Thiên Quỹ

Mặc dù chuẩn bị tâm lý suốt mấy ngày gần đây mới khiến Kiều Mịch quyết định đi tới một bước này, nhưng khi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại thì trong lòng anh vẫn không yên, ngồi ở mép giường mà eo lưng cứng ngắc, đầu cúi gằm xuống nhìn chằm chằm vào hai bàn tay dưới ống tay áo dài của chiếc áo tắm đang đặt trên hai đầu gối, chìm vào trầm tư.

“Đang nghĩ gì thế?”

“Tôi đang nghĩ xem có nên thuê trước mấy đĩa GV về học tập trước rồi mới tính tiếp giống như A Hoa nói không.”

Bỗng nhiên phát hiện ra không ổn, ngẩng đầu nhìn lên thì dáng người trẻ tuổi cao lớn thon dài không hề gầy gò cùng bộ phận nào đó được chiếc khăn tắm nho nhỏ che đi xuất hiện trước mắt, Kiều Mịch thậm chí có thể cảm nhận được hơi nước và nhiệt độ toát ra, anh mở to mắt nhìn, kính mắt trượt xuống chóp mũi cũng không biết.

“GV?”

Hàng mày nhướn lên, Mạnh Tĩnh Nguyên như cười như không liếc anh:

“Tên đó dạy anh mấy thứ này?”

“Cái đó… Tôi không hiểu rõ mấy thứ này lắm.”

Kiều Mịch không biết nên giải thích như thế nào, dù sao trong cuộc sống buồn tẻ của anh lúc trước, đừng nói là nam nam, cho dù là chuyện tình yêu nam nữ cũng tiếp xúc rất ít, so với anh thì A Hoa chìm đắm trong internet vẫn có nhiều kiến thức hơn, cho nên anh mới nhờ nữ quỷ còn nhỏ tuổi kia cố vấn.

“À…”

Phát ra một âm đơn kéo dài, Mạnh Tĩnh Nguyên đã ngồi xuống mép giường, thuận tiện đưa chiếc khăn mặt trong tay qua, Kiều Mịch thuần thục nhận lấy rồi lau tóc cho tên nhóc lười này, cũng không hề phát hiện đôi mắt đỏ rực đang liếc qua nhìn về phía hai món đồ đặt ở đầu giường.

“Nếu anh không biết thì có thể hỏi tôi.”

Giọng nói của của Mạnh Tĩnh Nguyên bình tĩnh không chút gợn sóng lại khiến Kiều Mịch cứng đờ, ánh mắt mang theo oán trách liếc qua trừng cái người trẻ tuổi này, bàn tay thô lỗ vò loạn mái tóc bên dưới:

“Lần nào cậu cũng thừa cơ làm mẫu.”

Kết quả mỗi lần đều làm đến mức anh đều không rõ là có chuyện gì xảy ra.

Bắt lấy bàn tay hung mãnh kia linh hoạt dùng sức một chút, Kiều Mịch đang đứng lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển, không chút lo lắng nhìn thẳng vào gương mặt đang ở phía trên, chỉ là lúc này dường như không chỉ đơn giản giống như bình thường, nhịp tim đập trong ***g ngực không khỏi tăng tốc, anh nâng chiếc khăn mặt trong tay lên lắp bắp:


“Tóc… Vẫn chưa lau khô.”

“Cọ trên người anh xong thì sẽ khô.”

Kiều Mịch vừa ngăn cản bàn tay đang giật chiếc áo tắm giản dị ra vừa kháng nghị:

“Đây không phải là muốn làm tôi bị ướt sao?”

Khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên giật nhẹ, trừng mắt nhìn con ngươi đen láy không chút tạp chất đằng sau lớp kính, trừng mắt:

“Đúng, tôi muốn khiến anh bị ướt, còn ướt hơn trong tưởng tượng của anh đấy.”

“Có thể đừng nói những lời không đứng đắn… A!”

Đau đớn nhói lên bên gáy khiến miệng anh ngừng lại, mái tóc ẩm ướt kia đang cọ cọ bên cổ, Kiều Mịch còn muốn nói khăn mặt siêu thấm hút thực sự dùng rất tốt, nhưng đau đớn truyền đến liên tục từ vành tai bị cắn khiến anh hơi run sợ, lúc này mới biết được bài dạy mẫu mấy ngày vừa rồi lại sắp bắt đầu, trong lòng anh cảm thấy hơi hoảng sợ:

“Làm đến cuối cùng có thể không đau giống như làm mẫu không?”

Bị ngốc ngàn năm dùng vận tốc 162km/h đá thẳng một cái trúng đầu, cảm giác thất bại đột nhiên dâng trào trong lòng, Mạnh Tĩnh Nguyên hung hăng cắn một cái lên vành tai mềm mại kia, nghe được tiếng kinh hô mới buông ra:

“Đừng lo, quen dần là được.”

Nghe ra trong đó có phần dụ dỗ lừa gạt, lông mày Kiều Mịch vừa nhăn lại thì đã bị một nụ hôn nhẹ nhàng ấn xuống khiến nó giãn ra. Nụ hôn nhu hòa giống như một cơn mưa phùn lướt qua, cuối cùng mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi không chút phòng vệ rồi trằn trọc cắn hút, Kiều Mịch cuối cùng đã hiểu ra… Dù sao cũng nguyện ý chết vì cậu ấy, chuyện tiếp theo cũng không có gì phải quá sợ hãi. Vì thế thả lỏng thân thể, bị thân thể trẻ tuổi cường tráng hơn cả mình đè chặt trên giường, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng liên tục quấy đảo, anh trúc trắc đáp lại nhưng dường như lại khiến đối phương bất mãn, đòi hỏi càng mạnh mẽ hơn.

Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ hận không thể nhét hẳn thân mình thon gầy của Kiều Mịch vào trong ngực, hai tay lướt qua thân thể gầy gò như không muốn buông tha cho từng chi tiết, hai tay vòng xuống vòng eo mảnh mai nhấc lên áp lại gần mình, thứ cứng rắn cũng xoa nhẹ lên thứ giống mình đã bắt đầu ngẩng lên, không biết quần áo trên người bị cởi ra sạch sẽ từ lúc nào, làn da dính sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cao như phát sốt gần như muốn thiêu cháy người.

Thân thể người ở bên dưới thoáng chốc căng chặt, Mạnh Tĩnh Nguyên đành phải buông đôi môi đã bị quấn lấy rất lâu kia, liếm đôi môi mềm mại bị hôn đến sưng đỏ ướt át rồi cười khẽ một tiếng:

“Mấy thứ anh chuẩn bị đâu? Lấy ra đây.”


Tầm mắt rất mịt mờ, mắt kính bị hơi nước hun phủ một tầng sương mờ đến mức Kiều Mịch vốn không thể nhìn thấy rõ gương mặt tràn đầy tính xâm lược này khiến người ta sợ hãi như thế này, chỉ mơ màng nhẹ gật đầu, bàn tay có chút yếu ớt lần mò sờ soạng trên đầu giường rồi cầm lấy thứ gì đó đưa tới.

Mạnh Tĩnh Nguyên cầm lấy nhìn, lông mày lại nhướn cao, cười như không cười nhìn lướt qua người đang ý loạn tình mê bên dưới. Trong tay là một tuýp thuốc cao, hơn nữa còn lại loại sản phẩm tình thú có tác dụng thôi tình?

“Vì sao lại mua nó?”

“A? Bởi vì nghe nói dùng thứ này sẽ rất thoải mái.

Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức bật cười, quả thực, nếu là Kiều Mịch thì tuyệt đối có thể dùng động cơ thuần khiết đi làm những chuyện khiến người ta cảm thấy kinh thế hãi tục, có lẽ cậu chính là đã mê luyến phần đơn thuần này:

“Được rồi.”

Không hề khách khí bóp thuốc cao ra, ngón tay chui vào trong khe hở giữa hai mông, đẩy thuốc cao vào trong rồi quen thuộc mở rộng.

Mấy lần làm mẫu trước tuy rằng Kiều Mịch đều lơ đãng bỏ qua, nhưng theo bản năng lại hiểu phải thả lỏng thân thể để tiếp nhận sự xâm lược, đôi chân thon dài phối hợp mở ra tùy ý ngón tay dài xâm nhập, đầu ngón tay thô ráp cho dù có thuốc cao hỗ trợ nhưng vẫn như cũ mang đến kích thích mạnh mẽ cho vách thịt mềm mại mẫn cảm bên trong, hai chân thỉnh thoảng lại hơi khép áp chế thế công mạnh mẽ khiến người đang gặm cắn đầu ngực kia cười khẽ rất đáng ghét, hơi thở nóng hầm hập phun ra khiến anh run lên, nắm chặt chăn nệm bên dưới say sưa hừ nhẹ.

Nhất thời vẫn chưa thể tiến hành đến bước cuối cùng, Mạnh Tĩnh Nguyên kéo hai tay Kiều Mịch đến cầm lấy hai nam căn kia, hướng dẫn anh an ủi biểu trưng nam tính bị *** tra tấn để thư giải chút gấp gáp.

Thân thể nam tính kề sát nhau không ngừng nóng lên như thể chỉ sau một giây sẽ cháy thành tro tàn, khoái cảm ngập đầu qua đi, chất dịch nóng bỏng phun lên bụng nhau, hai người đang liên tục thở gấp không thể kìm được lại bắt đầu quấn lấy đầu lưỡi nhau, kính mắt đã tuột khỏi sống mũi rơi xuống bên gối, cắn mút tham lam khiến bọn họ gần như không thể hít thở.

“Có thể chứ?”

Mạnh Tĩnh Nguyên gặm nhẹ lên chiếc cằm gầy nhọn, thấp giọng hỏi.

Kiều Mịch còn chưa trấn tĩnh lại, trong mắt ngập nước mờ ảo, nghe vậy liền thở gấp trả lời:

“Tôi… Tôi không có kinh nghiệm, tôi không biết.”

“…”


Mạnh Tĩnh Nguyên cúi đầu há miệng cắn lấy yết hầu đang nhấp nhô kia, nhân lúc người bên dưới bị cắn đau phân tán lực chú ý liền nhấc hai cẳng chân thon dài lên vắt ở trên eo, thân dưới dùng sức thúc mạnh vào.

“A…”

Tiếng kinh hô cùng âm cuối khàn khàn biến mất trong môi, dị vật xâm nhập mang theo đau đớn, nhưng không đợi anh thích ứng thì vòng eo mạnh mẽ của thanh niên đã bắt đầu động tác rút cắm, bộ phận trước đó được cẩn thận mở rộng làm mềm bị đâm vào liên tục, khuấy động bừa bãi, mỗi lần đều đâm trúng vị trí mẫn cảm nhất giống như muốn khiến anh phát điên, anh túm chặt chiếc chăn, thở gấp đón nhận tất cả.

Động tác của thanh niên giống như tính cách của cậu ấy, bá đạo, cường thế, còn manh theo chút tính chuyên chế của trẻ con.

Đứa trẻ tham ăn cuối cùng cũng có thể được ăn một bữa thỏa thích nên đương nhiên là chưa bõ dính răng, Kiều Mịch bị xoay quanh, ngay cả mấy thứ dụng cụ dưới giường cũng bị lôi ra lật qua lật lại đủ loại tư thế, cổ họng anh ám ách hô lên, tầm mắt bị bóng tối còn đen hơn cả màn đêm bịt kín, cuối cùng mất ý thức.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hun chiếc giường trở nên ấm áp dễ chịu, mí mắt khẽ động, hàng mi nhẹ ngước, đôi mắt đen láy dần dần tập trung nhìn vào vỏ bao đóng gói sặc sỡ bị xé rách, nhớ lại một đêm hoang đường hôm trước thì mặt lập tức đỏ bừng. Hơi cử động một chút đã cảm thấy thân thể đau nhức không thôi, toàn thân mềm nhũn vô lực vốn không thể đứng dậy được.

Cánh tay mạnh mẽ tay vòng qua người anh nhấc cái bình nước lên, người ở đằng sau nâng anh dậy đút cho anh một hớp nước.

“Ổn không?”

Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai, quen thuộc đến mức khiến trái tim của anh cũng rung lên ấm áp:

“Không nhúc nhích được.”

“A, vậy thì ngủ tiếp đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đặt Kiều Mịch nằm xuống:

“Muốn ăn gì không, tôi đi mua?”

Kiều Mịch nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, ánh mặt trời phủ kín thân thể trần truồng của cậu, gương mặt mang theo nụ cười lười biếng đầy thỏa mãn giống như một con báo no bụng, Kiều Mịch chưa bao giờ cảm nhận được người trước mắt là một người đàn ông đã trưởng thành đầy đủ giống như bây giờ, cho dù bọn họ còn kém nhau vài tuổi.

“Ừm, miệng cũng rất mỏi… Ăn cháo đi.”

Nói thật, số lần bọn họ hôn môi quả thực là quá mức, ngay cả cuống họng cũng có hơi cay xót đau nhức.

Mạnh Tĩnh Nguyên cưng chiều vuốt ve sợi tóc tản ra trên gối, lập tức đứng dậy mặc quần áo, lấy nước súc miệng qua loa rồi cậu gọi Hắc Khuyển vào, thuận tiện kéo bức màn dày ngăn cản ánh sáng rồi mới yên tâm ra ngoài.

“Chờ tôi.”


Cánh cửa che khuất bóng dáng của cậu, Kiều Mịch kéo chiếc chăn mềm mại, cuộn thật chặt, ánh mắt lướt về phía bóng đen mơ hồ bên giường, mỉm cười:

“Hắc Khuyển, dọn dẹp mấy thứ đồ bỏ đi một chút, tự lấy một chiếc pudding trong ba lô đi.”

[Mẹ nó, Kiều ngốc, mi có cần quá đáng như thế không hả, còn muốn ta đi dọn… những mầm mống con cháu kia của bọn mi?!]

Hắc Khuyển không bình tĩnh nổi nữa, hận không thể nhảy lên giường đá cho người này mấy cái.

Kiều Mịch cười khổ:

“Nhưng mà giờ tao không nhúc nhích được, Tĩnh lại chưa từng thu dọn.”

[Để lại cho nhân viên vệ sinh chẳng phải là được rồi sao.]

Hắc Khuyền lầm bầm nhưng vẫn mải miết đi dọn dẹp đồ bỏ, cuối cùng cũng quơ hết vỏ mấy lọ thuốc cao đã dùng hết cùng mấy thứ đồ kia vào trong một cái túi, thu dọn hết đống đồ bỏ kia xong mới đi bới ra một cái gói to tìm đồ ăn, miệng lải nhải:

[Ta nói thân thể nhỏ bé này của Kiều ngốc mi cũng không mạnh mẽ như Mạnh thiếu gia đâu, đừng có miệt mài quá độ rồi tinh tẫn nhân vong, chết thành quỷ cũng khó coi.]

“Ừm, tao sẽ cẩn thận bàn về việc này với cậu ấy… Số lượng vừa phải là được rồi.”

Kiều Mịch thầm tính toán trong lòng, chuẩn bị đợi người yêu quay về rồi bàn bạc.

Hoắc Khuyển liếc mắt nhìn lướt về phía anh một cái rất đồng tình, ngậm một chiếc pudding nằm xuống sàn nhà phấn đấu, còn thuận tiện nhắc nhở:

[Ngủ tiếp đi, hiện giờ sắc mặt của mi còn khó nhìn hơn Tiểu Mai.]

Nhớ đến cô nàng có bộ dáng cá chết giống như không ngủ đủ suốt vạn năm kia, Kiều Mịch hơi gật đầu rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếng hít thở đều đều kéo dài nhanh chóng vang lên, anh thật sự đã mệt muốn chết rồi.

Hắc Khuyển vừa cắn pudding vừa trừng mắt nhìn mắt quỷ vừa xuất hiện dưới giường, thấp giọng cảnh cáo:

[Bây giờ ta không đói bụng nên không muốn ăn ngươi, cút!]

Con mắt mang theo hận ý dưới giường không cam lòng liếc yêu quái mạnh mẽ này một cái, kéo mái tóc dài lộ ra dưới gậm giường lùi vào trong bóng tối rồi biến mất.

Hắc Khuyển nhìn gương mặt ngủ say yên bình trên giường, lại trừng mắt nhìn ngón tay vừa thò ra từ khe hở của điều hòa, cho đến khi nó rụt lại mới bĩu môi ngẫm nghĩ ngậm miếng pudding lên – âm khí ở thị trấn nhỏ này thật thịnh, nuôi được không ít quỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui