"Á á á á á --"
Thanh niên kia vốn đã nửa tỉnh nửa mê, sau khi bị Tạ Liên chặt đứt chân trái, hắn đột nhiên bừng tỉnh, lồng lộn hét lên: "Chân của ta! Chân của ta!"
Tạ Liên quỳ trong vũng máu, một thân áo trắng loang lổ vết máu, ra sức ghìm chặt hắn, nói: "Không sao đâu! Y sư, mau cầm máu cho hắn!"
Mấy y sư luýnh quýnh tay chân, Mộ Tình nhìn không nổi nữa, nói: "Ngươi đừng có ngất." Nói đoạn bước lên lấy một lọ thuốc nhỏ, khói mờ nhàn nhạt bay ra, máu tươi từ từ ngừng chảy, Tạ Liên cũng phủ một lớp linh quang quanh vết thương của thanh niên này.
Về phần cái chân bị cắt bỏ, nó nằm trơ trọi dưới đất, bỗng nhiên khẽ khàng cuộn lại, không ngờ sau khi tách khỏi cơ thể mà vẫn còn co giật nhúc nhích, tựa như một vật sống.
Tạ Liên nhấc tay, ánh lửa bùng lên, cái chân kia bị đốt thành một nắm than cốc đen thùi trong ngọn lửa hừng hực.
Thanh niên kêu la thảm thiết: "Chân của ta!"
Tạ Liên kiểm tra sườn hông của hắn, thấy dấu vết mặt người vẫn chưa bò lên thì hai mắt sáng rỡ, vui mừng nói: "Được rồi, đã ngưng lại, không lan ra nữa!"
Bấy giờ thanh niên mới ngừng khóc, trợn mắt nói: "Thật ư? Khỏi thật rồi sao?"
Đám người đồng loạt hít một hơi lạnh, rục rà rục rịch.
Do dự một hồi, có người la lên: "Điện hạ, xin ngài chữa giúp ta luôn với!"
Một giọng thiếu niên ở cách đó không xa lại nói lớn: "Đừng làm ẩu! Chưa chắc được đâu, lỡ như qua một thời gian hắn lại tái phát thì tính sao?"
Được giọng nói này nhắc nhở, Tạ Liên cũng bình tĩnh lại, nói: "Đúng thế.
Bây giờ vẫn chưa thể xác định, còn cần quan sát thêm một thời gian."
Có người sợ hãi nói: "Còn phải quan sát thêm bao lâu đây...!không chờ được nữa rồi, còn chờ nữa...!còn chờ nữa thứ này sẽ mọc lên mặt ta đó!" Có người lại bất chấp: "Ta bằng lòng đánh liều một phen!" Không lâu sau, mấy trăm người trong rừng Bất U đều la lối um sùm: "Điện hạ, van cầu ngài giải khổ nạn của chúng ta đi!"
Người người kẻ sau tiếp bước kẻ trước bắt đầu quỳ lạy Tạ Liên, Tạ Liên bị bọn họ vây ở giữa, tuy khó xử nhưng cũng không dám sơ suất, nói: "Mời các vị đứng lên trước đã.
Nếu như sau một thời gian, người này không còn tái phát, ta nhất định sẽ dốc hết sức cứu chữa cho mọi người..."
Sau khi vất vả trấn an chúng dân, hứa hẹn rất nhiều điều, đưa thanh niên bị chặt chân đến nơi khác thu xếp ổn thỏa, Tạ Liên ngồi dưới một thân cây.
Mộ Tình nhìn xung quanh rồi nói khẽ: "Sao huynh lại thẳng tay cắt chân của hắn chứ? Những việc thế này, nếu không phải bản thân kẻ đó van nài huynh hết lần này đến lần khác, huynh đừng tự quyết định.
Ngộ nhỡ huynh cắt chân của hắn mà vẫn không có tác dụng gì, đến lúc đó người mà hắn hận sẽ là huynh."
Tim Tạ Liên còn đang đập thình thịch, y đưa một tay che mặt, nói bằng giọng khản đặc: "...!Tình huống lúc đó không thể chờ thêm nữa, hắn không trả lời ta, y sư lại chẳng dám xuống tay, đâu thể nào khoanh tay nhìn dịch độc tùy ý lan rộng, dù sao cũng phải có người đứng ra quyết định* xem rốt cuộc nên làm thế nào.
Ta thật sự..."
*Nguyên văn là phách bản: kiểu như gõ búa chốt giá trong phiên đấu giá = đưa ra quyết định.
Phong Tín hiếm khi tỏ vẻ lo lắng, nói: "Điện hạ, ta thấy huynh nên nghỉ ngơi thì hơn.
Sắc mặt huynh thật sự không tốt lắm, bên này chúng ta sẽ gánh giúp huynh trước."
Tạ Liên cũng cảm thấy phần nào chống hết nổi, chậm rãi gật đầu, đáp: "Được.
Ta ở đây nghỉ ngơi một hồi, lát nữa sẽ trở về, không thể đi quá xa." Đúng lúc này, trong rừng lại có người khóc la, Phong Tín và Mộ Tình bèn đi xem chuyện gì xảy ra, Tạ Liên ngẩn người một lát rồi nằm xuống đất.
Ví như trước đây, nếu không ai dựng một túp lều thơm, đặt một chiếc giường khảm ngà voi, chắc chắn y sẽ không đời nào nằm trên đất bùn ở chốn hoang dã như thế, nhưng hiện tại thật sự không còn sức băn khoăn mấy chuyện vớ vẩn đó, ngay cả cát bụi và vết máu trên áo cũng không phủi sạch sẽ, mặt xám mày tro ngả đầu thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, mơ màng nghe thấy Phong Tín gọi mình, Tạ Liên giật mình choàng tỉnh, trở mình bật dậy, phát hiện có thứ gì đó trượt khỏi người, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một tấm chăn rách khâu miếng vá, không biết ai đắp cho y trong lúc y nghỉ ngơi.
Tạ Liên day ấn đường, nói với Phong Tín đang đến gần: "Ta không cần cái này, ngươi đưa cho mấy bệnh nhân kia đi."
(Dấu hiệu của bé Hoa: mấy đồ rách rưới sứt mẻ khâu miếng vá =)))))
Phong Tín nghe vậy thì sửng sốt: "Hả? Huynh nói gì vậy? Cái chăn này à? Không phải ta đưa cho huynh đâu, ta mới vừa về thôi."
Tạ Liên quay đầu hỏi: "Mộ Tình thì sao?"
Mộ Tình nói: "Cũng không phải ta.
Chắc là tín đồ nào sống trong khu cách ly đem tới cho huynh."
Tạ Liên nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng người nào đáng chú ý, bèn lắc đầu, nhủ thầm: "Không ngờ có người đến gần mà mình chẳng hề phát hiện, trạng thái này đúng là cực tệ." Y gấp chăn gọn gàng đặt xuống đất, đứng dậy nói: "Đi thôi."
Tạ Liên lòng mang tâm sự mà đi, mà không lâu sau, chuyện y lo lắng đã xảy ra.
Chỉ qua hai ngày, Tạ Liên lại đến rừng Bất U, một vài y sư báo cho y biết: Ban đêm, có mười mấy bệnh nhân dịch mặt người bỏ ngoài tai lời cảnh cáo, lén lút bò dậy, người thì dùng lửa đốt chỗ tiêm nhiễm, kẻ thì dùng dao cắt da thịt.
Còn có nhiều người do thủ pháp không chuẩn, mất máu quá nhiều, rúc trong chăn không dám hó hé, sợ bị người ta phát hiện, cuối cùng im hơi lặng tiếng mà chết.
Vừa rời khỏi chiến trường đã hay tin dữ này, Tạ Liên đứng giữa mấy trăm người, nhìn những bệnh nhân máu me đầm đìa kêu đau kêu đớn nằm la liệt dưới đất, cuối cùng cũng nổi giận: "Tại sao các ngươi không nghe khuyên bảo vậy? Chẳng phải ta đã nói bây giờ vẫn chưa thể xác định rốt cuộc có diệt được tận gốc dịch độc hay không mà? Sao có thể làm càn thế chứ!"
Đây là lần đầu tiên y giận dữ đến vậy trước mặt nhiều tín đồ như thế, mọi người đều cúi đầu ngậm miệng, câm như hến.
Trong lòng thật sự tức giận, Tạ Liên nhịn không được nói thêm vài câu, nói một hồi, thình lình có kẻ lên tiếng: "Thái tử điện hạ bách độc bất xâm, đau bệnh nằm trên người bọn ta chứ không phải trên người ngài, dĩ nhiên ngài sẽ nói bọn ta làm càn rồi.
Nhưng bọn ta cũng vì bệnh tình nguy cấp mới chữa bừa chữa bậy, còn cách nào nữa chứ?"
Tuy kẻ này không đốp chát thẳng thừng với y, nhưng giọng điệu lại hết sức quái gở.
Tạ Liên nghe vậy, máu nhất thời xộc lên não, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Kẻ nọ nói xong cũng rụt về, tìm không tìm ra.
Phong Tín ở đằng xa không nghe thấy, bằng không đã mắng ngay tắp lự.
Thấy chiều hướng của đám người không ổn, Mộ Tình cẩn thận chọn cách không làm tình hình căng thẳng thêm.
Thấy Tạ Liên không trả lời, một kẻ khác lại nói: "Thái tử điện hạ, nếu ngài không cứu được bọn ta, bọn ta buộc lòng phải tự cứu mình thôi.
Yên tâm đi, sẽ không phí phạm linh dược và pháp lực của ngài đâu."
Vừa rồi còn máu nóng dâng trào, giờ đây lại như rơi vào hầm băng, Tạ Liên nghĩ thầm: "...!Nói gì thế kia? Chẳng lẽ ta để bụng đống linh dược và pháp lực đó sao? Rõ ràng ta sợ cắt cũng vô dụng nên mới ngăn cản thôi, sao lại nói như ta chỉ được cái miệng* vậy? Đúng là ta không thấu được những cơn đau bệnh đó, nhưng nếu không phải ta thật lòng muốn cứu người, ta cần gì thần quan yên lành lại không làm mà xuống đây chuốc khổ vào mình???"
*Nguyên văn là "đứng nói thì không biết đau lưng": Ý bảo không đặt chân vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ đứng ngoài giỏi nói là hay.
Mà vì nếu dùng cụm này sẽ lặp từ "nói" nghe lủng củng quá nên tui sửa thành "chỉ được cái miệng", nghĩa cũng tương tự.
Trong cả cuộc đời này, Tạ Liên chưa từng bị ai dùng lời như vậy đâm chọc, cũng chưa bao giờ chịu uất ức như thế.
Trong lòng chất chứa trăm ngàn lời nói, ngoài miệng lại chẳng thể thốt được câu nào, bởi lẽ y biết, do mình vẫn chưa tìm cách trị tận gốc dịch mặt người, cuối cùng khiến cho các tín đồ từ từ mất kiên nhẫn.
Nỗi khổ mà bách tính này phải gánh chịu, so ra giày vò gấp trăm lần nỗi khổ của y, Tạ Liên chỉ có thể siết chặt nắm tay, khớp xương vang ken két.
Hồi lâu sau, y thình lình tung một đấm vào thân cây bên cạnh.
Thân cây răng rắc gãy đoạn, mọi người giật bắn mình, xúm lại xì xào bàn tán.
Bấy giờ Phong Tín ở đằng xa mới phát hiện bên này xảy ra chuyện, chạy tới gọi: "Điện hạ!"
Tạ Liên tung một nắm đấm, trút một hơi uất nghẹn, nhờ vậy bình tĩnh được phần nào.
Nào ngờ giữa bầu không khí lặng ngắt, lại có kẻ lên tiếng: "Thái tử điện hạ, ngài đâu cần giận dữ đến thế.
Các vị đang ngồi đây đều là bệnh nhân, đều là tín đồ của ngài.
Mọi người không ai nợ ngài hết."
Lời vừa thốt ra, rất nhiều người lén lút gật đầu.
Tuy tất cả đều giảm nhỏ giọng, nhưng năm giác quan của Tạ Liên nhạy bén, mọi tiếng động đều nghe rõ mồn một, bên dưới đang xì xầm to nhỏ: "Cuối cùng cũng có một người dám nói lời thật rồi, ta nghẹn mãi không dám nói đấy..."
"Trước đây nghe bảo Thái tử điện hạ điềm đạm lắm mà...!Sao ngài ấy lại thế này chứ..."
Giữa từng đợt tiếng người như thủy triều, Tạ Liên vô thức lùi lại một bước.
Hai mươi năm qua, Tạ Liên chưa từng sợ hãi trước bất cứ kẻ địch nào, y vĩnh viễn không biết sợ, nhưng vào giờ phút này, một loại cảm xúc tựa như sợ hãi cuốn qua lòng y.
Lúc này, Tạ Liên lại nghe ai đó thì thầm: "Có thần uy cỡ đó thì đến chỗ kẻ địch mà thể hiện, vậy đâu cần phải đánh khổ sở thế chứ!"
Nghe câu này, Tạ Liên không thể nào đứng đây được nữa.
Đâu phải y không biết, mình của hiện tại hoàn toàn không giống Võ Thần cầm kiếm cầm hoa điềm nhiên mỉm cười trên bệ thờ!
Tạ Liên xoay người chạy ào đi, lao ra khỏi rừng Bất U như bỏ trốn, Phong Tín và Mộ Tình ở phía sau hô to: "Điện hạ! Huynh muốn đi đâu!"
Đám người bỗng dưng rối loạn, hình như có một tiểu hộ sĩ đột nhiên vô cớ đấm đá vài bệnh nhân, kích phát một trận lăn lộn ẩu đả túi bụi.
Dù vậy, Phong Tín và Mộ Tình cũng chẳng có sức quan tâm bên đó, quát gọi mấy đội binh sĩ đến trông chừng hiện trường, sau đó đuổi theo Tạ Liên.
Hướng mà Tạ Liên lao đến chính là dốc Bối Tử, một bước bay xa mấy trượng, chẳng bao lâu đã đến vùng đỉnh núi rậm rạp kia.
Tạ Liên trừng đỏ cả mắt, đứng trong rừng quát: "Ra đây!!!"
Phong Tín nói: "Điện hạ! Huynh tới đây làm gì!"
Tạ Liên hét ầm trời: "Ta biết ngươi ở đây, lăn ra đây cho ta!!!"
Mộ Tình nói: "Nếu huynh gọi một tiếng là gã chịu ra, vậy đâu đến mức..."
Lời còn chưa dứt, thình lình im bặt.
Bởi vì ba người đều nghe được sau lưng truyền đến tiếng vang cọt kẹt.
Quay phắt đầu lại, kẻ ngồi trên dây leo nhìn xuống bọn họ, chẳng phải chính là quái nhân áo trắng đeo mặt nạ trái khóc phải cười sao?
Không ngờ gọi một tiếng là ra thật!
Vừa thấy gã, Tạ Liên lập tức mất sạch lý trí, tung người nhào tới, lạnh lùng quát: "Ta muốn mạng của ngươi!!!"
Kẻ mặc áo trắng né tránh một cách linh hoạt và khéo léo, tay áo trắng rộng thùng thình hệt như đôi cánh bướm múa lượn, đẹp đẽ tột cùng.
Phong Tín và Mộ Tình đều "a" một tiếng, lẽ ra định lên giúp một tay, nhưng chợt phát hiện điều không ổn, bèn dừng lại động tác, sắc mặt lộ rõ kinh ngạc.
Tạ Liên lại vì lòng đầy lửa giận nên không phát hiện cái gì, trường kiếm ra khỏi vỏ, Phong Tín kêu lên: "Điện hạ! Huynh không phát hiện sao, gã..."
Mà Tạ Liên đã dùng một tay bóp cổ kẻ mặc áo trắng, tay còn lại cầm kiếm, mũi kiếm chỉa ngay lồng ngực gã.
Rõ ràng đã bị Tạ Liên chế ngự, song kẻ mặc áo trắng lại đột nhiên phá lên cười ha ha ha.
Tiếng cười của gã trong trẻo ôn hòa, tựa như một thiếu niên, Tạ Liên cảm thấy quen tai đến lạ, rất giống người nào đó, nhưng dưới cơn cuồng nộ, y nhất thời không nhớ được là giống giọng của ai, chẳng qua trong lòng chợt hiện chút ngờ vực.
Qua giây lát, kẻ mặc áo trắng kia thở dài: "Tạ Liên ơi Tạ Liên à, ngươi có giãy dụa thế nào cũng vô dụng thôi.
Ngươi thua chắc rồi, nước Tiên Lạc sắp tiêu đời rồi!"
Tạ Liên nổi giận, rút tay cho gã một bạt tai, mắng: "Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì? Không bảo ngươi nói chuyện thì câm miệng cho ta!"
Với Tạ Liên mà nói, đây quả là hành động hết sức thô lỗ.
Đầu bị Tạ Liên tát lệch sang một bên, kẻ mặc áo trắng lại quay trở về, nói: "Ngươi muốn ta câm miệng thật sao? Được rồi, được rồi.
Có điều, thật ra vẫn còn một biện pháp có thể giúp các ngươi chuyển bại thành thắng, nhưng phải xem ngươi có chịu làm không."
Nếu gã không nói thêm câu sau, chắc chắn Tạ Liên sẽ không để ý đến gã.
Nhưng gã nói thêm câu cuối cùng, Tạ Liên cảm thấy có lẽ gã nói thật.
Biện pháp thì có, chỉ là muốn y bỏ ra một cái giá nặng nề.
Tạ Liên thở hổn hển một hơi, trầm giọng nói: "Biện pháp gì? Ngươi muốn ta làm gì thì cứ việc nói thẳng, bớt nói nhảm đi!"
Kẻ mặc áo trắng nói: "Ngươi tới gần một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tạ Liên nói: "Được."
Phong Tín gọi: "Điện hạ! Chắc huynh không..." Chỉ thấy Tạ Liên đâm kiếm xuyên thủng ngực kẻ mặc áo trắng, cúi người xuống, mở miệng: "Ngươi nói đi."
Kẻ mặc áo trắng dùng giọng cực nhỏ thì thầm với Tạ Liên một hồi, người ngoài chẳng nghe rõ gã đang nói cái gì.
Mà Tạ Liên càng nghe, hai mắt trợn càng lớn, nghe xong không thể nhịn được nữa, lại cho gã thêm một bạt tai, quát: "Ta không bảo ngươi nói cái này! Cái ta muốn là biện pháp giải quyết! Biện pháp!"
Kẻ mặc áo trắng đáp: "Ta nói rồi, đây chính là biện pháp, nhưng phải xem ngươi có chịu làm không."
Mặt mày méo xệch, Tạ Liên cất giọng: "...!Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Kẻ mặc áo trắng cười ha ha: "Ta là ai, sao ngươi không tháo mặt nạ xuống tự nhìn đi?"
Tạ Liên đã sớm có ý định đó, bèn tháo phăng chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười kia xuống.
Giây tiếp theo, cả người y cứng đờ.
Dưới chiếc mặt nạ, mỉm cười với Tạ Liên là một gương mặt thiếu niên tuấn tú trắng ngần, hai mắt sáng ngời, khóe miệng tươi cười, thần thái dịu dàng và nhũn nhặn vô hạn.
Đó là gương mặt của chính bản thân y!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...