Thiên Quỹ

Quay lại tứ hợp viện thì đã là hơn nửa đêm, Đường Mộng Kiệt vui vẻ hớn hở chiếm phòng tắm trước, đang chuẩn bị tắm rửa tẩy sạch một thân chật vật rồi ngủ một giấc thật ngon, lúc cởi ra chỉ còn một cái quần lót thì lại bị Mạnh Tĩnh Nguyên nhấc chân đạp một cái bay ra ngoài.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen ngồi trong sân khóc oa oa:

“Quá tàn nhẫn, sao cậu có thể đối xử với tôi như thế.”

Đáp lại anh ta là tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại vang lên một tiếng rung trời.

“Chậc chậc, nhóc con chưa được thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ.”

Đường Mộng Kiệt lải nhải đứng lên, ôm lấy đống quần áo bị đá ra cùng với anh ta, dưới con mắt soi mói của đám quỷ cùng yêu đầy trong viện vừa ngáp dài vừa quay lại phòng dành cho khách:

“Chậc, viện này sao không biến thành phòng xép chứ, đúng là phiền toái.”

Đạp khách ở nhờ không hiểu chuyện ra ngoài, Mạnh Tĩnh Nguyên túm lấy vạt áo Kiều Mịch kéo mạnh sang hai bên, cúc áo bung ra rơi đầy đất.

Kiều Mịch thấp giọng hô:

“Sao thế? Nút áo rơi hết rồi.”

“Quần áo của anh thế này rồi mà còn muốn à?”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt đầy ghét bỏ nhìn cái áo sơ mi trắng đã dính đầy máu và bùn đất, sau đó lại động tay cởi thắt lưng quần.

“Cũng phải, đúng rồi, cậu cởi quần áo tôi ra làm gì?”

“Tắm rửa.”

“A, tự tôi tắm là được rồi.”

“Câm miệng, giơ tay lên.”

Kiều Mịch ngộ ra, hai tay mình bị thương, bác sĩ đã thông báo rằng tạm thời không thể chạm vào nước, Mạnh thiếu gia như thế này rõ ràng là đang chăm sóc mình. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Kiều Mịch liền nổi lên cảm giác khác thường trước nay chưa từng có, khóe môi không kìm được hơi cong lên, giọng nói càng nhu hòa hơn:

“Tay không sao, dùng túi nilon bọc lại là được, tự tôi… Ưm.”

Giọng nói bị môi che lấp, Kiều Mịch kinh ngạc mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt u ám kia, anh bị sự đói khát trong đó dọa sợ. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng nhanh chóng tiến thẳng vào trong, tham lam ngậm lấy mà đảo qua từng góc độ trong khoang miệng, quấn quít không cho đầu lưỡi né tránh, mút vào quấy đảo, động tác thô lỗ mang theo đầy ý tứ trừng phạt.

Đầu lưỡi nếm được mùi máu, Kiều Mịch chưa bao giờ bị ‘ăn’ mạnh mẽ như thế, tình hình không giống với trước kia, anh cảm thấy toàn thân mình nóng bừng bừng như phát sốt, thân thể như muốn tan ra, con ngươi sáng rực phủ đầy hơi nước, ánh mắt mơ màng.

Cảm giác thiếu dưỡng khí ập đến, Kiều Mịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm gần như muốn ngất xỉu. Môi lưỡi bá đạo kịp thời buông ra, bên tai nghe thấy tiếng nước khi đôi môi tách ra, Kiều Mịch tựa vào đôi tay rắn chắc đỏ mặt thở dốc dồn dập, suy nghĩ hỗn loạn khiến anh không kịp tự hỏi đang có chuyện gì xảy ra.

Nắm chặt lấy cái cằm mảnh nhọn kia nâng lên, ánh mắt màu đỏ rực của Mạnh Tĩnh Nguyên tối đi, đầu ngón tay khẽ xoa lên cánh môi bị hôn đến mức sưng đỏ rách ra, thì thầm:

“Thật muốn ăn sạch anh ngay bây giờ.”

Giọng nói khàn khàn đầy từ tính đang cố gắng kìm nén dục vọng nào đó, Kiều Mịch nghe được thì chấn động trong lòng, gương mặt hãy còn ửng hồng ngước lên hoang mang hỏi:

“Đây không phải là đã ăn rồi?”

Đôi mắt đỏ sậm nhắm lại, Mạnh Tĩnh Nguyên hận đến mức cúi đầu xuống cắn một cái lên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn kia, cho đến khi nếm được vị máu tươi thì mới nhả ra, đầu lưỡi liếm qua dấu răng rớm máu, cảm nhận người trong lòng bị đau đến run lên mới ghé sát bên tai anh hỏi:

“Anh thật sự không biết? Anh không hề có kinh nghiệm à?”

“Cái gì…”

Kiều Mịch muốn sờ lên vết thương ẩn ẩn đau trên cổ nhưng rồi lại sợ kích thích đến tên nhóc to xác có hành vi quỷ dị này nên đành phải nhịn xuống. Anh cố gắng suy nghĩ rồi chợt bừng tỉnh nhận ra:

“A, cậu nói là làm tình?”

Lời bật thốt lên không thể thu lại được, Kiều Mịch lúc này mới cảm thấy trắng trợn bàn luận về chủ đề tình sắc với một thanh niên trẻ tuổi sức lực tràn đầy quả thực là rất xấu hổ, lập tức đỏ mặt.

Thu hết vẻ mặt ngượng ngùng kia vào đáy mắt, ánh mắt Mạnh Tĩnh Nguyên càng tối hơn, cánh tay đỡ lấy người kia nổi lên gân xanh, để tránh không làm người kia sợ nên dù cậu không muốn nhẫn nại thì cũng phải nhịn:

“Nếu như tôi nói phải?”


“Nhưng… Cậu không phải đã nói… Bình thường như vậy là rất ấm ức sao?”

Tâm tình của Kiều Mịch vừa bồn chồn lại vừa hoang mang, rốt cuộc cũng không hiểu vì sao bản thân mình như vậy là có thể kích động dục vọng của người trẻ tuổi kia? Thân thể đều là nam lại trải qua nhiều năm bị bệnh tật tra tấn chỉ còn lại một nắm xương xẩu, vuốt không chê đau tay à? Hơn nữa giữa anh và Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn luôn kính trọng lạnh lùng, thanh niên bốc đồng trước nay vẫn luôn xa cách anh, không phải chứ? Vừa không có sắc đẹp lại không yêu đương nồng cháy, vì sao lại có dục vọng? Chẳng lẽ…

“Cậu thất tình à? Cho nên muốn tùy tiện tìm một người để phát tiết?”

Nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm túc kia, Mạnh Tĩnh Nguyên cảm thấy vô lực giống như tự bê tảng đá đập thẳng vào chân mình, Kiều Mịch có loại suy nghĩ thế này cũng không thể trách cứ được.

“Ngu ngốc, nếu chỉ phát tiết do thất tình thì tôi cần phải tìm anh chắc? Hiện giờ tôi không cảm thấy ấm ức, có được không?”

“Như vậy… Không thông lắm.”

“Không thông chỗ nào?”

“À thì, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, giống như anh trai của cậu vậy.”

“Tôi không có anh em, huống chi cho dù là anh em ruột cũng không hề gì, huống chi là anh.”

“Cái này…”

Kiều Mịch tin tưởng Mạnh thiếu gia có thể nói được là làm được, người trẻ tuổi cuồng vọng như vậy anh thật sự là không ứng phó được, đành cười khổ:

“Tôi có thể nói không không?”

“Không cho phép từ chối.”

Mạnh Tĩnh Nguyên rống lên một tiếng, bàn tay vỗ lên vết cắn trên cổ, giọng nói cũng mềm mỏng hơn:

“Anh sẽ thích… Trước khi vết thương của anh khỏi thì tôi sẽ không ra tay, anh cứ tận dụng khoảng thời gian này chuẩn bị cẩn thận đi.”

Nói xong thì không cho Kiều Mịch có cơ hội xen ngang, cầm vòi hoa sen điều chỉnh nước ấm rồi tóm người đẩy vào trong bồn tắm:

“Nâng tay lên.”

“A!”

Kiều Mịch giơ tay lên ngơ ngác để Mạnh Tĩnh Nguyên gội đầu giúp anh, lau người, lại bị ăn thêm vài lần nữa, tắm đến khi làn da hồng hồng sáng sáng đầy hơi nước thì mới được đẩy ra khỏi phòng tắm, đến lượt Mạnh Tĩnh Nguyên tắm rửa.

Kiều Mịch ngây ngốc đứng trong gió đêm mát lạnh, sững sờ nhìn yêu và quỉ đứng đầy trong sân nhỏ.

Hắc Khuyển cười khúc khích, ánh mắt sáng ngời chậm rãi chạy hai vòng bên chân Kiều Mịch:

[Sao thế Kiều ngốc? Bị ăn rồi?]

“Vẫn chưa.”

Kiều Mịch ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Hắc Khuyển lâu thật lâu, nhìn chằm chằm đến tận khi Hắc Khuyển sắp nổi cáu mới hỏi:

“Hắc Khuyển, mày cũng muốn làm tình với chó đực à?”

[Bậy!]

Hắc Khuyển bất mãn nhe răng:

[Gia là thanh niên thuần khiết, dù có tìm cũng là tìm chó cái… A không đúng, gia đây khinh thường lũ chó động dục.]

“Vậy mày nói xem, vì sao Mạnh thiếu gia lại muốn cùng tao… Tao đâu có chỗ nào tốt?”

[Ừm… Biết làm cơm, người cũng đủ ngốc… Tiểu Kiều, ta nói mi đừng có hỏi mấy câu hỏi thế này nữa, nói không chừng ngươi ăn vào khá là ngon đấy.]

Hắc Khuyển lắc lắc đầu chó, học dáng vẻ thâm trầm đầy triết lý:

[Con người là động vật sống theo cảm quan, không nếm thử thì sao biết được? Nói không chừng Mạnh thiếu gia nếm rồi lại nếm ra vị ngon của mi, ăn rồi nghiện luôn thì sao.]


“Mày là người mai mối nên phát hiện tao tốt?”

[Có thể nói như vậy đấy.]

“… Vẫn không hiểu, mày có muốn hôn nhẹ một cái thử xem không?”

[Càng tốt.]

Một người một chó từ từ ghé sát vào nhau chuẩn bị chơi trò hôn nhẹ, bỗng dưng da đầu của Hắc Khuyển bị kéo mạnh một cái, toàn bộ mặt chó đều biến dạng, không kịp giãy dụa đã bị nhấc lên cao rồi nhìn thẳng vào một gương mặt tối tăm hung ác đáng sợ, đôi mắt đỏ rực kia giống như ứa máu, sắc đỏ như son tràn đầy sát ý.

[Gâu gâu…]

Hắc Khuyển giơ chân chó lên che mắt, kêu lên thảm thiết:

[Kiều ngốc, mau cứu chó với.]

Kiều Mịch vội vàng nhào đến ôm Hắc Khuyển rồi thả cho nó chạy, một giây sau liền bị giữ chặt trong đôi tay như chiếc kìm sắt, kinh sợ hô lên một tiếng rồi nhìn thẳng vào một gương mặt tối tăm, anh vội vàng xoa xoa mái tóc trắng đỏ xen lẫn kia trấn an:

“Hắc Khuyển rất có ích, đừng làm thịt nó.”

Tay lại bị sự ẩm ướt lạnh lẽo bên dưới dọa sợ, anh thấp giọng ồ lên một tiếng:

“Ô? Cậu tắm nước lạnh? Mau mau mặc quần áo vào, bằng không sẽ bị cảm lạnh mất.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đã giận sôi gan, trước kia nếu có ai dám can đảm khiến cậu tức giận thì cậu tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết, nhưng khi đối diện với Kiều Mịch thì lí trí ba lần bảy lượt đều bị khiêu chiến mà cậu vẫn có thể trấn áp như cũ.

“Anh còn dám để cho kẻ nào chạm vào anh thì tôi sẽ giết kẻ đó, mặc kệ gã là người hay chó chết tiệt gì đó.”

“Ai nha.”

Kiều Mịch hiểu rõ đây là biểu hiện của bản năng ‘bảo vệ thức ăn’ của Mạnh Tĩnh Nguyên, nhớ kĩ lời đe dọa, kéo chiếc khăn bông đã lau qua tóc mình rồi lau mái tóc đỏ trắng đan xen kia:

“Màu tóc của cậu lúc đầu là màu đen đúng không?”

“Đây chính là màu tóc vốn có của tôi.”

Trong con ngươi màu đỏ hiện lên chút ảm đạm, Mạnh Tĩnh Nguyên trầm giọng hỏi:

“Sợ à? Từ nhỏ tôi đã không phải là người thường.”

Kiều Mịch mỉm cười:

“Cậu tốt hơn rất nhiều người, tôi không sợ.”

“… Tôi không phải người tốt, cho đến giờ cũng không phải.”

Mạnh Tĩnh Nguyên buông anh ra, xoay người đi vào trong phòng:

“Ngủ đi.”

“Trên đời này vốn không có người tốt tuyệt đối, cậu rất tốt.”

Kiều Mịch nói xong liền quay về phòng mình, Tạ Duệ Đường và Khương Cố Bình đều bị ném ở viện điều dưỡng Khang Di, phòng không bị ai chiếm mất. Nhưng bàn tay đặt lên cửa chuẩn bị đẩy ra bị nắm lấy rồi mờ mịt bị vác đi, chờ đến khi anh tỉnh táo lại thì đã bị kéo vào trong một căn phòng khác:

“Ô?”

“Chỉ là ngủ, không có gì khác.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đặt người lên giường rồi lật lại, coi người là cái gối ôm mà ôm lấy.


Thân thể lành lạnh áp lên lưng cùng mái tóc ẩm ướt man mát phía sau cổ khiến Kiều Mịch tỉnh táo lại, anh vỗ vỗ lên cánh tay đặt trên eo mình, thấp giọng nói:

“Tôi biết rồi, sấy khô tóc đi rồi hãy ngủ.”

Đêm nay Kiều Mịch ngủ rất say, nghe tiếng thở đều đều mà Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ muốn lay mạnh người này dậy xem anh ta có thực sự vô tâm vô phế như thế không, tốt xấu gì thì hôm nay mình cũng đã tỏ tình, anh ta vẫn có thể ngủ say sưa như thế?

Nhưng tức thì tức, đã trải qua một ngày như vậy, người bị thương lại bị kinh sợ, thần kinh dù có thô đến mấy thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, Mạnh Tĩnh Nguyên đè nén sự không cam lòng xuống, hôn mút gặm cắt sau tai người kia tạo thành một đống dấu vết rồi mới cam tâm nằm xuống.

Kiều Mịch mắt nhắm mắt mở bò dậy khỏi giường, vị trí bên cạnh đã không còn ai, nhìn đồng hồ mới biết thì ra mình ngủ dậy muộn nên đã bỏ qua bữa sáng, nếu không chuẩn bị cơm trưa thì sẽ không kịp mất, anh vội vàng xuống giường thay đồ ngủ, mới ra ngoài thì gặp được Tiểu Mai bay tới bay lui trên hành lang, đôi mắt cá chết kia quay sang rồi lập tức bay cực nhanh về phía phòng chính:

[Mạnh thiếu gia, Tiểu Kiều dậy rồi.]

Chuông cảnh báo được kéo vang, bóng người thon dài cao ngất quả nhiên đi ra từ phòng chính:

“Dậy rồi?”

“Ừ.”

Kiều Mịch áy náy cào cào mái tóc rối bời, thở dài:

“Ngủ quên mất, tôi đi rửa mặt rồi chuẩn bị nấu cơm.”

“Tay anh có thể làm cơm? Kêu đồ ăn bên ngoài là được rồi.”

Nói đoạn, Mạnh Tĩnh Nguyên lấy một đôi găng tay cao su ra đeo vào cho Kiều Mịch:

“Rửa mặt đi rồi ra đây.”

Kiều Mịch không phản đối, vội vàng rửa mặt rồi lại vội vàng quay lại phòng chính, lập tức thấy một đống bừa bộn trên bàn, một góc sạch sẽ duy nhất đặt một phần đồ ăn sáng còn nguyên.

“Đến đây, ăn đi.”

Trả lời mệnh lệnh bá đạo của Mạnh Tĩnh Nguyên là Kiều Mịch ngồi xuống ngoan ngoãn lấp đầy bụng, lúc này mới nhớ đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ cũng quên mất bữa tối đã đi ngủ, trách không được lúc này đói ngấu.

Nhân lúc Kiều Mịch ăn cơm, Đường Mộng Kiệt không thể ngồi yên liền mở miệng báo cáo phát hiện mới cho Kiều Mịch:

“Tiểu Kiều, cậu có biết không? Con quỷ trong thân thể của Lưu Mẫn kia đích thực là con gái của Lí Tinh Lâm đó. Nghe tôi nói đã, sáng sớm nay tôi đi cùng Tiết Tư Thương đến tìm ông chủ Lưu bàn chuyện mới biết, thì ra Lí Tinh Lâm từng mang thai một đứa con gái, nhưng bà ta bởi vì không muốn sinh con quá sớm nên phá thai. Thai nhi bị cưỡng ép đoạt mất quyền lợi được sinh ra sẽ đi theo mẹ mình mà không chịu bỏ đi. Phân tích ra như vậy thì quỉ thai kia vẫn luôn đi theo Lí Tinh Lâm cho đến mười ba năm trước có cơ hội liền cướp thân thể của Lưu Mẫn. Sau khi sống lại nó cũng không nhớ được những chuyện sau khi làm quỉ, tranh chấp ngày hôm qua đã khiến chân cô ta hỏng mất, chậc chậc, đều là người trong nhà bọn họ tự gây nghiệt.”

Kiều Mịch vừa ăn vừa nghe, khẽ gật đầu.

Thực ra nhà họ Lưu không may mắn là do bọn họ tự gây nghiệt, bảy người phụ nữ kia gặp xui xẻo cũng là tự gây nghiệt, nhân quả tuần hoàn, nhưng…

“Hạ Tân kia rất có thể là kẻ đứng phía sau thao túng.”

“Ăn.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt trừng Đường Mộng Kiệt, cầm bánh bao nhét vào trong miệng anh ta.

Đường Mộng Kiệt ấm ức liếc nhìn Tiết Tư Thương, người sau vẫn đang bận rộn ghi chép nên không rảnh để ý.

“Buổi chiều tôi sẽ đi.”

Tiết Tư Thương nói với Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Hơn nữa phương pháp hỏi Nguyệt lão cắt dây tơ hồng kia cậu không cần thử nữa, Kiều Mịch và Khương Cố Bình không có nhân duyên, là vì nguyên nhân khác nên bọn họ mới dính dáng đến nhau.”

“Hửm?”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt nhìn Kiều Mịch kinh ngạc đến mức quên ăn cơm, thấy anh ta ngoan ngoãn ăn rồi mới hỏi:

“Vậy nguyên nhân thật sự là gì?”

“Giờ vẫn chưa chắc chắn, nhưng bọn họ dính dáng đến nhau ít nhất đã ngoài ba thế rồi.”

Tiết Tư Thương hơi dừng lại rồi nói tiếp:

“Tôi sẽ điều tra thêm giúp cậu, coi như là trả nhân tình cho cậu, nhưng không chắc chắn là có thể thành công.”

“Được.”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Kiều Mịch vội vã cắn hai ba miếng ăn hết đồ ăn trên tay, mỉm cười với Mạnh Tĩnh Nguyên đang nhíu mày rồi nói:

“Ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện có thể có liên quan đến chuyện này.”


Nhẹ giọng kể lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, Kiều Mịch không hề giấu diếm chút nào, chỉ hi vọng tìm được đáp án.

Ba người im lặng một lát, ***g mày đều bất giác nhíu lại thật chặt.

“Đây là nhân vật nguy hiểm.”

Đường Mộng Kiệt chen vào một câu nói nhảm.

Tiết Tư Thương ngẫm nghĩ rồi cân nhắc nói:

“Vết thương trên tay cậu là thật, vậy đây không chỉ đơn giản là ảo giác, Hạ Tân kia kéo mọi người về một đoạn quá khứ đều chứng minh tất cả những chuyện này là thật. Có thể làm được việc này thì hắn quả thực không đơn giản, ít nhất những người ngồi đây đều không làm được. Nhưng phản ứng của hắn rõ ràng là không biết quá khứ của cậu, chỉ là đúng lúc phát hiện ra… Bởi vậy, cậu nhất định phải chú ý cẩn thận, nói không chừng hắn sẽ lại tìm cơ hội tiếp xúc với cậu.”

“Ừm.”

Kiều Mịch vuốt nhẹ cằm.

“Ngoài ra, cậu có nhớ rõ đó là trang phục của thời đại nào không?”

Kiều Mịch khẽ lắc đầu:

“Không chắc chắn lắm nhưng tuyệt đối không phải thời kì cận đại, cũng không phải trang phục sau đời Đường Tống.”

“Vậy đó có thể là những việc mà một kiếp của cậu từng trải qua, lời nguyền rủa khắc sâu vào linh hồn của cậu cho nên lúc Hạ Tân kéo cậu về quá khứ thì mang vào đúng niên đại bị nguyền rủa. Chiếu theo tình hình đó thì hẳn là lúc ấy đang có một loại tế tự được tiến hành cần đến máu người sống, đó chắc chắn thuộc về loại âm tà, sau khi bị cậu chặn ngang thì người làm thuật đã bị cắn trả nên chắc chắn là bị nuốt mất, bởi vậy đã dùng cơ hội cuối cùng để nguyền rủa cậu. Trong đoạn lịch sử ấy đương nhiên là có cậu, cho nên lời nguyền đã bắt đầu từ lúc đó kéo dài đến giờ, bởi vì trước khi cậu gặp được Mạnh thiếu gia thì vẫn luôn sống rất thống khổ.”

Kiều Mịch vuốt cằm:

“Cho nên lời nguyền của tôi hiện giờ đã được giải rồi?”

“Không phải, cậu gặp gỡ Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không phải chuyện tốt.”

Tiết Tư Thương mặc kệ sắc mặt của người nào đó đã tối sầm xuống, tỉnh táo phân tích:

“Cậu và Mạnh Tĩnh Nguyên gặp nhau trên bờ vực sống chết, tiếp đó lại gặp phải đủ chuyện nguy hiểm, tin rằng trước khi thực sự giải quyết được lời nguyền này thì tình hình sẽ không trở nên tốt đẹp. Ở trong đám người cổ đó cậu là ai? Bỏ qua tế ti thì còn người áo trắng và đứa trẻ, còn có nữ quỉ.”

Kiều Mịch đẩy kính mắt, suy nghĩ kĩ một lúc mới đáp:

“Tôi không biết, tôi đều không có ấn tượng với những thứ kia, nói không chừng tôi là đứa trẻ đó cho nên mới không nhớ được gì cả… Cảnh sát Tạ và bác sĩ Khương lúc ẩy không phải là đều tự cứu mình sao? Nói không chừng tôi cũng là như thế.”

“Lang băm kia chưa chắc đã là tế ti.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đột nhiên chen vào một câu:

“Kết cục như vậy tuyệt đối không phải là một kết cục tốt, nói không chừng còn hồn bay phách tán. Nhưng mà… Nói không chừng sẽ có quan hệ về huyết thống.”

“Ý cậu là có liên quan đến Huyết chú?”

Tiết Tư Thương ngẫm nghĩ rồi không quá đồng tình:

“Không, Khương Cố Bình thật sự là một người bình thường, nhưng nhà họ Khương không chỉ có một mình cậu ta, nếu bởi vì có ràng buộc về huyết thống thì có cả đống người có liên quan. Nhưng người họ Khương cũng rất đáng nghi, tôi sẽ kiểm tra.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hơi gật đầu không nói gì, trong con người đỏ thẫm không che giấu được quyết tâm cuối cùng – Cậu sẽ bảo vệ Kiều Mịch.

Đến chiều thì Tiết Tư Thương kéo Đường Mộng Kiệt rời đi, tiểu viện lại trở nên yên tĩnh.

Mạnh Tĩnh Nguyên đã được nghỉ, ngày nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong viện, thỉnh thoảng sẽ đi mua sắm cùng Kiều Mịch hoặc lại biến mất trong mấy tiếng rồi sẽ chạy về nhà ăn cơm.

Tay Kiều Mịch vẫn chưa đỡ hơn nên toàn phải gọi đồ ăn bên ngoài, ngay cả công việc phiên dịch cũng là anh nói miệng còn Tiểu Hoa đánh giúp, giặt quần áo và việc nhà thì phải làm phiền Thẩm Phong và Tiểu Mai giúp đỡ, Hắc Khuyển phụ trách việc vứt rác, thời gian trôi qua cũng thoải mái.

Tạ Duệ Đường có ghé qua hai ba lần để thông báo chuyện về Lưu Mẫn, sau này vì bận rộn công việc nên không đến nữa. Khương Cố Bình ngược lại đến rất chăm chỉ, anh ta chịu trách nhiệm thay thuốc nên hai ba ngày lại chạy đến tiểu viện, thường xuyên bị Mạnh Tĩnh Nguyên đá cho hai cái, nhưng da thịt ngày càng thô dày nên lại dày mặt đến ăn nhờ ở ké mấy lần, đã miễn dịch với chó và tiểu viện cổ quái.

Kiều Mịch biết rõ Mạnh Tĩnh Nguyên không thực sự xua đuổi Kiều Mịch, hoặc là vì gần đây muốn quan sát cố gắng tìm được chút manh mối gì đó về ‘quá khứ’ ở trên người Khương Cố Bình, đáng tiếc lông mày lần nào cũng nhíu rất chặt biểu thị rằng cậu ta không thu hoạch được gì.

Thời gian trôi qua từng ngày một, Kiều Mịch cũng từ từ quen với sự an ổn này, Mạnh Tĩnh Nguyên không nói ra chuyện ‘X’ như thể đã quên mất. Cho đến khi vết thương trên tay khép miệng, vảy kết cũng bong hết chỉ để lại vết sẹo bị cắt nhạt màu thì anh lại nhận được một cuộc điện thoại, không thể từ chối mà đành phải nhận lời.

Nhìn điện thoại bị ngắt, Kiều Mịch tìm Hắc Khuyển:

“Hắc Khuyển, ra ngoài với tao một lúc được không?”

[Đi đâu? Mạnh thiếu gia rất không thích cậu chạy loạn nhé.]

Hắc Khuyển lười biếng nói.

“Nhà ga, thím ba tao đến thành phố A, nói là có di vật của mẹ muốn giao cho tao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui