Vào lúc hoàng hôn, Hi Triệt mới rời khỏi ngục lao, hắn chống tay vịn vào tường chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi đến cửa đã thấy Như Cơ đứng tại bậc thềm, đôi má của cô đỏ bừng nhưng vẫn không có chút nhúc nhích mà đứng đợi.
Như Cơ bước lại gần, nhẹ giọng nói:
"Đại ca vất vả rồi".
Hi Triệt gượng cười, không khó để nhận ra sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói của cô, hắn vui vẻ chịu đựng:
"Vì xuất thân của chúng ta nên chuyện này cũng không còn gì xa lạ.
Không phụ đi sự kì vọng của phụ thân".
Những cặp sinh đôi thường có mối liên kết đặc biệt về cảm xúc, tựa như lúc này nỗi đau cũng được cảm nhận.
Như Cơ cúi mặt xuống, trong mắt không nhịn được đau xót:
"Có đau lắm không?"
Nhìn hàng mi đen nhánh của cô rung lên, Hi Triệt biết Như Cơ sắp khóc liền vội vàng kéo cô vào lòng, trấn an:
"Ta không sao.
Không đau".
Vạt áo Hi Triệt đã nhiễm một tầng đỏ hồng, đôi khi Như Cơ tự hỏi được sinh ra trong gia đình này là sướng hay khổ, những hình phạt này nếu rơi trên người thường thì đã sớm mất mạng từ lâu.
Hi Triệt ôn nhu nói:
"So với những chuyện đã sảy ra trên chiến trường thì mấy vết gậy này có đáng là gì".
Như Cơ nâng tay áp lên lồng ngực săn chắc của Hi Triệt, nơi này vẫn còn lưu lại một vết sẹo dài dữ tợn, bọn họ từ khắc nghiệt mà lớn lên.
Hi Triệt mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:
"Như vậy cũng để rèn luyện thể lực, ma luyện tâm trí, không còn sợ hãi bất cứ điều gì".
Thế giới càng vô tình thì càng phải mạnh mẽ hơn, Như Cơ hiểu được, cô nhẫn nhịn xuống nước mắt, đỡ tay Hi Triệt nói:
"Muội hiểu được, huynh cẩn thận đừng đụng vào vết thương".
Hi Triệt dựa người vào trên giường, nghe Cố Ngũ bẩm báo lại hết mọi chuyện liền kích động muốn lao ra ngoài.
Cũng may Cố Ngũ nhanh tay đỡ lại, trong lồng ngực Như Cơ cũng hẫng một nhịp, mất vài giây đứng hình cô mạnh mẽ ấn Hi Triêt ngồi xuống.
Cố Ngũ liên tục nói:
"Thái tử nôn nóng cho người điều tra nhưng những sát thủ đều đã chết hết, có lẽ khó có thể đưa ra kết luận".
Hi Triệt nghe xong phá ra cười, hận thù tích luỹ đã lâu cơ hồ được thỏa mãn, dĩ nhiên là hắn sung sướng nói:
"Xem ra không chỉ có mình chúng ta là không ưa tên nhóc này".
Như Cơ có chút nao núng hạ thấp người xuống: "Không phải là huynh..", cô cảnh giác nhìn xung quanh, hỏi nhỏ: "Đã ra tay?".
Cố Ngũ đứng một bên cũng co quắp đợi câu trả lời, với sự tà ác vốn có trong máu của đại công tử, sẽ không nhịn được mà động thủ rồi chứ.
Hi Triệt che miệng Như Cơ lại, ý nói cô im lặng rồi lắc đầu: "Không phải ta".
Trong căn phòng im ắng còn nghe rõ tiếng thở dài đồng loạt nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.
Bọn họ không phải chưa từng nghĩ tới, nếu lúc ấy không nghe lời Hi Triệt thì cô đã động thủ như thế nào? Nhưng khi nghe Hi Triệt quả quyết như vậy, Như Cơ hoàn toàn tin tưởng, cô tin Hi Triệt sẽ không nói dối cô, càng không ở sau lưng cô tự ý chủ trương.
Bất quá chuyện này cũng thật kì lạ, sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ, Như Cơ hỏi:
"Là người nào?"
Hi Triệt chống đỡ thân mình đứng lên, không biết là do cười đến mức rung người động tới vết thương hay là hắn thực sự phấn khích đến mức gương mặt cơ hồ biến dạng, nhăn nhó nói:
"Mặc kệ là ai thì cũng giúp chúng ta nguôi ngoai cơn giận".
Hi Triệt suy nghĩ thật kỹ cũng không thể suy ra được một điểm nghi vấn nào, không thể nghĩ ra khả năng là ai, kẻ này ẩn mình cũng thật là kỹ.
Như Cơ trố mắt nhìn hắn, thật không ngờ cái chuyện khiếp sợ này lại đến nhanh như vậy: "Nguyên lai chúng ta còn chưa ra tay đã có người chờ không nổi".
Cô còn đang suy nghĩ thì Hi Triệt ở một bên vỗ tay tỏ ý vui mừng: "Cũng quá náo nhiệt rồi đi".
Cuộc đi săn này thật càng lúc càng thú vị, thợ săn lại trở thành con mồi.
Không có gì là không thể sảy ra.
Quý phi bê chén trà tới, cẩn thận nói:
"Chuyện lớn sảy ra không khỏi làm bệ hạ nóng giân, trà hoa bạch cúc giúp thanh nhiệt hạ hỏa, bệ hạ nếm thử xem".
Hoàng đế tiếp nhận chén trà nhưng không uống, chỉ chậm rãi nói:
"Trẫm thì có gì mà phải nóng giận chứ.
Trẫm chỉ cảm thấy đúng là nực cười".
Tuy rằng lúc mới biết tin hoàng đế cũng thực chấn động, vừa lo sợ nghi hoặc vừa cảm thấy có chút hay ho.
Hoàng đế cao cao tại thượng có lẽ đã sớm miễn nhiễm với những chuyện như vậy, đáy lòng có chút âm u, là thương hại cũng có chút ngoài ý muốn.
Những con người ngu xuẩn này, bọn chúng thực sự khao khát được chết đến vậy.
Quý phi biết những lời mình sắp nói có lẽ hơi thất thố nhưng nàng không thể yên lòng:
"Xin bệ hạ hãy giải quyết triệt để chuyện này, chừng nào chưa có kết quả thì thiếp không thể kê cao gối ngủ yên giấc".
Hoàng đế đứng dậy, kéo tay nàng đến, khuôn mặt thân thiết nói: "Nếu trẫm không ra thị uy thì bọn chúng còn quên mất ai làm chủ thiên hạ này".
Hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, rồng vắng nhà tôm đòi làm chủ đại dương.
Lòng nhân từ chỉ nên dùng đúng chỗ, nếu không sẽ bị xem như sự yếu đuối.
Không có cha mẹ nào không thương con, bỏ qua chuyện này là việc không thể nào, Hạo Thiên là một tay do ông dưỡng thành, sẽ không có chuyện ông để người khác huỷ hoại con trai mình.
Hoàng đế nhìn gương mặt căng cứng của quý phi liền nhẹ xoa hai gò má của nàng, ngữ khí có chút nặng nề:
"Đã đến lúc quyết tuyệt một lần".
Đây là nhà đế vương, quyền uy là thứ không thể bị suy chuyển.
Quý phi nhắm lại đôi mắt, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay khô ráo của hoàng đế, cố gắng đè nén những hoảng sợ trong lòng.
Có những điều chúng ta không phải không biết mà chỉ là đang giả vờ như không biết, nàng vẫn luôn cho rằng chỉ cần mình bàng quang không nhìn vào sự việc thì mọi chuyện sẽ không phải là thật, bất quá nàng chỉ đang tự lừa dối chính mình.
Đúng lúc này Tĩnh Vương tiến vào cầu kiến, sắc mặt hoàng đế hơi trầm xuống, quý phi hiểu ý xin cáo lui trước.
Hoàng Đế nhìn thấy Tĩnh Vương bước vào, ông thản nhiên mỉm cười nhưng lại có chút quỷ dị, cái nụ cười kia đã lâu rồi không thấy xuất hiện trên gương mặt.
Có câu bỏ xe giữ tốt, trong một bàn cờ những quân cờ hữu ích đáng được nâng đỡ đi tiếp, ngược lại những quân cờ thừa thãi nên bị loại bỏ.
Đúng như giao ước, Tiểu Tạ được đưa vào cung đi đến Tây Cung hầu việc:
"Tính tình ngươi như vậy không thể hòa nhập với thế giới bên ngoài chỉ thiệt thòi cho ngươi.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ đúng là dễ nhìn hơn hẳn".
Tiểu Tạ bị người phán xét, thần sắc kiên cường, không chút sợ hãi nói:
"Nô tài chịu thiệt cũng chẳng sao.
Không hợp thì không hợp, thế giới này vốn đã quá cặn bã rồi, thêm một kẻ chống đối xã hội cũng không thay đổi được gì".
Hạo Thiên có chút thích thú, ngang ngược như vậy có phần giống mình:
"Tính cách ngươi ta rất thích".
Tiểu Tạ là người lạnh lùng thản nhiên, gương mặt hiếm khi lộ thần sắc vui mừng:
"Nô tài là được điện hạ cưu mang, có chết nô tài cũng không quên".
Trước đó Hạo Thiên đã cho Trường An đi tra lại lai lịch của hắn, từ nhỏ đã cơ khổ không cha không mẹ, được bà nội nuôi dưỡng, nhưng đến năm bảy tuổi bà bị bệnh nặng mà chết, lại không có ai nương tựa hắn sau đó bị bán vào Đông Doanh, huấn luyện trở thành binh lính trong quân đội, cũng coi như xuất thân trong sạch.
Tiểu Tạ vốn xuất thân tầng lớp đáy của xã hội, nhận hết mọi nhục nhã khi dễ của người khác, tuy bây giờ đã trở thành người dưới trướng điện hạ nhưng vẫn thận trọng, không thân cận với bất cứ ai:
"Chuyện kia..
nô tài không gây rắc rối cho điện hạ chứ ạ?"
Hạo Thiên nghe xong bất giác cười:
"Có gì mà rắc rối, huống hồ ta không làm việc đó vì ngươi, chuyện là bản thân ta cũng khá hài lòng".
Cái vẻ tươi cười kia Tiểu Tạ đã thấy vài lần, bất giác không rét mà run cũng không đề cập đến chuyện đó nữa, ngày hôm đó mang ơn điện hạ cứu giúp nên tự nghĩ trung thành tận tâm:
"Từ bây giờ điện hạ là chủ nhân của nô tài, ngoại trừ điện hạ nô tài sẽ không nghe lời bất cứ ai".
Hoàn toàn không cần sự giả dối cung phụng, cái Hạo Thiên cần chính là một người đắc lực như vậy.
Hai người đang nói chuyện thì Hạo Thiên ngẩng đầu đã thấy Tĩnh Vương đứng trước mặt, trong lòng Hạo Thiên hơi run lên, cố gắng duy trì sự trầm tĩnh rồi dặn Tiểu Tạ lui ra chờ một chút.
Tĩnh vương thần sắc nghiêm nghị, Hạo Thiên thấy không chút ngoài ý muốn chỉ thản nhiên nhìn hắn:
"Tiểu thúc muốn nói gì thì mau nói đi".
Tĩnh vương vội vã đi tới, trong lòng có vô số nghi vấn nhưng khi thấy Hạo Thiên lạnh lẽo như vậy khiến thần tình cũng trở nên lạnh lẽo theo, một lúc sau mới nói:
"Có phải ngươi giết con trai của Tông nhân phủ tông nhân lệnh không?"
Đã đến nước này Hạo Thiên cũng không còn gì để che giấu, Tĩnh vương đã nắm chắc chín phần mới đến hỏi mà Hạo Thiên cũng không muốn phải giả ngu:
"Là ta giết đấy thì sao nào".
Tĩnh vương không quá bất ngờ với đáp án này, không hài lòng lắc đầu:
"Càng ngày càng không biết phép tắc.
Tại sao?"
Hạo Thiên nhìn Tĩnh vương, khuôn mặt tỉnh bơ không một tia cảm xúc:
"Thực ra hắn cũng không đáng chết như vậy, nhưng ta cũng không thấy có lý do nào để hắn đáng sống".
Tĩnh vương dường như không dám tin:
"Đó là một mạng người".
Hạo Thiên sắc thái cảm xúc bình thản đáp:
"Mạng người thì đã sao, phải để ý con mồi của mình là gì nữa à? Đã là thức ăn thì bất luận là con gì cũng đều như nhau.
Tiểu thúc chẳng lẽ không hiểu rõ ư?"
Tĩnh vương như bị trúng một chưởng mạnh, kinh ngạc nhìn Hạo Thiên:
"Ngươi mất khống chế rồi, chỉ biết làm theo bản năng thuần tuý cùng cơn khát máu đó".
Hạo Thiên lắc đầu, thản nhiên mà thành thực:
"Tất nhiên không phải như thế, mọi thứ vẫn nằm trong sự kiểm soát.
Lúc đó có thể nói tình cảnh của hắn thảm thương vô cùng, ta đã kết liễu hắn một cách nhanh gọn".
Toàn thân Tĩnh vương lúc này chỉ có thể dùng từ lạnh băng mà hình dung, hắn biết rõ sẽ có ngày bản năng của Hạo Thiên lộ rõ nhưng hắn không mong muốn sẽ đến sớm như vậy.
Tĩnh vương cương quyết triệt để ngăn lại những suy nghĩ lệch lạc:
"Đừng bao giờ làm như vậy nữa.
Ngươi vẫn còn quá nhỏ để có thể làm chủ cơ thể của mình".
Hạo Thiên không thích nhất người lớn dùng giọng điệu như đang giáo dục con nít để nói với mình, bị động chạm lòng tự tôn Hạo Thiên lập tức phản bác:
"Ta không phải là trẻ con nữa, hãy dừng ngay việc bảo ta phải làm gì".
Tĩnh vương thấy sắc mặt Hạo Thiên trở nên tối tăm, vội vỗ về:
"Ta chỉ không chịu được khi thấy ngươi không biết yêu quý cơ thể của mình.
Nó sẽ huỷ hoại ngươi từ bên trong".
Hạo Thiên giễu cười, hai bên má tự nhiên không còn chút huyết sắc: "Ta vốn là bị mắc kẹt trong cái thân thể này.
Nguyền rủa cái căn bệnh quỷ quái ta đang mang trong người.
Ta không ngày nào không hy vọng có thể thoát ra khỏi cái nhà tù đang giam cầm ta, nhưng dần dần ta phát hiện, nguyên lai căn bệnh này vĩnh viễn không thể chữa khỏi.
Một khi đã như vậy sao ta không tự dần làm quen và sống chung với nó chứ".
Tĩnh vương nhìn cái bóng Hạo Thiên đổ dài trên mặt đất, thở dài nói: "
" Căn bệnh này không ảnh hưởng lên ngươi mà do chính ngươi đã thay đổi rồi ".
" Thay đổi sao? Ta được sinh ra theo cách này, ta chỉ có thể sống như vậy, ngay cả ý nghĩ tự do cũng bị cướp đoạt.
Tiểu thúc biết không, khi bị ám sát ta thực sự không nghĩ được gì mà chỉ muốn vung roi lên đánh, chỉ như vậy ta mới cảm giác mình đang sống, không cần phải tuân theo một quy tắc nào cả ".
Trong giọng nói chứa đầy sự hằn học lẫn oán giận, Tĩnh Vương đưa tay ra trước muốn vuốt ve gương mặt Hạo Thiên, vẫn là mềm mại mỹ lệ đẹp đẽ nhưng bây giờ càng trở nên xa lạ.
Hạo Thiên vô thức né tránh, Tĩnh vương vô lực nói:" Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục lún sâu, ngươi sẽ không thể sống như người bình thường được ".
Hạo Thiên không kiên nhẫn mà cắt ngang lời hắn nói:
" Ta muốn sống như người bình thường nhưng ai đối xử với ta bình thường? ", nói xong, Hạo Thiên xoay người rời đi, ánh mắt mang theo sự lạnh buốt thấu xương.
Đôi mắt Tĩnh vương mờ mịt nhìn theo, mỗi bước chân xa dần cái bóng phía sau lưng Hạo Thiên càng rộng ra, dưới ánh chiều đỏ rực nhưng vẫn u ám lạnh lẽo.
Chiếc xe ngựa lặng yên không tiếng động xuyên qua những con phố, một bóng người từ trong xe chui ra, leo lên bám vào một bên xe, ngay khi đi qua ngã rẽ thân hình gọn ghẽ bung ra, nhảy xuống lề đường rồi nhanh chóng biến mất.
Bầu trời đêm chỉ có ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ở vùng ngoại ô vẫn còn nhìn thấy ánh sáng của hàng vạn ngọn đèn trong kinh thành, quả thực là phồn hoa chói mắt.
Hắc ám bao phủ bốn phía, lặng lẽ không tiếng động, nín thở quan sát xung quanh, đây là một xưởng nhuộm ngay dưới cầu, gió từ sông thổi tới làm những tấm vải bay phất phơ phát ra màu tím mờ.
Bỗng nhiên phía cuối đường phát ra một chùm tia sáng nhỏ xanh biếc trong suốt, hắc y nhân tháo khăn bịt mặt xuống nhanh chóng đi về hướng có ánh sáng.
Bất chợt một cơn gió lạnh thấu xương đột nhiên ập vào làm ngọn đèn vụt tắt, hắc y nhân giật mình xoay đầu, phía sau tấm lụa đang đợi y là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, trên tay cầm một thanh kiếm, đối phương cũng là vừa ngẩng đầu.
Hắc y nhân dừng bước, cả kinh:" Ngươi tại sao không phát ra tiếng động vậy? Dọa ta sợ hết hồn ".
Khuôn mặt người nọ bị tấm lụa chặn lại, chỉ nghe thấy giọng nói trầm tĩnh:" Việc ta giao ngươi đã làm xong chưa? "
Bả vai hắc y nhân bất chợt run lên, mở hai tay ra nói:" Nhóm chúng ta đều bị giết hết, ta ở đây cũng là may mắn chạy thoát ".
Người nọ thông qua khe hở giữa hai tấm lụa quét nhìn hắc y nhân từ trên xuống dưới, ánh nhìn kì dị:" Thất bại rồi? "
Hắc y nhân sợ run lên:" Không thể lường trước bọn ta sẽ gặp phải người như thế, hắn quá đáng sợ ", đến bây giờ khi đã thoát khỏi đó y vẫn có cảm giác như bị cây roi sắt kia quấn quanh cổ.
Ngón tay khẽ vén tấm lụa xang một bên để lộ khuôn mặt mang ngân bạc diện cụ, hắn tung ra nụ cười nhẹ nhàng thoải mái khiến hắc y nhân thả lỏng:" Không trách được các ngươi, là ta tính sai rồi".
Hắc y nhân nhìn bốn phía chung quanh, cân nhắc đường lui lại không để ý nụ cười trên mặt người nọ dần rút đi, biểu tình theo khoé miệng thu liễm hầu như không còn.
Đối phương chậm rãi rút kiếm từ trong người ra, lưỡi kiếm loé sáng, trong đôi mắt cũng bắn ra một tia hàn quang lạnh lẽo.
Loáng thoáng vài giây, trên gương mặt hắc y nhân chỉ kịp lộ ra một giây kinh ngạc, lợi kiếm sáng bóng đã vung lên, động tác nhanh như tia chớp.
Trong màn đêm xẹt qua một chùm tia máu màu đỏ hắt lên tấm vải, lốm đốm mờ nhạt cho đến khi rơi xuống đất.
Đầu gã kia hơi nghiêng, cả thân thể cứng đờ, một giọt máu chảy xuống cằm, giữa mặt có một đường máu đỏ tạo thành một góc nghiêng, chỗ mắt và chán tuôn ra một đống huyết nhục, một nửa đầu trực tiếp trượt xuống để lộ hộp sọ với bộ não bằng phẳng bên trong.
Sau một lúc tứ chi run rẩy, cả người gã xụi lơ ngã xuống đất.
Nam nhân buông thõng cánh tay, chà lau thật sạch thanh kiếm, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn mọi thứ, không hề lưu lại dấu vết nào, bước chân nhanh nhẹn đi ra ngoài giống như chưa từng xuất hiện.
Cơn gió đêm làm vạt áo tung bay, trong không khí trong lành xen lẫn chút mùi máu tanh người thường khó có thể phát hiện.
Nam nhân dọc theo con kênh, từ lối tắt đi lên trên cầu, dưới màn trời đêm đen như mực, trên đỉnh cầu hình cung có một bóng đen tựa u linh, như một vệt đen dưới vòm trời, thân thể hơi lách người biến mất giữa không trung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...