục, anh không có ý kiến gì chứ?”

“Tôi…”

Không chờ Kiều Mịch mở miệng đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, anh bị lật lại, môi lưỡi xâm nhập mạnh mẽ nên vốn không thể đưa ra ý kiến phản đối. Giờ phút này anh nghĩ: Nói không chừng vì có việc này nên Tĩnh mới tạm thời không đi gây chuyện với Dao Dao.”

Động tác thô lỗ cùng hôn cắn liên tục để lại dấu vết trên thân thể trắng nõn gầy gò, hai điểm trước ngực cũng bị môi lưỡi vân vê chơi đùa, ngay cả cái miệng nhỏ ở đằng sau cũng không được buông tha. Chỉ sau một hồi lăn lộn mà Kiều Mịch đã phát hiện trên người trần trụi, bàn tay nóng như lửa nắm lấy mắt cá chân của anh khiến hai chân mềm nhũn mở rộng ra, thứ giống như chiếc chày sắt nóng bỏng đâm vào, cảm giác phong phú hơn hẳn lúc ngón tay đưa vào mang đến khiến anh nghẹn ngào thở gấp:

“Đau… Nhẹ… Nhẹ chút…”

Đáng tiếc lời xin tha ngược lại không thể khiến người trẻ tuồi dồi dào sức sống kia tiết chế được chút nào, đây vốn là một loại vinh dự khác. Chỉ thấy khóe môi kia nhếch lên thành một độ cong tươi cười càn quấy kiêu ngạo, một giây sau vòng eo nhỏ gọn mạnh mẽo liền vận động điên cuồng, bừa bãi phát tiết thể lực quá thừa thái. Thỏa mãn nhìn thân mình thon gầy bị cuốn theo mà lắc lư làm đệm chăn trên giường tán loạn, đầu lưỡi run rẩy lộ ra khỏi hàm răng, đôi môi mấp máy liên tục tuôn ra tiếng rên rỉ thống khổ mà quyến rũ lòng người, gương mặt luôn lạnh nhạt bị *** chiếm lấy, hai con ngươi bị hơi nước phủ kín, ánh mắt mờ mịt chứa đầy ý xuân.

Đầu ngón tay đưa lên lau giọt lệ ứa ra bên khóe mắt, Mạnh Tĩnh Nguyên cười khẽ:

“Anh cũng chỉ có lúc này là đáng tin nhất.”

Kiều Mịch chỉ có kinh nghiệm một lần duy nhất lúc này đầu óc đã trống rỗng, vốn không thể nào tiếp nhận được tin tức từ thế giới bên ngoài, chỉ mở thân thể ra theo bản năng để mặc người yêu chiếm cứ lấy mình, không hề bày ra chút phòng về nào.

Anh chỉ cần biết rõ người này là Mạnh Tĩnh Nguyên là đủ rồi.

Hôm sau, Kiều Mịch ngủ say bị ôm lên xe lửa trong ánh mắt kinh ngạc không dám tin của Kiều Tri Dao cùng cái nhìn ranh mãnh của Hắc Khuyển, lúc quay về sân nhỏ ở thành phố A thì ngây ngốc để Mạnh Tĩnh Nguyên hầu hạ tắm rửa, lại ngủ trong lòng Mạnh Tĩnh Nguyên thêm một giấc, đến ngày thứ ba mới chính thức tỉnh táo. Tinh thần thoải mái làm xong bữa sáng rồi lại hoang mang nhìn vẻ mặt tái nhợt sa sầm của Kiều Tri Dao, anh vốn không biết anh ngủ ngon lành một đêm, đám quỷ trong sân cũng chơi vui vẻ cả một đêm.

Kiều Tri Dao hoàn toàn bị dạy dỗ, bị đôi mắt đỏ sậm bên cạnh liếc qua liền run như cầy sấy, nào có gan đi tố cáo.

Vì thế Kiề Mịch tự động giải thích rằng hành vi của Kiều Tri Dao là do bị kinh hãi lúc ở chỗ nhện quái nên không truy hỏi nguyên nhân nữa, hầu hạ cho dạ dày của người trẻ tuổi cùng đám quỷ quái trong sân xong lại lên xe quay về quê, chuẩn bị giao kết quả nhiệm vụ kiêm đến chỗ cụ ông.

Trước khi đi, Hắc Khuyển tổng kết cùng Thẩm Phong:

[Cho nên mới nói, tìm vợ hiền phải tìm loại như Kiều ngốc, tuy rằng bình thường rất hay khiến người ta tức hộc máu nhưng đến lúc quan trọng lại có tác dụng rất lớn.]

Thẩm Phong ở trong khe đá mở to hai mắt biểu lộ sự đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui