Giống như trận đánh nhau ban ngày chỉ là ảo giác, đến tối ba người kia lại vây quanh bàn trong phòng chính bắt đầu bàn bạc, Kiều Mịch không tham dự mà đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Một đám ảnh chụp được trải rộng ra trên bàn cơm trong phòng chính, Tiết Tư Thương đang cẩn thận mô tả lại những chỗ không bình thường trong tòa cao ốc kia, túi phù thủy tìm được lúc trước đã hóa thành bụi trên tay Kiều Mịch, Đường Mộng Kiệt chỉ có thể dựa vào hình chụp để nhận ra tác dụng của nó.
“Tôi nhặt được nó trên sân thượng.”
Tiết Tư Thương nói.
Đầu ngón tay chỉ nhẹ lên đám ảnh chụp kia, Đường Mộng Kiệt cười khẽ:
“Tay nghề thật vụng về, nguyên liệu cũng rất thô sơ, chỉ bằng nó đã muốn hại người? Đừng nói đùa, nó nhiều nhất chỉ khiến người ta bị tiêu chảy hoặc là ném ví đi gì đó thôi.”
“Nhưng nó thật sự đã có tác dụng.”
Tiết Tư Thương tỉnh táo đưa ra quan điểm của mình:
“Người bình thường hơn nửa chỉ dùng mấy bức tranh vẽ hồ lô để dọa người, cũng không thể khiến phép phù thủy thực sự có hiệu lực, nhưng khi tôi tiếp xúc với nó thì cực kỳ xác định trong túi phù thủy này còn sót lại chút sức mạnh, có kẻ đã từng dùng nó thành công đạt được mục đích.”
“Đúng vậy, phần lớn mọi người chỉ là ngu muội mà bắt chước theo, thật sự có thể có tác dụng, ừm… Tôi đánh hơi được mùi âm mưu.”
Đường Mộng Kiệt cầm một bức hình lên, có thể nhìn ra chỗ này giống một hành lang thoát hiểm, trên bức tường trắng có mấy nét bút vẽ non nớt của trẻ nhỏ. Đôi mày của Đường Mộng Kiệt nháy mắt nhướng cao lên, lại nhìn bức ảnh khác, trong hình là một bộ đồ ăn bằng nhựa màu hồng nhạt, hình như là đồ chơi đám trẻ con chơi trò gia đình xong bỏ quên chưa thu dọn, bị vứt lung tung ở trong phòng uống nước, đồ vật bừa bãi trong phòng, thậm chí còn ở dưới mặt đất trong văn phòng…
Cao ốc này được công ty vệ sinh chuyên nghiệp nhận thầu, buổi chiều sẽ tiến hành quét dọn, vị trí của mấy món đồ này cực kỳ rõ ràng, hẳn là sẽ bị quét dọn đi, nhưng chúng lại không hề bị chạm đến, như vậy có nghĩa là mỗi buổi tối đều có người đặt chúng lại vào chỗ cũ một lần nữa?
“Là ai làm đây?”
Đường Mộng Kiệt lật qua lật lại mấy tấm ảnh chụp, cho dù là anh ta đã nhìn quen mấy chuyện quỷ dị thì cũng bị mấy tấm ảnh này mang đến cho cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Mạnh Tĩnh Nguyên dựa vào thành ghế thờ ơ nói:
“Tiểu quỷ.”
“Xì, cậu đang dùng phổi nói chuyện đấy à?”
Đường Mộng Kiệt trừng mắt liếc nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên một cái rồi đưa tay lên xoa xoa cổ.
Tiết Tư Thương chống khuỷu tay lên mặt bàn, ngón tay cùng bàn tay xếp thành hình kim tự tháp chống dưới cằm, vẻ mặt nghiêm túc:
“Nếu thật sự là tiểu quỷ bình thường… Trận bùa tôi để lại ngày hôm qua đến tối đã bị phá hủy… E rằng là không nhỏ đâu.”
“Hử?”
Lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Nguyên nảy sinh hứng thú với việc này, dù sao quỷ có thể phá được trận bùa của Tiết Tư Thương thì mùi vị chắc là không tệ.
“Túi phù thủy, đồ chơi, tiểu quỷ không nhỏ.”
Đường Mộng Kiệt nhún vai, ngữ điệu rất thoải mái:
“Vậy thì đơn giản thôi, phép phù thủy không làm khó được tôi, quỷ thì để Mạnh thiếu gia ăn sạch là được rồi, đồ chơi thì chắc không cần bận tâm đến đâu.”
“Mạnh Tĩnh Nguyên, ý cậu thế nào?
Mạnh Tĩnh Nguyên đúng lúc đã hoàn thành kỳ thi, nghĩ đến kỳ nghỉ dài hạn sắp tới, cậu duỗi đôi chân dài ra thì thào:
“Dù sao cũng rảnh.”
Tiết Tư Thương không phải là không thể giải quyết vấn đề này, chỉ là cần dùng thêm chút thời gian cùng tâm tư thôi, nhưng khách hàng ra kỳ hạn quá ngắn, vì không muốn danh tiếng bị ảnh hưởng nên càng có nhiều sự giúp đỡ thì càng đảm bảo hơn. Gian thương tính toán nhỏ nhen trong lòng thầm rung đùi đắc ý, tên Đường Mộng Kiệt này làm việc để gán nợ, Mạnh thiếu có thể dùng con quỷ kia làm phí trả công, coi như hòa.
Đúng lúc này Kiều Mịch bưng thức ăn lên, ba người vội vã thu hồi hết tư liệu đầy trên bàn, nhìn bàn ăn thịnh soạn kia mà nước miếng của Đường Mộng Kiệt chảy dài, chỉ kém không nhào đến hôn mạnh Kiều Mịch mấy cái, may mắn Tiết Tư Thương giữ chặt anh ta lại nên trên bàn mới không có thêm một món ăn mặn nữa.
Đường Mộng Kiệt từ tốn hưởng thụ bữa ăn, lễ nghi trên bàn ăn cũng rất đúng chỗ, mỗi lần ăn một miếng thì vẻ mặt lại tràn đầy hạnh phúc giống như chiếm được toàn bộ thế giới:
“Tiểu Kiều, ngày nào đó Mạnh thiếu gia không cần cậu nữa thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi nuôi cậu.”
Không chờ Mạnh Tĩnh Nguyên hay Kiều Mịch nói gì, Tiết Tư Thương đã lên tiếng đầu tiên lạnh mặt châm chọc:
“Trước tiên cứ nuôi sống được chính cậu đi đã.”
Nhớ đến nhà mình bị cúp nước cắt điện thoại, trên gương mặt Đường Mộng Kiệt chảy xuống hai hàng lệ nóng, không phải sao, ngài Đường chỉ quen hưởng thụ không hiểu nhiều về việc tự chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của mình, lúc này chỉ đành mặt dày đẩy Tiết Tư Thương một cái rồi gắp hai miếng thịt lên:
“Tôi nói này Tiết Tư Thương, phí điện nước và tiền điện thoại gì đó ở nhà tôi, anh trả trước dùm tôi đi nhé.”
Mặc kệ Đường Một Kiệt làm nũng mềm cứng kiểu gì, Tiết Tư Thương từ đầu đến cuối vẫn ngoảnh mặt làm ngơ bình tĩnh ăn cơm.
Kiều Mịch cảm thấy hành động giữa hai người kia vô cùng thú vị, nhân vật giống như đạo trưởng Tiết lại có thể khoan dung được cho sự quấn quít chặt chẽ của anh Đường, dường như còn rất hưởng thụ, có lẽ tình cảm cũng rất không tệ.
“Buổi tối chúng tôi phải ra ngoài, anh ở nhà.”
Bất chợt nghe được lời dặn dò của Mạnh Tĩnh Nguyên, Kiều Mịch giật mình, trong lòng cũng biết là ba người kia muốn cùng đi để giải quyết vấn đề liền mỉm cười gật đầu:
“Ừm, mọi người cần phải cẩn thận.”
Mạnh Tĩnh Nguyên trông thấy Kiều Mịch cười vô cùng thành thật thì cảm giác bực bội lại dâng lên trong lòng, đôi mày nhíu chặt lại, ngữ khí không tốt:
“Đừng để đám Hắc Khuyển gây phiền phức.”
Kiều Mịch tiếp tục gật đầu:
“Tôi biết rồi, muốn tôi làm sẵn bữa khuya chờ mọi người quay về không?”
“Đúng là đồ ngốc, ai hiếm lạ gì bữa ăn khuya chứ, đi ngủ cho tôi.”
“Cái đó… Được rồi, sau khi mọi người quay về còn cần gì thì chỉ cần gọi tôi dậy.”
Kiều Mịch vẫn mang theo nụ cười mỉm rộng lượng bao dung, không tức giận cũng không buồn bực mà ôn hòa đồng ý:
“Trước giờ tôi ngủ không sâu, không sao đâu.”
Nhưng anh càng biểu hiện ôn hòa dung túng như vậy, trong lòng Mạnh Tĩnh Nguyên lại càng nổi lên một ngọn lửa không biết tên nào đó, đủ loại cảm xúc khó hiểu khuấy đảo trong cơ thể, chạm không được, lại không tình thấy đường ra. Cậu không thích Kiều Mịch biểu hiện ra vẻ trưởng thành bao dung như thế này, điều đó không lúc nào là không nhắc nhở quan hệ ‘người lớn – trẻ con’ giữa bọn họ, giống như một sợi chỉ ngăn cách không thể gạt bỏ giữa hai người, cậu không thích loại cảm giác xa cách phân biệt rõ ràng như thế. Nhưng ngoại trừ không thích, ngoại trừ giận dữ ra, cậu lại không biết nên biểu hiện như thế nào, giống như một con thú bị vây hãm trong bẫy rập, cậu giãy dụa muốn thoát ra, đập mạnh xuống bàn, đá đổ ghế rồi nhanh chóng rời đi, không khác gì một con tê giác đang giận dữ.
Ba ánh mắt nhìn cậu ta khí thế hùng hổ đi sang phòng bên cạnh, nghe được tiếng đá cửa truyền đến cách đó không xa, Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt hai mặt nhìn nhau, đều đọc được từ trong mắt đối phương suy nghĩ giống nhau – ‘Thật ấu trĩ’. Nhưng là đang cảm thán Mạnh Tĩnh Nguyên có chỉ số EQ còn thấp hơn cả mấy bạn nhỏ trong vường trẻ, họ lại chợt nghe thấy một tiếng cảm thán truyền đến từ bên cạnh:
“Đây là thời kỳ phản nghịch sao? Ừm, từ nay về sau tôi không nên quá lải nhải nữa.”
Mẹ nó, chỉ số EQ của người này còn thấp vượt quá hạn mức à?
“Tôi nói này Tiểu Kiều, Mạnh thiếu gia nhà cậu đã sớm bước qua thời kỳ phản nghịch rồi, cậu ta chỉ là cấm dục quá lâu, chưa đợc thỏa mãn dục vọng thôi.”
Tròng mắt của Đường Mộng Kiệt đảo nhanh như chớp, tiểu ác ma trong lòng ngẩng đầu:
“Hôm nào cậu thuê cho cậu ta mấy đĩa AV, mua vài cô nàng về là có thể giải quyết.”
Kiều Mịch giật mình, sau khi tiêu hóa được hết mấy lời này thì vẻ mặt ngượng ngùng cực kỳ xấu hổ:
“A, thì ra là… Tôi hiểu rồi.”
Trong lòng bắt đầu thật sự tính toán liệu có nên giúp đỡ việc này hay không, dù sao việc này cũng liên quan đến cá nhân, tuy rằng sau khi lên đại học thì giữa đám nam sinh rất phổ biến việc truyền tay ‘lương thực tinh thần’ cho nhau, nhưng bản thân Kiều Mịch cũng không quá chú trọng đến ***, trước giờ cũng không giỏi giao tiếp lắm, đương nhiên là được tiếp xúc cực ít với mấy việc này, cho dù có lòng giúp đỡ cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn vẻ mặt đấu tranh đến mức ăn cũng không ngon của Kiều Mịch, Đường Mộng Kiệt bưng bát cơm lên che khuất nụ cười đầy thâm ý bên môi, Tiết Tư Thương không bình luận gì, chỉ yên lặng cúi đầu và cơm gắp rau.
Sau khi ăn xong thì ba người đều tự chuẩn bị, cho đến 10:50 phút mới lần lượt ra khỏi nhà. Kiều Mịch cố ý thăm dò Mạnh Tĩnh Nguyên thì phát hiện cậu ta lại khôi phục vẻ lạnh nhạt tỉnh táo ngày thường, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi mới đưa mắt nhìn ba người đi ra khỏi cửa, cho đến khi ba bóng người kia đi ra khỏi ngõ nhỏ tối đen, đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ như cầu vồng, Kiều Mịch mới quay vào nhà đóng cổng, Thẩm Phong và Tiểu Mai không biết đã hiện thân từ lúc nào, Thẩm Phong ngồi trên đỉnh tảng đá che miệng giếng, Tiểu Mai ngồi trên cành cây phía sau, Hắc Khuyển đang nhìn thẳng vào anh.
Kiều Mịch đứng sững tại chỗ, năm ngón tay thon dài trắng muốt bất giác nắm chặt lại, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn hai quỷ một yêu, chợt cười khẽ:
“Tôi làm bữa ăn khuya cho mọi người, được không?”
Hắc Khuyển nhảy dựng lên ồn ào vui vẻ:
[Pudding, pudding, pudding.]
Thẩm Phong ngượng ngùng vuốt cằm:
[Làm phiền rồi.]
Tiểu Mai mở to đôi mắt như cá chết cũng nhẹ gật đầu, còn hỏi thêm một câu:
[Tiểu Kiều, vì sao anh luôn thích làm đồ ăn thế?]
Kiều Mịch nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp:
“Bởi vì tôi chỉ có một chút sở trường như vậy thôi.”
Ba người Tiết Tư Thường dùng thẻ ID làm tạm thời quét mở cửa kính, bước vào cao ốc Phương Thiên, cũng không phát hiện ra sau khi cánh cửa khép lại thì bị người khác dùng hộp thuốc lá chặn lại, cho đến khi ba người đi vào thang máy, bóng người kia mới xâm nhập vào trong cao ốc, dưới ánh đèn mờ tối của sảnh chính, một gương mặt ngăm đen chợt hiện lên, là cảnh sát Tạ.
Bởi vì hai lần trước đều đi nhầm chỗ, Tiết Tư Thương đại khái tập trung vào tầng trệt có vấn đề nhất, hành động là cho anh ta chỉ đạo. Tòa nhà cực kỳ im ắng, không có bảo vệ qua lại, cũng không có nhân viên vệ sinh, càng không có nhân viên ở lại đây tăng ca, chỉ có một chiếc máy giám sát ẩn nấp trong góc tối, giống như mắt của một con quái thú chú ý đến từng cử động của bọn họ.
Đường Mộng Kiệt khụt khịt mũi hỏi Tiết Tư Thương:
“Nơi này hôi thật, anh đã đến nơi này trước rồi thì vẫn là tình trạng như vậy sao?”
Đương nhiên Tiết Tư Thương và Mạnh Tĩnh Nguyên cũng ngửi ra được ‘âm khí’ này, Tiết Tư Thương nhíu mày, Mạnh Tĩnh Nguyên thì nheo mắt lại.
“Càng lúc càng đậm, trước đó tôi đã nói chuyện với ông chủ Lưu Hùng Đào của nơi này, đề nghị sau khi mặt trời lặn thì cấm bất cứ người nào đi vào trong cao ốc, không biết ông ta có làm theo lời dặn dò của tôi không.”
Tiết Tư Thương thấp giọng lẩm bẩm:
“Phong thủy của cao ốc Phương Thiên cũng không có vấn đề gì, là cấu trúc chiêu tài tiến bảo, ánh mặt trời ban ngày mới có thể xua tan những âm khí này.”
“Nhưng thực ra lại không hề có tác dụng.”
Đường Mộng Kiệt dò xét bốn phía cười lạnh:
“Nếu đêm nay có người sống ở lại thì có lẽ là lành ít dữ nhiều.”
“Mùi máu tươi.”
Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên đưa mắt nhìn về một chỗ rồi lập tức chạy đến, hai người phía sau đưa mắt nhìn nhau rồi cũng gấp gáp đuổi theo.
Dáng người Mạnh Tĩnh Nguyên như một con báo, giống như tia chớp chạy về phía phát ra mùi kia, đẩy ra từng cánh cửa một, phía sau mấy cánh cửa hiên bên ngoài hành lang còn nhìn thấy vài bóng người chạy theo cùng tiếng cười duyên vang lên. Tiết Tư Thương vừa chạy vừa phóng một tấm bùa ra, nhắm trúng vài cái liền xuất hiện tiếng thét nhưng lại không quá có tác dụng, mấy tiếng cười kia càng vui sướng hơn rồi xa dần.
Đường Mộng Kiệt là người đầu tiên đi đến bên cạnh Mạnh Tĩnh Nguyên, xem xét phía trong cửa hiên một hồi rồi huýt sáo một tiếng:
“Tiệc trà xã giao bí mật của mấy cô gái? Thật lãng mạn đó.”
Trên mặt đất có bảy chén trà đồ chơi màu hồng nhạt nhuốm máu, còn có một đống gì đó màu trắng, với mắt thường thì không thể nhận ra đó là cái gì. Đường Mộng Kiệt tò mò bước lên đầu tiên cầm cái đống kia lên, cảm giác dưới tay rất nặng nhưng mềm mại, Đường Mộng Kiệt giũ đống này ra rồi huýt một tiếng sáo rõ to:
“Ai da, một tấm da người cực kỳ đầy đủ… Ừm, thật tinh xảo, có thể cho tôi được không?”
Tấm gia người trắng bệch dán lên giữa hai tay Đường Mộng Kiệt, mất đi sự chống đỡ của xương thịt nên nó mềm nhũn rũ xuống, giống như một bộ quần áo bằng lông dê bị giặt hỏng, hình dạng đã trở nên vô cùng thê thảm. Tiết Tư Thương liếc mắt nhìn Đường Mộng Kiệt, lúc này anh ta mới bĩu môi rồi không tình nguyện ném thứ kia xuống.
“Chỉ ăn xương thịt, để lại da.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt lại, con ngươi đỏ sậm còn đậm hơn cả màu máu:
“Quỷ này thật sự muốn nếm thử một lần.”
Ở gần đây đã rất lâu chưa từng xuất hiện loại ác quỷ như thế này, ít nhất mấy năm qua Mạnh Tĩnh Nguyên cũng chưa ăn được một con, ngược lại thật muốn nếm thử mùi vị.
“Về nhà gặm Tiểu Kiều của cậu không phải là tốt lắm sao?”
Đường Mộng Kiệt vừa trêu chọc một câu liền lập tức nhát gan trốn ra phía sau lưng Tiết Tư Thương, cười lưu manh cực kỳ xấu xa.
Gân xanh trên trán Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức giần giật, cuối cùng cũng không bùng nổ mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài. Đột nhiên một tiếng kêu thét truyền từ phía xa đến, ngay sau đó là tiếng súng, ba người giật mình lập tức đi về phía âm thanh truyền đến. Đi qua rất nhiều hành lang, đi đến cầu thang thoát hiểm, chỉ thấy một người đang nổ súng loạn xạ khắp bốn phía, anh ta dường như không phát hiện ra có mấy cô bé đang vây quanh mình cười hì hì, giống như mấy đứa trẻ đang đùa một con mèo con không ngừng duỗi mấy bàn tay nhỏ bé về phía vị cảnh sát ‘mù’, gương mặt trẻ thơ tươi cười khát máu mang theo tinh nghịch xấu xa cùng ngây thơ chất phác.
Tiết Tư Thương lập tức rút một lá bùa ra lẩm bẩm, không gian nhỏ hẹp lấp loáng mấy tia sét lao thẳng về phía mấy con tiểu quỷ kia. Mạnh Tĩnh Nguyên tiến lên theo mấy tia chớp, lúc sắp túm chặt được một con tiểu quỷ thì cảnh sát Tạ đã mất đi lực phán đoán lập tức vung họng súng tối om qua, bắt viên đạn cuối cùng ra.
Đoàng –
Kiều Mịch lật qua lật lại ở trên giường mãi mà không ngủ được, ngoài viện trước sau vẫn không hề có tiếng động, mấy người kia vẫn chưa về, anh không an tâm. Anh nghĩ anh rất ỷ lại vào Mạnh thiếu gia, dù sao trước kia đạo trưởng Tiết đi ra ngoài làm việc thì anh cũng không hề mất ngủ, hôm nay Mạnh thiếu gia đi theo thì anh lại lo lắng.
Thở dài trong lòng, anh nói với mình không thể quá ỷ lại vào Mạnh thiếu, dù sao đối phương trẻ hơn mình, hơn nữa cũng không biết lúc nào thì sẽ không cần ‘đồ ăn’ nữa, nói không chừng đợi sau khi tốt nghiệp đại học thì Mạnh thiếu cũng không ở tiếp trong đại viện này, cậu ấy còn có nhà không phải sao? Hiện giờ nghĩ quá nhiều, sau này lúc phải tách ra tuyệt đối sẽ khiến đáy lòng đau đớn.
Đang nghĩ miên man thì điện thoại réo vang, Kiều Mịch cầm điện thoại đang rung rung không ngừng từ trên tủ đầu giường lên, đôi mắt cận thị nhìn dãy số hiện thị lại thấy thông báo ‘Dãy số không thể hiện thị’, anh chớp chớp mắt rồi nhận cú điện thoại này.
[Anh Kiều đúng không?]
Giọng nữ kinh hoảng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, cảm giác khoảng cách có chút mơ hồ, giống như có người đang thì thầm bên tai. Kiều Mịch giật mình trả lời:
“Vâng, xin hỏi cô là?”
Nhưng giọng nữ kia không trả lời vấn đề của anh mà chỉ khóc không thành tiếng, lắp bắp nói:
[Cứu con gái tôi với ~ Đừng cho nó giết người nữa ~ Đừng ~ Cao ốc Phương Thiên ~ Cao ốc Phương Thiên ~ Nó muốn giết bạn của anh ~ Rất nhiều máu ~ Người đó cũng sẽ giết nó ~ Van xin các người buông tha cho nó.]
Tim Kiều Mịch đập mạnh hạ giọng khuyên nhủ:
“Xin tỉnh táo lại một chút, ai giết người, ai chảy máu?”
[Bạn của cậu ~ Mạnh Tĩnh Nguyên…]
Kiều Mịch lập tức cúp điện thoại rồi xoay người nảy xuống giường, vừa bấm dãy số của Mạnh thiếu gia vừa đi ra ngoài viện túm chặt lỗ tai Hắc Khuyển kéo nó từ trong giấc ngủ say về hiện thực:
“Đi, Hắc Khuyển, chúng ta đi cứu Mạnh thiếu gia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...